Gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận của Lệ thái phi vặn vẹo. Tay trái bà ta bắt lấy thái giám bên cạnh, móng tay đâm vào cánh tay hắn. Thái giám kia đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, cả người run lên.

"Mộ Tử Duyệt, ngươi đã là tù nhân, vậy mà còn kiêu ngạo như vậy!" Lệ thái phi tức đến cả người phát run, "Ngươi cho là ai gia không có biện pháp đối phó thần tử mưu nghịch như ngươi sao!"

"Thái phi nương nương, nếu bà có biện pháp, cần gì đến nơi này?" Mộ Tử Duyệt khinh miệt cười.

"Ngươi --" Lệ thái phi thở dốc, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, "Ai gia biết, ngươi từ đầu đến cuối đều khinh thường ai gia, phải không?"

Mộ Tử Duyệt lạnh lùng liếc bà ta.

"Ngươi là nam nhân, lại có bản lĩnh, làm sao thấu hiểu được nỗi khổ bi ai của nữ tử chúng ta?" Giọng điệu Lệ thái phi buồn bã, "Nữ nhân chốn hậu cung nếu không có ân sủng thì cũng không khác nào lục bình trôi nổi, có ngày biến mất cũng không ai hỏi đến, ai gia chỉ là vì bản năng sinh tồn, có gì sai? Bệ hạ hiện giờ chính là chỗ dựa duy nhất của ai gia, ai gia tuyệt đối không thể nhìn hắn vì một thần tử mưu nghịch như ngươi mà xảy ra sơ xuất!"

"Người không cùng lý tưởng không thể nói chuyện, rượu này Thái phi nương nương mang đến, thỉnh mang về đi," Mộ Tử Duyệt thản nhiên nói, "Nếu bệ hạ tự tay đưa rượu vào tay thần, thần cam tâm tình nguyện uống cạn tạ hoàng ân."

Lệ thái phi trừng mắt nhìn nàng, cặp mắt phượng chợt lóe tinh quang: "Mộ Tử Duyệt, ngươi nghĩ ngươi còn đường thoát thân sao? Nói thật cho ngươi biết, hiện tại trong đầu bệ hạ chỉ có hai lựa chọn, một là thuận ý quần thần mà giết ngươi, còn lại là gì ngươi có biết không?"

Mộ Tử Duyệt hờ hững lắc đầu: "Thái phi cần gì vọng ngôn, tự đoán thánh ý?"

Lệ thái phi ra hiệu cho thái giám kia lui ra, rồi bước về phía nàng, cơ hồ mặt kề mặt với Mộ Tử Duyệt: "Bệ hạ đối với ngươi ôm tâm tư gì, ai gia liếc mắt đã nhìn rõ, nếu ngươi nguyện ý cả đời cầm tù ở chỗ này, làm nam sủng độc chiếm của bệ hạ, ai gia cũng không còn gì để nói."

Tầm mắt Mộ Tử Duyệt đang rũ xuống chợt nhìn về phía Lệ thái phi, vừa sợ vừa giận.

Lệ thái phi mỉm cười, trong nụ cười ấy mang theo sự âm lãnh: "Mộ Tử Duyệt, ngươi suy nghĩ cẩn thận đi, là muốn sợ tội uống thuốc độc, hay là tham sống sợ chết? Hậu nhân Mộ gia, Nghiễm An Vương gia đương triều, Chinh Tây Định Bắc tướng quân, không cần ai gia chỉ bảo, chắc ngươi cũng nên biết lựa chọn cái nào?"

Tay Mộ Tử Duyệt nắm chặt, phát run.

"Ngươi cần gì lựa chọn con đường sống không bằng chết đó? Cần gì phải làm cho bệ hạ mang tiếng hôn quân? Chỉ cần ngươi uống chung rượu này, hết thảy đều sẽ cùng ngươi tan thành mây khói. Ai gia cam đoan với ngươi, Nghiễm An vương phủ cùng thân tín của ngươi sẽ không ai bị liên lụy," Giọng điệu Lệ thái phi dụ hoặc, "Cho dù những đại thần kia phản đối, ai gia cũng đều có cách chặn miện họ, ngươi chẳng qua cũng như lão Nghiễm An vương, bạo bệnh đột ngột qua đời, mọi người đều giữ được thể diện, không tốt sao?"

Sắc mặt Mộ Tử Duyệt dần trắng bệch, cúi đầu nhìn bầu rượu.

Bỗng ngoài hành lang truyền đến tiếng gọi, thủ lĩnh thị vệ dồn dập nói: "Công công, các ngươi nói cái gì đó? Thời gian một chén trà đã qua rồi!"

Thái giám kia ho nhẹ một tiếng, bất an nhìn Lệ thái phi, thấy bà ta chưa có ý rời đi, đành phải trả lời: "Thêm một lát nữa thôi, một lát là tốt rồi."

"Ngươi thề có thể làm được những điều vừa nói sao? Sẽ không ai bị liên lụy, bao gồm thanh danh Nghiễm An vương phủ?" Mộ Tử Duyệt thấp giọng hỏi.

Lệ thái phi mừng rỡ như điên: "Ngươi yên tâm, nếu ai gia làm không được, liền cho ai gia sống không thể hưởng vinh hoa phú quý, chết xuống địa ngục chịu khổ!"

Mộ Tử Duyệt chậm rãi đặt mâm rượu trên bàn trà, cầm bầu rượu rót một chung, yên lặng nhìn chung rượu, ánh mắt phức tạp. "Đây là rượu gì?"

"Lạc tiếu tán (*), nghĩa cũng như tên, sau khi uống, trong vòng nửa canh giờ có thể mỉm cười bình yên rời đi, yên tâm, không có nửa điểm thống khổ." Giọng điệu Lệ thái phi trầm nhẹ, nhưng bàn tay đang siết chặt hàng rào đã tố cáo tâm tư của bà ta. Nếu không bấu vào hàng rào nhà giam, bà ta sợ là không thể kiềm chế mà xông lên dốc rượu vào miệng Mộ Tử Duyệt!

(*) Lạc tiếu tán: cái này mình chế đó, nguyên văn bản convert là "mỉm cười tán", nhưng để nguyên văn nửa tiếng Việt nữa Hán Việt thì trông rất kỳ quặc.

"Lợi hại vậy sao? Có khi nào uống rồi sống dở chết dở không?" Mộ Tử Duyệt cười khẽ hỏi.

Lệ thái phi cuống quít lắc đầu, rồi nhận ra mình quá mức khẩn trương, đành phải cười cười chế giấu: "Bí dược trong cung, ngươi cứ việc yên tâm."

Mộ Tử Duyệt nâng chung rượu, cười khổ một tiếng, rồi dứt khoát ngửa cổ uống cạn. Xong, nàng ném chung rượu đi, chung rượu "lộc cộc" lăn vài vòng trên đất rồi nện vào góc tường. Nàng cao giọng phá lên cười: "Bệ hạ! Lời nói bệ hạ còn văng vẳng bên tai mà thần đã phải rời xa rồi! Thế sự khó lường a!"

Ngoài cửa, thị vệ hoảng hốt vọt vào, lớn tiếng quát: "Chuyện gì! Công công, mời ngươi tức tốc rời đi, bằng không, ty chức sẽ lập tức đi bẩm báo bệ hạ!"

Lệ thái phi làm như không nghe thấy, bà ta sợ mình thất bại trong gang tấc, vội vàng nói: "Mộ Tử Duyệt, ngươi đồng ý rồi đấy!"

Mộ Tử Duyệt thở hổn hển, lảo đảo bước, nói: "Yên tâm, chỉ cần ngươi đừng quên lời thề của mình hôm nay là tốt rồi!"

Lệ thái phi rốt cuộc yên tâm, đội nón che mặt, thấp giọng nói: "Ngươi yên tâm lên đường, chớ trách ta nhẫn tâm, muốn trách chỉ trách ngươi tham lam giang sơn Đại Hạ!"

Nói xong, bà ta vịn vào tay thái giám kia, lướt mắt qua nhóm thị vệ rồi bước nhanh ra ngoài.

Đầu lĩnh thị vệ cũng không có lòng dạ nào để ý bà ta, vội vàng xông vào mở cửa lao, thất thanh kêu: "Vương gia! Vương gia! Ngài không sao chứ?"

Mộ Tử Duyệt lắc đầu: "Không có việc gì, ta rất tốt, chỉ là trong lòng cảm khái thôi."

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa lao truyền đến tiếng bước chân dồn dập, trên hành lang lại thêm một người bước vào, đầu lĩnh thị vệ cả giận nói: "Ai? Là ai? Đã canh ba, phạm nhân cũng cần ngủ, ngày mai tranh thủ đến đi!"

Người nọ ngây ngẩn cả người: "Xảy ra chuyện gì?"

Mộ Tử Duyệt ngẩng đầu vừa thấy người nọ, cười hì hì nói: "Thì ra là Thẩm đại nhân? Thẩm đại nhân đến để giúp bổn vương chăm sóc người thân trước lúc lâm chung sao?"

Vẻ mặt Thẩm Nhược Thần sầu thảm: "Tử Duyệt, ngươi đừng chọc giận ta. Nếu là ta oan uổng ngươi, ta cam nguyện chịu ngươi xử trí. Việc này liên quan đến sống chết, ngươi cần gì làm khổ cho cả ta và ngươi? Vu Chính sắp điên rồi. Hôm nay hắn ở Dưỡng Tâm Điện quỳ nửa ngày, lấy đầu đảm bảo ngươi sẽ không mưu nghịch, chọc cho bệ hạ phạt đánh đình trượng cũng không chịu đi. Ngươi rốt cuộc có bí mật gì, mau nói cho ta biết!"

Mộ Tử Duyệt bàng hoàng, chợt lại nở nụ cười, vẻ mặt dại di: "Bệ hạ, người ở nơi nào? Bệ hạ, những lời người nói người còn nhớ rõ sao?"

"Ta vĩnh viễn cũng không đối phó ngươi, cho dù ngươi phạm vào tội lỗi tày trời, ngươi cũng vĩnh viễn là Tử Duyệt ca ca của ta." Nàng vừa cười vừa nói, trong đầu hiện ra gương mặt chân thành của Hạ Vân Khâm khi đó, trong mắt bỗng thấm ướt một mảnh.

Một trận khủng hoảng lan khắp toàn thân Thẩm Nhược Thần, hắn chưa bao giờ thấy Mộ Tử Duyệt bất thường như vậy. Mộ Tử Duyệt tự tin ngạo nghễ, thân bị tù đày vẫn tiêu sái tự nhiên, sao bỗng nhiên có biểu hiện như vậy? Hắn vội vàng bước vào phòng giam đỡ nàng, run giọng nói: "Tử Duyệt, ngươi làm sao vậy?"

Vừa dứt lời, chỉ thấy Mộ Tử Duyệt phun ra một ngụm máu, bắn tung tóe lên áo bào trắng của hắn, nhìn mà ghê người.

"Người thân thiết đều phản bội ta, sống có gì vui, chết có gì sợ? Nhược Thần ơi Nhược Thần, ta tình nguyện ngày trước ở Mộc Tề Sơn, đối với ngươi vô tâm hờ hững!"

"Hạ Diệc Hiên... Ngươi ở nơi nào... Ngươi xem thư của ta chưa? Phải chăng ngươi không chịu tha thứ cho ta? Ngay cả ngươi cũng phản bội ta... Vì sao cấm vệ quân của ngươi đến đây, còn ngươi thì không thấy bóng dáng... Là không mặt mũi nào gặp ta sao..."

"Sống là chết, chết tức là sống, chỉ mong kiếp sau, ta có thể không vướng bận, tự tại ngao du thế gian."

...

Mộ Tử Duyệt thì thào tự nói, cả người mềm oặt trên mặt đất, hai mắt dần mất tiêu cự, máu tươi không ngừng từ miệng trào ra, mặc cho Thẩm Nhược Thần lau thế nào cũng không hết.

"Thẩm đại nhân! Nhanh! Nhanh đi thỉnh ngự y! Ta trông ở đây, ngài nhanh đi thỉnh ngự y!" Đầu lĩnh thị Vệ run rẩy, cố gắng bình tĩnh vẫn không thể nói lưu loát.

Gương mặt đầy máu nhiễm đỏ hai mắt Thẩm Nhược Thần, khủng hoảng không thể kiềm chế lan khắp toàn thân. Hắn choáng váng, lại gắng chống đỡ đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, thiếu chút vấp chân ngã nhào. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Tử Duyệt, chỉ thấy dưới ngọn đèn leo lét, thân thể Mộ Tử Duyệt gầy yếu trong cẩm bào, dường như ngay sau đó sẽ biến mất không còn tăm tích.

"Tử Duyệt, ráng chống đỡ, chờ ta trở lại!" Hắn đau đớn kêu lên, hộc tốc chạy ra khỏi Phược Hổ Lao.

***

Hạ Diệc Hiên ở Tây Tề Trấn đợi đã gần hai ngày.

Thức ăn phong phú bày đầy mặt bàn, đều là những món hắn nhớ là Mộ Tử Duyệt thích ăn. Hắn vẫn luôn ngầm quan sát nàng. Hắn thích ngắm đôi mắt lim dim của nàng khi thưởng thức món ngon, càng thích ngắm nàng khẩu thị tâm phi, vẻ mặt ngạo mạn tự luyến tự khen mình.

Hắn phảng phất có thể nghe được tình ý triền miên trong lời Mộ Tử Duyệt nói nhỏ lúc chia tay, làm lòng hắn vui sướng rạo rực.

"Diệc Hiên huynh, trước kia đều là ta hiểu lầm ngươi."

"Không biết Diệc Hiên huynh có hứng thú cùng ta du ngoạn? Ta... Ta có nhiều điều muốn nói với ngươi..."

"Hai mươi lăm tháng sáu, chúng ta hẹn dưới Mộc Tề Sơn, không gặp không về."

Nàng muốn nói gì với hắn? Nàng cũng thích hắn sao? Hai vấn đề này chiếm hết tâm trí Hạ Diệc Hiên, cả người đều choáng váng hồ đồ.

Sáng sớm ngày hôm qua hắn đã đến Mộc Tề Sơn, hai sườn Nam Bắc đều đã xem vài lần. Nơi nào có dòng suối, nơi nào có biển mây, nơi nào có trúc đào, hắn đều muốn tự mình xem qua; ngay cả rừng trúc trong biệt viện của vệ quốc công cũng bị hắn mặt dày mày dạn đến mượn, nghe nói là cao nhân trong chốn giang hồ xây nên, có lâm viên Giang Nam lãng mạn phong tình, Mộ Tử Duyệt thích phong nhã, nhất định sẽ thích.

Bốn ám vệ Đao, Thương, Kiếm, Tập vắt óc tìm mưu kế, suy nghĩ đủ loại chiêu thức lấy lòng nữ nhân nghe nói trên giang hồ: nào là đi dạo trong rừng trúc, nào là trên đường du sơn ngẫu nhiên mắc mưa, nào là ở trong rừng trúc an bài vài con vật nhỏ...

Chỉ là trông đứng trông ngồi, cuộc hẹn này chờ đã lâu mà nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, lại chỉ có nhân vật phụ Mộ Thập Bát đến trình diện.

Một bàn bày toàn món ngon tinh mỹ đã dần nguội, tâm Hạ Diệc Hiên cũng dần trầm xuống. Thời gian giám trảm là buổi trưa ngày hai mươi sáu, mà bây giờ đã gần hết ngày hai mươi bảy! Lý do gì mà Tử Duyệt muộn hơn một ngày? Trừ phi... Nàng cố ý lừa hắn!

Mộ Thập Bát đang ngồi một bên nhàn nhã ăn đậu phộng. Hạt đậu trên tay hắn tung bay, hắn há miệng đớp lấy, chơi đến phi thường cao hứng.

Hạ Diệc Hiên dứt khoát đứng lên, bước nhanh ra ngoài. Mộ Thập Bát liếc mắt một cái liền thấy được, phi thân dừng lại trước mặt hắn, cười hì hì nói: "Thụy vương gia, ngài đây là muốn đi đâu?"

"Trở về kinh thành, ngươi tránh ra." Hạ Diệc Hiên đột nhiên cảm thấy tim đập cuồng loạn, phảng phất trong tối tăm có một giọng nói nào đó vang lên đang cảnh báo hắn.

"Đừng nha. Vương gia nhà ta nhất định đang trên đường đến đây. Ngài mà về kinh thành chẳng phải vừa vặn không gặp ngài ấy sao?" Mộ Thập Bát lắc đầu nói.

"Tối hôm qua ngươi nói Tử Duyệt đang chuẩn bị lễ vật cho ta, sáng nay ngươi nói Tử Duyệt muốn cho ta một kinh hỉ, buổi trưa ngươi nói Tử Duyệt muốn khảo nghiệm kiên nhẫn của ta, Mộ Thập Bát, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Hạ Diệc Hiên lạnh lùng nhìn hắn, đẩy hắn ra, đi ra cửa biệt viện.

"Vương gia nói chậm nhất đêm nay ngài ấy nhất định sẽ đến, ta thề, hắn thật là nói như vậy!" Mộ Thập Bát nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, theo sát phía sau Hạ Diệc Hiên.

Hạ Đao đi theo Hạ Diệc Hiên, trợn mắt nhìn Mộ Thập Bát: "Mộ Thập Bát, vương gia nhà ngươi đúng là lang tâm cẩu phế, hắn xem vương gia nhà ta là ai! Vui đùa bỡn cợt chúng ta?"

"Ngươi đúng là miệng chó không mọc được ngà voi! Không phải chỉ đợi một ngày thôi sao? Đợi một ngày mà cũng không đợi nỗi. Nếu là Thẩm đại nhân, nhất định chờ mười ngày nửa tháng cũng không có một câu oán hận." Mộ Thập Bát khinh thường nói.

"Ngươi...! Vương gia nhà ta vì vương gia nhà ngươi mất bao nhiêu tâm tư ngươi hiểu không? Ngươi nói nghe thật nực cười, ngươi biết cái gì là tình yêu nghiêm túc sao! Thẩm đại nhân kia so ra còn không bằng một ngón tay của Vương gia nhà ta!" Ót Hạ Đao nổi gân xanh. Hắn cảm nhận được sự thương tâm của vương gia nhà mình, một mảnh thâm tình như nước chảy về biển đông (*), đã sớm không kiềm chế được nữa.

(*) nước chảy về biển đông: tình yêu cho đi rất nhiều nhưng không được đáp lại, mọi nỗ lực trở thành vô ích.

"Ngươi mới so ra không bằng một ngón tay của Thẩm đại nhân!" Mộ Thập Bát cũng phát hỏa, nói thật, trong lòng hắn cũng cảm thấy bất an.

Hai người lời qua tiếng lại vài câu, nói không thông liền động quyền cước. Hạ Diệc Hiên cũng nào có tâm trạng để ý tới họ, vội bước ra cửa. Hắn vừa định nhảy lên lưng ngựa thì Mộ Thập Bát tung một chưởng làm Hạ Đao lui về sau nửa bước rồi phi thân đến trước mặt hắn, túm chặt dây cương: "Thụy vương gia, ngài không thể đi!"

Hạ Diệc Hiên giận dữ, tung một chưởng đẩy hắn ra: "Tránh ra! Tử Duyệt chỉ sợ đã gặp chuyện không may! Nàng điệu hổ ly sơn như vậy, nhất định có nguy hiểm!"

Mộ Thập Bát lách người né chưởng, Hạ Đao thuận tay cầm gậy gỗ đánh vào cánh tay hắn, hắn lách người tránh né, vừa vặn lĩnh một gậy vào đầu, "Phanh" một tiếng, cả người hắn lảo đảo, đầu ong ong.

Hạ Đao nhất thời ngây người. Hắn cùng Mộ Thập Bát đánh nhau nhiều lần, hầu hết đều là vui đùa, hai bên cũng có vài phần hiểu nhau, cho tới bây giờ không nghĩ sẽ thật sự một gậy đánh vào đầu của Mộ Thập Bát.

"Hạ Đao, ngươi chiếu cố hắn, ta muốn lập tức trở lại kinh thành." Hạ Diệc Hiên sải bước lên ngựa, vung roi vùn vụt chạy đi!

"Chờ một chút! Còn có một phong... thư..." Mộ Thập Bát thì thào gọi, vô số cảnh tượng hiện lên trong đầu, có quen thuộc, có xa lạ. Hắn ôm đầu, lảo đảo đi vài bước rồi ngã ra đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện