Sắc trời đã hoàn toàn tối, mà tuyết vẫn rơi như trước, quán trọ tối mịt mà lạnh như băng, giống như bị tuyết lớn bao phủ mặt đất, không khí nặng nề.

Hàn Mạc cùng Hàn Thanh ngồi ở một cái bàn trong phòng lớn của quán trọ, nhìn xem đồ ăn trên bàn tới sững sờ.

Một đĩa rau cỏ lạnh như băng, hai con cá mặn, lại thêm một chén lớn thịt bò đã hơi tản ra vị chua, mặt khác là vài cái bánh bao còn cứng hơn đá, đây chính là "bữa tối phong phú" họ mất một lạng bạc mới có được.

Mặt hai người đều âm trầm.

Từ nhỏ đến lớn, không nói Hàn Mạc, ngay cả Hàn Thanh là hạ nhân, cũng không nếm qua thức ăn khiến người ta không muốn ăn như vậy.

- Hai vị thiếu gia, đây là món ngon quán trọ rất vất vả mới lưu lại được.

Nhị Hổ vóc dáng thấp cười hì hì nói:

- Hai ngài cũng biết, trời đông giá rét, ở chỗ hoang vu này, không dễ kiếm thức ăn, chúng ta cũng dốc sức làm ra vài món ăn này, hai ngài cố ăn, ngàn vạn lần đừng ghét bỏ.

Hàn Thanh nắm tay, lạnh lùng nói:

- Cho dù đặt mấy món ăn này ở trong thành, chẳng qua cũng ba tiền bạc, hơn nữa của người khác còn nóng hổi, ngươi thu chúng ta một lạng bạc, cho chúng ta một đống rác rưởi như vậy? Này cho người ăn?

Nhị Hổ không nóng nảy, cười ha ha nói:

- Hai vị thiếu gia đừng nóng giận, hiện giờ không phải không có cách nào khác sao? Chúng ta cũng muốn làm nóng đồ ăn, chỉ là… chỉ là củi đều bị tuyết rơi phủ kín, lấy ra cũng không đốt được, chỗ này chỉ dùng vẻn vẹn bó củi sưởi ấm cho hai vị thiếu gia. Hai vị tha thứ một chút.

Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa, lập tức liền nghe được một giọng nói thô kệch:

- Trong nhà có người không?

Nhị Hổ chắp tay với hai người Hàn Mạc, nhanh chóng chạy ra ngoài, rất nhanh liền truyền đến giọng nói cung kính của hắn:

- Các vị muốn ở trọ sao? Mau mời vào, có phòng thượng hạng đang chuẩn bị, còn có đồ ăn nóng hổi, ăn vào ấm cơ thể.

Hàn Mạc lắc đầu, cũng không biết là tên quỷ không may nào sẽ bị hãm hại.

Lại nghe giọng nói Nhị Hổ truyền tới:

- Các vị thiếu gia, các ngài tiến vào phòng trước, tôi đi cho mấy con ngựa ăn, các vị ăn uống, cũng không thể để tuấn mã thiệt thòi phải không?

Nghe được giọng nói thô kệch:

- Ta cùng ngươi đi cho ngựa ăn.

Dường như là lo lắng Nhị Hổ, cho nên đi theo giám thị.

Tên gầy lại chui ra giống như bóng ma, đứng trước cửa, kỳ quái nói:

- Mời các vị đến!

Hàn Mạc cau mày, nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy ba người từ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, hai người phía trước đều mặc áo gấm bên trong, ngoài khoác áo lông cáo, trên đầu đội mũ lông, người phía trước áo lông màu trắng, người đằng sau màu nâu, nhìn qua đều cực kỳ đẹp đẽ quý gia. Người cuối cùng càng quỷ dị, toàn thân trên dưới áo bông dày đặc màu xám, mũ trên đầu cũng vừa dày vừa cao, hắn cúi thấp đầu, hơn nữa trong tiệm tối mờ, ai cũng không nhìn ra bộ dạng hắn.

Hàn Mạc thầm than trong lòng:

- Xem ra đều là đệ tử nhà phú quý, chỉ là bộ dáng như vậy, chắc hẳn đã bị những người trong tiệm này coi trọng.Nếu như quán trọ này thật sự là hắc điếm mà nói, như vậy mấy vị quý công tử này nhất định lành ít dữ nhiều.

- Trước dọn rượu và thức ăn.

Cậu ấm mặc áo lông cáo màu nâu đi ở giữa nói:

- Sau đó an bài phòng trọ, chỗ này của các ngươi có món gì ngon đều mang lên, chúng ta không thiếu bạc cho các ngươi.

Giọng nói người này vô cùng thanh thuý, Hàn Mạc nghe vào tai, thân thể nhịn không được mà chấn động, nhìn về phía Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng dùng một loại thần sắc kinh ngạc nhìn mình, rất hiển nhiên, hai người đều cảm giác được giọng nói này quen thuộc như vậy.

Trong ánh mắt Hàn Mạc lộ ra vẻ nghi vấn, dường như hỏi thăm Hàn Thanh có nghe ra là ai hay không, Hàn Thanh lắc đầu, trong mắt cũng lộ ra vẻ thăm hỏi, Hàn Mạc cũng lắc đầu.

Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng dù hai người rất thông minh, nhất thời cũng không nhớ nổi đến tột cùng là ai, càng không nhớ nổi nghe qua ở nơi nào.

Ba vị khách cũng chọn cái bàn khác trong phòng lớn ngồi xuống, hới cách Hàn Mạc bên này, cậu ấm mặc áo nâu ngồi xuống, nhìn bốn phía, thấy hai người Hàn Mạc, sửng sốt một chút, dán lại gần nói vài câu gì đó với cậu ấm áo lông trắn, công tử áo lông trắng khẽ gật đầu, cũng không nhìn Hàn Mạc bên này.

Cũng không lâu lắm, một người lại từ bên ngoài đi vào, thân hình cao lớn, mặc áo da, trên đầu đội mũ da, để lộ ra chòm râu dầy trên mặt, chỉ có điều ngọn đèn trong tiệm tối mờ, lại xem không rõ ràng lắm. Hắn nhìn xung quanh, lúc này mới đi về phía đồng bạn, chẳng qua đối với sự tồn tại của hai người Hàn Mạc, dường như cũng rất kỳ quái, vừa đi vừa đánh giá.

Bên ngoài gió lạnh vẫn gào thét như cũ, trong trời đất hiu quạnh, giống như có vô số oan hồn đang khóc lóc.

Bên này Hàn Mạc không nói lời nào, bên công tử áo lông trắng cũng không ai nói chuyện, trong phòng quạnh quẽ khác thường, không khí nặng nề.

Rất nhanh tên gầy liền đưa rượu và thức ăn tới, chứng kiến thức ăn bốc hơi nóng, cái mũi Hàn Thanh tức muốn lệch, còn Hàn Mạc, lại hứng thú nhìn qua.

Tên gầy đưa rượu và thức ăn lên, so với rượu và thức ăn của hai người Hàn mạc, lại cao hơn vài cấp bậc.

Có hai con gà nướng thơm ngào ngạt, hai chén thịt bò lớn, thậm chí còn có thịt viên, tuy những thứ này trong mắt Hàn Mạc và Hàn Thanh chưa phải thứ gì ngon, nhưng ở quán trọ nơi hoang dã này, trong trời đông giá rét tuyết bay, lúc này có thể đưa lên đồ ăn ngon như vậy, quả là khiến người ta thèm thuồng.

Yết hầu Hàn Thanh đã phập phòng cao thấp, ngửi thấy mùi thơm này, hắn gần như muốn đứng dậy chất vấn, lại bị Hàn Mạc dùng ánh mắt lãnh đạm ngăn cản.

- Phần thưởng cho ngươi.

Rượu và thức ăn đạt lên bàn, công tử áo nâu liền ném ra một thỏi bạc, nói thế nào cũng có bốn năm lạng, tên gầy cũng không khách khí, thu vào.

- Các vị có mang nhiều bạc không?

Tên gầy đột nhiên hỏi.

Ngoài trừ tên mặc áo bông xám quỷ dị vẫn cúi đầu, ba người khác đều nhìn về phía tên gầy, công tử áo xám ngạc nhiên nói:

- Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?

Tên gầy nhàn nhạt hỏi:

- Các ngài thích đánh bạc không?

Đại án mặc áo da cười nói:

- Chẳng lẽ chỗ này của các ngươi còn có sòng bạc?

Tên gầy nghĩ nghĩ, cũng không nói gì nữa, chỉ chậm rãi lui ra, để lại mọi người kinh ngạc.

Công tử áo nâu ngạc nhiên nói:

- Người này hỏi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đánh chủ ý tới bạc của chúng ta?

Hắn đứng dậy, đi về phía đại hán đang buồn ngủ chỗ quầy hàng kêu lên:

- Thiếu gia ta mặc kệ các ngươi có phải hắc điếm hay không, nếu các ngươi muốn đánh chủ ý tới chúng ta, cũng đừng trách chúng ta không khách khí.

Giọng nói hắn thanh thuý, lời này vốn là đe doạ trải qua miệng hắn, lại không có một chút khí thế.

Công tử áo lông trắng một mực chưa mở miệng nói chuyện nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo công tử áo lông nâu ngồi xuống, dường như công tử áo lông nâu rất kính sợ công tử áo lông trắng, thấy hắn ý bảo, cũng không dám nhiều lời, ngồi xuống.

Công tử áo lông trắng ngẩng đầu, nhìn qua cửa chính quán trọ, mà mấy người khác thấy hắn nhìn về phía cửa chính, ngoại trừ người áo bông xám một mực không để ý bên ngoài, cũng đều kìm lòng không được nhìn qua.

- Đã vứt bỏ được hắn hay chưa?

Đại hắn áo da thấp giọng nói, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía người áo bông xám.

Nghe ý tứ của hắn, dường như tránh né người nào đó theo dõi.

Người áo bông xám cũng không trả lời, trầm mặc không nói, công tử áo nâu nhịn không được góp lời thấp giọng nói:

- Chẳng lẽ còn chưa vứt bỏ được hắn? Tên kia giống như quỷ vậy, cuối cùng hắn muốn làm gì?

- Ta muốn lột da của hắn!

Đại hán nắm chặt hai đấm, giận không kiềm chế được nói, đôi mi dày của hắn nhăn lại, trở nên vừa dày vừa thô, nhìn qua có chút uy mãnh.

Cuối cùng người áo bông xám mở miệng nói:

- Chúng ta không phải đối thủ của hắn!

Giọng nói của hắn trầm thấp mà khan khan, khiến người ta nghe hơi không thoải mái.

Đại hán nắm chặt nắm đấm, dường như cũng thừa nhận sự thật này, thở dài một tiếng, có vẻ rất là bất đắc dĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hàn Thanh thấp giọng nói:

- Thiếu gia, xem ra mấy tên này bị người đuổi theo.

Hàn Mạc gật đầu, bốn người đối phương, bỏ qua hai gã công tử một bên không đề cập tới, chỉ nói vị đại hán cùng người áo bông xám, xem qua biết không phải hạng người thông thường, nghe ý của bọn họ, dường như là bị một người đuổi theo, hơn nữa bốn người hiển nhiên có phần sợ hãi người đó, người đuổi theo phía sau nhất định cũng là nhân vật lợi hại.

Công tử áo lông trắng trầm ngâm, nhìn chung quanh hắn, ánh mặt chợt dừng lại bên Hàn Mạc, thu hồi ánh mắt, hắn khẽ nói vài câu gì đó bên tai công tử áo nâu.

Công tử áo nâu xoay đầu nhìn lại, liếc bên Hàn Mạc, đột nhiên bưng một chén thịt bò lớn cùng một con gà nướng trên bàn, chậm rãi đi tới.

Hàn Mạc cùng Hàn Thanh liếc nhau, nhất thời không rõ đối phương muốn làm gì, chẳng lẽ thấy đồ ăn bên mình quá kém, động lòng trắc ẩn, muốn qua đưa chút đồ ăn tới?

Hàn Mạc mới không tin thế giới này có nhiều người tốt bụng như vậy.

- Đây là phần thưởng của công tử nhà ta cho các ngươi.

Công tử áo nâu cười hì hì nói:

- Đi ra ngoài đều không dễ dàng, mọi người kết giao bạn bè nhé.

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

- Trong bốn biển đều là anh em, công tử ngược lại là người nghĩa khí!

Hắn đứng dậy, người khác khách khí như vậy, ta đây cũng không thể quá lãnh đạm.

Công tử áo lông nâu đặt đồ ăn lên bàn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, đang muốn nói chuyện, trong nháy mắt, khuôn mặt hắn ngây ra, đôi mắt sang ngời nhìn chằm chằm Hàn Mạc, có vẻ rất là khiếp sợ.

Hàn Mạc trông thấy khuôn mặt vị công tử này, thấy làn da hắn trắng nõn, lông mày xanh đôi mắt đẹp, lập tức cũng sửng sốt.

- …. Là ngươi!

Trong lúc hai người khẽ giật mình, cùng nói, đều kinh ngạc vạn phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện