Tần Thiếu Đình, “Đánh Tiếu Tử trước, Tiết Mạc, cậu cover cho Sở Linh.”

“Vâng.” Tiết Mạc lập tức dừng lại, quay đầu về bên cạnh Sở Linh.

Trong năm thành viên của Ám Dạ thì Tiếu Tử chính là điểm đột phá dễ nhất, bọn họ chưa biết rõ về thực lực của Dịch Trăn và Trác Sơ, vì thế không thể tùy tiện xông lên trước, nhỡ đâu bị phản đòn thì tiền mất tật mang.

Toàn bộ Ám Dạ dừng bước, dường như đang do dự không biết nên tiến lên hay không.

Động tác của Thái Nghệ Tĩnh nhanh nhất, sử dụng thuốc tăng giá trị khinh công nhặt được lúc trước, bay thẳng tới bên cạnh Tiếu Tử, mở trận giảm sát thương, tiếp tục thả trận định thân khống chế Tiếu Tử, cuối cùng mới chồng độc.

Hôm nay Thái Nghệ Tĩnh chơi chức nghiệp mà cậu ta thạo nhất, Tiêu Dao, nhìn thì là một công tử văn nhã, nhưng khi bắt đầu đánh thì chẳng khác nào tên điên.

Cận Luân cũng lập tức chạy tới phối hợp với Thái Nghệ Tĩnh khống chế Tiếu Tử.

Người đã tới trước mắt, dù mất người nhưng quyết không thua trận. Tư Loan ẩn thân tước vũ khí của Thái Nghệ Tĩnh, ngăn cản quá trình chồng độc bạo phát của cậu ta, bảo đảm mạng sống cho Tiếu Tử. Nhưng Tần Thiếu Đình lập tức nhảy lên, tước luôn vũ khí của Tiếu Tử. Tiếu Tử không sử dụng được chiêu thức, đành đứng đó chịu đòn.

Dịch Trăn và Trác Sơ phản ứng nhanh nhẹn, biết rằng việc bảo vệ Tiếu Tử trước mặt Chập Lân chẳng khác nào mơ giữa ban ngày. Chẳng thà đi giết Sở Linh, một mạng đổi một mạng mới không thiệt thòi.

Dịch Trăn là Thiếu Lâm, Trác Sơ là Tiêu Dao, một mạnh về khống chế, một đi theo hướng bùng nổ bạo phát. Điền Độc lại là loại chức nghiệp càng kéo dài thời gian thì năng lực chiến đấu càng tăng mạnh, vì thế trong giai đoạn đầu nhất định phải chống trụ được, ép hết chiêu thức của đối phương ra thì lúc đó mới trở thành chiến trường của Điền Độc. Mà dù là Thiếu Lâm hay Tiêu Dao thì đều là khó khăn đối với Điền Độc của Sở Linh.

Ở đây chỉ có thể chọn một trong hai cách, Tiết Mạc đánh Trác Sơ. Dù sao khả năng dồn dame của Tiêu Dao trong thời gian ngắn không ai dám coi thường, mà trong khi đó tuy đại sư khống chế tốt nhưng sát thương lại chẳng có bao nhiêu, nếu không phối hợp với người khác thì tốc độ giết người sẽ chậm hơn rất nhiều.

Bàn về DPS thì Sở Linh hẳn không phải đối thủ của Dịch Trăn, nhưng bàn về bản lĩnh chạy trốn thì cậu tự tin mình mạnh hơn Dịch Trăn.

Dịch Trăn khống chế là cậu sẽ giải, cứ bị tóm lại thì dùng giảm sát thương, Dịch Trăn đuổi theo đánh cậu thì cậu liền chạy về hướng Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình không lúc nào rời mắt khỏi Sở Linh, khi Sở Linh chỉ còn nửa máu thì hắn lập tức quay đầu đánh Dịch Trăn.

Tiết Mạc cũng vừa đánh Trác Sơ vừa dựa vào bên người Cận Luân.

Tư Loan cover cho Hà Tiếu, quấy nhiễu Thái Nghệ Tĩnh và Cận Luân không nể nang.

Trong tình huống giằng co này, Tiết Mạc tụ khí xong lập tức đánh một chưởng lên Tiếu Tử, trong nháy mắt Tiếu Tử chỉ còn lại một chấm máu, Tần Thiếu Đình xoay người tấn công Tư Loan, Cận Luân tấn công thêm lần nữa, Tiếu Tử chính thức ngã xuống, những thành viên còn lại của Chập Lân được buff thêm khi giết người, nháy mắt đầy máu trở lại.

Tần Thiếu Đình, “Giết Khúc Tu Văn.”

Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh liền xoay người tấn công Khúc Tu Văn, Tiết Mạc quay về che cho Sở Linh, Tần Thiếu Đình cũng tham gia vào đội ngũ cover cho cậu.

Dịch Trăn và Trác Sơ vừa đánh vừa lùi, Tiếu Tử vừa chết, Tư Loan cũng không ham chiến nữa, dù sao gã chỉ là Minh Giáo, ẩn thân đánh lén còn chơi được, đánh chính diện chẳng được bao nhiêu lợi thế.

Tần Thiếu Đình, “Bọn họ muốn chạy kìa.”

Sở Linh, “Kéo Khúc Tu Văn về, tha cho những người khác. Ở hướng Đông có một đội đang tiến tới, nếu tiếp tục đánh có lẽ sẽ bị xen vào.”

Tần Thiếu Đình, “Được, Tiết Mạc, đi giúp đánh Khúc Tu Văn đi, tôi đánh đám sói.”

Khúc Tu Văn ở lại nộp mạng rất nhanh GG*. Cả đội lại được buff máu khi có mạng, ba người liền quay lại giúp Tần Thiếu Đình đánh sói.

*GG là viết tắt của cụm từ Good Game nhằm thay thế cho một lời khen tôn trọng đối thủ sau khi ván đấu kết thúc. Tuy nhiên khi về Việt Nam, GG lại đại diện cho việc đầu hàng hoặc lên bảng!

Đội ở phía Đông chính là Kiếm Ảnh lúc nãy, nhìn thấy cảnh vừa rồi liền không nói hai lời mà tăng tốc.

Sau khi đánh sói xong, Tần Thiếu Đình nhanh tay nhanh mắt nhặt trang bị! Mà hắn tay đen không chịu nổi, trừ cái vũ khí cam ra thì chỉ mót được hai bộ đồ tím.

Cận Luân, “Đội trưởng, bảng đề danh tay thối của Võ Hiệp đảm bảo phải có tên anh.”

Tần Thiếu Đình cầm quần áo chia cho Sở Linh và Tiết Mạc, “Có còn hơn không.”

Thái Nghệ Tĩnh, “Chúng ta mau đi thôi, vùng an toàn cách chỗ này hơi xa.”

Tần Thiếu Đình gật đầu nói, “Đi thôi.”

Bình luận viên vui vẻ bình luận tình hình trận chiến, ngay tại nhà thi đấu cũng như kênh stream đều rất náo nhiệt.

“Mau nhìn kìa, Cửu Trọng Thành đụng trúng Huyền Nguyệt rồi! Cửu Trọng Thành bước nhanh như bay trên bãi cỏ! Cũng phải, trang bị của bọn họ chán quá, bình quân thành viên nào cũng 13,000 điểm, trong khi đó Huyền Nguyệt đã lên tới 20,000 rồi.”

“Cửu Trọng Thành có thể lăn lộn đến tận giờ cũng không dễ gì, nhìn kìa! Tập Thái bị đánh! Giãy giụa mấy lần mà không có tác dụng. Thành viên Cửu Trọng Thành mau chạy! Chạy đi! Chắc tháng này cả đội bị cắt sữa hết cho xem!”

“Chúng ta cùng xem khu vực khác, Tranh Vanh gặp phải đội tuyển Song Hoa, trang bị hai đội không chênh nhau quá nhiều, định mở giao tranh sao? Không, bọn họ không đánh nhau, mà trốn về hai hướng phân biệt.”

“Chúng ta cùng nhìn đội tuyển Lê Hoa Tuyết một chút, vị trí của bọn họ khá an toàn, tuy đang ở bình nguyên nhưng xung quanh lại không có ai, chỉ cần chờ vòng bo xuất hiện là được! Ái chà?! Chờ chút, đột nhiên Thanh Tuyền không đi nổi nữa, cậu ta bị tước vũ khí rồi! Á, Thanh Tuyền lên bảng! Đây là đội hình năm Minh Giáo của đội tuyển Sơ Tâm! Bọn họ nấp xung quanh Lê Hoa Tuyết, một chiêu giết chết, rất có thể bọn họ sẽ trở thành đội đứng đầu trong trận đấu giải trí này!”

“Ồ? Phong Trúc Vãn chỉ còn lại mỗi đội trưởng Bát Mặc Thành Cảnh! Phía sau là đội tuyển Trục Quy đang đuổi theo sát nút, Trục Quy hiện còn bốn người. Chờ chút, đằng trước lại thêm bốn người của đội tuyển Ý Mộc nữa. Bát Mặc Thành Cảnh phải làm sao đây? Rơi vào thế tiền hậu giáp kích mất rồi!”

“Rõ ràng Trục Quy quyết đuổi cùng giết tận, mà Ý Mộc hình như không định đánh nhau. Bát Mặc Thành Cảnh vọt vào trong đội hình Ý Mộc rồi! Trục Quy cũng đã đuổi tới, hai bên mở giao tranh, bọn họ đánh thành viên Ý Mộc, Ý Mộc đánh trả rồi!”

“Má ơi Bát Mặc Thành Cảnh chạy được rồi! Thế mà cũng thoát được! Anh ta ngụy trang thành cục đá, giờ đang ở khu an toàn, Trục Quy và Ý Mộc đánh xong cũng không phát hiện ra cục đá này. Gắp lửa bỏ tay người lợi hại quá đi!”



Vòng bo càng ngày càng thu hẹp lại, giữa bình địa, những người còn sót lại về cơ bản đều nhìn thấy nhau.

Đám Tần Thiếu Đình vẽ ra một khu vực riêng cho bọn họ, muốn tiến vào thì buộc phải để xác lại. Có vài đội ngũ đánh rất bảo thủ, dù đứng khá gần nhưng không có ý ra tay, cố sống thêm phút nào hay phút đó.

Những người đã nằm xuống liên tục đánh chữ trong kênh toàn bản đồ, kêu bọn họ mau chóng đánh đi, chẳng phải đội thân thiết gì, sao lại phải đoàn kết đây? Thậm chí còn nộp cả hi vọng cuối cùng của đội ra, bảo bọn họ săn sóc một chút.

Kết thân thì thôi không nói, nhưng khi có người phát hiện ra thì xác định ăn đòn, như vậy còn thảm hại hơn.

Sau khi vòng bo cuối cùng xuất hiện ba phút thì toàn bộ địa đồ sẽ nhiễm độc, những người thuộc vòng cuối chỉ có thể gặp ai đánh người đó, thiếu một người còn hơn thêm một tên.

Cuối cùng khi khí độc bao phủ hoàn toàn, chỉ còn lại Khúc Sênh và Tư Loan, hai người chém giết nhau trên đầm lầy toàn hơi độc, cuối cùng bị nhiễm độc mà cùng chết.

Đúng lúc này, lớp ngụy trang trên người Sở Linh bỗng biến mất, khí độc tản đi, hai chữ lớn hiện lên trên màn hình – Hạng nhất.

Lưu Nhạc, “Wow, chẳng ngờ người may mắn sống sót cuối cùng lại là Vũ thần! Nhất định phải dành tặng danh hiệu vị vua số đỏ nhất Châu Á cho cậu ấy!”

Bạch Hinh, “Tôi cũng không phát hiện ra, vốn tưởng Chập Lân đã bị quét sạch ở lần bo cuối cùng.”

Lưu Nhạc, “Xem ra Vũ thần có ẩn giấu năng lực mà chúng ta chưa biết đến đó nha!”

Bạch Hinh, “Cũng xin được chúc mừng Chập Lân, đã trở thành đội ngũ vươn lên dẫn đầu sau vòng thứ nhất!”

Kỳ thực lúc đó Sở Linh chỉ còn lại một chấm máu, dùng băng vải cầm máu nên không tụt quá nhiều, dựa vào một viên thuốc và ép nốt skill hồi máu mới cố trụ lại được. Cũng may là Tư Loan và Khúc Sênh đều bị nhiễm độc cùng chết, nếu như một trong hai người giết được người còn lại rồi được buff đầy máu thì cậu cũng không thể làm được gì hơn.

Cận Luân cười nói, “Vũ thần, cậu ngụy trang đỉnh dã man, đứng sờ sờ đó mà bọn họ không phát hiện ra.”

Sở Linh, “Cũng may hai người họ chỉ lo đánh nhau, chứ nếu nhìn kỹ hơn thì vẫn sẽ nhận ra.”

Trận tiếp theo bắt đầu, không ngoài dự đoán, Sở Linh lại bị nhắm vào.

Khi ở trong khu an toàn, Tần Thiếu Đình còn có thể bảo vệ Sở Linh, nhưng vì càng ngày càng bị thu hẹp diện tích, những người này dù biết bản thân không sống được, nhưng cũng không thể thả tên vua số đỏ kia ra được, vì thế Sở Linh không sống nổi đến vòng cuối cùng.

Có điều Sở Linh cũng không quá để bụng, chơi thôi mà, quan trọng là vui.

Nhưng Hà Tiếu thì không rộng rãi như cậu. Chẳng hiểu do xui xẻo hay thế nào mà cứ vào đầu trận là Ám Dạ lại gặp phải Chập Lân. Mà căn bản Chập Lân lại không tránh giao tranh, thấy bọn họ là như sói đói thấy thỏ, trực tiếp xông lên. Mà hơn nữa lần nào người chết cũng là cô.

Kỳ thực Tần Thiếu Đình cũng không cố ý nhắm vào Ám Dạ, dù sao địa điểm đáp chân đa dạng như thế, mỗi đội đều có suy tính của riêng mình, không muốn gặp nhưng vận mệnh lại cứ trớ trêu như vậy thì phải làm sao. Dê béo đưa tới trước cửa, không đánh chén thì còn mặt mũi nào? Chỉ có điều bản đồ quá lớn, Tư Loan ẩn thân chạy trốn đuổi không được, vì thế cả năm trận, Tần Thiếu Đình chỉ bắt được hai cơ hội hành hạ Tư Loan khóc cha gọi mẹ, coi như thỏa ước mơ giáo dục của hắn.

Cuối cùng khi trận đấu mang tính giải trí kết thúc, ban tổ chức không mất tiền mua màn hình nữa, chia cho thành viên mỗi đội một thùng nước uống.

Coi như vẫn còn nhân tính mà không mang cho mỗi người một thùng ngay tại trận, bắt bọn họ bê về. Ít ra cũng chu đáo gửi chuyển phát nhanh về câu lạc bộ.

Lễ tổng kết ngày thứ tư cũng hạ màn, mỗi đội tuyển xếp hàng ra xe bus về khách sạn.

Chập Lân và Ám Dạ bị xếp ngồi cùng một xe.

Hà Tiếu nhìn thấy mấy người ở Chập Lân thôi mà mặt đen hơn đít nồi.

Cũng phải thôi, đường đường là “nữ thần” trong giới eSports, vào đầm lầy chết lên chết xuống, chưa bao giờ sống trên mười phút, chẳng mất mặt quá đi chứ. Nào có sống được thêm vài giây hay giãy giụa được thêm mấy lần? Tần Thiếu Đình kéo Sở Linh chiếm luôn hàng ghế đầu tiên.

Nhung Tước thì lại chui xuống hàng dưới cùng ngồi với staff của ban tổ chức – để bọn họ và Ám Dạ ngồi chung một xe thế này, ai thèm bị đuổi việc đến phát cuồng à?

Dịch Trăn và Trác Sơ chủ động nói chuyện với bọn họ, Chập Lân cũng không có thành kiến gì với hai người, liền đáp lại đôi câu.

Dịch Trăn mở bình nước, cười nói, “Đình thần đúng là Đình thần mà, vốn đánh không lại.”

Hiếm khi Tần Thiếu Đình lại tỏ ra khiêm tốn, “Cái chế độ chơi này vốn chỉ là hỗn chiến mà thôi, không giống khi lên đấu trường.”

“Tuy nói vậy nhưng ai mạnh hơn thì người đó thắng mà.”

Dịch Trăn vừa nói dứt lời thì sắc mặt Hà Tiếu lại càng khó coi, nhưng cô cũng không lên tiếng.

“Cậu và Trác Sơ phối hợp tốt đấy.” Thái Nghệ Tĩnh hào phóng khen ngợi và thể hiện sự tán thưởng.

Trác Sơ nhìn lạnh nhạt nhưng khi nói cũng chẳng kiệm lời, “Khi còn ở đội hai, tôi và Dịch Trăn vẫn luôn phối hợp với nhau. Có điều khi lên team 1 thì vẫn chưa thích ứng được tốc độ, vẫn cần luyện tập nhiều hơn.”

Dịch Trăn hơi ngượng ngùng nói, “Không biết có thể hẹn các cậu đấu tập 22 không?”

Cận Luân sảng khoái nói, “Đương nhiên là được.”

Được cái bọn họ không có thành kiến với hai người này, đồng ý kết thân. Hai người kia vốn chẳng làm ra chuyện gì kỳ quái. Chưa kể đây là một tổ hợp mới xuất hiện, Cận Luân cũng muốn tìm hiểu một chút, đề phòng lên sàn đấu lại bị bất ngờ không kịp ứng phó.

Dịch Trăn cười nói, “Quyết định vậy nhé, có gì hẹn nhau sau.”

Cận Luân, “Được. Vậy trao đổi số điện thoại với ID wechat đi, sau này tiện liên lạc.”

“Được.”

Mấy người càng thân thiết thì Hà Tiếu càng buồn bực.

Tư Loan không an ủi cô, cũng chẳng nói năng gì, thỉnh thoảng chỉ nhìn về phía Sở Linh.

Sở Linh đang ngồi nghịch điện thoại, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.

Không biết xuất phát từ lý do gì mà hôm nay Tư Loan hoàn toàn không đụng mặt Sở Linh, thậm chí dù là khi hai đội đối chiến. Gã biết chuyện đã rồi thì không thể quay ngược trở về, mà cũng chính vì biết rõ, nên lại càng sâu sắc cảm nhận được sự phũ phàng của hiện tại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện