Trong mấy ngày kế tiếp, Âu Văn Hải cùng bộ trưởng tuyên truyền Hạ Mai Ngọc, bộ trưởng mặt trận thống nhất Lý Minh Giai, phó chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ khu Lục Duệ cùng đi xuống tiến hành thị sát đối với các phòng ban chức năng của khu Đông Phong một phen.
Trong lúc thị sát, tất cả hành trình của Âu Văn Hải đều là do Lục Duệ đứng ra đồng ý an bài, Lục Duệ không phải ngu ngốc, sở dĩ muốn đi điều tra, không ngoài là vì có thể cho người phía dưới một tín hiệu, chứng minh Âu Văn Hải khu trưởng này tồn tại, cho nên vô luận đi nơi nào, hắn đều là thừa hành nguyên tắc tiến hành cao điệu.
Trong lúc nhất thời, các phòng ban trong khu đều truyền lưu tin đồn về khu trưởng mới, ví dụ như ông ta vỗ bàn tại cục công an, rớt nước mắt vì nông dân tại cục nông nghiệp.
Tròn bốn ngày thời gian, đoàn người Âu Văn Hải thị sát thuỷ lợi cục, cục bảo vệ môi trường, đồng thời thăm viếng gần năm mươi thôn của sáu hương trấn trong khu Đông Phong, an ủi và giám sát các phòng ban làm tốt phòng cháy mùa thu và công tác thu hoạch vụ thu, lúc đầu không có hành trình đầy như vậy, thế nhưng Lục Duệ đem đông đảo phòng ban an bài một chút, thậm chí còn ngay cả cục cán bộ kỳ cựu có rất ít người quan tâm đều cho an bài nhật trình.
Đối với hắn tự chủ trương Âu Văn Hải tuy rằng bất động thanh sắc, thế nhưng trong lòng cũng âm thầm vui vẻ.
Ông ta không có ý kiến gì, những người khác cũng tự nhiên sẽ không nhiều lời, kết quả là mọi người chạy một vòng lớn trong các cơ quan to nhỏ ở khu Đông Phong.
Mãi cho đến buổi chiều thứ sáu, Lục Duệ mới kéo thân thể mệt mỏi về tới căn nhà vừa lắp đặt thiết bị.
Trải qua lần thị sát này, khu trưởng Âu Văn Hải hoàn toàn để lại ấn tượng trong lòng toàn bộ quần chúng cán bộ khu, đồng dạng thu hoạch của Lục Duệ cũng không nhỏ, toàn bộ cán bộ của khu Đông Phong đều quen mặt cùng hắn, dù sao mỗi một lần thị sát đều là do hắn an bài của, hơn nữa trong quá trình thị sát, Âu Văn Hải cùng Lục Duệ hầu như là như hình với bóng, thậm chí ngay cả Hạ Mai Ngọc và Lý Minh Giai hai người thường ủy khu ủy cũng không thể thay vị trí của Lục Duệ.
Cho nên tuy rằng Lục Duệ hiện tại bất quá là một người thư ký cấp phó khoa, thế nhưng đứa ngốc mới coi hắn là thư ký.
Cục trưởng, bí thư phía dưới cả đám đều cung kính nói một tiếng Lục chủ nhiệm với hắn, tất cả mọi người rõ ràng, vị Lục chủ nhiệm này sớm muộn gì cũng đều phải thăng chức, chỉ bất quá muốn xem hắn sẽ được Âu khu trưởng nhấc lên tới vị trí gì mà thôi.
Buổi sáng thứ bảy, bởi vì là ngày nghỉ, cơ quan chính phủ cũng đều nghỉ, Âu Văn Hải quay về với vợ, Lục Duệ cũng rốt cục tranh thủ rảnh rỗi ngủ một giấc.
Ngủ đến buổi sáng chín giờ hơn, hắn mới bị điện thoại của mẹ già đánh thức, nghe mẹ căn dặn trong điện thoại, Lục Duệ lúc này mới nhớ tới, thì ra ngày hôm nay mình phải đi gặp mặt.
Hắn chui ra chăn, rửa mặt chải đầu một phen, lúc này mới xuống lầu đi đến chổ hẹn trước.
Mẹ trong điện thoại nói dì nhỏ cùng một cô gái hẹn gặp mặt tại trước cửa công viên Anh Tuấn, chỗ đó là một công viên nổi danh của thành phố Mộc Dương, cảnh sắc bên trong hợp lòng người, ý của người trong nhà tự nhiên rất rõ ràng, cũng là hy vọng hai người có thể tiếp xúc nhiều hơn, dạo vài vòng trong công viên.
Ngồi trên xe buýt chen chúc, Lục Duệ vừa suy nghĩ thứ hai có chuyện gì phải làm, vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau.
Không đến mười năm, rất nhiều chỗ ở đây sẽ không giống với hiện tại, Lục Duệ không biết mình có thể trở thành người quyết sách trong thay đổi hay không, thế nhưng hắn thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ không giống như đời trước nữa đần độn qua suốt đời.
Đi tới trước cửa công viên Anh Tuấn, Lục Duệ dạo qua một vòng phát hiện cô gái kia còn chưa tới.
Chuẩn xác mà nói, là hắn cũng không nhận ra đối phương, chỉ là biết số điện thoại của đối phương, nhìn đồng hồ đeo tay thời gian còn sớm, hắn thẳng thắn dạo một vòng quanh công viên.
Nơi này là công viên liệt sĩ của nước cộng hoà năm đó, diện tích không nhỏ, là nghĩa trang liệt sĩ duy nhất của khu Đông Phong, bên trong có các loại thiết bị luyện tập, Lục Duệ nhớ mang máng, mình vài lần ngồi xe đi ngang qua đây, đều thấy bên trong có người luyện tập.
"Tích! Tích!" Vài tiếng âm thanh của tin nhắn vang lên, Lục Duệ lấy điện thoại ra vừa nhìn, thấy điện thoại di động mặt có một tin tức.
"Anh ở nơi nào? Tôi ở cửa công viên."
Lục Duệ ngẩng đầu cẩn thận nhìn một chút, xung quanh phần lớn đều là tình nhân, một mình một người ngoại trừ mình, cũng chỉ có mấy ông bà già lớn tuổi.
Hơi chau mày, Lục Duệ cầm lấy điện thoại theo dãy số kia gọi qua.
Một chuỗi âm thanh vang lên, trong điện thoại truyền đến một giọng nữ có chút kiêu căng: "A lô! Ai cho anh gọi điện thoại?"
Lục Duệ lông mày nhăn lại càng chặt, nhẫn nại tính tình nói: "Xin chào, tôi là Lục Duệ, xin hỏi cô là Lý Đông Mai tiểu thư sao?"
Bên kia cô gái tên là Lý Đông Mai bên cạnh tựa như có người, ở bên cạnh ngắt lời nói: "Có cái gì mà nói chứ, thật là, chỉ là một người nông dân mà thôi."
Cái âm thanh này tựa như cũng không xa, Lục Duệ nhìn qua phía sau mình, chỉ thấy hai cô gái quần áo cũng đẹp đứng cách mình không xa, đang làm vẻ mặt hèn mọn nhìn mình.
Ngày hôm nay Lục Duệ ăn mặc có chút tùy ý, một thân quần áo bình thường tới cực điểm, cũng không phải hàng hiệu, hơn nữa vài ngày gần đây theo Âu Văn Hải bận rộn ở nông thôn, cũng không để ý bản thân, cho nên nhìn qua có chút già nua.
Bên kia hai người con gái xem ra gia cảnh không tồi, trên người đều mặc cái quần áo loại mấy trăm đồng tiền, bên trái người cầm điện thoại hẳn cũng là Lý Đông Mai, một thân trang phục màu đen, mang giày cao gót, nhìn qua có pha vài phần khí chất.
Cô gái bên người cô ta cũng không kém, đặt ở trong trường học của Lục Duệ, cũng coi như là mỹ nữ xuất chúng, nhất là Lý Đông Mai, một đôi mắt to rất có tinh thần, mũi cao rất là mê người, chỉ bất quá môi hơi mỏng có vẻ không tốt.
"Anh là Lục Duệ?" Lý Đông Mai không nói gì, ngược lại là cô nữ sinh bên người mở miệng trước.
Lục Duệ gật đầu, trong lòng tuy rằng không thích loại thái độ trên cao nhìn xuống của các nàng, thế nhưng ngại mặt mũi của dì nhỏ, vẫn nở nụ cười nói: "Xin chào, tôi là Lục Duệ."
Nhìn nụ cười của hắn, Lý Đông Mai trong lòng không khỏi âm thầm thất vọng, cô ấy có thể nói là một người nhìn quen mắt ở đại học, trong trường học cũng có không ít người theo đuổi cô ấy, chỉ bất quá người bạn trai trong đại học bởi vì hai nhà cách nhau quá xa, nên lúc tốt nghiệp thì chia tay.
Về đến nhà, ngại mặt mũi của thân thích và cha mẹ, lúc này mới tới gặp mặt Lục Duệ, nghĩ hắn dù sao cũng là sinh viên, hẳn là có thể có chút thú vị.
Thế nhưng không ngờ rằng cũng chỉ là một người bình thường như thế, không chỉ lớn lên không tuấn tú, hơn nữa nhìn qua cũng không giống như đứa nhỏ nhà có tiền, quan trọng nhất là, nhìn qua như ngủ chưa tỉnh, rất là chậm chạp.
Điều này làm cho Lý Đông Mai một lòng muốn từ gà mái bay lên thành phượng hoàng rất không hài lòng.
Nhìn thoáng qua Lục Duệ, Lý Đông Mai nhàn nhạt nói: "Anh công tác ở địa phương nào hả?"
Lục Duệ sửng sốt, lúc này mới phản ứng người ta là khảo sát mình, nhàn nhạt cười nói: "Lúc tốt nghiệp trong nhà an bài đi chính phủ hương làm tạm thời, sau đó tôi từ chức.".
Trong lúc thị sát, tất cả hành trình của Âu Văn Hải đều là do Lục Duệ đứng ra đồng ý an bài, Lục Duệ không phải ngu ngốc, sở dĩ muốn đi điều tra, không ngoài là vì có thể cho người phía dưới một tín hiệu, chứng minh Âu Văn Hải khu trưởng này tồn tại, cho nên vô luận đi nơi nào, hắn đều là thừa hành nguyên tắc tiến hành cao điệu.
Trong lúc nhất thời, các phòng ban trong khu đều truyền lưu tin đồn về khu trưởng mới, ví dụ như ông ta vỗ bàn tại cục công an, rớt nước mắt vì nông dân tại cục nông nghiệp.
Tròn bốn ngày thời gian, đoàn người Âu Văn Hải thị sát thuỷ lợi cục, cục bảo vệ môi trường, đồng thời thăm viếng gần năm mươi thôn của sáu hương trấn trong khu Đông Phong, an ủi và giám sát các phòng ban làm tốt phòng cháy mùa thu và công tác thu hoạch vụ thu, lúc đầu không có hành trình đầy như vậy, thế nhưng Lục Duệ đem đông đảo phòng ban an bài một chút, thậm chí còn ngay cả cục cán bộ kỳ cựu có rất ít người quan tâm đều cho an bài nhật trình.
Đối với hắn tự chủ trương Âu Văn Hải tuy rằng bất động thanh sắc, thế nhưng trong lòng cũng âm thầm vui vẻ.
Ông ta không có ý kiến gì, những người khác cũng tự nhiên sẽ không nhiều lời, kết quả là mọi người chạy một vòng lớn trong các cơ quan to nhỏ ở khu Đông Phong.
Mãi cho đến buổi chiều thứ sáu, Lục Duệ mới kéo thân thể mệt mỏi về tới căn nhà vừa lắp đặt thiết bị.
