Thành Tư ôm cánh tay, vừa sợ vừa giận, trên trán mồ hôi lạnh rỉ ra từng giọt, vẻ mặt phẫn nộ lẫn bất phục nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc:

- Ngươi… Ngươi…!

Nhất thời hắn không biết nói như thế nào cho phải, tài nghệ không bằng người, còn có thể nói chi đây.

Lê Mậu tiến lên xem xét qua Thành Tư, trầm giọng nói:

- Thành huynh, xương cốt có bị thương tổn gì không?

- Côn pháp thật là lợi hại!

Thành Tư nhịn không được mà buông tiếng thở dài:

- Xuất quỷ nhập thần, ta không cách nào phòng bị a!

Hàn Mạc để đồng côn xuống, quay đầu lại, ôm quyền thản nhiên nói:

- Đa tạ rồi!

Lúc này, Hàn Nguyên mới vui mừng chạy lên phía trước, ôm cổ Hàn Mạc, cười to nói:

- Tiểu Ngũ, ngươi học một chiêu này ở nơi nào? Thật lợi hại, ta cứ nghĩ ngươi chắc chắn sẽ thua.

Lại quay sang Thành Tư, lạnh lùng nói:

- Thành thống lĩnh, ngươi có thể viết sớ báo lên kinh được rồi.

Thành Tư mới vừa rồi buông ra lời ngông cuồng, nếu Hàn Mạc có thể chống đỡ hai mươi chiêu của hắn liền viết sớ dâng lên cho Hoàng đế, xin Yên quốc hoàng đế đem vị trí thống lĩnh ban cho Hàn Mạc, những lời này Hàn Nguyên tự nhiên sẽ không quên. Giờ đây Hàn Mạc không những chống đỡ quá hai mươi chiêu mà còn đánh thắng Thành Tư, Hàn Nguyên tự nhiên muốn chế ngạo Thành Tư một phen.

- Thành thống lĩnh, ngươi trước hết nên đến đại phu trong quân xem qua thương thế một chút đi.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thành Tư, Hàn Huyền Linh sắc mặt cực kì nghiêm túc, hắn quay đầu nhìn Hàn Mạc, trầm giọng nói:

- Cái chư tướng khác trước tiên ở bên ngoài, chờ ta thương nghị sự vụ quân sự đã. Hàn Mạc, ngươi vào đây!

Hắn không nói thêm lời nào, xoay người đi vào lều lớn dành cho Tổng đốc.

Tất cả mọi người nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Hàn Huyền Linh, trong nhất thời cũng không biết là nguyên nhân nào, chẳng lẽ là trách cứ Hàn Mạc đả bại Thành Tư?

Hàn Mạc cười híp mắt ôm quyền hướng về mọi người, rồi đi theo vào trong trướng.

Hàn Huyền Linh ngồi ở trên cao nơi chính giữa, nét mặt đăm chiêu như có tâm sự. Thấy Hàn Mạc đi vào liền ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn nhích tới gần một chút.

- Nhị bá phụ, có phải điệt nhi không nên đả thương hắn?

Hàn Mạc đi tới bên đồng án, cung kính nói.

Hàn Huyền Linh trầm ngâm đưa mắt nhìn Hàn Mạc trong chốc lát rồi mới nhẹ giọng nói:

- Ngươi đã gặp qua Hiên Viên Vô Danh?

- Hiên Viên Vô Danh?

Hàn Mạc ngẩn ra, danh tự này nghe qua mặc dù rất có khí thế nhưng quả thật hắn lần đầu mới nghe nói đến. Không biết là nhân vật như thế nào? Càng không biết vì sao Hàn Huyền Linh lại hỏi câu này?

Hàn Huyền Linh thấy lúc nhắc tới Hiên Viên Vô Danh, vẻ mặt của Hàn Mạc vô cùng mờ mịt, xem ra Hàn Mạc đúng là không biết người nọ, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc, cau mày nói:

- Mạc nhi, ngươi vừa rồi đánh ra một chiêu kia, có phải là Xà bộ côn pháp hay không?

Hàn Mạc suy nghĩ một lúc, càng ngày Bát Bộ côn pháp cuả mình càng lúc nhuần nhuyễn, trước sau gì Hàn Huyền Linh cũng biết hắn luyện côn pháp này, nên không cần thiết phải giấu giếm, liền gật đầu nói:

- Nhị bá phụ, một chiêu kia chính là chiêu thức trong Bát Bộ côn pháp.

Đồng thời trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, Hàn Huyền Linh làm sao biết được sự tồn tại của Bát Bộ côn pháp?

Hàn Huyền Linh dị thường nghiêm túc nhìn Hàn Mạc, thấp giọng nói:

- Ngươi đã luyện Bát Bộ côn pháp, như thế nào lại không biết đến Hiên Viên Vô Danh? Mau nói cho ta biết, hắn bây giờ đang ở nơi nào? Có phải đang ở Đông Hải quận hay không?

Hàn Mạc nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo vẻ lo lắng của Hàn Huyền Linh, tuy rất nghi nờ nhưng vẫn lắc đầu nói:

- Nhị bá phụ, điệt nhi... Điệt nhi thật không biết ai là Hiên Viên Vô Danh!

"Chát!"

Hàn Huyền Linh nặng nề vỗ bàn tay lên đồng án, phát va tiếng va chạm trầm thấp, thần sắc vô cùng thất vọng, cả giận nói:

- Mạc nhi, ngươi sao có thể lừa gạt ta?

- Điệt nhi… Điệt nhi không có a.

Hàn Mạc ỷ trượng vào việc Hàn Huyền Linh không có chứng cớ, nên nhơn nhơn đáp.

Không hiểu tại sao Hàn Huyền Linh lại đột nhiên tức giận:

- Ngươi phải biết rằng, chuyện này vô cùng trọng đại, nếu ngươi giấu diếm sẽ mang lại vô tận nguy cơ cho Hàn gia.

Hàn Huyền Linh mắt hổ trợn tròn, râu tóc vểnh ngược, thanh âm lại càng trầm thấp đáng sợ:

- Mạc nhi, ngươi đã biết những gì, mau nói cho bá phụ, đừng giấu giếm.

Bỗng nhiên như chợt nghĩ đến cái gì, hắn lại nói:

- Ta hiểu rồi, có phải Hiên Viên Vô Danh uy hiếp ngươi, không cho ngươi tiết lộ hành tung của hắn? Mạc nhi không cần phải sợ, có Nhị bá phụ ở đây, cho dù là Hiên Viên Vô Danh cũng không thể làm thương tổn đến ngươi, chúng ta có gần hai vạn tướng sĩ Trấn phủ quân, hắn dù có là thần tiên cũng không thể làm gì được ngươi.

Hàn Huyền Linh trấn giữ Trấn phủ quân đã mười mấy năm, xưa nay bình tĩnh giỏi giang, ngày thường dù có gặp phải đại sự vẫn luôn tỉnh táo xử lý.

Nhưng không hiểu sao hôm nay người Nhị bá phụ xưa nay luôn bình tĩnh giỏi giang, gặp chuyện tỉnh táo trong mắt Hàn Mạc lại lộ ra vẻ kích động như vậy. Trong đôi mắt đã tố cáo sự sợ hãi trong tâm hồn hắn.

- Nhị bá phụ!

Hàn Mạc quỳ gối xuống trước mặt Hàn Huyền Linh, nghiêm nghị nói:

- Mạc nhi không dám lừa gạt Nhị bá phụ, quả thật Mạc nhi đang luyện Bát Bộ côn pháp này, nhưng Hiên Viên Vô Danh kia quả thực Mạc nhi chưa từng nghe nói qua. Bát Bộ côn pháp này là Mạc nhi tình cờ có được, không có bất cứ liên hệ gì đến Hiên Viên Vô Danh.

Hàn Huyền Linh bán tín bán nghi nói:

- Mạc Nhi, ngươi... Ngươi thật sự không biết Hiên Viên Vô Danh?

- Mạc Nhi quả thật không biết!

Hàn Huyền Linh thấy Hàn Mạc vẻ mặt chân thành, hơn nữa cũng hiểu mặc dù Hàn Mạc tính tình bất hảo, tâm tư rất nhiều nhưng đối với trưởng bối Hàn gia, đặc biệt là đối với mình trước giờ lại càng luôn tôn kính, thành thực vô cùng, không dám có điều chi dối gạt.

Hắn chẳng qua là rất khiếp sợ, Bát Bộ côn pháp này người kia còn quý hơn sinh mạng, làm sao Hàn Mạc có thể nhận được?

- Đứng lên đi!

Hàn Huyền Linh giơ tay ra hiệu cho Hàn Mạc đứng lên rồi mới nghiêm mặt nói:

- Mạc Nhi, vậy ngươi nói cho ta biết, Bát Bộ côn pháp kia, ngươi từ đâu mà có?

Hàn Mạc biết vấn đề nghiêm trọng, không dám giấu diếm, đem lai lịch của Bát Bộ côn pháp nói rõ, ngay cả Huyết Đồng Âm Dương Côn cũng kể ra một lượt.

Hàn Huyền Linh đầu tiên là ngưng trọng thần sắc, khi nghe Hàn Mạc kể lại càng nghi ngờ, đợi đến khi Hàn Mạc nói xong, hắn mới khiếp sợ nói:

- Hàn nhi, ngươi… Ngươi nói thật chứ? Bát Bộ côn pháp cùng Huyết Đồng Âm Dương Côn là tìm được từ binh khí phường của Hàn gia?

Gương mặt hắn đầy vẻ khó tin, tựa hồ như đang nghe một câu chuyện xưa về đầm rồng hang hổ.

- Dạ!

Hàn Mạc nghiêm mặt nói tiếp:

- Mạc nhi không dám lừa gạt, Nhị bá phụ có thể phái người đi kiểm chứng tại binh khí phường Hàn gia chúng ta.

- Kỳ quái! Kỳ quái!

Hàn Huyền Linh lắc đầu cau mày:

- Hai kiện đồ vật này hắn như thế nào lại vứt đi? Ba lượng bạc... Chỉ có ba lượng bạc mà hắn bán đi thứ hắn quý như sinh mệnh.

Hàn Mạc tò mò hỏi:

- Nhị bá phụ… Có phải bá phụ hoài nghi người lưu lại Bát Bộ côn pháp và Huyết Đồng Âm Dương Côn là Hiên Viên Vô Danh gì đó?

- Tám chín phần mười là hắn rồi.

Hàn Huyền Linh nghiêm mặt nói:

- Hai kiện đồ vật kia nếu không có việc gì ngoài ý muốn, sẽ tuyệt đối không bao giờ rời khỏi người hắn nửa bước.

- Hắn... Đến tột cùng là người phương nào?

Hàn Mạc rốt cục hỏi ra nghi vấn trong lòng, từ trên vẻ mặt cùng tiếng nói của Hàn Huyền Linh, hắn có thể suy đoán, người gọi là Hiên Viên Vô Danh kia tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.

Hàn Huyền Linh mới vừa rồi dưới sự kích động, thậm chí còn muốn dùng đến hai vạn tướng sĩ Trấn phủ quân để bảo vệ Hàn Mạc. Điều đó nói lên không những Hàn Huyền Linh đánh không lại Hiên Viên Vô Danh, cho dù có thêm trên dưới một trăm quân lính, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Hiên Viên Vô Danh.

Hàn Mạc hiểu rất rõ về công phu của Hàn Huyền Linh, ở Đông Hải Quận, tuyệt đối được xưng tụng là thứ nhất, cho dù ở cả đại Yên quốc cũng có thể tuyệt đối xếp vào mười người đứng đầu. Vậy mà đối với cái tên Hiên Viên Vô Danh lại vô cùng kiêng kị, thậm chí là sợ hãi trong lòng. Từ đó có thể thấy, Hiên Viên Vô Danh kia kinh khủng đến mức nào.

- Hắn sao…?

Hàn Huyền Linh như có điều chi suy nghĩ, một hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Hắn là một yêu quái!

- Yêu quái?

Hàn Huyền Linh nhìn Hàn Mạc, nói:

- Mạc Nhi, ngươi ngồi xuống đi đã!

Đợi Hàn Mạc ngồi xuống bên cạnh, hắn mới chậm rãi nói:

- Mạc Nhi, ngươi phải biết thiên hạ này có Thập Phương Danh Tướng tồn tại.

- Mạc nhi biết!

Hàn Mạc gật đầu đáp.

Thập Phương Danh Tướng, mười người danh chấn thiên hạ, chỉ cần là người hơi hiểu thế sự, cho dù không biết rõ tên của từng người, nhưng cái danh Thập Phương Danh Tướng thì ai cũng đều biết.

- Thập Phương Danh Tướng, đó là mười người mạnh nhất trên đời này!

Hàn Huyền Linh vuốt chòm râu thở dài nói:

- Mặc dù được xưng là danh tướng nhưng không phải ai cũng đang ở vị trí đó, cũng không phải người nào cũng nguyện ý nhập thế để tranh giành quyền lợi. Trong Thập Phương Danh Tướng, hiện tại chính thức làm tướng của một nước chỉ có năm người mà thôi. Khánh quốc có Thượng Kinh Thánh Tướng Thương Chung Ly, Yến quốc có Đông Phương Chi Hổ Tiêu Hoài Ngọc, Ngụy quốc có Sơn Nam Kim Tỏa Chuy Tư Mã Kình Thiên cùng với Tây Địa Thương Lang Đỗ Vô Phong, Nam Phong tiểu quốc kia cũng có Nam Xà Bố Tô Cam. Đó chính là năm vị danh tướng phụng sự cho quốc gia. Trừ những người đó ra, năm vị còn lại không ở trong triều, lại càng không ở trong quân ngũ mà là ẩn dật trong trần thế, không muốn tham dự vào việc đao binh tranh giành, quả là đáng tiếc a.

Hàn Mạc ngồi chống cằm, suy nghĩ một lúc mới hỏi:

- Nhị bá phụ, người gọi là Hiên Viên Vô Danh kia, có phải là một trong năm vị danh tướng ẩn dật nơi trần thế không?

Hàn Huyền Linh lắc đầu nói:

- Không phải. Hắn nếu chỉ là một người trong số đó, mặc dù cũng đủ để làm thiên hạ kinh sợ nhưng chưa đủ để bản thân Nhị bá phụ phải lo lắng. Dù sao danh tướng cũng là người, mặc dù có võ công cường đại và tài năng quân sự xuất chúng nhưng bọn họ cũng không thể phi thiện độn địa, lai khứ vô tung. Nói cho cùng, danh tướng cũng chỉ là một thân huyết nhục, chỉ cần có nhiều người, là có thể đối phó.

- Hiên Viên Vô Danh kia chẳng lẽ không phải là người?

Hàn Mạc kinh ngạc hỏi.

Hàn Huyền Linh thoáng trầm mặc, tựa hồ phải suy nghĩ nên trả lời vấn đề này như thế nào.

- Có lẽ hắn thật sự không phải là người.

Hàn Huyền Linh thở dài, nhẹ nhàng nói:

- Ở thời điểm hắn nổi danh, có thể ra vào chốn trăm vạn quân tướng như chốn không người, lấy thủ cấp chủ tướng địch giống như lấy đồ trong túi. Những người nhận biết được Huyết Đồng Âm Dương Côn rất ít, bởi chẳng có mấy ai có thể sống sót dưới thanh côn ấy.

- Nhị bá phụ đã gặp qua Hiên Viên Vô Danh rồi sao?

- Khi đó ta vẫn còn là một hài tử mười hai mười ba tuổi, có một lần đại gia gia ngươi dẫn ta đến Ngụy quốc, cơ duyên xảo hợp chứng kiến hắn xuất thủ một lần.

Hàn Huyền Linh hồi tưởng lại một lúc, mới chậm rãi nói:

- Vừa rồi ngươi thi triển một chiêu kia, cùng với Xà Bộ côn pháp của hắn có tám chín phần tương tự, cho nên ta mới có thể nhận ra.

- Nhưng Hiên Viên Vô Danh không phải là một trong Thập Phương Danh Tướng, vậy có quan hệ như thế nào với bọn họ?

Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Vì sao lúc Nhị bá phụ hỏi chuyện về hắn lại nhắc đến Thập Phương Danh Tướng?

- Ngươi có nghe nói đến Ngụy quốc Sơn Nam Kim Tỏa Chuy Tư Mã Kình Thiên cùng với Tây Địa Thương Lang Đỗ Vô Phong chưa?

Hàn Huyền Linh nghiêm mặt nói:

- Ngụy quốc có kị binh cường đại nhất thiên hạ, hơn nữa chỉ dựa vào thực lực của một quốc gia cằn cỗi mà nhiều lần chiến thắng Khánh quốc, thậm chí sáu năm trước còn chiếm mất Sơn Bắc quận của Khánh quốc. Một quốc gia có thực lực cường đại như Khánh quốc cũng không có cách nào giành lại vùng lãnh thổ đã bị mất, đó là do Ngụy quốc có hai người như vậy. TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Hiên Viên Vô Danh cùng hai người này có quan hệ sao?

- Đương nhiên là có.

Hàn Huyền Linh nói từng câu từng chữ:

- Hiên Viên Vô Danh chính là sư phó của hai người bọn họ. Trong Thập Phương Danh Tướng, hai vị danh tướng này, đều là môn hạ của Hiên Viên Vô Danh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện