Báo
THE GLOBE
Ngày 4 tháng Năm, 1979
MAGGIE THẮNG LỢI
Townsend bật ti vi suốt đêm trong văn phòng, vì vậy ông có thể theo dõi kết quả bầu cử đến từ khắp nước. Khi ông biết chắc là bà Margareth Thatcher sẽ được chuyển vào toà nhà số 10 phố Downing, ông vội vàng viết một bản tin đảm bảo với các độc giả rằng Vương quốc Anh sắp lao vào một kỷ nguyên mới đầy sôi động. Ông kết thúc bằng câu "Xin các bạn hãy thắt chặt dây an toàn."
Khi Townsend và Bruce loạng choạng bên ngoài tòa nhà lúc 4 giờ sáng, những lời nói của ông khi chia tay là, "Anh có biết nó có nghĩa gì không?”
Chiều hôm đó Townsend thu xếp gặp riêng Eric Harrison, Tổng thư ký của Công đoàn ngành in ly khai, ở khách sạn Howard. Khi cuộc gặp kết thúc, viên sếp của đám hầu bàn chợt gõ cửa và hỏi liệu có thể gặp riêng ông Townsend dược không. Ông ta cho biết là ông đã thoáng nghe thấy một hầu bàn nói chuyện điện thoại khi ông đi uống trà về sớm. Chẳng cần phải nói Townsend cũng biết người ở đầu dây kia là ai.
”Tôi sê đuổi việc hắn ngay bây giờ," ông ta nói. "Ông có thể tin chắc rằng điều này sẽ không xảy ra một lần nữa."
"Không, không," Townsend nói. "Cứ để anh ta ở lại đúng vị trí đó. Có lẽ tôi sẽ không thể gặp những người mà tôi không muốn cho Armstrong biết ở đây được nữa, nhưng điều đó không ngăn cản tôi không gặp những người tôi muốn cho Armstrong biết, ở đây."
Tại cuộc họp hằng tháng của Hội đồng Quản trị công ty Truyền thông Armstrong. Giám đốc tài chính báo cáo rằng ông ước tính Globe lỗ mất khoảng 100.000 bảng mỗi tuần. Cho dù cái ví của Townsend có dầy đến đâu đi nữa, thì cứ đà này, nó sẽ sớm phải rỗng không.
Armstrong mỉm cười, nhưng không nói gì cho đến khi Paul Maitland chuyển sang mục thứ hai trong chương trình nghị sự, và yêu cầu ông báo cáo vắn tắt Hội đồng biết về chuyến đi Mỹ mới đây nhất.
Ba ngày sau, Armstrong nhận được điện thoại từ khách sạn Howard, và được người hầu bàn cho biết Townsend đã dành cả một buổi chiều và phần lớn buổi tối đóng kín cửa trong phòng Fitzalan với ba quan chức của một trong những công đoàn ngành in hàng đầu, những người đã từ chối việc làm thêm giờ.
Armstrong đoán họ đàm phán về việc tăng lương và các điều kiện để thành viên của họ trở lại làm việc.
Khi Townsend yêu cầu tất cả các nhà báo làm việc cho tờ Globe đến họp phần lớn bọn họ đều đoán ông chủ đã đạt được thỏa thuận cuối cùng với công đoàn ngành in, và cuộc gặp mặt này sẽ chẳng có gì hơn là một bài diễn thuyết kể lể chứng tỏ ông ta làm việc tốt hơn họ.
Vào lúc 4 giờ chiều, hơn 700 nhà báo đã tề tựu đầy đủ. Họ đột nhiên im lặng khi Townsend và Bruce Kelly bước vào, nhường lốii cho chủ bút đi tới giữa phòng và bước lên bục phát biểu.
"Trong ít tháng qua," ông bình tĩnh bắt đầu. "Bruce Kelly và tôi đã tiến hành một kế hoạch mà tôi tin rằng sẽ thay đổi cuộc đời của tất cả chúng ta, và có lẽ là tất cả các nhà báo trên đất nước này. Tờ báo không thể hy vọng sống sót trong tương lai nếu chúng tiếp tục được điều hành như dã được điều hành trong hàng trăm năm qua. Một người nào đó phải đấu tranh, và người đó chính là tôi. Và đây chính là thời điểm để làm việc đó. Bắt đầu từ nửa đêm ngày Chủ nhật, tôi sẽ chuyển toàn bộ hoạt động in ấn và xuất bản tới Isle of Dogs."
Có thể nhận thấy một sự kinh ngạc nhỏ.
"Gần đây,tôi đã đạt được một thỏa thuận." Townsend nói tiếp, "với Eric Hamson, Tổng thư ký của Liên minh các công nhân ngành in, tổ chức này sẽ cho chúng ta cơ hội tự giải thoát vĩnh viễn khỏi vòng vây của những của hàng thân cận." Một số người bắt đầu hoan hô. Một số hác tỏ ra nghi ngờ, số còn lại rõ ràng là tức giận.
Townsend bắt đầu giải thích về hoạt dộng hậu cần của một hoạt động lớn như vậy. "Vấn đề phát hành sẽ được đội xe tải riêng của chúng ta đảm nhiệm, việc này trong tương lai sẽ làm ta không phải dựa vào công đoàn ngành đường sắt, những người không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ không nằm ngoài cuộc chiến ủng hộ những đồng chí của mình trong công đoàn ngành in. Tôi chỉ có thể hy vọng cáo bạn sẽ hậu thuẫn cho tôi trong cuộc phiêu lưu mới này. Có ai cần hỏi gì không?" Những cánh tay giơ lên khắp phòng, Townsend chỉ vào một người dứng ngay trước mặt ông.
"Có phải ông mong các công đoàn sẽ ngăn cản việc đình công ở khu vực mới, và nếu vậy, ông sẽ thực hiện biện pháp gì ở đó?”
"Câu trả lời cho phần thứ nhất trong câu hỏi của ông là có, Townsend nói. Và phần thứ hai cũng được đề cập, cảnh sát dã khuyên tôi không tiết lộ bất kỳ chi tiết nào về kế hoạch của họ. Nhưng tôi có thể đảm báo với ông rằng tôi có sự hậu thuẫn của Thủ tướng và Chính phủ cho toàn bộ hoạt động này."
Có thể nghe thấy tiếng rì rầm lan khắp phòng. Townsend quay lại và chỉ vào một cánh tay khác đang giơ lên.
"Liệu có khoản bồi thường nào cho những người không sẵn sàng tham gia vào kế hoạc điên rồ này không?"
Đó là câu hỏi mà Townsend đã hy vọng một người nào đó sẽ nêu ra.
"Tôi khuyên anh nên đọc bản hợp đồng," ông nói."Anh sẽ tìm thấy trong đó khoản bồi thường mà anh sẽ được trả nếu tôi phải đóng cửa tờ báo.
"
Tiếng rì rầm phản đối nổi lên xung quanh ông.
"Ông đang đe dọa chúng tôi phải không?" Người đó hỏi.
Townsend quay ngoắt về phía anh ta và dằn từng tiếng. "Không. Nhưng nếu ông không ủng hộ tôi trong kế hoạch này, thì chính ông sẽ đe dọa kế sinh nhai của tất cả những người đang làm việc cho tờ Globe."
Một rừng cánh tay giơ lên. Townsend chỉ một phụ nữ đang đứng phía cuối phòng.
"Có bao nhiêu tổ chức công đoàn khác đồng ý hậu thuẫn cho ông?"
"Không một tổ chức nào," ông đáp."Trên thực tế, tôi mong là ngay sau cuộc họp này các tổ chức khác sẽ bước ra khỏi cuộc chiến." Ông chỉ vào một vài người khác, và tiếp tục trả lời các câu hỏi trong hơn một giờ. Cuối cùng khi ông bước xuống khỏi bàn, rõ ràng là các nhà báo bị chia thành hai nhóm, hoặc đi theo kế hoạch của ông, hoặc tham gia vào những công đoàn khác của ngành in.
Chiều hôm sau, Bruce bảo ông rằng Công đoàn nhà báo toàn quốc đã cho đăng thông báo nêu rõ ý định của họ muốn tham dự cuộc mít tinh của toàn bộ các nhân viên dưới quyền Townsend vào 10 giờ sáng ngày mai để quyết định phản ứng của họ với yêu cầu của anh.
Townsend thức trắng đêm tự hỏi liệu có phải ông đã dấn mình vào một canh bạc liều lĩnh sẽ đạp đổ toàn bộ đế chế của mình. Tin tốt lành duy nhất ông nhận được trong suốt tháng qua là đứa con trai nhỏ của ông Graham, đang sống với Kate ở New York, đã nói được từ đầu tiên và nó không phải là từ "báo". Mặc dù có mặt lúc đứa trẻ chào đời,song ba giờ sau ông lại phải lên máy bay ở sân bay Kenedy. Đôi khi ông tự hỏi liệu có bõ công không.
Sáng hôm sau, anh ngồi một mình tại văn phòng với kết quả cuộc mít ting rủa Công đoàn nhà báo toàn quốc. Nếu họ quyết định kêu gọi chiến tranh, ông biết mình sẽ bị đánh bại. Sau khi công bố kế hoạch của mình, cổ phiếu Công ty Globe đêm qua đã tụt đi bốn xu, trong khi cổ phiếu rủa Công ty Truyền thông Armstrong, hiển nhiên được lợi nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, đã tăng hai xu.
Lúc một giờ hơn vài phút, không gõ cửa, Bruce đâm bổ vào. "Họ đã ủng hộ ông." ông nói. Townsend nhìn lên, sắc mật ông dần tươi tỉnh trở lại. "Nhưng cái vụ chết tiệt này dã diễn ra thật gay go, 343 người đã bỏ phiếu đồng ý di chuyển so với 301. Tôi nghĩ lời đe dọa của ông sẽ đóng cửa tờ báo nếu họ không ủng hộ cuối cùng đã làm cán cân nghiêng về phía ông."
Ít phút sau Townsend gọi điện đến số 10, báo cho Thủ tướng biết rằng có thể xảy ra một cuộc đối đầu tệ hại kéo dài nhiều tuần. Bà Thatcher hứa sẽ hậu thuẫn ông hết mình. Khi nhiều ngày trôi qua, người ta nhanh chóng nhận ra rằng ông đã không phóng đại: các nhà báo cũng như công nhân nhà in được cảnh sát bảo vệ cả trong và ngoài khu công nghệ mới. Townsend và Bruce được bảo vệ 24/24 giờ sau khi họ nhận được một số lời đe dọa ám sát nặc danh.
Đó hóa ra không phải là kho khăn duy nhất của họ. Mặc dù cơ sở mới ở Isle of Dogs chắc chắn là hiện đại nhất thế giới, một số nhà báo phàn nàn về cuộc sống mà họ cho là đang phải chịu đựng, nêu rõ là chẳng có điều khoản nào trong hợp đồng của họ nói về sự lăng mạ, thậm chí đôi khi bằng những hòn đá ném vào họ bởi hàng trăm người ủng hộ nghiệp đoàn khi họ đi vào pháo đài Townsend mỗi sáng và ra khỏi đó mỗi tối.
Những tiếng ca thán của các nhà báo không dừng ở đó. Khi họ đã ở trong, một số người trong bọn họ đã để ý tới bầu không khí kiểu dây chuyền sản xuất, những bàn phím và máy tính hiện đại đã thế chỗ cho chiếc máy chữ cổ lỗ của họ, và đặc biệt là lệnh cấm rượu. Cái đó có thể dễ chịu hơn nếu họ không bị mắc cạn quá xa những bầu nước quen thuộc của mình ở phố Fleet.
Trong tháng đầu tiên chuyển tới Isle of Dogs, 63 nhà báo đã xin thôi việc, và số phát hành của tờ Globe tiếp tục giảm hàng tuần. Những người đứng cản ngày càng sử dụng nhiều vũ lực, và Giám đốc tài chính cảnh báo Townsend rằng nếu tình hình kéo dài, ngay cả nguồn tài chính to lớn của Công ty Globe cũng sẽ bị cạn kiệt. Ông lại tiếp tục hỏi, "Liệu có bõ công liều phá sản để chứng minh một điều?"
Từ bờ bên kia Đại Tây Dương Armstrong vui sướng quan sát mọi chuvện diễn ra. Tờ Citizen giữ vững số phát hành, và giá cổ phiếu của ông đang đạt mức rất cao. Nhưng ông biết là nếu Townsend thuận buồm xuôi gió, ông sẽ phải quay lại London và nhanh chóng thiết lập một sự chuyển đổi hoạt động tương tự.
Nhưng nào ai có thể lường hết mọi điều có thể xảy ra.
THE GLOBE
Ngày 4 tháng Năm, 1979
MAGGIE THẮNG LỢI
Townsend bật ti vi suốt đêm trong văn phòng, vì vậy ông có thể theo dõi kết quả bầu cử đến từ khắp nước. Khi ông biết chắc là bà Margareth Thatcher sẽ được chuyển vào toà nhà số 10 phố Downing, ông vội vàng viết một bản tin đảm bảo với các độc giả rằng Vương quốc Anh sắp lao vào một kỷ nguyên mới đầy sôi động. Ông kết thúc bằng câu "Xin các bạn hãy thắt chặt dây an toàn."
Khi Townsend và Bruce loạng choạng bên ngoài tòa nhà lúc 4 giờ sáng, những lời nói của ông khi chia tay là, "Anh có biết nó có nghĩa gì không?”
Chiều hôm đó Townsend thu xếp gặp riêng Eric Harrison, Tổng thư ký của Công đoàn ngành in ly khai, ở khách sạn Howard. Khi cuộc gặp kết thúc, viên sếp của đám hầu bàn chợt gõ cửa và hỏi liệu có thể gặp riêng ông Townsend dược không. Ông ta cho biết là ông đã thoáng nghe thấy một hầu bàn nói chuyện điện thoại khi ông đi uống trà về sớm. Chẳng cần phải nói Townsend cũng biết người ở đầu dây kia là ai.
”Tôi sê đuổi việc hắn ngay bây giờ," ông ta nói. "Ông có thể tin chắc rằng điều này sẽ không xảy ra một lần nữa."
"Không, không," Townsend nói. "Cứ để anh ta ở lại đúng vị trí đó. Có lẽ tôi sẽ không thể gặp những người mà tôi không muốn cho Armstrong biết ở đây được nữa, nhưng điều đó không ngăn cản tôi không gặp những người tôi muốn cho Armstrong biết, ở đây."
Tại cuộc họp hằng tháng của Hội đồng Quản trị công ty Truyền thông Armstrong. Giám đốc tài chính báo cáo rằng ông ước tính Globe lỗ mất khoảng 100.000 bảng mỗi tuần. Cho dù cái ví của Townsend có dầy đến đâu đi nữa, thì cứ đà này, nó sẽ sớm phải rỗng không.
Armstrong mỉm cười, nhưng không nói gì cho đến khi Paul Maitland chuyển sang mục thứ hai trong chương trình nghị sự, và yêu cầu ông báo cáo vắn tắt Hội đồng biết về chuyến đi Mỹ mới đây nhất.
Ba ngày sau, Armstrong nhận được điện thoại từ khách sạn Howard, và được người hầu bàn cho biết Townsend đã dành cả một buổi chiều và phần lớn buổi tối đóng kín cửa trong phòng Fitzalan với ba quan chức của một trong những công đoàn ngành in hàng đầu, những người đã từ chối việc làm thêm giờ.
Armstrong đoán họ đàm phán về việc tăng lương và các điều kiện để thành viên của họ trở lại làm việc.
Khi Townsend yêu cầu tất cả các nhà báo làm việc cho tờ Globe đến họp phần lớn bọn họ đều đoán ông chủ đã đạt được thỏa thuận cuối cùng với công đoàn ngành in, và cuộc gặp mặt này sẽ chẳng có gì hơn là một bài diễn thuyết kể lể chứng tỏ ông ta làm việc tốt hơn họ.
Vào lúc 4 giờ chiều, hơn 700 nhà báo đã tề tựu đầy đủ. Họ đột nhiên im lặng khi Townsend và Bruce Kelly bước vào, nhường lốii cho chủ bút đi tới giữa phòng và bước lên bục phát biểu.
"Trong ít tháng qua," ông bình tĩnh bắt đầu. "Bruce Kelly và tôi đã tiến hành một kế hoạch mà tôi tin rằng sẽ thay đổi cuộc đời của tất cả chúng ta, và có lẽ là tất cả các nhà báo trên đất nước này. Tờ báo không thể hy vọng sống sót trong tương lai nếu chúng tiếp tục được điều hành như dã được điều hành trong hàng trăm năm qua. Một người nào đó phải đấu tranh, và người đó chính là tôi. Và đây chính là thời điểm để làm việc đó. Bắt đầu từ nửa đêm ngày Chủ nhật, tôi sẽ chuyển toàn bộ hoạt động in ấn và xuất bản tới Isle of Dogs."
Có thể nhận thấy một sự kinh ngạc nhỏ.
"Gần đây,tôi đã đạt được một thỏa thuận." Townsend nói tiếp, "với Eric Hamson, Tổng thư ký của Liên minh các công nhân ngành in, tổ chức này sẽ cho chúng ta cơ hội tự giải thoát vĩnh viễn khỏi vòng vây của những của hàng thân cận." Một số người bắt đầu hoan hô. Một số hác tỏ ra nghi ngờ, số còn lại rõ ràng là tức giận.
Townsend bắt đầu giải thích về hoạt dộng hậu cần của một hoạt động lớn như vậy. "Vấn đề phát hành sẽ được đội xe tải riêng của chúng ta đảm nhiệm, việc này trong tương lai sẽ làm ta không phải dựa vào công đoàn ngành đường sắt, những người không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ không nằm ngoài cuộc chiến ủng hộ những đồng chí của mình trong công đoàn ngành in. Tôi chỉ có thể hy vọng cáo bạn sẽ hậu thuẫn cho tôi trong cuộc phiêu lưu mới này. Có ai cần hỏi gì không?" Những cánh tay giơ lên khắp phòng, Townsend chỉ vào một người dứng ngay trước mặt ông.
"Có phải ông mong các công đoàn sẽ ngăn cản việc đình công ở khu vực mới, và nếu vậy, ông sẽ thực hiện biện pháp gì ở đó?”
"Câu trả lời cho phần thứ nhất trong câu hỏi của ông là có, Townsend nói. Và phần thứ hai cũng được đề cập, cảnh sát dã khuyên tôi không tiết lộ bất kỳ chi tiết nào về kế hoạch của họ. Nhưng tôi có thể đảm báo với ông rằng tôi có sự hậu thuẫn của Thủ tướng và Chính phủ cho toàn bộ hoạt động này."
Có thể nghe thấy tiếng rì rầm lan khắp phòng. Townsend quay lại và chỉ vào một cánh tay khác đang giơ lên.
"Liệu có khoản bồi thường nào cho những người không sẵn sàng tham gia vào kế hoạc điên rồ này không?"
Đó là câu hỏi mà Townsend đã hy vọng một người nào đó sẽ nêu ra.
"Tôi khuyên anh nên đọc bản hợp đồng," ông nói."Anh sẽ tìm thấy trong đó khoản bồi thường mà anh sẽ được trả nếu tôi phải đóng cửa tờ báo.
"
Tiếng rì rầm phản đối nổi lên xung quanh ông.
"Ông đang đe dọa chúng tôi phải không?" Người đó hỏi.
Townsend quay ngoắt về phía anh ta và dằn từng tiếng. "Không. Nhưng nếu ông không ủng hộ tôi trong kế hoạch này, thì chính ông sẽ đe dọa kế sinh nhai của tất cả những người đang làm việc cho tờ Globe."
Một rừng cánh tay giơ lên. Townsend chỉ một phụ nữ đang đứng phía cuối phòng.
"Có bao nhiêu tổ chức công đoàn khác đồng ý hậu thuẫn cho ông?"
"Không một tổ chức nào," ông đáp."Trên thực tế, tôi mong là ngay sau cuộc họp này các tổ chức khác sẽ bước ra khỏi cuộc chiến." Ông chỉ vào một vài người khác, và tiếp tục trả lời các câu hỏi trong hơn một giờ. Cuối cùng khi ông bước xuống khỏi bàn, rõ ràng là các nhà báo bị chia thành hai nhóm, hoặc đi theo kế hoạch của ông, hoặc tham gia vào những công đoàn khác của ngành in.
Chiều hôm sau, Bruce bảo ông rằng Công đoàn nhà báo toàn quốc đã cho đăng thông báo nêu rõ ý định của họ muốn tham dự cuộc mít tinh của toàn bộ các nhân viên dưới quyền Townsend vào 10 giờ sáng ngày mai để quyết định phản ứng của họ với yêu cầu của anh.
Townsend thức trắng đêm tự hỏi liệu có phải ông đã dấn mình vào một canh bạc liều lĩnh sẽ đạp đổ toàn bộ đế chế của mình. Tin tốt lành duy nhất ông nhận được trong suốt tháng qua là đứa con trai nhỏ của ông Graham, đang sống với Kate ở New York, đã nói được từ đầu tiên và nó không phải là từ "báo". Mặc dù có mặt lúc đứa trẻ chào đời,song ba giờ sau ông lại phải lên máy bay ở sân bay Kenedy. Đôi khi ông tự hỏi liệu có bõ công không.
Sáng hôm sau, anh ngồi một mình tại văn phòng với kết quả cuộc mít ting rủa Công đoàn nhà báo toàn quốc. Nếu họ quyết định kêu gọi chiến tranh, ông biết mình sẽ bị đánh bại. Sau khi công bố kế hoạch của mình, cổ phiếu Công ty Globe đêm qua đã tụt đi bốn xu, trong khi cổ phiếu rủa Công ty Truyền thông Armstrong, hiển nhiên được lợi nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, đã tăng hai xu.
Lúc một giờ hơn vài phút, không gõ cửa, Bruce đâm bổ vào. "Họ đã ủng hộ ông." ông nói. Townsend nhìn lên, sắc mật ông dần tươi tỉnh trở lại. "Nhưng cái vụ chết tiệt này dã diễn ra thật gay go, 343 người đã bỏ phiếu đồng ý di chuyển so với 301. Tôi nghĩ lời đe dọa của ông sẽ đóng cửa tờ báo nếu họ không ủng hộ cuối cùng đã làm cán cân nghiêng về phía ông."
Ít phút sau Townsend gọi điện đến số 10, báo cho Thủ tướng biết rằng có thể xảy ra một cuộc đối đầu tệ hại kéo dài nhiều tuần. Bà Thatcher hứa sẽ hậu thuẫn ông hết mình. Khi nhiều ngày trôi qua, người ta nhanh chóng nhận ra rằng ông đã không phóng đại: các nhà báo cũng như công nhân nhà in được cảnh sát bảo vệ cả trong và ngoài khu công nghệ mới. Townsend và Bruce được bảo vệ 24/24 giờ sau khi họ nhận được một số lời đe dọa ám sát nặc danh.
Đó hóa ra không phải là kho khăn duy nhất của họ. Mặc dù cơ sở mới ở Isle of Dogs chắc chắn là hiện đại nhất thế giới, một số nhà báo phàn nàn về cuộc sống mà họ cho là đang phải chịu đựng, nêu rõ là chẳng có điều khoản nào trong hợp đồng của họ nói về sự lăng mạ, thậm chí đôi khi bằng những hòn đá ném vào họ bởi hàng trăm người ủng hộ nghiệp đoàn khi họ đi vào pháo đài Townsend mỗi sáng và ra khỏi đó mỗi tối.
Những tiếng ca thán của các nhà báo không dừng ở đó. Khi họ đã ở trong, một số người trong bọn họ đã để ý tới bầu không khí kiểu dây chuyền sản xuất, những bàn phím và máy tính hiện đại đã thế chỗ cho chiếc máy chữ cổ lỗ của họ, và đặc biệt là lệnh cấm rượu. Cái đó có thể dễ chịu hơn nếu họ không bị mắc cạn quá xa những bầu nước quen thuộc của mình ở phố Fleet.
Trong tháng đầu tiên chuyển tới Isle of Dogs, 63 nhà báo đã xin thôi việc, và số phát hành của tờ Globe tiếp tục giảm hàng tuần. Những người đứng cản ngày càng sử dụng nhiều vũ lực, và Giám đốc tài chính cảnh báo Townsend rằng nếu tình hình kéo dài, ngay cả nguồn tài chính to lớn của Công ty Globe cũng sẽ bị cạn kiệt. Ông lại tiếp tục hỏi, "Liệu có bõ công liều phá sản để chứng minh một điều?"
Từ bờ bên kia Đại Tây Dương Armstrong vui sướng quan sát mọi chuvện diễn ra. Tờ Citizen giữ vững số phát hành, và giá cổ phiếu của ông đang đạt mức rất cao. Nhưng ông biết là nếu Townsend thuận buồm xuôi gió, ông sẽ phải quay lại London và nhanh chóng thiết lập một sự chuyển đổi hoạt động tương tự.
Nhưng nào ai có thể lường hết mọi điều có thể xảy ra.
Danh sách chương