Thời gian giữa trưa, sự tình Đổng Học Bân sắp nhậm chức Phó Chủ nhiệm phòng tổng họp dĩ nhiên truyền khắp phân cục thành tây. Nghe thấy tin tức, lãnh đạo và khoa viên các đồng nghĩệp không một ai không thâm giật mình, đều nghĩ có phải là sai ở đầu rồi, Tiểu Đổng không phải mới 23 tuổi sao? không phải mới thi đậu nhân viên công vụ chưa đầy hai tháng sao? Nào có nhanh lên chức như vậy? Người có tư cách hiểu rõ một sô nội tình càng kinh ngạc hơn, lại có thể có thể làm cho Phó cục trưởng Lim Hoa trầm mặc gần hai năm kia giúp hắn nói chuyện? Lại có thể chen chúc đánh bại nhân tuyên Chu Chính ủy để danh đoạt được thắng lợi? Cái này cùng...

Văn phòng Chính ủy.

Quách Thuận Kiệt vừa vội vừa tức nói: “Chu thúc, đây là có chuyện gì? Không phải ngài nói không có vấn đề sao?”

Chu Quốc An bị xếp đặt một lần cũng đang giận ngút trời, nghe vậy mặt lập tức âm trầm, “Cậu hỏi ý tứ tôi? Ngày đó lúc ba mẹ của cậu đều ở đó, tôi nói thế nào với cậu? Tiếp xúc nhiều cùng Dưong Cục Trường! Cho dù không thể tranh thủ phiếu của hắn thì cũng không thể khiển hắn bỏ phiếu chống! Nhưng cậu đã làm thể nào? Chẳng những Dưong Nhất Trung và Từ Cục trưởng kiên quyết phản đối cậu thượng vị! Đen cả Lưu Hoa cùng... cậu nói cho tôi nghe một chút đi! Cậu đăc tội bọn họ khi nào? Hả!? Vì sao trước đó không thẳng thắn nói với tôi?”

Quách Thuận Kiệt oan uông, “Chu thúc, cháu thề cháu thật không có đắc tội qua bọn họ, nhất là Lưu Hoa Lưu Cục trưởng, cháu không nói chuyện nhiều cùng hắn”.

“Được rồi!” Chu Quốc An tức giận vỗ bàn, “Không phải cậu đắc tội với người, chẳng lẻ còn là do Đổng Học Bân đều tranh thủ bọn họ qua bên hắn? Hắn mới đến phân cục hơn một tháng! Nào có năng lượng lớn như vậy!?” Chu Quốc An quy kết đem toàn bộ trách nhiệm thất bại đô lên trên đầu Quách Thuận Kiệt.

“Nhưng cháu... nhưng cháu thật sự không làm!”

Cùng lúc đó, chỗ Chủ nhiệm văn phòng chính trị.

Quách Phàn Vỹ thần sắc chán nản nhìn sang Bàng Bân phía sau bàn làm việc, “Bàng Chủ nhiệm, tại sao là Đổng Học Bân lên?”

Bàng Bân tự nhủ trong lòng, ngươi hỏi ta ta đi hỏi ai đây, hắn cũng buồn bực, “Phàn Vỹ, cái tên Tiểu Đổng này rốt cuộc xuất hiện chỗ nào? Tại sao Từ Cục trưởng ủng hộ cho hắn lớn như vậy? Hơn nữa hắn quan hệ với Dưong Cục Trưởng và Lưu Cục trưởng... cùng rất tốt? Cậu thấy qua bọn họ lui tới chưa?”

Quách Phàn Vỹ vẻ mặt cầu xin nói: “Em chỉ biết Đổng Học Bân và Lý Khánh Chủ nhiệm quan hệ không tệ, nhưng Từ Cục trưởng cùng Lưu Cục trưởng, bọn họ... A, lần thi đấu bóng đá kia hắn giúp trong cục nghịch chuyện trận đầu? Từ Cục trưởng giống như rất cao hứng, có phải là vì vậy? Đúng rồi, bài phát biểu của Dưong Cục trưởng cũng là Đổng Học Bân một mực ghi... Nhưng mà Cục trưởng Lưu Hoa? Ôi chao Lưu Cục trưởng cùng giúp Đổng Học Bân nói chuyện?”

Chỗ khác.

Ngoài căng-tin đơn vị không xa.

Một người trung niên hơn bốn mươi tuổi nói: “Tiểu Đổng Chủ nhiệm, chúc mừng chúc mừng”.

Tiểu Cao phòng chính trị: “Đổng Chủ nhiệm thắng chức!, có phải là nên bày một bàn mởi khách không?”

Tiểu Vương quen trong đội bóng: “Đổng Chủ nhiệm, chúc mừng ngài”.

Một ít đồng sự khi thi đấu bóng đá biết mặt đều đến chúc, tuy trong lòng Đổng Học Bân tốt đẹp, nhưng cũng không có bị ngạc nhiên vui mừng cực lớn làm cho đầu hôn mê, càng là lúc này càng phải cúi mình, cho nên ngoài miệng chỉ là khiêm tốn nói kêt quả bổ nhiệm còn chưa xuống, mình cũng không biết, còn bảo mọi người đừng kêu Đổng Chủ nhiệm.

Ăn cơm xong vừa định trở lại phòng tổng hợp, điện thoại văn phòng Lý Khánh gọi tới điện thoại di động Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân vội vàng đi lên lầu tìm hắn, vừa mới tiến vào phòng, chợt nghe Lý Khánh cười ha ha nói: “Được lắm! Tiểu tử cậu được lắm!”

Trước mặt đồng sự phải khiên tốn, nhưng cùng lãnh đạo ở đây hiển nhiên sẽ không thể làm như vậy, bằng không sẽ làm lãnh đạo cám thấy ngươi giả bộ nên Đổng Học Bân cảm kích nói: “Cảm ơn trưởng phòng Lý, nếu không có ngài đề danh, lần này tôi cũng không còn cơ hội lên Đảng ủy, càng không cơ hội làm Phó Chủ nhiệm”.

Lý Khánh rất hài lòng thái độ của hắn, cười nói: “Không cần cám ơn tôi, nói thật, chức Chủ nhiệm này có thể rơi xuông trên đầu cậu, không chỉ là tôi, chỉ sợ đến Từ Cục trưởng và Tống Bí thư giúp cậu nói tại hội nghị Đảng ủy cũng không nghĩ tới, tiểu tử cậu vận khí thật là khá tốt, đến Dương Cục Trường và Bàng Chủ nhiệm... Thậm chí Lưu Hoa Cục trưởng cùng đều bỏ phiếu cho cậu”.

Đổng Học Bân ngẩn ra, “Bàng Chủ nhiệm? Ông ấy không phải ủng hộ Quách Phàn Vỹ sao?”

Lý Khánh cười tủm tỉm nói quá trình hội nghị cho hắn nghe.

Đổng Học Bân nghe xong toát một thán mồ hôi, mới hiểu được lần này thắng nhiệm mạo hiểm đến cỡ nào, sau đó, Đổng Học Bân vô cùng may mắn vì quân cờ mình đi đúng rồi, ghi bản thảo cho Dương Nhất Trung, thay Từ Yến thắng trận hả giận, đưa hạch đào cho Lưu Hoa, vẫn vân, trong lúc đó nếu như thiếu một nước cờ... cái Phó Chủ nhiệm này cũng tuyệt đối đến không đến được trong tay mình! Sau khi đi ra từ trong phòng Lý Khánh, Đổng Học Bân lập tức đi văn phòng Từ Yến.

Trên đường đi lên lầu, Đổng Học Bân đột nhiên nghĩ đến, a, mình nhận được tin tức trước tiên hắn là phải đi Từ Yên bên kia để biểu đạt lòng biết ơn mới đúng, mà không nên đi ăn Tiểu Lữ trước, đổ mồ hôi, cao hửng đã quên đi, giác ngộ chính trị vẫn quá thấp! Thế là hắn vội vàng bước nhanh hơn.

Trong văn phòng, Từ Yến và Tổng Thủ Kiệt đều ở đây.

Đổng Học Bân sợ nàng so do chuyện mình đã tới chậm, không đợi lãnh đạo nói cái gì liền vội vàng cảm ơn hai người bọn họ.

Tổng Thủ Kiệt cười cười hỏi một câu, “Tiểu Đổng, quan hệ giữa cậu cùng Lưu Hoa Cục trưởng và Dương Nhất Trung Cục trưởng không tệ?”

Đổng Học Bân hiểu rõ hẳn là thử quan hệ mình và bọn họ, nhưng chính giữa chuyện này là có chuyện không nên nói cùng Từ Yến Tổng Thủ Kiệt, thể là Đổng Học Bân giả vờ ngây ngốc nói: “Tôi ghi qua mấy lần bản thảo cho Dương Cục trưởng, quan hệ cùng... bình thường, Lưu Cục trưởng bên kia càng... tôi cũng không biết tại sao hai vị Cục trưởng lại bỏ phiếu cho tôi, có phải là Lưu cục và Dương cục không thích Quách Thuận Kiệt?”

Tổng Thủ Kiệt như có điều suy nghĩ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Từ Yến quay đầu đưa mắt nhìn Đổng Học Bân, lộ ra một cái mỉm cười khó được, “Quý trọng lần cơ hội này, tôi ở trong cục ngây người nhiều năm như vậy, vẫn lần đầu tiên nhìn thấy người vừa mới tiến vào cơ quan hai tháng lại đặc biệt vào Đảng, sau đó lại đặc biệt lên làm Phó Chủ nhiệm”.

Đổng Học Bân lập tức nói: “Đều là Từ Cục trưởng và Tống Bí thư nâng đỡ”.

Từ Yến nói: “Cậu năm nay vừa hai mươi ba? Tuổi và tư lịch của ngươi phải kém hơn 95% mọi người trong phân cục chúng ta, tranh luận khắng định không nhỏ, cho nên mấy ngày nay tận lực khiêm tốn một chút...” Sau khi dạy bảo Đổng Học Bân vài câu, Từ Yến nói: “Được rồi, trở về công tác đi”.

“Cảm ơn lãnh đạo dạy bảo!”

Vui vẻ ra khỏi phòng Từ Yến văn, Đổng Học Bân cân nhắc, lại theo thứ tự bái phỏng Dương Nhất Trung và Lưu Hoa, cuối cùng liền cũng đi văn phòng Bàng Bân và Diêm Lượng một chuyển, chân thành biểu đạt lòng biết ơn của mình. Bất kể là xuất phát từ nguyên gì, người ta dù sao cũng là bỏ phiếu ủng hộ mình, cho nên cái tạ ơn này là nhất định phải nói, nếu không sẽ bị lãnh đạo ghi hận.

Chờ bái phòng hết các lãnh đạo, Đổng Học Bân tựa ở trên tường hành lang ngăm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Vốn tường rằng sẽ tốn nhiều năm, không ngờ nhanh như vậy đã thắng lên Phó Chủ nhiệm!

Khảo công vụ viên... nhập Đảng... thắng lên Phó Chủ nhiệm... lại tiến vào một bước trong mục tiểu tiến vào Trung ương!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện