Thời tiết vừa mới ấm lại một chút, ánh nắng đầu xuân mang theo vài phần ngượng ngùng, chiếu lên mấy cành chồi non xanh biếc.

Mộ Tử Duyệt lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, tay vừa khẽ nhấc, một tỳ nữ đang quỳ lập tức đem một quả bồ đào bóc vỏ đưa vào miệng. Hai ngày nay hắn giả bệnh, quả thật nhàn nhã.

Trước nhuyễn tháp, ba bốn mỹ thiếu niên đứng thành một hàng, hoặc mềm mại, hoặc thanh tú, hoặc đáng yêu, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn lên, đánh giá vị quyền thần Nghiễm An vương trong lời đồn đãi.

Mộ Tử Duyệt lười biếng hỏi: "Các ngươi đều là vì ngưỡng mộ uy danh bổn vương mà tự nguyện đến sao?"

Giọng nói cực kỳ êm tai, phảng phất tựa như tiếng suối reo nơi phật sơn, làm người nghe mơ màng. Chỉ là tỳ nữ phía sau giúp nắn vai vừa nghe, nhịn không được tay khẽ run, suýt chút nữa thì bật cười.

Một mỹ thiếu niên lớn gan ngẩng đầu lên trả lời: "Tự nhiên phải vậy. Nghe nói vương gia phong lưu phóng khoáng, tuấn nhã vô song, nhóm tiểu nhân thập phần nguyện ý đi theo..."

Mộ Tử Duyệt đứng lên, lúc này nhóm thiếu niên mới nhìn rõ bộ dáng của vị Nghiễm An Vương này, chỉ thấy hắn có làn da màu mật ong, hàng lông mày nghiêng dài nhập thái dương, đôi mắt híp lại, ánh mắt sắc bén làm người ta phát run.

Nhóm thiếu niên không tự chủ được liền cúi đầu, không dám nhìn nữa: nghe nói vị Nghiễm An vương này tuy rằng dung mạo tú lệ, nhưng từng ở biên thùy mấy năm, tư thế hào hùng, mang theo vài phần sát khí, xác thực danh bất hư truyền.

Mộ Tử Duyệt đi qua đi lại trước nhóm thiếu niên vài bước, cuối cùng dừng ánh mắt trên người một thiếu niên. Hắn tuổi tác hơi lớn, ước chừng 17, 18, đầu cuối thấp, bộ dáng nhìn không rõ lắm.

Mộ Tử Duyệt nhấc cằm hắn lên, trong lòng nhịn không được thầm than: đôi mắt này thật xinh đẹp, bị khóe mắt kia nhìn một cái, chỉ sợ cả người nhũn ra.

"Còn ngươi, là tự nguyện tới vương phủ sao?" Mộ Tử Duyệt vẻ mặt ôn hòa hỏi.

Người nọ nâng mắt lên nhìn, ánh mắt bình tĩnh vô ba (*): "Vương gia nói tự nguyện, thì chính là tự nguyện."

* Vô ba: tĩnh lặng, lạnh nhạt, không gợn sóng

Mộ Tử Duyệt hứng thú hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Tiểu nhân tên Lăng Nhiên." Người nọ lại hạ ánh mắt xuống.

Nhóm mỹ thiếu niên thấy Lăng Nhiên cùng Mộ Tử Duyệt nói nhiều như vậy, ánh mắt chất chứa ghen tỵ, sợ hãi trong lòng cũng vơi đi, nguyên một đám mồm bảy miệng tám chen vào nói, sợ Lăng Nhiên chiếm toàn bộ chú ý của Mộ Tử Duyệt.

Mộ Tử Duyệt nghe xong hồi lâu mới thở dài một tiếng: "Bổn vương biết rõ, các ngươi đều luyến mộ bổn vương, hận không thể cùng bổn vương ngày đêm hoan hảo, điều này tốt lắm. Chỉ tiếc là trong vương phủ gần đây chi tiêu quá nhiều, bổn vương cũng không thể không tính toán tỉ mỉ."

Dứt lời, hắn nhìn nhóm mỹ thiếu niên, vẫy tay nói: "Lưu lại Lăng Nhiên, những người khác đều về đi."

Lăng Nhiên chấn động, nhịn không được run giọng nói: "Vương gia... Chỉ sợ tiểu nhân hầu hạ không tốt..."

Mộ Tử Duyệt hơi ngạc nhiên nhìn hắn: "Gì? Lẽ nào không phải bộ dáng vừa nãy của ngươi là cố ý bày ra để ta xem trọng ngươi?"

Nói rồi Mộ Tử Duyệt mỉm cười xoa lên mặt hắn, khen: "Da thịt thật tốt, non mịn như búng ra nước, chủ nhân nhà ngươi là chỗ tốt, ngoan, đừng sợ, ta sẽ hảo hảo thương ngươi."

Gương mặt mỹ thiếu niên tràn ngập căm giận, hung dữ trừng mắt liếc, thấp giọng mắng một câu: "Tiện nhân!"

Mộ Tử Duyệt cũng không tức giận, chỉ nhẹ giọng nói: "Vất vả cho các ngươi, mỗi người đi phòng thu chi lĩnh hai mươi lượng bạc đi. Lâm quản gia, đem Lăng công tử đến Tiêu Trúc Quán, về sau hắn chính là Bát công tử trong phủ."

Một bên có người lên tiếng mời Lăng Nhiên đi ra ngoài. Bóng lưng Lăng Nhiên đơn bạc phiêu dật, làm người ta sinh ý thương xót. Lúc ra đến cửa, hắn ngoái đầu nhìn Mộ Tử Duyệt, minh mà không mị, thanh mà không trọc, thật sự ưu tú.

Một Tử Duyệt thấy cảnh đẹp ý vui, ngã người nằm trên nhuyễn tháp, một quả bồ đào được đưa vào miệng: "Tú sắc khả xan (*), Thính Phong, theo ta thấy, hôm nay cơm trưa có thể miễn."

* Tú sắc khả xan: người/cảnh quá đẹp làm người ta không biết đói

Đang bóc vỏ bồ đáo, Thính Phong phì một tiếng bật cười: "Vương gia, lời này quả thật xứng với Bát công tử, người tính khi nào thì hưởng dụng đây?"

Mộ Tử Duyệt có chút sầu đáp: "Cái này chưa được, gần đây Ngự Sử đài xuất hiện một con mọt sách, cứ nhìn ta chằm chằm, phải thu liễm (*) một thời gian mới được."

* Thu liễm: kiềm chế, dè dặt trong hành động, lời nói

"Cái gì? Có người dám khó dễ vương gia?" Tỳ nữ kinh ngạc mở to hai mắt.

Quả thật Mộ Tử Duyệt cũng có chút dở khóc dở cười. Tổ tiên Mộ gia vì Đại Hạ khai quốc, với đế vương như huynh đệ khác họ, vì Đại Hạ bảo vệ giang sơn, lập không biết bao công lao hãn mã, được phong làm Nghiễm An vương. Đến đời phụ thân hắn, chưởng lĩnh hai quân Định Bắc, Chinh Tây, anh danh đại thịnh.

Phụ thân hắn ba năm trước ngoài ý muốn mà qua đời, Mộ Tử Duyệt thừa kế vương vị, phụng theo di chỉ tiên đế, phụ tá Anh Tông Hạ Vân Khâm kế vị. Lúc Hạ Vân Khâm kế vị chỉ mới mười bốn tuổi, đối với hắn không muốn xa rời, nói gì nghe nấy. Hắn trở thành nhất phẩm vương gia, nắm giữ hai quân kiêm phụ chính đại thần. Nói một câu Mộ Tử Duyệt vinh quang tột đỉnh cũng không quá.

Đang yên đang lành, Ngự Sử đài không biết từ đâu xuất hiện một tên Lăng Đầu Thanh (*), giữ vị trí trung thừa Ngự Sử, ngay ngày đầu tiên lên triều đã muốn làm khó, nói cái gì Nghiễm An vương đã quá hai mươi ba tuổi mà vẫn không con, thẹn với tổ tông, thẹn với bệ hạ, thẹn với Đại Hạ, bất trung bất hiếu.

* Lăng Đầu Thanh: là một từ thường dùng nói về người làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất đúng sai, phải trái, hậu quả đã hành động mù quáng. Nghe đồn là do: tên đầy đủ của Lăng Đầu Thanh là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, cũng là Thổ Long, là quái vật khó thấy được trong truyền thuyết địa phương, tả nó giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc, lại to lớn vô cùng, cái đầu to cỡ nắm tay của người trưởng thành. Hễ thấy cái gì là tấn công liền, cho nên người ta gọi nó là Lăng Đầu Thanh. Ở nông thôn đồn Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ thời thơ ấu đến thời kỳ trưởng thành cần tận mấy trăm năm. Vì màu sắc cơ thể cùng với tập tính thấy người là cắn nên cái tên Lăng Đầu Thanh được sử dụng rộng rãi để chỉ người tính tình nóng nảy, không phân biệt phải trái. (Theo Baidu)

Trời mới biết, cho dù hắn là một Nghiễm An vương có khả năng thông thiên triệt địa, cũng không có cách nào cưới vợ sinh con: hắn từ đầu tới đuôi là một nữ tử a! Chỉ tiếc bí mật này chỉ có ba người biết, hai người đã qua đời, một người ở xa nơi chân trời góc bể, cho nên, nàng chỉ có thể cười mà không nói.

Phương Vu Chính kia xuất thân từ Ngự Sử thế gia, tranh tranh thiết cốt (*), làm việc đâu ra dấy, cũng là một túi da tốt (**). Nhìn khắp Kim Loan điện, cả triều văn võ lão quan khó được một bộ dáng tuấn lãng như vậy, vì thế Mộ Tử Duyệt mềm lòng, rộng lượng không thèm chấp, ai ngờ lại gieo mầm tai hoạ cho mình.

* Tranh tranh thiết cốt: "tranh" là một từ tượng thanh, ý chỉ tiếng leng keng thanh thoát, hoặc muốn nói tới sự sáng bóng của kim loại. "Tranh tranh thiết cốt" là dùng từ "tranh" của nghĩa thứ hai, hiểu nôm na là một người cương trực, có cốt cách.

* Túi da tốt: có ngoại hình đẹp

Từ đó về sau, Phương Vu Chính càng không thể thu thập, soi mói Mộ Tử Duyệt đủ điều. Hôm nay buộc tội nàng ngôn hành (*) phóng túng, ngày mai buộc tội nàng cuộc sống xa hoa lãng phí, không kéo được nàng xuống ngựa thì không chịu thôi, chọc cả triều văn võ nhìn nàng chê cười.

* Ngôn hành: lời nói + việc làm

Nghĩ đến đây, nàng liền thở dài một hơi, hồi tưởng một chút gương mặt tuấn lãng của Phương Vu Chính kia: "Đúng vậy, có kẻ không có mắt như vậy."

"Là một người như thế nào? Nô tỳ rất hiếu kỳ, ai có lá gan lớn như vậy?" Thính Vũ đang nắn bả vai nàng tò mò hỏi.

Mộ Tử Duyệt híp mắt nhai bồ đào trong chốc lát, "Phác" một tiếng, hai hạt bồ đào chuẩn xác rơi vào trong mâm, nàng vỗ tay cười nói: "Đúng rồi, chỉ sợ là tên Phương ngốc tử kia ngưỡng mộ bổn vương, nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến cho bổn vương để ý hắn nên mới làm vậy. Ngày mai bổn vương phải lật mặt nạ của hắn xuống."

Thính Phong, Thính Vũ hai người quay mặt nhìn nhau, nhịn không được đều che miệng cười: mới có mấy ngày, bản lĩnh tự luyến của vương gia lại tiến bộ không ít.

"Vương gia, trung thừa ngự sử Phương Vu Chính cầu kiến!" Một gã gia nhân chạy vào, trình thiệp mời lên.

Mộ Tử Duyệt nhất thời kinh ngạc: "Ai?"

"Trung thừa ngự sử Phương Vu Chính cầu kiến, Vương gia có muốn gặp không? Hay để tiểu nhân đi từ chối?" Gia nhân dè dặt hỏi.

Mộ Tử Duyệt mừng rỡ, hướng về phía hai tỳ nữ giương cằm, thở dài một tiếng: "Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, mau mau cho mời!"

Thính Phong cùng Thính Vũ nghe xong cũng có chút hưng phấn, hướng tới cửa tròn nhìn quanh, chỉ chốc lát sau thấy một nam tử đi nhanh đến.

Nam tử này thoạt nhìn ước chừng lớn hơn Mộ Tử Duyệt hai, ba tuổi, phong tư lỗi lạc, mặt mày tuấn lãng, toàn thân mang một cỗ khí cương trực, nhất là đường lông mày rậm, càng lộ vẻ khí độ bất phàm.

Phương Vu Chính vừa thấy Mộ Tử Duyệt nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, mày liền nhíu lại, bất quá, hắn xưa nay chú trọng lễ nghi, vẫn hướng về nàng bái một cái thật sâu: "Hạ quan bái kiến vương gia."

Mộ Tử Duyệt ra hiệu cho Thính Phong, Thính Phong lập tức chuyển một chiếc ghế tròn đặt cạnh Phương Vu Chính, nhân cơ hội cẩn thận đánh giá hắn một lát mới lui về bên cạnh Mộ Tử Duyệt.

Phương Vu Chính lắc đầu: "Hạ quan đứng được rồi."

Mộ Tử Duyệt đứng lên, nhìn hắn mỉm cười. Nàng vốn thanh tú, nhất là đôi mắt, trong trẻo thông thấu, khi cười hơi cong lên. Mắt hoa đào trời sinh, nụ cười mang theo vài phần hồn xiêu phách lạc, quả thực nam nữ khó phân. "Phương đại nhân đứng, bổn vương liền đứng cùng Phương đại nhân."

Phương Vu Chính rùng mình, rũ mắt, giọng nói có chút căng thẳng: "Hạ quan không dám."

"Phương đại nhân có gì mà không dám? Trên triều đình cũng có thể buộc tội bổn vương, ngay cả bổn vương cũng bội phục sự gan dạ sáng suốt của ngươi." Mộ Tử Duyệt hạ thấp giọng nói, pha lẫn vài phần ái muội.

Phương Vu Chính lập tức ngẩng đầu: "Vương gia, hạ quan có chức trách, đành phải đắc tội, mong rằng thứ lỗi."

"Không có việc gì, không có việc gì," Mộ Tử Duyệt rộng lượng khoát tay, "Từ nhỏ ngươi đã có tính cách này, ngự sử đài (*) thật thích hợp với ngươi."

(*) ngự sử đài: cơ quan giám sát quyền lực thời phong kiến, được phép can gián vua, vạch tội quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước

Phương Vu Chính nghẹn họng, mặt biến sắc.

Mộ Tử Duyệt đột nhiên có chút thương cảm. Nhớ hồi còn bé, một đám con quan tuổi xấp xỉ nhau cùng xúm lại đùa nghịch. Nàng và ca ca sinh đôi bộ dạng giống nhau như đúc, khó mà phân biệt được, thường xen lẫn vào đám con nít. Rốt cuộc, nàng trở thành vương gia, nghĩ lại thì khi đó đã có tiềm chất quyền thần rồi.

Phương Vu Chính cũng có trong đám con nít đó, hắn già dặn chín chắn (ông cụ non), thường bị nàng lôi kéo làm chuyện xấu. Phương Vu Chính tuy rằng lải nhải lẩm bẩm thuyết giáo, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo nàng.

Sau một hồi im lặng, Phương Vu Chính nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: "Vương gia, tuy rằng biết lời này ngài không thích nghe, nhưng hạ quan vẫn muốn nói. Mộ Tử Duyệt tư thế oai hùng, chính khí nghiêm nghị trước kia đâu rồi? Mộ Tử Duyệt tài năng trụ cột Đại Hạ đâu rồi? Nghiễm An vương độc bá triều cương hiện giờ còn là Mộ Tử Duyệt trước kia sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện