"Chết cóng?" Tần Hoan chau mày, vụ án 6 năm trước nạn nhân thứ 3 là bị chôn trong tuyết đông lạnh chết tươi, kiểu chết này hoàn toàn tương tự với Địa ngục hàn băng trong Bái Nguyệt giáo, chuyên môn trừng phạt những kẻ vô tình lạnh tim lạnh phổi bị họ hàng từ mặt. Nạn nhân 6 năm trước kia đã bỏ đói cha già mình đến chết, còn người hiện tại thì sao? Tần Hoan nhìn thoáng qua cảnh xuân xung quanh, "Hiện giờ đã là cuối mùa xuân đầu mùa hạ rồi, người đó bị chết cóng ở đâu được?"
Nếu như vào lúc trời rét đậm tuyết rơi dày thì muốn đông lạnh chết một người chắc hẳn rất dễ dàng, nhưng với thời tiết như hiện nay, đừng nói không nhìn thấy tuyết mà ngay cả mưa cũng chẳng gặp lần nào. Đang yên lành tuyệt đối không thể có người bị chết cóng được.
"Bên trong hầm băng của Túy Tiên lâu ở thành Tây..."
Hầm băng? Lòng Tần Hoan trĩu nặng, "Ta đi cùng ngươi luôn."
Tần Hoan căn dặn một câu, Phục Linh lập tức ra lấy áo choàng, Bạch Anh lại chuẩn bị mấy đồ nghiệm thì để xách theo. Tần Hoan ra khỏi Hầu phủ sau đó đi thẳng một đường đến thành Tây.
Tốc độ xe ngựa tương đối nhanh, Triển Dương cưỡi ngựa đi bên cạnh xe.
Tần Hoan lập tức vén rèm lên hỏi, "Thân phận người chết đã xác định được chưa?"
Triển Dương vội hỏi, "Xác định rồi, chính là người trông coi hầm băng, tên là Hồ Đức Toàn, đã qua tuổi 40, cũng được coi như người làm công trong Túy Tiên lâu. Ông ta bị què 1 chân cho nên không làm được công việc của bồi bàn, sinh hoạt hàng ngày cũng có nhiều bất tiện nên mới bị phái đến trông nom hầm băng. Hiện tại đã là cuối tháng 4, còn chưa đến lúc Túy Tiên lâu phải dùng đến băng cho nên bình thường chỉ có một mình Hồ Đức Toàn ở đây. Hôm nay có một tên hầu bàn đến đây, phân phó chuyện đầu tháng sau lấy băng trong hầm. Kết quả là khi vừa mới đến thì phát hiện cửa sau mở rộng, cũng không nhìn thấy ai ở đây cả, thậm chỉ cả cửa chính thông đến đây cũng mở ra. Tên hầu bàn đó tưởng Hồ Đức Toàn làm gì ở dưới đó nên mới xuống tìm, vừa xuống liền thấy cửa hầm băng cũng đã mở ra..."
"Hồ Đức Toàn chỉ là một người trông coi hầm băng nên nếu không có mệnh lệnh thì cũng không được phép mở cửa hầm ra. Tên hầu bàn kia cho rằng Hồ Đức Toàn muốn ăn trộm băng, đi vào liền nhìn thấy ông ta chết ở trong góc tận cùng, cả người đã cương cứng khiến cho hắn sợ hãi rồi chạy ra ngoài. Đầu tiên hắn chạy đến Túy Tiên lâu gọi người, sau đó mới báo quan."
Tần Hoan nghe xong liền chau mày, nhất thời không nói thêm gì nữa. Xe ngựa đi thẳng đến thành Tây, chẳng bao lâu sau đã đến được một khu dân cư tương đối hẻo lánh, xe rẽ vào trong một con ngõ nhỏ, sau đó ngừng lại trước một căn nhà 2 gian cũ nát. Nha sai đứng đầy ngoài cửa, nhìn thấy Tần Hoan đến liền thi nhau hành lễ.
Tần Hoan và Triển Dương tiến vào, vừa vào trong liền nhìn lướt qua trong viện, nơi này cỏ dại mọc cao, cực kỳ hoang vu. Nóc nhà phòng chính phủ đầy rêu xanh, trên ngưỡng cửa cũng tràn đầy tro bụi và mạng nhện, ngoài cửa phòng chính cũng có nhiều thị vệ, còn bên trong Trịnh Bạch Thạch đang ngồi trên chủ vị. Ngồi bên dưới ông ở bên trái có 1 vị nam tử trung niên mặc y phục hoa lệ, dáng người hơi mập mạp. Trịnh Bạch Thạch là người đầu tiên nhìn thấy Trịnh Bạch Thạch đến đây nên vội vàng đứng dậy chạy ra đón.
"Quận chúa đến rồi..."
Trịnh Bạch Thạch chắp tay cúi người hành lễ, nam tử trung niên kia thấy vậy cũng làm theo.
Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Quận chúa, đây là Trần Vạn Phúc, chưởng quầy của Túy Tiên lâu."
Trần Vạn Phúc không chỉ có dáng người mập mạp, mà mặt lại to tròn như cái bát tô, chỉ riêng đôi mắt thì lóe sáng tinh quang. Ông ta quan sát Tần Hoan rất nhanh sau đó liền quỳ xuống hành lễ. Tần Hoan phất tay, "Người ở đâu rồi?"
"Quận chúa mời đi bên này, người bọn ta không đụng vào, vẫn còn đang ở trong hầm băng." Trịnh Bạch Thạch đi về gian phòng phía Đông, vừa đi được mấy bước lại quan sát y phục trên người Tần Hoan, "Trong hầm băng cực kỳ lạnh lẽo, chỉ sợ xiêm y của Quận chúa hơi mỏng..."
Tần Hoan cảm kích, "Không sao cả, Đại nhân cứ dẫn đường là được."
Giờ Trịnh Bạch Thạch mới gật đầu, dẫn theo mấy người Tần Hoan vào trong sương phòng. Lối đi xuống hầm băng nằm ngay bên trong sương phòng này. Phòng này có 3 gian, trong đó 2 gian đã bị đào sâu xuống. Ngoại trừ bậc thang thì phần còn lại đều được trưng dụng. Trịnh Bạch Thạch dẫn Tần Hoan đi thẳng xuống dưới, mặc dù trong viện hoang vu nhưng sương phòng và hầm băng lại cặc kỳ ngay ngắn chỉnh tề. Vừa mới đi được 1 nửa thì Tần Hoan đã cảm nhận được cảm giác mát lạnh dưới chân, nghĩ đến bên trong lại có người chết thì cảm giác này lại càng lạnh lẽo hơn đôi chút.
"Chỗ hầm băng này là sản nghiệp của Túy Tiên lâu?"
Tần Hoan vừa hỏi như vậy thì Trần Vạn Phúc ở phía sau lập tức nói, "Khởi bẩm Quận chúa, đúng là sản nghiệp của Túy Tiên lâu, chỗ này căn bản chỉ là một hầm băng nhỏ, trước đây được bố trí cho một tiểu lâu trong thành Tây. Vào 5 năm trước, tửu lâu kia không hoạt động nữa nên muốn bán chỗ này, ông chủ của bọn ta liền mua lại, rồi sau đó mới xây dựng thêm nữa thì mới trở thành một hầm băng chuyên dụng của bọn ta."
Trần Vạn Phúc là chưởng quầy của Túy Tiên lâu thì vốn dĩ đã là một người biết nhìn sắc mặt lại biết ăn nói, nên vừa đi vào trong vừa nói, "Hầm băng ban đầu của Túy Tiên lâu vốn dĩ nằm ngay trong hậu viện của chính mình, nhưng bên đó không rộng bằng ở đây cho nên còn chưa thật sự đến mùa hè mà đã không đủ băng lạnh để dùng rồi. Từ lúc mua lại chỗ này thì làm ăn vào mùa hè mới tốt lên rất nhiều."
"Người bị chết là Hồ Đức Toàn, 3 năm trước đến đây làm công. Ban đầu người này có thân thể khỏe mạnh, vốn dĩ phụ trách đi mua đồ đạc nhưng sau này ông ta uống say sau đó đánh nhau với người bên ngoài bị gãy mất một chân, cho nên mới không làm tiếp được nữa. Lúc ấy ta vốn dĩ muốn trực tiếp đuổi ông ta đi, nhưng hoàn cảnh như vậy thì ta cũng thật sự không nỡ, bởi vậy ta mới mềm lòng rồi để ông ta đến trông coi hầm băng. Ông ta đã ở đây được hơn 1 năm rồi, trước kia vẫn bình an vô sự nhưng lần này lại..."
Vừa đi vừa nói chuyện thì mấy người đã đi đến lối vào, chỗ này có 2 nha sai canh gác, nhưng bởi vì quá lạnh nên nhìn bả vai cả 2 người đều đang run rẩy. Trịnh Bạch Thạch nhìn thoáng qua rồi lệnh cho 2 người đi nghỉ ngơi rồi đích thân dẫn Tần Hoan tiến vào trong.
Hầm băng dùng cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng, cả 2 mặt cũng đều quét một lớp chì lên để cách nhiệt. Nhưng dù vậy thì nơi sát gần với cánh cửa cũng bị đóng băng, nước đá trên cửa thấm ướt mặt đất. Càng đi sâu vào bên tỏng thì từng khối băng cao khoảng đầu người cũng được dựng chỉnh tề ngay ngắn ở đây. Hầm này có 3 gian lớn, mỗi gian đều rộng ngang ngửa Tùng Phong viện, bên trong được xếp kín những khố băng lớn. Ban đầu nhìn vào đây thì có chút đồ sộ, còn Hồ Đức Toàn thì chết ở bên cạnh góc tường.
Tần Hoan vừa mới đi đến gian thứ 3 của hầm băng liền nhìn thấy được Hồ Đức Toàn.
Hồ Đức Toàn cuộn mình nằm trên mặt đất, mu bàn tay và cổ tay lộ ở bên ngoài trắng xanh. Tiếp tục nhìn thì thấy trên mặt ông ta cũng có màu trắng xám, trên lông mày và lông mi còn có một tầng băng mỏng.
Tần Hoan bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh rồi thì ánh mắt nàng nhạy cảm nhìn nhìn qua xung quanh.
Từng khối băng chỉnh tề xếp chồng chất 2 bên, Hồ Đức Toàn nằm cuộn tròn ở chính giữa lối đi. Nếu để người bình thường nhìn vào thì cảnh tượng này cực kỳ quái lạ, mà lạ nhất chính là trên mặt Hồ Đức Toàn dường như phảng phất một nụ cười.
Trịnh Bạch Thạch tiến lên nói, "Quận chúa, lúc bọn ta đến đã nhìn thấy thế này rồi, ông ta cứ như đang nằm ngủ trên mặt đất còn cửa bên ngoài chỉ đóng hờ. Người của bọn ta đã tìm kiếm ở xung quanh đây nhưng lại không phát hiện ra dấu vết gì của ai khác cả. Còn về bên ngoài, hỏi người dân xung quanh thì bọn họ có nói cửa viện chỗ này thường xuyên nửa đóng nửa mở như vậy, cho nên không ai biết bên trong có người ở hay không..."
Tần Hoan không nhiều lời, "Ta nhìn kỹ ông ta trước đã rồi tính."
Tần Hoan ngồi xổm xuống, ban đầu kiểm tra đơn giản thi thể của Hồ Đức Toàn sau đó mới căn dặn, "Chỗ này không tiện, thi thể còn phải đưa ra ngoài nghiệm, hiện tại xem ra chắc chắn là bị đông lạnh chết. Chỉ là cửa vẫn luôn mở chứ không bị khóa kín cho nên về lý thì ông ta không thể nào để cho bản thân mình bị đông lạnh mà chết ở đây được cả."
Trịnh Bạch Thạch lập tức phân phó người mang thi thể Hồ Đức Toàn ra ngoài. Vừa nhấc ông ta lên xong thì Tần Hoan liếc mắt một cái đã nhìn thấy xấu vết ngay dưới thân thể ông ta. Mặt sàn của hầm băng này đều dùng đá xanh để trải xuống, mà hiện tại dưới thân Hồ Đức Toàn lại có một dấu vết. Tần Hoan ngồi xổm xuống, phát hiện đó chính là vết bùn đất.
"Trịnh Đại nhân, người nhìn xem, đây có phải là dấu chân người không?"
Trịnh Bạch Thạch vừa nghe xong liền lập tức đến gần xem xét, "Đúng thật là rất giống, giống nửa trước bàn chân người."
Nói xong Trịnh Bạch Thạch đứng thẳng người dậy, "Là dấu chân của Hồ Đức Toàn sao?"
Tần Hoan lắc lắc đầu, lấy tay chỉ chỉ vào độ dài rộng của dấu chân, "Không phải của ông ta, dấu vết này khá ta, dấu chân của Hồ Đức Toàn chắc hắn sẽ phải nhỏ hơn một chút..."
Tần Hoan quay sang nhìn về phía Trần Vạn Phúc đứng ở sau cùng, "Trần chưởng quầy, hầm băng này có còn người nào khác lui tới không?"
Trần Vạn Phúc lập tức lắc đầu, "Không có không có, hầm bằng này bắt đầu từ mùa đông năm trước lưu trữ băng sau đó đã không có ai đến đây rồi. Bình thường chìa khóa nhà kho thì ở chỗ ta có 1 cái, Hồ Đức Toàn giữ một cái, để ông ta giữ chìa khóa chính là để canh gác, đề phòng băng trong hầm tan hết, hoặc có bị ngập nước khi mưa hay không. Đầu tháng sau thì mới bắt đầu có người đến di chuyển băng đi."
Tần Hoan nhìn về phía Trịnh Bạch Thạch, Trịnh Bạch Thạch lập tức nói, "Ta cho người đi in lại dấu chân này."
Tần Hoan gật đầu sau đó lại quay sang nhìn xung quanh, nhìn được một vòng thì vẫn không phát hiện ra dấu vết gì khác. Nàng đi theo lối đi này ra ngoài được vài bước thì nhìn thấy có một vũng nước ở chỗ cửa ra vào.
"Vừa rồi ta nhìn thấy trên y phục của Hồ Đức Toàn có dấu vết vị mài mòn, còn có cả bùn đất dơ bẩn, ta đoán là hung thủ kéo Hồ Đức Toàn từ ngoài vào đây, còn bùn đất dính trên giày hắn chính là do lúc vừa bước vào cửa đã giẫm phải vũng nước kia cho nên mới để lại dấu chân dọc đường. Nhưng vì hắn kéo lê Hồ Đức Toàn ở phía sau cho nên dấu chân của hắn đã bị thi thể của Hồ Đức Toàn lau đi rồi, đến chỗ cuối cùng, hắn thả Hồ Đức Toàn xuống cho nên cũng không nhìn thấy được dấu chân của bản thân mình do đã bị Hồ Đức Toàn che lại..."
Trịnh Bạch Thạch ban nãy còn đang suy nghĩ vì sao đến tận cuối con đường rồi mới phát hiện ra dấu chân, Tần Hoan giải thích như vậy thì lại cực kỳ hợp lý khiến cho Trịnh Bạch Thạch liên tục khen ngợi. Hiện tại Tần Hoan liền rời khỏi hầm băng rồi bước ra ngoài, lúc này nàng mới thở ra một hơi, đứng ngoài cửa hầm thì thôi, nhưng càng đi vào sâu bên trong thì càng lạnh. Nàng mặc y phục mùa xuân, mặc dù chỉ mới vào trong khoảng 1 khắc thôi những đã cảm thấy cái lạnh sắp ngấm đến xương cốt rồi.
Hồ Đức Toàn đã được đặt ở một sương phòng bên cạnh, lúc Tần Hoan đến đó nhìn thấy thân thể Hồ Đức Toàn vẫn còn đang cuộn tròn, mà trên người ông ta thì cũng chỉ mặc một bộ áo tơ ngày xuân mà thôi.
Trịnh Bạch Thạch cũng bước đến nói, "Đang yên lành thì chắc chắn ông ta sẽ không đến hầm băng rồi đông chết chính mình. Bọn ta còn tìm thấy chút đồ ăn cùng với nửa bình rượu nhỏ trong phòng của ông ta. Quận chúa có cần đến đó nhìn trước không?"
Tần Hoan lắc đầu, "Ta nghiệm thi trước, để chút nữa rồi xem."
Tần Hoan nói xong liền gỡ áo choàng xuống, đeo bao tay lên sau đó đốt hương khử thối lên bắt đầu nghiệm thi.
Bởi vì bị đông chết cho nên thi thể Hồ Đức Toàn không hề có dấu hiệu thối rữa, thậm chí cũng không có mùi hôi thối của tử thi, thi ban trên người đều là màu đỏ. Trần Vạn Phúc chưa từng thấy người ta nghiệm thi, cũng không phải người của nha môn nên đã được Trịnh Bạch Thạch mời ra sảnh chính trước rồi. Trần Vạn Phúc vừa đi vừa nghĩ đến dáng vẻ của Tần Hoan, cực kỳ kinh ngạc hóa ra Vĩnh Từ Quận chúa lại thật sự đúng như những lời được nhắc đến trong tin đồn.
Bên trong sương phòng, chỉ có Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương là được phép ở lại.
Tần Hoan vừa nghiệm thi vừa nói, "Nạn nhân là Hồ Đức Toàn, thân cao 5 thước rưỡi, mặt trắng môi tím, thi thể có biểu hiện chính là bị đông lạnh mà chết. Dựa theo mức độ đông cứng thì có thể dự đoán thời gian tử vong vào khoảng sau nửa đêm hôm kia, cũng chính là sáng sớm hôm qua trước khi hừng đông, khoảng cách đến hiện tại vào khoảng 15 canh giờ. Bên ngoài thi thể không có dấu vết ngoại thương rõ ràng, hai tay có dấu vết xanh tím, dưới chân cũng có bầm tím, nghi ngờ là lúc hung thủ kéo lê nên đã để lại."
Sáng sớm hôm qua trước khi hừng đông! Trịnh Bạch Thạch liếc nhìn Triển Dương một cái!
Tần Hoan nói xong thì hơi dừng lại, "Có vẻ như nạn nhân có dấu hiệu đau ốm kéo dài, thân thể không tốt lại mặc y phục mỏng manh cho nên chỉ ở trong hầm băng 1-2 canh giờ sẽ tiến vào giai đoạn hôn mê, đợi cho đến khi nhiệt độ thân thể hạ xuống từng chút một, cho đến khi độ ấm của các cơ quan nội tạng cũng trở nên lạnh lẽo như nước mùa đông thì trái tim sẽ ngừng đập. Nếu vào ngày thời tiết lạnh giá thì từ lúc bắt đầu cho đến lúc chết hẳn chỉ có 1-2 canh giờ, còn trong hầm băng này thì cũng cần 2-3 canh giờ. Cho nên ta đoán được nạn nhân hẳn là bị lôi đến hầm băng vào khoảng giờ Tý đêm hôm kia, ông ta cuộn mình lại một chỗ chứng tỏ trước khi chết đã cảm nhận được rét lạnh. Ta đoán có lẽ hung thủ dùng thuốc mê hay gì đó tương tự khiến cho ông ta choáng váng sau đó mới kéo vào đây."
Tần Hoan nói xong, Trịnh Bạch Thạch nhìn lên mặt Hồ Đức Toàn rồi nói, "Rõ ràng là ông ta bị đông chết, nhưng tại sao trên mặt lại nở nụ cười?"
Mặc dù Hồ Đức Toàn đã chết nhưng gương mặt lại đang cười, bởi vậy nụ cười này nhìn vào lại cực kỳ rùng rợn. Tần Hoan nói, "Trước khi con người bị đông chết thì đa phần sẽ xuất hiện ảo giác, có người còn cảm thấy bản thân mình cực kỳ ấm áp cho nên có khi tìm thấy người bị đông chết ngoài đồng không mông quạnh nhưng họ lại cởi y phục ra. Mặc dù Hồ Đức Toàn bị đông chết nhưng trên người ông ta không cảm nhận được bất cứ sự đau khổ nào cả, ngược lại còn rơi vào trong ảo giác. Lúc đó con người đa phần sẽ nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, bởi vậy mới nhìn thấy nụ cười trên mặt họ."
Trịnh Bạch Thạch nghe xong cũng không nói nên lời, "Mặc dù kinh thành có tuyết lớn nhưng cũng sẽ không trở thành thiên tai, chưa từng gặp phải vụ án nào bị đông cóng mà chết cả."
Tần Hoan nói xong lại tiếp tục nghiệm thi, "Chết đi dưới tình huống nhiệt độ hạ xuống cực thấp thì huyết dịch trên người anngj nhân sẽ khuếch tán rất chậm, cho nên màu sắc thi ban cũng cực kỳ mờ nhạt. Không phát hiện ra vết thương trí mạng cùng với ngoại thương dẫn đến hôn mê cho nên chắc hẳn ông ta đã bị đánh thuốc mê. Trịnh Đại nhân, ta muốn mổ nghiệm..."
Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Đương nhiên là nghe theo Quận chúa."
Tần Hoan nói mổ nghiệm liền mổ nghiệm, Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương ở bên cạnh quan sát. Huyết dịch trong thân thể Hồ Đức Toàn chảy ra ngoài từng chút từng chút một, mặc dù đã chết được 1 ngày 1 đêm thế nhưng thi thể lại cực kỳ tươi mới. Đến khi Tần Hoan hoàn tất mổ nghiệm thì lại thấy nàng dùng dao nhỏ cạo ra một lớp bột phấn màu đen, "Đây là bột của lá hoa Mạn đà la, bình thường thì đây là thành phần chủ yếu của thuốc mê. Trịnh Đại nhân, ta đề nghị đi điều tra chiếc đèn dầu mà Hồ Đức Toàn dùng trước khi chết."
Trịnh Bạch Thạch chỉ thấy mùi máu tươi chỗ này xộc vào trong dạ dày khiến cho lòng dạ cuồn cuộn từng cơn, nghe thấy thế lập tức quay ra ngoài đi an bài.
Tần Hoan thu dọn thi thể xong rồi đi rửa tay rửa mặt chải đầu, cuối cùng cũng đi đến chính đường.
Trong chính đường, Trần Vạn Phúc nhìn thấy Tần Hoan đến liền vội vàng đứng lên, còn Trịnh Bạch Thạch cũng đang từ phòng sưởi bên cạnh đi đến, "Quận chúa, người vào đó xem thử, bấc đèn trong ngọn đèn này đã cháy hết rồi."
Tần Hoan lập tức đi vào trong phòng sưởi, quả nhiên nhìn thấy bấc đèn đã cháy cạn kiệt. Mặc dù vậy thì vẫn tìm được bột phấn màu đen bên trong, "Chính ngọn đèn này tác quái! Đây là bột của lá Mạn đà la."
Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Đây chính là ngọn đèn của bản thân ông ta, sao bên trong lại có những thứ này?"
Tần Hoan chau mày, nàng quay lại nhìn thì thấy trên bàn đặt vài món nhắm và một bầu rượu. Nàng bước đến gần, mấy đồ nhắm kia cũng chỉ là món ăn thường thấy, ngay cả rượu cũng không phải loại đắt tiền gì, mà trên bàn lại đặt 2 bộ bát đũa đã được dùng qua. Nàng lập tức khẳng định, "Xem ra chính là người mà tối hôm đó đến đây thăm hỏi ông ta."
Tần Hoan quay lại hỏi Trần Vạn Phúc, "Trần chưởng quầy, Hồ Đức Toàn có bạn bè quen biết gì không?"
Trần Vạn Phúc lắc đầu, "Chuyện này thì ta không biết, có điều những lời đồn đại về ông ta trong tửu lâu bọn ta đều không tốt lắm. Người này thích uống rượu, vì vậy mới làm lỡ rất nhiều chuyện, cộng thêm mượn tiền người khác sau đó không trả lại, cho nên tất cả mọi người đều không ưa gì ông ta."
Địa ngục Hàn băng chính là trừng phạt những người bị thân nhân từ mặt. Tần Hoan hỏi lại, "Ông ta còn người nhà không?"
Trần Vạn Phúc lại lắc đầu, nhưng rất nhanh đã nói, "Ta không biết là ông ta có hay không, suốt 3 năm nay ông ta chỉ có 1 thân 1 mình, có vẻ như không có người nhà. Nhưng trước đây ta nghe người làm nói thì hình như ông ta còn có một nữ nhi..."
Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Vậy nữ nhi của ông ta hiện tại ở đâu?"
Trần Vạn Phúc thở dài, "Nghe nói 5 năm trước ông ta thiếu tiền đánh bạc không trả được, sau đó liền bán nữ nhi nhà mình đến thanh lâu rồi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương