Địa điểm đội một lựa chọn đặt bàn để liên hoan rất gần với quán kem lần trước Tần Thiếu Đình và Sở Linh từng ghé.
Tần Thiếu Đình đặc biệt vòng qua đó mua cho Sở Linh một cái.
“Không ăn nhiều quá được, cẩn thận tiêu chảy.” Tần Thiếu Đình nói.
“Cảm ơn…” Sở Linh mỉm cười nhận lấy, là vị quả lý chua đen lần trước cậu từng ăn, “Anh không cần phải chạy vòng qua đây mà.”
“Cũng không phiền gì, phòng riêng đặt xong xuôi hết rồi, muộn chút cũng không sao.” Tần Thiếu Đình chuyên tâm lái xe. Bọn họ đi tổng cộng ba chiếc xe, hắn và Sở Linh, Nhung Tước và Tiết Mạc, Nghệ Tĩnh cùng những người khác. Tô Dịch thì vẫn qua thẳng luôn sau khi tan học, không bỏ sót người nào. Hơn nữa hắn cũng rất thích nhìn Sở Linh ăn món cậu thích, trông cậu rất vui.
Đến nơi, Sở Linh chỉ ăn còn lại phần ốc quế.
Cận Luân huýt sáo, “Vũ thần, ăn mảnh không tốt đâu.”
“Kem vị quả lý chua đen, mấy cậu có ăn không? Tôi gọi ship luôn.” Tần Thiếu Đình nói.
“Cái thứ gì cơ?” Cận Luân bĩu môi, “Vị đó mà cũng ăn nổi à?”
Tần Thiếu Đình vừa đi vào trong vừa nói, “Sở Linh thích.”
Cận Luân vội hỏi, “Eo ơi ăn sao nổi, nghe đã thấy sắp ngộ độc đến nơi.”
Những người khác gật đầu lia lịa.
Sở Linh, “…”
Một lũ người nông cạn.
Chờ Tô Dịch tới là ăn cơm. Vì lái xe nên không ai uống rượu, chạm cốc với nhau chào mừng Tiết Mạc gia nhập.
Nhìn ai cũng hiền hòa thân thiện, Tiết Mạc cũng bình tĩnh hơn.
Cả đám cũng lười nói mấy lời khách sáo, thoải mái nâng đũa bắt đầu ăn.
“À phải, tôi mới nhận được tin, Ám Dạ bãi chức Hà Mỹ rồi, thay đổi giám đốc của đội luôn.” Bạch Ninh lại bắt đầu thị phi, mặt đầy mừng rỡ.
“Chuyện lúc nào? Sao tôi không nghe nói?” Nhung Tước hỏi.
“Họp quyết định vừa chiều nay, mai giám đốc mới sẽ tới, có người vừa báo cho tôi đó chứ.” Bạch Ninh luôn tự tin với khả năng hóng hớt của mình.
“Giám đốc mới ở đâu ra?” Tần Thiếu Đình hỏi.
Bạch Ninh, “Tạm thời vẫn chưa rõ, chỉ nghe nói đã từng quản lý đội tuyển, sau này ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, giờ vừa trở về.”
Nhung Tước, “Còn Hà Mỹ thì sao?”
Với những chuyện Hà Mỹ gây ra trước đó, Nhung Tước hoàn toàn không hề nể mặt, đến tận bây giờ Ám Dạ cũng không lên tiếng, như thể muốn chờ bão tố qua đi. Nhưng mà fan hâm mộ không quên nhanh như thế, dù chuyện lắng xuống ít nhiều nhưng vụ Tư Loan và Hà Tiếu bị khui ra thì Hà Mỹ lại một lần nữa bị lôi lên tính sổ.
Mà hiện tại xử lý chuyện Hà Mỹ chính là để áp chuyện Tư Loan và Hà Tiếu xuống. Dù sao Tư Loan đã cố định hình tượng rồi, giờ mà vỡ lở thì Ám Dạ cũng chịu tổn thất lớn. Sau khi hai bên cân nhắc, vứt bỏ một giám đốc không quá quan trọng là phương pháp tốt nhất.
“Nói là khai trừ rồi.” Bạch Ninh cười khinh miệt, “Có điều tôi nghe bọn họ nói Ám Dạ quen cái kiểu dùng quan hệ đi lên rồi, fan bực tức làm căng quá thì lôi một cái chuyện bé tí ra xử lý, bên ngoài nói là khai trừ nhưng thực tế là điều sang phòng ban khác mà thôi.”
“Đến lúc đó xem Ám Dạ thông báo chính thức thế nào.” Tần Thiếu Đình nói. Hắn chẳng còn lạ lẫm gì cái kiểu làm ăn trong ngoài bất nhất kiểu này nữa.
Cận Luân cắn một miếng sườn cừu, “Lần này Hà Tiếu công toi rồi.”
Hà Tiếu ỷ vào bản thân có quan hệ, rất nhiều lần mỉa mai các nữ tuyển thủ khác. Mà tuyển thủ nữ có mặt trong các đội hình chủ lực thì hiếm như lá mùa thu, không ai so đo với cô ta, mà các team hạng hai hạng ba thì lại càng không có tư cách tính toán với cô. Vì thế hiện tại nhắc đến tuyển thủ nữ giỏi trong Võ Hiệp thì ai cũng nghĩ tới Hà Tiếu đầu tiên. Dù sao nổi bật như thế, không quen biết thì hẳn cũng từng nghe tên.
“Để xem quản lý mới ra sao đã.” Nhung Tước tiện tay gắp đồ ăn cho Tiết Mạc, “Nhỡ đâu chuyện này căng lên thì còn phiền toái hơn.”
“Đúng vậy.” Cận Luân gật đầu.
Mọi người ăn cơm rất lâu, sau đó liền lái xe về đội, Sở Linh ngủ quên trên xe.
Tần Thiếu Đình đỗ xe qua một bên, tăng nhiệt độ điều hòa, sau đó lấy chăn ở ghế sau lên đắp cho cậu. Lát nữa về còn phải huấn luyện tiếp, để Sở Linh ngủ một lúc cũng tốt.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của Sở Linh, Tần Thiếu Đình cảm thấy tâm tình không tệ, Sở Linh tới Chập Lân cũng đã mấy ngày rồi, gương mặt cũng có da có thịt hơn, ngày càng đẹp mắt.
Trong khoảng thời gian ở cùng Sở Linh, hắn cũng nhận ra nhìn Sở Linh cứng rắn vậy thôi nhưng thực ra cậu rất ngốc lại tốt bụng, bị hắn đùa giỡn cũng chẳng biết gì. Cũng chính vì như vậy mà hắn lại càng thích ở chung với Sở Linh. Nói chuyện với cậu khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, không thấy người đâu là dáo dác tìm quanh, lúc nào cũng cảm giác mỗi ngày trôi qua biết bao thú vị. Chỉ có điều Sở Linh làm việc rất độc lập, khiến hắn chẳng có chút cảm giác thành tựu nào, nếu cậu ỷ lại vào hắn một chút thì tốt hơn nhiều.
Lái xe về tới câu lạc bộ, Tần Thiếu Đình cũng không gọi Sở Linh dậy, hé cửa sổ ghế sau ra một chút, tiếp tục ngồi trên xe cùng Sở Linh.
Nhung Tước nhìn tất cả mọi người ai về phòng nấy mà vẫn không thấy bóng Tần Thiếu Đình, anh liền xuống lầu liếc mắt nhìn quanh. Tần Thiếu Đình đang ngồi trong xe, Sở Linh ở bên cạnh, Nhung Tước thấy vậy liền mỉm cười quay vào trong.
Đến khi Sở Linh mơ màng tỉnh dậy, nhìn qua bên ngoài rồi lại nhìn điện thoại của Tần Thiếu Đình, khẽ cười hỏi, “Sao không gọi tôi dậy?”
“Cũng chẳng có việc gì gấp, để cậu ngủ thêm một chút thôi.” Tần Thiếu Đình đặt điện thoại xuống, “Ngồi một lúc cho tỉnh hẵng xuống, đề phòng trúng gió.”
“Ừm.”
“Vừa rồi weibo của Ám Dạ có đăng tin, thông báo bãi nhiệm chức vụ giám đốc của Hà Mỹ, sẽ có người mới tiếp nhận chiếc ghế này. Còn nói Hoa Loan và Tiếu Tử chỉ là đội viên bình thường, không có quan hệ yêu đương, nếu sau này duyên phận gõ cửa, tiến tới với nhau thì đội sẽ mừng cho họ, còn nếu không có duyên thì giữ gìn tình đồng đội cũng đã tốt rồi.” Tần Thiếu Đình cười nói, “Nếu nói về gian xảo thì công nhận là phòng PR của Ám Dạ gian thật. Việc của Hà Mỹ khỏi cần nói cũng biết chỉ dùng để đánh lạc hướng. Quan trọng là lời giải thích tùy duyên phía sau kìa. Không những giúp Hoa Loan giữ hình tượng mà còn vạch sẵn cả đường đi sau này.”
Sở Linh mỉm cười, “Việc này chúng ta có thể suy diễn ra đủ kiểu, fan cũng thế. Tư Loan muốn tăng độ hot, dù có đường xây sẵn thì cũng sẽ không dám tự phá hình tượng đâu. Việc này chỉ có hai kết quả, một là Hà Tiếu nhẫn nhịn làm người qua đường, hoặc là chia tay với Tư Loan.”
“Ừ. Dù là ai đi nữa thì kiên nhẫn cũng có hạn, đến ngày không chờ được nữa, không nhịn nổi nữa, hi vọng Hà Tiếu có thể tỏ ra hữu dụng, không nhát chết sợ bóng sợ gió.” Tần Thiếu Đình nói.
Sở Linh thở dài, nói, “Về thôi, tôi đi rửa mặt rồi huấn luyện.”
“Được.”
Tiết Mạc là người tới phòng train đầu tiên.
Tần Thiếu Đình hỏi cậu, “Cận Luân và Nghệ Tĩnh đâu?”
“Anh Luân ăn nhiều quá nên xuống lầu tản bộ. Anh Tĩnh xuống bây giờ đấy ạ.”
Tần Thiếu Đình gật đầu nói với cậu nhóc, “Thứ hạng của cậu đang ở mức bao nhiêu?”
“Vừa lên 1600 ạ.” Tiết Mạc trả lời.
Thứ hạng trong Võ Hiệp có tổng cộng 14 bậc, bậc đầu tiên có 100 điểm, mỗi khi lên bậc thì tăng thêm 100 điểm, sau bậc 14 đạt 1500 điểm thì coi như tốt nghiệp, có lên cao nữa cũng chỉ tăng điểm chứ không tăng bậc nữa. Mà những người chơi PVP phổ thông thì ngoài trang bị sân đấu thì còn có thể đổi trang bị đánh trận doanh chiến giới, vì vậy căn bản chỉ cần đánh đến bậc 10 đã coi như tốt nghiệp rồi. Không nhất thiết phải cố cày lên cao, tự làm khó chính mình.
Mà những ai qua được mốc 1500 thì đều là tay già đời, nếu không phải thành viên đội tuyển chuyên nghiệp thì cũng sẽ là cao thủ nghiệp dư, luyện tập với những người cùng đẳng cấp cũng rất có ích.
Tần Thiếu Đình nói, “Vậy tối này luyện 3 vs 3 đi, chúng ta đi đội hình Cái Bang – Bắc Phủ – Mặc Thư.”
Tiết Mạc ngoan ngoãn nghe theo.
Sở Linh cũng cảm thấy giờ đã đủ người rồi, đến lúc luyện 3 vs 3 thôi.
Sau khi ba người tổ đội, Trần Tân cũng online, biết bọn họ muốn đánh 3 vs 3 thì liền bảo bọn họ mở phần mềm ghi hình trên máy tính, sau này làm video tư liệu.
Thái Nghệ Tĩnh và Cận Luân cũng có nội dung tập luyện của riêng mình.
Cái Bang và Bắc Phủ đều thuộc dạng chức nghiệp máu mỏng, mặc dù Cái Bang có một chiêu hồi máu khi hứng chịu sát thương, nhưng nếu đối phương không tấn công thì cũng chẳng dùng được. Mà buff của bọn họ lại là Mặc Thư sợ nhất là ba người đều mất máu, đòi hỏi rất cao ở khả năng giảm sát thương và tránh bị đánh trúng của Cái Bang và Bắc Phủ. Đây chính là phương diện mà Tần Thiếu Đình muốn Tiết Mạc rèn luyện.
Vào rank đánh nhau, có Tần Thiếu Đình ở đó, bảo kê và cứu giúp buff rất đúng lúc, hắn cũng sẽ cố ý để lộ ra kẽ hở cho Tiết Mạc. Tiết Mạc không nhất thiết phải liên tục bận tâm đến tất cả mọi thứ, nhưng khi nào Tần Thiếu Đình và Sở Linh cần cậu tới cứu thì cậu cũng sẽ quay lại kịp thời cứu được Sở Linh. Biểu hiện của cậu rất đáng khen, lợi dụng ép ra ba kỹ năng của đối thủ, vừa lúc tranh thủ được cho Sở Linh chút thời gian kéo máu.
Mà đánh đấu trường kiểu này, vốn phải giao tiếp rất nhiều và hiểu ý đồng đội, Tần Thiếu Đình nhắc nhở Tiết Mạc, Tiết Mạc chiếu theo đó mà làm, như vậy là đủ.
Tần Thiếu Đình nhử rất tốt, ép đối thủ bỏ mất skill hoặc mất luôn chiêu bảo mệnh, khi bào được hai phần ba lượng máu thì liền gọi Tiết Mạc xông tới, cùng nhau khống chế buff, quay đầu bổ một chưởng khi Tiết Mạc còn lúng túng, nhanh chóng ăn được mạng, đây chính là phong cách đánh nhanh của đội tuyển Chập Lân.
Đánh đến trận thứ mười, Sở Linh nhìn đối thủ mà bỗng thấy hơi đau đầu – đội trưởng Phùng Thiên của Huyền Nguyệt, đi cùng là đội phó Khúc Sênh và buff Đào Vi.
[Bản Đồ] [Thiên Mạch]: …
[Bản Đồ] [Phong Đình]: Ái chà, tình cờ quá ha.
[Bản Đồ] [Dạ Bán Sênh Ca]: Á, A Linh.
[Bản Đồ] [Vĩ Vũ]: … Mấy người không định rút lui sao?
[Bản Đồ] [Dạ Bán Sênh Ca]: Cậu nói câu này như thể chúng tôi định chạy trốn ấy.
[Bản Đồ] [Vĩ Vũ]: Tôi không có ý đó, ý tôi là chẳng phải mấy cậu nên hữu ái nhường điểm sao?
[Bản Đồ] [Dạ Bán Sênh Ca]: Vậy cũng không được, cậu vất vả lắm mới trở lại, kiểu gì cũng phải đánh một hồi mới thôi.
[Bản Đồ] [Cầm Vi]: Đình thần, Vũ thần, em đọc thông báo trên weibo đội rồi, chúc mừng mọi người nhé. [Trúc Mạc Tửu Hương] này chính là Cái Bang mới của đội anh sao?
[Bản Đồ] [Phong Đình]: Đúng rồi, lát nữa quan tâm chỉ dẫn cậu ấy nhiều một chút.
[Bản Đồ] [Cầm Vi]: Không thành vấn đề!
Đội tuyển Huyền Nguyệt là một team khá thân thiện, cũng là đội tuyển lâu năm. Đấu pháp của đội trưởng Phùng Thiên trầm ổn, anh ta chơi Côn Lôn. Khúc Sênh chơi chính là Ẩn Tung Môn, thuộc dạng chức nghiệp sát thủ. Đào Vi vốn chơi buff chính là Vấn Tâm Các, hôm nay lại đổi qua Mặc Thư Sơn Trang.
Kết thúc đếm ngược, hai phe gặp nhau giữa trường đấu.
Tiết Mạc nhắm tới Đào Vi như thường lệ, Tần Thiếu Đình thì khóa Phùng Thiên làm mục tiêu.
Con rối của Côn Lôn có khả năng đóng băng nội tại cực mạnh, đây coi như là thiên địch của buff, chưa kể dame cũng cao, nếu được thoải mái xả sát thương thì rất dễ để phối hợp với Khúc Sênh giết chết Sở Linh.
Khúc Sênh thao tác acc Ẩn Tung Môn của mình đánh về phía Sở Linh.
Ẩn Tung Môn là một phái có thể phân thân, mỗi bản sao lại có công việc khác nhau, sát thương lên chức nghiệp máu mỏng tốt, lại có thể chịu đựng thương tổn giúp chủ nhân.
Đối với Khúc Sênh và Sở Linh thì 1 vs 1 là chuyện quá bình thường, hai người vẫn ung dung chậm rãi trao đổi kỹ năng.
Mà trên người Tần Thiếu Đình đã bị chồng ba tầng trúng độc, Phùng Thiên bùng nổ một combo độc tố gây một lượng sát thương lớn lên Tần Thiếu Đình. Tần Thiếu Đình nhảy tới bên người Sở Linh để làm choáng Khúc Sênh, Sở Linh nhân cơ hội niệm skill cấp cứu cho Tần Thiếu Đình, buff hết cả hồi máu liên tục lẫn giảm sát thương lên người hắn.
Khúc Sênh phân thân, bạo phát đánh Tần Thiếu Đình.
Phùng Thiên cũng đuổi tới, sai con rối đi đánh Sở Linh, bản thân thì tiện tay chồng thêm debuff trúng độc vào Tần Thiếu Đình.
Có lớp giáp giảm sát thương của Sở Linh, dù Khúc Sênh damage cao nhưng hắn vẫn trụ được. Tần Thiếu Đình tung ra tường gió ngăn cách hai người, hất văng con rối, debuff nội tại đóng băng trên người Sở Linh lập tức biến mất, cậu lại kéo máu hai lần nữa cho Tần Thiếu Đình.
Tình hình chiến sự bên Tiết Mạc cũng không đến nỗi, Khúc Sênh sợ Đào Vi gặp chuyện, lập tức chạy đi cứu buff.
Phùng Thiên bên này vẫn đang chồng độc lên Tần Thiếu Đình, hiệu ứng phong bế của đám rối giảm dần, Sở Linh cũng không vội vàng kéo máu cho Tần Thiếu Đình nữa, chỉ liên tục xua tan độc tố trên người Tần Thiếu Đình, để Phùng Thiên không có đủ độc để chồng tầng, từ đó Tần Thiếu Đình sẽ bình an vô sự.
Sở Linh nói một tiếng với Tần Thiếu Đình, vòng sang bên Tiết Mạc. Do bị Khúc Sênh tấn công nên máu của Tiết Mạc tụt rất nhanh. Sở Linh liền thả một trận giảm sát thương dưới chân Tiết Mạc. Mặc Thư có hai chiêu giảm thương tổn, một là trận giảm sát thương, hai là giảm sát thương tùy thân. Trận giảm sát thương có ưu điểm là nhiều người có thể nhận được hiệu quả từ trận pháp mà bớt đi thương tổn, mà nếu bị đẩy ra ngoài hoặc kéo ra ngoài thì hiệu ứng sẽ lập tức biến mất. Còn giảm sát thương tùy thân thì chỉ có thể giúp cho một người, đồng thời có thêm hiệu ứng kéo dài thời gian hồi máu, chỉ có điều thời gian giảm sát thương sẽ hơi ngắn.
Sở Linh sợ xông đến lại bị con rối ngăn chặn, mà chậm một giây thôi cũng sẽ có chuyện xảy ra, cậu liền dùng skill kéo máu tức thời, cộng thêm hai đòn buff máu không mất thời gian chờ global cooldown. Ba chiêu kéo máu trực tiếp đẩy thanh máu của Tiết Mạc lên đầy cây. Một chưởng này của Tiết Mạc lại không đánh vào Đào Vi mà lại nhắm tới Khúc Sênh đang bị thương. Cũng may Khúc Sênh đạp được vào mấy trận pháp giảm sát thương của Đào Vi nên chưởng vừa rồi mới chưa tiễn được hắn lên bảng.
Cứ thế đánh qua đánh lại hơn mười phút.
Tần Thiếu Đình, “Tiết Mạc, Phùng Thiên global cooldown mười giây.”
Tiết Mạc, “Ok.”
Tần Thiếu Đình, “Tôi bắt buff, Sở Linh cẩn thận đừng để bị Khúc Sênh tóm được.”
Sở Linh, “Ừ.”
Vậy là tình cảnh đó lại diễn ra một lần nữa, hiện tại Đào Vi đang dùng trận pháp giảm thương tổn còn Sở Linh lại dùng trận giảm lượng buff lên người Hà Vi, đồng thời giải khống chế, đề phòng bị Khúc Sênh bắt mà trở tay không kịp, sau đó hóa giải đám con rối.
Mà lúc này một chưởng của Tiết Mạc lại đánh về phía Phùng Thiên, đáng tiếc vì không hiểu ý nên Phùng Thiên vẫn còn một phần ba cây máu.
Tần Thiếu Đình tuôn combo khống chế lên người Đào Vi, Đào Vi vừa kéo máu cho Phùng Thiên vừa phải mở miễn khống chế.
Tần Thiếu Đình lại hạ tường gió chặn đứng con đường của Đào Vi, sau đó bùng nổ trong nháy mắt đánh về phía Phùng Thiên.
Tần Thiếu Đình, “Tách Đào Vi ra.”
Tiết Mạc, “Được.”
Đào Vi bên kia vừa khinh công nhảy qua tường gió thì đã bị Tiết Mạc đẩy ra, vì tường gió chưa biến mất nên Đào Vi liền đánh hụt một chiêu vào tường, bị cố định một giây. Mà chính trong một giây đó, Tần Thiếu Đình đã ngăn Phùng Thiên và Khúc Sênh đạt được mục đích đi cứu buff đang bị hạn chế thân thể, bùng nổ một combo kiếm pháp tiễn Phùng Thiên lên bảng.
Tần Thiếu Đình đặc biệt vòng qua đó mua cho Sở Linh một cái.
“Không ăn nhiều quá được, cẩn thận tiêu chảy.” Tần Thiếu Đình nói.
“Cảm ơn…” Sở Linh mỉm cười nhận lấy, là vị quả lý chua đen lần trước cậu từng ăn, “Anh không cần phải chạy vòng qua đây mà.”
“Cũng không phiền gì, phòng riêng đặt xong xuôi hết rồi, muộn chút cũng không sao.” Tần Thiếu Đình chuyên tâm lái xe. Bọn họ đi tổng cộng ba chiếc xe, hắn và Sở Linh, Nhung Tước và Tiết Mạc, Nghệ Tĩnh cùng những người khác. Tô Dịch thì vẫn qua thẳng luôn sau khi tan học, không bỏ sót người nào. Hơn nữa hắn cũng rất thích nhìn Sở Linh ăn món cậu thích, trông cậu rất vui.
Đến nơi, Sở Linh chỉ ăn còn lại phần ốc quế.
Cận Luân huýt sáo, “Vũ thần, ăn mảnh không tốt đâu.”
“Kem vị quả lý chua đen, mấy cậu có ăn không? Tôi gọi ship luôn.” Tần Thiếu Đình nói.
“Cái thứ gì cơ?” Cận Luân bĩu môi, “Vị đó mà cũng ăn nổi à?”
Tần Thiếu Đình vừa đi vào trong vừa nói, “Sở Linh thích.”
Cận Luân vội hỏi, “Eo ơi ăn sao nổi, nghe đã thấy sắp ngộ độc đến nơi.”
Những người khác gật đầu lia lịa.
Sở Linh, “…”
Một lũ người nông cạn.
Chờ Tô Dịch tới là ăn cơm. Vì lái xe nên không ai uống rượu, chạm cốc với nhau chào mừng Tiết Mạc gia nhập.
Nhìn ai cũng hiền hòa thân thiện, Tiết Mạc cũng bình tĩnh hơn.
Cả đám cũng lười nói mấy lời khách sáo, thoải mái nâng đũa bắt đầu ăn.
“À phải, tôi mới nhận được tin, Ám Dạ bãi chức Hà Mỹ rồi, thay đổi giám đốc của đội luôn.” Bạch Ninh lại bắt đầu thị phi, mặt đầy mừng rỡ.
“Chuyện lúc nào? Sao tôi không nghe nói?” Nhung Tước hỏi.
“Họp quyết định vừa chiều nay, mai giám đốc mới sẽ tới, có người vừa báo cho tôi đó chứ.” Bạch Ninh luôn tự tin với khả năng hóng hớt của mình.
“Giám đốc mới ở đâu ra?” Tần Thiếu Đình hỏi.
Bạch Ninh, “Tạm thời vẫn chưa rõ, chỉ nghe nói đã từng quản lý đội tuyển, sau này ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, giờ vừa trở về.”
Nhung Tước, “Còn Hà Mỹ thì sao?”
Với những chuyện Hà Mỹ gây ra trước đó, Nhung Tước hoàn toàn không hề nể mặt, đến tận bây giờ Ám Dạ cũng không lên tiếng, như thể muốn chờ bão tố qua đi. Nhưng mà fan hâm mộ không quên nhanh như thế, dù chuyện lắng xuống ít nhiều nhưng vụ Tư Loan và Hà Tiếu bị khui ra thì Hà Mỹ lại một lần nữa bị lôi lên tính sổ.
Mà hiện tại xử lý chuyện Hà Mỹ chính là để áp chuyện Tư Loan và Hà Tiếu xuống. Dù sao Tư Loan đã cố định hình tượng rồi, giờ mà vỡ lở thì Ám Dạ cũng chịu tổn thất lớn. Sau khi hai bên cân nhắc, vứt bỏ một giám đốc không quá quan trọng là phương pháp tốt nhất.
“Nói là khai trừ rồi.” Bạch Ninh cười khinh miệt, “Có điều tôi nghe bọn họ nói Ám Dạ quen cái kiểu dùng quan hệ đi lên rồi, fan bực tức làm căng quá thì lôi một cái chuyện bé tí ra xử lý, bên ngoài nói là khai trừ nhưng thực tế là điều sang phòng ban khác mà thôi.”
“Đến lúc đó xem Ám Dạ thông báo chính thức thế nào.” Tần Thiếu Đình nói. Hắn chẳng còn lạ lẫm gì cái kiểu làm ăn trong ngoài bất nhất kiểu này nữa.
Cận Luân cắn một miếng sườn cừu, “Lần này Hà Tiếu công toi rồi.”
Hà Tiếu ỷ vào bản thân có quan hệ, rất nhiều lần mỉa mai các nữ tuyển thủ khác. Mà tuyển thủ nữ có mặt trong các đội hình chủ lực thì hiếm như lá mùa thu, không ai so đo với cô ta, mà các team hạng hai hạng ba thì lại càng không có tư cách tính toán với cô. Vì thế hiện tại nhắc đến tuyển thủ nữ giỏi trong Võ Hiệp thì ai cũng nghĩ tới Hà Tiếu đầu tiên. Dù sao nổi bật như thế, không quen biết thì hẳn cũng từng nghe tên.
“Để xem quản lý mới ra sao đã.” Nhung Tước tiện tay gắp đồ ăn cho Tiết Mạc, “Nhỡ đâu chuyện này căng lên thì còn phiền toái hơn.”
“Đúng vậy.” Cận Luân gật đầu.
Mọi người ăn cơm rất lâu, sau đó liền lái xe về đội, Sở Linh ngủ quên trên xe.
Tần Thiếu Đình đỗ xe qua một bên, tăng nhiệt độ điều hòa, sau đó lấy chăn ở ghế sau lên đắp cho cậu. Lát nữa về còn phải huấn luyện tiếp, để Sở Linh ngủ một lúc cũng tốt.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của Sở Linh, Tần Thiếu Đình cảm thấy tâm tình không tệ, Sở Linh tới Chập Lân cũng đã mấy ngày rồi, gương mặt cũng có da có thịt hơn, ngày càng đẹp mắt.
Trong khoảng thời gian ở cùng Sở Linh, hắn cũng nhận ra nhìn Sở Linh cứng rắn vậy thôi nhưng thực ra cậu rất ngốc lại tốt bụng, bị hắn đùa giỡn cũng chẳng biết gì. Cũng chính vì như vậy mà hắn lại càng thích ở chung với Sở Linh. Nói chuyện với cậu khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, không thấy người đâu là dáo dác tìm quanh, lúc nào cũng cảm giác mỗi ngày trôi qua biết bao thú vị. Chỉ có điều Sở Linh làm việc rất độc lập, khiến hắn chẳng có chút cảm giác thành tựu nào, nếu cậu ỷ lại vào hắn một chút thì tốt hơn nhiều.
Lái xe về tới câu lạc bộ, Tần Thiếu Đình cũng không gọi Sở Linh dậy, hé cửa sổ ghế sau ra một chút, tiếp tục ngồi trên xe cùng Sở Linh.
Nhung Tước nhìn tất cả mọi người ai về phòng nấy mà vẫn không thấy bóng Tần Thiếu Đình, anh liền xuống lầu liếc mắt nhìn quanh. Tần Thiếu Đình đang ngồi trong xe, Sở Linh ở bên cạnh, Nhung Tước thấy vậy liền mỉm cười quay vào trong.
Đến khi Sở Linh mơ màng tỉnh dậy, nhìn qua bên ngoài rồi lại nhìn điện thoại của Tần Thiếu Đình, khẽ cười hỏi, “Sao không gọi tôi dậy?”
“Cũng chẳng có việc gì gấp, để cậu ngủ thêm một chút thôi.” Tần Thiếu Đình đặt điện thoại xuống, “Ngồi một lúc cho tỉnh hẵng xuống, đề phòng trúng gió.”
“Ừm.”
“Vừa rồi weibo của Ám Dạ có đăng tin, thông báo bãi nhiệm chức vụ giám đốc của Hà Mỹ, sẽ có người mới tiếp nhận chiếc ghế này. Còn nói Hoa Loan và Tiếu Tử chỉ là đội viên bình thường, không có quan hệ yêu đương, nếu sau này duyên phận gõ cửa, tiến tới với nhau thì đội sẽ mừng cho họ, còn nếu không có duyên thì giữ gìn tình đồng đội cũng đã tốt rồi.” Tần Thiếu Đình cười nói, “Nếu nói về gian xảo thì công nhận là phòng PR của Ám Dạ gian thật. Việc của Hà Mỹ khỏi cần nói cũng biết chỉ dùng để đánh lạc hướng. Quan trọng là lời giải thích tùy duyên phía sau kìa. Không những giúp Hoa Loan giữ hình tượng mà còn vạch sẵn cả đường đi sau này.”
Sở Linh mỉm cười, “Việc này chúng ta có thể suy diễn ra đủ kiểu, fan cũng thế. Tư Loan muốn tăng độ hot, dù có đường xây sẵn thì cũng sẽ không dám tự phá hình tượng đâu. Việc này chỉ có hai kết quả, một là Hà Tiếu nhẫn nhịn làm người qua đường, hoặc là chia tay với Tư Loan.”
“Ừ. Dù là ai đi nữa thì kiên nhẫn cũng có hạn, đến ngày không chờ được nữa, không nhịn nổi nữa, hi vọng Hà Tiếu có thể tỏ ra hữu dụng, không nhát chết sợ bóng sợ gió.” Tần Thiếu Đình nói.
Sở Linh thở dài, nói, “Về thôi, tôi đi rửa mặt rồi huấn luyện.”
“Được.”
Tiết Mạc là người tới phòng train đầu tiên.
Tần Thiếu Đình hỏi cậu, “Cận Luân và Nghệ Tĩnh đâu?”
“Anh Luân ăn nhiều quá nên xuống lầu tản bộ. Anh Tĩnh xuống bây giờ đấy ạ.”
Tần Thiếu Đình gật đầu nói với cậu nhóc, “Thứ hạng của cậu đang ở mức bao nhiêu?”
“Vừa lên 1600 ạ.” Tiết Mạc trả lời.
Thứ hạng trong Võ Hiệp có tổng cộng 14 bậc, bậc đầu tiên có 100 điểm, mỗi khi lên bậc thì tăng thêm 100 điểm, sau bậc 14 đạt 1500 điểm thì coi như tốt nghiệp, có lên cao nữa cũng chỉ tăng điểm chứ không tăng bậc nữa. Mà những người chơi PVP phổ thông thì ngoài trang bị sân đấu thì còn có thể đổi trang bị đánh trận doanh chiến giới, vì vậy căn bản chỉ cần đánh đến bậc 10 đã coi như tốt nghiệp rồi. Không nhất thiết phải cố cày lên cao, tự làm khó chính mình.
Mà những ai qua được mốc 1500 thì đều là tay già đời, nếu không phải thành viên đội tuyển chuyên nghiệp thì cũng sẽ là cao thủ nghiệp dư, luyện tập với những người cùng đẳng cấp cũng rất có ích.
Tần Thiếu Đình nói, “Vậy tối này luyện 3 vs 3 đi, chúng ta đi đội hình Cái Bang – Bắc Phủ – Mặc Thư.”
Tiết Mạc ngoan ngoãn nghe theo.
Sở Linh cũng cảm thấy giờ đã đủ người rồi, đến lúc luyện 3 vs 3 thôi.
Sau khi ba người tổ đội, Trần Tân cũng online, biết bọn họ muốn đánh 3 vs 3 thì liền bảo bọn họ mở phần mềm ghi hình trên máy tính, sau này làm video tư liệu.
Thái Nghệ Tĩnh và Cận Luân cũng có nội dung tập luyện của riêng mình.
Cái Bang và Bắc Phủ đều thuộc dạng chức nghiệp máu mỏng, mặc dù Cái Bang có một chiêu hồi máu khi hứng chịu sát thương, nhưng nếu đối phương không tấn công thì cũng chẳng dùng được. Mà buff của bọn họ lại là Mặc Thư sợ nhất là ba người đều mất máu, đòi hỏi rất cao ở khả năng giảm sát thương và tránh bị đánh trúng của Cái Bang và Bắc Phủ. Đây chính là phương diện mà Tần Thiếu Đình muốn Tiết Mạc rèn luyện.
Vào rank đánh nhau, có Tần Thiếu Đình ở đó, bảo kê và cứu giúp buff rất đúng lúc, hắn cũng sẽ cố ý để lộ ra kẽ hở cho Tiết Mạc. Tiết Mạc không nhất thiết phải liên tục bận tâm đến tất cả mọi thứ, nhưng khi nào Tần Thiếu Đình và Sở Linh cần cậu tới cứu thì cậu cũng sẽ quay lại kịp thời cứu được Sở Linh. Biểu hiện của cậu rất đáng khen, lợi dụng ép ra ba kỹ năng của đối thủ, vừa lúc tranh thủ được cho Sở Linh chút thời gian kéo máu.
Mà đánh đấu trường kiểu này, vốn phải giao tiếp rất nhiều và hiểu ý đồng đội, Tần Thiếu Đình nhắc nhở Tiết Mạc, Tiết Mạc chiếu theo đó mà làm, như vậy là đủ.
Tần Thiếu Đình nhử rất tốt, ép đối thủ bỏ mất skill hoặc mất luôn chiêu bảo mệnh, khi bào được hai phần ba lượng máu thì liền gọi Tiết Mạc xông tới, cùng nhau khống chế buff, quay đầu bổ một chưởng khi Tiết Mạc còn lúng túng, nhanh chóng ăn được mạng, đây chính là phong cách đánh nhanh của đội tuyển Chập Lân.
Đánh đến trận thứ mười, Sở Linh nhìn đối thủ mà bỗng thấy hơi đau đầu – đội trưởng Phùng Thiên của Huyền Nguyệt, đi cùng là đội phó Khúc Sênh và buff Đào Vi.
[Bản Đồ] [Thiên Mạch]: …
[Bản Đồ] [Phong Đình]: Ái chà, tình cờ quá ha.
[Bản Đồ] [Dạ Bán Sênh Ca]: Á, A Linh.
[Bản Đồ] [Vĩ Vũ]: … Mấy người không định rút lui sao?
[Bản Đồ] [Dạ Bán Sênh Ca]: Cậu nói câu này như thể chúng tôi định chạy trốn ấy.
[Bản Đồ] [Vĩ Vũ]: Tôi không có ý đó, ý tôi là chẳng phải mấy cậu nên hữu ái nhường điểm sao?
[Bản Đồ] [Dạ Bán Sênh Ca]: Vậy cũng không được, cậu vất vả lắm mới trở lại, kiểu gì cũng phải đánh một hồi mới thôi.
[Bản Đồ] [Cầm Vi]: Đình thần, Vũ thần, em đọc thông báo trên weibo đội rồi, chúc mừng mọi người nhé. [Trúc Mạc Tửu Hương] này chính là Cái Bang mới của đội anh sao?
[Bản Đồ] [Phong Đình]: Đúng rồi, lát nữa quan tâm chỉ dẫn cậu ấy nhiều một chút.
[Bản Đồ] [Cầm Vi]: Không thành vấn đề!
Đội tuyển Huyền Nguyệt là một team khá thân thiện, cũng là đội tuyển lâu năm. Đấu pháp của đội trưởng Phùng Thiên trầm ổn, anh ta chơi Côn Lôn. Khúc Sênh chơi chính là Ẩn Tung Môn, thuộc dạng chức nghiệp sát thủ. Đào Vi vốn chơi buff chính là Vấn Tâm Các, hôm nay lại đổi qua Mặc Thư Sơn Trang.
Kết thúc đếm ngược, hai phe gặp nhau giữa trường đấu.
Tiết Mạc nhắm tới Đào Vi như thường lệ, Tần Thiếu Đình thì khóa Phùng Thiên làm mục tiêu.
Con rối của Côn Lôn có khả năng đóng băng nội tại cực mạnh, đây coi như là thiên địch của buff, chưa kể dame cũng cao, nếu được thoải mái xả sát thương thì rất dễ để phối hợp với Khúc Sênh giết chết Sở Linh.
Khúc Sênh thao tác acc Ẩn Tung Môn của mình đánh về phía Sở Linh.
Ẩn Tung Môn là một phái có thể phân thân, mỗi bản sao lại có công việc khác nhau, sát thương lên chức nghiệp máu mỏng tốt, lại có thể chịu đựng thương tổn giúp chủ nhân.
Đối với Khúc Sênh và Sở Linh thì 1 vs 1 là chuyện quá bình thường, hai người vẫn ung dung chậm rãi trao đổi kỹ năng.
Mà trên người Tần Thiếu Đình đã bị chồng ba tầng trúng độc, Phùng Thiên bùng nổ một combo độc tố gây một lượng sát thương lớn lên Tần Thiếu Đình. Tần Thiếu Đình nhảy tới bên người Sở Linh để làm choáng Khúc Sênh, Sở Linh nhân cơ hội niệm skill cấp cứu cho Tần Thiếu Đình, buff hết cả hồi máu liên tục lẫn giảm sát thương lên người hắn.
Khúc Sênh phân thân, bạo phát đánh Tần Thiếu Đình.
Phùng Thiên cũng đuổi tới, sai con rối đi đánh Sở Linh, bản thân thì tiện tay chồng thêm debuff trúng độc vào Tần Thiếu Đình.
Có lớp giáp giảm sát thương của Sở Linh, dù Khúc Sênh damage cao nhưng hắn vẫn trụ được. Tần Thiếu Đình tung ra tường gió ngăn cách hai người, hất văng con rối, debuff nội tại đóng băng trên người Sở Linh lập tức biến mất, cậu lại kéo máu hai lần nữa cho Tần Thiếu Đình.
Tình hình chiến sự bên Tiết Mạc cũng không đến nỗi, Khúc Sênh sợ Đào Vi gặp chuyện, lập tức chạy đi cứu buff.
Phùng Thiên bên này vẫn đang chồng độc lên Tần Thiếu Đình, hiệu ứng phong bế của đám rối giảm dần, Sở Linh cũng không vội vàng kéo máu cho Tần Thiếu Đình nữa, chỉ liên tục xua tan độc tố trên người Tần Thiếu Đình, để Phùng Thiên không có đủ độc để chồng tầng, từ đó Tần Thiếu Đình sẽ bình an vô sự.
Sở Linh nói một tiếng với Tần Thiếu Đình, vòng sang bên Tiết Mạc. Do bị Khúc Sênh tấn công nên máu của Tiết Mạc tụt rất nhanh. Sở Linh liền thả một trận giảm sát thương dưới chân Tiết Mạc. Mặc Thư có hai chiêu giảm thương tổn, một là trận giảm sát thương, hai là giảm sát thương tùy thân. Trận giảm sát thương có ưu điểm là nhiều người có thể nhận được hiệu quả từ trận pháp mà bớt đi thương tổn, mà nếu bị đẩy ra ngoài hoặc kéo ra ngoài thì hiệu ứng sẽ lập tức biến mất. Còn giảm sát thương tùy thân thì chỉ có thể giúp cho một người, đồng thời có thêm hiệu ứng kéo dài thời gian hồi máu, chỉ có điều thời gian giảm sát thương sẽ hơi ngắn.
Sở Linh sợ xông đến lại bị con rối ngăn chặn, mà chậm một giây thôi cũng sẽ có chuyện xảy ra, cậu liền dùng skill kéo máu tức thời, cộng thêm hai đòn buff máu không mất thời gian chờ global cooldown. Ba chiêu kéo máu trực tiếp đẩy thanh máu của Tiết Mạc lên đầy cây. Một chưởng này của Tiết Mạc lại không đánh vào Đào Vi mà lại nhắm tới Khúc Sênh đang bị thương. Cũng may Khúc Sênh đạp được vào mấy trận pháp giảm sát thương của Đào Vi nên chưởng vừa rồi mới chưa tiễn được hắn lên bảng.
Cứ thế đánh qua đánh lại hơn mười phút.
Tần Thiếu Đình, “Tiết Mạc, Phùng Thiên global cooldown mười giây.”
Tiết Mạc, “Ok.”
Tần Thiếu Đình, “Tôi bắt buff, Sở Linh cẩn thận đừng để bị Khúc Sênh tóm được.”
Sở Linh, “Ừ.”
Vậy là tình cảnh đó lại diễn ra một lần nữa, hiện tại Đào Vi đang dùng trận pháp giảm thương tổn còn Sở Linh lại dùng trận giảm lượng buff lên người Hà Vi, đồng thời giải khống chế, đề phòng bị Khúc Sênh bắt mà trở tay không kịp, sau đó hóa giải đám con rối.
Mà lúc này một chưởng của Tiết Mạc lại đánh về phía Phùng Thiên, đáng tiếc vì không hiểu ý nên Phùng Thiên vẫn còn một phần ba cây máu.
Tần Thiếu Đình tuôn combo khống chế lên người Đào Vi, Đào Vi vừa kéo máu cho Phùng Thiên vừa phải mở miễn khống chế.
Tần Thiếu Đình lại hạ tường gió chặn đứng con đường của Đào Vi, sau đó bùng nổ trong nháy mắt đánh về phía Phùng Thiên.
Tần Thiếu Đình, “Tách Đào Vi ra.”
Tiết Mạc, “Được.”
Đào Vi bên kia vừa khinh công nhảy qua tường gió thì đã bị Tiết Mạc đẩy ra, vì tường gió chưa biến mất nên Đào Vi liền đánh hụt một chiêu vào tường, bị cố định một giây. Mà chính trong một giây đó, Tần Thiếu Đình đã ngăn Phùng Thiên và Khúc Sênh đạt được mục đích đi cứu buff đang bị hạn chế thân thể, bùng nổ một combo kiếm pháp tiễn Phùng Thiên lên bảng.
Danh sách chương