Cửa lớn ban trú kinh Thành phố Thanh Giang, chủ nhiệm ban trú kinh Mã Hồng Diễm suất lĩnh toàn thể cán sự đứng ở cửa, sắc mặt bình thường luôn nghiêm túc hôm nay tươi cười như hoa, từ xa nhìn thấy một chiếc xe đi tới, cô ta đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó thì ngây dại tựa như thấy quỷ.
Thân là chủ nhiệm ban trú kinh, Mã Hồng Diễm đối với đại nhân vật trong kinh thành tất nhiên là có nghe nói, đối với những biển số xe đa dạng, cũng tất nhiên là nghe nhiều nên thuộc, biển số xe trung giáp và canh khai đầu tất nhiên là vênh váo tận trời, về phần chiếc xe Hồng Kỳ hiện tại đang lái tới, cô ta liếc một cái liền nhận ra đây là xe số một của Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia.
Còn nữa, cô ta nhìn thấy Lục Duệ đang ngồi trong xe.
Tuy rằng cách khá xa, nhưng nhãn lực của Mã Hồng Diễm tất nhiên có thể nhìn ra được đó chính là phó bí thư thị ủy Thanh Giang Lục Duệ mà mình biết, nhưng vì sao hắn lại ngồi xe của Ủy ban cải cách và phát triển tới đây?
"Sớm biết rằng như vậy, không nên gióng trống khua chiêng nghênh đón." Mã Hồng Diễm nói thầm một câu ở trong lòng.
Dù sao các lãnh đạo đều rất chú trọng vấn đề cá nhân, huống chi là lãnh đạo bối cảnh sâu như Lục Duệ thì càng nên như vậy, Mã Hồng Diễm vừa được điều đến ban trú kinh thành phố Thanh Giang không, hai tháng trước cô ta còn ở thành phố Thanh Giang, chủ nhiệm ban trú kinh tiền nhiệm Phùng Trung bởi vì tham ô mà bị song quy, cô ta vừa được điều nhiệm, khi ở văn phòng thị ủy Thanh Giang, Mã Hồng Diễm cũng không nghe nói bí thư Lục có bối cảnh kinh thành, như vậy xem ra, Lục Duệ là có ý che giấu bối cảnh ở kinh thành của mình.
Kết quả hiện tại là làm ngược, tất cả mọi người nhìn thấy chuyện Lục Duệ ngồi xe số một của Ủy ban cải cách và phát triển, một số người phía dưới chưa trải việc đời nhất thời nói linh tinh, chẳng phải là bôi nhọ danh tiếng của lãnh đạo sao?
Trong lòng thầm hối hận, Mã Hồng Diễm chỉ có thể cầu nguyện bí thư Lục sẽ không để ý tới loại việc nhỏ này.
Thật ra Lục Duệ cũng có chút hối hận, ngồi trên xe của Lâm Xuân Dương hắn liền hối hận, xe của Ủy ban cải cách và phát triển một đường từ kinh thành đi tới, chắc buổi sáng ngày mai sẽ có tin tức truyền ra ngoài, chỉ sợ người hữu tâm sẽ cho rằng mình lại dựa vào Lâm gia.
Vừa đến cửa ban trú kinh liền nhìn thấy nhiều người như vậy nghênh đón, Lục Duệ càng cảm thấy đau đầu.
" Chủ nhiệm Mã, nhiều người như vậy đứng ở chỗ này làm gì?" Lục Duệ khi xuống xe thì sắc mặt có chút khó coi.
Mã Hồng Diễm cũng có khổ thì tự mình biết, chỉ có thể cười khổ nói với Lục Duệ: "Bí thư Lục, chúng tôi cho rằng ngài sẽ tới cùng lãnh đạo của bộ tài chính."
Lục Duệ sầm mặt, tận lực khiến thần sắc trên mặt nghiêm túc: "Vớ vẩn! Mau rút đi."
Mã Hồng Diễm liên tục gật đầu đáp ứng, phất tay để các cán sự rời khỏi, Lục Duệ xoay người bảo lái xe của Lâm Xuân Dương đưa xe về, hắn đi đến trước mặt Mã Hồng Diễm, trầm giọng hỏi: "Thị trưởng Lam đến chưa?"
Mã Hồng Diễm đáp: "Đã gọi điện thoại, sắp tới rồi."
Lục Duệ gật đầu, không nói gì nữa.
Mã Hồng Diễm một mình đứng bên cạnh Lục Duệ, cười nói: "Bí thư Lục, chúng ta có phải nên đổi địa phương mời khách hay không?" Cô ta đi một mình tới đây cũng có chú ý, sợ người nhiều thì khiến Lục Duệ nghĩ đến chuyện vừa rồi, sẽ có chút mất tự nhiên, vậy thì lại càng không tốt.
Khoát tay, Lục Duệ nói: "Không cần, người tới là thân thích của thị trưởng Lam, không cần phải khách khí như vậy."
Nói xong, hắn lại hỏi: "Đồ dùng chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị xong rồi." Mã Hồng Diễm liên tục gật đầu liên tục gật đầu.
Lục Duệ ừ một tiếng, cất bước đi vào trong ban trú kinh, dọc theo đường đi không ngừng có nhân viên công tác của ban trú kinh tới vấn an Lục Duệ, thái độ vô cùng cung kính sợ hãi, sợ chọc cho vị phó bí thư thị ủy này tức giận, thậm chí so với lần trước Lục Duệ đến thì cấp bậc lễ nghĩa còn chu toàn hơn.
Thật ra chuyện này cũng bình thường, lần trước khi Lục Duệ và Vương Triển Bằng tới, là vừa tới thành phố Thanh Giang nhậm chức không, nói trắng ra là khi đó mọi người không có ấn tượng sâu với hắn, cũng không có thế lực gì, nhưng tình huống hiện tại lại khác, Lục Duệ trải qua kinh doanh và cố gắng trong nửa năm nay, đã sớm tạo ra uy vọng tuyệt đối trong cán bộ thành phố Thanh Giang, ai dám khinh thị nhân vật số ba của thành phố Thanh Giang này? Tuy rằng trong tay Lục Duệ không nắm quyền nhân sự, nhưng hắn là phó bí thư thị ủy phân quản phòng tổ chức, loại địa phương như ban trú kinh, Lục Duệ muốn ai chuyển đi đâu thì chỉ cần một cú điện thoại là xong, cho nên đám người này không thể không cung kính đối với hắn.
Hiện tại đã là mùa hè, từ bố trí trong phòng có thể nhìn ra được Mã Hồng Diễm rất dụng tâm, khác với Phùng Trung, cô ta không phải dùng trang trí xa hoa để thể hiện phẩm vị, mà là xen vào các loại ý cảnh như nước chảy cầu nhỏ, khiến cho người ta trong phòng cũng thần thanh khí sảng.
Bữa cơm Hôm nay Lục Duệ chủ yếu là là đi tiếp, Lam Thiên Dã ở kinh thành tất nhiên có nhân mạch của hắn, tài chính hạng mục khu cao tân bây giờ vẫn ở trong bước thu gom, cho nên Lam Thiên Dã muốn đi theo cách của mình, đối với chuyện này biểu hiện của hắn rất nhiệt tâm, Lục Duệ cũng hiểu.
Thân là phó thị trưởng thường vụ, nếu như có thể trong chuyện này làm ra cống hiến, sẽ rất có lợi cho quyền lên tiếng của hắn trong nội bộ thị chính phủ, cho nên Lục Duệ dứt khoát đáp ứng để hắn phụ trách.
Trên thực tế, Lục Duệ đối với chuyện này thì tán thành hai tay, Lam Thiên Dã dù sao cũng là phó thị trưởng thường vụ, có hắn ra mặt giải quyết vấn đề thì không còn gì tốt hơn, Lục Duệ chỉ muốn hạng mục khu cao tân có thể tiếp tục phát triển, về phần là ai hoàn thành thì không quan trọng, dù sao khu cao tân là một tay hắn tạo ra, công lao to lớn này không chạy thoát được, Lục Duệ ăn thịt, tất nhiên là không ngại chia cho người khác chút canh.
Cho nên nói, Lam Thiên Dã nếu như muốn biểu hiện, Lục Duệ rất vui thanh toàn, tốt nhất là hắn có thể làm hết được tất cả mọi chuyện, vậy sẽ là một chuyện tốt đối với sự phát triển của thành phố Thanh Giang.
"Tôi đi nghỉ ngơi một chút, không có chuyện gì thì đừng gọi tôi, chờ thị trưởng Lam bọn họ bàn xong việc thì hẵng gọi tôi." Lục Duệ dặn Mã Hồng Diễm.
Mã Hồng Diễm sửng sốt, lập tức gật đầu, cô ta cho rằng Lục Duệ là không muốn nhúng vào quan hệ này của thị trưởng Lam, không biết Lục Duệ là căn bản không để chuyện này trong lòng.
Lam Thiên Dã hôm nay mở tiệc chiêu đãi cục trường vụ quy hoạch bộ tài chính Điền Văn Minh , vợ hắn Lam Hiểu Linh là con gái của bác cả của Lam Thiên Dã, đang làm công tác ở vụ phiên dịch bộ ngoại giao.
hai vợ chồng tới rất đúng giờ, đi một chiếc xe thương vụ Mercedes, giấy phép cũng treo giấy phép bình thường, không hề mang tới cảm giác cao cao tại thượng, tựa hồ chỉ tham gia một cuộc tụ hội bằng hữu bình thường.
Khi xe đến Lam Thiên Dã đang chờ ở đại sảnh, Mã Hồng Diễm tự mình ra cửa nghênh đón, nhìn thấy cô ta dẫn hai vợ chồng Lam Hiểu Linh tới, Lam Thiên Dã vội vàng đi lên cười nói: "Chị, anh rể, thứ tội thứ tội, không thể ra cửa lớn đón hai người."
Lam Hiểu Linh mỉm cười, quan sát đứa em trai: "Ồ, xuống dưới rèn luyện mấy tháng có tiến bộ rồi, không ngờ còn học được những lời khách khí?"
Lam Thiên Dã có chút xấu hổ nhìn hai người đối diện, chị họ này của hắn luôn luôn như vậy, miệng không tha người.
Ngược lại Mã Hồng Diễm ở bên cạnh thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, lơ đãng dùng tay lau mồ hôi, thậm chí cảm thấy hô hấp cũng thông thuận hơn không ít.
Phải biết rằng Lam Hiểu Linh vừa rồi từ lúc xuống xe đến bây giờ vẫn luôn sầm mặt, mãi cho đến lúc thấy Lam Thiên Dã mới nói vui.
Tục ngữ nói tư tình tướng xích, những lời này dùng trên người nữ nhân là thích hợp nhất, nhất là nữ nhân xinh đẹp như Mã Hồng Diễm, sợ nhất chính là tiếp đãi nữ khách nhân thân phận cao, đừng nhìn những người này nhìn qua thì không bắt mắt, nhưng ở địa phương như kinh thành, ai ai không chừng cũng là đại nhân vật của nhà nào đó, ánh mắt xoi mói thì không nói, làm không tốt thì đối phương sẽ bùng nổ, biến thành hai bên đều xấu hổ thì không nói, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới chuyện đã bàn xong.
Lam Thiên Dã bắt tay với Điền Văn Minh: "Anh rể gần đây khí sắc không tồi."
Điền Văn Minh mỉm cười, không nói gì, chỉ khích lệ sự trang trí của ban trú kinh thành phố Thanh Giang.
Bốn người đi vào phòng, Mã Hồng Diễm an bài người đưa lên đồ ăn và rượu, không hổ là chủ nhiệm ban trú kinh, trường hợp này cô ta không ngừng dụng tâm làm không khí sinh động, cho dù là Lam Hiểu Linh cũng mỉm cười dưới sự lấy lòng của cô ta.
Cô ta tất nhiên không ngốc, nhìn ra được quan hệ thân thuộc giữa Lam Thiên Dã và cục trưởng Điền, cho nên dứt khoát giao quyền chủ đạo trên bàn rượu cho Lam Thiên Dã.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm món, Lam Thiên Dã nhìn nhìn đồng hồ, nói khẽ với Mã Hồng Diễm: "Bí thư Lục đâu?"
Mã Hồng Diễm lắc đầu: "Bí thư Lục nói, chuyện hôm nay do thị trưởng Lam ngài toàn quyền phụ trách."
Lam Hiểu Linh và Điền Văn Minh ngẩn ra, nhìn Lam Thiên Dã kinh ngạc hỏi: "Thiên Dã, ai vậy?"
Lam Thiên Dã cười cười, nói với Điền Văn Minh: "Là phó bí thư Lục của thị ủy Thanh Giang chúng tôi."
Vợ chồng Lam Hiểu Linh đồng thời ngẩn ra, Lam Hiểu Linh thốt lên: "Là Lục Duệ cưới nha đầu của Lâm gia?"
Có chút xấu hổ ho khan một tiếng, Lam Thiên Dã bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lam Hiểu Linh.
Điền Văn Minh thì lại không kiến thức nông cạn như vợ, đối với một số việc của Lục Duệ hắn có nghe nói, nghe thấy lời nói của Lam Thiên Dã thì lắp bắp kinh hãi, không ngờ hắn ở thành phố Thanh Giang đã liên hợp với Lục Duệ, nhìn Lam Thiên Dã, lại nhìn nhìn Mã Hồng Diễm không hề cảm thấy kỳ quái, phát hiện vẻ mặt của hai người đều không có gì lạ, trong lòng hắn lại có chút tò mò đối với Lục Duệ, phải biết rằng Lam Thiên Dã chính là người mình quen nhiêu nằm, luôn luôn tâm cao khí ngạo thì không nói, người bình thường căn bản không được hắn để trong mắt, hơn nữa nghe lời nói mới rồi, Lục Duệ chắc là phó bí thư thị ủy, là cùng cấp với Lam Thiên Dã, nhưng lời nói của Mã Hồng Diễm rõ ràng chính là chỉ thị giữa cấp thấp và cấp cao, nhưng Lam Thiên Dã thì lại đáp ứng thản nhiên, điều này có nghĩa là gì?
Nghĩ đến đây, Điền Văn Minh không khỏi bắt đầu cân nhắc tới lời đồn về tên con rể của Lâm gia này, đã sớm nghe nói hắn là một nhân vật ở Tỉnh H, rất có vài phần bản sự, hôm nay từ biểu hiện của em vợ mình cho thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền, ít nhất ở một mẫu ba phân đất thành phố Thanh Giang, Lục Duệ chắc là thuộc phái thực quyền.
Thân là chủ nhiệm ban trú kinh, Mã Hồng Diễm đối với đại nhân vật trong kinh thành tất nhiên là có nghe nói, đối với những biển số xe đa dạng, cũng tất nhiên là nghe nhiều nên thuộc, biển số xe trung giáp và canh khai đầu tất nhiên là vênh váo tận trời, về phần chiếc xe Hồng Kỳ hiện tại đang lái tới, cô ta liếc một cái liền nhận ra đây là xe số một của Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia.
Còn nữa, cô ta nhìn thấy Lục Duệ đang ngồi trong xe.
Tuy rằng cách khá xa, nhưng nhãn lực của Mã Hồng Diễm tất nhiên có thể nhìn ra được đó chính là phó bí thư thị ủy Thanh Giang Lục Duệ mà mình biết, nhưng vì sao hắn lại ngồi xe của Ủy ban cải cách và phát triển tới đây?
"Sớm biết rằng như vậy, không nên gióng trống khua chiêng nghênh đón." Mã Hồng Diễm nói thầm một câu ở trong lòng.
Dù sao các lãnh đạo đều rất chú trọng vấn đề cá nhân, huống chi là lãnh đạo bối cảnh sâu như Lục Duệ thì càng nên như vậy, Mã Hồng Diễm vừa được điều đến ban trú kinh thành phố Thanh Giang không, hai tháng trước cô ta còn ở thành phố Thanh Giang, chủ nhiệm ban trú kinh tiền nhiệm Phùng Trung bởi vì tham ô mà bị song quy, cô ta vừa được điều nhiệm, khi ở văn phòng thị ủy Thanh Giang, Mã Hồng Diễm cũng không nghe nói bí thư Lục có bối cảnh kinh thành, như vậy xem ra, Lục Duệ là có ý che giấu bối cảnh ở kinh thành của mình.
Kết quả hiện tại là làm ngược, tất cả mọi người nhìn thấy chuyện Lục Duệ ngồi xe số một của Ủy ban cải cách và phát triển, một số người phía dưới chưa trải việc đời nhất thời nói linh tinh, chẳng phải là bôi nhọ danh tiếng của lãnh đạo sao?
Trong lòng thầm hối hận, Mã Hồng Diễm chỉ có thể cầu nguyện bí thư Lục sẽ không để ý tới loại việc nhỏ này.
Thật ra Lục Duệ cũng có chút hối hận, ngồi trên xe của Lâm Xuân Dương hắn liền hối hận, xe của Ủy ban cải cách và phát triển một đường từ kinh thành đi tới, chắc buổi sáng ngày mai sẽ có tin tức truyền ra ngoài, chỉ sợ người hữu tâm sẽ cho rằng mình lại dựa vào Lâm gia.
Vừa đến cửa ban trú kinh liền nhìn thấy nhiều người như vậy nghênh đón, Lục Duệ càng cảm thấy đau đầu.
" Chủ nhiệm Mã, nhiều người như vậy đứng ở chỗ này làm gì?" Lục Duệ khi xuống xe thì sắc mặt có chút khó coi.
Mã Hồng Diễm cũng có khổ thì tự mình biết, chỉ có thể cười khổ nói với Lục Duệ: "Bí thư Lục, chúng tôi cho rằng ngài sẽ tới cùng lãnh đạo của bộ tài chính."
Lục Duệ sầm mặt, tận lực khiến thần sắc trên mặt nghiêm túc: "Vớ vẩn! Mau rút đi."
Mã Hồng Diễm liên tục gật đầu đáp ứng, phất tay để các cán sự rời khỏi, Lục Duệ xoay người bảo lái xe của Lâm Xuân Dương đưa xe về, hắn đi đến trước mặt Mã Hồng Diễm, trầm giọng hỏi: "Thị trưởng Lam đến chưa?"
Mã Hồng Diễm đáp: "Đã gọi điện thoại, sắp tới rồi."
Lục Duệ gật đầu, không nói gì nữa.
Mã Hồng Diễm một mình đứng bên cạnh Lục Duệ, cười nói: "Bí thư Lục, chúng ta có phải nên đổi địa phương mời khách hay không?" Cô ta đi một mình tới đây cũng có chú ý, sợ người nhiều thì khiến Lục Duệ nghĩ đến chuyện vừa rồi, sẽ có chút mất tự nhiên, vậy thì lại càng không tốt.
Khoát tay, Lục Duệ nói: "Không cần, người tới là thân thích của thị trưởng Lam, không cần phải khách khí như vậy."
Nói xong, hắn lại hỏi: "Đồ dùng chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị xong rồi." Mã Hồng Diễm liên tục gật đầu liên tục gật đầu.
Lục Duệ ừ một tiếng, cất bước đi vào trong ban trú kinh, dọc theo đường đi không ngừng có nhân viên công tác của ban trú kinh tới vấn an Lục Duệ, thái độ vô cùng cung kính sợ hãi, sợ chọc cho vị phó bí thư thị ủy này tức giận, thậm chí so với lần trước Lục Duệ đến thì cấp bậc lễ nghĩa còn chu toàn hơn.
Thật ra chuyện này cũng bình thường, lần trước khi Lục Duệ và Vương Triển Bằng tới, là vừa tới thành phố Thanh Giang nhậm chức không, nói trắng ra là khi đó mọi người không có ấn tượng sâu với hắn, cũng không có thế lực gì, nhưng tình huống hiện tại lại khác, Lục Duệ trải qua kinh doanh và cố gắng trong nửa năm nay, đã sớm tạo ra uy vọng tuyệt đối trong cán bộ thành phố Thanh Giang, ai dám khinh thị nhân vật số ba của thành phố Thanh Giang này? Tuy rằng trong tay Lục Duệ không nắm quyền nhân sự, nhưng hắn là phó bí thư thị ủy phân quản phòng tổ chức, loại địa phương như ban trú kinh, Lục Duệ muốn ai chuyển đi đâu thì chỉ cần một cú điện thoại là xong, cho nên đám người này không thể không cung kính đối với hắn.
Hiện tại đã là mùa hè, từ bố trí trong phòng có thể nhìn ra được Mã Hồng Diễm rất dụng tâm, khác với Phùng Trung, cô ta không phải dùng trang trí xa hoa để thể hiện phẩm vị, mà là xen vào các loại ý cảnh như nước chảy cầu nhỏ, khiến cho người ta trong phòng cũng thần thanh khí sảng.
Bữa cơm Hôm nay Lục Duệ chủ yếu là là đi tiếp, Lam Thiên Dã ở kinh thành tất nhiên có nhân mạch của hắn, tài chính hạng mục khu cao tân bây giờ vẫn ở trong bước thu gom, cho nên Lam Thiên Dã muốn đi theo cách của mình, đối với chuyện này biểu hiện của hắn rất nhiệt tâm, Lục Duệ cũng hiểu.
Thân là phó thị trưởng thường vụ, nếu như có thể trong chuyện này làm ra cống hiến, sẽ rất có lợi cho quyền lên tiếng của hắn trong nội bộ thị chính phủ, cho nên Lục Duệ dứt khoát đáp ứng để hắn phụ trách.
Trên thực tế, Lục Duệ đối với chuyện này thì tán thành hai tay, Lam Thiên Dã dù sao cũng là phó thị trưởng thường vụ, có hắn ra mặt giải quyết vấn đề thì không còn gì tốt hơn, Lục Duệ chỉ muốn hạng mục khu cao tân có thể tiếp tục phát triển, về phần là ai hoàn thành thì không quan trọng, dù sao khu cao tân là một tay hắn tạo ra, công lao to lớn này không chạy thoát được, Lục Duệ ăn thịt, tất nhiên là không ngại chia cho người khác chút canh.
Cho nên nói, Lam Thiên Dã nếu như muốn biểu hiện, Lục Duệ rất vui thanh toàn, tốt nhất là hắn có thể làm hết được tất cả mọi chuyện, vậy sẽ là một chuyện tốt đối với sự phát triển của thành phố Thanh Giang.
"Tôi đi nghỉ ngơi một chút, không có chuyện gì thì đừng gọi tôi, chờ thị trưởng Lam bọn họ bàn xong việc thì hẵng gọi tôi." Lục Duệ dặn Mã Hồng Diễm.
Mã Hồng Diễm sửng sốt, lập tức gật đầu, cô ta cho rằng Lục Duệ là không muốn nhúng vào quan hệ này của thị trưởng Lam, không biết Lục Duệ là căn bản không để chuyện này trong lòng.
Lam Thiên Dã hôm nay mở tiệc chiêu đãi cục trường vụ quy hoạch bộ tài chính Điền Văn Minh , vợ hắn Lam Hiểu Linh là con gái của bác cả của Lam Thiên Dã, đang làm công tác ở vụ phiên dịch bộ ngoại giao.
hai vợ chồng tới rất đúng giờ, đi một chiếc xe thương vụ Mercedes, giấy phép cũng treo giấy phép bình thường, không hề mang tới cảm giác cao cao tại thượng, tựa hồ chỉ tham gia một cuộc tụ hội bằng hữu bình thường.
Khi xe đến Lam Thiên Dã đang chờ ở đại sảnh, Mã Hồng Diễm tự mình ra cửa nghênh đón, nhìn thấy cô ta dẫn hai vợ chồng Lam Hiểu Linh tới, Lam Thiên Dã vội vàng đi lên cười nói: "Chị, anh rể, thứ tội thứ tội, không thể ra cửa lớn đón hai người."
Lam Hiểu Linh mỉm cười, quan sát đứa em trai: "Ồ, xuống dưới rèn luyện mấy tháng có tiến bộ rồi, không ngờ còn học được những lời khách khí?"
Lam Thiên Dã có chút xấu hổ nhìn hai người đối diện, chị họ này của hắn luôn luôn như vậy, miệng không tha người.
Ngược lại Mã Hồng Diễm ở bên cạnh thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, lơ đãng dùng tay lau mồ hôi, thậm chí cảm thấy hô hấp cũng thông thuận hơn không ít.
Phải biết rằng Lam Hiểu Linh vừa rồi từ lúc xuống xe đến bây giờ vẫn luôn sầm mặt, mãi cho đến lúc thấy Lam Thiên Dã mới nói vui.
Tục ngữ nói tư tình tướng xích, những lời này dùng trên người nữ nhân là thích hợp nhất, nhất là nữ nhân xinh đẹp như Mã Hồng Diễm, sợ nhất chính là tiếp đãi nữ khách nhân thân phận cao, đừng nhìn những người này nhìn qua thì không bắt mắt, nhưng ở địa phương như kinh thành, ai ai không chừng cũng là đại nhân vật của nhà nào đó, ánh mắt xoi mói thì không nói, làm không tốt thì đối phương sẽ bùng nổ, biến thành hai bên đều xấu hổ thì không nói, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới chuyện đã bàn xong.
Lam Thiên Dã bắt tay với Điền Văn Minh: "Anh rể gần đây khí sắc không tồi."
Điền Văn Minh mỉm cười, không nói gì, chỉ khích lệ sự trang trí của ban trú kinh thành phố Thanh Giang.
Bốn người đi vào phòng, Mã Hồng Diễm an bài người đưa lên đồ ăn và rượu, không hổ là chủ nhiệm ban trú kinh, trường hợp này cô ta không ngừng dụng tâm làm không khí sinh động, cho dù là Lam Hiểu Linh cũng mỉm cười dưới sự lấy lòng của cô ta.
Cô ta tất nhiên không ngốc, nhìn ra được quan hệ thân thuộc giữa Lam Thiên Dã và cục trưởng Điền, cho nên dứt khoát giao quyền chủ đạo trên bàn rượu cho Lam Thiên Dã.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm món, Lam Thiên Dã nhìn nhìn đồng hồ, nói khẽ với Mã Hồng Diễm: "Bí thư Lục đâu?"
Mã Hồng Diễm lắc đầu: "Bí thư Lục nói, chuyện hôm nay do thị trưởng Lam ngài toàn quyền phụ trách."
Lam Hiểu Linh và Điền Văn Minh ngẩn ra, nhìn Lam Thiên Dã kinh ngạc hỏi: "Thiên Dã, ai vậy?"
Lam Thiên Dã cười cười, nói với Điền Văn Minh: "Là phó bí thư Lục của thị ủy Thanh Giang chúng tôi."
Vợ chồng Lam Hiểu Linh đồng thời ngẩn ra, Lam Hiểu Linh thốt lên: "Là Lục Duệ cưới nha đầu của Lâm gia?"
Có chút xấu hổ ho khan một tiếng, Lam Thiên Dã bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lam Hiểu Linh.
Điền Văn Minh thì lại không kiến thức nông cạn như vợ, đối với một số việc của Lục Duệ hắn có nghe nói, nghe thấy lời nói của Lam Thiên Dã thì lắp bắp kinh hãi, không ngờ hắn ở thành phố Thanh Giang đã liên hợp với Lục Duệ, nhìn Lam Thiên Dã, lại nhìn nhìn Mã Hồng Diễm không hề cảm thấy kỳ quái, phát hiện vẻ mặt của hai người đều không có gì lạ, trong lòng hắn lại có chút tò mò đối với Lục Duệ, phải biết rằng Lam Thiên Dã chính là người mình quen nhiêu nằm, luôn luôn tâm cao khí ngạo thì không nói, người bình thường căn bản không được hắn để trong mắt, hơn nữa nghe lời nói mới rồi, Lục Duệ chắc là phó bí thư thị ủy, là cùng cấp với Lam Thiên Dã, nhưng lời nói của Mã Hồng Diễm rõ ràng chính là chỉ thị giữa cấp thấp và cấp cao, nhưng Lam Thiên Dã thì lại đáp ứng thản nhiên, điều này có nghĩa là gì?
Nghĩ đến đây, Điền Văn Minh không khỏi bắt đầu cân nhắc tới lời đồn về tên con rể của Lâm gia này, đã sớm nghe nói hắn là một nhân vật ở Tỉnh H, rất có vài phần bản sự, hôm nay từ biểu hiện của em vợ mình cho thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền, ít nhất ở một mẫu ba phân đất thành phố Thanh Giang, Lục Duệ chắc là thuộc phái thực quyền.
Danh sách chương