Liên tục mấy ngày sau, Hạ Diệc Hiên đều vin vào hai từ "tĩnh dưỡng" của Từ đại phu, Mộ Tử Duyệt vừa đến trước cửa phòng hắn, thị vệ đã mặt không đổi sắc chặn lại, nói là theo lời đại phu căn dặn, ai cũng không được làm phiền, thỉnh Mộ vương gia quay về nghỉ ngơi.

Mộ Tử Duyệt dở khóc dở cười, thật muốn một cước đá văng cửa, túm lấy cổ hắn mà hỏi: ngươi vậy là cả đời cũng không định gặp ta phải không?!

Chỉ là Hạ Diệc Hiên đang dưỡng thương, nàng lại ra mặt xưng tên trước mấy vạn quân Đại Hạ, không thể ẩn mình nữa. Nhiều cấp dưới trong Chinh Tây quân và bằng hữu đến bái kiến, còn có Bình Nam quân, quân tình khẩn cấp, không thể không thay hắn xử trí, cực kỳ bận rộn.

Tây Lăng quân bị mất thành. Theo thám tử hồi báo, thành Quảng Thiên đại loạn, Uy Vũ tướng quân đã mấy ngày không xuất hiện, thủ thành đều do phó tướng chỉ huy, Tây Lăng quốc khẩn cấp điều binh. Theo tin mới nhận, quốc chủ Trịnh Quyết muốn ngự giá thân chinh!

Mộ Tử Duyệt xử lý quân vụ xong, vừa ra cửa đã thấy Mộ Thập Bát và Hạ Đao đang tranh chấp, ngay cả nàng đi ra cũng không biết. Nói là tranh chấp, nhưng thật ra là Mộ Thập Bát nói, còn Hạ Đao chỉ thỉnh thoảng là không mặn không nhạt đáp lại một tiếng.

"Vương gia nhà ngươi là một kẻ vô tình, qua cầu rút ván. Nếu không nhờ Vương gia nhà ta ở bên chăm sóc hắn suốt đêm, hắn có thể hồi phục nhanh như vậy không? Vậy mà bây giờ lại còn sĩ diện, gặp cũng không cho gặp." Mộ Thập Bát bất bình, "Biểu tình của ngươi như vậy là sao? Nói thật, vốn dĩ ta còn nghĩ muốn giúp Vương gia nhà ngươi. Bây giờ xem ra, hắn cùng họ Thẩm kia đều là một dạng. Về sau Vương gia nhà ta không gặp hắn nữa, để xem hắn lo lắng thế nào!"

"Nói bậy!" Hạ Đao đáp, "Ngươi không hiểu tâm tư của Vương gia nhà ta."

"Còn có tâm tư gì chứ? Trong thoại bản của vương gia nhà ta có câu: một ngày không gặp như cách ba thu. Một thời gian dài xa cách như vậy mà Vương gia nhà ngươi cũng không nhớ đến Vương gia nhà ta, nhất định là có niềm vui khác rồi." Mộ Thập Bát suy diễn.

"Tuyệt đối không thể!" Hạ Đao quả quyết nói.

"Vậy ngươi nói là nguyên nhân gì?" Mộ Thập Bát tiếp tục truy vấn.

Hạ Đao trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Vương gia nói, người trong lòng Mộ vương gia là Thẩm đại nhân, ngài ấy không muốn Mộ vương gia vì thương hại mà chịu ràng buộc với ngài ấy."

Mộ Thập Bát sửng sốt, sau một lúc lâu mới ha ha cười phá lên: "Vương gia nhà ngươi mà cũng có lúc nói như vậy? Này này, đây là lời Thụy vương điện hạ nói ra sao? Lỗ tai của ta không có vấn đề đấy chứ! Vương gia nhà ta đối với họ Thẩm kia chẳng qua là nhất thời mê hoặc. Ngài ấy thích chính là..."

Mộ Tử Duyệt ở sau lưng khụ khụ ho khan: "Thập Bát, ngươi ngứa da muốn ăn đòn phải không!"

Mộ Thập Bát lập tức cứng miệng, xấu hổ xoay người lại: "Không có! Không có!."

Mộ Tử Duyệt hít sâu một hơi, quay sang Hạ Đao lạnh lùng nói: "Về nói với Vương gia nhà ngươi: đa tạ hắn có lòng tác hợp cho ta, bất quá ngày mai ta sẽ lãnh binh tấn công Quảng Thiên, đánh xong ta sẽ rời khỏi đây, hắn tự bảo trọng đi."

Nói xong, nàng dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Mộ Thập Bát đồng tình nhìn Hạ Đao: "Lần này ngươi thảm rồi, vương gia nhà ngươi cũng thảm rồi."

Hạ Đao lạnh lùng nói: "Thảm cái gì, gặp phải ngươi thì còn có thể thảm hơn sao? Vương gia nhà ta còn có thể thảm hơn sao? Ngài ấy thích Mộ vương gia nhiều năm như vậy, ta lại không thấy Mộ vương gia có chút ý tứ nào thích ngài ấy."

"Ai nói không có! Lần đó..." Mộ Thập Bát bỗng nhiên khựng lại, láo liên nhìn quanh.

"Ngươi có biết vương gia nhà ta vì tìm Mộ Tử An mà ở biên thuỳ tìm kiếm suốt bốn năm không? Ngươi có biết vì Mộ Tử An thích tiếng sáo mà ngài ấy bỏ biết bao công sức học bao lâu không? Ngươi có biết khi đoán được thân phận vương gia nhà ngươi, ngài ấy mừng rỡ như điên không? Ngươi có biết ngài ấy, để có thể tiếp cận vương gia nhà ngươi, đổ ra bao nhiêu tâm huyết? Ngươi biết suốt một năm qua, vương gia nhà ta đau khổ thế nào không?" Hạ Đao nói một hơi, cơ hồ muốn tắt hơi, ánh mắt giận dữ, khiến Mộ Thập Bát có cảm giác hắn sẽ lập tức xông lên, hung tợn lao vào Mộ Thập Bát đánh một trận.

"Ta... Ta không biết... Ta sai rồi..." Mộ Thập Bát lần đầu tiên cúi đầu nhận lỗi.

Hạ Đao hừ một tiếng, vừa định bỏ đi, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, hồ nghi nhìn Mộ Thập Bát: "Ngươi sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật đã làm chuyện gì có lỗi với vương gia nhà ta?"

Mộ Thập Bát sờ soạng trên người hồi lâu, lấy ra một tấm giấy cũ gấp nhăn nheo, vẻ mặt cầu xin: "Ta phạm vào sai lầm lớn rồi, không tự sát thì không đủ để tạ tội với vương gia nhà ngươi cùng vương gia nhà ta!"

***

Hạ Diệc Hiên nửa nằm nửa ngồi trên giường, cầm bức thư đã in nhiều nếp nhăn Mộ Thập Bát trình lên, chằm chằm nhìn. Vết thương của hắn nhờ Từ đại phu tỉ mỉ trị liệu, đã khôi phục năm sáu phần. Chỉ là trong lòng hắn mang tâm sự, tinh thần không được tốt. Từ đại phu cũng lắc đầu thở dài lẩm bẩm "Tâm bệnh cần có tâm dược trị".

Hắn nhìn chằm chằm lá thư kia đã nửa canh giờ, khiến Mộ Thập Bát đứng một bên chờ xử phạt lo sợ.

Hạ Đao kiên trì tiến lên cầu tình: "Vương gia, Thập Bát hắn cũng là không cố ý, may là chưa gây thành đại hoạ..."

Hạ Diệc Hiên vẻ mặt mơ hồ, nửa ngày mới thì thào hỏi: "Thập Bát, thư này nàng đưa cho ngươi khi nào?"

"Chính là ngày đó, ngày xử trảm Lỗ Tề Thắng, vương gia dặn dò nếu ngăn không được ngài thì đem phong thư này cho ngài xem." Mộ Thập Bát ngập ngừng nói, "...Nhưng lúc ấy ta bị Hạ Đao đánh một gậy, cả người hồ đồ, liền quên."

"Vì sao sau lại không gửi cho ta?" Hạ Diệc Hiên tiếp tục truy vấn.

"Việc này..." Mộ Thập Bát chột dạ nói, "Sau khi thoát khỏi Phược Hổ lao, Vương gia bệnh nặng, lại trúng độc, người nhà của ta lại mỗi ngày tìm ta phiền toái, sau... ta lại cảm thấy không nhất định phải gửi cho ngài, vì dù sao vương gia cũng không có khả năng gặp lại ngài.. Ai ngờ đến bây giờ lại biến thành như vậy..."

"Sinh cũng là tử, tử cũng là sinh, hồn về tháng sáu, tâm nếu vẫn kiên định, dưới Mộc Tề Sơn, tìm sẽ gặp." Hạ Diệc Hiên thì thào khắc ghi từng nét chữ trên mặt giấy, đầu choáng váng.

Hắn giãy dụa muốn xuống giường, Hạ Đao vội đỡ: "Vương gia cẩn thận chút, để thuộc hạ mời Mộ vương gia đến đây..."

Hạ Diệc Hiên như không nghe thấy, khó khăn bước đi, thấp giọng nói: "Hạ Đao, hiện giờ bảo ta nằm đây chờ nàng đến, trừ phi ta chết."

***

Mộ Tử Duyệt không ở trong phòng. Hạ Diệc Hiên nhất định không chịu ở trong phòng nàng chờ. Hạ Đao đang mang nhiệm vụ, đành phải để Mộ Thập Bát đi tìm, còn hắn đỡ Hạ Diệc Hiên từ từ đi ra ngoài sân.

Thời tiết tốt, trong không khí thoang thoảng hương hoa, chim ríu rít hót như khuấy động lòng người. Hạ Diệc Hiên chỉ hận không thể bước nhanh hơn, mỗi một bước đều như muốn đạp đất phóng đi.

Người trong lòng mong nhớ bấy lâu rốt cuộc cũng đã đáp lại tình cảm của hắn. Người ấy thích không phải là Thẩm Nhược Thần đẹp như trích tiên kia, cũng không phải vì thương hại mới quan tâm đến hắn, người ấy thật lòng thương hắn...

Chỉ là hôm nay vận khí hắn thật sự không tốt. Mộ Thập Bát quay về báo lại: tìm được người, nhưng đột nhiên có quân vụ khẩn cấp, Mộ vương gia đã đến đại sảnh xử lý.

Hạ Diệc Hiên đi thẳng đến đại sảnh đã thở hồng hộc, thế nhưng cửa đại sảnh đóng chặt. Trước cửa có hai gã thị vệ đứng gác, khó xử nói: "Nghiễm An vương dặn dò, bất kỳ ai cũng chờ ở ngoài, không được vào."

Hắn sửng sốt: "Bên trong có ai?"

"Có người trói một gian tế áp giải đến. Gian tế kia lá gan quá lớn, liên tục nói muốn gặp Nghiễm An vương, chắc là muốn cung cấp chút tin tình báo đổi lấy mạng sống." Thị vệ đáp.

"Nàng một mình gặp gian tế?" Hạ Diệc Hiên nhất thời phát hỏa, "Tránh ra, rất nguy hiểm!"

Thị vệ không dám lại ngăn cản, Hạ Diệc Hiên đẩy cửa. "Rầm" một tiếng, cánh cửa mở toang. Trong đại sảnh không đủ sáng, hắn một hồi lâu mới nhìn rõ Mộ Tử Duyệt đang cùng một người mặt đối mặt quỳ trên mặt đất, còn có tiếng nấc nghẹn ngào truyền đến.

Đầu hắn "Ông" một tiếng, lòng trầm xuống. Tựa vào ván cửa, hắn thở dốc, lạnh lùng nói: "Ngươi tới làm gì!"

Mộ Tử Duyệt nhìn lên, trong mắt vẫn còn óng ánh nước. Một người khác cảnh giác xoay lại, nhanh chóng che chắn trước mặt Mộ Tử Duyệt.

Hạ Diệc Hiên nhìn chằm chằm người nọ hồi lâu, chỉ thấy mặt hắn đen đúa, quần áo cũng rách tung toé, nhìn không ra là ai.

Mộ Tử Duyệt khụt khịt mũi, vỗ vỗ bả vai người nọ để trấn an, rồi cười nói với Hạ Diệc Hiên: "Thụy vương điện hạ, ngươi tới nhanh thật đấy. Thế nào, sợ ta lại âm thầm bỏ trốn à?"

Hạ Diệc Hiên cố nén mong muốn xông lên ôm lấy nàng. Hắn hiện giờ tay trói gà không chặt, chỉ sợ nàng một cước có thể đá bay hắn.

Mộ Tử Duyệt cắn chặt răng. Tình huống này, có giấu diếm nữa cũng không còn ý nghĩa. Nàng chỉ người kia, nhướng mày nói: "Đúng rồi, Thụy vương điện hạ, nhận ra hắn không? Đây là ca ca của ta, Mộ Tử Duyệt, ta... là bào muội sinh đôi của hắn, Mộ Tử An."

"Tây Lăng uy vũ tướng quân kiêm phò mã? Kẻ đeo mặt nạ tấn công Đại Hạ ta?" Hạ Diệc Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người nọ, sau một lúc lâu mới lớn tiếng hỏi, "Ngươi bỏ nhà phản quốc, còn mặt mũi nhận mình là Mộ Tử Duyệt?"

Người nọ kịch liệt thở dốc, trên mặt là vẻ thống khổ, đau đớn nói: "Ta bị tiểu nhân lừa gạt, vì quá bi phẫn mới lãnh binh, muốn vì người nhà báo thù. Hết thảy đều là ta sai, ta không còn mặt mũi nào đối diện quốc gia, hôm nay hãy đem mọi ân oán chấm dứt đi!"

Dứt lời, hắn theo bản năng rút kiếm nơi thắt lưng, nhưng không thấy kiếm đâu: hắn ở cửa thành suy nghĩ gần hai ngày hai đêm, sau khi lẻn vào thành thì bị cho là gian tế nên bị bắt lại, binh khí mang theo bên người đã bị tịch thu cả rồi.

Mộ Tử An lui về phía sau từng bước, tay phải cảnh giác giữ chặt kiếm của mình, cả giận nói: "Mộ Tử Duyệt, ngươi là kẻ nhu nhược! Ngươi muốn bỏ ta, bỏ chị dâu, bỏ hai đứa trẻ còn thơ dại, một mình khoái hoạt tiêu dao mà đi sao!?"

Dứt lời, nàng lập tức rút bảo kiếm, ba bước gộp thành hai đi đến trước Hạ Diệc Hiên, "Loảng xoảng" một tiếng đem bảo kiếm ném vào hắn, lạnh lùng nói: "Thụy vương điện hạ, nếu ngươi muốn lập công báo thù thì giết ca ca ta, lấy đầu hắn đi khánh công đi!"

Hạ Diệc Hiên cực kì kích động. Khuôn mặt Mộ Tử An cách hắn không quá một tấc. Hắn tham lam nhìn nàng, mấy ngày không gặp, nàng gầy đi, là vì lo cho hắn sao?

Thừa dịp nàng không chú ý, Hạ Diệc Hiên duỗi tay giam nàng vào lòng: "Tiểu An... Tiểu An..." Hắn lặp đi lặp lại tên nàng, bao nhiêu ký ức lại tràn về. Bao năm mong nhớ đợi chờ, rốt cuộc hắn có thể ôm lấy người mình yêu, có thể quang minh chính đại gọi tên của nàng...

Mộ Tử An vừa thẹn vừa giận. Chỉ là vừa nhúc nhích muốn vùng ra đã nghe Hạ Diệc Hiên "hự" một tiếng đau đớn, đành thôi không dám động đậy nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện