Trên mặt biển, giữa vô tận cơn sóng nhộn nhạo bỗng xuất hiện một tia đỏ sẫm trào lên từ đáy biển, hơn nữa màu đỏ ấy càng lúc càng nồng đậm, từ từ khuếch tán ra trên mặt nước. Cảnh tượng đỏ sẫm ấy mang đến cho tất cả mọi người sự sợ hãi và bất an sâu sắc.

Những binh sĩ bên mạn thuyền lập tức buông trường thương trong tay xuống, cầm lấy cung tên dự bị để bên cạnh, gương cung lắp tên, rối rít nhắm về mặt biển chờ đợi.

Hàn Mạc vọt tới bên mép thuyền, trông thấy làn nước biển đỏ sẫm, hắn cam chắc đó chính là máu tươi đang nhuộm đỏ mặt biển. Lập tức cả kinh nói:

- Này... Này, có chuyện gì xảy ra?

Hỏi xong những lời này, dường như hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, một dự cảm bất tường lập tức bao phủ lấy tâm can hắn.

Ngư ty quan ở bên cạnh run giọng nói:

- Giao... Quái giao... !

Hàn Mạc sắc mặt đại biến, quả nhiên là như thế.

Hắn vẫn chưa từng tới khu vực biển sâu như thế này bao giờ. Mặc dù cũng biết trong biển rộng tuyệt đối không thiếu những động vật biển ăn thịt người, nhưng cho đến tận hôm nay, mặt biển sóng êm gió lặng đã làm cho hắn hoàn toàn không ý thức đến những nguy hiểm như thế đang rình rập.

Một người bị vây quanh trong an tĩnh sẽ quên mất nguy hiểm. Đó chính là sự mất cảnh giác trong nhân tính của con người.

"Sống ở yên tĩnh an lành, chết tại lúc nguy nan."

Hàn Huyền Xương cũng biến sắc mặt, mấy tên võ sĩ Lang Giáp Doanh theo thuyền ra biển thấy cảnh tượng huyết thủy như thế, lập tức rút ra yêu đao sắc bén, che chắn bảo vệ cho Xương Đức Hầu Tào Ân.

Trong nhất thời, bọn họ cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng rằng thích khách xuất hiện.

- Hàn đại nhân, xảy ra chuyện gì?

Tào Ân nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

Hàn Huyền Xương vẻ mặt ngưng trọng trả lời:

- Hầu gia, chỉ sợ là dưới biển đang có quái giao đột kích.

- Quái giao?

Tào Ân ngẩn ra, khuôn mặt bình tĩnh xinh xắn lúc này mới lộ ra vẻ giật mình:

- Ngươi nói là dưới biển có loại vật như trong sách thường miêu tả… Quái ngư ăn thịt người?

Tào Ân vẫn luôn sống tại Yên Kinh, ngoại trừ xem những miêu tả về quái giao ở trong sách, thực tế đúng là chưa bao giờ thấy qua loại động vật biển ăn thịt người như thế.

- Đúng vậy!

Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu, đột nhiên phất tay:

- Tất cả chuẩn bị, chỉ cần nhìn thấy nó lộ ra trên mặt biển, lập tức bắn chết nó cho ta.

Thanh âm của hắn tuy nghiêm trọng nhưng lại vô cùng trấn định, hiển nhiên đối với loại tình huống phát sinh này đã sớm có sự chuẩn bị.

Những binh sĩ Trấn phủ quân bên mép thuyền lúc này mới thể hiện ra việc rèn luyện nghiêm túc của mình, đồng loại gương cung lên. Gần một trăm tay cung trên hai chiếc thải châu thuyền đều cùng nhắm ngay mặt biển, chờ quái giao vừa nổi lên mặt nước liền bắn chế nó.

Trên mặt biển bắt đầu xáo động mạnh, tầng tầng bọt nước cuồn cuộn nổi lên, huyết thủy cũng càng lúc càng đậm. Một lát sau, chỉ thấy từ đáy biển nổi lên một thi thể không toàn vẹn, một bên đầu đã bị cắn nát, trông đáng sợ dị thường.

Lại có hai gã mò trai nổi lên từ đáy biển, họ hét lên thảm thiết. Một người trong đó đã bị cắn đứt một cánh tay, huyết thủy từ chỗ tay cụt chảy ra ròng ròng. Hắn đau đớn quẫy vùng trên mặt nước càng làm cho huyết thủy nơi cánh tay cụt lan ra rất nhanh trên mặt biển.

Những người trên thuyền cũng vô cùng chấn động, trong mắt người nào cũng đều lộ ra vẻ sợ hãi. Tiếng kêu thảm thiết như cào xé ruột gan của người mò trai truyền lên từ mặt biển đánh thẳng vào tận tâm can mỗi người.

Sợ hãi lan tràn!

---

- Hầu gia, đây chính là nguyên nhân vì sao tổ tiên Hàn gia không thỉnh chỉ xuống biển thải châu.

Hàn Huyền Xương thở dài nói tiếp:

- Cho dù hàng năm thải châu quy mô nhỏ tiến cống cho triều đình cũng đều chết mất vài người. Nếu như thải châu với quy mô lớn như lần này… nếu không chết mười người tám người, sợ rằng rất khó mà hoàn thành nhiệm vụ.

Tào Ân cau mày, rốt cục nói:

- Vô luận làm cái gì, luôn luôn có hy sinh.

Bọn binh sĩ bên mép thuyền không dám có chút nào buông lỏng, đều mở to hai mắt quan sát mặt biển nhưng quái giao kia vẫn chưa lộ ra trên mặt nước, chỉ có từng người mò trai đang hoảng loạn lần lượt nổi lên trên mặt nước.

- Mau kéo bọn hắn lên!

Hàn Mạc hét đến khản giọng.

Ngư ty quan nhìn Hàn Mạc, giọng nơm nớp lo sợ nói:

- Ngũ... Ngũ thiếu gia, không thể kéo lên!

- Tại sao?

Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Ngư ty quan, lúc này hắn cũng không thèm quản chức quan của người đó là cao hay thấp:

- Dưới biển có quái giao, nếu không kéo lên, chẳng lẽ tùy ý để quái giao ăn thịt bọn họ?

Hàn Mạc biết cái gọi là quái giao chính là một loại sói biển được xưng là Sa Ngư.

- Ngũ thiếu gia, quái giao sau khi ăn no, tự nhiên sẽ rời đi. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Ngư ty quan lộ ra vẻ bất đắc dĩ:

- Nếu quái giao không rời đi, việc thải châu sẽ không có cách nào tiến hành được.

Hàn Mạc cả kinh trong lòng, từ vẻ bất đắc dĩ trên mặt Ngư ty quan, có thể thấy được tình huống này thường xuyên phát sinh trong quá khứ.

Không trách được lúc trước khi xuống biển, vẻ mặt những người mò trai đều trở nên thành khẩn, nhìn trời cầu nguyện. Đó chính là họ cầu xin tình huống như hiện tại sẽ không xuất hiện. Đó chính là điều mà họ mong mỏi, có thể còn sống quay trở lên thuyền.

- Lấy thịt người để đuổi quái giao đi?

Hàn Mạc bỗng cảm thấy trong lòng trở nên rét lạnh từng cơn.

Gió biển rất nhu hòa nhưng sự hoảng loạn lúc này đã lan khắp toàn bộ những người mò trai đang nổi trên mặt biển. Những đôi mắt đỏ ngầu tia máu mở lớn, hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, ai nấy đều không biết quái giao sẽ phát động công kích lúc nào, ai sẽ là người tiếp theo nhận lấy số phận bi thảm.

Hàn Mạc xiết chặt nắm tay, lòng bàn tay tứa đầy mồ hôi lạnh.

Tất cả mọi người đều chờ quái giao nổi lên mặt nước.

- Những thứ cung tên này có thể gây thương tổn cho quái giao sao?

Hàn Mạc liếc nhìn Ngư ty quan bên cạnh, thanh âm tức giận hỏi.

Học thức đầy đủ của kiếp trước giúp hắn có những hiểu biết nhất định về quái giao, đó chính là Phách Vương trong biển. Mặc dù mưa tên của đám binh lính tuy sắc bén nhưng Hàn Mạc tuyệt đối không tin mấy mũi tên đó có thể bắn chết quái giao da dày thịt rắn kia.

Cho dù bắn trúng, quái giao trong nháy mắt có thể lặn xuống nước, cung tiễn thủ sẽ không có quá nhiều cơ hội để tiêu diệt nó.

- Không thể gây thương tổn được.

Ngư ty quan lại thấp giọng nói:

- Tuy nhiên sẽ làm quái giao chấn kinh, khiến nó tạm thời tránh né, những người mò trai sẽ có đủ thời gian để lên thuyền.

Hàn Mạc cười lạnh nói:

- Chấn kinh? Tạm thời tránh né sao? Nó sẽ rất nhanh quay trở lại. Hơn nữa bắn tên như vậy, trên mặt biển toàn là người mò trai, nói không chừng sẽ bắn chết rất nhiều người của mình, như vậy sẽ giải quyết ra sao?

Ngư ty quan lại trầm ngâm, chốc lát sau mới lắc đầu nói:

- Không có biện pháp, trước kia cũng chỉ làm như vậy mà thôi.

- Ngu xuẩn!

Hàn Mạc lạnh lùng lầm bầm, nhìn về phía thải châu thuyền của Hàn Huyền Xương, thấy hắn đang chắp tay sau lưng nghiêm túc nhìn ra mặt biển, bên cạnh hắn là Tào Ân đang được những võ sĩ Lang Giáp Doanh hộ vệ, sắc mặt cũng ngưng trọng nhìn mặt biển.

