- Nghe như ý của câu này là, Chủ nhiệm Phạm mở ngân hàng, có thể giúp đỡ địa khu làm đường? Khâu Minh Sơn tay tay chắp sau lưng, nói.
- Ha ha, tôi muốn nghe chỉ thị của Chủ tịch Địa Khu để học tập một chút.
Khâu minh sơn khẽ mỉm cười, nói:
- Chủ nhiệm Phạm khiêm tốn rồi, cậu muốn tôi thả con săn sắt bắt con cá rô,
Phạm Hồng Vũ gãi đầu.
Có thể nhìn ra được, Khâu Minh Sơn tâm trạng đang rất tốt, câu đùa như vậy cũng nói với hắn.
Khâu Minh Sơn lắc đầu, không trêu chọc hắn nữa, ánh mắt lại tập trung vào bản đồ, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Sửa tuyến số 3 trước, điều này tôi tán thành. Xí nghiệp mỏ đã bị con đường này kéo xuống vực thẳm. Từ dốc Hoàng Thổ cho đến chỗ giao nhau với quốc lộ Đại Bình, lộ trình khoảng hơn 70km, thời tiết tốt cũng phải mất sáu bảy tiếng đồng hồ, còn mùa mưa hoặc mùa đông thì hần như là không đi được, vấn đề này nhất định phải giải quyết….chỉ có khó khăn vấn đề tiền thôi.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Chủ tịch Địa Khu, dự toán còn thiếu bao nhiêu nữa?
- Nền đường của con đường kia cũng được, khá chắc chắn…Chính là mặt đường. Trước kia nhựa đường trong nước không tốt, mà toàn xe hạng nặng đi lại, hiện tại chủ yếu là vá lại, không tính cho rộng thêm, cũng không tính sẽ đầm thêm nền đường, cứ đảm bảo cho việc lưu thông xe đã rồi ính sau, hơn nữa thời gian cũng nhanh hơn. Dự đoán tất cả cũng phải cần 11 triệu, hiện còn thiếu 9 triệu.
Khâu Minh Sơn nói. Phạm Hồng Vũ lập tức cảm thấy hoa mắt!
Tổng đầu tư 11 triệu thì thiếu 9 triệu, tức là hiện trong tay ông một đồng cũng không có, vậy mà xem bản đồ, tính toán làm đường như đúng rồi.
Khâu Minh Sơn cả giận nói:
- Cậu tưởng rằng những lời này cũng chỉ có ý phê bình thôi sao? Có tiền có thể làm việc, điều này ai cũng biết. Nhưng không có tiền mà vẫn có thể làm được việc, đây mới gọi là bản lĩnh. Bằng không, ai làm Chủ tịch Địa Khu không phải cũng giống nhau sao?
Câu này vừa ra khỏi miệng, ý mà Khâu Minh Sơn muốn nói với Phạm Hồng Vũ cũng được thể hiện.
Trong suy nghĩ của Khâu Minh Sơn, ông là Chủ tịch Địa Khu không giống với người bình thường, việc người khác không xử lý được, ông nhất định phải làm tốt. Bằng không, thật chẳng đáng nhắc tới chút nào.
Có thể ở trước mặt thế hệ con cháu như Phạm Hồng Vũ, nghĩ gì có thể nói đó, đây không phải là một điều hạnh phúc sao?
Chỗ cao không khỏi bị lạnh.
Làm quan càng lớn, bạn bè càng ít.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ tịch Địa Khu, không có tiền mà muốn làm việc, cũng không khó.
Hai mắt Khâu Minh Sơn như sáng ra, nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, trầm giọng nói:
- Khẩu khí thật lớn.
Phạm Hồng Vũ cười, nói:
- Trong túi ngài có hai triệu, cứ giữ đi, có thể địa phương khác cần dùng. Tuy nhiên Chủ tịch Địa Khu, chúng ta phải nói trước, nếu như không cần động đến hai triệu này….thì ngài phải cho tôi một nửa.
- Cho cậu một nửa? Cậu lấy làm gì? Nhà máy Cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương cần một triệu này sao?
Khâu Minh Sơn kinh ngạc hỏi.
Một triệu ở thời điểm đó là một khoản rất lớn, ngay cả nhà máy Cơ khí nông nghiệp, tổng tài sản của hơn một trăm công nhân cũng chưa chắc đã nổi một triệu. Phạm Hồng Vũ quả nhiên là sư tử miệng rộng!
- Chuyện của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, không cần tôi quan tâm. Trương Dương là một nhân tài, anh ấy có thể làm được việc đó. Hơn nữa, tôi xem chừng, ngài cũng sẽ không để tôi ở mãi nhà máy Cơ khí nông nghiệp chứ.
Lời này một chút cũng không khiêm tốn.
Khâu Minh Sơn cũng không phủ nhận.
Cái gọi là trước mặt chân nhân không bao giờ nói láo, ông rất coi trọng Phạm Hồng Vũ, trong lòng Phạm Hồng Vũ chắc hẳn cũng biết.
- Nếu như cậu lưu lại Ủy ban nhân dân, cũng không dùng đến một triệu.
Khâu Minh Sơn trực tiếp điểm công tác mới của Phạm Hồng Vũ, quả nhiên giống với những gì mà hắn dự đoán, Khâu Minh Sơn gọi hắn về. Một nhân vật “đa mưu túc trí” như vậy, lãnh đạo nào cũng muốn để bên cạnh mình. Đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, giai đoạn hiện nay, đây cũng là sự sắp xếp tốt nhất.
Trong quá trình liên quan đến vụ án 1-7, hành vi của hắn rốt cuộc như thế nào, tuy rằng tổ chuyên án và tòa án đã có nhận định cuối cùng là – ngăn chặn tội phạm, phòng về chính đáng. Nhưng trong dân gian, cũng không phải đơn giản như vậy. Quần chúng phổ thông và cán bộ cơ sở thậm chí là một số cán bộ lãnh đạo đều cho rằng nhận định của tổ chuyên án đối với Phạm Hồng Vũ là chưa chính xác cho lắm.
Bất kể thế nào, đoạt súng nôt súng, giữ thêm hai con tin, đây là đại sự long trời.
Hiện tại không ngờ lại như vậy, điều này không thể lý giải được.
Mặc dù mọi người đều hận Trịnh Phong Khuông, cũng cảm thấy tội của y đáng bị trừng phạt như vậy, Phạm Hồng Vũ “trừ hại cho dân”, nhưng mà pháp luật là pháp luật, nếu như hành vi này của Phạm Hồng Vũ không được xử lý tì sẽ dẫn đến tác dụng xấu.
Nếu như sau này có người học theo như vậy thì làm sao? Cũng không xử lý sao?
Trong thời điểm quần chúng đang ồn ào này, Khâu Minh Sơn triệu Phạm Hồng Vũ về Ủy ban Địa khu, chính là để thể hiện một thái độ - thái độ chính thức của chính quyền – Vụ án 1-7 đã được luận định chính xác – mọi người không cần phải bàn tán nữa.
Sự quan tâm đối với Phạm Hồng Vũ, Khâu Minh Sơn chỉ không nói ra miệng mà thôi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Một ngày nào đó cần phải dùng đến đấy, cứ dự định cái đã rồi tính sau. Có một triệu trong tay, làm chút gì đó không được sao?
Khâu Minh Sơn trừng mắt nhìn hắn.
Người này có lối suy nghị thật là sinh động. Hiện tại đã “dự định” “tiền lãi” trong tương lai rồi. Phạm Hồng Vũ lần này trở lại Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, cũng không có khả năng ở Văn phòng cả đời, Khâu Minh Sơn muốn bồi dưỡng hắn, sớm muộn cũng sẽ “thả” hắn ra. Để đến một khu hoặc thị trấn nào đó, một triệu quả thật có thể xử lý được rất nhiều việc.
- Cậu học trường cảnh sát ra nhỉ?
Khâu Minh Sơn đột nhiên hỏi.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khâu Minh Sơn trách mắng:
- Vậy tại sao lại tính toán gống như một thương nhân vậy? Tính toán chi li, toàn thân sặc mùi tiền.
Vẻ mặt Phạm Hồng Vũ xám xịt, nói:
- Chủ tịch Địa Khu, chúng ta hiện tại không phải đang nói đến vấn đề tiền bạc sao? Không có tiền thì con đường kia của ngài tiếp tục nát, đến đời mục thất cũng không thể sửa được. Tôi nghĩ cách giúp ngài kiếm mấy chục triệu mà không trả chút thù lao sao?
Lời này hắn nói rất hoành tráng!
- Mấy chục triệu? Ha ha, cậu giỏi hơn tôi tưởng đấy, nào, cậu nói cho tôi nghe cao kiến xem nào.
Khâu Minh Sơn nói xong, xoay người, trở lại ghế sô pha ngồi, nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm, hai chân bắt chéo, bộ dáng giống như đang chăm chú lắng nghe.
Nói thật, đối với Phạm Hồng Vũ…ông vẫn rất hiếu kỳ. Sự thật đã chứng minh, có rất nhiều thời điểm, người này có lối suy nghĩ rất sáng tạo, có lối dẫn dắt khiến người ta không ngờ được. Có những chiêu cờ nhìn thì như thể nguy hiểm đếm cực điểm, nhưng cuối cùng lại có thể thu được hiệu quả kỳ diệu.
Ví dụ như việc tự ý sửa bài văn, vụ án 1-7, trước đó đều bị người ta nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng cuối cùng lại khiến cho người ta há miệng trợn mắt, không thể tin được.
Phạm Hồng Vũ vội vàng quan sát, thành thật không khách sáo, cũng ngồi xuống ghế sô pha, rút thuốc lá ra, mời Khâu Minh Sơn một điếu.
Khâu Minh Sơn nhận lấy, nhướn mày nói:
- Loại Trung Hoa cơ à? Cậu cũng sang thật đấy.
Phạm Hồng Vũ cười cười.
Hiện tại quả thật hắn đang rất giàu!
Tết âm lịch xong, Triệu Ca rời khỏi Triệu gia thôn, lên thị xã Ngạn Hoa, toàn lực kinh doanh công trái. Ngạn Hoa là một thị xã lớn, là nơi tập trung của các cơ quan ban ngành, có hơn ba mươi năm lịch sử, quy mô của nó không phải thị trấn Thành Quan, huyện Vũ Dương có thể so sánh được, có thể nói đây là một thị xã trung tâm lớn nhất phía Tây của tỉnh Thanh Sơn. Mấy anh bạn phụ trách công việc thu mua công trái càng ngày càng thành thạo hơn, tài ăn nói cũng lên trông thấy, cho nên cũng thu mua được rất nhiều. Hơn một tháng, tài sản của “công ty liên hợp” của đám Phạm Hồng Vũ đã gần như lại được tăng lên rất nhiều!
Đồng chí Phạm Hồng Vũ ở quân doanh ba tháng, nhà máy Cơ khí nông nghiệp vẫn phát lương cho hắn như bình thường, hiện giờ trong túi của Chủ nhiệm Phạm đã nhiều tiền, có thể gọi là người giàu được rồi!
Phạm Hồng Vũ châm thuốc cho Khâu Minh Sơn, sau đó cũng tự châm cho mình một điếu, hít một hơi rồi mới lên tiếng:
- Chủ tịch Địa Khu, xin thứ cho tôi nói thẳng, phương án làm đường kia của ngài, tôi thấy dưa mạnh dạn. Không mở rộng mặt đường, không đầm thêm nền đường, chỉ là vá lại con đương cũ, điều này gần như không có tác dụng gì cả. Xe vận chuyển khoáng sản không phải loại xe tải bình thường, mà đều là xe hạng nặng, về sau quá tải cũng sẽ trở thành một hiện tượng rất bình thường. Mặt đường xi măng bình thường, không đến ba năm là phải vá lại. Hàng năm bị hỏng, hàng năm phải sửa, đây là chiến thuật thêm dầu, là điều tối kỵ của binh gia.
- Quá tải?
Khâu Minh Sơn cũng không so đo giọng điệu của Phạm Hồng Vũ, dù sao trong phòng cũng chỉ có hai người, nhưng nghe thấy “danh từ mới” của Phạm Hồng Vũ ông thấy hơi tò mò.
Cái này cũng không thể trách Khâu Minh Sơn “kiến thức nông cạn”, từ quá tải là danh từ mới thời bấy giờ.
Lúc đó ở địa khu Ngạn Hoa, bất luận là xe lớn hay xe nhỏ, 95% trở lên là xe nhà nước, xe của tư nhân là một khái niệm rất mới mẻ, tư nhân có, thì hầu như đều là xe kéo nhỏ dùng trong nông nghiệp mà thôi. Mà đã là xe nhà nước thì ai sẽ quá tải chứ?
Đám tài xế không phải rất “xót” xe hay sao?
Phạm Hồng Vũ gật đầu, nói:
- Đúng, quá tải, Chủ tịch Địa Khu, hiện tại chính sách quan trọng của nhà nước đã định ra rồi, cả nước phải thực hiện cải cách mở cửa. Thị trường phải được thả lỏng hơn, ngành vận tải tư nhân tất nhiên sẽ phát triển càng ngày càng nhanh. Cái này, không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật cả, biết lái xe, có xe là được. Loại xe tải trung bình của nước ta sản xuất, tính năng cũng khá ưu việt, chất lượng cũng khá tốt, cho nên vì lợi ích kinh tế, việc chở quá tải là điều tất nhiên. Xe giới hạn chở năm tấn thì chở 10 tấn, là tình trạng xảy ra thường xuyên. Cho nên, tuyến số 3 đã không sửa thì thôi mà đã sửa thì phải sửa theo tiêu chuẩn cao. Chứ chưa sửa xong đã hỏng thì không thể phát huy tác dụng của động mạch chủ giao thông.
Khâu Minh Sơn hừ một tiếng.
Cho dù là dựa theo tiêu chuẩn thấp để sử thì ông cũng đã không có tiền rồi, vậy mà đòi sửa theo tiêu chuẩn cao, dự toán phải tăng lên gấp bội, tiền là lá tre hay sao mà muốn bao nhiêu cũng được?
Quả nhiên là đứng nói chuyện không đau thắt lưng
- Ha ha, tôi muốn nghe chỉ thị của Chủ tịch Địa Khu để học tập một chút.
Khâu minh sơn khẽ mỉm cười, nói:
- Chủ nhiệm Phạm khiêm tốn rồi, cậu muốn tôi thả con săn sắt bắt con cá rô,
Phạm Hồng Vũ gãi đầu.
Có thể nhìn ra được, Khâu Minh Sơn tâm trạng đang rất tốt, câu đùa như vậy cũng nói với hắn.
Khâu Minh Sơn lắc đầu, không trêu chọc hắn nữa, ánh mắt lại tập trung vào bản đồ, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Sửa tuyến số 3 trước, điều này tôi tán thành. Xí nghiệp mỏ đã bị con đường này kéo xuống vực thẳm. Từ dốc Hoàng Thổ cho đến chỗ giao nhau với quốc lộ Đại Bình, lộ trình khoảng hơn 70km, thời tiết tốt cũng phải mất sáu bảy tiếng đồng hồ, còn mùa mưa hoặc mùa đông thì hần như là không đi được, vấn đề này nhất định phải giải quyết….chỉ có khó khăn vấn đề tiền thôi.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Chủ tịch Địa Khu, dự toán còn thiếu bao nhiêu nữa?
- Nền đường của con đường kia cũng được, khá chắc chắn…Chính là mặt đường. Trước kia nhựa đường trong nước không tốt, mà toàn xe hạng nặng đi lại, hiện tại chủ yếu là vá lại, không tính cho rộng thêm, cũng không tính sẽ đầm thêm nền đường, cứ đảm bảo cho việc lưu thông xe đã rồi ính sau, hơn nữa thời gian cũng nhanh hơn. Dự đoán tất cả cũng phải cần 11 triệu, hiện còn thiếu 9 triệu.
Khâu Minh Sơn nói. Phạm Hồng Vũ lập tức cảm thấy hoa mắt!
Tổng đầu tư 11 triệu thì thiếu 9 triệu, tức là hiện trong tay ông một đồng cũng không có, vậy mà xem bản đồ, tính toán làm đường như đúng rồi.
Khâu Minh Sơn cả giận nói:
- Cậu tưởng rằng những lời này cũng chỉ có ý phê bình thôi sao? Có tiền có thể làm việc, điều này ai cũng biết. Nhưng không có tiền mà vẫn có thể làm được việc, đây mới gọi là bản lĩnh. Bằng không, ai làm Chủ tịch Địa Khu không phải cũng giống nhau sao?
Câu này vừa ra khỏi miệng, ý mà Khâu Minh Sơn muốn nói với Phạm Hồng Vũ cũng được thể hiện.
Trong suy nghĩ của Khâu Minh Sơn, ông là Chủ tịch Địa Khu không giống với người bình thường, việc người khác không xử lý được, ông nhất định phải làm tốt. Bằng không, thật chẳng đáng nhắc tới chút nào.
Có thể ở trước mặt thế hệ con cháu như Phạm Hồng Vũ, nghĩ gì có thể nói đó, đây không phải là một điều hạnh phúc sao?
Chỗ cao không khỏi bị lạnh.
Làm quan càng lớn, bạn bè càng ít.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ tịch Địa Khu, không có tiền mà muốn làm việc, cũng không khó.
Hai mắt Khâu Minh Sơn như sáng ra, nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, trầm giọng nói:
- Khẩu khí thật lớn.
Phạm Hồng Vũ cười, nói:
- Trong túi ngài có hai triệu, cứ giữ đi, có thể địa phương khác cần dùng. Tuy nhiên Chủ tịch Địa Khu, chúng ta phải nói trước, nếu như không cần động đến hai triệu này….thì ngài phải cho tôi một nửa.
- Cho cậu một nửa? Cậu lấy làm gì? Nhà máy Cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương cần một triệu này sao?
Khâu Minh Sơn kinh ngạc hỏi.
Một triệu ở thời điểm đó là một khoản rất lớn, ngay cả nhà máy Cơ khí nông nghiệp, tổng tài sản của hơn một trăm công nhân cũng chưa chắc đã nổi một triệu. Phạm Hồng Vũ quả nhiên là sư tử miệng rộng!
- Chuyện của nhà máy Cơ khí nông nghiệp, không cần tôi quan tâm. Trương Dương là một nhân tài, anh ấy có thể làm được việc đó. Hơn nữa, tôi xem chừng, ngài cũng sẽ không để tôi ở mãi nhà máy Cơ khí nông nghiệp chứ.
Lời này một chút cũng không khiêm tốn.
Khâu Minh Sơn cũng không phủ nhận.
Cái gọi là trước mặt chân nhân không bao giờ nói láo, ông rất coi trọng Phạm Hồng Vũ, trong lòng Phạm Hồng Vũ chắc hẳn cũng biết.
- Nếu như cậu lưu lại Ủy ban nhân dân, cũng không dùng đến một triệu.
Khâu Minh Sơn trực tiếp điểm công tác mới của Phạm Hồng Vũ, quả nhiên giống với những gì mà hắn dự đoán, Khâu Minh Sơn gọi hắn về. Một nhân vật “đa mưu túc trí” như vậy, lãnh đạo nào cũng muốn để bên cạnh mình. Đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, giai đoạn hiện nay, đây cũng là sự sắp xếp tốt nhất.
Trong quá trình liên quan đến vụ án 1-7, hành vi của hắn rốt cuộc như thế nào, tuy rằng tổ chuyên án và tòa án đã có nhận định cuối cùng là – ngăn chặn tội phạm, phòng về chính đáng. Nhưng trong dân gian, cũng không phải đơn giản như vậy. Quần chúng phổ thông và cán bộ cơ sở thậm chí là một số cán bộ lãnh đạo đều cho rằng nhận định của tổ chuyên án đối với Phạm Hồng Vũ là chưa chính xác cho lắm.
Bất kể thế nào, đoạt súng nôt súng, giữ thêm hai con tin, đây là đại sự long trời.
Hiện tại không ngờ lại như vậy, điều này không thể lý giải được.
Mặc dù mọi người đều hận Trịnh Phong Khuông, cũng cảm thấy tội của y đáng bị trừng phạt như vậy, Phạm Hồng Vũ “trừ hại cho dân”, nhưng mà pháp luật là pháp luật, nếu như hành vi này của Phạm Hồng Vũ không được xử lý tì sẽ dẫn đến tác dụng xấu.
Nếu như sau này có người học theo như vậy thì làm sao? Cũng không xử lý sao?
Trong thời điểm quần chúng đang ồn ào này, Khâu Minh Sơn triệu Phạm Hồng Vũ về Ủy ban Địa khu, chính là để thể hiện một thái độ - thái độ chính thức của chính quyền – Vụ án 1-7 đã được luận định chính xác – mọi người không cần phải bàn tán nữa.
Sự quan tâm đối với Phạm Hồng Vũ, Khâu Minh Sơn chỉ không nói ra miệng mà thôi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Một ngày nào đó cần phải dùng đến đấy, cứ dự định cái đã rồi tính sau. Có một triệu trong tay, làm chút gì đó không được sao?
Khâu Minh Sơn trừng mắt nhìn hắn.
Người này có lối suy nghị thật là sinh động. Hiện tại đã “dự định” “tiền lãi” trong tương lai rồi. Phạm Hồng Vũ lần này trở lại Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, cũng không có khả năng ở Văn phòng cả đời, Khâu Minh Sơn muốn bồi dưỡng hắn, sớm muộn cũng sẽ “thả” hắn ra. Để đến một khu hoặc thị trấn nào đó, một triệu quả thật có thể xử lý được rất nhiều việc.
- Cậu học trường cảnh sát ra nhỉ?
Khâu Minh Sơn đột nhiên hỏi.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khâu Minh Sơn trách mắng:
- Vậy tại sao lại tính toán gống như một thương nhân vậy? Tính toán chi li, toàn thân sặc mùi tiền.
Vẻ mặt Phạm Hồng Vũ xám xịt, nói:
- Chủ tịch Địa Khu, chúng ta hiện tại không phải đang nói đến vấn đề tiền bạc sao? Không có tiền thì con đường kia của ngài tiếp tục nát, đến đời mục thất cũng không thể sửa được. Tôi nghĩ cách giúp ngài kiếm mấy chục triệu mà không trả chút thù lao sao?
Lời này hắn nói rất hoành tráng!
- Mấy chục triệu? Ha ha, cậu giỏi hơn tôi tưởng đấy, nào, cậu nói cho tôi nghe cao kiến xem nào.
Khâu Minh Sơn nói xong, xoay người, trở lại ghế sô pha ngồi, nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm, hai chân bắt chéo, bộ dáng giống như đang chăm chú lắng nghe.
Nói thật, đối với Phạm Hồng Vũ…ông vẫn rất hiếu kỳ. Sự thật đã chứng minh, có rất nhiều thời điểm, người này có lối suy nghĩ rất sáng tạo, có lối dẫn dắt khiến người ta không ngờ được. Có những chiêu cờ nhìn thì như thể nguy hiểm đếm cực điểm, nhưng cuối cùng lại có thể thu được hiệu quả kỳ diệu.
Ví dụ như việc tự ý sửa bài văn, vụ án 1-7, trước đó đều bị người ta nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng cuối cùng lại khiến cho người ta há miệng trợn mắt, không thể tin được.
Phạm Hồng Vũ vội vàng quan sát, thành thật không khách sáo, cũng ngồi xuống ghế sô pha, rút thuốc lá ra, mời Khâu Minh Sơn một điếu.
Khâu Minh Sơn nhận lấy, nhướn mày nói:
- Loại Trung Hoa cơ à? Cậu cũng sang thật đấy.
Phạm Hồng Vũ cười cười.
Hiện tại quả thật hắn đang rất giàu!
Tết âm lịch xong, Triệu Ca rời khỏi Triệu gia thôn, lên thị xã Ngạn Hoa, toàn lực kinh doanh công trái. Ngạn Hoa là một thị xã lớn, là nơi tập trung của các cơ quan ban ngành, có hơn ba mươi năm lịch sử, quy mô của nó không phải thị trấn Thành Quan, huyện Vũ Dương có thể so sánh được, có thể nói đây là một thị xã trung tâm lớn nhất phía Tây của tỉnh Thanh Sơn. Mấy anh bạn phụ trách công việc thu mua công trái càng ngày càng thành thạo hơn, tài ăn nói cũng lên trông thấy, cho nên cũng thu mua được rất nhiều. Hơn một tháng, tài sản của “công ty liên hợp” của đám Phạm Hồng Vũ đã gần như lại được tăng lên rất nhiều!
Đồng chí Phạm Hồng Vũ ở quân doanh ba tháng, nhà máy Cơ khí nông nghiệp vẫn phát lương cho hắn như bình thường, hiện giờ trong túi của Chủ nhiệm Phạm đã nhiều tiền, có thể gọi là người giàu được rồi!
Phạm Hồng Vũ châm thuốc cho Khâu Minh Sơn, sau đó cũng tự châm cho mình một điếu, hít một hơi rồi mới lên tiếng:
- Chủ tịch Địa Khu, xin thứ cho tôi nói thẳng, phương án làm đường kia của ngài, tôi thấy dưa mạnh dạn. Không mở rộng mặt đường, không đầm thêm nền đường, chỉ là vá lại con đương cũ, điều này gần như không có tác dụng gì cả. Xe vận chuyển khoáng sản không phải loại xe tải bình thường, mà đều là xe hạng nặng, về sau quá tải cũng sẽ trở thành một hiện tượng rất bình thường. Mặt đường xi măng bình thường, không đến ba năm là phải vá lại. Hàng năm bị hỏng, hàng năm phải sửa, đây là chiến thuật thêm dầu, là điều tối kỵ của binh gia.
- Quá tải?
Khâu Minh Sơn cũng không so đo giọng điệu của Phạm Hồng Vũ, dù sao trong phòng cũng chỉ có hai người, nhưng nghe thấy “danh từ mới” của Phạm Hồng Vũ ông thấy hơi tò mò.
Cái này cũng không thể trách Khâu Minh Sơn “kiến thức nông cạn”, từ quá tải là danh từ mới thời bấy giờ.
Lúc đó ở địa khu Ngạn Hoa, bất luận là xe lớn hay xe nhỏ, 95% trở lên là xe nhà nước, xe của tư nhân là một khái niệm rất mới mẻ, tư nhân có, thì hầu như đều là xe kéo nhỏ dùng trong nông nghiệp mà thôi. Mà đã là xe nhà nước thì ai sẽ quá tải chứ?
Đám tài xế không phải rất “xót” xe hay sao?
Phạm Hồng Vũ gật đầu, nói:
- Đúng, quá tải, Chủ tịch Địa Khu, hiện tại chính sách quan trọng của nhà nước đã định ra rồi, cả nước phải thực hiện cải cách mở cửa. Thị trường phải được thả lỏng hơn, ngành vận tải tư nhân tất nhiên sẽ phát triển càng ngày càng nhanh. Cái này, không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật cả, biết lái xe, có xe là được. Loại xe tải trung bình của nước ta sản xuất, tính năng cũng khá ưu việt, chất lượng cũng khá tốt, cho nên vì lợi ích kinh tế, việc chở quá tải là điều tất nhiên. Xe giới hạn chở năm tấn thì chở 10 tấn, là tình trạng xảy ra thường xuyên. Cho nên, tuyến số 3 đã không sửa thì thôi mà đã sửa thì phải sửa theo tiêu chuẩn cao. Chứ chưa sửa xong đã hỏng thì không thể phát huy tác dụng của động mạch chủ giao thông.
Khâu Minh Sơn hừ một tiếng.
Cho dù là dựa theo tiêu chuẩn thấp để sử thì ông cũng đã không có tiền rồi, vậy mà đòi sửa theo tiêu chuẩn cao, dự toán phải tăng lên gấp bội, tiền là lá tre hay sao mà muốn bao nhiêu cũng được?
Quả nhiên là đứng nói chuyện không đau thắt lưng
Danh sách chương