Vừa mới qua giờ cơm trưa, Bạch Ninh hùng hổ bước nhanh xuống cầu thang, vội vã chạy thẳng vào phòng họp.
Anh đá văng cửa phòng, đáp thẳng điện thoại vào trước mặt Tần Thiếu Đình như thể muốn đập vỡ luôn cả màn hình di động, rống giận gào lên, “Tần Thiếu Đình anh có còn là con người không?!”
Tần Thiếu Đình lười biếng dựa vào ghế, “Tôi lại làm sao?”
Thân là người đứng đầu giới eSports “Võ Hiệp”, người được yêu thích nhất, tuyển thủ MVP của mùa giải, được mệnh danh Đình thần, vua giết buff, thần ca, Đình tổng công Tần Thiếu Đình, ra ngoài ăn mặc chỉn chu, fan đông vô số, vậy mà ở trong gaming house chỉ là một tên trạch nam thích mặc quần đùi áo phông chạy lông nhông khắp nơi, gu quần áo đi ngược hoàn toàn với hình tượng con lai cao phú soái.
“Anh anh anh…” Bạch Ninh chỉ vào Tần Thiếu Đình, “Thế mà anh lại dám ngủ với mĩ nam đệ nhất giới eSports, anh có còn là người không thế hả? Hiện tại tôi có thể tưởng tượng ra cảnh fan của Sở Linh xếp hàng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh dưới weibo nó hoành tráng như thế nào rồi!”
“Vụ gì chứ?” Tần Thiếu Đình nhếch mày, cầm điện thoại của Bạch Ninh lên xem.
Hashtag đứng thứ ba trên weibo – # Thật giả chuyện tình một đêm của Đình thần và Sở Linh #
Người còn lại đứng trong phòng họp là ông chủ kiêm giám đốc của đội tuyển Chập Lân, Nhung Tước. Anh gấp tài liệu lại, rút điện thoại từ trong tay Tần Thiếu Đình, xem xong liền nói, “Thiếu Đình, đàn ông con trai không nên dùng cái trò gạ chịch làm quen thế này đâu.”
“Đệch! Nếu tôi ngủ với cậu ta thật thì tôi đã đăng weibo ăn mừng con mẹ nó rồi ok?” Tần Thiếu Đình xoa gương mặt còn chưa tỉnh ngủ, “Mấy người cũng biết thừa lý do tôi hẹn gặp cậu ta, lũ phóng viên hóng hớt này viết bài vớ vẩn như thế mà cũng tin à?”
Bạch Ninh kéo ghế ngồi xuống, “Đương nhiên biết anh tìm Sở Linh để làm gì, nhưng sao mà biết hai người có lăn lên giường với nhau không, dù sao anh khốn nạn thâm niên rồi, ai mà biết liệu anh có táng tận lương tâm mà làm trò cầm thú chứ?”
“Đệch, Bạch Ninh, có phải cậu quên mất chuyện tôi cũng có quyền đá đít cậu ra khỏi đội không?” Tần Thiếu Đình liếc xéo Bạch Ninh.
Bạch Ninh tỉnh ra, vội vã túm điện thoại của mình về, nghiêm túc nói, “Ông chủ, tôi có việc nên xin phép đi trước. Hai người tiếp tục họp nha, từ từ mà họp.”
Nói xong liền phất tay áo như quan nịnh thần rồi chạy mất dạng.
Nhung Tước là bạn thân từ tấm bé với Tần Thiếu Đình, sau này cùng góp vốn mua câu lạc bộ, đương nhiên anh chẳng có lý do gì phải sợ Tần Thiếu Đình. Hơn nữa ai cũng có trí tò mò, chỉ có điều người ta hóng hớt thì đúng nghĩa hóng hớt thôi, tin đồn gì cũng phải đào bới phanh phui bằng được, còn Nhung Tước là dân thị phi cao cấp, tế nhị sâu sắc, đầu tiên phải tỏ ra quan tâm vụ lùm xùm này dưới danh nghĩa bạn bè cái đã.
“Bên Sở Linh có thái độ gì không? Có hi vọng chứ?” Nhung Tước mở lời từ góc độ suy nghĩ cho đội tuyển.
Tần Thiếu Đình lắc đầu, “Khó lắm.”
“Lưu Nhạc không nói giúp cậu mấy câu à?”
Lưu Nhạc là đội trưởng cũ của đội tuyển Huyền Nguyệt, sau khi giải nghệ thì trở thành bình luận viên, dựa vào tố chất nói nhiều nói thẳng không khách sáo cùng với bản lĩnh kinh người dám làm không dám chịu trách nhiệm của mình mà thu hút được rất nhiều người yêu mến. Lưu Nhạc người cũng như tên, tính tình cởi mở, thích kết bạn bốn phương, là người có thể nói chuyện với bất cứ thành viên nào trong đội. Vì thế lần này nếu Tần Thiếu Đình muốn gặp được Sở Linh trước giờ không quen thân thì đương nhiên phải nhờ Lưu Nhạc mớm lời.
“Có khuyên vài câu nhưng Sở Linh không phản ứng.” Tần Thiếu Đình bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng cảm thấy có gì đáng thất vọng.
“Cậu có trao đổi số điện thoại với Sở Linh không?”
“Có.”
“Vậy chờ scandal này lắng xuống thì hẹn gặp cậu ấy lần nữa đi. Đội mình có thành ý, nếu cậu ấy có ý định trở về thì chắc chắn vẫn sẽ có cơ hội.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Nhung Tước nhẹ nhàng bấm điện thoại, hỏi, “Vậy còn vụ này thì cậu định thế nào?”
“Tôi cũng đến phục cái đám phóng viên này, thực sự hóng hớt không từ một ai, chuyện gì cũng vẽ ra được. Giới eSports chúng ta sắp biến thành showbiz mẹ nó rồi.” Tần Thiếu Đình ra vẻ lo lắng bi thương như thể “nước mất nhà tan”.
Sau khi lĩnh vực eSports được công chúng đón nhận rộng rãi trong nước, giới thi đấu điện tử cũng có bộ phận đưa tin viết bài riêng; ngoại trừ các tin tức liên quan tới giải đấu thì nhan nhản khắp nơi đều là các tin đồn vớ vẩn trong kỳ nghỉ thi đấu, gì mà “tuyển thủ XX giận dữ đơn phương chấm dứt hợp đồng do đãi ngộ không công bằng”, rồi thì “tuyển thủ XXX một chân N thuyền”, “XX có quan hệ với fan”, “XXX lại thay bạn gái” v… v… Dù không phải tin nào cũng vô căn cứ nhưng có lẽ tính xác thực cũng chẳng được bao nhiêu.
“Đây là đãi ngộ đối với những tuyển thủ hàng đầu, hưởng thụ nổi tiếng đương nhiên phải đi đôi với chịu đựng phê bình. Có điều nói đi cũng phải nói lại, nhiều năm như vậy hình như đây là lần thứ hai cậu lên báo vì việc tư đấy nhỉ?” Nhung Tước cười đến vô cảm.
“Biết thừa còn hỏi.” Tần Thiếu Đình tự thấy bản thân sống có chừng mực, gần như đứng ngoài bão tố thị phi, lần duy nhất hắn lên mặt báo là vụ come out năm 20 tuổi.
“Tuyển thủ nổi tiếng hàng đầu mà không có tin đồn rèm pha thì căn bản không xứng với độ nổi tiếng của mình, vì thế đám phóng viên hóng được tí gió là sẽ múa bút thành một nồi máu chó thôi.” Nhung Tước uống cà phê, “Rốt cuộc đã có chuyện gì giữa cậu và Sở Linh? Đêm đó cậu không về tôi còn chưa hỏi đến đâu.”
Thấy chưa, đây mới là cách hóng hớt cao cấp, đầu tiên phải hỏi bóng gió vòng vo, sau đó mới dùng danh nghĩa quan tâm, “lơ đãng” hỏi đúng điều mình cần biết.
Tần Thiếu Đình quen Nhung Tước nhiều năm như vậy, đương nhiên biết tỏng chiêu trò hóng hớt của tên này. Cũng vì hiểu rõ nên mới không che giấu bất cứ chuyện gì, dù sao Nhung Tước khác với Bạch Ninh, cũng không phải người nào khác trong đội, chỉ cần một người biết là cả làng đều biết.
“Hôm đó tôi hẹn Lưu Nhạc và Sở Linh ăn cơm, ăn xong thì xuống quán bar ở tầng dưới uống một chút. Cái bar ở tầng hai khách sạn Thịnh Mỹ đó, chúng ta qua đó mấy lần còn gì.” Tần Thiếu Đình nói.
Nhung Tước gật đầu, đó là một quán bar khá tao nhã, ngoại trừ rượu và thức uống ra thì còn phục vụ đồ ăn. Giá cao nên vắng người, không gian yên tĩnh, thích hợp trò chuyện. Khi nào anh hẹn người khác bàn bạc công việc thì cũng đều chọn nơi này.
“Chẳng phải thứ sáu hay chạy chương trình miễn phí sản phẩm mới hay sao? Hôm đó tặng đồ uống mới, nghe bảo là rượu nho. Tôi nếm một chút thì vị y hệt nước trái cây. Lưu Nhạc rất thích nên gọi thêm hai ly, uống hết xong tôi thấy cũng không có vấn đề gì nên liền uống ly của mình, sau đó gọi đồ uống khác rồi trò chuyện với Sở Linh. Tán gẫu chắc tầm 20 phút thì ánh mắt Sở Linh dịu lại, nhìn qua đã biết quá chén rồi, tôi còn đang nghĩ cậu ta uống gì mà sao say nhanh vậy thì bản thân cũng biêng biêng luôn. Sau đó cố nói thêm mấy câu với Lưu Nhạc, rồi cũng gục…”
Những ai quen Tần Thiếu Đình đều biết tửu lượng của hắn thuộc dạng một chai là sấp, chỉ uống được bia có nồng độ cồn thấp mà thôi.
Rõ ràng là ly rượu kia có nồng độ cồn không cao nhưng cũng chẳng thấp, Tần Thiếu Đình uống xong gục cũng là chuyện bình thường.
“Sau đó thì sao?”
“Lúc tôi tỉnh lại thì đã là chiều hôm sau rồi, Sở Linh ngủ ngay cạnh tôi. Lưu Nhạc nhắn tin wechat bảo không biết nhà Sở Linh ở đâu, mà cũng sợ nhỡ đưa tôi về đội say xỉn như thế sẽ bị kỷ luật nên đặt béng một phòng trên lầu. Sáng hôm đó cậu ta có việc bận nên trả trước tiền phòng hộ bọn tôi. Tôi nghĩ thầm cùng say rượu nên sẽ chờ Sở Linh tỉnh rồi cả hai cùng trả phòng, sau đó mời cậu ấy ăn sáng cùng nhau luôn.” Tần Thiếu Đình cảm thấy đêm đó mình oan cực kỳ. Nếu thuê phòng giường đôi, hắn ôm bừa ôm bãi thì cũng miễn cưỡng thừa nhận, nhưng phòng hai giường đơn, nước sông không phạm nước giếng, hắn ngủ với ai được bây giờ? Nhung Tước cười nói, “Hai người xa lạ đáng ra không hề có quan hệ với nhau bỗng nhiên cùng ra khỏi một căn phòng trong khách sạn, cậu còn come out là gay rồi, người ta suy đoán lung tung cũng là chuyện dễ hiểu.”
Tần Thiếu Đình liếm môi, “Chưa làm mà đã bị vu là làm rồi, cảm giác có chút thiệt thòi.”
“Liêm sỉ chút đi, nếu cậu ngủ với cậu ta thật thì e là fan cậu ta sẽ đánh bom nổ luôn gaming house* của chúng ta đấy.” Nhung Tước cảm thấy mình hoàn toàn không nói quá, phải biết là khi Sở Linh còn đánh giải, mức độ yêu thích không hề thua kém Tần Thiếu Đình.
*Gaming house: Là nơi để những đội tuyển thể thao điện tử chuyên nghiệp cùng sinh sống, tập luyện và thi đấu với nhau. Họ sẽ được cung cấp tất cả những điều kiện tốt nhất để phục vụ cho việc luyện tập; thậm chí cả việc ăn uống cũng được lo từ A đến Z.
Tần Thiếu Đình vắt chân, “Nghiêm túc mà nói, đùng một cái mất luôn hai người thì cũng không sao, vấn đề là lại mất đúng buff. Hiện tại lại không có ai đủ khả năng đảm đương được vị trí này, bồi dưỡng người thì ít cũng phải mất một năm, nhiều thì không biết đến bao giờ, vì thế đào một tay buff thành thạo về đội là phương án tốt nhất. Hiện tại nhìn khắp các đội trong liên minh “Võ Hiệp” này cũng chỉ có mỗi Sở Linh đã giải nghệ là thích hợp. Cậu ta mới 20 tuổi, căn bản không cần phải giải nghệ sớm như thế, nếu như kéo được cậu ta quay lại thì chắc chắn Chập Lân chúng ta sẽ vững chân trong giới Võ Hiệp này ít nhất năm năm nữa.”
Trong cái giới “Võ Hiệp” này, DPS* thì lắm mà buff thì hiếm vô cùng. Sau mùa giải mùa Thu, buff và một dps của Chập Lân giải nghệ, quay về cuộc sống bình thường, quả thực bọn họ cũng đã cống hiến rất nhiều cho Chập Lân, vì vậy dù không muốn nhưng Chập Lân cũng không có quyền ngăn cản.
*DPS (damage per second): Có thể hiểu là chức nghiệp phụ trách sát thương, tăng sát thương theo thời gian, là mũi tiến công của một đội tuyển.
Có điều sau khi thành viên rời đội thì ban lãnh đạo bắt đầu khổ sở. Bọn họ bắt buộc phải tìm được người lấp chỗ trống trước mùa giải mùa Xuân sang năm. DPS thì dễ thôi, có thể chọn người mới từ trại huấn luyện và team 2 của Chập Lân, nhưng tìm buff mới khó. Mấy năm nay Chập Lân bồi dưỡng ra rất nhiều DPS ưu tú, Tần Thiếu Đình cũng đã từng giành được vô số MVP các mùa giải, nhưng ngược lại thì buff chỉ đào tạo ra hai người. Đây không phải vấn đề của riêng Chập Lân mà là cục diện khó khăn mà tất cả các câu lạc bộ của Võ Hiệp đều phải đối mặt. Vì thế đội tuyển nào có được hai người chơi buff thì đã đủ để đứng trên đỉnh cao rồi, thậm chí có là giám đốc của đội tuyển cũng phải ngẩng đầu nói chuyện.
“Công nhận. Tuy buff các team khác cũng không kém nhưng Sở Linh là người duy nhất được công nhận là tinh thông ba hệ buff. Có điều sau khi cậu ta giải nghệ thì chắc chắn đã được rất nhiều đội ngỏ lời, vậy mà cậu ta từ chối hết sạch, cậu dựa vào đâu mà cho rằng có thể kéo cậu ta vào Chập Lân?” Nhung Tước nói ra vấn đề thực tế, đội bọn họ hơn đội khác cái gì? Cúp vô địch? Hay là độ nổi tiếng? Đây đều là những thứ bên ngoài, không đủ để khiến một tuyển thủ giải nghệ khi đang ở đỉnh cao động tâm.
Tần Thiếu Đình bấu chặt ngón tay vào thành ghế, trầm mặc suy tư.
Bạch Ninh nhẹ nhàng hé cửa phòng, thò đầu vào, ra vẻ nhanh trí nói, “Vì Sở Linh không phải người của mình đó mà, nếu thành người một nhà rồi thì sẽ không có lý do từ chối nữa.”
Bạch Ninh nói xong liền nhanh chóng khép cửa lại như thể bản thân không hề nghe trộm, cũng chưa từng đứng hóng.
Tần Thiếu Đình nảy ra ý tưởng, “Bạch Ninh nói đúng đấy.”
Nhung Tước bỗng thấy cảnh giác, “Cậu định làm gì?”
“Không có gì.” Tần Thiếu Đình đứng lên với lấy điện thoại của mình, “Đi huấn luyện, cậu cũng mau về làm việc đi.”
Ra khỏi phòng họp, Tần Thiếu Đình đi tới góc hành lang thì gõ một lèo trên điện thoại, sau đó mới hài lòng cất di động vào trong túi rồi lên lầu.
Năm phút sau, weibo nổ tung lần thứ hai –
Chập Lân Phong Đình – Tần Thiếu Đình: Ai bảo bọn tôi 419? Đợi lát huấn luyện xong tôi gọi điện cho em, chờ tôi nha. @Vĩ Vũ Sở Linh.
Anh đá văng cửa phòng, đáp thẳng điện thoại vào trước mặt Tần Thiếu Đình như thể muốn đập vỡ luôn cả màn hình di động, rống giận gào lên, “Tần Thiếu Đình anh có còn là con người không?!”
Tần Thiếu Đình lười biếng dựa vào ghế, “Tôi lại làm sao?”
Thân là người đứng đầu giới eSports “Võ Hiệp”, người được yêu thích nhất, tuyển thủ MVP của mùa giải, được mệnh danh Đình thần, vua giết buff, thần ca, Đình tổng công Tần Thiếu Đình, ra ngoài ăn mặc chỉn chu, fan đông vô số, vậy mà ở trong gaming house chỉ là một tên trạch nam thích mặc quần đùi áo phông chạy lông nhông khắp nơi, gu quần áo đi ngược hoàn toàn với hình tượng con lai cao phú soái.
“Anh anh anh…” Bạch Ninh chỉ vào Tần Thiếu Đình, “Thế mà anh lại dám ngủ với mĩ nam đệ nhất giới eSports, anh có còn là người không thế hả? Hiện tại tôi có thể tưởng tượng ra cảnh fan của Sở Linh xếp hàng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh dưới weibo nó hoành tráng như thế nào rồi!”
“Vụ gì chứ?” Tần Thiếu Đình nhếch mày, cầm điện thoại của Bạch Ninh lên xem.
Hashtag đứng thứ ba trên weibo – # Thật giả chuyện tình một đêm của Đình thần và Sở Linh #
Người còn lại đứng trong phòng họp là ông chủ kiêm giám đốc của đội tuyển Chập Lân, Nhung Tước. Anh gấp tài liệu lại, rút điện thoại từ trong tay Tần Thiếu Đình, xem xong liền nói, “Thiếu Đình, đàn ông con trai không nên dùng cái trò gạ chịch làm quen thế này đâu.”
“Đệch! Nếu tôi ngủ với cậu ta thật thì tôi đã đăng weibo ăn mừng con mẹ nó rồi ok?” Tần Thiếu Đình xoa gương mặt còn chưa tỉnh ngủ, “Mấy người cũng biết thừa lý do tôi hẹn gặp cậu ta, lũ phóng viên hóng hớt này viết bài vớ vẩn như thế mà cũng tin à?”
Bạch Ninh kéo ghế ngồi xuống, “Đương nhiên biết anh tìm Sở Linh để làm gì, nhưng sao mà biết hai người có lăn lên giường với nhau không, dù sao anh khốn nạn thâm niên rồi, ai mà biết liệu anh có táng tận lương tâm mà làm trò cầm thú chứ?”
“Đệch, Bạch Ninh, có phải cậu quên mất chuyện tôi cũng có quyền đá đít cậu ra khỏi đội không?” Tần Thiếu Đình liếc xéo Bạch Ninh.
Bạch Ninh tỉnh ra, vội vã túm điện thoại của mình về, nghiêm túc nói, “Ông chủ, tôi có việc nên xin phép đi trước. Hai người tiếp tục họp nha, từ từ mà họp.”
Nói xong liền phất tay áo như quan nịnh thần rồi chạy mất dạng.
Nhung Tước là bạn thân từ tấm bé với Tần Thiếu Đình, sau này cùng góp vốn mua câu lạc bộ, đương nhiên anh chẳng có lý do gì phải sợ Tần Thiếu Đình. Hơn nữa ai cũng có trí tò mò, chỉ có điều người ta hóng hớt thì đúng nghĩa hóng hớt thôi, tin đồn gì cũng phải đào bới phanh phui bằng được, còn Nhung Tước là dân thị phi cao cấp, tế nhị sâu sắc, đầu tiên phải tỏ ra quan tâm vụ lùm xùm này dưới danh nghĩa bạn bè cái đã.
“Bên Sở Linh có thái độ gì không? Có hi vọng chứ?” Nhung Tước mở lời từ góc độ suy nghĩ cho đội tuyển.
Tần Thiếu Đình lắc đầu, “Khó lắm.”
“Lưu Nhạc không nói giúp cậu mấy câu à?”
Lưu Nhạc là đội trưởng cũ của đội tuyển Huyền Nguyệt, sau khi giải nghệ thì trở thành bình luận viên, dựa vào tố chất nói nhiều nói thẳng không khách sáo cùng với bản lĩnh kinh người dám làm không dám chịu trách nhiệm của mình mà thu hút được rất nhiều người yêu mến. Lưu Nhạc người cũng như tên, tính tình cởi mở, thích kết bạn bốn phương, là người có thể nói chuyện với bất cứ thành viên nào trong đội. Vì thế lần này nếu Tần Thiếu Đình muốn gặp được Sở Linh trước giờ không quen thân thì đương nhiên phải nhờ Lưu Nhạc mớm lời.
“Có khuyên vài câu nhưng Sở Linh không phản ứng.” Tần Thiếu Đình bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng cảm thấy có gì đáng thất vọng.
“Cậu có trao đổi số điện thoại với Sở Linh không?”
“Có.”
“Vậy chờ scandal này lắng xuống thì hẹn gặp cậu ấy lần nữa đi. Đội mình có thành ý, nếu cậu ấy có ý định trở về thì chắc chắn vẫn sẽ có cơ hội.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Nhung Tước nhẹ nhàng bấm điện thoại, hỏi, “Vậy còn vụ này thì cậu định thế nào?”
“Tôi cũng đến phục cái đám phóng viên này, thực sự hóng hớt không từ một ai, chuyện gì cũng vẽ ra được. Giới eSports chúng ta sắp biến thành showbiz mẹ nó rồi.” Tần Thiếu Đình ra vẻ lo lắng bi thương như thể “nước mất nhà tan”.
Sau khi lĩnh vực eSports được công chúng đón nhận rộng rãi trong nước, giới thi đấu điện tử cũng có bộ phận đưa tin viết bài riêng; ngoại trừ các tin tức liên quan tới giải đấu thì nhan nhản khắp nơi đều là các tin đồn vớ vẩn trong kỳ nghỉ thi đấu, gì mà “tuyển thủ XX giận dữ đơn phương chấm dứt hợp đồng do đãi ngộ không công bằng”, rồi thì “tuyển thủ XXX một chân N thuyền”, “XX có quan hệ với fan”, “XXX lại thay bạn gái” v… v… Dù không phải tin nào cũng vô căn cứ nhưng có lẽ tính xác thực cũng chẳng được bao nhiêu.
“Đây là đãi ngộ đối với những tuyển thủ hàng đầu, hưởng thụ nổi tiếng đương nhiên phải đi đôi với chịu đựng phê bình. Có điều nói đi cũng phải nói lại, nhiều năm như vậy hình như đây là lần thứ hai cậu lên báo vì việc tư đấy nhỉ?” Nhung Tước cười đến vô cảm.
“Biết thừa còn hỏi.” Tần Thiếu Đình tự thấy bản thân sống có chừng mực, gần như đứng ngoài bão tố thị phi, lần duy nhất hắn lên mặt báo là vụ come out năm 20 tuổi.
“Tuyển thủ nổi tiếng hàng đầu mà không có tin đồn rèm pha thì căn bản không xứng với độ nổi tiếng của mình, vì thế đám phóng viên hóng được tí gió là sẽ múa bút thành một nồi máu chó thôi.” Nhung Tước uống cà phê, “Rốt cuộc đã có chuyện gì giữa cậu và Sở Linh? Đêm đó cậu không về tôi còn chưa hỏi đến đâu.”
Thấy chưa, đây mới là cách hóng hớt cao cấp, đầu tiên phải hỏi bóng gió vòng vo, sau đó mới dùng danh nghĩa quan tâm, “lơ đãng” hỏi đúng điều mình cần biết.
Tần Thiếu Đình quen Nhung Tước nhiều năm như vậy, đương nhiên biết tỏng chiêu trò hóng hớt của tên này. Cũng vì hiểu rõ nên mới không che giấu bất cứ chuyện gì, dù sao Nhung Tước khác với Bạch Ninh, cũng không phải người nào khác trong đội, chỉ cần một người biết là cả làng đều biết.
“Hôm đó tôi hẹn Lưu Nhạc và Sở Linh ăn cơm, ăn xong thì xuống quán bar ở tầng dưới uống một chút. Cái bar ở tầng hai khách sạn Thịnh Mỹ đó, chúng ta qua đó mấy lần còn gì.” Tần Thiếu Đình nói.
Nhung Tước gật đầu, đó là một quán bar khá tao nhã, ngoại trừ rượu và thức uống ra thì còn phục vụ đồ ăn. Giá cao nên vắng người, không gian yên tĩnh, thích hợp trò chuyện. Khi nào anh hẹn người khác bàn bạc công việc thì cũng đều chọn nơi này.
“Chẳng phải thứ sáu hay chạy chương trình miễn phí sản phẩm mới hay sao? Hôm đó tặng đồ uống mới, nghe bảo là rượu nho. Tôi nếm một chút thì vị y hệt nước trái cây. Lưu Nhạc rất thích nên gọi thêm hai ly, uống hết xong tôi thấy cũng không có vấn đề gì nên liền uống ly của mình, sau đó gọi đồ uống khác rồi trò chuyện với Sở Linh. Tán gẫu chắc tầm 20 phút thì ánh mắt Sở Linh dịu lại, nhìn qua đã biết quá chén rồi, tôi còn đang nghĩ cậu ta uống gì mà sao say nhanh vậy thì bản thân cũng biêng biêng luôn. Sau đó cố nói thêm mấy câu với Lưu Nhạc, rồi cũng gục…”
Những ai quen Tần Thiếu Đình đều biết tửu lượng của hắn thuộc dạng một chai là sấp, chỉ uống được bia có nồng độ cồn thấp mà thôi.
Rõ ràng là ly rượu kia có nồng độ cồn không cao nhưng cũng chẳng thấp, Tần Thiếu Đình uống xong gục cũng là chuyện bình thường.
“Sau đó thì sao?”
“Lúc tôi tỉnh lại thì đã là chiều hôm sau rồi, Sở Linh ngủ ngay cạnh tôi. Lưu Nhạc nhắn tin wechat bảo không biết nhà Sở Linh ở đâu, mà cũng sợ nhỡ đưa tôi về đội say xỉn như thế sẽ bị kỷ luật nên đặt béng một phòng trên lầu. Sáng hôm đó cậu ta có việc bận nên trả trước tiền phòng hộ bọn tôi. Tôi nghĩ thầm cùng say rượu nên sẽ chờ Sở Linh tỉnh rồi cả hai cùng trả phòng, sau đó mời cậu ấy ăn sáng cùng nhau luôn.” Tần Thiếu Đình cảm thấy đêm đó mình oan cực kỳ. Nếu thuê phòng giường đôi, hắn ôm bừa ôm bãi thì cũng miễn cưỡng thừa nhận, nhưng phòng hai giường đơn, nước sông không phạm nước giếng, hắn ngủ với ai được bây giờ? Nhung Tước cười nói, “Hai người xa lạ đáng ra không hề có quan hệ với nhau bỗng nhiên cùng ra khỏi một căn phòng trong khách sạn, cậu còn come out là gay rồi, người ta suy đoán lung tung cũng là chuyện dễ hiểu.”
Tần Thiếu Đình liếm môi, “Chưa làm mà đã bị vu là làm rồi, cảm giác có chút thiệt thòi.”
“Liêm sỉ chút đi, nếu cậu ngủ với cậu ta thật thì e là fan cậu ta sẽ đánh bom nổ luôn gaming house* của chúng ta đấy.” Nhung Tước cảm thấy mình hoàn toàn không nói quá, phải biết là khi Sở Linh còn đánh giải, mức độ yêu thích không hề thua kém Tần Thiếu Đình.
*Gaming house: Là nơi để những đội tuyển thể thao điện tử chuyên nghiệp cùng sinh sống, tập luyện và thi đấu với nhau. Họ sẽ được cung cấp tất cả những điều kiện tốt nhất để phục vụ cho việc luyện tập; thậm chí cả việc ăn uống cũng được lo từ A đến Z.
Tần Thiếu Đình vắt chân, “Nghiêm túc mà nói, đùng một cái mất luôn hai người thì cũng không sao, vấn đề là lại mất đúng buff. Hiện tại lại không có ai đủ khả năng đảm đương được vị trí này, bồi dưỡng người thì ít cũng phải mất một năm, nhiều thì không biết đến bao giờ, vì thế đào một tay buff thành thạo về đội là phương án tốt nhất. Hiện tại nhìn khắp các đội trong liên minh “Võ Hiệp” này cũng chỉ có mỗi Sở Linh đã giải nghệ là thích hợp. Cậu ta mới 20 tuổi, căn bản không cần phải giải nghệ sớm như thế, nếu như kéo được cậu ta quay lại thì chắc chắn Chập Lân chúng ta sẽ vững chân trong giới Võ Hiệp này ít nhất năm năm nữa.”
Trong cái giới “Võ Hiệp” này, DPS* thì lắm mà buff thì hiếm vô cùng. Sau mùa giải mùa Thu, buff và một dps của Chập Lân giải nghệ, quay về cuộc sống bình thường, quả thực bọn họ cũng đã cống hiến rất nhiều cho Chập Lân, vì vậy dù không muốn nhưng Chập Lân cũng không có quyền ngăn cản.
*DPS (damage per second): Có thể hiểu là chức nghiệp phụ trách sát thương, tăng sát thương theo thời gian, là mũi tiến công của một đội tuyển.
Có điều sau khi thành viên rời đội thì ban lãnh đạo bắt đầu khổ sở. Bọn họ bắt buộc phải tìm được người lấp chỗ trống trước mùa giải mùa Xuân sang năm. DPS thì dễ thôi, có thể chọn người mới từ trại huấn luyện và team 2 của Chập Lân, nhưng tìm buff mới khó. Mấy năm nay Chập Lân bồi dưỡng ra rất nhiều DPS ưu tú, Tần Thiếu Đình cũng đã từng giành được vô số MVP các mùa giải, nhưng ngược lại thì buff chỉ đào tạo ra hai người. Đây không phải vấn đề của riêng Chập Lân mà là cục diện khó khăn mà tất cả các câu lạc bộ của Võ Hiệp đều phải đối mặt. Vì thế đội tuyển nào có được hai người chơi buff thì đã đủ để đứng trên đỉnh cao rồi, thậm chí có là giám đốc của đội tuyển cũng phải ngẩng đầu nói chuyện.
“Công nhận. Tuy buff các team khác cũng không kém nhưng Sở Linh là người duy nhất được công nhận là tinh thông ba hệ buff. Có điều sau khi cậu ta giải nghệ thì chắc chắn đã được rất nhiều đội ngỏ lời, vậy mà cậu ta từ chối hết sạch, cậu dựa vào đâu mà cho rằng có thể kéo cậu ta vào Chập Lân?” Nhung Tước nói ra vấn đề thực tế, đội bọn họ hơn đội khác cái gì? Cúp vô địch? Hay là độ nổi tiếng? Đây đều là những thứ bên ngoài, không đủ để khiến một tuyển thủ giải nghệ khi đang ở đỉnh cao động tâm.
Tần Thiếu Đình bấu chặt ngón tay vào thành ghế, trầm mặc suy tư.
Bạch Ninh nhẹ nhàng hé cửa phòng, thò đầu vào, ra vẻ nhanh trí nói, “Vì Sở Linh không phải người của mình đó mà, nếu thành người một nhà rồi thì sẽ không có lý do từ chối nữa.”
Bạch Ninh nói xong liền nhanh chóng khép cửa lại như thể bản thân không hề nghe trộm, cũng chưa từng đứng hóng.
Tần Thiếu Đình nảy ra ý tưởng, “Bạch Ninh nói đúng đấy.”
Nhung Tước bỗng thấy cảnh giác, “Cậu định làm gì?”
“Không có gì.” Tần Thiếu Đình đứng lên với lấy điện thoại của mình, “Đi huấn luyện, cậu cũng mau về làm việc đi.”
Ra khỏi phòng họp, Tần Thiếu Đình đi tới góc hành lang thì gõ một lèo trên điện thoại, sau đó mới hài lòng cất di động vào trong túi rồi lên lầu.
Năm phút sau, weibo nổ tung lần thứ hai –
Chập Lân Phong Đình – Tần Thiếu Đình: Ai bảo bọn tôi 419? Đợi lát huấn luyện xong tôi gọi điện cho em, chờ tôi nha. @Vĩ Vũ Sở Linh.
Danh sách chương