Vũ Sĩ Ngân khẽ cau mày, ông tự nhiên rõ ràng ý lời nói này của Âu Văn Hải là cái gì, không ngoài việc là nói cho mọi người biết Điền Mẫn Chính là người của tôi, các người không nên có chú ý.

Vốn dĩ dựa theo dự định của Vũ Sĩ Ngân, là muốn đem Điền Mẫn Chính xuống, thay một người tâm phúc của mình, bất quá nếu mới vừa rồi tại việc chọn người của cục trưởng tài chính Âu Văn Hải bán cho mình một cái nhân tình, lúc này nếu như mình không đồng ý đề nghị của ông ta, đúng là có chút không thể nào nói nổi.
Nhẹ nhàng gật đầu, Vũ Sĩ Ngân không đợi thường ủy khác lên tiếng, dẫn đầu nói: "Văn Hải đồng chí nói có đạo lý, chúng tôi không thể đem vấn đề lịch sử di lưu đổ tội cho lãnh đạo, mọi việc đều phải nhìn biện chứng, tôi cũng đồng ý tạm thời không nên tiến hành điều chỉnh lớn đối với nhóm lãnh đạo của hương Duyên Giang.

Đương nhiên, một ít điều chỉnh vẫn là có thể."
Ông ta nói như vậy, nói rõ là quyết định rồi, dù sao ông thân là người đứng đầu đảng uỷ, sau khi đã quyết định, ngay cả Mã Quốc Lực muốn phản bác, cũng không thể công khai làm trái lại hai vị lãnh đạo đứng đầu và đứng thứ hai, chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận chuyện này.
Lục Duệ âm thầm cho Âu Văn Hải một ngón cái, thủ đoạn thật là lợi hại, mình bất quá là cung cấp một ý nghĩ cho ông ta, thế nhưng lại bị ông ta phát triển ra nhiều thủ đoạn như vậy.

Quả nhiên không hổ là trời sinh làm chính trị, một loạt động tác hoa cả mắt ra, không chỉ có kết hạ thiện duyên cùng Vũ Sĩ Ngân, cũng bảo vệ vị trí của Điền Mẫn Chính.

Quan trọng nhất là, Thái Khải Minh vẫn là thường vụ phó cục trưởng của cục tài chính, cho thấy tại cục tài chính, tranh đấu giữa Vũ Sĩ Ngân cùng Mã Quốc Lực còn có cục diện kịch liệt sẽ phát sinh.


Lục Duệ nghĩ đến nếu mình không nói ra cái suy nghĩ kia, trong lòng âm thầm phỏng đoán, Âu Văn Hải đã nghĩ tới hay không?
Chuyện kế tiếp rất đơn giản, các thường ủy vì tranh đoạt chức vụ hai thường ủy trống của hương Duyên Giang, ngươi tới tôi đi, các hiển thần thông.

Cuối cùng, vẫn là theo tình huống cũ, Vũ Sĩ Ngân cùng Mã Quốc Lực đều tự xếp một người của mình vào hương Duyên Giang.

Các hương trấn khác cũng là như thế không khác biệt lắm, thế lực hai bên ngang nhau, ai cũng không làm gì được đối phương.
Thấy bọn họ đều tự phân chia thế lực hoàn tất, Âu Văn Hải vừa cười vừa nói: "Tôi cũng xin bí thư một ngày nghỉ, trong khoảng thời gian này tôi chuẩn bị xuống đến các thôn trấn, đi các phòng ban dạo.

Tiền nhiệm bất quá chỉ mới là một lễ bái, tôi cũng mượn cơ hội lộ mặt trước quần chúng và cán bộ toàn bộ khu, để tránh mọi người không nhận ra tôi.

Mọi người nghĩ thế nào?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người nhìn Âu Văn Hải có chút suy nghĩ.
Xem ra vị khu trưởng mới này cũng không phải một nhân vật đơn giản, am hiểu nhiễu loạn trong quan trường.


Cái gọi là hiểu rõ, đi nghe tựa hồ là chính phủ khu phân công không chính xác bị đại loạn hiện tại, nhưng ở trên cuộc họp thường ủy nói ra như vậy.

Nói rõ là muốn khiến cho cán bộ phía dưới biết có một khu trưởng như thế tồn tại.

Ý khác đương nhiên là dành cho cán bộ không có chỗ dựa, thậm chí còn là nói rõ muốn xuống dưới chiêu binh mãi mã.
Hơn nữa ông ta mượn cớ cũng rất thích hợp, là vì thăm dò tình huống phía dưới.

Các thường ủy khác không thể phản đối, bởi vì nếu như ai có ý kiến, tính chất của việc này đã có thể thay đổi.

Khu trưởng đồng chí vừa tiền nhiệm, muốn làm quen tình huống của trong khu một chút, muốn khiến cho cán bộ quần chúng biết mình tồn tại, để dễ phục vụ cho nhân dân, nhưng các người còn muốn cản trở mọi cách, rốt cục là có dụng tâm gì hả? Không phải là, còn có người muốn khiến cho khu trưởng tân nhậm làm vật trang trí sao?
Đây chính là cái mũ mà đầu của ai đều đội không nổi, phải biết rằng bí thư thị ủy Lý Minh Quốc lúc đầu tự mình đưa Âu Văn Hải tiền nhiệm, đủ để cho cán bộ phía dưới cho thấy mình coi trọng Âu Văn Hải, nếu như biết ông ta bị người tước quyền lực, mỗi người ở đây trong lòng đều rõ ràng, nếu như Lý Minh Quốc mạnh mẽ muốn bắt mình, căn bản là không cần tốn nhiều sức.
Quả nhiên, Âu Văn Hải nói xong câu đó, Vũ Sĩ Ngân biến sắc, lặng lẽ không nói.


Biểu tình của Mã Quốc Lực tuy rằng không có gì biến hóa, vẫn là vẻ mặt âm trầm như trước, thế nhưng vẫn nhìn thoáng qua Âu Văn Hải, trong lòng hai người đối với vị khu trưởng tân nhậm đều đề cao vài phần đánh giá.

Xem ra vị này quả nhiên là lai giả bất thiện, nói trắng ra cũng vì tranh thủ đủ lợi ích cho mình, xem ra chỉ có thể thuận theo tự nhiên, thấy chiêu phá chiêu.
Lúc đầu dựa theo kế hoạch của Mã Quốc Lực, ngày hôm nay trên cuộc họp thường ủy, cho dù mình không tranh thủ được vị trí cục trưởng tài chính, cũng nhất định đem Điền Mẫn Chính đá khỏi vị trí bí thư đảng ủy của hương Duyên Giang, thay cậu em vợ Hà Chí Quốc của mình.

Thế nhưng không ngờ rằng Âu Văn Hải ngang trời sát ra, đầu tiên là tại chuyện cục trưởng tài chính bán một nhân tình thật to cho Vũ Sĩ Ngân, sau đó nói rõ muốn bảo vệ Điền Mẫn Chính.

Mặc kệ nói như thế nào, ông ta dù sao cũng là khu trưởng mới tiền nhiệm, quyết tâm muốn bảo vệ một người, sẽ không ai dám không cho ông ta mặt mũi, huống chi thân là bí thư đảng ủy Vũ Sĩ Ngân còn thiếu người ta một đại nhân tình chứ?
Âu Văn Hải sở dĩ biểu hiện cương như thế quyết, thật ra cũng có ý nghĩ của mình.

Làm quan nhiều năm, ông biết rõ trong một nhóm lãnh đạo, bầu không khí của cuộc họp thường uỷ tầm quan trọng.

Mỗi một lần cuộc họp thường uỷ, thật ra đều có hình thức và quy củ cố định.


Ngày xưa trong khu Đông Phong là thế chân vạc, bí thư đảng ủy Vũ Sĩ Ngân, khu trưởng Lý Hiếu Đức, phó bí thư Mã Quốc Lực ba phương thế lực rắc rối phức tạp, mà hiện tại Lý Hiếu Đức ngã, biến thành Vũ Sĩ Ngân cùng Mã Quốc Lực hai người tranh phong.

Mình vừa tới đây, nếu như dựa theo tình huống của ngày hôm nay phát triển, cuộc họp thường uỷ của khu Đông Phong sau này sẽ không có nơi sống yên ổn của mình, mà đây là điều Âu Văn Hải tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Ngày hôm nay phát ra thuộc về âm thanh mình, chính là muốn nói cho các thường ủy, Âu Văn Hải tôi mới là nhân vật số 2 của khu Đông Phong, ở đây không phải thiên hạ của Vũ Sĩ Ngân cùng Mã Quốc Lực.

Phía sau của tôi có lãnh đạo thị ủy làm chỗ dựa, các người có suy nghĩ muốn tước quyền lực của tôi, là tuyệt đối không có khả năng thực hiện.
"Suy nghĩ này của Khu trưởng rất đúng, ông là hẳn là nên lý giải một chút tình huống công tác phía dưới nhiều hơn, như vậy đi, phân công chính phủ khu tạm thời không làm điều chỉnh, đợi khi ông quen thuộc tình huống thì chính phủ bên kia các người tự hành nghiên cứu giải quyết.

Đảng uỷ bên này, sẽ không hỏi đến.

Ông thấy thế nào? Văn Hải đồng chí." Vũ Sĩ Ngân cười ha hả nói.
Âu Văn Hải gật đầu, bất động thanh sắc nói: "Cảm ơn Vũ bí thư ủng hộ công tác của chính phủ chúng tôi, chúng tôi nhất định chặt chẽ đoàn kết dưới lãnh đạo của đảng uỷ."
Các thường ủy khác cả đám mặt không biểu tình, trong lòng âm thầm phỏng đoán, xem ra khu Đông Phong này lại muốn nghênh đón thời đại tam quốc tranh phách, chỉ bất quá, cũng không biết vị Âu khu trưởng mới đến này có thể chống đối được hai vị bí thư đa mưu túc trí hay không.
Lục Duệ ở một bên nhìn các thường ủy thần tình khác nhau, đặc biệt là Mã Quốc Lực sắc mặt âm trầm thỉnh thoảng trong mắt lóe ra tia sáng không hiểu và Vũ Sĩ Ngân đắc ý dào dạt, trong lòng âm thầm cười lạnh nói: "Các người cho rằng cái này xong rồi sao? Nghĩ thật là đẹp!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện