Vì uống hơi nhiều nước nên Sở Linh phải đi tới WC, khi ra ngoài cửa thì lại thấy Tần Thiếu Đình đang đứng đó chờ cậu.
Ở đây không có ai, Tần Thiếu Đình liền ghé lại nói, “An Tập ngồi chen vào giữa phiền quá.”
Sở Linh khẽ cười, “An Tập là người rất tốt. Còn hẹn tôi cùng đi dạo phố nữa.”
“Cậu ta không có vấn đề gì cả, chẳng qua vị trí ngồi không hợp lý thôi.” Cái gì ra cái đó chứ, Tần Thiếu Đình là người cực kỳ rạch ròi.
“Kỳ Hạo bảo cậu ấy ngồi đó mà, cậu ấy không làm khác được.”
“Em nói xem giờ tôi cổ vũ cậu ta tạo phản soán ngôi được không?”
“Vớ vẩn, Cửu Trọng Thành hiện tại đang rất tốt rồi.”
Tần Thiếu Đình thở dài, Sở Linh không hề nhận thức được vấn đề là hắn muốn ngồi cạnh cậu.
“Trong khoảng thời gian này tôi không sắp xếp bài huấn luyện cho Tiết Mạc nữa, để nhóc ấy train với Kỳ Hạo.” Tần Thiếu Đình nói.
Sở Linh gật đầu, “Vừa lúc thời gian này tôi cũng luyện Độc Điền thử xem sao.”
Rửa sạch tay, Sở Linh và Tần Thiếu Đình cùng trở lại.
Tần Thiếu Đình nghĩ, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của mẹ Sở Linh, Sở Linh sẽ đi viếng, đến lúc đó không biết hắn có thể nhân cơ hội nghe Sở Linh kể thêm một chút về chuyện nhà mình hay không.
Đi ngang qua một gian phòng nhỏ không đóng cửa, lại nhìn thấy Tư Loan, Hà Tiếu và Khúc Tu Văn đi ra, có vẻ như vừa ăn xong.
Bọn họ cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Tần Thiếu Đình và Sở Linh, nhưng vẫn nể mặt chào hỏi.
Tần Thiếu Đình đánh giá bọn họ, mỉm cười giả dối nói, “Sao thế này? Đánh lẻ à?”
Khúc Tu Văn vội nói, “Không đâu ạ, chỉ tùy tiện ăn bữa cơm thôi mà.”
Tần Thiếu Đình khẽ cười, hẳn là không thèm tin, đi ăn cơm mà mặt sưng mày sỉa như thế thì có còn là ăn cơm nữa không? “Phải rồi, nghe nói các cậu đổi giám đốc mới, chưa thấy ra mặt gì cả là sao?” Tần Thiếu Đình giả bộ quan tâm.
Vừa nhắc đến giám đốc mới, sắc mặt Hà Tiếu lập tức nhăn nhó hơn.
Khúc Tu Văn nói, “Rất ổn ạ.”
“Vậy thì tốt, chờ mong biểu hiện của Ám Dạ.”
Tư Loan nhìn chằm chằm Tần Thiếu Đình đang dắt tay Sở Linh mà nhíu chặt ấn đường.
Tần Thiếu Đình đắc ý nở nụ cười, vừa định chúc Tư Loan và Hà Tiếu hạnh phúc đầu bạc răng long thì An Tập lại bước ra khỏi phòng.
Vì đám Tư Loan quay lưng về phía An Tập nên cậu ta cũng không nhận ra, chỉ nghĩ là người qua đường nên mở miệng hỏi thẳng, “Đình thần, Sở Linh, bọn họ gọi bánh trứng đấy, hai người muốn ăn không?”
Tần Thiếu Đình nói, “Cho xin bốn cái nha.”
An Tập vừa định trở về phòng thì Hà Tiếu quay đầu lại, cậu ta mới nhận ra đó là thành viên Ám Dạ.
Cửu Trọng Thành bọn họ không quá thân quen với Ám Dạ, chưa kể có vụ của Sở Linh nên đâm ra hơi thành kiến, thế nên chỉ gật nhẹ đầu rồi trở về.
Tư Loan nhìn Sở Linh hỏi, “Định lôi kéo An Tập sao?”
Tần Thiếu Đình cười lạnh nói, “Tôi không thích nghe câu này đâu, An Tập mà còn cần chúng tôi lôi kéo chắc? Tất cả các câu lạc bộ đều biết quan hệ giữa chúng tôi và Cửu Trọng Thành. Ngược lại xem mấy người đi, ăn cơm mà lại không ăn cùng nhau, ba người đi riêng thế này chẳng hay ho lắm đâu.”
Ba thành viên Ám Dạ đều lúng túng.
Tần Thiếu Đình cũng lười khiến mọi chuyện trở nên mất vui, kéo tay Sở Linh về lại phòng riêng.
Bọn họ không đóng cửa phòng để chờ nhân viên phục vụ mang bánh trứng lên. Khi ba người Ám Dạ đi ngang qua thì thấy cả hai đội đều ở đó, bầu không khí hài hòa thân thiện, lại càng cảm thấy mất mặt hơn.
Mấy ngày sau đó, Tiết Mạc đều voice chat theo Kỳ Hạo học tập.
Không ai tăng thêm nội dung huấn luyện cho Tiết Mạc nữa, chờ cậu sớm học thành tài.
Buổi tối quay về phòng ngủ, Sở Linh nói với Tần Thiếu Đình, “Ầy, sáng ngày kia có thể cho tôi mượn xe một chút được không?”
“Sao thế?” Tần Thiếu Đình biết thừa còn hỏi, ngày hôm đó chính là ngày giỗ mẹ Sở Linh.
“Tôi có việc cần ra ngoài, lái xe tiện hơn, tôi đã xin nghỉ với giám đốc Nhung rồi.”
Việc thăm viếng thường đi vào sáng sớm, quay về trước buổi trưa.
“Để tôi đưa em đi.” Nếu hắn cho mượn ngay lập tức, sợ Sở Linh sẽ sinh nghi.
“Không cần, tôi đi một mình được rồi. Trước buổi trưa sẽ về.”
“Vậy được, lái chậm một chút, chú ý an toàn.” Nói xong, Tần Thiếu Đình liền vào phòng lấy chìa khóa cho Sở Linh.
Sở Linh mỉm cười đáp, “Ừ.”
Ngày Sở Linh đi viếng mẹ bỗng nhiên trở lạnh, sắc trời âm u, chẳng biết liệu có mưa không mà gió thổi vù vù.
Tần Thiếu Đình thực sự không yên lòng, lặng lẽ đánh xe đi theo.
Sở Linh mua bó hoa bên đường, sau đó lái thẳng tới nghĩa trang.
Tần Thiếu Đình xuống xe đi theo, trong nghĩa trang còn vài gia đình tới viếng nữa nên không quá hoang vu trống trải, Tần Thiếu Đình lặng lẽ đi sau, nhìn qua không thấy có gì kỳ lạ.
Tần Thiếu Đình nhìn Sở Linh đi tới trước ngôi mộ, cậu đặt hoa xuống, im lặng hồi lâu. Một lúc sau lại giơ tay lau mặt, tựa như đang khóc.
Tần Thiếu Đình nhẹ nhàng vòng tới phía sau thì nghe thấy Sở Linh nói xin lỗi liên tục, y hệt như khi nằm mơ hôm đó.
Tần Thiếu Đình nhíu chặt lông mày, đau lòng đến khó chịu, hắn tiến lại gần một chút thì nghe Sở Linh nói, “Mẹ, con thực sự thích Tần Thiếu Đình, không muốn rời xa anh ấy… Mẹ, đừng giận con…”
Nghe đến đó, Tần Thiếu Đình cảm thấy bản thân không nên nấp phía sau nghe lén nữa, hắn bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy Sở Linh.
Sở Linh sợ hết hồn, ngẩng đầu thấy hắn mà choáng váng.
Tần Thiếu Đình vuốt mái tóc của cậu, khẽ cười, “Sao lại ngốc vậy chứ?”
“Anh…”
Tần Thiếu Đình lau nước mắt giúp cậu, hôn lên gương mặt cậu, sau đó quay đầu nói với mộ của mẹ Sở Linh, “Dì, con là bạn trai của Sở Linh. Con đoán có lẽ dì không hi vọng bọn con ở bên nhau, nhưng con muốn chăm sóc em ấy, bảo vệ em ấy, yêu thương em ấy. Con tự nhận lấy trách nhiệm này, hơn nữa cũng có tình yêu với Sở Linh, tiền đương nhiên không thiếu, sẽ không khiến em ấy chịu khổ, càng không để em ấy rời xa con, thế nên xin dì thứ lỗi.”
Sở Linh đột nhiên ngồi sụp xuống khóc lớn.
Tần Thiếu Đình thở dài, Sở Linh như vậy mà hắn còn không hiểu hay sao? Hắn liền ngồi xuống bên cạnh Sở Linh, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Chờ đến khi Sở Linh nín dần, Tần Thiếu Đình mới nửa ôm nửa dìu cậu về xe của mình, lấy bình nước từ ghế sau cho cậu uống.
Sở Linh chậm rãi uống nước, ngồi trong xe đã bật sẵn điều hòa chế độ làm ấm, không cảm thấy lạnh nữa.
Tần Thiếu Đình thở dài hỏi, “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Nếu em không muốn nói, vậy coi như tôi không hỏi.”
Hắn muốn biết, nhưng không muốn ép buộc Sở Linh.
Sở Linh nức nở nói, “Khi tôi vừa lên cấp hai thì nhận ra mình thích con trai, nhưng chưa bao giờ nói với mẹ cả. Sau đó mẹ bị bệnh, luôn tích cực cố gắng trị liệu nên vẫn khống chế được bệnh tình. Đến khi lên cấp ba, có một ngày chủ nhiệm lớp gọi điện cho mẹ tôi, nói tôi có chút kỳ quái, thích nhìn con trai, lên lớp nhìn các bạn nam đến thất thần. Thực ra lúc đó tôi ngồi bàn cạnh cửa sổ, ở trường có một cậu bạn chơi bóng rổ rất đẹp trai nên tôi hay nhìn cậu ta, không phải yêu thích gì, chỉ thưởng thức mà thôi.”
“Chẳng biết vì sao mẹ lại liên tưởng tới việc tôi là đồng tính, tối hôm đó chất vấn tôi rất nhiều. Tôi chưa từng nói dối bà, che giấu là một chuyện mà nói dối là chuyện khác. Thế là tôi thừa nhận. Khi ấy bà tức đến mức ngất xỉu, sau khi đưa tới bệnh viện thì bệnh tình đột nhiên trở nặng, nửa tháng sau thì qua đời.”
“Tôi cảm thấy chính mình đã khiến bà tức mà chết, luôn canh cánh rằng mình có lỗi với bà. Nhưng tính hướng thì không thay đổi được, vậy nên vừa chán ghét bản thân là đồng tính, lại vẫn không thể khống chế được việc thích con trai.”
Tần Thiếu Đình thở dài, đây chính là nguyên nhân khiến Sở Linh không có cảm giác an toàn với hắn, không phải vì hắn làm không tốt, mà bản thân Sở Linh luôn áy náy trong lòng từ chuyện của mẹ.
Vào lúc này, giáo điều như cuốn Súp gà cho tâm hồn cũng vô dụng, Tần Thiếu Đình chỉ cầm tay Sở Linh, nói, “Tôi sẽ không rời bỏ em, những việc khác chúng ta cứ từ từ.”
Sở Linh không nói gì, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại.
Tần Thiếu Đình nghĩ một chút lại nói, “Giờ em muốn đi đâu?”
Sở Linh nói, “Về nhà, nhà của tôi và mẹ.”
Vào ngày này hàng năm, cậu đều sẽ quay về nơi đó một lần.
Tần Thiếu Đình gật đầu nói, “Ở đâu? Tôi đưa em đi.”
Sở Linh nói địa chỉ.
Tần Thiếu Đình khởi động xe lên đường.
Đây là một căn nhà khá cũ kỹ.
Vào cửa đã bị mùi ẩm mốc sộc vào mũi, cũng vì đã lâu không có người ở, chưa kể nhà ngay mặt đất, bị ẩm là điều khó tránh khỏi.
Nhà không rộng lắm, hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách còn vừa tối vừa bí, không gian chật hẹp, đủ vừa một chiếc bàn ăn.
Sau khi Sở Linh vào nhà cũng không đi đâu khác mà tiến thẳng vào phòng vệ sinh, vò ướt một cái khăn rồi đi vào một căn phòng.
Tần Thiếu Đình thì đi loanh quanh thăm thú, nhà bếp cũng rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một người đứng, gian phòng còn lại hẳn là của Sở Linh, bên trong chỉ có một chiếc giường đơn, một cái bàn học, trên bàn có vài cuốn sách bài tập cấp ba, nhìn qua là thấy đã học xong từ lâu. Hắn cầm một cuốn lên xem, chữ viết bên trong thẳng hàng ngay ngắn, không có quá nhiều vết tẩy xóa, rõ ràng bình thường học rất tốt.
Tần Thiếu Đình kéo ghế ngồi xuống nhìn về phía cửa, tưởng tượng một Sở Linh nho nhỏ đeo cặp sách chạy vào nhà, vui vẻ nói “Con về rồi”, cảm giác thật ấm áp thanh thản.
Một lát sau, Tần Thiếu Đình đứng dậy đẩy ghế về chỗ cũ, đi tới gian phòng còn lại.
Trong phòng có một chiếc giường đôi, một bàn làm việc, lớn hơn phòng Sở Linh, bày thêm một cái giá sách và tủ quần áo.
Giá sách không lớn lắm, ước chừng chỉ cao một thước, trên đó bày đầy sách vở.
Sở Linh đang cẩn thận lau giá sách, động tác nhẹ nhàng lưu loát.
“Đây là giá sách của mẹ em à?” Trên đó đều là tiểu thuyết, không giống loại sách mà Sở Linh nhỏ tuổi sẽ đọc.
“Ừ, mẹ tôi thích cái giá sách này lắm, tuần nào cũng lau chùi cẩn thận một lần.” Sở Linh cười nhợt nhạt.
Tần Thiếu Đình nhìn thấy dưới cùng có vài cuốn mang hình thức, màu sắc và độ dày không đồng nhất, cảm giác giống nhật ký hơn, hắn liền cất tiếng hỏi, “Những cuốn này là gì?”
Sở Linh vẫn không ngừng tay, nói, “Là nhật ký mẹ viết, mẹ có thói quen viết nhật ký hàng ngày, bảo là không viết thì không ngủ ngon được.”
Tần Thiếu Đình nhìn cậu, “Em đã đọc chưa?”
Sở Linh lắc đầu, “Mẹ nói đọc nhật ký người khác là hành vi không có đạo đức.”
“Đợt nằm viện cuối cùng mẹ em có viết không?”
“Có, ban đầu vẫn viết được, tuy nghiêm trọng nhưng vẫn có thể ngồi xuống cầm bút. Nhưng về sau thì không có lúc nào tỉnh táo nữa.” Sở Linh nhớ về quãng thời gian ấy, cảm giác không hiểu sao mình có thể vượt qua nổi mà sống đến giờ.
“Những cuốn này được xếp theo thời gian phải không?” Tần Thiếu Đình đoán với một người thích viết nhật ký thì chắc chắn sẽ rất để ý vấn đề thời gian, xếp nhật ký theo thứ tự viết cũng là điều dễ hiểu.
Sở Linh gật đầu.
Tần Thiếu Đình rút cuốn cuối cùng trong dãy ra, bắt đầu lật mở.
“Anh làm gì vậy?” Sở Linh mất hứng, đồ của mẹ cậu, đến cậu cũng không dám đọc, sao có thể để người khác xem được.
Tần Thiếu Đình không nói lời nào, giữ chặt cậu xong liền mở tới trang cuối cùng.
Sau khi lật đôi trang, Tần Thiếu Đình ngừng lại, giơ nhật ký ra trước mặt Sở Linh.
Trên đó là chữ của mẹ, Sở Linh vẫn nhớ, nhưng những dòng chữ bên trong khiến cậu không khỏi sững sờ, khi Tần Thiếu Đình buông tay ra, cậu liền cầm lấy cuốn nhật ký.
Con trai tôi là đồng tính, tôi khiếp sợ vô cùng, giận thì có giận, nhưng khiếp sợ nhiều hơn. Tôi không phải loại đàn bà vô văn hóa, cũng biết chuyện đồng tính là bẩm sinh, không cưỡng ép thay đổi được, mà cũng không cần phải thay đổi làm gì.
Sở Linh là con tôi, tôi yêu thương nó, đương nhiên cũng chấp nhận chuyện nó đồng tính. Chờ đến khi tôi rời khỏi ICU, tôi sẽ nói với nó rằng mình không trách nó. Mấy ngày nay nó chỉ dám đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi, tôi biết nó khổ sở, tôi cũng biết mình vào viện không phải do nó, mấy ngày nay cơ thể đã không ổn nữa rồi, chẳng qua không nói với nó mà thôi.
ICU là từ viết tắt Tiếng Anh của Intensive care unit tạm được dịch là các đơn vị Hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt và điều trị tích cực.
Ở trong ICU buồn chán lắm, tôi liền mong muốn bản thân nhất định phải mau khỏe lại. Con tôi là thiểu số, chắc chắn nó sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, tôi phải ở bên nó, nhất định phải ở bên cạnh nó, đấu tranh vì nó. Tôi hi vọng con mình hạnh phúc, hi vọng nó có thể tìm được một người để yêu thương, có thể sống một đời an ổn bình yên. Nếu được như thế thì nam hay nữ đâu còn quan trọng nữa?
Chỉ có điều… Dù tôi muốn khỏe lại nhưng tôi biết cơ thể này sắp không chịu nổi nữa, chẳng qua cố đến đâu hay đến đó mà thôi. Ít nhất cũng phải kiên trì đến khi nói được với con mình, mẹ không trách con, mẹ chỉ mong con hạnh phúc.
Sở Linh lại òa khóc một lần nữa, cậu ôm lấy cuốn nhật ký mà đau khổ khóc thất thanh. Khúc mắc bao năm qua của cậu vốn đã sớm được giải quyết, chẳng qua mẹ không có cơ hội giãi bày với cậu mà thôi.
Tần Thiếu Đình ngồi xuống ôm chầm lấy Sở Linh, an ủi cậu, “Không sao rồi, em xem, mẹ em cũng cởi mở lắm mà. Lần sau tôi sẽ đi viếng mộ với em, để mẹ em nhìn một chút, tôi cũng bày tỏ lòng mình. Vậy là bà có thể yên tâm rồi.”
Sở Linh vừa khóc vừa gật đầu, gánh nặng trong lòng cũng hoàn toàn tiêu biến.
Chờ Sở Linh nín bớt, Tần Thiếu Đình lau mặt cho cậu rồi bật cười, “Đồ mít ướt.”
Sở Linh nín khóc mỉm cười, từ khi cậu ở bên Tần Thiếu Đình đến giờ, đây là nụ cười thanh thản nhất.
“Lát nữa tôi gọi điện về xin nghỉ cho cả hai. Chứ em thế này quay về bọn họ lại tưởng tôi làm gì em.”
“Vậy đi đâu?” Giọng Sở Linh nghèn nghẹn.
Tần Thiếu Đình nói, “Đi ăn bữa cơm trước, rồi đi dạo mua đồ điện tử, tôi định mua Air Pod, sau đó đi mát-xa, xem phim, muộn muộn sẽ đưa em đi ăn kem em thích, được không?”
Sở Linh gật đầu.
Tần Thiếu Đình lại nói, “Tôi làm tài xế cho em cả một ngày, còn xin nghỉ vì em, không định cảm ơn gì à?”
“Cảm ơn kiểu gì?” Sở Linh cảm thấy hôn thôi thì cũng chấp nhận được.
Tần Thiếu Đình nói, “Tối tắm chung đi, tôi có muối tắm tốt lắm.”
Dù Sở Linh khóc đến mức não thiếu oxy, phản ứng hơi chậm thì cũng biết là không thể được, nhanh chóng từ chối, “Không được, đổi cái khác đi.”
“Sao lại không được?” Tần Thiếu Đình ghé lại gần, “Bồn tắm của tôi thoải mái lắm.”
Đội tuyển không cung cấp bồn tắm, nhưng nếu tuyển thủ muốn thì có thể thương lượng với câu lạc bộ, tự bỏ tiền mua nhưng không được mua loại quá lớn.
“Nhanh… nhanh quá…” Sở Linh đỏ mặt.
“Thế mà cũng nhanh?” Tần Thiếu Đình cảm thấy Sở Linh vẫn còn quá bảo thủ, nhưng cũng rất đáng yêu.
“Mấy chuyện này… nói sau đi.”
Tần Thiếu Đình cười nói, “Vậy được, nhưng tối này em phải ngủ cùng tôi, tôi thề không táy máy.”
Sở Linh biết Tần Thiếu Đình đã đổi giường phòng mình thành giường đôi, hoàn toàn đủ cho hai người nằm, nhưng cậu vẫn cảm thấy nhanh quá.
Thế là cậu liền chủ động ghé lại hôn Tần Thiếu Đình một chút, “Thế này thôi, những việc khác… sau này nói, được không?”
Khi Sở Linh hỏi hắn “Được không” bằng hai mắt đỏ hoe, Tần Thiếu Đình cảm thấy lòng bỗng dịu lại, thực sự đáng yêu đến mức khiến người ta đau lòng.
Tuy là cái kiểu hôn chạm môi một cái liền tách ra thế này không thể làm hắn thỏa mãn được, nhưng Sở Linh đã bảo sau này hẵng nói, vậy thì sau này nói đi, ai bảo hắn thương Sở Linh cơ chứ.
Ở đây không có ai, Tần Thiếu Đình liền ghé lại nói, “An Tập ngồi chen vào giữa phiền quá.”
Sở Linh khẽ cười, “An Tập là người rất tốt. Còn hẹn tôi cùng đi dạo phố nữa.”
“Cậu ta không có vấn đề gì cả, chẳng qua vị trí ngồi không hợp lý thôi.” Cái gì ra cái đó chứ, Tần Thiếu Đình là người cực kỳ rạch ròi.
“Kỳ Hạo bảo cậu ấy ngồi đó mà, cậu ấy không làm khác được.”
“Em nói xem giờ tôi cổ vũ cậu ta tạo phản soán ngôi được không?”
“Vớ vẩn, Cửu Trọng Thành hiện tại đang rất tốt rồi.”
Tần Thiếu Đình thở dài, Sở Linh không hề nhận thức được vấn đề là hắn muốn ngồi cạnh cậu.
“Trong khoảng thời gian này tôi không sắp xếp bài huấn luyện cho Tiết Mạc nữa, để nhóc ấy train với Kỳ Hạo.” Tần Thiếu Đình nói.
Sở Linh gật đầu, “Vừa lúc thời gian này tôi cũng luyện Độc Điền thử xem sao.”
Rửa sạch tay, Sở Linh và Tần Thiếu Đình cùng trở lại.
Tần Thiếu Đình nghĩ, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của mẹ Sở Linh, Sở Linh sẽ đi viếng, đến lúc đó không biết hắn có thể nhân cơ hội nghe Sở Linh kể thêm một chút về chuyện nhà mình hay không.
Đi ngang qua một gian phòng nhỏ không đóng cửa, lại nhìn thấy Tư Loan, Hà Tiếu và Khúc Tu Văn đi ra, có vẻ như vừa ăn xong.
Bọn họ cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Tần Thiếu Đình và Sở Linh, nhưng vẫn nể mặt chào hỏi.
Tần Thiếu Đình đánh giá bọn họ, mỉm cười giả dối nói, “Sao thế này? Đánh lẻ à?”
Khúc Tu Văn vội nói, “Không đâu ạ, chỉ tùy tiện ăn bữa cơm thôi mà.”
Tần Thiếu Đình khẽ cười, hẳn là không thèm tin, đi ăn cơm mà mặt sưng mày sỉa như thế thì có còn là ăn cơm nữa không? “Phải rồi, nghe nói các cậu đổi giám đốc mới, chưa thấy ra mặt gì cả là sao?” Tần Thiếu Đình giả bộ quan tâm.
Vừa nhắc đến giám đốc mới, sắc mặt Hà Tiếu lập tức nhăn nhó hơn.
Khúc Tu Văn nói, “Rất ổn ạ.”
“Vậy thì tốt, chờ mong biểu hiện của Ám Dạ.”
Tư Loan nhìn chằm chằm Tần Thiếu Đình đang dắt tay Sở Linh mà nhíu chặt ấn đường.
Tần Thiếu Đình đắc ý nở nụ cười, vừa định chúc Tư Loan và Hà Tiếu hạnh phúc đầu bạc răng long thì An Tập lại bước ra khỏi phòng.
Vì đám Tư Loan quay lưng về phía An Tập nên cậu ta cũng không nhận ra, chỉ nghĩ là người qua đường nên mở miệng hỏi thẳng, “Đình thần, Sở Linh, bọn họ gọi bánh trứng đấy, hai người muốn ăn không?”
Tần Thiếu Đình nói, “Cho xin bốn cái nha.”
An Tập vừa định trở về phòng thì Hà Tiếu quay đầu lại, cậu ta mới nhận ra đó là thành viên Ám Dạ.
Cửu Trọng Thành bọn họ không quá thân quen với Ám Dạ, chưa kể có vụ của Sở Linh nên đâm ra hơi thành kiến, thế nên chỉ gật nhẹ đầu rồi trở về.
Tư Loan nhìn Sở Linh hỏi, “Định lôi kéo An Tập sao?”
Tần Thiếu Đình cười lạnh nói, “Tôi không thích nghe câu này đâu, An Tập mà còn cần chúng tôi lôi kéo chắc? Tất cả các câu lạc bộ đều biết quan hệ giữa chúng tôi và Cửu Trọng Thành. Ngược lại xem mấy người đi, ăn cơm mà lại không ăn cùng nhau, ba người đi riêng thế này chẳng hay ho lắm đâu.”
Ba thành viên Ám Dạ đều lúng túng.
Tần Thiếu Đình cũng lười khiến mọi chuyện trở nên mất vui, kéo tay Sở Linh về lại phòng riêng.
Bọn họ không đóng cửa phòng để chờ nhân viên phục vụ mang bánh trứng lên. Khi ba người Ám Dạ đi ngang qua thì thấy cả hai đội đều ở đó, bầu không khí hài hòa thân thiện, lại càng cảm thấy mất mặt hơn.
Mấy ngày sau đó, Tiết Mạc đều voice chat theo Kỳ Hạo học tập.
Không ai tăng thêm nội dung huấn luyện cho Tiết Mạc nữa, chờ cậu sớm học thành tài.
Buổi tối quay về phòng ngủ, Sở Linh nói với Tần Thiếu Đình, “Ầy, sáng ngày kia có thể cho tôi mượn xe một chút được không?”
“Sao thế?” Tần Thiếu Đình biết thừa còn hỏi, ngày hôm đó chính là ngày giỗ mẹ Sở Linh.
“Tôi có việc cần ra ngoài, lái xe tiện hơn, tôi đã xin nghỉ với giám đốc Nhung rồi.”
Việc thăm viếng thường đi vào sáng sớm, quay về trước buổi trưa.
“Để tôi đưa em đi.” Nếu hắn cho mượn ngay lập tức, sợ Sở Linh sẽ sinh nghi.
“Không cần, tôi đi một mình được rồi. Trước buổi trưa sẽ về.”
“Vậy được, lái chậm một chút, chú ý an toàn.” Nói xong, Tần Thiếu Đình liền vào phòng lấy chìa khóa cho Sở Linh.
Sở Linh mỉm cười đáp, “Ừ.”
Ngày Sở Linh đi viếng mẹ bỗng nhiên trở lạnh, sắc trời âm u, chẳng biết liệu có mưa không mà gió thổi vù vù.
Tần Thiếu Đình thực sự không yên lòng, lặng lẽ đánh xe đi theo.
Sở Linh mua bó hoa bên đường, sau đó lái thẳng tới nghĩa trang.
Tần Thiếu Đình xuống xe đi theo, trong nghĩa trang còn vài gia đình tới viếng nữa nên không quá hoang vu trống trải, Tần Thiếu Đình lặng lẽ đi sau, nhìn qua không thấy có gì kỳ lạ.
Tần Thiếu Đình nhìn Sở Linh đi tới trước ngôi mộ, cậu đặt hoa xuống, im lặng hồi lâu. Một lúc sau lại giơ tay lau mặt, tựa như đang khóc.
Tần Thiếu Đình nhẹ nhàng vòng tới phía sau thì nghe thấy Sở Linh nói xin lỗi liên tục, y hệt như khi nằm mơ hôm đó.
Tần Thiếu Đình nhíu chặt lông mày, đau lòng đến khó chịu, hắn tiến lại gần một chút thì nghe Sở Linh nói, “Mẹ, con thực sự thích Tần Thiếu Đình, không muốn rời xa anh ấy… Mẹ, đừng giận con…”
Nghe đến đó, Tần Thiếu Đình cảm thấy bản thân không nên nấp phía sau nghe lén nữa, hắn bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy Sở Linh.
Sở Linh sợ hết hồn, ngẩng đầu thấy hắn mà choáng váng.
Tần Thiếu Đình vuốt mái tóc của cậu, khẽ cười, “Sao lại ngốc vậy chứ?”
“Anh…”
Tần Thiếu Đình lau nước mắt giúp cậu, hôn lên gương mặt cậu, sau đó quay đầu nói với mộ của mẹ Sở Linh, “Dì, con là bạn trai của Sở Linh. Con đoán có lẽ dì không hi vọng bọn con ở bên nhau, nhưng con muốn chăm sóc em ấy, bảo vệ em ấy, yêu thương em ấy. Con tự nhận lấy trách nhiệm này, hơn nữa cũng có tình yêu với Sở Linh, tiền đương nhiên không thiếu, sẽ không khiến em ấy chịu khổ, càng không để em ấy rời xa con, thế nên xin dì thứ lỗi.”
Sở Linh đột nhiên ngồi sụp xuống khóc lớn.
Tần Thiếu Đình thở dài, Sở Linh như vậy mà hắn còn không hiểu hay sao? Hắn liền ngồi xuống bên cạnh Sở Linh, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Chờ đến khi Sở Linh nín dần, Tần Thiếu Đình mới nửa ôm nửa dìu cậu về xe của mình, lấy bình nước từ ghế sau cho cậu uống.
Sở Linh chậm rãi uống nước, ngồi trong xe đã bật sẵn điều hòa chế độ làm ấm, không cảm thấy lạnh nữa.
Tần Thiếu Đình thở dài hỏi, “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Nếu em không muốn nói, vậy coi như tôi không hỏi.”
Hắn muốn biết, nhưng không muốn ép buộc Sở Linh.
Sở Linh nức nở nói, “Khi tôi vừa lên cấp hai thì nhận ra mình thích con trai, nhưng chưa bao giờ nói với mẹ cả. Sau đó mẹ bị bệnh, luôn tích cực cố gắng trị liệu nên vẫn khống chế được bệnh tình. Đến khi lên cấp ba, có một ngày chủ nhiệm lớp gọi điện cho mẹ tôi, nói tôi có chút kỳ quái, thích nhìn con trai, lên lớp nhìn các bạn nam đến thất thần. Thực ra lúc đó tôi ngồi bàn cạnh cửa sổ, ở trường có một cậu bạn chơi bóng rổ rất đẹp trai nên tôi hay nhìn cậu ta, không phải yêu thích gì, chỉ thưởng thức mà thôi.”
“Chẳng biết vì sao mẹ lại liên tưởng tới việc tôi là đồng tính, tối hôm đó chất vấn tôi rất nhiều. Tôi chưa từng nói dối bà, che giấu là một chuyện mà nói dối là chuyện khác. Thế là tôi thừa nhận. Khi ấy bà tức đến mức ngất xỉu, sau khi đưa tới bệnh viện thì bệnh tình đột nhiên trở nặng, nửa tháng sau thì qua đời.”
“Tôi cảm thấy chính mình đã khiến bà tức mà chết, luôn canh cánh rằng mình có lỗi với bà. Nhưng tính hướng thì không thay đổi được, vậy nên vừa chán ghét bản thân là đồng tính, lại vẫn không thể khống chế được việc thích con trai.”
Tần Thiếu Đình thở dài, đây chính là nguyên nhân khiến Sở Linh không có cảm giác an toàn với hắn, không phải vì hắn làm không tốt, mà bản thân Sở Linh luôn áy náy trong lòng từ chuyện của mẹ.
Vào lúc này, giáo điều như cuốn Súp gà cho tâm hồn cũng vô dụng, Tần Thiếu Đình chỉ cầm tay Sở Linh, nói, “Tôi sẽ không rời bỏ em, những việc khác chúng ta cứ từ từ.”
Sở Linh không nói gì, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại.
Tần Thiếu Đình nghĩ một chút lại nói, “Giờ em muốn đi đâu?”
Sở Linh nói, “Về nhà, nhà của tôi và mẹ.”
Vào ngày này hàng năm, cậu đều sẽ quay về nơi đó một lần.
Tần Thiếu Đình gật đầu nói, “Ở đâu? Tôi đưa em đi.”
Sở Linh nói địa chỉ.
Tần Thiếu Đình khởi động xe lên đường.
Đây là một căn nhà khá cũ kỹ.
Vào cửa đã bị mùi ẩm mốc sộc vào mũi, cũng vì đã lâu không có người ở, chưa kể nhà ngay mặt đất, bị ẩm là điều khó tránh khỏi.
Nhà không rộng lắm, hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách còn vừa tối vừa bí, không gian chật hẹp, đủ vừa một chiếc bàn ăn.
Sau khi Sở Linh vào nhà cũng không đi đâu khác mà tiến thẳng vào phòng vệ sinh, vò ướt một cái khăn rồi đi vào một căn phòng.
Tần Thiếu Đình thì đi loanh quanh thăm thú, nhà bếp cũng rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một người đứng, gian phòng còn lại hẳn là của Sở Linh, bên trong chỉ có một chiếc giường đơn, một cái bàn học, trên bàn có vài cuốn sách bài tập cấp ba, nhìn qua là thấy đã học xong từ lâu. Hắn cầm một cuốn lên xem, chữ viết bên trong thẳng hàng ngay ngắn, không có quá nhiều vết tẩy xóa, rõ ràng bình thường học rất tốt.
Tần Thiếu Đình kéo ghế ngồi xuống nhìn về phía cửa, tưởng tượng một Sở Linh nho nhỏ đeo cặp sách chạy vào nhà, vui vẻ nói “Con về rồi”, cảm giác thật ấm áp thanh thản.
Một lát sau, Tần Thiếu Đình đứng dậy đẩy ghế về chỗ cũ, đi tới gian phòng còn lại.
Trong phòng có một chiếc giường đôi, một bàn làm việc, lớn hơn phòng Sở Linh, bày thêm một cái giá sách và tủ quần áo.
Giá sách không lớn lắm, ước chừng chỉ cao một thước, trên đó bày đầy sách vở.
Sở Linh đang cẩn thận lau giá sách, động tác nhẹ nhàng lưu loát.
“Đây là giá sách của mẹ em à?” Trên đó đều là tiểu thuyết, không giống loại sách mà Sở Linh nhỏ tuổi sẽ đọc.
“Ừ, mẹ tôi thích cái giá sách này lắm, tuần nào cũng lau chùi cẩn thận một lần.” Sở Linh cười nhợt nhạt.
Tần Thiếu Đình nhìn thấy dưới cùng có vài cuốn mang hình thức, màu sắc và độ dày không đồng nhất, cảm giác giống nhật ký hơn, hắn liền cất tiếng hỏi, “Những cuốn này là gì?”
Sở Linh vẫn không ngừng tay, nói, “Là nhật ký mẹ viết, mẹ có thói quen viết nhật ký hàng ngày, bảo là không viết thì không ngủ ngon được.”
Tần Thiếu Đình nhìn cậu, “Em đã đọc chưa?”
Sở Linh lắc đầu, “Mẹ nói đọc nhật ký người khác là hành vi không có đạo đức.”
“Đợt nằm viện cuối cùng mẹ em có viết không?”
“Có, ban đầu vẫn viết được, tuy nghiêm trọng nhưng vẫn có thể ngồi xuống cầm bút. Nhưng về sau thì không có lúc nào tỉnh táo nữa.” Sở Linh nhớ về quãng thời gian ấy, cảm giác không hiểu sao mình có thể vượt qua nổi mà sống đến giờ.
“Những cuốn này được xếp theo thời gian phải không?” Tần Thiếu Đình đoán với một người thích viết nhật ký thì chắc chắn sẽ rất để ý vấn đề thời gian, xếp nhật ký theo thứ tự viết cũng là điều dễ hiểu.
Sở Linh gật đầu.
Tần Thiếu Đình rút cuốn cuối cùng trong dãy ra, bắt đầu lật mở.
“Anh làm gì vậy?” Sở Linh mất hứng, đồ của mẹ cậu, đến cậu cũng không dám đọc, sao có thể để người khác xem được.
Tần Thiếu Đình không nói lời nào, giữ chặt cậu xong liền mở tới trang cuối cùng.
Sau khi lật đôi trang, Tần Thiếu Đình ngừng lại, giơ nhật ký ra trước mặt Sở Linh.
Trên đó là chữ của mẹ, Sở Linh vẫn nhớ, nhưng những dòng chữ bên trong khiến cậu không khỏi sững sờ, khi Tần Thiếu Đình buông tay ra, cậu liền cầm lấy cuốn nhật ký.
Con trai tôi là đồng tính, tôi khiếp sợ vô cùng, giận thì có giận, nhưng khiếp sợ nhiều hơn. Tôi không phải loại đàn bà vô văn hóa, cũng biết chuyện đồng tính là bẩm sinh, không cưỡng ép thay đổi được, mà cũng không cần phải thay đổi làm gì.
Sở Linh là con tôi, tôi yêu thương nó, đương nhiên cũng chấp nhận chuyện nó đồng tính. Chờ đến khi tôi rời khỏi ICU, tôi sẽ nói với nó rằng mình không trách nó. Mấy ngày nay nó chỉ dám đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi, tôi biết nó khổ sở, tôi cũng biết mình vào viện không phải do nó, mấy ngày nay cơ thể đã không ổn nữa rồi, chẳng qua không nói với nó mà thôi.
ICU là từ viết tắt Tiếng Anh của Intensive care unit tạm được dịch là các đơn vị Hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt và điều trị tích cực.
Ở trong ICU buồn chán lắm, tôi liền mong muốn bản thân nhất định phải mau khỏe lại. Con tôi là thiểu số, chắc chắn nó sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, tôi phải ở bên nó, nhất định phải ở bên cạnh nó, đấu tranh vì nó. Tôi hi vọng con mình hạnh phúc, hi vọng nó có thể tìm được một người để yêu thương, có thể sống một đời an ổn bình yên. Nếu được như thế thì nam hay nữ đâu còn quan trọng nữa?
Chỉ có điều… Dù tôi muốn khỏe lại nhưng tôi biết cơ thể này sắp không chịu nổi nữa, chẳng qua cố đến đâu hay đến đó mà thôi. Ít nhất cũng phải kiên trì đến khi nói được với con mình, mẹ không trách con, mẹ chỉ mong con hạnh phúc.
Sở Linh lại òa khóc một lần nữa, cậu ôm lấy cuốn nhật ký mà đau khổ khóc thất thanh. Khúc mắc bao năm qua của cậu vốn đã sớm được giải quyết, chẳng qua mẹ không có cơ hội giãi bày với cậu mà thôi.
Tần Thiếu Đình ngồi xuống ôm chầm lấy Sở Linh, an ủi cậu, “Không sao rồi, em xem, mẹ em cũng cởi mở lắm mà. Lần sau tôi sẽ đi viếng mộ với em, để mẹ em nhìn một chút, tôi cũng bày tỏ lòng mình. Vậy là bà có thể yên tâm rồi.”
Sở Linh vừa khóc vừa gật đầu, gánh nặng trong lòng cũng hoàn toàn tiêu biến.
Chờ Sở Linh nín bớt, Tần Thiếu Đình lau mặt cho cậu rồi bật cười, “Đồ mít ướt.”
Sở Linh nín khóc mỉm cười, từ khi cậu ở bên Tần Thiếu Đình đến giờ, đây là nụ cười thanh thản nhất.
“Lát nữa tôi gọi điện về xin nghỉ cho cả hai. Chứ em thế này quay về bọn họ lại tưởng tôi làm gì em.”
“Vậy đi đâu?” Giọng Sở Linh nghèn nghẹn.
Tần Thiếu Đình nói, “Đi ăn bữa cơm trước, rồi đi dạo mua đồ điện tử, tôi định mua Air Pod, sau đó đi mát-xa, xem phim, muộn muộn sẽ đưa em đi ăn kem em thích, được không?”
Sở Linh gật đầu.
Tần Thiếu Đình lại nói, “Tôi làm tài xế cho em cả một ngày, còn xin nghỉ vì em, không định cảm ơn gì à?”
“Cảm ơn kiểu gì?” Sở Linh cảm thấy hôn thôi thì cũng chấp nhận được.
Tần Thiếu Đình nói, “Tối tắm chung đi, tôi có muối tắm tốt lắm.”
Dù Sở Linh khóc đến mức não thiếu oxy, phản ứng hơi chậm thì cũng biết là không thể được, nhanh chóng từ chối, “Không được, đổi cái khác đi.”
“Sao lại không được?” Tần Thiếu Đình ghé lại gần, “Bồn tắm của tôi thoải mái lắm.”
Đội tuyển không cung cấp bồn tắm, nhưng nếu tuyển thủ muốn thì có thể thương lượng với câu lạc bộ, tự bỏ tiền mua nhưng không được mua loại quá lớn.
“Nhanh… nhanh quá…” Sở Linh đỏ mặt.
“Thế mà cũng nhanh?” Tần Thiếu Đình cảm thấy Sở Linh vẫn còn quá bảo thủ, nhưng cũng rất đáng yêu.
“Mấy chuyện này… nói sau đi.”
Tần Thiếu Đình cười nói, “Vậy được, nhưng tối này em phải ngủ cùng tôi, tôi thề không táy máy.”
Sở Linh biết Tần Thiếu Đình đã đổi giường phòng mình thành giường đôi, hoàn toàn đủ cho hai người nằm, nhưng cậu vẫn cảm thấy nhanh quá.
Thế là cậu liền chủ động ghé lại hôn Tần Thiếu Đình một chút, “Thế này thôi, những việc khác… sau này nói, được không?”
Khi Sở Linh hỏi hắn “Được không” bằng hai mắt đỏ hoe, Tần Thiếu Đình cảm thấy lòng bỗng dịu lại, thực sự đáng yêu đến mức khiến người ta đau lòng.
Tuy là cái kiểu hôn chạm môi một cái liền tách ra thế này không thể làm hắn thỏa mãn được, nhưng Sở Linh đã bảo sau này hẵng nói, vậy thì sau này nói đi, ai bảo hắn thương Sở Linh cơ chứ.
Danh sách chương