Sáng sớm hôm nay.

Ngôi ở trong phòng làm việc Đổng Học Bân lén download một cái phân mềm máy tính giá cổ phiếu thị trường chứng khoán, phân tích cổ phiếu ngân hà.

Thật ra Đổng Học Bân lại làm sao không muốn kiếm tiền, nhưng mà nghĩ lại, hắn vẫn là cảm thấy đầu tư cổ phiếu không phải cái biện pháp kiếm tiền, trước tiên không nói Đổng Học Bân không có tiên, cho dù hắn có tiền, bởi vì quy tắc hạn chế hô thầm lưỡng thị, ngay trong này bán được cổ phiếu không có biện pháp trong ngày bán sạch, ít nhất phải chờ đến ngày giao dịch thứ hai mới được, cũng chính là cái gọi là thao tác t+1, Đổng Học Bân back chỉ có thể lùi về một phút, cái thời gian này hắn tuy nói có thể đảm bảo trên cổ phiếu tăng, nhưng trong ngày cuối phiên cùng mở phiên ngày thứ hai hăn lại không cách nào dự liệu, nguy hiểm quá lớn.

Như hắn ngày đó cho Chu Trường Xuân chọn cao su Hải Nam, đúng là trong vòng một phút ra khỏi đình bảng tăng thật nhiều, Chu Chủ nhiệm cũng rất cao hứng, nhưng gần tới lúc báo cáo cuối ngày rồi lại là rớt xuống đến một chút, hơn nữa ngày hôm sau thoáng một cái xuống thấp nữa, cơ bản không kiếm được bao nhiêu tiền, còn suýt nữa bù.

Duy nhất có thể t+0 cũng tức là có thể trong ngày mua bán cổ phiếu chỉ có quyền chứng. Nhưng hiện tại quyền chứng chỉ còn lại một cái - cầu vồng cwbi, quyến chứng này giống như cá chết mỗi ngày rớt vài phần mỗi ngày rớt vài phần, ngay cả cơ hội ba đoạn thao tác đều không có. Cho nên Đổng Học Bân chỉ có thể buông tha cách nghĩ mua bán cổ phiếu kiếm tiền, chuyên tâm phân tích cho Chu Trường Xuân, không nói bảo đảm hắn có thể kiếm tiền, ít nhất trong ngày lúc này có thể khiến Chu chủ nhiệm vui vẻ chút, như vậy quan hệ hắn cùng lãnh đạo cũng có thể kéo gần rất nhiều.

Đổng Học Bân à Đổng Học Bân, cố gắng nha!

Tất cả cũng là vì thăng quan!

“Hắc hắc, Bân Tử hôm nay đủ sớm?”

“Chào buổi sáng mọi người”.

“Buổi sáng tốt lành”.

Mọi người lục tục đến đơn vị.

Đổng Học Bân cùng các đồng nghiệp gọi nhau, nhanh chóng đem phần mềm cổ phiếu trên máy tính tắt đi.

Chỉ chốc lát sau, Quách Thuận Kiệt người cuối cùng đến, nhìn thấy trên mặt đất có bụi, hắn không khỏi nói: “Vừa lau chùi tại sao lại bẩn thỉu rồi? Hôm nay còn có kiểm tra vệ sinh đến!” Bời vì mấy ngày này Chu Trường Xuân thân thể không khỏe luôn muộn phòng tổng họp, cho nên Quách Phàn Vỹ buổi sáng cũng lười biểu hiện làm vệ sinh, gần đây một mực đều là Đổng Học Bân làm. Dứt lời, Quách Thuận Kiệt đem túi phóng tới trên bàn làm việc của mình, nghiêng đầu ngó ngó Đổng Học Bân, “Tiểu Đổng, quét quét rác”.

Lại con mẹ nó là ta? Đổng Học Bân không sợ làm việc, chút mệt mỏi này hắn cùng mẹ những năm này cuộc sống nghèo khó so lên tính là cái gì?

Hắn không chịu được bộ dáng ngang ngược của Quách Thuận Kiệt, không chịu được cái tức này.

Lặp đi lặp lại nhiều lần bị Quách Thuận Kiệt chèn ép, Đổng Học Bân đều nhanh chóng giận điên rồi!

Nhưng mà vừa nghĩ tới chính mình vừa hòa vào phòng tổng họp cái tập thể lớn này, một người mới thật sự không dễ cùng một người cũ trên mặt có chỗ dựa đối nghịch, nghĩ nghĩ, Đổng Học Bân liền cắn răng nhẫn nhịn, khẽ vén tay áo bước đi đến phía sau cửa quơ lấy cây chổi quét rác làm việc. Đổng Học Bân có thể cảm giác được Quách Thuận Kiệt hai ngày này là càng xem mình càng không vừa mắt, nguyên nhân cụ thể hắn đại khái cũng có thể đoán được, chính mình một người mới vừa tới đơn vị liền đoạt danh tiếng người cũ, đem nan đề hắn không giải quyết được giải quyết, cho nên Quách Thuận Kiệt mới nổi lên ghen ghét.

Thường Quyên cùng Quách Phàn Vỹ giả bộ như không phát hiện.

Đàm Lệ Mai cùng Thung Tử có chút nhìn không được, khởi thân, cũng cầm lấy công cụ giúp Đổng Học Bân quét dọn.

Quách Thuận Kiệt xem ba người bọn hắn, bĩu môi, bắt đầu lên mạng đi dạo diễn đàn nói chuyện phiếm.

Đổng Học Bân hôm nay là thật mệt mỏi, xoay người lướt qua góc tường, eo bắt đầu đau, không có cách nào, mấy ngày nay hắn chăng những cần đem vệ sinh văn phòng làm tốt, còn phải làm tốt công tác trong tay mình, thậm chí liền vốn bản thảo Quách Thuận Kiệt hẳn phải đánh cái này cũng toàn bộ giao cho Đổng Học Bân duy trì, thật sự không có một lát nhàn rồi.

“Bân Tử, cậu nghỉ một lát đi, chỗ này có tôi” Thung Tử hàm hậu nói.

Đổng Học Bân đem tay xoa eo cầm xuống, cười lớn nói: “Tôi không mệt, cám ơn.”.

Đàm Lệ Mai lặng lẽ hướng Quách Thuận Kiệt bên kia bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Hắn à, thì không xem được người khác tốt” Đàm Tử miệng tuy lớn, nói cái gì cũng dám nói ra bên ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là nàng tuyệt không biết đúng mực, như vừa rồi, nàng tuy cũng tức giận Quách Thuận Kiệt đối với Đổng Học Bân thái độ hô đến gọi đi, nhưng bên ngoài Đàm Lệ Mai lại khó mà nói cái gì.

Quách Thuận Kiệt tư lịch đủ, trong phòng lại có người, có thể không đắc tội mà nói ai cũng không muốn đắc tội hắn.

Mười phút sau, Đổng Học Bân rốt cục làm xong việc, thở hồng hộc hướng trên ghế làm việc ngồi xuống, liền chuẩn bị đánh một phần bản thảo ngày hôm qua chưa viết xong.

Ai ngờ không đợi Đổng Học Bân hơi thở này thở gấp xong, đến cơ hội trước khi uông nước tiếp chén nước Quách Thuận Kiệt lại có thể chỉ trống rỗng thùng nước: “Nước không có, Tiểu Đổng, chuyển bình nước trở về.” Quách Thuận Kiệt rất không hài lòng Đống Học Bân lúc trước thái độ muôn cùng hăn trừng mắt, cha hắn cùng chính ủy quan hệ rất tốt, liền Lý Khánh chủ nhiệm cùng Chu Trường Xuân đều đối với hắn rất khách khí, Đổng Học Bân ngươi dựa vào cái gì?

Đổng Học Bân thoáng cái liền nổi giận: “Chuyển nước?” Không để ý tới ngươi ngươi không để yên sao?

Quách Thuận Kiệt lạnh lùng nhìn hắn: “Phải!”.

Lão Nghiêm cảm thấy Quách Thuận Kiệt có điểm quá đáng, nhíu lại lông mày đem báo chí để xuống: “Tiểu Đổng cũng mệt mỏi, cậu gọi điện thoại cho lão Vương làm vệ sinh, môi lân không đều là cho hắn chuyên sao?” Đừng nói chính ủy, so với chính ủy quan lại lãnh đạo lớn hai cấp lão Nghiêm đều đắc tội, cũng không sợ đắc tội nhiều hơn mấy người nữa.

Quách Thuận Kiệt cũng không quay đầu lại nhìn lão Nghiêm, nói thẳng: “Lão Vương lúc này đang bận rộn làm vệ sinh, nào có tới được?”.

Đổng Học Bân nói: “Anh không gọi điện thoại liền biết người ta bận rộn?”

“Thì sao?” Quách Thuận Kiệt trừng mắt nói: “Cho cậu chuyển thùng nước tính cái gì? Tôi còn chỉ huy không được cậu? Tiểu tử ngươi có hiểu quy củ hay không? Những chuyện lặt vặt này đều phải là người mới đến làm! Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ lại còn để cho ta cùng Phàn Vĩ lão Nghiêm đi chuyển?”

Thường Quyên hoà giải nói: “Tôi xem Chu Chủ nhiệm cũng sắp đến, cùng bớt nói hai câu”.

Đàm Lệ Mai chán ghét nhìn Quách Thuận Kiệt một cái: “Đúng rồi, Lý Khánh Trưởng phòng nói muốn văn kiện ở chỗ cậu đó? Tôi buổi sáng gặp thì nghe nói cần càng sớm càng tốt”.

Quách Thuận Kiệt nhàn nhạt ừ một cái, từ trên mặt bàn rút ra một phần túi giấy da, sau đó nghiêm mặt nhìn về phía Đổng Học Bân: “Tôi cũng không tin còn chỉ huy không được cậu, ai cũng không cho phép giúp hắn, để chính hắn chuyển” Cùng Đổng Học Bân nhìn một cái, Quách Thuận Kiệt thấp giọng hung hăng nói: “Tôi sau khi trở về nước nếu không đổi, tiểu tử cậu chờ đó cho tôi”.

“Ta chờ đây!” Đổng Học Bân đã triệt triệt để không thể nhịn được nữa, cười lạnh một tiếng: “Ta hôm nay sẽ con mẹ nó không đổi! Anh cắn tôi sao?”

Quách Thuận Kiệt giận quá thành cười: “Được, cứ đợi xem!”

Đùng một tiếng, cửa phòng làm việc bị Quách Thuận Kiệt đi ra ngoài đưa văn kiện nặng nề đóng lại.

Không khí khẩn trương hơi trì trệ, đám người Đàm Lệ Mai vừa muốn nói chút gì đó, cửa lại là mở.

“Ồ? Đều đang làm sao?” Chu Trường Xuân kẹp lấy cặp công văn đi làm đến.

Thường Quyên vội nói: “Không có việc gì không có việc gì, chào Chu Chủ nhiệm”.

Chu Trường Xuân gật gật đầu, vừa định xoay người trở lại văn phòng nhỏ, nhưng lại nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi Tiểu Đổng, cậu tới phòng tôi một chuyến”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện