Ân Lệ Kiều cố tình khiêu khích, nhưng Phạm Hồng Thái chỉ nhẹ nhàng thở ra

Thấy vậy, Ân Lệ Kiều càng tức giận, không biết là có phải có mâu thuẫn với Cửu Phong Thực Nghiệp không, tóm lại nhất định phải gây sự. Có Tiều Kiều này vào đây giúp vui, có thể phân tán sự chú ý của Tiên Hán Thành

Lý Phong nhăn mày, cũng dần dần bình ổn, áy náy nhìn về phía vợ, ánh mắt rõ ràng là đang nói: “xin lỗi, anh thật không biết là sẽ như vậy, sau này tuyệt đối sẽ không để em tham gia vào kiểu xã giao này.

Phạm Hồng Thái thản nhiên cười, nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói không sao.

Lão Tiền cũng khẽ hừm một tiếng

Ân Lệ Kiều này quả nhiên là sẽ đến, vừa ngồi xuống liền quấn quýt lấy Tiên Hán Thành uống rượu, Đại Kiều Tiểu Kiều thay nhau ra trận, bàn rượu lập tức trở nên náo nhiệt

Lý Phong và Phạm Hồng Thái thờ ơ lạnh nhạt, rất nhanh phát hiện ra, người gọi là Tiểu Kiều tốt nghiệp đại học Tuyền Thành, kỳ thực là có chút hữu danh vô thực… Ban đầu còn tỏ vẻ rụt rè, sau khi uống vài chén rượu, dần dần lộ ra bộ mặt thật, theo như cách nói năng của cô ta, tám phần không phải là sinh viên.

Đại học Tuyền Thành cũng được coi là trường có tiếng, có thua kém so với Đại học Thủ đô, nhưng chênh lệnh cũng không quá lớn.

Tiên Hán Thành cùng đại tiểu Kiều cụng rượu trong lòng vẫn nhớ đến Phạm Hồng Thái, chốc chốc lại cùng Phạm Hồng Thái uống một ly, Phạm Hồng Thái miễn cưỡng đối phó y.

Hai bình rượu thấy đáy, lời nói của Tiên Hán Thành cũng nhiều hơn.

Ân Lệ Kiều cười hì hì nói: - Chủ tịch Tiên, hai ngày trước, khu thông báo sửa đổi cho tiểu khu Hãn Hải Ngân Thành chúng tôi, chuyện này có gì nhầm lẫn không? Chúng tôi không làm chuyện gì phạm pháp, Lợi Đức là công ty tuân thủ pháp luật nhất. Ngài gọi một cuộc điện thoại là được không? - Có thể.

Tiên Hán Thành cười ha ha, vung tay nói:

- Cũng không phải chuyện lớn gì. Mọi người nên làm như thế nào thì làm như thế, chuyện khác không cần lo lắng.

Ân Lệ Kiều lập tức vui vẻ, nhìn chằm chằm nói: - Chủ tịch Tiên, vua không nói chơi đâu đấy…

- Yên tâm, tôi đã nói không sao thì là không sao… Người nào lại đến làm phiền Lợi Đức thì bảo họ đến tìm tôi.

Tiên Hán Thành đã uống hơi nhiều, nói chuyện cũng không thận trọng được như trước, vỗ vỗ ngực, dáng vẻ…

Ân Lệ Kiều mừng rỡ, hướng về phía Tiểu Kiều nháy mắt, Tiểu Kiều hiểu ý, bưng một ly rượu, đứng dậy, nũng nịu nói: - Chủ tịch Tiên, ngài thật sự là quá uy phong, quá đẹp trai. Tôi ngưỡng mộ nhất chính là người như ngài. Tôi mời ngài một ly…

- Được…

Tiên Hán Thành lảo đảo đứng dậy

- Ân… Tiểu Kiều lắc đầu liên tục, vừa cười vừa nói: - Chủ tịch Tiên, bây giờ chúng ta uống một ly da bôi, ngài ngồi đi, tôi đến…

Vẻ mặt Lý Phong liền đỏ lên, Phạm Hồng Thái đã có chút không hiểu, không biết cái gì gọi là “da bôi”

- Được, da bôi, được…

Thư ký và lái xe của Tiên Hán thành liền vỗ tay ồn ào.

Chỉ thấy Tiểu Kiều ngửa cổ, uống non nửa chén rượu đỏ vào miệng, chân thành tiến đến, hai tay đặt lên vai Tiên Hán Thành, vòng qua đầu, cùng Tiên Hán Thành miệng đối miệng, chậm rãi đem rượu trong miệng đưa vào miệng Tiên Hán Thành

Thấy trò hề như vậy, Phạm Hồng Thái không kiềm chế được, đứng mạnh dậy, lạnh lùng nói: - Xin lỗi!

Xoay người bước đi

- Ai, Phạm tiểu thư, đừng đi, chơi một lát nữa đã…

Đừng nghĩ Tiên Hán Thành uống say rồi, thật ra, lúc nào cũng luôn luôn nhìn nhất cử nhất động của Phạm Hồng Thái, Tiểu Kiều này giả làm sinh viên Đại học Tuyền Thành, Tiên Hán Thành sao có thể thật sự không nhận ra?

Chỉ là muốn tạo cho Phạm Hồng Thái một “tấm gương” làm cho nàng nhìn xem, người khác đón ý nịnh bợ mình như thế nào.

Mắt thấy Phạm Hồng Thái đứng dậy bước đi, Tiên Hán Thành nhảy dựng lên, kéo cổ tay Phạm Hồng Thái.

Phạm Hồng Thái bất ngờ không kịp đề phòng, hét một tiếng kinh hãi, cơ hồ không đứng vững, suýt ngã vào lòng Tiên Hán Thành, may mà Lý Phong nhanh tay lẹ mắt, cầm tay kia của vợ, kéo Phạm Hồng Thái lại.

- Quá đáng rồi!

Lúc này, Lý Phong không còn kiêng nể thân phận của Tiên Hán Thành được nữa, tức giận quát một tiếng, nắm chặt cổ tay Tiên Hán Thành, cố gắng dùng sức, Tiên Hán Thành tức thì: “ôi da..” liên hồi, vội càng buông Phạm Hồng Thái ra.

Trước đây, Lý Phong chính là thành viên chủ lực của đội bóng rổ đại học thủ đô, thân thể cường tráng, so với Tiên Hán Thành lại trẻ hơn mười mấy tuổi, luận về thể lực, thêm ba Tiên Hán Thành nữa đến, cũng không sánh bằng Lý Phong

- Khốn kiếp!

Lý Phong lại gầm lên một tiếng, giương cánh tay lên, trong tiếng “ôi da”, của Tiên Hán Thành đứng không vững, ngã mạnh về phía sau, may mắn là ngã đúng cái ghế dựa, nếu không sẽ ngã chổng vó.

- Chủ tịch Tiên, chủ tịch Tiên…

Trong phòng nhất thời loạn lên, cả trai lẫn gái hô to gọi nhỏ, đều tiến đến đỡ Tiên Hán Thành.

- Hồng Thái chúng ta đi. Thật không ra gì!

Lý Phong buông Tiên Hán Thành ra, cầm chặt tay vợ, đi nhanh ra khỏi phòng

- Chủ tịch, chủ tịch…

Lão Tiền hoàn toàn không nghĩ đến sự việc đột nhiên chuyển thành xấu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu loạn lên, đầu tiên là Ân Lệ Kiều, đám người thư ký muốn đến đỡ Tiên Hán Thành, thấy Lý Phong cùng Phạm Hồng Thái giận dữ bỏ đi, gấp rút đuổi theo, thay phiên nhau mà gọi.

Để tạo nên quyền lực tuyệt đối của Lý Phong ở công ty, bất cứ trường hợp nào, Lão Tiền đều cung kính gọi Lý Phong là “Chủ tịch”

- Mày đứng lại đó cho tao!

Tiên Hán Thành vất vả ổn định tinh thần, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, khuôn mặt vốn đã bị rượu làm đỏ lên, giận đến đỏ gay.

Lý Phong quay đầu, hung hang trừng mắt nhìn hắn liếc một cái

- Đi!

Phạm Hồng Thái nửa khác cũng không muốn dừng lại, liền kéo Lý Phong đi ra ngoài.

- Chủ tịch… Lý Phong!

Lão Tiền tức giận, bước nhanh đến, kéo Lý Phong lại, nhìn hắn, lắc đầu liên tục

- Không được tùy ý, bây giờ không phải lúc bốc đồng

Lão Tiền hạ giọng, vội vàng nói, vẻ mặt đầy lo lắng

Không thể bỏ đi như vậy, nếu không mối thù sẽ quá sâu sắc, liên quan đến sự sống chết của Cửu Phong Thực Nghiệp, không thể kích động

Tiên Hán Thành đã lấy lại bình tĩnh, ngồi ở ghế dựa, lạnh lung nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: - Được, các ngươi đi đi. Lý Phong, cậu dám đi đi ra khỏi cửa phòng này, ngày mai tôi sẽ khiến cho công ty Cửu Phong Thực Nghiệp đóng cửa.

Lý Phong mạnh mẽ quay đầu lại, gắt gao nhìn thẳng Tiên Hán Thành, cũng lạnh như bang mà nói: - Chủ tịch Tiên, ngài nói lại lần nữa đi

- Được, tôi nói lại lần nữa. Cậu dám đi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ khiến cho công ty của cậu đóng cửa. tôi nói được là làm được.

Tiên Hán Thành cắn răng gằng từng tiếng, từ hai hàm răng bật ra, vẻ mặt dữ tợn. Mất mặt trước nhiều người như vậy, đã làm cho hắn lâm vào tình trạng điên cuồng rất khác với dáng vẻ đạo mạo thường ngày.

- Lý Phong, đi, đừng để ý đến hắn, quá ghê tởm, loại người gì vậy!

Không đợi Lý Phong nói thêm điều gì, Phạm Hồng Thái đã kéo tay hắn, vô cùng khinh bỉ nói.

- Được.

Lý Phong gật mạnh đầu, cùng vợ sánh vai bước ra ngoài.

- Tốt, tốt, tốt, người thật sự có khí phách!

Tiên Hán Thành cười ha hả, tiếng cười khiến người nghe được không rét mà run

- Này!

Lão Tiền dậm chân một cái thật mạnh, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Tiểu Kiều nắm lấy cơ hội, dán lấy người Tiên Hán Thành, nhẹ nhàng ma sát hai đầu nhũ hoa với bờ vai của y, một tay vờn quanh cổ Tiên Hán Thành, cầm lấy Lý Phong rượu vang đỏ trên bàn, đưa đến miệng Tiên Hán Thành, mềm mỏng nói: - Chủ tịch đừng nóng giận, đi thì cũng đi rồi, không phải còn có chúng tôi đây sao… nào, uống Lý Phong rượu cho nguôi giận…

- Hừ, thật là điên khùng!

Tiên Hán Thành buồn rầu hừ một tiếng, cầm lấy Lý Phong rượu, uống một hơi, đột nhiên ngẩn ngờ không hiểu có chuyện gì.

Cửa phòng không biết có hai người đến từ lúc nào, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi cùng một người trẻ tuổi tầm ba mươi tuổi, đều mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, phong thái trang nghiêm.

- Anh hai…

- Chủ tịch thành phố Nhiêu?

Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, nhưng một tiếng là bất ngờ, một tiếng là ngạc nhiên

Chỉ thấy Phạm Hồng Thái mừng rỡ cầm chặt tay của chàng trai trẻ, bỗng nhiên “òa” một tiếng nhào lên vai Phạm Hồng Vũ mà khóc. Phạm Hồng Thái nghẹn một bụng tức, chợt nhìn thấy anh trai yêu thương nhất của mình, nhất thời tất cả uất ức trong bụng đều phát ra ngoài.

Phạm Hồng Vũ cũng không nghĩ tới kẻ đụng tới em gái trong này đã đánh cho trở tay không kịp, vừa giật mình vừa khó hiểu, nhẹ nhàng vuốt lưng em gái, cười nói: - Hồng Thái, sao rồi? chịu oan ức?

Chủ tịch thành phố Nhiêu cũng có chút bối rối, xoay mắt, vừa lúc nhìn thấy Tiên Hán Thành và Tiểu Kiều quấn quýt với nhai, lập tức sắc mặt trầm xuống, “Hừ” một tiếng, dáng vẻ rất không hài lòng.

Tiên Hán Thành hồi phục tinh thần lại, tay chân luống cuống để Tiểu Kiều sang một bên, ba bước thì hai bước chạy tới, đứng cạnh cách Chủ tịch thành phố Nhiêu hai thước, cuống quýt cúi người, nói: - Chủ tịch thành phố Nhiêu, xin chào, xin chào… ngài sao lại đến đây?

Chủ tịch thành phố Nhiêu lạnh lùng nghiêm mặt, hỏi: - Đồng chí Tiên Hán Thành, ông lại ở trong này làm gì?

- Tôi… tôi ở trong này ăn cơm, bạn bè, bạn bè tụ họp.

Đột nhiên bị nhìn thấy trong hề vừa rồi của mình, Tiên Hán Thành hoảng hốt, ngay cả nói cũng không nên lời.

- Bạn bè cái gì hả? không chú ý như vậy!

Chủ tịch thành phố Nhiêu trong lòng tức giận như vậy, vống dĩ định cùng Trưởng ban Phạm đến ăn một bữa cơm, không ngờ liền gặp phải một màn này, quả thật vô lại.

- Lý Phong, sao lại thế này?

Gặp em gái cứ khóc không ngớt, Phạm Hồng Vũ vừa dỗ cô, vừa quay sang Lý Phong hỏi.

Lý Phong vội vàng trả lời: - Anh hai, bọn em mời người đến đây ăn cơm…

Lý Phong còn chưa dứt lời, Phạm Hồng Thái lại đứng thẳng người, lấy tay lau nước mắt, nói: - Lý Phong, đừng nói nữa, ghê tởm chết mất.

Chủ tịch thành phố Nhiêu là người dày dạn kinh nghiệm, vừa nhìn là biết giữa chuyện này có vấn đề, dò hỏi: - Trưởng ban Phạm, đây là…

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Thị trưởng Nhiêu, đây là em gái tôi Phạm Hồng Thái, đây là em rể tôi Lý Phong, người Tuyền thành.

- À, không ngờ Trưởng ban Phạm còn có người thân thích như vậy ở Tuyền Thành. Chủ tịch thành phố Nhiêu lập tức vẻ mặt tươi cười, nói với Phạm Hồng Thái: - Xin chào, xin chào. Tôi là Nhiêu Vạn Thanh, chủ tịch thành phố Tuyền Thành, là đông môn với Trưởng ban Phạm ở Trường đảng Trung ương

- Xin chào, Chủ tịch thành phố Nhiêu.

Phạm Hồng Thái vội vàng cùng ông bắt tay chào hỏi, dường như cảm thấy có chút thất lễ, lại đưa tay trái lên lau lau nước mắt, ngượng ngùng nở nụ cười.

Trưởng ban Phạm, Trưởng ban Phạm

Lẽ nào…

Nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, Tiên Hán Thành trong nháy mắt như rơi xuyên qua lớp băng, lạnh từ đầu đến chân.

----------oOo------.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện