Xin được giấy phép xây dựng nhà máy rồi thì tin khôi phục thi đại học cũng bắt đầu truyền ra. Nhiều thanh niên có học thức trong thôn biết được, bắt đầu lao vào ôn tập.
Một số người đã kết hôn có nhà vợ nhà chồng ủng hộ, cũng không làm việc nữa, chỉ tập trung ôn thi.
Chẳng biết có phải vì dạo này sống khó khăn quá hay không mà Trần Anh thường lẻn ra ngoài đầu cơ trục lợi, dường như là đang muốn tiết kiệm tiền. Đương nhiên chỉ có Đường Quả mới biết, những người khác không biết được.
Tống Dã cũng không ra đồng nữa. Người trong thôn đều biết anh không thi đại học mà chơi cái gì đó gọi là nhà máy thực phẩm.
Trần Anh khịt mũi khinh bỉ, mặc dù xây dựng nhà máy rất có tương lai, nhưng mà xây dựng nhà máy trong thôn chính là nửa bước khó đi. Chờ xem, lúc đó Tống Dã sẽ bị cả thôn oán trách.
Đáng tiếc, Tạ Thế Quân sắp về rồi, cô ta sẽ không ở lại đây nhìn Tống Dã thất bại.
Khoảng thời gian này, Trần Anh liều mạng tích lũy tài sản để chờ Tạ Thế Quân về rồi kết hôn, cô ta sẽ theo tòng quân. Nhà họ Trần bên này cô ta không muốn ở lại, chỉ nhìn người nhà thôi đã thấy bực cả mình rồi.
Nhất là còn có một con Trần Phương Phương suốt ngày gào thét với cô ta là nếu cô ta không thích Tạ Thế Quân thì để nó gả. Cứ tiếp tục như thế, Trần Anh cảm thấy mình sẽ bị tức chết.
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Jin Yin
Đăng trên watt--pad BeltiouSoulia
Đường Quả và Tống Dã lại lên trấn một lần nữa, trong lúc đang ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh thì gặp được Trần Anh và một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang.
Người đàn ông này khoảng hai mươi lăm, gương mặt không quá đẹp trai nhưng toát ra được vẻ nam tính, thân hình cao lớn, nhìn rất có cảm giác an toàn.
Trần Anh với Tạ Thế Quân ngồi đối diện nhau. Tạ Thế Quân ít nói, còn Trần Anh vì nguyên nhân kiếp trước nên cực kỳ muốn để lại ấn tượng tốt, cho nên hầu như đều là cô ta nói chuyện.
Đoạn thời gian trước kiếm được ít tiền, cô ta cũng ăn diện một chút, ăn uống tốt lên một chút, sắc mặt nhìn cũng hồng hào hơn hẳn.
Đường Quả và Tống Dã ăn ở bàn khác, vừa từ tốn ăn cơm vừa nghe lén hai người kia nói chuyện.
Trần Anh đã sống qua thời đại này nên không giống con gái thời đại này nữa, không có nhìn đàn ông là sẽ cúi đầu thẹn thùng, ngược lại là to gan nhìn thẳng người ta.
Tạ Thế Quân lại không nói gì cả, chỉ là vị hôn thê của anh không giống trong tưởng tượng mà thôi. Trong tưởng tượng của anh, vị hôn thê hẳn là một cô gái nhỏ vừa trắng vừa bẽn lẽn, sẽ nhìn anh nhưng chỉ nhìn trộm.
Không được như mong muốn, Tạ Thế Quân cũng không thất vọng, nhiều nhất là có một chút tiếc nuối. Hơn nữa, Trần Anh cũng rất xinh xắn, lại hay nói hay cười, ấn tượng của anh về Trần Anh cũng khá.
Tóm lại, Đường Quả hiểu rõ cả hai sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Quả Quả, em nhìn người khác làm gì thế?" Tống Dã nắm tay cô vợ nhỏ, xoay mặt cô, để ánh mắt cô hướng lên người mình, "Nhìn anh."
"Được rồi, em nhìn A Dã, chỉ nhìn A Dã được chưa?"
Tống Dã hài lòng. Nếu đây không phải nơi công cộng, anh chỉ muốn ôm cô vợ nhỏ rồi hôn một cái.
Hai người ăn xong tính tiền, lúc chuẩn bị rời đi thì Trần Anh với Tạ Thế Quân bên kia cũng đứng dậy, đôi bên vừa hay chạm mặt nhau.
Trần Anh thấy được Đường Quả, vô ý thức gần Tạ Thế Quân một chút, thẳng lưng lên. Cái ánh mắt chiếm hữu kia đoán chừng chỉ có phụ nữ mới hiểu được.
"Thanh niên trí thức Tống, hoa khôi Đường, hai người cũng đến đây ăn cơm à?" Trần Anh cười ngọt ngào, tính thể hiện trước mặt Tạ Thế Quân một chút.
Nhưng Tạ Thế Quân vừa nhìn thấy Đường Quả đã hơi sửng sốt, trong đầu chợt bật ra một ý nghĩ, vợ anh trong tưởng tượng vốn nên như thế này.
Nhưng nhớ ra có Trần Anh bên cạnh, trong lòng anh áy náy, vội vàng giấu tâm tư đi, không nhìn Đường Quả nữa, chỉ gật đầu với Tống Dã một cái.
Tống Dã vừa rồi có cảm giác không được thoải mái lắm. Anh nắm tay cô vợ nhỏ, nhàn nhạt chào hỏi hai người kia rồi rời đi.