Trải qua lần thị sát này, khu trưởng Âu Văn Hải hoàn toàn để lại ấn tượng trong lòng toàn bộ quần chúng cán bộ khu, đồng dạng thu hoạch của Lục Duệ cũng không nhỏ, toàn bộ cán bộ của khu Đông Phong đều quen mặt cùng hắn, dù sao mỗi một lần thị sát đều là do hắn an bài của, hơn nữa trong quá trình thị sát, Âu Văn Hải cùng Lục Duệ hầu như là như hình với bóng, thậm chí ngay cả Hạ Mai Ngọc và Lý Minh Giai hai người thường ủy khu ủy cũng không thể thay vị trí của Lục Duệ.
Cho nên tuy rằng Lục Duệ hiện tại bất quá là một người thư ký cấp phó khoa, thế nhưng đứa ngốc mới coi hắn là thư ký.
Cục trưởng, bí thư phía dưới cả đám đều cung kính nói một tiếng Lục chủ nhiệm với hắn, tất cả mọi người rõ ràng, vị Lục chủ nhiệm này sớm muộn gì cũng đều phải thăng chức, chỉ bất quá muốn xem hắn sẽ được Âu khu trưởng nhấc lên tới vị trí gì mà thôi.
Buổi sáng thứ bảy, bởi vì là ngày nghỉ, cơ quan chính phủ cũng đều nghỉ, Âu Văn Hải quay về với vợ, Lục Duệ cũng rốt cục tranh thủ rảnh rỗi ngủ một giấc.
Ngủ đến buổi sáng chín giờ hơn, hắn mới bị điện thoại của mẹ già đánh thức, nghe mẹ căn dặn trong điện thoại, Lục Duệ lúc này mới nhớ tới, thì ra ngày hôm nay mình phải đi gặp mặt.
Hắn chui ra chăn, rửa mặt chải đầu một phen, lúc này mới xuống lầu đi đến chổ hẹn trước.
Mẹ trong điện thoại nói dì nhỏ cùng một cô gái hẹn gặp mặt tại trước cửa công viên Anh Tuấn, chỗ đó là một công viên nổi danh của thành phố Mộc Dương, cảnh sắc bên trong hợp lòng người, ý của người trong nhà tự nhiên rất rõ ràng, cũng là hy vọng hai người có thể tiếp xúc nhiều hơn, dạo vài vòng trong công viên.
Ngồi trên xe buýt chen chúc, Lục Duệ vừa suy nghĩ thứ hai có chuyện gì phải làm, vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau.
Không đến mười năm, rất nhiều chỗ ở đây sẽ không giống với hiện tại, Lục Duệ không biết mình có thể trở thành người quyết sách trong thay đổi hay không, thế nhưng hắn thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ không giống như đời trước nữa đần độn qua suốt đời.
Đi tới trước cửa công viên Anh Tuấn, Lục Duệ dạo qua một vòng phát hiện cô gái kia còn chưa tới.
Chuẩn xác mà nói, là hắn cũng không nhận ra đối phương, chỉ là biết số điện thoại của đối phương, nhìn đồng hồ đeo tay thời gian còn sớm, hắn thẳng thắn dạo một vòng quanh công viên.
Nơi này là công viên liệt sĩ của nước cộng hoà năm đó, diện tích không nhỏ, là nghĩa trang liệt sĩ duy nhất của khu Đông Phong, bên trong có các loại thiết bị luyện tập, Lục Duệ nhớ mang máng, mình vài lần ngồi xe đi ngang qua đây, đều thấy bên trong có người luyện tập.
"Tích! Tích!" Vài tiếng âm thanh của tin nhắn vang lên, Lục Duệ lấy điện thoại ra vừa nhìn, thấy điện thoại di động mặt có một tin tức.
"Anh ở nơi nào? Tôi ở cửa công viên."
Lục Duệ ngẩng đầu cẩn thận nhìn một chút, xung quanh phần lớn đều là tình nhân, một mình một người ngoại trừ mình, cũng chỉ có mấy ông bà già lớn tuổi.
Hơi chau mày, Lục Duệ cầm lấy điện thoại theo dãy số kia gọi qua.
Một chuỗi âm thanh vang lên, trong điện thoại truyền đến một giọng nữ có chút kiêu căng: "A lô! Ai cho anh gọi điện thoại?"
Lục Duệ lông mày nhăn lại càng chặt, nhẫn nại tính tình nói: "Xin chào, tôi là Lục Duệ, xin hỏi cô là Lý Đông Mai tiểu thư sao?"
Bên kia cô gái tên là Lý Đông Mai bên cạnh tựa như có người, ở bên cạnh ngắt lời nói: "Có cái gì mà nói chứ, thật là, chỉ là một người nông dân mà thôi."
Cái âm thanh này tựa như cũng không xa, Lục Duệ nhìn qua phía sau mình, chỉ thấy hai cô gái quần áo cũng đẹp đứng cách mình không xa, đang làm vẻ mặt hèn mọn nhìn mình.
Ngày hôm nay Lục Duệ ăn mặc có chút tùy ý, một thân quần áo bình thường tới cực điểm, cũng không phải hàng hiệu, hơn nữa vài ngày gần đây theo Âu Văn Hải bận rộn ở nông thôn, cũng không để ý bản thân, cho nên nhìn qua có chút già nua.
Bên kia hai người con gái xem ra gia cảnh không tồi, trên người đều mặc cái quần áo loại mấy trăm đồng tiền, bên trái người cầm điện thoại hẳn cũng là Lý Đông Mai, một thân trang phục màu đen, mang giày cao gót, nhìn qua có pha vài phần khí chất.
Cô gái bên người cô ta cũng không kém, đặt ở trong trường học của Lục Duệ, cũng coi như là mỹ nữ xuất chúng, nhất là Lý Đông Mai, một đôi mắt to rất có tinh thần, mũi cao rất là mê người, chỉ bất quá môi hơi mỏng có vẻ không tốt.
"Anh là Lục Duệ?" Lý Đông Mai không nói gì, ngược lại là cô nữ sinh bên người mở miệng trước.
Lục Duệ gật đầu, trong lòng tuy rằng không thích loại thái độ trên cao nhìn xuống của các nàng, thế nhưng ngại mặt mũi của dì nhỏ, vẫn nở nụ cười nói: "Xin chào, tôi là Lục Duệ."
Nhìn nụ cười của hắn, Lý Đông Mai trong lòng không khỏi âm thầm thất vọng, cô ấy có thể nói là một người nhìn quen mắt ở đại học, trong trường học cũng có không ít người theo đuổi cô ấy, chỉ bất quá người bạn trai trong đại học bởi vì hai nhà cách nhau quá xa, nên lúc tốt nghiệp thì chia tay.
Về đến nhà, ngại mặt mũi của thân thích và cha mẹ, lúc này mới tới gặp mặt Lục Duệ, nghĩ hắn dù sao cũng là sinh viên, hẳn là có thể có chút thú vị.
Thế nhưng không ngờ rằng cũng chỉ là một người bình thường như thế, không chỉ lớn lên không tuấn tú, hơn nữa nhìn qua cũng không giống như đứa nhỏ nhà có tiền, quan trọng nhất là, nhìn qua như ngủ chưa tỉnh, rất là chậm chạp.
Điều này làm cho Lý Đông Mai một lòng muốn từ gà mái bay lên thành phượng hoàng rất không hài lòng.
Nhìn thoáng qua Lục Duệ, Lý Đông Mai nhàn nhạt nói: "Anh công tác ở địa phương nào hả?"
Lục Duệ sửng sốt, lúc này mới phản ứng người ta là khảo sát mình, nhàn nhạt cười nói: "Lúc tốt nghiệp trong nhà an bài đi chính phủ hương làm tạm thời, sau đó tôi từ chức.".
Danh sách chương