Địa điểm xây dựng nhà máy thực phẩm là ở ngoài thôn. Sau khi quyết định xong, Đường Thủ Quốc gọi người đến xây mấy gian phòng ốc đơn giản. Thật ra ban đầu ông định xây ở trong thôn, nhưng Tống Dã nói một câu thành công thuyết phục ông, rằng xử lý không tốt rác rưởi trong thôn sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của mọi người, ngoài ra về sau lắp máy móc vào sẽ khá ồn, hơn nữa để mở rộng quy mô nhà máy cũng sẽ rất khó.
"Có thể A Dã nhà ta trùng sinh nhưng mất trí nhớ."
Đường Quả nói thầm một câu với hệ thống. Cô cũng không rảnh rang gì mà hỗ trợ nếm thử đồ ăn đóng hộp, còn thường xuyên đưa ra những ý kiến hữu ích cho Tống Dã khiến anh dễ chịu cực kì.
Ngày nào anh cũng đưa cô đi cùng, cứ gặp phải vấn đề tạm thời không giải quyết được, hỏi cô vợ nhỏ của anh chắc chắn sẽ có kết quả khiến anh thông suốt.
Tống Dã hùng hổ xây dựng nhà máy, ban đầu người trong thôn cũng không nhìn được, nhưng rồi về sau có rảnh cũng vào trong nhà máy hỗ trợ, thành cộng tác viên của xưởng. Được chia đồ ăn như thế, không cần nói cũng biết phấn khởi đến mức nào.
Vạn sự khởi đầu nan, dù là hoàn cảnh hay bán đồ hộp đi đều mười phần khó khăn, cả nhà họ Đường loay hoay đến mức chân không chạm đất.
Về sau sự thật chứng minh được rằng Tống Dã là một người đàn ông có bản lĩnh: Anh đã bán được thức ăn đóng hộp đến các nhà máy khác, rồi lên đến trấn, huyện, thị xã, rồi tỉnh thành.
Từng bước từng bước một phát triển như thế, khiến nhà máy ban đầu không được chú ý thành một thứ bánh trái thơm ngon, ai cũng muốn đến cắn một miếng, nhưng đáng tiếc là đã chậm.
Một năm sau, cả nước chào đón cải cách, nhà nào cũng được phân chia ruộng đất, và rất nhiều thanh niên trí thức tham gia thi đại học rời đi.
Nhà máy của Tống Dã đã rộng hơn không ít, trong xưởng cũng thuê công nhân làm việc chính thức, ưu tiên người trong thôn Đường.
Lúc này, ở nơi khác cũng có người bắt chước Tống Dã xây nhà máy, nhưng Tống Dã đã ra tay trước, nhãn hiệu của nhà máy thực phẩm đã được lưu truyền rộng rãi. Rất nhiều người mua thực phẩm hay hộp quà đều chọn "Đường".
Tên của nhà máy rất đơn giản, Đường thị, và biểu trưng của Đường thị chỉ độc một chữ "Đường".
Rất nhiều người tò mò vì sao chỉ có một chữ "Đường", Tống Dã không giải thích cho ai, nhưng Đường Quả vẫn hỏi anh.
Và đáp án là: Quả Quả cười lên rất ngọt, so với đường còn ngọt hơn.
Đường Quả nghe xong, cả người có hơi choáng váng.
Lời tình tứ của xưởng trưởng Tống đúng là không giống với người khác.
Nhà máy thực phẩm không chỉ đơn giản là mấy căn phòng, mà là một sân bãi được xây dựng chính quy, cũng có mô hình cho đời sau.
Thời kỳ này, quốc gia cổ vũ phát triển kinh tế, là cơ hội tốt nhất để phát triển.
Sau khi nhà máy tiến vào quỹ đạo, Tống Dã lại muốn nhận thầu mấy ngọn núi xung quanh, trồng cây ăn quả và các đặc sản miền núi, tự cung tự cấp, đồng thời mở trang trại nuôi gà.
Người nhà họ Đường cực kỳ bận bịu, người trong thôn cũng bề bộn nhiều việc. Bây giờ Tống Dã chỉ chỗ nào họ đánh chỗ đó, tóm gọn là, đi theo xưởng trưởng Tống chắc chắn có thịt ăn.
Thanh niên trí thức Tống, không, hiện giờ là xưởng trưởng Tống, không cần biết là có lợi ích gì, vẫn cân nhắc đến người trong thôn trước sau đó mới đến người thôn khác. Có thể nói là ở trong thôn, anh còn có tiếng nói hơn cả Đường Thủ Quốc.
Người trong thôn đều là nhân viên chính thức của nhà máy thực phẩm, các thôn khác đa số là cộng tác viên. Về sau mở rộng quy mô, cần trồng trọt và nuôi gia súc, mới thuê thêm một nhóm công nhân chính thức nữa.
Vì một Tống Dã, vì một thôn Đường mà hai năm nay trưởng trấn có thành tích cực kỳ tốt, được cấp trên khen ngợi, rồi vinh dự thăng chức thành huyện trưởng. Mà Đường Thủ Quốc cũng không còn là trưởng thôn thôn Đường nữa. Ông đã nhậm chức trưởng trấn, cũng coi như là thân tín của huyện trưởng.