Mấy chiếc xe việt dã chạy về phía con đê lớn chắn sông của Thành phố Tề Hà.

Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, trên mặt đê không hề nhìn thấy những đám người chạy loạn, cũng không thấy những máy móc nổ ầm ầm, mà chỉ thấy một đội tuần tra đang đi tuần trên đê, cách hai trăm mét có một chiếc lều bạt, thỉnh thoảng có người đi từ trong đó ra đi đến bên bờ sông xem xét con nước. Đột nhiên nhìn thấy một đám đông mặc áo mưa bước xuống từ những chiếc xe việt dã, trèo lên mặt đê, mọi người đều tò mò quay sang nhìn.

- Là Thủ tướng!

Bỗng nhiên có người đã nhận ra Thủ tướng, liền kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Nhưng không ai dám bước lại gần.

Ở lại trên đê để tuần tra đều là “bộ đội tinh nhuệ”, được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, không có lệnh thì không được di chuyển.

Thủ tướng cười ấm áp, vẫy tay với các đồng chí.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười ngoắc mọi người lại gần.

Đội tuần tra lập tức vỗ tay hoan nghênh, rầm rập tiến lại xung quanh vây các vị lãnh đạo vào giữa.

- Các đồng chí đều vất vả quá rồi!

Thủ tướng chủ động đưa tay về phía mọi người, các thành viên đội tuần tra liền vượt lên phía trước bắt tay với Thủ tướng, kính cẩn chào. Dù rằng người trên đê không nhiều bao nhiêu nhưng không lâu sau lại có hơn mười người nữa lao đến, vây xung quanh lãnh đạo.

Thủ tướng đi đến bên bờ sông, mặt nước còn cách đỉnh đê khoảng chừng hơn mười mét, cuồn cuộn chảy xiết, hung hãn vô cùng, nhưng bị hai bên bờ đê kiên cố vững chắc kẹp lại, chỉ có thể ngoan ngoãn chảy xuôi hướng đông, sóng lớn không dậy được.

- Tiểu Phạm, người trên đê sao lại để ít người như vậy?

Thủ tướng đi trên mặt đê rộng rãi, thuận miệng hỏi.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp: - Thủ tướng, con đê lớn này đã được gia cố hai lần, bồi cao một lần rồi. Chính là căn cứ theo tiêu chuẩn phòng chống con lũ lớn nhất trong vòng một trăm năm để xây dựng, Thành phố mỗi một năm đều trích ra 12% khoản thu tài chính, dùng cho công việc phòng chống lũ lụt. Chuẩn bị rất đầy đủ, nên không cần lãng phí nhiều sức người túc trực trên đê. Chỉ xếp một đội tuần tra và giám sát viên thỉnh thoảng quan sát con nước là được rồi. Chủ yếu là để khi có nguy hiểm thì kịp thời xử lý. Sự chuẩn bị vật tư cho phòng chống lũ là tương đối đầy đủ.

Giọng điệu tương đối nhẹ nhàng.

Thủ tướng không nhịn được nhìn hắn thật kỹ, không che dấu chút nào ý khen ngợi của mình.

Tề Hà không phải là trạm thứ nhất mà Thủ tướng thị sát, trước đó Thủ tướng đã thị sát công tác phòng chống lũ lụt hai tỉnh Giang Nam; Giang Hoài, sau khi thị sát xong Thanh Sơn thì kế hoạch tiếp theo là các tỉnh Sở Nam; Giang Hán; Sơn Thành và Ba Thục. Ở hai tỉnh Giang Nam và Giang Hoài thì trên đê chật kín người, máy móc nổ rầm rĩ, một cánh tượng náo nhiệt vô cùng. Lãnh đạo tỉnh thành đều người người lên đê. Vỗ ngực cam đoan với Thủ tướng. Thề cùng sống chết với con đê, hào khí rùng rùng.

Đến Tề Hà lại nhìn thấy một cảnh tượng tĩnh lặng như thế này.

Người thanh niên này nếu như không tin tưởng trăm phần trăm vào việc xây dựng đê của mình, thì quả quyết không thể nào dám “sơ xuất” như vậy.

- Cũng có lúc, sĩ khí thật là vô cùng quan trọng.

Rất nhanh. Thủ tướng nói một câu như vậy.

Có lẽ lãnh đạo của các tỉnh thành khác không loại trừ hiềm nghi. Nhưng mà trong lúc thiên tai đến quá gấp, cán bộ lãnh đạo cố ý tạo ra một không khí khẩn trương nhằm để cổ vũ chí khí, nhằm được mọi người ủng hộ, thấu tình đạt lý. Nếu bên này Phạm Hồng Vũ quá “ nhẹ nhàng” thì các cán bộ và quần chúng nhân dân không tránh khỏi có tư tưởng lơ là, không đề cao cảnh giác, một khi đã xảy ra chuyên ngoài ý, muốn tổ chức một đội đột kích, động viên thị dân sơ tán không phải là chuyện dễ.

Phạm Hồng Vũ nghĩ ngợi rồi nói: - Thủ tướng, tôi nghĩ như thế này: Tề Hà là một thành phố rất lớn, vẫn nên vì sự ổn định là chính. Cán bộ và quần chúng mà quá lo lắng sẽ tạo nên những sơ xuất trong công việc hàng ngày, tạo nên những tổn thất vô hình không hề nhỏ. Nếu như đê mà trụ được, tạm thời không cần thiết tiến hành tổng động viên. Đương nhiên Thành phố cũng phải làm tốt tất cả sự chuẩn bị động viên toàn diện, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì là có thể ứng phó kịp thời.

Thủ tướng liền cười, nói: - Ha ha! Cậu đúng là tin tưởng 100%. Nói thế này tức là đê chống lũ của Tề Hà vững như thành đồng à? Phạm Hồng Vũ hơi sững sờ một chút.

Trong chớp mắt, tư duy của Phạm Hồng Vũ lại quay ngược về thế giới bên kia, cũng vào thời điểm này, cũng là Thủ tướng thị sát Tề Hà, Chủ tịch thành phố tề Hà của thế giới đó đã từng đứng trên đê mà vỗ ngực nói với Thủ tướng, tự xưng đê của mình “vững như thành đồng”. Kết quả là mấy ngày sau, cơn lũ số một tràn về cuốn trôi mất đê của Tề Hà, lũ lụt tràn ngập thành phố, trở tay không kịp, tổn thất vô cùng nặng nề. May mà có bên quân đội đúng lúc dùng phương pháp “ tường thép” quây kín, bịt kín đoạn đê bị sụp mới không gây tổn thất thêm nữa.

Về sau điều tra, con đê được xưng là “vững như thành đồng” đó bên trong ngay cả sắt thép cũng không có, chỉ toàn là xi măng không thôi.

Sau khi Thủ tướng biết được, nổi giận tím mặt, đập bàn chửi rủa thậm tệ.

Một loạt quan chức đã bị xử phạt.

- Thế nào, không tin tưởng à?

Nhìn thấy vẻ sững sờ của Phạm Hồng Vũ, Thủ tướng hơi ngạc nhiên hỏi ngược lại một câu. Thật là không giống với một Phạm Hồng Vũ trong ấn tượng của Ngài. Cho dù là mới chỉ gặp Phạm Hồng Vũ một lần vào mấy năm trước, nhưng những chuyện có liên quan đến quá trình trưởng thành của hắn thì Thủ tướng đã tìm hiểu được rất nhiều thừ miệng của Khâu Minh Sơn. Trước mặt Thủ tướng Khâu Minh Sơn không hề che dấu chút nào ý khen ngợi Phạm Hồng Vũ của mình, thậm chí còn đã từng nói với Thủ tướng: Cho dù ném Phạm Hồng Vũ vào chỗ nào, tôi đều hoàn toàn yên tâm.

- Không, Thủ tướng! Có tin tưởng!

Phạm Hồng Vũ không kìm nổi thẳng thắn, to giọng đáp.

- Tôi đảm bảo với Thủ tướng, đê của Tề Hà “vững như thành đồng”

- Việc quân không được nói đùa!

Thủ tướng lập tức trừng mắt hỏi một câu.

- Nguyện bảo đảm thực hiện quân lệnh!

Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự.

- Được, tốt lắm! về Thành ủy, uống trà nóng!

Thủ tướng liền giơ tay lên, nói lớn, quay người bước xuống đê.

Đoàn tùy tùng đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng nối gót theo sau.

- Bí thư Phạm …

Tao Thành bỗng nhiên thấp giọng gọi một tiếng.

Phạm Hồng Vũ chậm bước lại một chút, nhìn Tao Thành, ánh mắt dò hỏi.

Tao Thành hạ thấp giọng nói nhỏ: - Bí thư Phạm, những việc nên chuẩn bị thì cứ phải chuẩn bị đi, việc tuyên truyền nên làm cũng không được lược bớt đi… đề phòng ngộ nhỡ…

Vẻ mặt rất chi là thành khẩn.

Từ sau khi Vinh Khải Cao rời khỏi Thanh Sơn, quan hệ giữa Tào Thành và Phạm Hồng Vũ xoay chuyển trái chiều. Giữa hai người thầm thiết lập một mối quan hệ bạn bè, mặc dù chưa thể nói là mười phần thân thiết, nhưng đối với cấp bậc kiểu này của họ thì rất hiếm thấy rồi.

- Được, cảm ơn thủ trưởng Tào!

Phạm Hồng Vũ cũng thấp giọng đáp.

Tào Thành đúng là có ý tốt, Phạm Hồng Vũ rất cảm kích.

Tào Thành bỗng dưng lại khẽ mỉm cười nói: - Thực ra, có cậu ở Tề Hà rồi thì tôi khá là yên tâm, thoải mái đấy.

Toàn bộ tỉnh Thanh Sơn, nhiệm vụ phòng lũ lụt nặng nề nhất chính là ở Thành phố Tề Hà, chỉ cần đê Tề Hà vững như thành đồng thì cái chức phó Chủ tịch tỉnh phụ trách phòng chống bão lụt này thật sự có thể thở một hơi nhẹ nhõm được rồi.

Căn cứ vào những gì Tào Thành hiểu về Phạm Hồng Vũ, nếu như không nắm chắc được bảy tám phần, thậm chí là chín phần thì hắn tuyệt đối không thể nào “vỗ ngực” trước mặt Thủ tướng nói ra những lời không có đường lùi thế kia được.

Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười.

Thật là tâm đầu ý hợp.

Đoàn xe không trở về sân của Thành ủy mà đến thẳng khách sạn Tề Hà. Khách sạn Tề Hà vẫn cũ kỹ như thế, nhìn bên ngoài không có thay đổi gì lớn, chỉ là sửa chữa nội thất mà thôi, cũng có chút phong cách cổ xưa. So sánh với những tòa nhà chọc trời và những khách sạn cao cấp được xây dựng nhiều trong mấy năm nay thì khách sạn Tề Hà qúa lạc hậu rồi.

Tề Hà có tiền.

Tổng sản lượng kinh tế đã đuổi kịp Hồng Châu rồi, theo đà phát triển này, nhiều nhất trong vòng một, hai năm nữa thì Tề Hà sẽ vượt qua Hồng Châu, trở thành thành phố có kinh tế phát triển nhất tỉnh Thanh Sơn.

Nhưng Phạm Hồng Vũ cấm đem tiền dùng vào việc xây dựng quán xá khách sạn.

Cấm nghiêm khắc!

Lục Cửu đã từng bàn bạc với hắn là bỏ tiền ra xây mới khách sạn Tề Hà là điều cần thiết. Dù sao thì khách sạn Tề Hà cũng là của chính phủ, liên quan đến bộ mặt của Thành ủy, Ủy ban nhân dân Thành phố, lạc hậu cũ kỹ quá cũng không tốt. Khi lãnh đạo xuống thị sát thì không được hay cho lắm.

Nhưng vẫn bị Phạm Hồng Vũ phủ quyết luôn rồi.

Sửa chữa khách sạn Tề Hà một chút, quả thật không tốn bao nhiêu tiền, mà thu lại tiền vốn cũng rất nhanh, Phạm Hồng Vũ chủ yếu suy nghĩ chính là tạm thời không thể triển khai cái tiền lệ này. Khách sạn Tề Hà mà làm cho xa hoa thì lỗ hổng sẽ được mở ra, các huyện trực thuộc sẽ làm theo vậy, dần dần làn sóng xa hoa lãng phí sẽ tràn ngập khắp nơi thì không thể ngăn chặn được nữa.

Phạm Hồng Vũ không hề bài xích việc xây dựng những cáo ốc mới, Thành phố mà phát triển thì nhà chọc trời không thể thiếu. Hắn bài trừ chính là việc chính quyền dẫn đầu trong việc xây dựng này.

Phạm Hồng Vũ cũng biết rằng, mình sớm muộn cũng sẽ có một ngày rời khỏi Tề Hà, người kế nhiệm chưa chắc sẽ tiếp tục những chính sách này của hắn.

Nhưng chỉ cần một ngày Phạm Hồng Vũ còn cai quản Tề Hà thì cái chính sách này không được thay đổi, tư tưởng tiết kiệm nhất định phải được xâm nhập sâu vào trong lòng của tất cả các cán bộ. Phạm Hồng Vũ tin tưởng, sự cố gắng này nhất định sẽ không bị uổng phí. Quan niệm tư tưởng của phần lớn cán bộ hoàn toàn có thể thay đổi được. Lui ngàn bước mà nói, có thể kiên trì sự tiết kiệm thêm một thời gian, làm cho sự thâm nhập của làn sóng xa hoa chậm lại là một điều tốt.

Thủ tướng vừa bước vào phòng khách sạn là rửa mặt, thay một bộ đồ khô ráo, rồi mở ngay một cuộc họp tại phòng họp nhỏ của khách sạn.

Cuộc họp này tương đối ngẫu hứng, không hề thông báo cho các cán bộ khác đến dự, chỉ là tập trung những cán bộ đã đi theo thị sát cùng Thủ tướng lại rồi mở một cuộc hội đàm mà thôi.

Thành phố Tề Hà bên này, Bí thư Thành ủy và Chủ tịch Thành phố đều có mặt, cơ bản là đã có thể đại diện thành phố báo cáo công tác với Thủ tướng được rồi.

Sau khi nghe Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu báo cáo xong, Thủ tướng phát biểu, biểu hiện sự khẳng định với công việc của Tề Hà. Đồng thời cũng báo cho mọi người, đối mặt với cơn lũ lớn một trăm năm mới có trong lịch sử này phải đề cao cảnh giác, không thể lơ là khinh xuất. Nếu thật xảy ra chuyện thì mọi người sẽ phải chịu trách nhiệm.

Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu đều đảm bảo với Thủ tướng.

Sau bữa cơm chiều, Thủ tướng gặp riêng mình Phạm Hồng Vũ, Bí thư Tỉnh ủy Khâu Minh Sơn ngồi cùng. Lần này, báo cáo của Phạm Hồng Vũ chi tiết hơn rất nhiều, đề cập đến tất cả mọi công tác trọng điểm các lĩnh vực của Tề Hà, cũng bộc trực nói thẳng ra những vấn đề còn tồn tại của Tề Hà.

Tổng thể mà nói, Thủ tướng tương đối hài lòng với công tác của Tề Hà.

- Phạm Hồng Vũ, cậu rất giỏi, không phụ sự kỳ vọng của mọi người giành cho cậu.

Ánh mắt sáng ngời nhìn Phạm Hồng Vũ, Thủ tướng chậm rãi nói, vẻ mặt hết sức vui mừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện