Lý Chí Cường ngẩn ngơ, lập tức đáp ứng nói: "Tốt, tôi lập tức thông báo bọn họ."
Lục Duệ gật đầu, hai mươi triệu này đối với người bình thường mà nói tuy rằng không ít, thế nhưng đối với kế hoạch trong lòng hắn mà nói, quả thật có chút như trứng chọi đá.
Mười năm đầu của thế kỷ hai mươi mốt, là mười năm phát sinh ra sự thay đổi lớn trong tình thế kinh tế của Hoa Hạ, năm 2001 gia nhập vào WTO, cái gọi là hậu quả của mậu dịch toàn cầu nhất thể hóa, cũng là giá hàng nhanh chóng tăng lên, mặc kệ là ăn, mặc, ở, đi lại, mọi người phát hiện tiền trong tay mình càng ngày càng không đủ dùng, thậm chí phần lớn người sinh vào những năm 1980 phải dựa vào cho vay mua nhà để giải quyết vấn đề hôn nhân của mình.
Có một truyện cười nói rằng, muốn mua một căn nhà ở kinh thành, cần một người nông dân mỗi năm thu nhập năm ngàn đồng gió mặc gió, mưa mặc mưa làm trên ba trăm năm.
Bởi vậy có thể thấy được giá nhà cao cỡ nào.
Lục Duệ tự nhận không bản lĩnh xoay Càn Khôn có lớn như vậy, huống chi vị trí của hắn cũng quyết định lực lượng của hắn quá mức nhỏ bé, như vậy duy nhất có thể làm, cũng là trong phạm vi đủ khả năng của mình, lợi dụng cơ hội địa ốc phát triển, thu được lượng tài chính lớn, sau đó đầu tư vào xây dựng kinh tế.
Vừa buông điện thoại, phía sau liền truyền đến tiếng đập cửa, Lục Duệ quay đầu, thì thấy một người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú mở cửa, đứng ở cửa cung kính nói: "Lục bí thư, chào ngài."
Lục Duệ mỉm cười, nhìn người trẻ tuổi trước mắt cười nói: "Tiểu Chí, sao rảnh rỗi tới chổ của tôi?"
Người tuổi trẻ tên gọi là Phùng Chí, là một nhân viên công tác của phòng làm việc chính phủ trấn, Lục Duệ đến ngày đầu tiên, chính là hắn ta giúp đỡ an bài nơi ở.
Phùng Chí tới đi tới trước mặt của Lục Duệ, hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói: "Lục bí thư, lão bí thư bảo tôi tới tìm ngài, trên trấn xảy ra chút chuyện."
Lông mày của Lục Duệ hơi nhíu lại, mình vừa mới đến nơi này mới vài ngày, tuy rằng đi chính phủ trấn một ngày, thế nhưng ngày thứ hai thì ngã bệnh.
Lúc này bí thư tìm mình, sẽ có chuyện gì chứ?
Bất quá hắn cũng không nghi ngờ có vấn đề gì, trấn Hạ Gia là một chỗ nghèo, bí thư trưởng trấn ở đây là cùng một người, hoặc nói là ông già khả kính khả ái đã ở chỗ này làm bí thư ba mươi năm, người thành phố đến nơi đây đi làm, cuối cùng đều chịu không nổi khổ phải điều đi, chỉ có Hạ Tụ Bảo người của trấn Hạ Gia sinh trưởng ở địa phương, vẫn thủ tại chỗ này, lãnh đạo trong huyện ôn đối với loại tình huống này cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao trấn Hạ Gia quá khổ, người làm quan ở chỗ này hoặc bị xa lánh, hoặc cũng là nhà ở chỗ này, tính đi tính lại, thật ra chỉ có Lục Duệ sinh viên này là tính là nhân viên công vụ phân công tới.
"Tiểu Chí, lão bí thư tìm tôi có chuyện gì?" Lục Duệ vừa thu dọn đồ, vừa hỏi.
Trên mặt của Phùng Chí lộ ra một biểu tình cổ quái, cười ha hả nói: "Tôi cũng không biết, bất quá xem ra tâm tình ông ấy không tồi, hẳn là không phải là đại sự."
Lục Duệ gật đầu, cầm cặp công văn của mình, theo Phùng Chí ra cửa.
Chổ ở của Lục Duệ cách chính phủ trấn không xa, cũng là bốn năm dặm lộ trình, hai người nhàn rỗi vô sự đi nửa giờ cũng tới.
Lục Duệ vừa đi vừa cẩn thận quan sát cái địa phương này, nói thật, ở đây thật sự là quá lạc hậu, phần lớn mọi người dựa vào miếng đất ở nhà mà sinh sống, thỉnh thoảng có một người hai người đi ra ngoài làm công, hay là đến nhà xưởng kém cõi nhất phía nam trong làm cái loại "hắc công" mỗi một tháng mấy trăm đồng tiền, Lục Duệ nhớ kỹ mình ngày đầu tiên đi làm xem qua một phần báo cáo, bình quân thu nhập của trấn Hạ Gia không đủ năm trăm đồng.
Phần lớn đứa nhỏ thậm chí chỉ học đến sơ trung rồi không học nửa.
Ngược lại đi làm giúp gia đình.
Đi ở trên đường, trong lòng của Lục Duệ thổn thức không ngớt, hắn quen sống tại phương bắc, thật sự khó tin còn có một chổ như vậy tồn tại.
Ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, Lục Duệ không khỏi cảm kích Hàn Định Bang đem mình đưa đến ở đây, thân là người sống lại, hắn so với quan viên khác đều mạnh hơn một chút, mình có ưu thế tiên tri giác ngộ sớm, có thể lợi dụng điểm này, làm cho bách tính trong này mưu một chút phúc lợi, làm một chút việc thiện.
...!...!.
.
.
...!...!.
.
.
Hạ Tụ Bảo mấy ngày nay thật sự là sứt đầu mẻ trán, lúc đầu cái trấn Hạ Gia này không có mấy người cán bộ, ngoại trừ mình là trưởng trấn kiêm bí thư, thì chỉ có một phó bí thư, ba phó trưởng trấn.
Còn lại đều là cán bộ nhỏ các loại của, thật vất vả phân công tới một người sinh viên, thế nhưng người này đi làm ngày thứ hai thì ngã bệnh, vốn tưởng rằng hắn sẽ giống như những người khác thừa dịp cơ hội này điều đi, thế nhưng khiến cho Hạ lão bí thư có chút ngoài ý muốn chính là, đứa nhỏ nhìn qua nhỏ bé, thậm chí có chút yếu đuối dĩ nhiên lại không đi, rất chịu cực.
Trong lòng âm thầm cảm thấy thoả mãn, thế nhưng Hạ Tụ Bảo đối với tên nhóc này còn có chút lo lắng, chuẩn bị quan sát hắn vài ngày.
Thế nhưng chuyện lúc này, thật đúng là phải dựa vào hắn để giải quyết, mấy người nước ngoài trước mặt này nói một đống lớn, mình một câu đều nghe không hiểu, nhìn tên sinh viên kia có thể rõ ràng hay không.
Lúc Lục Duệ đi vào phòng làm việc bí thư, nhất thời bị trận thế trước mắt làm hoảng sợ, bí thư Hạ Tụ Bảo, phó bí thư Hạ Quốc Thành, phó trưởng trấn Hạ Quốc Lệ, Mã Hướng Đông, Thái Hiểu Hà đồng thời ngồi một loạt ở đây nhìn chằm chằm mình, bọn họ ngồi đối diện hai người, một người là ngoại quốc mũi to tóc vàng mắt xanh, người còn lại mang theo một cặp mắt kính, mặc một thân âu phục hàng hiệu, xem ra là phiên dịch.
"Bí thư, ngài tìm tôi có việc?" Lục Duệ ngẩn người, lập tức cung kính nói với Hạ Tụ Bảo.
Hắn cũng không ngu, mặc dù ở trấn Hạ Gia chưa được vài ngày, thế nhưng hắn cũng đã biết, uy vọng của Hạ Tụ Bảo ở chỗ này rất cao, lời nói của ông ta, thậm chí còn dùng được hơn so với lãnh đạo huyện ủy.
Thấy cái thái độ này của Lục Duệ, Hạ Tụ Bảo thoả mãn gật đầu, tên nhóc này không tồi.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Hạ Tụ Bảo ánh mắt chuyển động, nhàn nhạt nói: "Tiểu Lục bí thư, thân thể khôi phục thế nào?"
Lục Duệ mỉm cười, đáp: "Cũng không tệ lắm, hiện tại đã không vấn đề gì."
Nói xong lại nhìn Hạ Tụ Bảo nói: "Thật sự xin lỗi, tôi là người phương bắc, có chút khí hậu không quen, phiền phức bí thư."
Khoát khoát tay, Hạ Tụ Bảo tùy tiện nói: "Cái này có gì, cậu là một học sinh, phỏng chừng đời này chịu khổ cũng không có nhiều như mấy người trong trấn chúng ta, được rồi, nhà cậu là ở đâu? Hình như đi học cũng là ở thành phố lớn?"
Lục Duệ sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn Hạ Tụ Bảo, lão bí thư này không nói chính sự, nói chuyện phiếm cái gì thế? Bất quá lãnh đạo hỏi hắn phải trả lời, cung kính nói: "Nhà tôi là ở Mộc Dương, học đại học là ở Tân Châu."
Hạ Tụ Bảo thoả mãn gật đầu, quay mặt nói với cả đám phó trưởng trấn: "Như thế nào? Tôi đã nói Tiểu Lục bí thư đã sớm quen mắt rồi mà, Tân Châu tỉnh H tôi nghe nói qua, cũng là thành phố lớn có danh trong toàn quốc chúng ta, hèn chi vừa nhìn Tiểu Lục bí thư cũng là người thành phố, cái khí chất này, chẹp chẹp.
.
."
Các phó trưởng trấn khác cả đám sắc mặt cổ quái liên tục gật đầu nói phải, tên phiên dịch dáng dấp trẻ tuổi trên mặt bất động thanh sắc, thế nhưng trong mắt hiện lên một đạo hàn mang.
Lục Duệ càng kỳ quái, mấy vị này đây là kẻ hát người hò sao? Hắn nhớ kỹ mình ngày đầu tiên đi làm mấy vị trước mặt đều có thái độ lãnh đạm, lúc này xoay chuyển một một trăm tám mươi độ, chẳng lẽ, thật sự có chuyện gì phát sinh?
Hắn cũng biết Hạ Tụ Bảo sở dĩ nói như vậy chỉ sợ là ý không ở trong lời, không phải là, cái này ý của túy ông không ở trong rượu, mà là ở trên người của người nước ngoài kia?
Lông mi nhíu lại, Lục Duệ nghĩ, tựa như cơ hội của mình đã tới.
Nhìn thoáng qua đang Hạ Tụ Bảo tiếp tục khen mình, Lục Duệ lộ ra một biểu tình nghi hoặc, nhìn về phía người nước ngoài, nói với Hạ Tụ Bảo: "Lão bí thư, hai vị này là?"
Hạ Tụ Bảo trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, tên nhóc này suy nghĩ quả nhiên rất nhanh, không uổng công mình tốn công khen hắn, lúc này chủ động phát biểu!
Uy nghiêm gật đầu, Hạ Tụ Bảo trầm giọng nói: " Hai vị này là bạn bè từ nước Mỹ tới, nói là muốn đầu tư mua đất ở chổ chúng ta, cái này, tôi suy nghĩ cậu là phó trưởng trấn phân công quản lý chiêu thương dẫn tư và tài nguyên quốc thổ, bảo tên nhóc Phùng Chí đi gọi cậu.
Việc này mấy người chúng tôi nói không tính, chờ lãnh đạo chủ quản gật đầu." Mấy người phó trưởng trấn khác vội vã gật đầu, bọn họ là ở chỗ này hùa theo, căn bản là người sinh trưởng tại trấn Hạ Gia, đều là Thiên Lôi của Hạ Tụ Bảo sai đâu đánh đó.
Lục Duệ nhướng mày, trong lòng nói ở đây đều sắp nghèo đến hộc máu rồi, ở chỗ này mua đất đầu tư? Làm gì?
Nhìn thoáng qua tên phiên dịch đang ngồi, vẻ mặt cao ngạo, Lục Duệ lễ phép hỏi: "Tôi là Lục Duệ, là phó trưởng trấnf` trấn Hạ Gia, xin hỏi hai vị là?"
Tên phiên dịch quan sát Lục Duệ một chút, tựa như mới vừa rồi Hạ Tụ Bảo tôn sùng có hiệu quả, đồng dạng lễ phép nói: "Tôi là trợ lý của công ty sản xuất Billiton nước Mỹ Hoàng Hạo, vị này chính là ông chủ của tôi, chủ tịch Dennis tiên sinh."
Có chút cổ quái nhìn thoáng qua hai người kia, Lục Duệ càng thêm tò mò, tuy rằng chưa từng nghe qua công ty sản xuất gì gì đó của bọn họ, thế nhưng nếu là công ty sản xấut, khẳng định là làm sinh ý sản xuất, không phải là, trấn Hạ Gia này còn có nguyên liệu tài nguyên gì?
Mỉm cười, Lục Duệ nói tiếp: "Hoan nghênh hai vị đường xa mà đến, tôi muốn hỏi một chút, các người đến đây là muốn làm gì?"
Hoàng Hạo nhíu nhíu mày, tựa như đối với vị trưởng trấn khó hiểu trẻ tuổi có chút quá phận này hơi có chút không nhịn được, bình thường tại Hoa Hạ, chỉ cần có ngoại thương muốn đầu tư, cả đám vậy lại nịnh nọt, sao tới cái chổ hẻo lánh này, lại đụng phải một đám người như thế? Cái lão già hơn chục tuổi kia trơn như cá chạch không nằm trong tay, mặc kệ mình nói như thế nào, từ đầu đến cuối đều là nói tránh đi, còn mấy vị phó trưởng trấn càng thú vị hơn, thẳng thắn không nói một lời, mình nói chuyện với bọn họ, cũng là toàn trả lời những chuyện không liên quan.
Nhưng tức giận nhất là người trưởng trấn trẻ tuổi vừa đến, cứ như đang tra khảo, ra vẻ truy hỏi kỹ càng sự việc, quả thật khiến cho Hoàng Hạo có chút tức giận..
Lục Duệ gật đầu, hai mươi triệu này đối với người bình thường mà nói tuy rằng không ít, thế nhưng đối với kế hoạch trong lòng hắn mà nói, quả thật có chút như trứng chọi đá.
Mười năm đầu của thế kỷ hai mươi mốt, là mười năm phát sinh ra sự thay đổi lớn trong tình thế kinh tế của Hoa Hạ, năm 2001 gia nhập vào WTO, cái gọi là hậu quả của mậu dịch toàn cầu nhất thể hóa, cũng là giá hàng nhanh chóng tăng lên, mặc kệ là ăn, mặc, ở, đi lại, mọi người phát hiện tiền trong tay mình càng ngày càng không đủ dùng, thậm chí phần lớn người sinh vào những năm 1980 phải dựa vào cho vay mua nhà để giải quyết vấn đề hôn nhân của mình.
Có một truyện cười nói rằng, muốn mua một căn nhà ở kinh thành, cần một người nông dân mỗi năm thu nhập năm ngàn đồng gió mặc gió, mưa mặc mưa làm trên ba trăm năm.
Bởi vậy có thể thấy được giá nhà cao cỡ nào.
Lục Duệ tự nhận không bản lĩnh xoay Càn Khôn có lớn như vậy, huống chi vị trí của hắn cũng quyết định lực lượng của hắn quá mức nhỏ bé, như vậy duy nhất có thể làm, cũng là trong phạm vi đủ khả năng của mình, lợi dụng cơ hội địa ốc phát triển, thu được lượng tài chính lớn, sau đó đầu tư vào xây dựng kinh tế.
Vừa buông điện thoại, phía sau liền truyền đến tiếng đập cửa, Lục Duệ quay đầu, thì thấy một người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú mở cửa, đứng ở cửa cung kính nói: "Lục bí thư, chào ngài."
Lục Duệ mỉm cười, nhìn người trẻ tuổi trước mắt cười nói: "Tiểu Chí, sao rảnh rỗi tới chổ của tôi?"
Người tuổi trẻ tên gọi là Phùng Chí, là một nhân viên công tác của phòng làm việc chính phủ trấn, Lục Duệ đến ngày đầu tiên, chính là hắn ta giúp đỡ an bài nơi ở.
Phùng Chí tới đi tới trước mặt của Lục Duệ, hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói: "Lục bí thư, lão bí thư bảo tôi tới tìm ngài, trên trấn xảy ra chút chuyện."
Lông mày của Lục Duệ hơi nhíu lại, mình vừa mới đến nơi này mới vài ngày, tuy rằng đi chính phủ trấn một ngày, thế nhưng ngày thứ hai thì ngã bệnh.
Lúc này bí thư tìm mình, sẽ có chuyện gì chứ?
Bất quá hắn cũng không nghi ngờ có vấn đề gì, trấn Hạ Gia là một chỗ nghèo, bí thư trưởng trấn ở đây là cùng một người, hoặc nói là ông già khả kính khả ái đã ở chỗ này làm bí thư ba mươi năm, người thành phố đến nơi đây đi làm, cuối cùng đều chịu không nổi khổ phải điều đi, chỉ có Hạ Tụ Bảo người của trấn Hạ Gia sinh trưởng ở địa phương, vẫn thủ tại chỗ này, lãnh đạo trong huyện ôn đối với loại tình huống này cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao trấn Hạ Gia quá khổ, người làm quan ở chỗ này hoặc bị xa lánh, hoặc cũng là nhà ở chỗ này, tính đi tính lại, thật ra chỉ có Lục Duệ sinh viên này là tính là nhân viên công vụ phân công tới.
"Tiểu Chí, lão bí thư tìm tôi có chuyện gì?" Lục Duệ vừa thu dọn đồ, vừa hỏi.
Trên mặt của Phùng Chí lộ ra một biểu tình cổ quái, cười ha hả nói: "Tôi cũng không biết, bất quá xem ra tâm tình ông ấy không tồi, hẳn là không phải là đại sự."
Lục Duệ gật đầu, cầm cặp công văn của mình, theo Phùng Chí ra cửa.
Chổ ở của Lục Duệ cách chính phủ trấn không xa, cũng là bốn năm dặm lộ trình, hai người nhàn rỗi vô sự đi nửa giờ cũng tới.
Lục Duệ vừa đi vừa cẩn thận quan sát cái địa phương này, nói thật, ở đây thật sự là quá lạc hậu, phần lớn mọi người dựa vào miếng đất ở nhà mà sinh sống, thỉnh thoảng có một người hai người đi ra ngoài làm công, hay là đến nhà xưởng kém cõi nhất phía nam trong làm cái loại "hắc công" mỗi một tháng mấy trăm đồng tiền, Lục Duệ nhớ kỹ mình ngày đầu tiên đi làm xem qua một phần báo cáo, bình quân thu nhập của trấn Hạ Gia không đủ năm trăm đồng.
Phần lớn đứa nhỏ thậm chí chỉ học đến sơ trung rồi không học nửa.
Ngược lại đi làm giúp gia đình.
Đi ở trên đường, trong lòng của Lục Duệ thổn thức không ngớt, hắn quen sống tại phương bắc, thật sự khó tin còn có một chổ như vậy tồn tại.
Ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, Lục Duệ không khỏi cảm kích Hàn Định Bang đem mình đưa đến ở đây, thân là người sống lại, hắn so với quan viên khác đều mạnh hơn một chút, mình có ưu thế tiên tri giác ngộ sớm, có thể lợi dụng điểm này, làm cho bách tính trong này mưu một chút phúc lợi, làm một chút việc thiện.
...!...!.
.
.
...!...!.
.
.
Hạ Tụ Bảo mấy ngày nay thật sự là sứt đầu mẻ trán, lúc đầu cái trấn Hạ Gia này không có mấy người cán bộ, ngoại trừ mình là trưởng trấn kiêm bí thư, thì chỉ có một phó bí thư, ba phó trưởng trấn.
Còn lại đều là cán bộ nhỏ các loại của, thật vất vả phân công tới một người sinh viên, thế nhưng người này đi làm ngày thứ hai thì ngã bệnh, vốn tưởng rằng hắn sẽ giống như những người khác thừa dịp cơ hội này điều đi, thế nhưng khiến cho Hạ lão bí thư có chút ngoài ý muốn chính là, đứa nhỏ nhìn qua nhỏ bé, thậm chí có chút yếu đuối dĩ nhiên lại không đi, rất chịu cực.
Trong lòng âm thầm cảm thấy thoả mãn, thế nhưng Hạ Tụ Bảo đối với tên nhóc này còn có chút lo lắng, chuẩn bị quan sát hắn vài ngày.
Thế nhưng chuyện lúc này, thật đúng là phải dựa vào hắn để giải quyết, mấy người nước ngoài trước mặt này nói một đống lớn, mình một câu đều nghe không hiểu, nhìn tên sinh viên kia có thể rõ ràng hay không.
Lúc Lục Duệ đi vào phòng làm việc bí thư, nhất thời bị trận thế trước mắt làm hoảng sợ, bí thư Hạ Tụ Bảo, phó bí thư Hạ Quốc Thành, phó trưởng trấn Hạ Quốc Lệ, Mã Hướng Đông, Thái Hiểu Hà đồng thời ngồi một loạt ở đây nhìn chằm chằm mình, bọn họ ngồi đối diện hai người, một người là ngoại quốc mũi to tóc vàng mắt xanh, người còn lại mang theo một cặp mắt kính, mặc một thân âu phục hàng hiệu, xem ra là phiên dịch.
"Bí thư, ngài tìm tôi có việc?" Lục Duệ ngẩn người, lập tức cung kính nói với Hạ Tụ Bảo.
Hắn cũng không ngu, mặc dù ở trấn Hạ Gia chưa được vài ngày, thế nhưng hắn cũng đã biết, uy vọng của Hạ Tụ Bảo ở chỗ này rất cao, lời nói của ông ta, thậm chí còn dùng được hơn so với lãnh đạo huyện ủy.
Thấy cái thái độ này của Lục Duệ, Hạ Tụ Bảo thoả mãn gật đầu, tên nhóc này không tồi.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Hạ Tụ Bảo ánh mắt chuyển động, nhàn nhạt nói: "Tiểu Lục bí thư, thân thể khôi phục thế nào?"
Lục Duệ mỉm cười, đáp: "Cũng không tệ lắm, hiện tại đã không vấn đề gì."
Nói xong lại nhìn Hạ Tụ Bảo nói: "Thật sự xin lỗi, tôi là người phương bắc, có chút khí hậu không quen, phiền phức bí thư."
Khoát khoát tay, Hạ Tụ Bảo tùy tiện nói: "Cái này có gì, cậu là một học sinh, phỏng chừng đời này chịu khổ cũng không có nhiều như mấy người trong trấn chúng ta, được rồi, nhà cậu là ở đâu? Hình như đi học cũng là ở thành phố lớn?"
Lục Duệ sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn Hạ Tụ Bảo, lão bí thư này không nói chính sự, nói chuyện phiếm cái gì thế? Bất quá lãnh đạo hỏi hắn phải trả lời, cung kính nói: "Nhà tôi là ở Mộc Dương, học đại học là ở Tân Châu."
Hạ Tụ Bảo thoả mãn gật đầu, quay mặt nói với cả đám phó trưởng trấn: "Như thế nào? Tôi đã nói Tiểu Lục bí thư đã sớm quen mắt rồi mà, Tân Châu tỉnh H tôi nghe nói qua, cũng là thành phố lớn có danh trong toàn quốc chúng ta, hèn chi vừa nhìn Tiểu Lục bí thư cũng là người thành phố, cái khí chất này, chẹp chẹp.
.
."
Các phó trưởng trấn khác cả đám sắc mặt cổ quái liên tục gật đầu nói phải, tên phiên dịch dáng dấp trẻ tuổi trên mặt bất động thanh sắc, thế nhưng trong mắt hiện lên một đạo hàn mang.
Lục Duệ càng kỳ quái, mấy vị này đây là kẻ hát người hò sao? Hắn nhớ kỹ mình ngày đầu tiên đi làm mấy vị trước mặt đều có thái độ lãnh đạm, lúc này xoay chuyển một một trăm tám mươi độ, chẳng lẽ, thật sự có chuyện gì phát sinh?
Hắn cũng biết Hạ Tụ Bảo sở dĩ nói như vậy chỉ sợ là ý không ở trong lời, không phải là, cái này ý của túy ông không ở trong rượu, mà là ở trên người của người nước ngoài kia?
Lông mi nhíu lại, Lục Duệ nghĩ, tựa như cơ hội của mình đã tới.
Nhìn thoáng qua đang Hạ Tụ Bảo tiếp tục khen mình, Lục Duệ lộ ra một biểu tình nghi hoặc, nhìn về phía người nước ngoài, nói với Hạ Tụ Bảo: "Lão bí thư, hai vị này là?"
Hạ Tụ Bảo trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, tên nhóc này suy nghĩ quả nhiên rất nhanh, không uổng công mình tốn công khen hắn, lúc này chủ động phát biểu!
Uy nghiêm gật đầu, Hạ Tụ Bảo trầm giọng nói: " Hai vị này là bạn bè từ nước Mỹ tới, nói là muốn đầu tư mua đất ở chổ chúng ta, cái này, tôi suy nghĩ cậu là phó trưởng trấn phân công quản lý chiêu thương dẫn tư và tài nguyên quốc thổ, bảo tên nhóc Phùng Chí đi gọi cậu.
Việc này mấy người chúng tôi nói không tính, chờ lãnh đạo chủ quản gật đầu." Mấy người phó trưởng trấn khác vội vã gật đầu, bọn họ là ở chỗ này hùa theo, căn bản là người sinh trưởng tại trấn Hạ Gia, đều là Thiên Lôi của Hạ Tụ Bảo sai đâu đánh đó.
Lục Duệ nhướng mày, trong lòng nói ở đây đều sắp nghèo đến hộc máu rồi, ở chỗ này mua đất đầu tư? Làm gì?
Nhìn thoáng qua tên phiên dịch đang ngồi, vẻ mặt cao ngạo, Lục Duệ lễ phép hỏi: "Tôi là Lục Duệ, là phó trưởng trấnf` trấn Hạ Gia, xin hỏi hai vị là?"
Tên phiên dịch quan sát Lục Duệ một chút, tựa như mới vừa rồi Hạ Tụ Bảo tôn sùng có hiệu quả, đồng dạng lễ phép nói: "Tôi là trợ lý của công ty sản xuất Billiton nước Mỹ Hoàng Hạo, vị này chính là ông chủ của tôi, chủ tịch Dennis tiên sinh."
Có chút cổ quái nhìn thoáng qua hai người kia, Lục Duệ càng thêm tò mò, tuy rằng chưa từng nghe qua công ty sản xuất gì gì đó của bọn họ, thế nhưng nếu là công ty sản xấut, khẳng định là làm sinh ý sản xuất, không phải là, trấn Hạ Gia này còn có nguyên liệu tài nguyên gì?
Mỉm cười, Lục Duệ nói tiếp: "Hoan nghênh hai vị đường xa mà đến, tôi muốn hỏi một chút, các người đến đây là muốn làm gì?"
Hoàng Hạo nhíu nhíu mày, tựa như đối với vị trưởng trấn khó hiểu trẻ tuổi có chút quá phận này hơi có chút không nhịn được, bình thường tại Hoa Hạ, chỉ cần có ngoại thương muốn đầu tư, cả đám vậy lại nịnh nọt, sao tới cái chổ hẻo lánh này, lại đụng phải một đám người như thế? Cái lão già hơn chục tuổi kia trơn như cá chạch không nằm trong tay, mặc kệ mình nói như thế nào, từ đầu đến cuối đều là nói tránh đi, còn mấy vị phó trưởng trấn càng thú vị hơn, thẳng thắn không nói một lời, mình nói chuyện với bọn họ, cũng là toàn trả lời những chuyện không liên quan.
Nhưng tức giận nhất là người trưởng trấn trẻ tuổi vừa đến, cứ như đang tra khảo, ra vẻ truy hỏi kỹ càng sự việc, quả thật khiến cho Hoàng Hạo có chút tức giận..
Danh sách chương