Chỉ cần một cơn mưa, ở Đông Hải Thành bình thường phải kéo dài hai ba ngày. Đây đã là một quy luật thiên nhiên. Cho nên, khi thời điểm mưa bắt rơi nặng hạt, ngư dân chỉ có thể phẫn nộ oán trời trách đất. Mưa to cộng thêm cuồng phong thổi mạnh, khí trời xú uế này quét qua bến tàu làm họ không thể ra biển kiếm cơm. Đối với những ngư dân có cuộc sống túng quẫn này, không đánh cá được một ngày, cuộc sống của họ liền đói một ngày.

Giữa đêm khuya, mưa to gió lớn vẫn như cũ bao phủ cả Đông Hải Thành, bao gồm cả hai phủ của Hàn gia cũng đắm chìm bên trong. Lúc này, hơn mấy trăm hạ nhân của hai phủ đã sớm lên giường làm một số chuyện có ý nghĩa với lão bà hoặc mơ về người tình trong mộng của họ.

Cửa sau Tây phủ Hàn gia hiện có ba người che dù lặng lẽ đứng im như ba pho tượng. Không biết trong đêm đen mưa lớn thế này họ đang chờ cái gì đây?

Đại tông chủ Hàn Chính Càn đôi mắt khép hờ, dù lưng đã hơi còng nhưng vẫn vững chãi tựa một khối hàn băng vạn năm, giữa mưa gió không nhúc nhích tí nào. Dù cho sấm sét vang dội, ngay cả chân mày lão gia tử cũng không động một cái, mà bên cạnh là Đại quản gia Tây phủ Hàn Nghiêm đang cầm dù che mưa cho ông, bên còn lại chính là Hàn Huyền Xương, cũng cầm một chiếc ô bằng giấy dầu hảo hạng che cho mình và Hàn Nghiêm. Mặc dù che chắn cẩn thận đến thế, nhưng dưới mưa sa gió táp đến từ bốn phía cũng vẫn làm y phục của ba người hơi ướt mấy chỗ.

Thời gian nặng nề trôi đi từng giây từng phút, nhưng ba người vẫn như ba bức tượng tạc bằng cẩm thạch, cứ mặc kệ cuồng phong bạo vũ, vẫn vững chãi bất động đứng đấy.

Giờ Sửu vừa tới, trong tiếng gió mưa gào rít thê lương, ba người thoáng nghe tiếng vó ngựa hỗn loạn phi đến gần. Đôi mắt Hàn Chính Càn đang nhắm lại rốt cục cũng mở ra, lẩm bẩm nói:

- Cuối cùng cũng đã đến…

Rất nhanh chóng, dưới đêm đen gió gào mưa giật, một chiếc xe ngựa đang dùng tốc độ như một chiếc Ferrari chạy tới, dù con đường bùn lầy tràn ngập kia cũng không làm nó chậm lại tí nào. Ở hai bên thùng xe còn có hai kỵ sỹ, đầu đội nón tre rộng vành (đấu lạp), người khoác áo tơi, hơn nữa bên hông còn giắt yêu đao song song hộ tống.

Xe ngựa đến trước mặt Hàn Chính Càn, cách khoảng bốn thước liền dừng lại. Hai kỵ sỹ nhảy xuống ngựa, đồng loạt thi lễ với Hàn Chính Càn, một người trong đó trầm giọng nói:

- Đại tông chủ, người đã đưa đến, chúng thuộc hạ lập tức trở về phục mệnh!

Đại tông chủ cũng không đáp, sải bước đến cỗ xe ngựa, Hàn Huyền Xương và Hàn Nghiêm phía sau cũng bước nhanh theo sát. Đi đến xe ngựa, Hàn Chính Càn nhìn hai người kia một lần, lại chuyển mắt đến phu xe, thản nhiên nói:

- Khổ cực cho các ngươi rồi!

Hai kỵ sỹ, một phu xe, ba người đồng thanh đáp:

- Thuộc hạ không dám! Nguồn: http://truyenfull.vn

Hàn Chính Càn bỗng khẽ nheo mắt, ánh mắt âm trầm dừng lại ở thùng xe. Chốc lát sau, mới dùng ngữ khí thản nhiên nói:

- Hàn Thượng thư sẽ chiếu cố người nhà các ngươi thật tốt!

Ba người đội mũ tre rộng vành chợt sửng sốt, không hiểu gì thì đã nghe hai tiếng "Viu..viu…", trong đêm đen gió mưa gào thét đột nhiên lóe lên hai đạo quang mang của tên bắn, nhanh như sao băng, không tiếng động đã bắn tới hai kỵ sỹ hộ vệ bên thùng xe. Khi hai người này phát hiện ra, thì hai mũi tên đã đến ngay trước mắt rồi.

Hai người này cũng không phải người thường, lâm nguy bất loạn, cơ hồ cùng lúc đã rút yêu đao bên hông ra. Thân thể cũng nhanh chóng lùi về sau, hiển nhiên là muốn tránh thoát trận mưa tên kia.

Nhưng, ngay trong nháy mắt, khi thân hình của họ lui về sau, Hàn Huyền Xương và Hàn Nguyên đã như hai con báo săn mồi (liệp báo – báo Gêpa) trên thảo nguyên đã bắn tới, một trái một phải, đánh về phía hai người. Cùng lúc, gã phu xe cũng xoay mình muốn tiến vào thùng xe, Đại tông chủ Hàn Chính Càn đã lăng không bay đến, tay phải biến thành trảo, tựa như hùng ưng săn mồi, mà con mồi chính là gã phu xe.

Hai gã kỵ sỹ hộ vệ vừa tránh thoát trận mưa tên, đã thấy mắt hoa lên, trên lồng ngực đã truyền đến một cơn đau xé lòng, nhìn lại mới thấy tại vị trí trái tim đã bị một thanh chủy thủ cắm vào thật sâu tự bao giờ.

Hai người bọn họ mang theo vẻ mặt không tin được, không cam lòng ngã xuống mặt đất bùn lầy. Bọn họ đến khi chết rồi cũng không hiểu vì sao bản thân đã bôn ba ngàn dặm, phụng mệnh bảo hộ yếu nhân đến đây, xong việc lại phải dâng ra tánh mạng của mình cho Diêm La Vương làm bữa tối.

Lúc này, lợi trảo của Hàn Chính Càn đã siết chặt cổ họng của gã phu xe, một tiếng "Rắc!" vang lên, yết hầu của gã đã vỡ vụn, cái đầu mềm nhũn như cá lóc bị đập đầu oặt xuống, chúi về phía trước.

Khí lực của người Hàn gia thật quá sức trâu bò mà! (Miệ..gia đình NV9 mà không trâu bò mới là lạ ấy chứ! - DG)

Vất bỏ thi thể của gã phu xe xuống đất, Đại tông chủ vén rèm xe, dùng âm thanh ôn hòa, nói nhỏ:

- Đến rồi, xuống đây đi!

Rất nhanh, từ trong thùng xe đã xuất hiện một người.

Người này, chính là một thiếu nữ mặc một bộ y phục tầm thường được dệt từ vải thô, thửa bên Tàu khựa, như những dân nữ thường mặc, đầu đội nón tre rộng vành, có sa phủ kín khuôn mặt. Nhưng không thể phủ nhận, đây chính là một nữ nhân không "thường" tí nào (Đếk phải người thường, chắc là người thượng - DG).

Mặc dù vận xiêm y vải thô, nhưng nàng vẫn lộ ra phong tư nhu mì xinh đẹp, đẫy đà gợi cảm như một quả táo chín (ta thích ăn táo - DG). Dưới mưa to như trút nước, xiêm y của nàng trong nháy mắt đã ướt sũng, dán chặt lên thân thể kiều mị của nàng, làm những nơi lồi lõm đẫy đà của nàng hiện ra lồ lộ, như đang mặc một bộ bikini một mảnh (Chẹp…chẹp…).

Bổ sung cho vóc dáng như siêu mẫu áo tắm là một đôi chân thon dài, vòng eo mảnh mai như mời gọi những vòng tay nam nhân nâng đỡ, mà đôi kiều đồn no căng nứt mắt, đến cả Eva Mendes cũng phải ghen tị, đang theo gió đong đưa…Dõi mắt lên trên liền thấy được song phong đầy đặn, ngạo nghễ vươn cao bên dưới xiêm y ướt đẫm dán chặt, giữa hai quả núi to lớn ấy là một khe vực sâu hun hút có thể thôn phệ tất cả ánh mắt đàn ông, nằm dưới chiếc cổ ba ngấn thon dài, tạo thành một bức tranh mê mẩn lòng người của tạo hóa (Con miệ nó…thằng tác giả đang tả con JAV nào ấy nhề? - DG).

Hàn Nghiêm giết xong một người, rất nhanh đã quay lại, khom người xuống nhặt chiếc ô bằng giấy dầu, đến cạnh nữ nhân dáng người bốc lửa che mưa cho nàng (thằng này nhanh tay vkl - DG), mà Hàn Huyền Xương cũng nhặt lại chiếc ô đến che mưa cho Hàn Chính Càn (đồ đít dột - DG).

- Cảm tạ các vị…!!!

Thiếu nữ dùng một ngữ khí thanh tao, làm người khác thông sướng lỗ tai khi nghe, thậm chí có thêm phần yêu kiều gợi cảm, mà nam nhân nghe được sẽ lập tức nhũn người ra, con lợn lòng thức dậy, nhưng âm thanh của nàng lại toát ra một ý vị bình thản vô cùng, không giống loại hoa ngôn điểu ngữ chốn phong trần thế tục. Người nào nghe được, hẳn sẽ có cảm giác như lạc vào mộng Thiên thai. Điều này chứng tỏ hiển nhiên đây là thanh âm trời sinh của nàng, không có chút giả tạo, cố ý làm hàng tí nào (em này chắc là tiên nữ, hoàn mỹ đếk đỡ được).

Hàn Chính Càn giờ mới hỏi:

- Nhớ kỹ thân phận hiện tại của ngươi chưa?

- Ta tên là Liễu Như Mộng, 22 tuổi, phụ thân là thương nhân Khánh quốc đến Yến quốc buôn bán, tên là Liễu Thiên Phúc, cưới vợ là Trần thị, người Đồng Phúc Trấn, Thiên Ích Huyện của Đông Hải Quận. Ta sinh tại Đồng Phúc Trấn, năm ngoái theo cha mẹ về Khánh quốc, trên đường bị cướp, cha mẹ bị giết, ta may mắn giữ được mạng, quay về Đồng Phúc Trấn, được Tống gia mua làm nô nữ!

Thiếu nữ dùng một ngữ âm thê lương thể hiện tâm tình bi thương, chậm rãi nói như thi hữu đang ngâm thơ đàm luận:

- Bởi vì công tử Tống gia có ý đồ làm nhục, nên ta lén trốn chạy đến Đông Hải Thành. Sau đó, được Hàn Nghiêm mang về phủ, làm bồi phòng nha hoàn cho Ngũ thiếu gia Hàn Mạc!

- Giải thích chuyện ngươi đã 22 tuổi mà còn chưa gả cho ai thế nào? Vì sao đến bây giờ ngươi vẫn còn hoàn bích?

Hàn Chính Càn hỏi tiếp.

Cô gái trầm ngâm một lát, rốt cục trả lời:

- Vì ta là một thạch nữ (nữ giới có bộ phận sinh dục bị dị dạng – vkl chưa?)!

Hàn Chính Càn nở một nụ cười mỉm hiếm thấy, gật đầu nói:

- Ngươi nhớ rất kỹ, một chút cũng không sai! Phải biết rằng, chỉ cần nhớ kỹ những chuyện này, ngươi ở lại đây sẽ rất an toàn! Những thứ này dù chỉ đến khi vạn bất đắc dĩ mới dùng đến, cũng có lẽ cả đời này ngươi sẽ không bao giờ trả lời vấn đề này lần nào nữa, nhưng ngươi phải nhất nhất nhớ kỹ những vấn đề đã xảy ra lúc trước, vì chính bản thân ngươi, phải tự bảo vệ người mình cần bảo vệ một cách tốt nhất!

Thiếu nữ dùng âm thanh kiên định, nói lớn hơn:

- Ta hiểu!

- Hàn Nghiêm!

Hàn Chính Càn phân phó:

- Ngươi dẫn nàng đi thôi!

- Vâng!

Hàn Nghiêm đáp, sau đó khom người, cung kính nói:

- Xin mời đi theo tôi!

Đoạn đưa thiếu nữ vào Hàn phủ từ phía sau.

Hàn Chính Càn thở dài, nói:

- Khuất tất cho ngươi rồi!

Thiếu nữ tạm dừng bước, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, lặng lẽ đi theo Hàn Nghiêm tiến vào Hàn phủ dưới cơn mưa đêm dữ dội.

Đợi đến khi bọn họ đi hẳn vào Hàn phủ, từ trong bóng tối xuất hiện hai người bịt mặt, nhanh chóng mang thi thể ba người nọ bỏ vào thùng xe, ngay cả yêu đao cũng thế, gọn gàng xử lý hiện trường sạch sẽ, không lưu lại bất kỳ đồ đạc hay dấu vết gì. Sau đó, một người chui vào thùng xe, người còn lại ngồi trước xe thành xa phu đánh ngựa.

- Cả thi thể và xe ngựa, nhất định phải xử lý cho sạch sẽ!

Hàn Chính Càn điềm nhiên nói:

- Làm sao cho không còn một dấu vết nào có thể lưu lại trên đời này!

- Dạ…!!!

Người áo đen cung kính đáp lại, ngay sau đó đã đánh xe đi khỏi, rất nhanh biến mất trong mưa đêm.

Đợi khi xe ngựa rời đi, Hàn Chính Càn mới ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thâm thúy, lẩm bẩm nói:

- Các vị liệt tổ liệt tông của Hàn gia, Chính Càn làm thế này, hết thảy cũng chính là vì Hàn gia mà thôi…!!!

Hơi trầm tư, Hàn Chính Càn thản nhiên nói:

- Huyền Xương, trong hậu hoa viên, trừ tiểu Ngũ, ngươi và Tuyết Oanh, thêm vào Nhị đệ ngươi và Hàn Nghiêm, tất cả những người khác muôn triệu lần không thể cho phép đi vào!

Tuyết Oanh, chính là chỉ Hàn phu nhân. Khuê danh (tên trước khi lấy chồng – tên thời con gái) của nàng là Hồ Tuyết Oanh.

Hàn Huyền Xương lập tức trả lời:

- Đại bá, xin người cứ ỵên tâm! Huyền Xương sẽ không cho bất kỳ người nào khác đi vào hậu hoa viên!

Hàn Chính Càn gật đầu, đoạn nói:

- Ngươi về trước nghỉ ngơi đi!

- Vậy còn người?

- Ta còn muốn làm nốt một việc cuối!

Hàn Chính Càn (thằng TG lại ghi là Hàn Huyền Xương - DG) nhìn theo hướng xe ngựa đã đi khỏi từ lâu, thản nhiên nói:

- Hai tên tiễn thủ kia đã biết rõ chuyện này, cho nên ta muốn thanh trừ nốt mối nguy hiểm cuối cùng này!

Hàn Huyền Xương cả kinh nói:

- Đại bá, bọn họ…Bọn họ là bộ hạ thân tín nhất của người mà?!

- Đúng là như vậy! Nhưng bọn chúng không phải họ Hàn!

Hàn Chính Càn cũng không nói thêm lời nào, thản nhiên rảo bước trên mặt đất đầu bùn lầy. Dù là một lão nhân đã hơn lục tuần (hơn 60 tuổi), nhưng thân ảnh vẫn như U linh (bóng ma), vẫn giữ được sự nhanh nhẹn, nhạy bén, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Hàn Huyền Xương.

Hàn Huyền Xương cũng chợt ngây người, cuối cùng thở dài một hơi, tự nhủ:

- Đại bá, nếu bọn họ là họ Hàn, chỉ e rằng cũng bị người hạ thủ mà thôi! Người không muốn giết người của Hàn tộc ta, nên hiện tại mới an bày bộ hạ khác họ làm việc này! Thật là dụng tâm lương khổ a!

Sau đó, ông ta giương chiếc ô, từ cửa sau đi vào Hàn phủ, xong đóng chặt cửa lại.

Trên mặt đất, vết máu loang lổ rất nhanh đã bị cơn mưa tầm tã rửa sạch, nơi này giống như trước, tựa như chưa từng phát sinh ra bất cứ chuyện gì, chẳng qua chỉ còn lại tiếng gió rít thê lương hòa vào cùng tiếng mưa rơi tầm tã.

Trong lúc này, Hàn Mạc lại đang gối cao ngủ kỹ trong gian nhã cư của mình. Trong giấc mộng, hắn đang mơ thấy Bích di nương của mình ngồi thêu "Hỷ Thước đăng mai" (Chim Thước đậu trên cành mai).

________________________

* Hỷ Thước Đăng Mai: Hỷ thước là một loại chim khách, theo người xưa quan niệm sẽ mang lại tin vui. Chim thước đậu trên cành mai, cũng là một loại cây mang vẻ xinh đẹp, tốt lành. Ý muốn nói, gia đình nào có điềm báo như thế, sẽ nhanh chóng có được tin vui sắp đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện