Nghe mẹ nói vậy, Nam Cung Thần có chút dở khóc dở cười

- Mẹ, cô ấy như vậy mẹ không chán ghét sao? Con cứ nghĩ nếu con yêu cô ấy thật mẹ sẽ ngăn cản? - Đứa nhỏ ngốc, thấy con hạnh phúc mẹ rất vui.

Vương Tử Huyên mỉm cười nói, sau đó nhìn qua Hạo Thiên đôi mắt hiện lên vẻ tinh nghịch

- Thiên, đứa con dâu này em đã nhận định. Anh có ngăn cản cũng vậy thôi.

Hạo Thiên nghe vậy bật cười, đưa tay xoa đầu cô (VTH) dịu dàng nói

- Em nói cái gì chính là cái đó.

Nam Cung Thần rất ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ, đến với nhau bằng cả trái tim mà không phải vì tiền tài vật chất. Hỏi thế gian còn được mấy người như vậy? Ánh mắt anh chợt dừng xuống người ngồi bên cạnh, Yến Di đúng lúc ngẩng đầu lên thấy anh nhìn mình liền mỉm cười, ngọt ngào gọi tên anh

- Cung Thần.

- Sao vậy?

Giọng anh không tự chủ mà ôn nhu hơn, Yến Di dựa vào ngực Nam Cung Thần lắc đầu nói

- Không có, chỉ muốn gọi tên anh thôi.

- Ngốc.

Vương Tử Huyên nhìn tình cảm hai đứa nhỏ tốt như vậy tâm tình cũng rất vui vẻ, cô (VTH) kéo tay Hạo Thiên rồi nói

- Ba mẹ về đây, rảnh rỗi chở cô bé về nhà chính ăn cơm.

- Dạ.

Tiễn ba mẹ đi, anh định lại chỗ cô đã thấy Yến Di đang vịn ghế chậm rãi đi về phía xe lăn. Nam Cung Thần sợ cô ngã vội chạy lại, bế cô lên

- Không được như vậy nữa, nếu ngã làm sao bây giờ?

- Không phải có anh đỡ tôi sao?

Cô ngước mắt nhìn anh, anh chỉ biết cười trừ cẩn thận đặt cô ngồi xuống xe lăn, chính mình ngồi xổm trước mặt Yến Di

- Di Di, có muốn ra ngoài chơi hay không?

- Muốn.

***

Công viên Heylen, một công viên lớn ở thành phố T. Mọi người thường đến đây đi dạo, dã ngoại, hoặc chơi các trò chơi mạo hiểm. Hôm nay là chủ nhật nên người đến rất nhiều.

Nam Cung Thần vừa bước vào đã gây sự chú ý, đặc biệt là phái nữ, ở thành phố này có ai mà không biết anh chứ? Họ nhìn anh bằng ánh mắt si mê, nhưng khi thấy Yến Di ngồi trên xe lăng được anh đẩy đi mặt người nào người nấy đều biến sắc, nhìn cô với vẻ khinh thường. Yến Di đi tới đâu thì chỗ đó không ngừng bàn tán

"Cô gái đó là ai vậy? Sao lại được Nam Cung thiếu đãi ngộ đặc biệt như vậy?"

"Đúng đó, không nhìn lại bản thân mình có chỗ nào xứng với Nam Cung thiếu?"

"Chân thì què mà bị đặt trèo cao"

"Vịt mà đòi hóa thiên nga"

Vô số câu nói khó nghe lọt vào tai anh và cô. Nam Cung Thần sắc mặt trầm xuống, đưa ánh mắt lo lắng nhìn cô. Khi biết cô bị phân liệt tính cách anh đã tìm hiểu ngay, căn bệnh này chỉ cần đụng vào nỗi đau hay bị kích thích thì tính cách liền thay đổi.

Điều anh lo ngại đã xảy ra, Yến Di bịt lấy tai, ánh mắt hoang mang nhìn phía trước. Cô hoảng sợ, nước mắt rơi giàn giụa. Nam Cung Thần nhận ra điều khác biệt đó, anh vội ôm cô từ phía sau trấn tĩnh Yến Di

- Không việc gì phải sợ, Di Di, tôi ở ngay đây, ở bên cạnh em.

- Không...aaaaaa....

Cô hét lên, thu hút rất nhiều ánh mắt. Nam Cung Thần phẫn nộ nhìn đám người kia, một lũ đáng chết, đáng chém ngàn đao. Anh móc điện thoại gọi cho Cố Dạ Bạch.

Cố Dạ Bạch rất nhanh đến đây, nhìn khuôn mặt dữ tợn của anh mà rùng mình

- Anh, có chuyện gì sao?

- Lấy danh sách khách tham quan đến công viên Heylen hôm nay đến đây, những ai là tiểu thư thiếu gia con nhà giàu liền làm cho họ phá sản.

Anh bá đạo nói, đụng đến cô anh sẽ cho họ trả giá nặng. Cố Dạ Bạch nuốt một ngụm khí lạnh, anh họ có phải hơi quá hay không?

- Còn không mau đi?

- Em làm liền.

Cố Dạ Bạch rời đi, trong bụng thầm nghĩ "hôm nay cả thành phố T sẽ chó gà không yên cho xem".

- Ổn rồi, Di Di, chúng ta về nhé?

Nam Cung Thần ngồi trước mặt cô, anh cầm lấy hai tay cô, dịu dàng nói. Yến Di không lên tiếng, ánh mắt trở nên trống rỗng, cô như người mất hồn. Bỗng, trước mặt cô xuất hiện một cây kẹo. Yến Di kinh ngạc nhìn lên, bên cạnh là một cô bé mặc chiếc đầm công chúa màu hồng, môi cười để lộ má lúm đồng tiền

- Chị gái xinh đẹp, kẹo này cho chị. Chị đừng buồn nha, chị sẽ mau khỏe lại thôi.

Yến Di đưa tay nhận lấy mỉm cười nói

- Cảm ơn em gái, cái này tặng em.

Cô gỡ sợi dây chuyền cỏ bốn lá trên cổ xuống đưa cho cô bé, cô bé từ chối lại bị cô hù dọa

- Em trả lại chị liền không nhận kẹo của em.

- Vậy em lấy, chị gái tạm biệt.

- Tạm biệt.

Yến Di giơ tay lên nói lời tạm biệt cô bé, sau đó nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình đưa cây kẹo cho anh nói

- Cung Thần, cho anh.

- Anh không phải con nít.

Nam Cung Thần làm vẻ mặt ghét bỏ, Yến Di mím môi tỏ ra uất ức

- Cung Thần, ăn một miếng thôi? Nha?

Lúc này khẳng cô đã trở lại bình thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt xinh xắn của Yến Di, Nam Cung Thần không nỡ từ chối, anh cầm lấy tay đang giữ kẹo của cô đưa lên miệng cắn một miếng liền nhăn mày, ngọt quá, anh ghét nhất là ăn ngọt.

Yến Di thấy anh chịu ăn vui vẻ hỏi

- Có ngon không?

- Ngon, em ăn đi.

Cô gật đầu thật mạnh như một đứa bé được cho tiền. Anh nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, mà đến cả anh cũng không nhận ra. Thấy nụ cười rạng rỡ của cô, lòng anh cũng vui lay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện