Đối với Lục Duệ mà nói, khối đất lò gạch của thôn Duyên Giang thật ra hiện tại đã không quan trọng, nếu mình đã cột vào cùng Âu Văn Hải, chỉ cần đi từng bước tới, không làm ra lỗi lớn, vài chục năm sau, đợi khi Âu Văn Hải trở thành bí thư thị ủy kinh thành, mình kém nhất cũng có thể thành cán bộ cấp sở.
Bất quá tiền lời của khối đất này, cũng là một biện pháp quan trọng khiến cho điều kiện trong nhà trở nên tốt hơn, Lục Duệ lấy năm mươi ngàn từ trong nhà giao cho Lý Chí Cường, dựa theo tính toán của năm miếng đất, chỉ cần có thể bán được năm mươi ngàn một mẫu, nhà Lục Duệ có thể kiếm trên hai trăm ngàn, cái này đối với cha mẹ cả đời cực khổ bất quá chỉ được chừng một hai trăm ngàn mà nói, giống như là một con số khổng lồ.
Lục Duệ cũng không lo lắng có người sẽ đem chuyện này ra nói, dù sao mình là dựa vào ký ức của kiếp trước mới quyết định mua cái khối đất này, cũng không có liên hệ gì với cấp trên, cho dù có người muốn hất nước bẩn cũng không hất được lên người mình.
Xe taxi nhanh chóng đi tới địa giới hương Duyên Giang, Lục Duệ bảo tài xế đem xe dừng lại ở ngã tư đường, xuống xe lấy điện thoại ra gọi cho Lý Chí Cường.
"Các người ở chổ nào? Tôi tới."
Lý Chí Cường nghe vậy đại hỉ, "Chúng tôi hiện tại ở tiệm cơm của chị Hồ, con nhanh chóng đến đây đi, tên Cẩu Tứ kia rất hung dữ."
Hừ lạnh một tiếng, Lục Duệ không nói chuyện, mà là trực tiếp cúp điện thoại, cất bước đi đến hướng tiệm cơm của Hồ Hiểu Kiều.
Đi tới cửa tiệm cơm, lông mày của Lục Duệ liền nhíu lại, cửa tiệm cơm có vài chiếc xe bảy chổ đậu, không chỉ như thế, Lục Duệ còn thấy trong sảnh có ngồi mười mấy người, vừa nhìn là biết không phải hạng người lương thiện.
Trong lòng âm thầm có tính toán Lục Duệ cất bước đi lên lầu, vừa vào lầu hai, thì thấy Lý Chí Cường cùng Hồ Hiểu Kiều hai người đứng ngồi không yên nhìn chung quanh, mà Lý Hoành vừa nói chuyện điện thoại với Lục Duệ thì ngồi trước mặt một người trung niên, xem ra cũng là vừa đến.
"Tứ gia, ngài xem, đứa nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta có chuyện gì từ từ thương lượng." Lý Hoành vẻ mặt cười làm lành nói.


Ông ta tuy rằng không có giao tiếp với Cẩu Tứ, thế nhưng đã sớm nghe danh tiếng của người này tại khu Đông Phong không được tốt lắm, vì giành sinh ý chuyện gì đều dám làm, thật sự là một tên lưu manh vô lại.
"Bà chủ, sao không buôn bán? Cho tôi hai món đồ ăn, một chai bia, được rồi, thêm một cái bánh bao thịt." Lục Duệ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Cẩu Tứ, ngồi xuống, nói với Hồ Hiểu Kiều một bên.
Cẩu Tứ đại khái khoảng bốn mươi, mặc một thân tây trang đen, giày da rất sáng, bất quá cổ khí tức thô bạo trên mặt làm cho tâm sinh chán ghét.

Nhìn thoáng qua Lục Duệ, thấy bất quá chỉ là một người trẻ tuổi chưa quá hai mươi, nên không để ở trong lòng, quay đầu lại, nhìn lướt qua Lý Hoành.
"Tôi nói lão Lý này, đứa nhỏ của ông cũng quá không hiểu chuyện, Tứ gia coi trọng cái khối đất này, là cho tiểu tử đó mặt mũi, hai ngàn một mẫu cũng không ít, sao? Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?"
Lý Chí Cường trừng mắt, muốn nói, thế nhưng Hồ Hiểu Kiều bên cạnh kéo tay ông ta, con mắt quét nhìn Lục Duệ bất động thanh sắc, khó khăn nhịn tính tình của mình.

Một bên Lý Hoành nghe vậy nở nụ cười khổ, nói: "Tứ gia, coi ngài nói lời này kìa, ngài xem cái này đích xác thực là cho lão Lý tôi mặt mũi.

Thế nhưng, khối đất này cũng không phải của một nhà tôi, hai ngàn đồng một mẫu của ngài, tôi thật sự là không có biện pháp ăn nói với người ta."
Cẩu Tứ lạnh lùng nhìn Lý Hoành, gã tự nhiên biết cái giá mà mình mua khối đất này có chút thái quá, nói thật gã cũng rất bội phục Lý Hoành trước mắt, không biết từ nơi nào nhận được tin tức, giành trước mình mua khối đất ấy, phải biết rằng mình cũng là dựa vào một đại nhân vật mới nhận được tin tức này, thèm thuồng đi tới thôn Duyên Giang, nhưng phát hiện cái khối đất này dĩ nhiên đã bị người nhanh chân đến trước, mình tìm tới cánh cửa, tên nhóc không biết sống chết kia dĩ nhiên còn dám ngại mình cho giá thấp!
Ho khan một tiếng, xoa chiếc nhẫn trên tay phải của mình một chút, Cẩu Tứ thản nhiên nói: "Xem ra, cha con lão Lý các người không muốn sống ở khu Đông Phong này nữa."
Lục Duệ nhướng mày, hắn thật sự là không có hảo cảm gì đối với loại ỷ thế hiếp người này, cũng lười nhìn đối phương ở chỗ này biểu diễn, nhàn nhạt nói: "Chú Lý, cái khối đất này hắn cho bao nhiêu tiền một mẫu?"
Lý Hoành sửng sốt, nhìn Lục Duệ không biết nên tiếp lời thế nào, dựa theo ý tứ của hắn, mặc dù là kiếm ít một chút cũng tận lực tránh người như Cẩu Tứ, dù sao thêm một chuyện không bằng ít một chuyện, đắc tội quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân, loại rắn độc như Cẩu Tứ, mình thật đúng là không thể trêu vào.
Chần chờ một chút, Lý Hoành nói: "Tiểu Duệ, cái này.

.


."
Không đợi ông ta nói xong, Cẩu Tứ có hứng thú nhìn Lục Duệ nói: "Thế nào? Mày là bên kia?"
Lục Duệ gật đầu, hờ hững nhìn gã, bình thản nói: "Cái khối đất này là ba mẹ tôi và chú Lý cùng mua, ông muốn cũng được, năm mươi ngàn một mẫu."
"Ha ha ha ha.

.

." Cẩu Tứ bỗng nhiên nở nụ cười, một lát sau tàn bạo nhìn Lục Duệ nói: "Xem ra Tứ gia tao lâu lắm không đi ra, những người trẻ tuổi này đều đã quên tao là ai! Dĩ nhiên còn dám nói điều kiện với tao! Tiểu tử thối, mày dựa vào cái gì?"
Lục Duệ vẫn như trước mặt không biểu tình nhìn gã, nhàn nhạt nói: "Chỉ bằng khối đất đó là của tôi."
"Của mày? !" Cẩu Tứ đột nhiên đề cao âm điệu, quát to: "Một hồi nữa sẽ không còn là của mày.

Nó là của tao!"

Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện có khuôn mặt dữ tợn, Lục Duệ lạnh lùng nói: "Ông đừng quên, trên đời này còn có vương pháp, ông muốn cường mua cường bán? Tôi nói cho ông biết, không có cửa đâu!"
Cẩu Tứ giận dữ cười ngược, lắc đầu đứng lên, cười dữ tợn hướng về phía Lục Duệ: "Tại khu Đông Phong này, lão tử cũng là vương pháp!"
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của gã dạng, Lục Duệ tựa như mất đi hứng thú, lấy điện thoại ra, bình tĩnh bấm số điện thoại.

Một bên Cẩu Tứ thấy như vậy, không khỏi nở nụ cười, lớn tiếng nói: "Tùy tiện mà gọi người, lão tử muốn nhìn xem, tên nào dám ra mặt thay mày! Phải biết rằng, ngay cả trưởng cục công an lão tử cũng xưng huynh gọi đệ."
Nhìn thấy Lục Duệ cầm điện thoại để tới bên tai, một lát sau nói với điện thoại bên kia: "Xin chào Phương cục trưởng, tôi là Lục Duệ của phòng làm việc chính phủ."
Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh có chút nghi hoặc, "Lục chủ nhiệm, có chuyện gì sao? Sao lại gọi điện thoại cho tôi hả?"
Lục Duệ cười nhạt một tiếng, nhìn thoáng qua Cẩu Tứ có chút nghi hoặc không giải thích được, bình tĩnh nói: "Tôi hiện tại ở tiệm cơm Phượng Hoàng của thôn Duyên Giang hương Duyên Giang, có người coi trọng khối đất nhà tôi, cường mua cường bán, còn mang theo một đám lưu manh đến, nói cho tôi kiến thức cái gì gọi là vương pháp! Theo hắn nói, người ta có xưng huynh gọi đệ với Phương cục trưởng đấy." Dừng một chút, Lục Duệ nói có ám chỉ: "Xem ra trị an xã hội của khu Đông Phong chúng ta rất có vấn đề, dĩ nhiên còn có xã hội đen cấu kết cùng nhân viên chính phủ!"
Phương Đại Quý đầu óc nổ ầm một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Họ Lục kia, cậu không nên ngậm máu phun người!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện