Bí thư, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi thôn Tây Long rồi…
Buổi sáng hôm sau, lão Tuân liền chạy đến căn phòng của Lư Vệ Đông, vội vội vàng vàng báo cáo cho ông ta, vẻ mặt có chút bất an.
- Hả? Đi lúc nào thế? Lư Vệ Đông liền đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu lên hỏi.
- Cũng vừa mới đi thôi, Cao Khiết tự mình lái xe, chỉ đi với Phạm Hồng Vũ thôi…Bí thư, anh nói xem bọn họ liệu có giở trò gì không?
Lão Tuân cúi lưng xuống hỏi, trông bộ dáng của ông ta càng đáng khinh hơn.
Lư Vệ Đông cười lạnh một tiếng, nói:
- Có thể giở được trò gì chứ? Cao Khiết lá gan cũng quá lớn, đến việc như thế này mà cũng dám đi đến thôn Tây Long, không sợ bị người ta ăn thịt sao?
- Đúng thế. Hiện tại họ Phạm ở thôn Tây Long đang rất bất mãn với chúng ta,,,
Lão Tuân gật đầu không ngừng, lập tức lại có chút bận tâm, nói:
- Bí thư, tên Phạm Hồng Vũ này cũng mang họ Phạm, anh xem….
- Có thể như thế nào chứ? Bọn họ là Phạm gia ở Vũ Dương, chúng ta là ở thị trấn Phong Lâm, cậu cho rằng bọn họ năm trăm năm trước là người một nhà sao?
Lư Vệ Đông cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường:
- Một cô bé và một thằng nhóc con, ỷ vào có chỗ dựa sau lưng đã muốn nghênh ngang ở thị trấn Phong Lâm này, hừ, chúng nó còn non lắm. Cứ để cho chúng nó chịu thiệt một chút đã rồi tính sau.
- Vâng vâng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Bí thư, chúng ta là ở thị trấn Phong Lâm, họ Lư.
Lão Tuân cười hì hì, nịnh hót nói.
Lão Tuân vung tay lên, không kiên nhẫn nói:
- Được rồi được rồi, không phải nịnh hót nữa. Tôi đã nói với cậu rồi, tiểu Tuân, về sau cậu phải chú ý một chút, không nên hơi một tí là bắt người đánh người, còn nữa, đám đàn bà kia cũng phải cẩn thận cho tôi, đừng lúc nào cũng phạm sai lầm. Quản cho tốt cái của nợ dưới đũng quần của cậu đi, lần sau xảy ra chuyện tôi cho cắt đi đấy.
- Ha ha…không dám không dám.
Lão Tuân cười cười. Vẻ mặt trông càng đáng khinh hơn.
- Cút đi.
Lư Vệ Đông khoát tay, mắng.
- Ha ha…
Lão Tuân tiếp tục cười một cách vô sỉ rồi đi ra ngoài.
- Đứng lại.
Lư Vệ Đông như thể nhớ ra điều gì đó, liền quát một tiếng.
- Bí thư?
Lão Tuân lập tức quay đầu, vẫn hơi khom lưng nhìn Lư Vệ Đông.
- Cậu hãy gọi điện cho Phạm Bảo Tào ở thôn Tây Long, nói cho cậu ta biết, bảo cậu ta phải chú ý một chút, đừng có làm loạn quá, không được để Cao Khiết bị thương. Nếu Cao Khiết xảy ra vấn đề gì thì tôi sẽ lột da cậu ta ra đấy.
Lư Vệ Đông sa sầm mặt mày, lớn tiếng nói.
Ông ta chỉ muốn cho Cao Khiết một bài học, cho cô biết sự lợi hại của mình, sau này ngoan ngoãn nghe lời mình là được. Nhưng không được để náo loạn quá mức. Cao Khiết là một cô gái, nếu như xảy ra vấn đề gì ở thị trấn Phong Lâm thì sẽ rắc rối lớn. Cấp trên truy cứu, thì sẽ không thể ngăn cản được.
- Vâng, Bí thư…ha ha, Bí thư, muốn tôi nói, khiến cho bọn họ chịu thiệt thòi một chút cũng được, bọn này không biết trời cao đất dày là gì đây mà.
- Cậu thì biết cái gì.
Lư Vệ Đông không chút khách khí, mắng.
- Thôi đi, không cần cậu gọi điện nữa, tôi tự gọi cũng được, cậu cút đi cho tôi.
Nói xong, Lư Vệ Đông liền nhấc điện thoại trên bàn lên.
Lão Tuân tủm tỉm cười, không có chút tức giận nào cả. Ở thị trấn Phong Lâm, người nào “được” Bí thư Lư chửi mắng thậm tệ thì người đó càng được Bí thư Lư coi là người nhà, vì thế không vui mới là lạ.
Lư Vệ Đông gọi điện thoại cho Bí thư chi bộ thôn Tây Long là Phạm Bảo Tài, đúng lúc đó chiếc xe jeep cũ nát mà Cao Khiết đang lái bỗng nhiên có vấn đề trên đường.
- Cái xe chết tiệt này.
Cao Khiết dùng sức nhấn ga, nhưng xe vẫn chẳng có chút phản ứng nào, Cao Khiết tức giận đập tay xuống một cái, tức giận mắng một câu.
Phạm Hồng Vũ ngồi bên ghế phụ, cười nói:
- Coi như xong, tuổi tác của xe này có khi còn nhiều hơn tuổi chúng ta, dù sao thì “người ta” cũng là bề trên, Chủ tịch thị trấn Cao nên khách khí một chút.
Cao Khiết cười khúc khích, trong người cũng được hạ hỏa đi nhiều, trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Thư ký Phạm, sao trước đây tôi không phát hiện ra miệng lưỡi của cậu lại trơn tru như thế nhỉ?
- Được, tôi khiêm tốn nhận phê bình, cũng giống như nó, chết máy, Chủ tịch thị trấn đại nhân cầu nguyện đi.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, mở cửa xe nhảy xuống bên đường, thấy bộ dạng hắn nhanh nhẹn, giàu tinh lực, Cao Khiết khẽ lắc đầu.
Tuổi trẻ thật là tốt, người này so với trâu bò còn khỏe hơn. Buổi tối hôm qua viết “kế hoạch mời thầu” tuyến đường số 3 gì gì đó đến tận khuya, nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn là biết sáng nay hắn dậy từ sáng sớm, vậy mà lúc này vẫn nhanh nhẹn như thế, không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào.
- Đi thôi, nơi này cách thôn Tây Long khoảng mười cây số nữa, đi nhanh một chút thì khoảng 1 giờ là đến.
Cao Khiết cũng nhảy xuống xe, cô còn không quên giơ chân đá cho chiếc xe jeep cũ nát một cái, lập tức nói với Phạm Hồng Vũ. Hôm nay trông Cao Khiết khá thư nhàn, không trang điểm, mặc quần áo thể thao, trông cô càng kiều diễm, hưng phấn hơn.
Còn về phần chiếc xe jeep này, cứ để cho nó ở đây đi, đến thông Tây Long thì sẽ gọi điện thoại về thị trấn để họ cử người xuống sửa chữa. Nơi này đã là nông thôn, không có chỗ để gọi điện thoại. Thời đí, trong thôn chỉ có nhà của Bí thư chi bộ mới có điện thoại, là của nhà nước lắp cho.
- Sao cậu lại nghi ngờ Hoàng Tú Anh?
Trên đường đi, Cao Khiết thuận miệng hỏi.
Hoàng Tú Anh chính là vợ của Phạm Bảo Thanh.
Hôm nay đi thôn Tây Long cũng là do Phạm Hồng Vũ đề nghị, nói là phải khảo sát thực địa, xác nhận một chút. Mà lý do, chính là thấy Hoàng Tú Anh rất khả nghi, điều này nằm ngoài tưởng tượng của Cao Khiết, tuy nhiên cô vẫn đồng ý theo kế hoạch của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Ngày hôm qua cô ta mặc nội y màu đỏ.
- Nội y màu đỏ? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ?
Cao Khiết cảm thấy kỳ lại.
Bởi vì cô không phải là cảnh sát hình sự.
Phạm Hồng Vũ cười cười, không thể nói những lời đó ra được.
Chỉ có cảnh sát hình sự lão luyện mới có khả năng quan sát chi tiết như vậy.
- Được rồi, cho dù là cô ấy mặc nội y màu đỏ thì liệu chứng minh được điều gì? Con gái nông thôn, làm gì có nhiều quần áo như con gái thành thị.
Cao Khiết đưa ra lý do.
- Nhưng con gái nông thôn, trong lúc có tang như vậy thì càng phải để ý hơn con gái ở thành thị chứ? Hôm qua tuy Hoàng Tú Anh khóc lớn, nhưng cũng chỉ là gào lên mà thôi, không có giọt nước mắt nào. Điều này không phải kỳ lạ lắm sao?
Cao Khiết lại khúc khích cười.
Người này đúng thật khiến người ta bất ngờ.
Tuy nhiên, dường như hắn nói nghe cũng có lý. Hôm qua hỗn loạn, cao khiết cũng không có lòng dạ để chú ý những chi tiết nhỏ đó.
- Ý cậu nói là tình cảm giữa Hoàng Tú Anh và Phạm Bảo Thanh không tốt?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười nói:
- Tình cảm không tốt là chắc chắn rồi. Nếu như chỉ là như vậy thì tôi cũng sẽ không để ý. Nhưng nếu như không phải Phạm Bảo Thanh tự sát, thì lại thành chuyện lớn rồi.
- Cái gì?
Cao Khiết chấn động mạnh, cô dừng bước, quay lại nhìn Phạm Hồng Vũ với ánh mắt kinh ngạc.
Đây là ý gì?
Nếu Phạm Bảo Thanh không phải tự sát thì chẳng lẽ anh ta bị giết?
Phạm Hồng Vũ giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ:
- Đây chỉ là một giả thiết. Giả thiết tình cảm Phạm Bảo Thanh và Hoàng Tú Anh không tốt, muốn giết Phạm Bảo Thanh thì…lúc nào ra tay thì thích hợp nhất?
Vẻ mặt Cao Khiết càng khiếp sợ, lắc đầu nói:
- Không đúng, sao cậu lại nghĩ như thế? Giết người…việc này ai dám làm chứ?
- Rất nhiều người dám làm, hơn nữa, vì nguyên nhân rất nhỏ cũng có thể giết người.
Phạm Hồng Vũ khẳng định, nói.
Hắn được xưng là thần thám, phá vô số án, trong đó rất nhiều là án giết người. Mà nguyên nhân giết người cũng không hề phức tạp chút nào, thậm chí chỉ vì nguyên nhân nhỏ nhặt cũng dẫn đến giết người. Đương nhiên, đa số bên trong những vụ án đó đều có cơ hội rất trùng hợp, khi gặp cơ hội này thì án giết người sẽ xảy ra.
- Nếu Hoàng Tú Anh và Phạm Bảo Thụy muốn giết Phạm Bảo Thanh thì thời gian Phạm Bảo Thanh từ thị trấn trở về chính là thời cơ tốt nhất. Dùng thuốc sâu giết chết anh ấy thì sẽ không ai nghi ngờ cả.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục nói.
- Không đúng không đúng, chờ một chút…
Cao Khiết vội kêu lên, cô nhìn Phạm Hồng Vũ, liên tục thở dốc, bộ ngực căng tròn không khỏi phập phồng sau chiếc áo thể thao, ánh mắt Phạm Hồng Vũ liền né sang một bên, không dám nhìn thẳng.
Miệng nói huơu nói vượn, nếu như ánh mắt lộ ra thì sẽ nguy to, chị Cao từ nay về sau sẽ rất khinh bỉ Thư ký Phạm.
Cao Khiết cũng không phải là người không có nguyên tắc.
Có điểm mấu chốt, không thể bị xúc phạm.
Cũng may tâm tư Cao Khiết lúc này không để ý, bị những lời của Phạm Hồng Vũ làm cho sợ hãi rồi.
- Sao lại liên quan đến Phạm Bảo Thụy?
- Có, hôm qua ánh mắt Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh nhìn nhau rất kỳ lạ. Nếu đúng như tôi phỏng đoán thì bọn họ vừa có động cơ vừa có thời cơ để giết người. Cho nên chuyện này, tôi phải đích thân xuống đây để tìm hiểu.
- Ánh mắt không đúng?
Cao Khiết không hiểu ra sao cả.
Người này coi mình là thần thám rồi sao?
- Cậu là Sherlock Holmes à?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Chủ tịch thị trấn, Sherlock Holmes là nhân vật trong tiểu thuyết. Nếu ông ta đến địa khu Ngạn Hoa thì cũng chưa chắc đã phá được án. Ở đây bọn họ đều đã tính toán kỹ lưỡng cả, tuy nhiên gặp phải tôi thì họ gặp phải “cớm” rồi, Bí thư Lư chắc sẽ phải buồn bực rồi đây.
Cao Khiết mắt đã hoa hết cả lên rồi.
Buổi sáng hôm sau, lão Tuân liền chạy đến căn phòng của Lư Vệ Đông, vội vội vàng vàng báo cáo cho ông ta, vẻ mặt có chút bất an.
- Hả? Đi lúc nào thế? Lư Vệ Đông liền đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu lên hỏi.
- Cũng vừa mới đi thôi, Cao Khiết tự mình lái xe, chỉ đi với Phạm Hồng Vũ thôi…Bí thư, anh nói xem bọn họ liệu có giở trò gì không?
Lão Tuân cúi lưng xuống hỏi, trông bộ dáng của ông ta càng đáng khinh hơn.
Lư Vệ Đông cười lạnh một tiếng, nói:
- Có thể giở được trò gì chứ? Cao Khiết lá gan cũng quá lớn, đến việc như thế này mà cũng dám đi đến thôn Tây Long, không sợ bị người ta ăn thịt sao?
- Đúng thế. Hiện tại họ Phạm ở thôn Tây Long đang rất bất mãn với chúng ta,,,
Lão Tuân gật đầu không ngừng, lập tức lại có chút bận tâm, nói:
- Bí thư, tên Phạm Hồng Vũ này cũng mang họ Phạm, anh xem….
- Có thể như thế nào chứ? Bọn họ là Phạm gia ở Vũ Dương, chúng ta là ở thị trấn Phong Lâm, cậu cho rằng bọn họ năm trăm năm trước là người một nhà sao?
Lư Vệ Đông cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường:
- Một cô bé và một thằng nhóc con, ỷ vào có chỗ dựa sau lưng đã muốn nghênh ngang ở thị trấn Phong Lâm này, hừ, chúng nó còn non lắm. Cứ để cho chúng nó chịu thiệt một chút đã rồi tính sau.
- Vâng vâng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Bí thư, chúng ta là ở thị trấn Phong Lâm, họ Lư.
Lão Tuân cười hì hì, nịnh hót nói.
Lão Tuân vung tay lên, không kiên nhẫn nói:
- Được rồi được rồi, không phải nịnh hót nữa. Tôi đã nói với cậu rồi, tiểu Tuân, về sau cậu phải chú ý một chút, không nên hơi một tí là bắt người đánh người, còn nữa, đám đàn bà kia cũng phải cẩn thận cho tôi, đừng lúc nào cũng phạm sai lầm. Quản cho tốt cái của nợ dưới đũng quần của cậu đi, lần sau xảy ra chuyện tôi cho cắt đi đấy.
- Ha ha…không dám không dám.
Lão Tuân cười cười. Vẻ mặt trông càng đáng khinh hơn.
- Cút đi.
Lư Vệ Đông khoát tay, mắng.
- Ha ha…
Lão Tuân tiếp tục cười một cách vô sỉ rồi đi ra ngoài.
- Đứng lại.
Lư Vệ Đông như thể nhớ ra điều gì đó, liền quát một tiếng.
- Bí thư?
Lão Tuân lập tức quay đầu, vẫn hơi khom lưng nhìn Lư Vệ Đông.
- Cậu hãy gọi điện cho Phạm Bảo Tào ở thôn Tây Long, nói cho cậu ta biết, bảo cậu ta phải chú ý một chút, đừng có làm loạn quá, không được để Cao Khiết bị thương. Nếu Cao Khiết xảy ra vấn đề gì thì tôi sẽ lột da cậu ta ra đấy.
Lư Vệ Đông sa sầm mặt mày, lớn tiếng nói.
Ông ta chỉ muốn cho Cao Khiết một bài học, cho cô biết sự lợi hại của mình, sau này ngoan ngoãn nghe lời mình là được. Nhưng không được để náo loạn quá mức. Cao Khiết là một cô gái, nếu như xảy ra vấn đề gì ở thị trấn Phong Lâm thì sẽ rắc rối lớn. Cấp trên truy cứu, thì sẽ không thể ngăn cản được.
- Vâng, Bí thư…ha ha, Bí thư, muốn tôi nói, khiến cho bọn họ chịu thiệt thòi một chút cũng được, bọn này không biết trời cao đất dày là gì đây mà.
- Cậu thì biết cái gì.
Lư Vệ Đông không chút khách khí, mắng.
- Thôi đi, không cần cậu gọi điện nữa, tôi tự gọi cũng được, cậu cút đi cho tôi.
Nói xong, Lư Vệ Đông liền nhấc điện thoại trên bàn lên.
Lão Tuân tủm tỉm cười, không có chút tức giận nào cả. Ở thị trấn Phong Lâm, người nào “được” Bí thư Lư chửi mắng thậm tệ thì người đó càng được Bí thư Lư coi là người nhà, vì thế không vui mới là lạ.
Lư Vệ Đông gọi điện thoại cho Bí thư chi bộ thôn Tây Long là Phạm Bảo Tài, đúng lúc đó chiếc xe jeep cũ nát mà Cao Khiết đang lái bỗng nhiên có vấn đề trên đường.
- Cái xe chết tiệt này.
Cao Khiết dùng sức nhấn ga, nhưng xe vẫn chẳng có chút phản ứng nào, Cao Khiết tức giận đập tay xuống một cái, tức giận mắng một câu.
Phạm Hồng Vũ ngồi bên ghế phụ, cười nói:
- Coi như xong, tuổi tác của xe này có khi còn nhiều hơn tuổi chúng ta, dù sao thì “người ta” cũng là bề trên, Chủ tịch thị trấn Cao nên khách khí một chút.
Cao Khiết cười khúc khích, trong người cũng được hạ hỏa đi nhiều, trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Thư ký Phạm, sao trước đây tôi không phát hiện ra miệng lưỡi của cậu lại trơn tru như thế nhỉ?
- Được, tôi khiêm tốn nhận phê bình, cũng giống như nó, chết máy, Chủ tịch thị trấn đại nhân cầu nguyện đi.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, mở cửa xe nhảy xuống bên đường, thấy bộ dạng hắn nhanh nhẹn, giàu tinh lực, Cao Khiết khẽ lắc đầu.
Tuổi trẻ thật là tốt, người này so với trâu bò còn khỏe hơn. Buổi tối hôm qua viết “kế hoạch mời thầu” tuyến đường số 3 gì gì đó đến tận khuya, nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn là biết sáng nay hắn dậy từ sáng sớm, vậy mà lúc này vẫn nhanh nhẹn như thế, không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào.
- Đi thôi, nơi này cách thôn Tây Long khoảng mười cây số nữa, đi nhanh một chút thì khoảng 1 giờ là đến.
Cao Khiết cũng nhảy xuống xe, cô còn không quên giơ chân đá cho chiếc xe jeep cũ nát một cái, lập tức nói với Phạm Hồng Vũ. Hôm nay trông Cao Khiết khá thư nhàn, không trang điểm, mặc quần áo thể thao, trông cô càng kiều diễm, hưng phấn hơn.
Còn về phần chiếc xe jeep này, cứ để cho nó ở đây đi, đến thông Tây Long thì sẽ gọi điện thoại về thị trấn để họ cử người xuống sửa chữa. Nơi này đã là nông thôn, không có chỗ để gọi điện thoại. Thời đí, trong thôn chỉ có nhà của Bí thư chi bộ mới có điện thoại, là của nhà nước lắp cho.
- Sao cậu lại nghi ngờ Hoàng Tú Anh?
Trên đường đi, Cao Khiết thuận miệng hỏi.
Hoàng Tú Anh chính là vợ của Phạm Bảo Thanh.
Hôm nay đi thôn Tây Long cũng là do Phạm Hồng Vũ đề nghị, nói là phải khảo sát thực địa, xác nhận một chút. Mà lý do, chính là thấy Hoàng Tú Anh rất khả nghi, điều này nằm ngoài tưởng tượng của Cao Khiết, tuy nhiên cô vẫn đồng ý theo kế hoạch của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Ngày hôm qua cô ta mặc nội y màu đỏ.
- Nội y màu đỏ? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ?
Cao Khiết cảm thấy kỳ lại.
Bởi vì cô không phải là cảnh sát hình sự.
Phạm Hồng Vũ cười cười, không thể nói những lời đó ra được.
Chỉ có cảnh sát hình sự lão luyện mới có khả năng quan sát chi tiết như vậy.
- Được rồi, cho dù là cô ấy mặc nội y màu đỏ thì liệu chứng minh được điều gì? Con gái nông thôn, làm gì có nhiều quần áo như con gái thành thị.
Cao Khiết đưa ra lý do.
- Nhưng con gái nông thôn, trong lúc có tang như vậy thì càng phải để ý hơn con gái ở thành thị chứ? Hôm qua tuy Hoàng Tú Anh khóc lớn, nhưng cũng chỉ là gào lên mà thôi, không có giọt nước mắt nào. Điều này không phải kỳ lạ lắm sao?
Cao Khiết lại khúc khích cười.
Người này đúng thật khiến người ta bất ngờ.
Tuy nhiên, dường như hắn nói nghe cũng có lý. Hôm qua hỗn loạn, cao khiết cũng không có lòng dạ để chú ý những chi tiết nhỏ đó.
- Ý cậu nói là tình cảm giữa Hoàng Tú Anh và Phạm Bảo Thanh không tốt?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười nói:
- Tình cảm không tốt là chắc chắn rồi. Nếu như chỉ là như vậy thì tôi cũng sẽ không để ý. Nhưng nếu như không phải Phạm Bảo Thanh tự sát, thì lại thành chuyện lớn rồi.
- Cái gì?
Cao Khiết chấn động mạnh, cô dừng bước, quay lại nhìn Phạm Hồng Vũ với ánh mắt kinh ngạc.
Đây là ý gì?
Nếu Phạm Bảo Thanh không phải tự sát thì chẳng lẽ anh ta bị giết?
Phạm Hồng Vũ giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ:
- Đây chỉ là một giả thiết. Giả thiết tình cảm Phạm Bảo Thanh và Hoàng Tú Anh không tốt, muốn giết Phạm Bảo Thanh thì…lúc nào ra tay thì thích hợp nhất?
Vẻ mặt Cao Khiết càng khiếp sợ, lắc đầu nói:
- Không đúng, sao cậu lại nghĩ như thế? Giết người…việc này ai dám làm chứ?
- Rất nhiều người dám làm, hơn nữa, vì nguyên nhân rất nhỏ cũng có thể giết người.
Phạm Hồng Vũ khẳng định, nói.
Hắn được xưng là thần thám, phá vô số án, trong đó rất nhiều là án giết người. Mà nguyên nhân giết người cũng không hề phức tạp chút nào, thậm chí chỉ vì nguyên nhân nhỏ nhặt cũng dẫn đến giết người. Đương nhiên, đa số bên trong những vụ án đó đều có cơ hội rất trùng hợp, khi gặp cơ hội này thì án giết người sẽ xảy ra.
- Nếu Hoàng Tú Anh và Phạm Bảo Thụy muốn giết Phạm Bảo Thanh thì thời gian Phạm Bảo Thanh từ thị trấn trở về chính là thời cơ tốt nhất. Dùng thuốc sâu giết chết anh ấy thì sẽ không ai nghi ngờ cả.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục nói.
- Không đúng không đúng, chờ một chút…
Cao Khiết vội kêu lên, cô nhìn Phạm Hồng Vũ, liên tục thở dốc, bộ ngực căng tròn không khỏi phập phồng sau chiếc áo thể thao, ánh mắt Phạm Hồng Vũ liền né sang một bên, không dám nhìn thẳng.
Miệng nói huơu nói vượn, nếu như ánh mắt lộ ra thì sẽ nguy to, chị Cao từ nay về sau sẽ rất khinh bỉ Thư ký Phạm.
Cao Khiết cũng không phải là người không có nguyên tắc.
Có điểm mấu chốt, không thể bị xúc phạm.
Cũng may tâm tư Cao Khiết lúc này không để ý, bị những lời của Phạm Hồng Vũ làm cho sợ hãi rồi.
- Sao lại liên quan đến Phạm Bảo Thụy?
- Có, hôm qua ánh mắt Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh nhìn nhau rất kỳ lạ. Nếu đúng như tôi phỏng đoán thì bọn họ vừa có động cơ vừa có thời cơ để giết người. Cho nên chuyện này, tôi phải đích thân xuống đây để tìm hiểu.
- Ánh mắt không đúng?
Cao Khiết không hiểu ra sao cả.
Người này coi mình là thần thám rồi sao?
- Cậu là Sherlock Holmes à?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Chủ tịch thị trấn, Sherlock Holmes là nhân vật trong tiểu thuyết. Nếu ông ta đến địa khu Ngạn Hoa thì cũng chưa chắc đã phá được án. Ở đây bọn họ đều đã tính toán kỹ lưỡng cả, tuy nhiên gặp phải tôi thì họ gặp phải “cớm” rồi, Bí thư Lư chắc sẽ phải buồn bực rồi đây.
Cao Khiết mắt đã hoa hết cả lên rồi.
Danh sách chương