Lục Duệ cũng không biết mình lúc này đã bị một đại mỹ nữ nhớ thương, vừa rồi kết thúc cuộc họp thường uỷ, Lục Duệ liền nhận được điện thoại của bí thư huyện uỷ Tất Vân Đào, âm thanh của Tất Vân Đào rất bình tĩnh, đã hoàn toàn không có ý giáo huấn nghiêm khắc ban đầu.
"Tiểu Lục à, cậu cũng là quá trẻ tuổi, bất quá người tuổi trẻ phạm chút sai lầm cũng là bình thường.

Lần này chuyện của Trần gia trang, tư tưởng của cậu rất đúng, chúng ta nhất định phải lấy ổn định là việc chính, trách nhiệm để sau rồi tính, thế nhưng tuyệt đối không thể khiến cho dân chúng của chúng ta có hại!"
Lục Duệ trong lòng một trận cười nhạt, Tất Vân Đào ông nói còn dễ nghe hơn so với hát, người không biết còn tưởng rằng ông là thanh thiên đại lão gia một lòng vì dân, Lục Duệ đã sớm từ trong cuộc nói chuyện của anh em Trần gia biết được, lần này con trai bảo bối Tất Thái Kiện của Tất Vân Đào, có quan hệ rất lớn cùng khoản tiền bồi thường, có người tận mắt thấy người của tập đoàn Chính Đạt cùng Tất Thái Kiện đi ra Trần gia trang hiện tại.

Lục Duệ mới không tin Tất Vân Đào sẽ có tâm tốt như vậy chủ động quan tâm mình.
Huống chi cuộc họp thường uỷ vừa kết thúc không được một giờ, Tất Vân Đào gọi điện thoại cho mình, dù sao người ta là bí thư huyện uỷ mà, hoàn toàn cũng là thuận phong nhĩ, thiên lý nhãn trong truyền thuyết, chuyện trên trời dưới đất gì đều có người mật báo, phỏng chừng cuộc họp thường uỷ vừa kết thúc, đã có người báo cáo công tác.
"Tất bí thư, ngài yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ làm tốt đẹp dưới sự lãnh đạo của đảng uỷ, tuyệt đối sẽ không khiến cho lợi ích của quần chúng nhân dân bị tổn hại.

Xin tổ chức yên tâm, lãnh đạo chính phủ và đảng uỷ của trấn Hạ Gia chúng tôi, vẫn có sức chiến đấu!"
Lục Duệ cung kính hồi đáp, vừa biểu lộ quyết tâm, vừa không ngừng tán dương Tất Vân Đào.
Hoa kiệu hoa tử người người nâng, trăm xuyên ngàn xuyên, chỉ có nịnh hót là không bị xuyên! Tuy rằng biết Lục Duệ nói bất quá là biểu hiện nói khách khí, thế nhưng Tất Vân Đào vẫn rất hưởng thụ, dù sao thấy bộ hạ luôn luôn kiệt ngạo bất tuân cúi đầu trước mặt mình, trong tâm của ông vẫn là rất thoải mái: "Lục Duệ à, cậu nói như vậy tôi đã không có gì để lo lắng.

Mặc kệ là cậu, hay là Trình Nghi đồng chí, năng lực công tác của các người tổ chức vẫn rất yên tâm, duy nhất có chút lo lắng, là các người ở thành phố lớn quen, có thể đối với công tác của nông thôn có chút mới lạ.

Bất quá bây giờ xem ra là chúng tôi nhiều lo lắng.
Tôi đại biểu huyện ủy và chính phủ huyện biểu lộ với các người, thượng cấp là tuyệt đối tin tưởng các người có thể xử lý tốt chuyện này.


Cho nên nhất định phải giải quyết vấn đề, bày tỏ tư tưởng, đem lợi ích của quần chúng nhân dân đặt lên hàng đầu, về phần chuyện khác, vẫn là nên lấy ổn định làm việc chính, không nên để người có dụng tâm kín đáo lợi dụng.

.

."
Tất Vân Đào ý vị thâm trường nói.
Lục Duệ cười ha ha, vội vã gật đầu, đối với sự quan tâm của lãnh đạo huyện ủy lại một lần nữa biểu thị một phen cảm kích.
Buông điện thoại, một già một trẻ hai người đồng thời từ đều trong miệng toát ra ba chữ: "( lão ) tiểu hồ ly!"
Vừa đem điện thoại buông xuống, Lục Duệ lại một lần nữa bị tiếng chuông điện thoại kinh động, cau mày nhìn một dãy số có chút xa lạ, Lục Duệ tiếp nhàn nhạt hỏi: "Tôi là Lục Duệ, xin hỏi tìm ai?"
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười to, âm thanh hào phóng của Hạ Tụ Bảo lại một lần nữa vang lên: "Tiểu Lục à, lần này làm được không tồi!"
Lục Duệ bất đắc dĩ lộ ra một tia cười khổ, xem ra thật đúng là con mẹ nó chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm, chút chuyện nhỏ phỏng chừng hiện tại truyền khắp toàn bộ huyện Thuận An, mình cùng tên của trấn Hạ Gia lại thành đề tài câu chuyện trong miệng của người khác, tuy rằng được người chú mục đúng là có cảm giác không tồi, thế nhưng Lục Duệ thật đúng là không thích.
"Lão bí thư, ngài đây là nghe tin từ ai vậy? Bên tôi đều lộn xộn." Lục Duệ vừa cười vừa nói.
Hạ Tụ Bảo cười hắc hắc: "Tôi buổi chiều đi huyện cục thị sát, trùng hợp gặp tiểu hầu tử Hướng Đông tới cầu viện binh, tôi nghe hắn nói." Dừng một chút, Hạ Tụ Bảo đi thẳng vào vấn đề nói tiếp với Lục Duệ: "Tiểu Lục à, có chổ trắc trở không? Cần tôi làm cái gì không?"
Lục Duệ trong lòng một trận ấm áp, Hạ Tụ Bảo vẫn là lão nhân hào sảng kia, tại lúc mình có khó khăn, ông ta vẫn như trước lựa chọn đứng ở phía sau mình, không phải giống như những người khác nhượng bộ lui binh.
"Lão bí thư, ngài yên tâm, nếu như thật sự có chổ cần ngài hỗ trợ, tôi khẳng định mở miệng.

Bất quá hiện tại tâm tình của quần chúng đã ổn định xuống, chỉ xem tập đoàn Chính Đạt bên kia sẽ xử lý như thế nào, tin tưởng chỉ cần người phụ trách của bọn họ không phải ngu ngốc, chuyện này sẽ không có vấn đề gì."
"Hảo tiểu tử! Tôi chỉ biết cậu có thể được, xem ra cậu đã sớm giáo huấn công ty kiến trúc gì đó rồi, đúng hay không? Vừa rồi tôi cùng Mạc Trấn Hải muốn vài người đi qua cho Hướng Đông, đều mang theo tên.


Lo lắng của cậu rất đúng, cần phòng ngừa có vài con chó cùng rứt giậu." Hạ Tụ Bảo tiếp tục nói.
Lục Duệ gật đầu, đối với Hạ Tụ Bảo hắn cũng không cần khách khí: "Lão bí thư, tôi không nói cái khác, hôm nào tôi đi thị trấn tìm ngài uống rượu."
Lão nhân rất hài lòng: "Tên nhóc cậu! Được rồi, có chuyện này cậu nghe nói không chưa?"
Lục Duệ sửng sốt, có chút nghi hoặc hỏi: "Ngài nói chuyện gì?"
Hạ Tụ Bảo thật giống như nói ra một chuyện rất thú vị cùng bạn bè giải thích với Lục Duệ nói: "Nghe nói công tử của Tất bí thư chúng ta cùng một công ty kiến trúc ở thành phố liên thủ tiếp một người công trình, có người nói là phá bỏ và di dời, hình như cũng là trấn Hạ Gia chúng ta."
Nghe những lời này Lục Duệ ngẩn ra, không đợi hắn phản ứng, chợt nghe đến Hạ Tụ Bảo nói tiếp: "Người già rồi, trí nhớ không tốt lắm, hình như ông chủ công ty đó họ Vạn, ai da, không nhớ rõ, thật là."
Lông mày của Lục Duệ chăm chú nhíu lại, trầm ngâm một lúc lâu mới nói nói: "Chuyện này không vội, lão bí thư, ngài mới vừa vào thường ủy, nhớ kỹ bảo trọng!"
Hạ Tụ Bảo cười ha ha đứng lên: "Tôi đều là người sắp nghỉ hưu rồi, không có gì đáng sợ.

Nhưng thật ra tên nhóc này cậu, tôi thật sự muốn làm thêm vài năm với tên nhóc cậu."
"Ha ha." Lục Duệ không khỏi cười cười, Hạ Tụ Bảo với hắn mà nói, có thể được cho là trưởng bối vừa là thầy vừa là bạn, tại trước mặt ông ấy, Lục Duệ học được rất nhiều thứ, nhất là một ít phương pháp công tác trong cơ sở, đối với Lục Duệ kiếp trước bất quá là một trạch nam mà nói, đây là kinh nghiệm rất quan trọng.
Hai người lại hàn huyên một hồi, cuối cùng là Mã Hướng Đông thấy thời gian quá muộn, lúc này mới kéo Hạ Tụ Bảo cắt đứt điện thoại, nếu không vị lão bí thư càng ngày càng lải nhải này, sợ rằng muốn kéo Lục Duệ trò chuyện một trận.

Mãi đến buông điện thoại, Lục Duệ còn nghe tiếng kêu bất mãn của lão bí thư đối với việc Mã Hướng Đông cắt đứt điện thoại của ông.
Lục Duệ lắc đầu cười cười, người này đúng là già rồi mà tính tình không đổi.
...!...!...!.

.


.
...!...!...!.

.

.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Duệ rời giường sớm đi tới phòng làm việc, dựa theo kế hoạch hắn ngày hôm nay muốn đi Trần gia trang cắm điểm.
"Cốc cốc!" Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Vào đi! Cửa không có khóa".

Lục Duệ cũng không ngẩng đầu nói.
Cánh cửa bị người đẩy ra, đi vào là một thân ảnh thon thả.
"Lục trưởng trấn, rất nhàn nhã!" Một âm thanh có chút châm chọc truyền tới.
Lục Duệ ngẩn ngơ, ngẩng đầu vừa nhìn, thì thấy Lam Hiểu Âu đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt mỹ lệ lúc này lại mang theo một tia khinh thường.
Cửa phòng làm việc lần thứ hai bị người đẩy ra, Phùng Chí đã điều đến phòng làm việc chính phủ có chút xấu hổ vọt đến, thấp giọng giải thích nói: "Tôi, tôi ngăn không được cô ấy, vị tiểu thư này nói là bạn bè của ngài."
Lục Duệ trừng mắt liếc hắn, khoát khoát tay nói: "Ở đây không cần cậu quản, Lam tổng là đại nhân vật từ kinh thành tới, cho dù đi thành phố cũng là như giẫm trên đất bằng, sao có thể đem miếu nhỏ như chúng ta để trong mắt.

Cậu đi ra ngoài đi."
Phùng Chí như trút được gánh nặng thở phào một cái, ngượng ngùng lui đi ra ngoài, trước khi đi đem cánh cửa phòng mở, dù sao Lục Duệ và Lam Hiểu Âu cô nam quả nữ cùng một phòng, đối với một người đường đường trưởng trấn mà nói, không phải là chuyện tốt gì.


Huống chi bên trong là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị.

Phùng Chí tuy rằng thành thật, thế nhưng cũng không ngốc.
"Lam tổng, sáng sớm tới cửa tới có việc sao? Nếu như là muốn đem khoản tiền bồi thường, tựa như không cần phải ông chủ lớn như cô tự thân xuất mã, tùy tiện phái một trợ lý tới không phải có thể sao?"
Lục Duệ chút nào không cho Lam Hiểu Âu mặt mũi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
Cánh môi khêu gợi của Lam Hiểu Âu khẽ nhếch, không ngừng ở trong lòng nói cho bản thân: "Lam Hiểu Âu, mày phải kiên cường, người trước mặt kia hoàn toàn là chọc giận mày, mày tuyệt đối không thể trúng kế của hắn!" Thế nhưng thấy ánh mắt trêu tức của Lục Duệ, Lam Hiểu Âu rốt cục không thể khống chế được tính tình của mình, hừ lạnh một tiếng nói: "Anh có phải là sớm biết công trình bị chuyển bao?"
Rất vô tội nhìn thoáng qua Lam Hiểu Âu, Lục Duệ dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn đối phương: "Lam tổng, nói cũng không thể nói như vậy, công ty các người thao tác như thế nào là chuyện tình của các người, cũng không có một chút quan hệ với tôi, tôi sớm nói, công ty Chính Đạt các người làm như thế nào tôi mặc kệ, chỉ cần khoản tiền bồi thường có thể đưa đủ đến trong tay quần chúng là có thể."
"Anh, anh.

.

."
Nhìn Lục Duệ trước mặt ra vẻ chuyện tình không liên quan mình, Lam Hiểu Âu hận không thể cho người kia một cước, tối ngày hôm qua cô ấy nhận được tin tức là, tập đoàn Chính Đạt thừa kiến khu vực khai thác mỏ của núi Thanh Vân, trải qua tầng tầng chuyển bao, quả thật bị một công ty kiến trúc tên là Hòa Quang ở thành phố Dương Minh bắt được, đối phương trong quá trình khai phá, tận lực đè thấp con số của khoản tiền bồi thường, đồng thời tuyên bố là ý của cấp trên, lúc này mới làm quần chúng của Trần gia trang nổi giận, tụ chúng vây chặn công trường của tập đoàn Chính Đạt.

Cô ấy lúc này mới sáng sớm tìm tới Lục Duệ.
Lục Duệ nhìn Lam Hiểu Âu đã sắp bạo phát, thần sắc nghiêm túc nói: "Lam tổng, không biết công ty các người chuẩn bị giải quyết chuyện này như thế nào?"
Nhìn người trước mặt so với mình tựa hồ còn nhỏ hơn vài tuổi, Lam Hiểu Âu thậm chí hoài nghi người này có phải là đã sớm đoán được mình sẽ tự mình đăng môn, bằng không ngày hôm qua sao có thể đàm phán với mình chắc chắc như vậy.
"Có thể giải quyết như thế nào? Buổi chiều ngày hôm nay, tài vụ của công ty chúng tôi sẽ bắt đầu đem khoản tiền bồi thường đến Trần gia trang." Lam Hiểu Âu cắn răng nói.
Lục Duệ gật đầu, cười hì hì nói: "Thấy thái độ giải quyết vấn đề của quý công ty thành khẩn như thế, tôi cho Lam tổng một nhắc nhở, công trình vẫn là tự mình làm tương đối tốt hơn, lỡ như người ngoài này lại làm ra chuyện gì, sợ rằng Lam tổng cũng không có biện pháp nói chuyện với người trong nhà?"
Lam Hiểu Âu ngây người một chút, muốn nói cái gì nữa lại thấy Lục Duệ đã cúi đầu xem văn kiện, nói rõ là không muốn nói chuyện với mình.
Hừ lạnh một tiếng, Lam Hiểu Âu xoay người đi ra ngoài, còn chưa đi ra chợt nghe được âm thanh lẩm bẩm của Lục Duệ nói: "Nghe nói, ông chủ của công ty kiến trúc Hòa Quang công ty và Trình bí thư thị ủy chúng tôi là thân thích!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện