Lục Duệ không phải kẻ ngốc, hắn nếu biết mình hiện tại đã thành thịt béo trong mắt mọi nhà ở kinh thành, nhất định phải áp dụng một số biện pháp, nhất là với Hoàng gia và Lâm gia, đối với người có thâm cừu với mình như Hoàng Bác Phong, Lục Duệ rất để ý, hắn cũng không muốn chuyện của Uông Tuyết Đình lại một lần nữa phát sinh, vì thế Lục Duệ thậm chí đặc biệt nhờ Thượng Quan Thâm Tuyết giám sát Hoàng Bác Phong, tuy rằng đây là trái với quy định, có điều phòng hai của Tổng Tham vẫn có biện pháp.
Ngoài ra, Lục Duệ thương lượng với Lâm Nhược Lam một chút, để Lâm Nhược Lam ra mặt, xin Tào Tuấn Minh từ trong bộ đội đặc chủng xuất ngũ của quân khu Phụng kinh chọn hai nhân tuyển thích hợp, mục đích tất nhiên là để làm lái xe kiêm bảo tiêu cho Lục Duệ, Lâm Nhược Lam ở nước Mỹ, núi cao Hoàng Đế xa thì không nói, thân phận của cô ta cũng quyết định bất kỳ ai cũng không dám tùy tiện xuống tay với cô ta, dù sao hậu đại duy nhất của đại lão Mộc gia của hệ thống tình báo, trong hệ thống tình báo và quân đội rất nhiều gia tộc đều nhận ân huệ của tổ tiên Mộc gia, thực sự muốn động tới Lâm Nhược Lam, vậy chờ quân đội nổi bão đi.
Lần trước Lâm Nhược Lam và Lục Duệ ở thành phố Mộc Dương bị ám sát, lão thái thái của Thượng Quan gia trực tiếp sai Thượng Quan Nhược Tuyết dẫn một đội binh lính giết tới tỉnh H, nếu thực sự còn có người nào còn dám gây hấn, chắc chưởng môn nhân của mấy đại phái hệ trong quân đội sẽ liên thủ vào kinh.
Cho nên, người duy nhất có vẻ gặp nguy hiểm ngược lại là Lục Duệ, hắn ở trong nước, hơn nữa mục tiêu khá lớn, cho nên Lâm Nhược Lam chuẩn bị xin Tào Tuấn Minh âm thầm chọn mấy bảo tiêu cho Lục Duệ.
Người của Thượng Quan Thâm Tuyết tra được chuyện Lam Thiên Dã gặp mặt Hoàng Bác Phong, Lục Duệ không hề để ý, hắn biết rõ, nếu Lam Thiên Dã đã thay Trình gia cầm đầu Hoàn Đông hệ giật dây bắc cầu với mình, vậy không có khả năng là liên thủ với người của Hoàng gia, điều duy nhất phải lo lắng là Lam gia trong đây rốt cuộc có tác dụng gì.
Cho nên, Lục Duệ dứt khoát cột Lam Thiên Dã và tập đoàn Đại Hoa lại với nhau, tuy rằng hạn mức của đầu tư của đám người này không nhỏ, là một chính tích rất to, nhưng đối với Lục Duệ mà nói, chuyện đầu tư này không là gì, mình cũng không cần chút chính tích ấy, nếu như có thể mượn chuyện này chụp được Lam Thiên Dã vào, vậy cũng là kinh kỷ bất ngờ, dù sao tập đoàn Đại Hoa khẳng định sẽ tham dự vào trong khai phá mấy trăm mẫu đất đó, một khi bọn họ làm ra chuyện gì, Lam Thiên Dã tất nhiên không thoát được liên quan, đây coi như là một lát bà tốt trong tay Lục Duệ.
Trở lại khách sạn, Lục Duệ thu thập một chút, buổi sáng ngày hôm sau thì tự mình tới Ủy ban cải cách và phát triển bái phỏng cục trường của Ủy ban cải cách và phát triển, nằm ngòa ý liệu của hắn, sau khi Lục Duệ báo cáo tình huống của khu cao tân Thần Quang thành phố Thanh Giang với đối phương, đối phương vô cùng thống khoái tỏ ý, vấn đề cụ thể phân tích cụ thể, tình huống của thành phố Thanh Giang khá đặc thù, Ủy ban cải cách và phát triển sẽ cân nhắc trước tiên gác lại vấn đề trưng dụng mấy trăm mẫu đất ấy lại, trên nguyên tắc sẽ đồng ý trước tiên để công trình kỳ hai của khu cao tân Thần Quang thành phố Thanh Giang khởi công, về phần vấn đề tranh luận đất, Ủy ban cải cách và phát triển đồng ý có thể để sau khi phía thành phố Thanh Giang phối hợp với bộ môn có liên quan rồi báo cáo sau.
Cuối cùng, vị cục trường này khách khí xin Lục Duệ để lại các tài liệu cần chuẩn bị liên quan, nói mình sẽ báo cáo với lĩnh đạo của Ủy ban cải cách và phát triển.
Hơn nữa càng làm cho Lục Duệ giật mình là, hắn nói, chuyện này chủ nhiệm Lâm của Ủy ban cải cách và phát triển rất quan tâm, đặc biệt trên cuộc họp chủ nhiệm bàn về chuyện của thành phố Thanh Giang.
Sau khi Biết chuyện này, Lục Duệ thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn biết rõ lời của người này là thật, xem ra Lâm Xuân Dương vẫn bán một cái nhân tình này cho mình, người ta đã làm ra ám chỉ rõ ràng như vậy, Lục Duệ nếu còn không rõ hắn có ý gì thì quá ngu ngốc rồi, rõ ràng là nói chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì vấn đề của chuyện này không lớn.
Đương nhiên bản thân chuyện này cũng chính là bất ngờ.
Hơn nữa điều Lục Duệ lo lắng cũng chính là bất ngờ.
Cho nên từ ý nghĩa này mà noi thì chuyện này trước mắt vẫn không thể có kết luận.
Về phần Lâm Xuân Dương vì sao muốn bán nhân tình cho hắn, Lục Duệ tuy rằng có chút tò mò, nhưng lại không định đi tìm Lâm Xuân Dương, chuyện người chờ giờ lành trong quan trường chính là như vậy, người ta trong bất tri bất giác cho anh một mặt mũi, điều anh phải làm, chính là chờ khi người ta cần thì hồi báo, điểm này là không thể nghi ngờ.
Chuyện đến loại tình trạng này, việc Lục Duệ phải làm đã làm rồi, quan hệ phải tìm cũng tìm rồi, chuyện còn lại cũng chỉ có thể chờ đợi.
Ở kinh thành gần một tháng thời gian, giấy thông tri trúng tuyển đại học của Trịnh Tú Nghiên cũng đến, Lục Duệ không ngờ vẫn ở kinh thành, cũng may có Trần Dương và Lý Giang Nam hai người tọa trấn ở thành phố Thanh Giang, Lục Duệ mới không có đến nỗi thành kẻ điếc người mù.
Thành phố Thanh Giang hiện tại đang lưu truyền một tin tức, nói tỉnh ủy có ý muốn điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang, chuẩn bị tăng thêm hai thường ủy thị ủy, đây chính là chuyện rất trọng yếu, Lục Duệ không thể làm như không thấy đối với loại chuyện này.
Ngoài ra, trừ chuyện này ra, hiện tại khu cao tân cũng xuất hiện không ít vấn đề, hạng mục công trình giai đoạn thứ nhất trên cơ bản đã bắt đầu, kết quả hạng mục công trình kỳ hai bỗng nhiên truyền ra bởi vì hạng mục mắc cạn mà khiến cho tài chính của thị chính phủ thiếu hụt, bởi vậy, không ít thương nhân đầu tư vốn đã chuẩn bị tới thành phố Thanh Giang lựa chọn quan vọng, thậm chí một số quy hoạch hội quản ủy khu cao tân vốn đã làm xong cũng biến thành vô ích, toàn bộ khu cao tân không ngờ ở trong trạng thái bán đình trệ.
Chuyện này cần Lục Duệ đi giải quyết, bởi vì trừ hắn ra, không ai ở khu cao tân có uy vọng như vậy, cho dù là chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân Quản Chi Trung cũng không được.
Vốn khi Lục Duệ vắng mặt, phía chính phủ là Trần Dương tới phụ trách khu cao tân, có điều rõ ràng nhà đầu tư không nể mặt hắn, Lục Duệ quyết định mau chóng xử lý xong chuyện ở kinh thành, bất kể là thế nào, khu cao tân ngưng kết tâm huyết của mình, tuyệt đối không thể bị hủy trong tay người khác.
Trong phòng khách sạn, Lục Duệ gọi điện thoại tới di động của bí thư thị ủy Thanh Giang Hoàng Hiểu Dương.
"Bí thư Hoàng, tôi ở kinh thành nghe nói không ít lời đồn, bên khu cao tân gần đây có người gây sự à? Chuyện ở đây sắp xử lý xong rồi, nếu thực sự còn để xảy ra chuyện gì nữa thì rất phiền toái." Lục Duệ đi thẳng vào vấn đề.
Hoàng Hiểu Dương gật đầu: "Đúng vậy, gần đây bởi vì chuyện trưng dụng đất, khu cao tân lòng người hoảng sợ, anh nói chuyện ở kinh thành sắp có kết quả, thật vậy không?"
Lục Duệ vội vàng báo cáo kết quả câu thông với lãnh đạo bộ tài nguyên đất đai và Ủy ban cải cách và phát triển cho Hoàng Hiểu Dương, cuối cùng Lục Duệ nói: "Công tác kỳ hai của Khu cao tân sắp khởi công rồi, anh xem có thể lâm thời an bài một người phụ trách công tác của khu cao tân không?"
Cau mày, Hoàng Hiểu Dương trầm ngâm một chút nói: "Về chuyện của khu cao tân, tôi gần đây cũng nhận được không ít báo cáo, tôi thấy phái sau có người giở trò, ai đó chỉ mong cục diện thành phố Thanh Giang càng loạn càng tốt, gió độc này phải diệt, anh có nhân tuyển thích hợp hay không?"
Lục Duệ hơi chút do dự một chút, một lúc sau mới nói: "Nói tới nhân tuyển thì nhất thời tôi chưa nghĩ ra được nhân tuyển thích hợp.
Có điều phó thị trưởng Trần khẳng định là không được, hắn vừa gọi điện thoại cho tôi cầu cứu, tôi lại không biết tình huống, cũng chỉ bảo hắn trước tiên báo cáo với thị trưởng Tả, để bên chính phủ tạm thời khống chế cục diện.
Tay cầm điện thoại rung rung, Hoàng Hiểu Dương lúc này sắc mặt âm trầm, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, tạm thời không có biện pháp gì tốt hơn cả.
Thật ra tôi thấy biện pháp giải quyết tốt nhất là ai về đi, dù sao anh cũng nói, hiện tại chỉ là đang chờ tin tức, nói tới tình huống của khu cao tân thì không ai hiểu hơn anh, anh mới là nhân tuyển tọa trấn khu cao tân thích hợp nhất, bên bộ tài nguyên đất đai và Ủy ban cải cách và phát triển tôi thấy có thể để thị trưởng Lam lo, anh cảm thấy thế nào?"
Trong lòng Lục Duệ thở hắt ra, nói cả nửa ngày chính là đang chờ những lời này của Hoàng Hiểu Dương, người ta nếu đã đưa thang ra, vậy mình không có lý do gì để cự tuyệt, trầm ngâm một chút, Lục Duệ đáp: "Nếu bí thư đã nói như vậy, vậy để thị trưởng Lam ở kinh thành chờ tin tức, tôi ngày mai sẽ về."
Buông điện thoại, Lục Duệ lau mồ hôi trên trán, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn gọi cho Hoàng Hiểu Dương, nhìn qua thì cực kỳ bình thản, nhưng trên thực tế nhưng trên thực tế thì ý nghĩa rất sâu xa, Lục Duệ hao hết tâm tư nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng chính là để Hoàng Hiểu Dương chủ động mở miệng cho phép mình về thành phố Thanh Giang, bất kể là thế nào, hiện chuyện ở kinh thành đã gần xong, trọng điểm đánh cờ kế tiếp là ở thành phố Thanh Giang, Lục Duệ phải về để làm chuẩn bị.
Nhưng lời này không thể là Lục Duệ tự mình nói ra, cho nên hắn mới cân nhắc cả nửa ngày rồi gọi điện thoại cho Hoàng Hiểu Dương, cuối cùng để Hoàng Hiểu Dương mở miệng cho mình về tọa trấn khu cao tân.
Trong lời nói ban đầu của Lục Duệ đã lộ ra ý tứ rõ ràng, Trần Dương căn bản đành chịu không thể giải quyết phiền toái mà khu cao tân hiện tại gặp phải, chuyện ở kinh thành mình giải quyết đã gần xong rồi, chuyện còn lại chính là em bên trên câu thông thế nào, lúc này, chiến trường đã dần dần chuyển tới thành phố Thanh Giang, công trình kỳ hai của khu cao tân được khởi cồng đã là chiều hướng phát triển, không có gì có thể ngăn cản sự phát triển của khu cao tân, mà vào thời khắc mấu chốt này Lục Duệ nếu như không ở thành phố Thanh Giang, phó thị trưởng phân quản Trần Dương lại không tọa trấn được, nếu thực sự như lời Lục Duệ nói, để bên thị chính phủ tới xử lý, như vậy rất có thể cuối cùng chủ đạo của khu cao tân sẽ rơi vào tay Tả Thiên Nhai.
Kết quả Như vậy, tuyệt đối là Hoàng Hiểu Dương không hy vọng nhìn thấy.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, Lục Duệ lợi dụng tâm lý này của Hoàng Hiểu Dương, hắn biết rõ, nếu như nói thành phố Thanh Giang còn có ai không hy vọng nhìn thấy thế lực của thị trưởng Tả Thiên Nhai lớn mạnh, người đó khẳng định chính là bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương, Lục Duệ từ trong miệng đám người Lý Giang Nam biết được, trong khoảng thời gian mình không có mặt ở thành phố Thanh Giang, mâu thuẫn giữa Tả Thiên Nhai và Hoàng Hiểu Dương càng lúc càng sâu, hai người trên vấn đề phát triển kinh tế và nhân sự tranh chấp càng lúc càng rõ ràng, thậm chí đã có xu thế công khai hóa.
Đối với Lục Duệ mà nói, đây là cơ hội của hắn..
Ngoài ra, Lục Duệ thương lượng với Lâm Nhược Lam một chút, để Lâm Nhược Lam ra mặt, xin Tào Tuấn Minh từ trong bộ đội đặc chủng xuất ngũ của quân khu Phụng kinh chọn hai nhân tuyển thích hợp, mục đích tất nhiên là để làm lái xe kiêm bảo tiêu cho Lục Duệ, Lâm Nhược Lam ở nước Mỹ, núi cao Hoàng Đế xa thì không nói, thân phận của cô ta cũng quyết định bất kỳ ai cũng không dám tùy tiện xuống tay với cô ta, dù sao hậu đại duy nhất của đại lão Mộc gia của hệ thống tình báo, trong hệ thống tình báo và quân đội rất nhiều gia tộc đều nhận ân huệ của tổ tiên Mộc gia, thực sự muốn động tới Lâm Nhược Lam, vậy chờ quân đội nổi bão đi.
Lần trước Lâm Nhược Lam và Lục Duệ ở thành phố Mộc Dương bị ám sát, lão thái thái của Thượng Quan gia trực tiếp sai Thượng Quan Nhược Tuyết dẫn một đội binh lính giết tới tỉnh H, nếu thực sự còn có người nào còn dám gây hấn, chắc chưởng môn nhân của mấy đại phái hệ trong quân đội sẽ liên thủ vào kinh.
Cho nên, người duy nhất có vẻ gặp nguy hiểm ngược lại là Lục Duệ, hắn ở trong nước, hơn nữa mục tiêu khá lớn, cho nên Lâm Nhược Lam chuẩn bị xin Tào Tuấn Minh âm thầm chọn mấy bảo tiêu cho Lục Duệ.
Người của Thượng Quan Thâm Tuyết tra được chuyện Lam Thiên Dã gặp mặt Hoàng Bác Phong, Lục Duệ không hề để ý, hắn biết rõ, nếu Lam Thiên Dã đã thay Trình gia cầm đầu Hoàn Đông hệ giật dây bắc cầu với mình, vậy không có khả năng là liên thủ với người của Hoàng gia, điều duy nhất phải lo lắng là Lam gia trong đây rốt cuộc có tác dụng gì.
Cho nên, Lục Duệ dứt khoát cột Lam Thiên Dã và tập đoàn Đại Hoa lại với nhau, tuy rằng hạn mức của đầu tư của đám người này không nhỏ, là một chính tích rất to, nhưng đối với Lục Duệ mà nói, chuyện đầu tư này không là gì, mình cũng không cần chút chính tích ấy, nếu như có thể mượn chuyện này chụp được Lam Thiên Dã vào, vậy cũng là kinh kỷ bất ngờ, dù sao tập đoàn Đại Hoa khẳng định sẽ tham dự vào trong khai phá mấy trăm mẫu đất đó, một khi bọn họ làm ra chuyện gì, Lam Thiên Dã tất nhiên không thoát được liên quan, đây coi như là một lát bà tốt trong tay Lục Duệ.
Trở lại khách sạn, Lục Duệ thu thập một chút, buổi sáng ngày hôm sau thì tự mình tới Ủy ban cải cách và phát triển bái phỏng cục trường của Ủy ban cải cách và phát triển, nằm ngòa ý liệu của hắn, sau khi Lục Duệ báo cáo tình huống của khu cao tân Thần Quang thành phố Thanh Giang với đối phương, đối phương vô cùng thống khoái tỏ ý, vấn đề cụ thể phân tích cụ thể, tình huống của thành phố Thanh Giang khá đặc thù, Ủy ban cải cách và phát triển sẽ cân nhắc trước tiên gác lại vấn đề trưng dụng mấy trăm mẫu đất ấy lại, trên nguyên tắc sẽ đồng ý trước tiên để công trình kỳ hai của khu cao tân Thần Quang thành phố Thanh Giang khởi công, về phần vấn đề tranh luận đất, Ủy ban cải cách và phát triển đồng ý có thể để sau khi phía thành phố Thanh Giang phối hợp với bộ môn có liên quan rồi báo cáo sau.
Cuối cùng, vị cục trường này khách khí xin Lục Duệ để lại các tài liệu cần chuẩn bị liên quan, nói mình sẽ báo cáo với lĩnh đạo của Ủy ban cải cách và phát triển.
Hơn nữa càng làm cho Lục Duệ giật mình là, hắn nói, chuyện này chủ nhiệm Lâm của Ủy ban cải cách và phát triển rất quan tâm, đặc biệt trên cuộc họp chủ nhiệm bàn về chuyện của thành phố Thanh Giang.
Sau khi Biết chuyện này, Lục Duệ thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn biết rõ lời của người này là thật, xem ra Lâm Xuân Dương vẫn bán một cái nhân tình này cho mình, người ta đã làm ra ám chỉ rõ ràng như vậy, Lục Duệ nếu còn không rõ hắn có ý gì thì quá ngu ngốc rồi, rõ ràng là nói chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì vấn đề của chuyện này không lớn.
Đương nhiên bản thân chuyện này cũng chính là bất ngờ.
Hơn nữa điều Lục Duệ lo lắng cũng chính là bất ngờ.
Cho nên từ ý nghĩa này mà noi thì chuyện này trước mắt vẫn không thể có kết luận.
Về phần Lâm Xuân Dương vì sao muốn bán nhân tình cho hắn, Lục Duệ tuy rằng có chút tò mò, nhưng lại không định đi tìm Lâm Xuân Dương, chuyện người chờ giờ lành trong quan trường chính là như vậy, người ta trong bất tri bất giác cho anh một mặt mũi, điều anh phải làm, chính là chờ khi người ta cần thì hồi báo, điểm này là không thể nghi ngờ.
Chuyện đến loại tình trạng này, việc Lục Duệ phải làm đã làm rồi, quan hệ phải tìm cũng tìm rồi, chuyện còn lại cũng chỉ có thể chờ đợi.
Ở kinh thành gần một tháng thời gian, giấy thông tri trúng tuyển đại học của Trịnh Tú Nghiên cũng đến, Lục Duệ không ngờ vẫn ở kinh thành, cũng may có Trần Dương và Lý Giang Nam hai người tọa trấn ở thành phố Thanh Giang, Lục Duệ mới không có đến nỗi thành kẻ điếc người mù.
Thành phố Thanh Giang hiện tại đang lưu truyền một tin tức, nói tỉnh ủy có ý muốn điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang, chuẩn bị tăng thêm hai thường ủy thị ủy, đây chính là chuyện rất trọng yếu, Lục Duệ không thể làm như không thấy đối với loại chuyện này.
Ngoài ra, trừ chuyện này ra, hiện tại khu cao tân cũng xuất hiện không ít vấn đề, hạng mục công trình giai đoạn thứ nhất trên cơ bản đã bắt đầu, kết quả hạng mục công trình kỳ hai bỗng nhiên truyền ra bởi vì hạng mục mắc cạn mà khiến cho tài chính của thị chính phủ thiếu hụt, bởi vậy, không ít thương nhân đầu tư vốn đã chuẩn bị tới thành phố Thanh Giang lựa chọn quan vọng, thậm chí một số quy hoạch hội quản ủy khu cao tân vốn đã làm xong cũng biến thành vô ích, toàn bộ khu cao tân không ngờ ở trong trạng thái bán đình trệ.
Chuyện này cần Lục Duệ đi giải quyết, bởi vì trừ hắn ra, không ai ở khu cao tân có uy vọng như vậy, cho dù là chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân Quản Chi Trung cũng không được.
Vốn khi Lục Duệ vắng mặt, phía chính phủ là Trần Dương tới phụ trách khu cao tân, có điều rõ ràng nhà đầu tư không nể mặt hắn, Lục Duệ quyết định mau chóng xử lý xong chuyện ở kinh thành, bất kể là thế nào, khu cao tân ngưng kết tâm huyết của mình, tuyệt đối không thể bị hủy trong tay người khác.
Trong phòng khách sạn, Lục Duệ gọi điện thoại tới di động của bí thư thị ủy Thanh Giang Hoàng Hiểu Dương.
"Bí thư Hoàng, tôi ở kinh thành nghe nói không ít lời đồn, bên khu cao tân gần đây có người gây sự à? Chuyện ở đây sắp xử lý xong rồi, nếu thực sự còn để xảy ra chuyện gì nữa thì rất phiền toái." Lục Duệ đi thẳng vào vấn đề.
Hoàng Hiểu Dương gật đầu: "Đúng vậy, gần đây bởi vì chuyện trưng dụng đất, khu cao tân lòng người hoảng sợ, anh nói chuyện ở kinh thành sắp có kết quả, thật vậy không?"
Lục Duệ vội vàng báo cáo kết quả câu thông với lãnh đạo bộ tài nguyên đất đai và Ủy ban cải cách và phát triển cho Hoàng Hiểu Dương, cuối cùng Lục Duệ nói: "Công tác kỳ hai của Khu cao tân sắp khởi công rồi, anh xem có thể lâm thời an bài một người phụ trách công tác của khu cao tân không?"
Cau mày, Hoàng Hiểu Dương trầm ngâm một chút nói: "Về chuyện của khu cao tân, tôi gần đây cũng nhận được không ít báo cáo, tôi thấy phái sau có người giở trò, ai đó chỉ mong cục diện thành phố Thanh Giang càng loạn càng tốt, gió độc này phải diệt, anh có nhân tuyển thích hợp hay không?"
Lục Duệ hơi chút do dự một chút, một lúc sau mới nói: "Nói tới nhân tuyển thì nhất thời tôi chưa nghĩ ra được nhân tuyển thích hợp.
Có điều phó thị trưởng Trần khẳng định là không được, hắn vừa gọi điện thoại cho tôi cầu cứu, tôi lại không biết tình huống, cũng chỉ bảo hắn trước tiên báo cáo với thị trưởng Tả, để bên chính phủ tạm thời khống chế cục diện.
Tay cầm điện thoại rung rung, Hoàng Hiểu Dương lúc này sắc mặt âm trầm, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, tạm thời không có biện pháp gì tốt hơn cả.
Thật ra tôi thấy biện pháp giải quyết tốt nhất là ai về đi, dù sao anh cũng nói, hiện tại chỉ là đang chờ tin tức, nói tới tình huống của khu cao tân thì không ai hiểu hơn anh, anh mới là nhân tuyển tọa trấn khu cao tân thích hợp nhất, bên bộ tài nguyên đất đai và Ủy ban cải cách và phát triển tôi thấy có thể để thị trưởng Lam lo, anh cảm thấy thế nào?"
Trong lòng Lục Duệ thở hắt ra, nói cả nửa ngày chính là đang chờ những lời này của Hoàng Hiểu Dương, người ta nếu đã đưa thang ra, vậy mình không có lý do gì để cự tuyệt, trầm ngâm một chút, Lục Duệ đáp: "Nếu bí thư đã nói như vậy, vậy để thị trưởng Lam ở kinh thành chờ tin tức, tôi ngày mai sẽ về."
Buông điện thoại, Lục Duệ lau mồ hôi trên trán, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn gọi cho Hoàng Hiểu Dương, nhìn qua thì cực kỳ bình thản, nhưng trên thực tế nhưng trên thực tế thì ý nghĩa rất sâu xa, Lục Duệ hao hết tâm tư nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng chính là để Hoàng Hiểu Dương chủ động mở miệng cho phép mình về thành phố Thanh Giang, bất kể là thế nào, hiện chuyện ở kinh thành đã gần xong, trọng điểm đánh cờ kế tiếp là ở thành phố Thanh Giang, Lục Duệ phải về để làm chuẩn bị.
Nhưng lời này không thể là Lục Duệ tự mình nói ra, cho nên hắn mới cân nhắc cả nửa ngày rồi gọi điện thoại cho Hoàng Hiểu Dương, cuối cùng để Hoàng Hiểu Dương mở miệng cho mình về tọa trấn khu cao tân.
Trong lời nói ban đầu của Lục Duệ đã lộ ra ý tứ rõ ràng, Trần Dương căn bản đành chịu không thể giải quyết phiền toái mà khu cao tân hiện tại gặp phải, chuyện ở kinh thành mình giải quyết đã gần xong rồi, chuyện còn lại chính là em bên trên câu thông thế nào, lúc này, chiến trường đã dần dần chuyển tới thành phố Thanh Giang, công trình kỳ hai của khu cao tân được khởi cồng đã là chiều hướng phát triển, không có gì có thể ngăn cản sự phát triển của khu cao tân, mà vào thời khắc mấu chốt này Lục Duệ nếu như không ở thành phố Thanh Giang, phó thị trưởng phân quản Trần Dương lại không tọa trấn được, nếu thực sự như lời Lục Duệ nói, để bên thị chính phủ tới xử lý, như vậy rất có thể cuối cùng chủ đạo của khu cao tân sẽ rơi vào tay Tả Thiên Nhai.
Kết quả Như vậy, tuyệt đối là Hoàng Hiểu Dương không hy vọng nhìn thấy.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, Lục Duệ lợi dụng tâm lý này của Hoàng Hiểu Dương, hắn biết rõ, nếu như nói thành phố Thanh Giang còn có ai không hy vọng nhìn thấy thế lực của thị trưởng Tả Thiên Nhai lớn mạnh, người đó khẳng định chính là bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương, Lục Duệ từ trong miệng đám người Lý Giang Nam biết được, trong khoảng thời gian mình không có mặt ở thành phố Thanh Giang, mâu thuẫn giữa Tả Thiên Nhai và Hoàng Hiểu Dương càng lúc càng sâu, hai người trên vấn đề phát triển kinh tế và nhân sự tranh chấp càng lúc càng rõ ràng, thậm chí đã có xu thế công khai hóa.
Đối với Lục Duệ mà nói, đây là cơ hội của hắn..
Danh sách chương