Đám người Nam Cung Thần rất nhanh tìm được tổng bộ của tổ chức JS.
Tổng bộ JS tọa lạc trên một đảo nhỏ, với các cơ quan trùng trùng. Nếu không quen địa hình ở đây có thể một đi không trở lại.
Nên hai ngày nay, Nam Cung Thần luôn quan sát tình hình của bọn họ, cũng nắm được đường đi nước bước.
Đến khi lên kế hoạch rõ ràng, chuẩn bị hành động Nam Cung Thần lại bất ngờ gặp Diệu Lam ở đây. Anh nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng
- Ân oán của chúng ta để khi khác giải quyết, bây giờ tôi không có thời gian.
- Nam Cung Thần, nếu bọn họ không giết được mày, chính tay tao sẽ giết mày. Tao sẽ lấy máu của mày tế vong hồn của ba mẹ tao.
- Diệu Lam, cậu lý trí một tí được không? Tôi không hề giết ba mẹ cậu.
Nam Cung Thần kiên nhẫn nói. Diệu Lam như mất đi lý trí hét lên
- Mày nói láo, chính mắt tao nhìn thấy mày nổ súng giết chết ba tao.
- Nhiều lời như vậy làm gì? Nam Cung Thần, anh đi cứu người ở đây cứ giao cho tôi.
Phong Tần lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Anh nghe vậy liền gật đầu chạy đi. Diệu Lam cũng động thủ muốn đánh Nam Cung Thần nhưng bị Phong Tần cản lại, anh (PT) phun ra sáu chữ
- Đối thủ của anh là tôi.
- Đáng chết.
Diệu Lam không ngừng tấn công trực diện về phía Phong Tần nhưng mỗi chiêu đều bị anh phá giải, nên Diệu Lam trúng không ít quyền của Phong Tần.
(Bên Nam Cung Thần)
Nam Cung Thần dẫn theo Cố Dạ Huân, cùng Âu Dương Chấn Nam đi vào trong. Anh vừa chạy vừa hỏi
- Đã tra được vị trí nhốt người của họ chưa? - Đi theo hướng này.
Âu Dương Chấn Nam nhìn con số không ngừng chuyển động liền rẻ qua phía bên phải. Nhưng đi được một đoạn phía trước bọn họ là ngõ cụt.
- Anh Nam, anh có nhìn nhằm không vậy?
Cố Dạ Huân nhìn bức tường màu đen chạm trổ trước mặt nghi ngờ hỏi. Chỉ thấy Chấn Nam lắc đầu
- Không có, hướng này là đúng rồi. Mau tìm xem có cơ quan nào không.
Dứt lời, bọn họ chia nhau ra để tìm cơ quan, nhưng xung quanh không có vật gì có thể chuyển động được. Nam Cung Thần cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đến cực hạn, anh đấm mạnh tay vào tường, làm tay anh chảy máu.
Chấn Nam và Cố Dạ Huân vội lên tiếng
- Đừng tự tổn thương mình, nếu gặp phải kẻ địch thì phải làm sao...
Hai người còn chưa nói xong đã thấy máu của Nam Cung Thần chảy theo hình bán nguyệt trên cánh cửa sau đó chảy sang hình có hình thù kì lạ bên cạnh. Cuối cùng họ nghe tiếng "cạch...cạch..." cái hình bên phải chuyển động, nó đang xoay lại và ghép thành một hình mặt trăng hoàn chỉnh. Bọn họ kinh ngạc không thôi, không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau
- Chuyện này...
***
Phong Tần giơ chân đá lên đầu Diệu Lam, hắn nhanh chóng đưa tay lên đỡ sau đò hất mạnh ra, cả hai cùng lùi về phía sau.
Diệu Lam vệt vết bẩn trên mặt nói
- Đây không phải chuyện của cậu tốt nhất cậu đừng xen vào.
- Chuyện của anh vợ chính là chuyện của tôi. Diệu Lam, anh chắc chắn là Nam Cung Thần giết chết ba anh?
- Chính mắt tôi nhìn thấy.
- Đôi khi tận mắt chứng kiến chưa chắc đã thật.
Phong Tần nhàn nhạt lên tiếng, anh (PT) hi vọng có thể kéo dài thời gian để Nam Cung Mẫn có thể tìm ra được sự thật năm xưa.
Quá khứ, đêm trước ngày xuất phát
Nam Cung Mẫn ngồi trên ghế trầm ngâm đến nỗi Phong Tần gọi cũng không nghe. Anh hơi nhíu mày, cô thế mà lơ anh? Phong Tần kéo cô qua, đặt cô ngồi lên đùi mình. Nam Cung Mẫn lúc này mới giật mình nhìn anh
- Tần, chuyện gì?
- Em đang suy nghĩ cái gì mà anh gọi không nghe?
- Em đang nghĩ có khi nào ngày hôm đó Diệu Lam cũng sẽ đến, anh ta không giết được anh em thì lúc đó chưa trả thù được. Nên em nghĩ anh ta sẽ nhân lúc này mà ra tay, như vậy việc cứu người không phải khó hơn sao. Mà Yến Di có thể chịu nổi thêm cực hình tra tấn khác sao? Chỉ sợ khi cứu được chị ta thì chỉ là một cái xác chết.
Nam Cung Mẫn phân tích những gì mình nghĩ cho anh nghe. Những điều cô nói rất có khả năng xảy ra
- Vậy ý của em là?
- Em sẽ điều tra vụ việc năm xưa, sau khi tra ra em sẽ đến đó để làm rõ mọi chuyện.
- Không được, như vậy quá nguy hiểm.
Phong Tần lập tức phản đối, cô cũng không vội mà nhìn anh
- Vậy còn cách nào khác sao?
- Chuyện này...
Nam Cung Mẫn biết anh đang lo lắng cái gì, cô quàng tay qua cổ anh cam đoan nói
- Tần, em sẽ cẩn thận.
- Được rồi, nhưng không được để mình xảy ra chuyện.
Cuối cùng anh cũng phải đáp ứng, mà chuyện này cũng chỉ có Phong Tần và Nam Cung Mẫn biết.
Hiện tại
- Đừng nhiều lời, những thứ tận mắt trông thấy thì làm sao sai được.
Diệu Lam sát khí đằng đằng, tiếp tục tấn công Phong Tần. Nhưng anh chỉ né mà không đánh trả
- Diệu Lam, bây giờ dừng lại còn kịp.
- Là cậu tự muốn cuốn vào chuyện này, đừng trách tôi vì sao không thủ hạ lưu tình.
Bức tường trước mặt Nam Cung Thần chậm rãi mở ra hai bên. Cố Dạ Huân nhịn không được mà nói
- Kẻ nào thiết kế mật thất này vậy, thật là biến thái. Dùng máu người để mở mật thất.
- Dạ Huân, em trật tự chút đi.
Chấn Nam nhìn Cố Dạ Huân đang lải nhải không ngừng có chút bất lực.
- Mọi người phải cảnh giác.
Nam Cung Thần lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn không rời cánh cửa.
P/S: lượt vote (bình chọn) quyết định chương mới ra nhanh hay chậm.
Tổng bộ JS tọa lạc trên một đảo nhỏ, với các cơ quan trùng trùng. Nếu không quen địa hình ở đây có thể một đi không trở lại.
Nên hai ngày nay, Nam Cung Thần luôn quan sát tình hình của bọn họ, cũng nắm được đường đi nước bước.
Đến khi lên kế hoạch rõ ràng, chuẩn bị hành động Nam Cung Thần lại bất ngờ gặp Diệu Lam ở đây. Anh nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng
- Ân oán của chúng ta để khi khác giải quyết, bây giờ tôi không có thời gian.
- Nam Cung Thần, nếu bọn họ không giết được mày, chính tay tao sẽ giết mày. Tao sẽ lấy máu của mày tế vong hồn của ba mẹ tao.
- Diệu Lam, cậu lý trí một tí được không? Tôi không hề giết ba mẹ cậu.
Nam Cung Thần kiên nhẫn nói. Diệu Lam như mất đi lý trí hét lên
- Mày nói láo, chính mắt tao nhìn thấy mày nổ súng giết chết ba tao.
- Nhiều lời như vậy làm gì? Nam Cung Thần, anh đi cứu người ở đây cứ giao cho tôi.
Phong Tần lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Anh nghe vậy liền gật đầu chạy đi. Diệu Lam cũng động thủ muốn đánh Nam Cung Thần nhưng bị Phong Tần cản lại, anh (PT) phun ra sáu chữ
- Đối thủ của anh là tôi.
- Đáng chết.
Diệu Lam không ngừng tấn công trực diện về phía Phong Tần nhưng mỗi chiêu đều bị anh phá giải, nên Diệu Lam trúng không ít quyền của Phong Tần.
(Bên Nam Cung Thần)
Nam Cung Thần dẫn theo Cố Dạ Huân, cùng Âu Dương Chấn Nam đi vào trong. Anh vừa chạy vừa hỏi
- Đã tra được vị trí nhốt người của họ chưa? - Đi theo hướng này.
Âu Dương Chấn Nam nhìn con số không ngừng chuyển động liền rẻ qua phía bên phải. Nhưng đi được một đoạn phía trước bọn họ là ngõ cụt.
- Anh Nam, anh có nhìn nhằm không vậy?
Cố Dạ Huân nhìn bức tường màu đen chạm trổ trước mặt nghi ngờ hỏi. Chỉ thấy Chấn Nam lắc đầu
- Không có, hướng này là đúng rồi. Mau tìm xem có cơ quan nào không.
Dứt lời, bọn họ chia nhau ra để tìm cơ quan, nhưng xung quanh không có vật gì có thể chuyển động được. Nam Cung Thần cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đến cực hạn, anh đấm mạnh tay vào tường, làm tay anh chảy máu.
Chấn Nam và Cố Dạ Huân vội lên tiếng
- Đừng tự tổn thương mình, nếu gặp phải kẻ địch thì phải làm sao...
Hai người còn chưa nói xong đã thấy máu của Nam Cung Thần chảy theo hình bán nguyệt trên cánh cửa sau đó chảy sang hình có hình thù kì lạ bên cạnh. Cuối cùng họ nghe tiếng "cạch...cạch..." cái hình bên phải chuyển động, nó đang xoay lại và ghép thành một hình mặt trăng hoàn chỉnh. Bọn họ kinh ngạc không thôi, không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau
- Chuyện này...
***
Phong Tần giơ chân đá lên đầu Diệu Lam, hắn nhanh chóng đưa tay lên đỡ sau đò hất mạnh ra, cả hai cùng lùi về phía sau.
Diệu Lam vệt vết bẩn trên mặt nói
- Đây không phải chuyện của cậu tốt nhất cậu đừng xen vào.
- Chuyện của anh vợ chính là chuyện của tôi. Diệu Lam, anh chắc chắn là Nam Cung Thần giết chết ba anh?
- Chính mắt tôi nhìn thấy.
- Đôi khi tận mắt chứng kiến chưa chắc đã thật.
Phong Tần nhàn nhạt lên tiếng, anh (PT) hi vọng có thể kéo dài thời gian để Nam Cung Mẫn có thể tìm ra được sự thật năm xưa.
Quá khứ, đêm trước ngày xuất phát
Nam Cung Mẫn ngồi trên ghế trầm ngâm đến nỗi Phong Tần gọi cũng không nghe. Anh hơi nhíu mày, cô thế mà lơ anh? Phong Tần kéo cô qua, đặt cô ngồi lên đùi mình. Nam Cung Mẫn lúc này mới giật mình nhìn anh
- Tần, chuyện gì?
- Em đang suy nghĩ cái gì mà anh gọi không nghe?
- Em đang nghĩ có khi nào ngày hôm đó Diệu Lam cũng sẽ đến, anh ta không giết được anh em thì lúc đó chưa trả thù được. Nên em nghĩ anh ta sẽ nhân lúc này mà ra tay, như vậy việc cứu người không phải khó hơn sao. Mà Yến Di có thể chịu nổi thêm cực hình tra tấn khác sao? Chỉ sợ khi cứu được chị ta thì chỉ là một cái xác chết.
Nam Cung Mẫn phân tích những gì mình nghĩ cho anh nghe. Những điều cô nói rất có khả năng xảy ra
- Vậy ý của em là?
- Em sẽ điều tra vụ việc năm xưa, sau khi tra ra em sẽ đến đó để làm rõ mọi chuyện.
- Không được, như vậy quá nguy hiểm.
Phong Tần lập tức phản đối, cô cũng không vội mà nhìn anh
- Vậy còn cách nào khác sao?
- Chuyện này...
Nam Cung Mẫn biết anh đang lo lắng cái gì, cô quàng tay qua cổ anh cam đoan nói
- Tần, em sẽ cẩn thận.
- Được rồi, nhưng không được để mình xảy ra chuyện.
Cuối cùng anh cũng phải đáp ứng, mà chuyện này cũng chỉ có Phong Tần và Nam Cung Mẫn biết.
Hiện tại
- Đừng nhiều lời, những thứ tận mắt trông thấy thì làm sao sai được.
Diệu Lam sát khí đằng đằng, tiếp tục tấn công Phong Tần. Nhưng anh chỉ né mà không đánh trả
- Diệu Lam, bây giờ dừng lại còn kịp.
- Là cậu tự muốn cuốn vào chuyện này, đừng trách tôi vì sao không thủ hạ lưu tình.
Bức tường trước mặt Nam Cung Thần chậm rãi mở ra hai bên. Cố Dạ Huân nhịn không được mà nói
- Kẻ nào thiết kế mật thất này vậy, thật là biến thái. Dùng máu người để mở mật thất.
- Dạ Huân, em trật tự chút đi.
Chấn Nam nhìn Cố Dạ Huân đang lải nhải không ngừng có chút bất lực.
- Mọi người phải cảnh giác.
Nam Cung Thần lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn không rời cánh cửa.
P/S: lượt vote (bình chọn) quyết định chương mới ra nhanh hay chậm.
Danh sách chương