- Người đâu!

Tiêu Đồng Quang bỗng nhiên kêu lên:

- Mau mang Bổn quan đến bên mép thuyền để ta xem thử quái giao kia là dạng nào? Làm sao nó có thể ăn thịt người được?

Lão tiểu tử đó trong mắt cũng lộ vẻ hoảng sợ nhưng lúc này đang ở trên thuyền, không hề sợ quái giao công kích, cho nên hắn rất nhanh cảm thấy hứng thú với chuyện đang xảy ra dưới biển.

Hàn Mạc khinh bỉ nhìn hắn, người nầy không lo lắng cho tính mạng của những người mò trai, trái lại còn có tâm tình đi xem náo nhiệt, thật là lòng dạ rắn rết.

- Nhìn kìa, nổi lên rồi, nổi lên rồi!

Một tiếng hét to vang lên, tất cả mọi người đều bị tiếng thét đó làm chấn động tinh thần.

Trên mặt biển đầy huyết thủy quả nhiên hiện lên một vệt màu đen.

Một đầu quái thú thân dài bốn năm thước, đầu dựng thẳng, vây đuôi ngắn, hàm răng dài lởm chởm hình răng cưa nổi lên trên mặt biển đầy máu, chiếc đuôi khuấy động tạo thành vô số ngọn sóng mãnh liệt. Quái giao xông thẳng đến một gã mò trai, để lại đằng sau đuôi một vệt nước trắng xóa kéo dài.

Người mò trai đó thất thanh hét lớn:

- Cứu mạng, cứu mạng!

Hắn toàn lực né tránh nhưng tốc độ của quái giao quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã cắn ngang người đó, xé thành hai khúc. Huyết thủy bắn tung tóe lên trên không trung rồi đổ xuống như một cơn mưa máu, tạo thành một mảng nước biển màu đỏ sẫm.

Những người trên thuyền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết đó, ai nấy đều lộ ra vẻ không đành lòng.

- Bắn tên!

Hàn Huyền Xương hét lớn.

- Xoát xoát xoát!

Một trận mưa tên từ hai chiếc thải châu thuyền lập tức bắn ra, nhắm thẳng về phía quái giao trên mặt biển.

Mưa tên đầy trời, khí thế kinh người. Quả thật có không ít mũi tên bắn trúng quái giao nhưng cũng chỉ là số ít. Phần lớn đều rơi vào những cơn sóng nước do quái giao quẫy mình tạo ra. Những mũi tên còn lại đối với quái giao chẳng khác nào gãi ngứa cho nó, không những không thể đả thương nó mà ngược lại càng làm nó trở nên điên cuồng khát máu hơn. Vừa xét nát một người mò trai, nó lại tiếp tục xông đến một gã khác.

Trận mưa tên đó cũng đã bắn nhầm vài người mò trai dưới biển.

Đáng thương thay cho những người mò trai, chẳng những phải lo tránh né công kích của quái giao mà phải còn tránh né những mũi tên của người bên mình. Kết cục quả nhiên cực kì bi thảm, tiếng kêu thảm thiết của bọn họ vang dội trên mặt biển khiến người người đều run rẩy tận tâm can.

Hàn Mạc mặc dù không được tính là người có tấm lòng bác ái nhưng nhìn thảm trạng trên mặt biển, hắn cảm thấy trong lòng mình đau nhói từng cơn.

Hắn không có quan niệm cấp bậc mãnh liệt, mặc dù cảm thấy may mắn vì được xuất thân từ thế gia đại tộc, hài lòng với cuộc sống giàu sang nhưng chưa bao giờ hắn xem thường bất luận người nào, tận trong xương tủy hắn vẫn luôn trân trọng tính mạng của mỗi con người.

Tiếng kêu thảm thiết của những người mò trai vô tội giống như những nhát đao liên tục chém thẳng vào đầu hắn.

"Hưng, bách tính khổ! Vong, bách tính khổ!"

Hàn Mạc lẩm bẩm tự nói, nhìn quái giao đang tàn sát bừa bãi trên biển, hắn chỉ cảm giác bầu máu nóng của mình dần dần sôi trào lên.

"Xoảng!"

Hàn Mạc đưa tay ra, rút lấy thanh đại đao nơi thắt lưng của tên lính đứng bên cạnh, nghiến chặt ra rồi quát lớn:

- Lão tử giết chết ngươi!

Tựa như một ánh sao rơi hoa mỹ, thân hình hắn chợt từ mép thuyền phóng thẳng lên, sau đó nhanh nhẹn như một viên hầu, lao thẳng về phía quái giao đang tàn sát bừa bãi. Đại đao trong tay mang theo tiếng gió rít gào, nhằm thẳng vào đầu quái giao mà bổ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện