Lục Duệ sửng sốt nhưng không đợi hắn rõ là chuyện gì xảy ra thì điện thoại đã bị Lâm Thiên Nam cắt đứt.

Tuy nghe không rõ lắm, thế nhưng Lục Duệ vẫn có thể nhận ra, bên kia điện thoại tựa hồ có người cãi nhau và thanh âm của Lâm Thiên Nam rất là phẫn nộ.
Lắc đầu, Lục Duệ có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra nha nội chính là nha nội, mặc kệ Lâm Thiên Nam và bản thân quan hệ như thế nào, tên quần áo lụa là kia bản chất rốt cuộc không đổi được.

Tuy không nghe rõ cụ thể là chuyện gì xảy ra, thế nhưng Lục Duệ nghe thanh âm Lâm Thiên Nam bên kia thì khẳng định là hắn mang theo mấy người bạn ở bên ngoài nổi lên xung đột, đám nha nội này xem ra là ăn thiệt thòi rồi, nên không thể không đòi lại.
Bất quá Lục Duệ không có dự định đi khuyên giải Lâm Thiên Nam, dù sao bên người hắn có bằng hữu, mặc dù là có việc cũng ăn thiệt thòi, huống chi việc có thể làm cho người gần đây tu thân dưỡng tính để thành thương nhân như Lâm Thiên Nam phải tức đến như vậy thì phỏng chừng bên đối phương cũng không phải là đồ tốt đẹp gì.

Tối trọng yếu là, Lục Duệ tịnh không cảm thấy bản thân có thể khuyên giải được Lâm Thiên Nam, nhất là khi đi cùng hắn còn có một đám bằng hữu.

Người muốn mặt, thụ muốn da.

Bản thân và Lâm Thiên Nam quan hệ tuy không tệ, thế nhưng trong loại chuyện này thì vẫn nên ít xuất đầu thì hay hơn.

Đó không phải là Lục Duệ sợ phiền phức mà là không cần phải như vậy.
Liếc mắt nhìn Cốc Thắng Đào vội vã rời đi, Lục Duệ nghĩ đến biểu hiện của hắn vừa rồi mà nhịn không được đối với vị Cốc lão bản này hơi tò mò.


Trách không được người này có thể từ hắc đạo tẩy trắng lên bờ, biến hóa nhanh chóng thành doanh gia nổi tiếng Huyện Thuận An, quả nhiên là có vài phần bản lĩnh.

Lục Duệ nhìn xung quanh một chút rồi nhàn nhạt nói : “Ngày hôm nay đến đây thôi nhé, Bạch trưởng Phòng, cô gọi thanh toán đi." Nói xong liền bao móc ra một xấp tiền đưa cho Bạch Liên nói : “Những...!tiền này cô cầm đi, còn lại mua hai bao thuốc lá cho các đồng chí, coi như là tôi tân chủ nhiệm này có lễ gặp mặt, ha hả.".
Bạch Liên hoảng động bản thân, trước ngực hai quả thịt tròn rung động một trận rồi cười duyên gật đầu nói : “Chủ nhiệm thật đúng là phóng khoáng, tôi đây đại biểu cho các đồng chí cảm tạ ngài." Người này tựa hồ đối với việc Lục Duệ tự trả tiền mời mọi người ăn thì hơi có chút kinh ngạc, trong ánh mắt vẻ kinh ngạc chợt lóe lên rồi nhìn thoáng qua Quý Xuân Chính mà uốn éo cái eo nhỏ nhắn đi tính tiền.
Lục Duệ bưng một chén rượu cười nói : “Cảm tạ mọi người dù bận rộn nhưng vẫn đến với tôi, ngày hôm nay bửa tiệc này rốt cuộc tôi muốn cảm ơn chư vị.

Sau này chúng ta chính là người một nhà, Lục Duệ nếu như trong công việc có cái gì không chu toàn thì mong rằng các vị thông cảm nhiều hơn.

Chúng ta còn nhiều thời gian, ngày hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, cứ như vậy đi.".
Nếu Lục Duệ người đứng đầu đã nói như vậy, tiệc rươu cũng liền kết thúc, một đám cán bộ Ban Xây dựng xúm lại quanh Lục Duệ rồi đi ra phía cửa tửu điếm.
Không đợi đám người Lục Duệ xuất môn thì đã thấy Thiên Hi Tửu Điếm đại môn bị người từ bên ngoài đẩy ra rồi một đoàn cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng vọt vào, dẫn đầu rõ ràng là một viên cảnh sát trẻ tuổi mang súng lục.
Lục Duệ hơi sửng sốt nhưng không đợi hắn hỏi, một bên Trần Ba Đào đã ghé vào tai mình thấp giọng nói : “Đội cảnh sát hình sự, đội trưởng Tất Thái Hùng, là cháu trai Tất Bí thư Huyện ủy chúng ta.".
Gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, Lục Duệ nhìn thoáng qua Trần Ba Đào không nói gì mà trong lòng nhớ kỹ nhân tình này.
Quý Xuân Chính lúc này cũng đi tới cười nói : “Tất đội trường, ngày hôm nay đây là...!?".
Tất Thái Hùng giương mắt nhìn Quý Xuân Chính liếc mắt, hắn nhớ kỹ người này là Phó Chủ nhiệm Ban Xây dựng, bản thân mấy ngày hôm trước sửa nhà còn tìm hắn giúp, lúc này cũng không tiện lãnh đạm nên gật đầu nói : “Có người báo nguy nói nơi này có người hành hung, tôi mang các huynh đệ đến." hắn lại kỳ quái nhìn Quý Xuân Chính nghi hoặc nói : “Đã trễ thế này, lão Quý cùng Ban Xây dựng làm gì đó ?".
Quý Xuân Chính cười, chìa tay chỉ chỉ vào Lục Duệ nói : “Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Lục chủ nhiệm đi làm, anh ta mời các đồng chí tụ họp.".
"Lục chủ nhiệm?" Tất Thái Hùng trong miệng nhắc tới tên này mà mắt bỗng nhiên sáng ngời nhìn hướng Lục Duệ với nhãn thần không hữu hảo rồi cười nhạt một tiếng nói : “Ta tưởng là ai, nguyên lai là Lục trấn trưởng nổi danh Hạ Gia Trấn? Sao Hạ Gia Trấn bên kia không chứa nổi vị đại Bồ Tát như ngài nên điều đến thị trấn hả.".
Lục Duệ nhướng mày, vừa nghe Trần Ba Đào giới thiệu người này là cháu trai Tất Vân Đào thì dx biết người này và bản thân khẳng định sẽ không thân thiện.


Dù sao tại quan trường Huyện Thuận An hắn đã tam phiên bốn lần không để cho Tất Vân Đào mặt mũi, trước đây còn bởi vì coi chừng mình là người của Bí thư Thị ủy Trình Chí Hoa nên không dám nhằm vào bản thân, thế nhưng lúc này đây rõ ràng là Trình hệ đã từ bỏ mình rồi, bản thân điều tra là do lão Bí thư Hạ Tụ Bảo ở Hạ Gia Trấn đề nghị, cái này cho thấy Trình Chí Hoa đã từ bỏ bản thân.

Tối thiểu hiện tại mà xem thì Lục Duệ đã không còn chỗ dựa vững chắc nữa.

Như vậy dưới tình huống này, tiểu nhân khẳng định sẽ nhảy ra.
Chỉ bất quá Lục Duệ không nghĩ tới là, người thứ nhất hướng về bản thân nã pháo dĩ nhiên sẽ là cháu trai Tất Vân Đào.

Tuy đã nghe qua tên người này bất quá hai người vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.

Liếc mắt nhìn Tất Thái Hùng, Lục Duệ biết bản thân bây giờ không thể cùng người này khởi xung đột nên bất động thanh sắc nhìn thoáng qua người khởi xướng là Quý Xuân Chính rồi nhàn nhạt nói : “Quý Phó chủ nhiệm, nếu anh muốn tâm sự với Tất đội trường thì chúng tôi đi trước.".
Quý Xuân Chính ngượng ngùng nhìn thoáng qua Lục Duệ và cười cười với Tất Thái Hùng rồi lui về vị trí.
Lục Duệ cũng không nhìn Tất Thái Hùng mà dẫn đầu đi ra ngoài.

Phía sau đám lãnh đạo Ban Xây dựng nhìn nhau, tựa hồ không tin tưởng vào tiền đồ của vị tân chủ nhiệm này cho lắm.

Hai Phó chủ nhiệm thay đổi vẻ mặt, xem ra lời đồn đãi vị Lục Duệ chủ nhiệm này khi còn ở tại Hạ Gia Trấn đã đắc tội với Tất Bí thư là không sai.

Tất Thái Hùng cũng không nói, sắc mặt âm trầm nhìn thoáng qua bóng lưng Lục Duệ rồi vội mang theo người chạy lên trên lầu.

Hắn tự nhiên biết tại nơi công cộng này bản thân không thể làm gì được Lục Duệ, huống chi ngày hôm nay bản thân còn có việc trọng yếu muốn làm, tạm thời không thể đếm xỉa tới người kia được.

Còn nhiều thời gian, bằng vào quan hệ của thúc thúc và mọi người, muốn thu thập Lục Duệ là 1 cán bộ không có chỗ dựa vững chắc căn bản là dễ như trở bàn tay mà thôi.

Lúc này hắn đang lo lắng, vừa rồi cú điện thoại kia khiến hắn có loại dự cảm bất tường khi thúc thúc gọi điện thoại bảo bản thân mình mau qua đây.

Lại không nghĩ rằng ở chỗ này gặp được Lục Duệ, 1 tay rút súng, Tất Thái Hùng trong lòng thầm mắng nói : “Tang môn tinh!".
Lục Duệ cũng không suy nghĩ nhiều, đối với loại chuyện này hắn cũng đã có dự liệu, bản thân lúc này tại thành phố Dương Minh căn bản là bèo không rễ, trước đây quan hệ với Trình Chí Hoa không tệ nhưng đó cũng chỉ là thông qua lão Bí thư Hạ Tụ Bảo là chính mà thôi.

Sau khi mình mượn tay Lam Hiểu Âu đem anh em vợ Trình Chí Hoa sửa chữa 1 trận thì quan hệ giữa 2 bên thoáng cái bị đóng băng, càng không chỉ nói lãnh đạo Huyện ủy bởi vì bản thân trong quá trình xây dựng nông thôn mới ở Hạ Gia Trấn không cho phép bọn họ nhúng tay vào mà đã sớm đem bản thân hận thấu xương.
Trọng yếu là, Lục Duệ hiếu kỳ người phía sau Trình Nghi là ai, nếu như bản thân sở liệu không sai thì nên chính là vị đại nhân vật gây áp lực cho thành phố kia.

Có thể khiến cho 1 đám Thường vụ Thị ủy vốn có thái độ không tệ với mình phải bảo trì trầm mặc, ngồi xem bản thân tại Huyện Thuận An bị chèn ép.
Lục Duệ tự nhiên cũng có nguồn tin riêng, khi hắn tới Tỉnh G đã làm quen với một gã cán bộ Tỉnh H tên gọi là Ký Thiên Vũ, người này cũng không được phân xuống các hương trấn, mà là do có thành tích nên được lưu tại Thị ủy Dương Minh.

Hắn và Lục Duệ khi học tại Trường Đảng ở chung một ký túc xá nên tự nhiên biết quan hệ giữa Lục Duệ và Âu Văn Hải, hơn nữa thúc thúc Ký Thiên Vũ là Ký Quốc Cường là Phó chủ nhiệm Phòng thanh tra số 7 của Tỉnh ủy tỉnh H nên quan hệ giữa hắn và Lục Duệ càng thêm thân mật.
Căn cứ tin tức của Ký Thiên Vũ thì trước khi Hạ Gia Trấn phát hiện ra mỏ thời gian thì trong Thường ủy vì việc có xử phạt Lục Duệ hay không đã phát sinh tranh chấp không nhỏ.


Bí thư Ủy ban kỷ luật Tằng Văn, Thường vụ Phó Thị trưởng Lâm Thiên Hoa tỏ thái độ ủng hộ Lục Duệ, qua tin tức này, Lục Duệ phán đoán ra những người này tối thiểu là thân cận với bản thân, chỉ bất quá khiến hắn ngoài ý muốn là theo thời gian trôi qua lâu như vậy, mặc dù bản thân bị chèn ép mất quyền lực lâu rồi nhưng những...!Thường ủy viên này cũng không có ai làm ra bất luận biểu thị gì.

Thậm chí ngay cả tin tức cũng không có một chút nào.
Cử động khác thường này chỉ có thể cho thấy một việc, đó chính là bọn họ kiêng kỵ thế lực đối phó với bản thân, trước mặt cổ thế lực này, những...!Thường ủy viên này chỉ có thể lựa chọn bo bo giữ mình.
Mà càng nghĩ, Lục Duệ phát hiện ra bản thân đã đắc tội với 1 siêu cấp thế lực, tựa hồ ngoại trừ Tập Đoàn Chính Đạt phía sau Lam gia ra thì không có gia tộc nào khác.
Ngồi ở trong phòng do Ban Xây dựng an bài, nghĩ lại tình thế hôm nay và những chuyện xảy ra trong nửa năm qua mà Lục Duệ nhịn không được lắc đầu cười khổ một trận.
Bản thân trước đây vẫn suy nghĩ quá mức giản đơn rồi, bàng đại gia tộc có thể tại Hoa Hạ sừng sững hơn mười năm không ngã, sao hắn một cán bộ nho nhỏ có khả năng lợi dụng chứ.

Bản thân bất quá là lợi dụng Lam Hiểu Âu và Tập Đoàn Chính Đạt để đem thế lực rắc rối phức tạp này đuổi ra khỏi Hạ Gia Trấn.

Tập Đoàn Chính Đạt và Lam gia phía sau sử dụng phương thức khác nói cho bản thân, có 1 số người không phải là cậu có thể tùy tiện lợi dụng, nếu lợi dụng sẽ phải trả giá cao.

Tuy không phải là Lam gia trực tiếp xuất thủ với bản thân, hoặc là nói là Lam gia xem thường ra tay với một tiểu cán bộ như hắn, thế nhưng chỉ cần 1 vị đại lão hơi chút ám chỉ một chút với người dưới thì hắn là một tiểu con kiến sẽ phải trả giá lớn.
Cái giá Lục Duệ phải trả tựa hồ chính là tiền đồ chính trị của mình.

Bất quá hắn cũng không hối hận, bản thân nếu sống lại trên thế giới này, tổng yếu vẫn nên làm một ít chuyện nên làm, Lục Duệ quên không được hình ảnh bản thân ở hậu thế thấy được.
Một lão nhân qua tuổi bát tuần ở trong một gian cũ nát tới cực điểm, ký giả hỏi hắn nói : “Con ông đâu?".
Lão nhân ngẩng mái đầu xám trắng lên nhàn nhạt nói : “Đi làm thuê, đã chết rồi.".
Kiếp này, Lục Duệ không hy vọng nơi bản thân trì hạ bách tính sẽ xuất hiện chuyện như vậy, mặc dù là phải mất tất cả hắn cũng không hối tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện