Giữa trưa, trong hội trường nhà khách huyện ủy.

Tổng cộng mở ba bàn.

Hai mươi mấy người.

Ngoại trừ Phạm Hồng Vũ, những người còn lại đều là băng đảng của Trịnh Phong Khuông. Mười mấy gã cảnh sát nhân dân của phòng cảnh sát. Ngoài ra còn có một đám nhân viên đội dân phòng trị an phòng công an huyện, đội dân phòng trị an đồn công an thị trấn ngoại thành.

Cẩn thận đếm, những người này đều có công tác chính thức. Cho dù được coi là lưu manh thì cũng đều có đơn vị của mình. Thời điểm đó, cái gọi là đội dân phòng trị an, cho tới bây giờ vẫn là đơn vị tuyển nhận đau đầu nhất. Khi lãnh đạo cảm thấy đau đầu vì nhiều khi không quản được tình hình trị an của địa phương thì liền tích cực đề cử đội dân phòng trị an. Đơn vị tình nguyện mở một phần tiền lương, để cho cái đám lưu manh này cảm thấy tâm không phiền.

Từ đó có thể biết, Trịnh Phong Khuông này là một người rất “quy củ”. Lưu manh chính gốc, Trịnh công tử không để vào mắt. Những người đó, cho dù ngoài đường danh tiếng có lớn bao nhiêu thì cũng không đáng xách giày cho Trịnh công tử, chứ chưa nói được ngồi chung bàn với Trịnh công tử.

Muốn làm ra tư thế lớn như vậy, Trịnh Phong Khuông rõ ràng là muốn thị uy với Phạm Hồng Vũ.

- Tiểu Phạm, làm quen với những người bạn của tôi đi.

Chỉ là đầu lĩnh không mà đã hai mươi mấy người, chứ nói chi là cái đám tiểu lâu la ở dưới. Trường hợp như vậy, cậu chống đỡ được sao? Thức thời thì đừng tìm bố gây đối nghịch nữa.

Phạm Hồng Vũ với ai cũng nở nụ cười chào hỏi, thấy người nào cũng phát một gói thuốc Hồng Châu. Bàn tiệc hôm nay là do đại sư phụ Bàn tam ca tự mình định ra thực đơn. Theo như Bàn tam ca nói, đây chính là bàn tiệc dùng để tiếp đãi lãnh đạo trung ương. Địa khu Ngạn Hoa là vùng hẻo lánh, khỉ ho cò gáy cũng là mạnh mẽ giải phóng phong cách cũ. Thỉnh thoảng lại có lãnh đạo trung ương đến, nên cũng học theo cách đãi tiệc. Đại sư phụ của nhà khách huyện ủy chính là gặp nhiều nên quen mặt.

Phạm Hồng Vũ không thèm để ý, cứ bảo Bàn tam ca tùy ý, tiền sẽ không thiếu một phân.

Vì an nguy của Hạ Ngôn, Phạm Hồng Vũ mặt mũi mình đều bỏ xuống, còn quan tâm chi đến chút tiền. Năm tám sáu, tiền còn rất rẻ. Ba bàn tiệc cộng với mỗi người một bao thuốc Hồng Châu cùng với hai bình rượu cho Trịnh Phong Khuông, tổng cộng cũng chỉ có một trăm ba bốn chục đồng mà thôi.

Ông chủ Phạm bây giờ rất có tiền.

Cho dù không có tiền, có đập nồi bán cũng sẽ làm.

Tiền không hiếm, nhưng lại để người chịu thiệt là không được rồi.

Thấy bàn tiệc xa hoa như vậy, Phạm Hồng Vũ lại đặt bên cạnh y một cái gói to, Trịnh Phong Khuông trên mặt rốt cuộc lộ ra mỉm cười, vỗ vai Phạm Hồng Vũ nói:

- Tiểu Phạm, cậu đã đạt đến được một trình độ nào đó rồi.

Lại nói tiếp, Phạm Hồng Vũ là nể mặt Trịnh Phong Khuông, hiện giờ có thành ý nhận lỗi, có thể nói là thành thật mười phần rồi. Trịnh Phong Khuông “thống lĩnh” rất nhiều huynh đệ, nếu Phạm Hồng Vũ thức thời như vậy, vậy thì mặt mũi cũng nên cấp cho. Bằng không, lan truyền ra ngoài, thanh danh của Trịnh công tử sẽ gặp trở ngại.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Giữa bạn bè, chú ý nhất chính là nghĩa khí.

- Đúng đúng!

Trịnh Phong Khuông liên tục gật đầu, lớn tiếng kêu gọi một đám lưu manh ngồi xuống.

Những người này, bao gồm Trịnh Phong Khuông bên trong, tất cả đều là những tên ác bá không chịu nổi. Toàn thân tìm không ra được cái cốt cách phong nhã. Kỳ thật không đợi Trịnh Phong Khuông tiếp đón, đã sớm hi hi ha ha ngồi xuống. Có người lại càng nôn nóng mở nước ngọt có gas trên bàn, cũng không cần ly, trực tiếp đưa lên miệng tu.

Phạm Hồng Vũ nhìn thấy cũng âm thầm lắc đầu.

Nếu thời sau này, đầu mục xã hội đen chính là rất có phong phạm. Giày tây, tùy tùng tập hợp, đi xe BMW, gia nhập cuộc sống xa hoa thượng lưu. Nếu là đại nhân vật thì ngồi chỗ khách quý, thần thái nghiễm nhiên. Dáng vẻ không giống như cái đám nhà quê này, ngay cả cây quýt cũng trở thành bảo bối.

Trịnh Phong Khuông cũng không ngăn lại, cười ha hả nói:

- Mọi người cứ tự nhiên, muốn ăn gì thì ăn. Nếu nước không đủ thì cứ trực tiếp bảo nhân viên phục vụ là được. Hôm nay phải tận hứng.

Đám lưu manh âm thầm trầm trồ, khen ngợi, trong đó có người hướng về phía Trịnh Phong Khuông giơ ngón tay cái lên, nói:

- Phong ca, rất nạnh.

- Đúng đó, Phong ca là người nào chứ? Mời khách mà còn tính toán sao được?

Những tiếng nịnh hót vang lên, biến Trịnh công tử thành “anh minh thần võ”, một đời thiên kiêu.

Trịnh Phong Khuông cảm giác rất có mặt mũi, cười ha hả nói:

- Các huynh đệ, cũng không phải là tôi mời rượu, là Phạm công tử mời khách.

- Phạm công tử? Là ai thế?

Đám người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Phạm Hồng Vũ.

Vừa rồi, Phạm Hồng Vũ ở cửa tiếp khách, còn tặng cho mỗi người một hộp thuốc. Mọi người còn tưởng rằng hắn là huynh đệ mới thu nhận của Trịnh Phong Khuông, ai cũng không thèm để ý. Dù sao chỉ cần biết đội ngũ của Trịnh công tử ngày càng lớn mạnh là được. Ngay cả ba năm trước đây cũng không ai có thể làm tổn thương cọng lông chân của Trịnh công tử chứ đừng nói chi là hiện tại.

Nghe Trịnh Phong Khuông nói như vậy, mọi người mới ý thức được. Thân phận của Phạm Hồng Vũ không giống như bình thường.

Nghe một chút, Trịnh Phong Khuông gọi hắn là “Phạm công tử”.

Phạm Hồng Vũ liền cười đứng dậy, hướng mọi người chào hỏi.

Trịnh Phong Khuông đứng lên, vỗ vai Phạm Hồng Vũ nói:

- Các huynh đệ, xin giới thiệu với mọi người, vị này chính là Tiểu Phạm, Phạm công tử. Cha của cậu ấy là Phó chủ tịch huyện Phạm trước kia. Hiện tại đã đến địa khu công tác. Tiểu Phạm theo tôi cũng coi như hàng xóm rồi. Mọi người ở cùng một nơi nhiều năm qua. Vị huynh đệ này tuy còn trẻ tuổi nhưng lại là một nhân vật nghĩa khí. Người ta bây giờ là Chủ nhiệm phân xương nhà máy cơ khí nông nghiệp rồi đấy. Tuổi trẻ tài cao!

Một đám người liền bừng tỉnh.

Chủ nhiệm phân xưởng nhà máy cơ khí nông nghiệp quả thật không đáng giá. Hôm nay xuất hiện trong mắt mọi người cũng chẳng đáng cho đám đầu lĩnh để vào mắt. Nhưng con trai của Phó chủ tịch huyện Phạm, vậy thì khó lường đấy.

Lãnh đạo huyện đấy.

- Xin chào Phạm công tử…

Đám lưu manh lại kêu loạn lên.

Phạm Hồng Vũ hai tay ôm quyền, cười nói:

- Các vị huynh đệ, đây đều là Trịnh ca nể tình. Tôi tuổi còn trẻ, chiêu đãi không được chu toàn, đắc tội với Trịnh ca và mọi người. Kính xin mọi người nể mặt Trịnh ca mà thông cảm nhiều hơn.

- Đó là đương nhiên rồi. Nếu Phạm công tử là bạn của Trịnh ca, vậy còn phải nói? Sau này ở Vũ Dương có vấn đề gì, Phạm công tử cần giúp đỡ thì cứ mở miệng.

- Đúng, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người đều là anh em một nhà. Người một nhà thì không nói hai lời.

Một đám đứng lên, vỗ ngực tỏ thái độ.

Loại nghĩa khí trên bàn rượu này chính là nghĩa khí do rượu nói. Phạm Hồng Vũ trong lòng rất rõ ràng. Cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ sai. Đừng nhìn đám người kia đỏ mặt tía tai, giống như lúc nào cũng vì Phong ca mà giúp đỡ anh không tiếc cả mạng sống. Nhưng khi đại nạn chân chính đến, ngoại trừ buộc nhau bằng niềm tin ra thì tuyệt đối ai cũng như con thỏ, khiến tất cả dao nhỏ dao lớn đều cắm hai bên sườn của Phong ca.

Phạm Hồng Vũ hai mươi năm làm cảnh sát, những tên khốn kiếp như vậy cũng thấy nhiều. Hết thảy khi có chuyện xảy ra, một đám đều chạy hết, đem tất cả những tội lỗi đổ lên trên thân người khác, chỉ cầu tha tội cho mình.

Trịnh Phong Khuông cười dài, khẽ gật đầu, tựa hồ như đối với hết thảy những thứ này đều rất hưởng thụ.

Phạm Hồng Vũ cầm lấy chai bia, muốn mở ra, lập tức có người đoạt từ trong tay của hắn, mang theo vài phần nịnh nọt, nói:

- Phạm công tử, để tôi để tôi. Chuyện như vậy, làm sao mà để anh tự mình làm chứ?

Phạm Hồng Vũ nếu là con trai của Phó chủ tịch huyện Phạm, là hàng xóm với Trịnh Phong Khuông, ra tay hào phóng như thế, nếu ngày sau có thể gặp lại, đó cũng là một nhân vật nổi tiếng. Hiện tại tất nhiên là muốn vuốt mông ngựa rồi. Nói không chừng tương lai sau này sẽ có lợi lớn.

Trịnh Phong Khuông bình thản chịu đựng gian khổ, liếc qua Phạm Hồng Vũ nói:

- Tiểu Phạm, thấy được không? Những người này đều là huynh đệ tốt. Chỉ cần cậu đạt đến một trình độ nào đó, tất cả mọi người cũng sẽ đối xử với cậu theo trình độ đó.

Nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một ý cười sâu sắc.

Phạm Hồng Vũ hiểu rất rõ, Trịnh Phong Khuông căn bản sẽ không hết hy vọng với Triệu Ca. Loại quỷ đói háo sắc, khi gặp phải một mỹ nữ như Triệu Ca thì trong đầu làm sao mà bỏ qua được. Không cần nói nữa, chỉ là bạn gái của Phạm Hồng Vũ, cho dù là bà xã đi chăng nữa thì cũng sẽ nghĩ cách.

Tuy nhiên, hiện tại Trịnh Phong Khuông phải duy trì phong độ “lão Đại”, nên không nhắc tới chuyện này.

Phạm Hồng Vũ cũng liền giả bộ hồ đồ, liên tục gật đầu, bưng ly bia lên, nói với Trịnh Phong Khuông:

- Trịnh ca, tôi mời anh một ly. Có chỗ nào đắc tội, mong Trịnh ca bỏ qua cho.

Trịnh Phong Khuông cũng không chối từ. Y ngửa cổ uống cạn sạch một hơi, rồi gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm, nói:

- Tiểu Phạm, chuyện tối hôm qua, Trương Đại Bảo đã báo án rồi. Cậu cũng biết, cơ quan công an chúng tôi là phải theo lẽ công bằng mà phá án. Nếu có chút đường rẽ trong đó là không được. Bằng không thì sẽ không có công đạo mà nói với người khác. Trương Đại Bảo coi như là huynh đệ của tôi, cậu nói có đúng không?

- Haha, việc trong phòng công an, nên làm cái gì bây giờ, còn không phải nhờ một câu của Trịnh ca sao? Anh mở miệng nói một câu cũng không được à?

Trịnh Phong Khuông cười nói:

- Nói thì nói như thế, nhưng Trương Đại Bảo bên kia cũng phải có câu trả lời chứ. Như vậy đi, chuyện trong phòng, cậu cũng đừng quá lo lắng. Cậu cứ đem chuyện của Trương Đại Bảo bên kia giải quyết tốt là được. Anh ta không tố cáo thì chúng tôi cũng dễ làm việc.

- Không thành vấn đề, việc này để tôi xử lý.

Phạm Hồng Vũ lên tiếng đáp ứng.

Trương Đại Bảo chỗ cậy vào lớn nhất chính là Trịnh Phong Khuông. Chỉ cần Trịnh Phong Khuông không hề hướng vào hắn, chứng tỏ cũng không đưa ra yêu cầu gì nữa. Trịnh Phong Khuông có thái độ như vậy, hiển nhiên là hướng hắn thể hiện thiện ý rồi.

Đều nói có tiền thì có thể sai quỷ khiến ma. Quả thật như vậy.

Tuy nhiên, Trịnh Phong Khuông lại không phải ý ở trong lời. Mọi người lại ầm ầm một trận. Trịnh Phong Khuông sắc mặt đỏ tía, có thêm vài phần cảm giác say, vỗ vai Phạm Hồng Vũ nói:

- Tiểu Phạm, cậu nói thật đi, cậu và Triệu Ca rốt cuộc là có quan hệ gì?

- Là bạn gái của tôi!

Phạm Hồng Vũ không chút do dự nói.

- Được, tôi đây liền đợi uống rượu mừng của các người. Đến lúc đó sẽ náo động phòng. Haha….

Trịnh Phong Khuông cười ha hả, trong mắt hiện lên một chút tà dâm.

Phạm Hồng Vũ khóe miệng nhếch lên, cười lạnh một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện