Thị trưởng Tả Thiên Nhai phát giận ở ủy ban quốc tư, rõ ràng là muốn tìm người chịu tội thay cho vấn đề thành phố Lâm Hải lần này, hoặc là nói, tuy rằng hiện tại đã đổ trách nhiệm lên người ban lãnh đạo thị ủy Lâm Hải, nhưng theo Tả Thiên Nhai, thế vẫn không đủ, chủ nhiệm ủy ban quốc tư Phùng Ích Dân là người bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương một tay đề bạt lên thì không nói, ngay cả thị trưởng Trịnh Dung, người cấu kết với tập đoàn Giang Hải trong việc cải chế xí nghiệp quốc hữu thành phố Lâm Hải cũng là người của Hoàng Hiểu Dương, Tả Thiên Nhai làm ra chuyện như vậy, mục tiêu tất nhiên là nhắm vào bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương.
Phân tích của Lam Thiên Dã không sai, cái gọi là "Hạng trang múa kiếm, chí ở phái công" chỉ có điều lần này hạng trang biến thành Tả Thiên Nhai, mà phái công biến thành Hoàng Hiểu Dương.

Mà Lục Duệ hơi có chút bất ngờ là, Tả Thiên Nhai thường ngày không hiện sơn không lộ thủy, lần này trong chuyện thành phố Lâm Hải ban đầu cũng biểu hiện ra bộ dạng không liên quan tới mình, tuy rằng đầu tư Hồng Hà Ký Hiểu Húc là hắn giới thiệu, nhưng hắn cũng có thể là không rõ lắm vấn đề phía sau, vốn tưởng rằng hắn sẽ vì chuyện này mà cẩn thận một chút, không ngờ vào thời khắc mấu chốt này, hắn lại bắt đầu bỏ đá xuống giếng đối với Hoàng Hiểu Dương.
Lục Duệ không phải kẻ ngốc, đừng nhìn chiêu thức ấy của Tả Thiên Nhai nhìn qua thì là đang dẫn trách nhiệm tới Ủy ban quốc tư, trên thực tế lại là đang một lần nữa nhấc lên chuyện vốn đã được áp chế, kết quả làm như vậy chính là làm lớn chuyện vốn đã bình ổn, mà bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương, người có trách nhiệm đầu tiên khẳng định sẽ phải nhận xử phạt, không chừng ngay cả người đi khắc phục hậu quả là Lục Duệ cũng phải bị phạt theo, ngược lại thị trưởng Tả Thiên Nhai thì vô tư, dù sao chuyện là Lục Duệ xử lý, mà người có trách nhiệm thứ nhất là Hoàng Hiểu Dương, tính thế nào cũng không tới lượt thị trưởng Tả hắn, hắn còn có thể nhân cơ hội tốt này để phát triển lớn mạnh thế lực của mình, đồng thời cũng có thể nhất cử lưỡng tiện làm suy yếu lực lượng của Lục Duệ và Hoàng Hiểu Dương, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên à?
"Mẹ, biết hắn không có hảo tâm mà." Trong lòng Lục Duệ mắng thầm một câu, hiện tại hắn hận không thể cho Tả Thiên Nhai một quyền, tuy rằng trong lòng mình cũng muốn hướng đầu mâu về phía Hoàng Hiểu Dương, dù sao chuyện này Hoàng Hiểu Dương cũng có trách nhiệm đại lớn, nếu như không phải tâm phúc của hắn là Trịnh Dung cấu kết với tập đoàn Giang Hải, làm cho chuyện này hỏng bét, cũng sẽ không cho đám người Ngô Đại Long và Ký Hiểu Húc cơ hội, hơn nữa nguy cơ hiện tại của Hoàng Hiểu Dương rất nhiều người cũng đã nhìn ra, tỉnh lý không ngừng có lời đòn hắn sẽ bị điều chỉnh, dù sao huynh muội La Xuân Hạc lúc trước có quan hệ với hắn hiện tại đều đã bị điều tra, Hoàng Hiểu Dương hắn sao có thể chỉ lo thân mình?
Ngoài ra còn có một tầng, Lục Duệ từng đoán, cũng đã thương nghị với đám người Lý Giang Nam, tỉnh ủy có thể sẽ có chút thay đổi, mắt thấy đại hội nhân dân sắp khai mạc, lúc này cứ ổn định đã, Hoàng Hiểu Dương là người của bí thư tỉnh ủy Giang Vĩnh Lực, vạn nhất bí thư Giang muốn bảo vệ hắn thì sao?

Nhưng cho dù là như vậy, mọi người đều vẫn đang quan vọng, nhưng vạn lần không ngờ là, Tả Thiên Nhai lại làm người đầu tiên ăn cua, dẫn đầu nổ phát súng đối phó với Hoàng Hiểu Dương thì không nói, hơn nữa còn làm triệt để như vậy, trực tiếp ở Ủy ban quốc tư làm ra việc đó, chỉ đầu mâu về phía Hoàng Hiểu Dương.
Như vậy, Tả Thiên Nhai là cờ xí tiên minh tỏ rõ lập trường đối lập với Hoàng Hiểu Dương, hơn nữa còn là quang minh chính đại, mặc dù có chút hiềm nghi bỏ đá xuống giếng, nhưng không thể không nói, người này nắm bắt thời cơ khá chuẩn xác.
Nhìn sắc mặt của Lục Duệ không ngừng biến hóa, Lam Thiên Dã biết Lục Duệ chắc là đang suy tính thế cục của thị lý, sau khi nói ra câu nói kia, hắn ngược lại đã bình tĩnh, im lặng ngồi trên sô pha phẩm trà, cung kính nhìn Lục Duệ, biểu hiện ngoài mặt rất bình tĩnh, không hề có chút bộ dạng vội vàng xao động.
Hắn cũng không có cách nào, vốn tưởng rằng có thể ở giữa Lục Duệ và Tả Thiên Nhai chơi một chút trò chơi cân bằng, không ngờ hai người căn bản không để mình vào mình, hiện tại mình tiến thối lưỡng nan.

Lam Thiên Dã nhìn Lục Duệ, tâm tình là rất phức tạp, hắn luôn luôn cho rằng mình là người xuất thân từ đại gia tộc trong kinh thành, cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc, việc đời đã trải qua thì quan viên phía dưới không thể so sánh nổi.
Ban đầu khi đối mặt với Lục Duệ còn có chút sợ hãi, về sau ở lâu tại thành phố Thanh Giang, cảm thấy đã vững chân, bắt đầu có chút không để Lục Duệ ở trong mắt.
Theo Lam Thiên Dã, Lục Duệ chỉ là nhờ có kỳ ngộ, đổi thành mình, có nhiều người như vậy nâng đỡ, cũng có thể làm ra một phen sự nghiệp.

Nhất là trong vấn đề thành phố Lâm Hải, Lam Thiên Dã cảm thấy xử trí của Lục Duệ thật sự là có chút thái quá, giơ cao đánh khẽ thì không nói, không ngờ ngay cả tên chủ mưu cũng không điều tra ra.

Tuy rằng đã song quy người đứng đầu đảng chính thành phố Lâm Hải, hơn nữa buộc tập đoàn Giang Hải phải nhả ra tài sản quốc hữu đã thu mua trái quy định, nhưng trên thực tế lại không có chính tích quá rõ ràng, phải biết rằng chuyện lớn như vậy, chỉ có một đám người do cán bộ cấp chính xử cầm đầu rớt đài, căn bản không hiện thực, dựa theo suy nghĩ Lam Thiên Dã, Lục Duệ tối thiểu cũng nên hướng đầu mâu về phía Tả Thiên Nhai hoặc là Hoàng Hiểu Dương mới đúng.
Lúc ban đầu hắn cảm thấy Lục Duệ không có biện pháp lật bàn, cho nên lựa chọn quan vọng, không ủng hộ Lục Duệ, về sau khi Lục Duệ xử trí vấn đề, hắn lại cảm thấy Lục Duệ không đủ đọc ác, thiếu khí phách dứt khoát trong quan trường, cho tới bây giờ, Lam Thiên Dã mới hiểu được thâm ý trong những hành vi của Lục Duệ.
Thật ra hôm nay Lam Thiên Dã đến tìm Lục Duệ là có nguyên nhân, hắn làm phó thị trưởng thường vụ, phân quản công tác thường nhật của thị chính phủ, tuy rằng lúc ban đầu ngày tháng quả thực rất thoải mái, nhưng theo thị trưởng Tả Thiên Nhai bắt đầu toàn diện nhúng tay vào công tác của thị chính phủ, quyền lực trong tay Lam Thiên Dã bắt đầu co lại.
Lam Thiên Dã là một người có dã tâm, hắn khát vọng làm một phen sự nghiệp ở thành phố Thanh Giang, đương nhiên hắn cũng hiểu rõ, chỉ có dã tâm thì không đủ, còn phải có cơ hội, nếu có thể làm ra thành tích để gia tộc coi trọng mình và nâng đỡ mình, mới từ nơi này mà đứng lên.
DĐể thực hiện điều này, Lam Thiên Dã học ẩn nhẫn, học được thu liễm phong mang, dần dần thích ứng với nhân vật số hai của thị chính phủ, công tác của hắn trừ phân quản sự vụ hằng ngày của thị chính phủ ra, còn được phân quản chiêu thương dẫn tư và quan hệ đối ngoại, vốn hai công tác này là Lục Duệ phụ trách, về sau Lục Duệ giao cho hắn, phải biết rằng công tác chiêu thương dẫn tư này là nơi có thể biểu hiện năng lực nhất, rất dễ dàng làm ra thành tích, không tốt không tốt thì cũng dễ khiến cho người ta nhìn ra được, không thể nào là giả.


Từ sau khi tiếp lấy phân công chiêu thương dẫn tư trong tay Lục Duệ, Lam Thiên Dã cố gắng hiệp thương với các bộ môn khác, gia tăng lực độ chính sách ưu đãi chiêu thương dẫn tư, nhằm vào đầu tư ngoại tư ngoại thương, còn tiến cử cơ chế thưởng, ai có thể lợi dụng quan hệ và nhân mạch của mình tiến cử đầu tư, thị lý sẽ dựa theo tiến cử đầu tư bao nhiêu mà thưởng, như vậy, công tác chiêu thương dẫn tư của thành phố Thanh Giang rất nhanh sẽ lên được một bậc thang mới.
Có điều, hiện tại tất cả tựa hồ gặp phải nguy cơ, thị trưởng Tả Thiên Nhai này vừa vừa xuất mã, rất nhanh mắt thấy công tác chiêu thương dẫn tư sẽ có thành tích bị tước đi, chính tích Lam Thiên Dã hao tổn tâm cơ làm ra lập tức sẽ thành giá áo cho người khác.
Quan trọng nhất là, một xí nghiệp Lam Thiên Dã dẫn vào, hiện tại bị điều tra ra là công ty lừa đảo, bị tình nghi dính líu đến lợi dụng đất của thành phố Thanh Giang tiến hành cho vay phi pháp, cục công an thành phố đã tham gia điều tra.
Uống nước Lục Duệ cầm chén trà lên uống, nhìn thoáng qua Lam Thiên Dã, lập tức ngẩn ra, Lam đại thiếu luôn chú trọng dáng vẻ, mắt cao hơn đầu, tự cao tự đại, lúc này đang ủ rũ cúi đầu, hai mắt đỏ rực, rõ ràng gần đây nghỉ ngơi không được tốt lắm, xem ra hắn gần đây tinh thần gặp áp lực không nhỏ.

Mắt thâm sâu, Lam Thiên Dã nhìn qua thì già đi không tít, tóc cũng không còn bộ dạng chải chuốt thường ngày, không ngờ để Lục Duệ trong lúc vô ý phát hiện trên trán hắn có tóc bạc.

" Thị trưởng Lam, sao có chút chán ngán thất vọng thế?" Lục Duệ cười cười, chậm rãi mở miệng nói.
Lam Thiên Dã nghe vậy thì lộ ra nụ cười khổ, Lục Duệ tuy rằng không dùng ác ngữ với hắn, nhưng biểu hiện có chút xa lạ, điều này khiến hắn càng thêm khổ sở, tình huống hiện tại là, Lam Thiên Dã nếu như không nhanh chóng đầu nhập vào Lục Duệ, rất có thể sẽ bị Tả Thiên Nhai mượn cơ hội thu thập, dù sao bí thư Ủy ban kiểm tra Diêm Quang Minh là người của Tả Thiên Nhai.

" Bí thư Lục, chuyện của tập đoàn Thiên Mã tôi thực sự không biết." Lam Thiên Dã cũng bất chấp mặt mũi, có chút bất đắc dĩ giải thích với Lục Duệ.
Lục Duệ khoát tay: "Chuyện này anh không cần phải xen vào, phải tin tưởng tổ chức, sẽ cho anh một kết quả công bình công chính."
Nói xong, Lục Duệ nhìn về phía Lam Hiểu Âu một mực ở bên cạnh không nói gì, cười hỏi: "Lam chủ tịch, tình huống cải chế xí nghiệp quốc hữu thành phố Lâm Hải tiến hành thế nào rồi?"
Lam Hiểu Âu gật đầu: "Cũng không tệ lắm, ban lãnh đạo mới c thành phcủa Lâm Hải rất phối hợp rất phối hợp với chúng tôi."
Lục Duệ cười cười: "Có chuyện gì thì có thể tìm tôi, hoặc là tìm thị trưởng Lam cũng được." Nói xong, Lục Duệ nhìn Lam Thiên Dã cười nói: "Thị trưởng Lam, phải tin tưởng tổ chức, tin lãnh đạo, xây dựng kinh tế của thành phố Thanh Giang chúng ta đang ở vào thời kì vô cùng mấu chốt, cần mỗi một đồng chí phải nghiêm túc hoàn thành công tác của mình, một người bản sự lớn tới mấy thì cũng có thể làm được bao nhiêu lâu? Cả người là sắt thì cũng có thể nghiền được bao nhiêu cái đinh."
Lam Thiên Dã đầu tiên là hơi sửng sốt, tựa hồ đang cân nhắc ẩn ý của Lục Duệ, rồi lập tức bật cười, gật đầu với Lục Duệ: "Bí thư Lục, ngài yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào."
Tiễn huynh muội Lam gia, Lục Duệ ngồi trên sô pha trầm tư, nhận lời xin lỗi của Lam Thiên Dã là rất bình thường, nếu Tả Thiên Nhai chèn ép hắn, vậy thì mình sẽ đỡ hắn, đối thủ của đối thủ chính là chiến hữu của mình, đạo lý đơn giản này Lục Duệ vẫn biết, chỉ khiến Lục Duệ hơi có chút chần chờ là nên ứng đối với sự khiêu khích của Tả Thiên Nhai như thế nào.
"hay là, cho hắn chút giáo huấn?" Lục Duệ xoa xoa cằm, nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện