Hai ngày đầu năm mới, Tần Thiếu Đình đều dùng để đưa Sở Linh đi xem phòng. Vì trước cũng đã nói cẩn thận nên Sở Linh không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Nhà mà cha mẹ Tần Thiếu Đình ở hiện tại cùng với căn mà Tần Thiếu Đình mua lúc trước đều khá lớn, Sở Linh không muốn ở rộng như thế, vì vậy hai người liền tìm nhà mới.
Cuối cùng họ cũng nhìn trúng một căn biệt thự mini trong khu đô thị cách trung tâm thành phố ba mươi phút lái xe.
Khu dân cư này chia làm hai loại căn hộ, vừa có chung cư cao tầng lại vừa có biệt thự riêng. Hai khu vực được ngăn bởi một con đường lớn, biệt lập hoàn toàn.
Biệt thự trong khu có diện tích khá nhỏ, tổng diện tích mặt bằng hai tầng chưa tới 200 mét vuông, có sân và ga-ra riêng, các nhà cũng cách nhau một khoảng hợp lý, không ảnh hưởng về vệ sinh cũng như không gian riêng.
Khu dân cư có người làm vườn phụ trách chăm sóc cây cối nơi đây, bảo vệ luân phiên trực 24/24, lại có thêm một đội tuần tra, cơ bản thì không cần lo lắng về mặt an ninh.
Biệt thự mini kiểu này không xây liền kề, đáp ứng được yêu cầu của Tần Thiếu Đình về sự riêng tư. Diện tích không quá lớn, chỉ bao gồm bốn phòng, trong đó có hai phòng ngủ, không hề xa hoa phô trương, phù hợp với yêu cầu về gia đình nhỏ của Sở Linh, yên tĩnh lại ấm cúng. Hai người đều quan tâm đến việc này nên lựa chọn cũng trở thành tối ưu. Hơn nữa giao thông ở khu này tiện lợi, ra khỏi cổng lớn đi một phút là tới ga tàu điện ngầm, bình thường hai người lái xe lại càng đơn giản.
“Vậy chọn ở đây nhé?” Tần Thiếu Đình hỏi Sở Linh.
Sở Linh vui vẻ đồng ý.
Thế là hai người liền đi làm thủ tục với nữ nhân viên mua bán nhà đất tại đây. Nhà chưa có trang trí gì, khoản phí này bọn họ sẽ phải tự chi. Có điều nếu so với tiền nhà thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Tần Thiếu Đình gạt Sở Linh qua ghế sô-pha nghỉ ngơi, bản thân thì đi làm thủ tục với bên tài vụ. Hắn cầm chứng minh thư của Sở Linh nên các thủ tục cũng làm rất nhanh gọn.
Nửa tháng nữa chìa khóa sẽ được giao tận tay cho chủ hộ, việc tiếp theo Tần Thiếu Đình cần làm là gọi cho công ty thiết kế, để trợ lý của cha hắn giám sát là được.
Ra tới phòng giao dịch nhà đất, Tần Thiếu Đình nói, “Chúng ta qua trung tâm thương mại xem nội thất đi, tiện thể mua ghế sô-pha nằm cho ký túc xá, khi rảnh rỗi hai ta ngồi trò chuyện cũng được.”
Sở Linh nghĩ một chút, gật đầu nói, “Được.”
Lúc này siêu thị nội thất khá đông người, đặc biệt là vào dịp nghỉ Tết, rất nhiều người tranh thủ thời gian nhàn rỗi để mua thêm đồ dùng cho gia đình. Hơn nữa vào đợt Tết Âm lịch đi đâu cũng thấy giảm giá, mua đồ cũng có lợi.
Hai người bỏ qua ghế sô-pha loại nhỏ, chỉ tìm những loại cỡ lớn, càng lớn càng tốt.
“Dùng loại vải bọc nào thoải mái ấy.” Tần Thiếu Đình nói.
“Nhưng dễ bẩn lắm.” Sở Linh cảm thấy vệ sinh sẽ rất phiền.
“Không sao, ném hết vào máy giặt là xong.”
“Cũng được.”
Sở Linh không thích màu tối nên chọn một chiếc màu vàng nhạt. Đã không lo chuyện bám bẩn thì cứ chọn màu mình thích thôi.
Tần Thiếu Đình kéo Sở Linh ngồi vào một chiếc ghế sa-lông cỡ lớn, thành ghế dựng chéo lên*, khi ngồi nghiêng rất thoải mái, độ cao của gối dựa cũng rất thích hợp cho một giấc ngủ ngon.
*Ghế salon có một bên thành dựng đứng tiện cho việc dựa nghiêng:
“Có phải hơi lớn không? Phòng ký túc không rộng lắm, để cái này là chật hết chỗ rồi.” Sở Linh nói.
Tần Thiếu Đình cười nói, “Không cần đẹp, nằm thoải mái là được. Đằng nào cũng có ai tới làm khách đâu, mình vui việc mình.”
Sở Linh nghĩ lại cảm thấy cũng phải, “Vậy cứ đi một vòng, không chọn được cái nào hơn thì mua cái này.”
Sở Linh chỉ đơn thuần chọn ghế, còn Tần Thiếu Đình chọn để tiện cho mấy vụ 18+, vậy nên hắn rất ưng chiếc ghế này.
Sau khi chọn ghế xong, hai người đi ăn cơm trưa, đi xem phim rồi mới về nhà.
Trong dịp Tết, rạp chiếu phim chật kín người. Hai người đến nơi mới mua vé nên không kiếm được chỗ đẹp, nhưng quan trọng là… khi hai người đi với nhau ấy mà, ngồi đâu xem phim gì cũng chẳng quan trọng đối với Tần Thiếu Đình.
“Ăn bỏng không?” Tần Thiếu Đình hỏi.
Ai cũng biết bỏng ngô ở rạp phim bán đắt cắt cổ lại còn ít tí tẹo. Nếu không nghiện ăn thì chẳng ai thèm mua. Dù sao phim cũng chỉ chiếu có hai tiếng, không ăn không uống cũng chẳng chết được.
Sở Linh lắc đầu, “Trưa ăn no quá rồi nên không muốn ăn nữa.”
Sở Linh không ăn, Tần Thiếu Đình cũng không có hứng thú, hai người đi tới ngồi vào ghế chờ đến giờ vào rạp.
Cả hai đều tuấn tú, Tần Thiếu Đình là con lai nên đôi mắt rất hút hồn. Người khác muốn nhìn, Tần Thiếu Đình cũng không thể chỉ thẳng vào mũi người ta bảo đừng có nhìn, thế là hắn liền lấy điện thoại ra cắm tai nghe, chia cho Sở Linh mỗi người một cái, chọn bừa một cái video để giết thời gian.
Vì ghế bọn họ mua ở bên rìa nên cũng không cần vội phải vào rạp trước.
Đến khi hai người đi vào tìm chỗ ngồi xuống thì mới nhận ra hai ghế bên cạnh lại là Tư Loan và Hà Tiếu.
Đờ mờ cái méo gì vậy?! Tần Thiếu Đình thực sự không thể hiểu nổi cái thứ duyên phận kỳ cục này, đi xem phim cũng đụng mặt nữa, giờ hắn quay ra trả vé có kịp không? Tư Loan và Hà Tiếu nhìn thấy Tần Thiếu Đình và Sở Linh cũng không tỏ ra kinh ngạc. Có điều vì vụ ầm ĩ lúc trước khiến bọn họ cũng lúng túng, không chủ động chào hỏi.
Người ta đã không thèm chào, Tần Thiếu Đình càng không quan tâm. Hắn ngồi xuống bên cạnh Hà Tiếu, để Sở Linh ngồi bên ngoài rìa.
“Tôi cảm thấy đi xem phim là quyết định sai lầm nhất hôm nay. Cái rạp phim này chắc không hợp với bát tự của tôi, sau này không đến nữa.” Tần Thiếu Đình ghé lại thì thầm bên tai Sở Linh.
Sở Linh khẽ cười, cậu không chấp nhận nổi vụ ầm ĩ của Hà Tiếu lúc trước. Nhưng năm hết Tết đến, làm ầm ĩ cũng chẳng có gì hay ho, cứ coi như không thấy là được rồi.
“Không sao mà, tắt đèn đi cũng chẳng nhìn thấy ai.”
“Ừ thì đúng là thế, có điều tôi cảm thấy bị tổn thương tinh thần, cần em hôn một chút mới khá hơn được.” Tần Thiếu Đình bắt đầu thừa nước đục thả câu.
Làm gì có chuyện Sở Linh đáp ứng hắn, cậu lờ đi coi như không nghe thấy.
Tần Thiếu Đình thấy cậu giả ngu, trực tiếp nghiêng đầu hôn lên má Sở Linh.
Góc độ hoàn hảo khiến người khác có nhìn qua cũng sẽ không thấy được việc hắn đang làm.
Sở Linh đỏ mặt, “Đừng có làm loạn, người ta nhìn bây giờ.”
Tần Thiếu Đình chậc một tiếng, “Khi xem phim hôn nhau một chút là chuyện quá bình thường mà?”
“Ai bảo anh thế?”
“Tiểu thuyết nào chẳng viết thế.”
“Đọc vớ vẩn ít thôi!”
“Nói đi cũng phải nói lại, không ngờ hai người này vẫn có thể đi xem phim với nhau đấy.” Với bài đăng hôm trước trên weibo của Tư Loan, hắn cảm thấy kiểu gì Hà Tiếu cũng phải cãi nhau một trận mới đúng chứ?
“Chắc là tình yêu đích thực.” Không thì giải thích kiểu gì? Hay đây là kế hoãn binh hai người bàn bạc trước? Có điều dù thế nào đi nữa thì việc này cũng hoàn toàn chẳng liên quan tới Tần Thiếu Đình.
Suốt quá trình chiếu phim, Hà Tiếu và Tư Loan như thể bị khống chế cố định, không hề nhúc nhích cũng không giao lưu với nhau, chẳng khác nào hai người xa lạ, vừa lúc chọn đúng hai ghế cạnh nhau mà thôi.
Tần Thiếu Đình thì vẫn nắm tay Sở Linh, không để ý tới cặp đôi bên cạnh, thế nên Sở Linh lại càng không quan tâm.
Phim tình cảm motif quen thuộc, diễn xuất tạm được, đối với Tần Thiếu Đình và Sở Linh thì chỉ có giá trị thư giãn mà thôi.
Về đến nhà vẫn còn sớm, Tần Thiếu Đình kéo Sở Linh tới phòng gym luyện tập. Hôm nay cha Tần và mẹ Tần đều không ở nhà, bận đi gặp mặt bạn bè. Dì giúp việc trong nhà đã nấu sẵn cơm tối theo yêu cầu của bọn họ, vì vậy không việc gì phải gấp gáp.
Sau khi thay quần áo đi ra máy tập, Tần Thiếu Đình lại thấy Nhung Tước đang chạy trên máy chạy bộ.
Không những nhờ vào việc rèn luyện hàng ngày mà còn có gen trội từ hai dòng máu khiến vóc người Tần Thiếu Đình rất đẹp. Còn Nhung Tước dù không có ưu thế con lai nhưng vẫn luôn chuyên cần tập luyện, hoàn toàn không hề thua kém Tần Thiếu Đình.
Lúc này Nhung Tước đang chạy đổ mồ hôi như mưa, hoóc-môn nam tính bung tỏa khắp cơ thể.
Tần Thiếu Đình cài đặt máy chạy bộ cho Sở Linh để cậu bước chậm, còn bản thân thì đi qua bên Nhung Tước.
“Có một mình thôi à?” Tần Thiếu Đình đặt tay lên tay vịn máy chạy, “Tiết Mạc đâu?”
Nhung Tước hơi khựng lại một chút, sau đó mới nói, “Trưa uống một ít rượu vang nên giờ vẫn ngủ chưa dậy.”
Tần Thiếu Đình bất bình nói, “Cậu ấy mới tí tuổi đầu đã cho uống rượu rồi à?”
Nhung Tước không biết phải làm sao, “Bạn ba tôi tự ủ rượu ở nhà, mang đến biếu một chai vang nho. Tiết Mạc lại tưởng nước ép nên mở ra uống. Rượu lại ngọt, cảm giác không giống rượu nhưng uống xong sẽ ngấm rất nhanh. Tiết Mạc thì không biết, uống hẳn một ly to, đã thế còn uống nhanh, thế là say.”
Không thể trách Nhung Tước được, Tần Thiếu Đình cũng cảm thấy đứa nhỏ Tiết Mạc này quá ngốc, “Vậy cậu ấy đang ở nhà à?”
Cha mẹ Nhung cũng đi gặp mặt bạn bè, đi cùng xe với cha mẹ hắn.
“Ừ. Bảo dì giúp việc nấu canh rồi, chờ cậu ấy dậy thì cho uống.”
Tần Thiếu Đình gật đầu, khởi động máy chạy bên cạnh rồi bước lên.
Vận động là việc rất vô vị, dù có bạn bè đi cùng cũng ai làm việc nấy, không rảnh nói chuyện phiếm. Phòng gym cũng không có khách khác, vì vậy không gian rất yên ắng.
Sau kỳ nghỉ Tết, tất cả các thành viên đội tuyển Chập Lân liền trở về gaming house đúng hạn.
Ghế sô-pha mà Tần Thiếu Đình đặt được chuyển đến, sau khi sắp xếp xong xuôi, toàn bộ thành viên team 1 và staff liền lên lầu mở tiệc.
Trần Tân đứng phía trước, chống hai tay lên bàn, “Đối với người khác thì kỳ nghỉ Xuân vẫn còn. Nhưng đối với chúng ta thì nghỉ ngơi đã kết thúc rồi. Một tháng nữa vòng bảng giải Võ Hiệp mùa Xuân chính thức bắt đầu. Tôi biết mọi người chẳng lạ lẫm gì nữa. Tuy chỉ là vòng bảng nhưng vẫn không thể qua quýt rảnh rang được. Thi đấu theo hình thức Double Elemination*, thua hai trận là về nhà, hi vọng mọi người dốc hết 120% sức lực, chuẩn bị cho giải đấu mùa Xuân.”
*Double Elimination: Trong thể thức này, 1 đội sẽ chỉ bị loại khỏi giải đấu khi họ bị thất bại 2 lần. Một đội ở vòng đấu loại, không may mắn thất bại thì cánh cửa đi đến trận chung kết vẫn chưa khép lại với họ. Đội này sẽ bị rơi xuống nhánh thua và tiếp tục thi đấu ở nhánh này. Nếu thi đấu xuất sắc đội này hoàn toàn có thể đi đến trận chung kết và giành chiến thắng.
Lần nào cũng sẽ được động viên trước, đây là chuyện cần phải làm. Bất kể đội nào cũng đều hi vọng tiến thẳng vào chung kết, thậm chí giành quán quân. Với một đội ngũ có bề dày lịch sử như bọn họ thì càng phải đặt mục tiêu cao. Nếu không vào nổi top 8, hoặc thậm chí top 16 cũng không vào được thì không chỉ có fan rời đi mà quan trọng hơn là nhà tài trợ cũng rút đầu tư. Đã có bao nhiêu đội tuyển vì lý do này mà cuối cùng giải tán? Vì thế không ai dám coi thường.
Văn không có hạng nhất, võ thì không có hạng nhì. Còn với cái nghề tuyển thủ này của bọn họ, quan trọng nhất hẳn chính là cúp quán quân.
Trần Tân lấy ra vài tập giấy được ghim lại từ trong túi clearbag, có dày có mỏng.
“Đây là kế hoạch huấn luyện tôi soạn riêng cho từng người nhân lúc được nghỉ, hi vọng trong một tháng này, các cậu có thể huấn luyện dựa vào bảng kế hoạch này, tranh thủ cải thiện sai lầm trên sàn đấu, nâng cao thực lực cá nhân.” Trần Tân phát từng bản kế hoạch cho các thành viên.
Mọi người nhìn nhau, thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, bọn họ hiểu rõ bản thân mình cần thay đổi điểm gì. Có vài thói quen không thể sửa triệt để được, nhưng vẫn có thể cải thiện đôi chút, coi như có tiến bộ.
“Ở đây, Tiết Mạc là người duy nhất chưa đánh chuyên nghiệp bao giờ. Vì vậy chỉ có thể sắp xếp thi đấu 33, nội dung huấn luyện sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng cũng không được chủ quan, nếu rơi vào tình huống không bị cấm khi Ban Pick, tôi sẽ liên tục cho cậu vào đánh để giảm bớt áp lực của những người còn lại. Dù 33 quan trọng nhưng cũng không thể bỏ qua 22. Năm nay có lấy được giải cộng sự xuất sắc nhất hay không là phải xem biểu hiện khi đánh 22 của mọi người.”
Đây là chiến lược thường thấy, tuy 22 không được thừa nhận lớn như 33 nhưng có thứ hạng cao thì cát-xê làm đại diện thương hiệu sẽ không ít, nhà tài trợ cũng sẽ đồng ý đầu tư thêm, đội tuyển sẽ hoạt động thoải mái hơn rất nhiều.
“Vâng, em hiểu ạ.” Tiết Mạc gật đầu.
Nhung Tước liếc mắt nhìn Tiết Mạc, không nói gì thêm.
“Cận Luân và Nghệ Tĩnh là bạn nối khố, tôi không cần phải nói gì thêm. Còn Thiếu Đình và Sở Linh thì phải luyện tập nhiều hơn nữa, hai người có kỹ năng cá nhân tốt không có nghĩa là khi phối hợp với nhau sẽ có thành tích cao, không được chủ quan kiêu ngạo. Hơn nữa hạng mục 22 đấu loại trực tiếp, thua một trận thì về nhà. Vì vậy bắt buộc phải chắc chắn, đừng khiến đội mất mặt.”
“Đã rõ.” Bốn người đáp.
“Tuần sau tôi có hẹn đội tuyển Lê Hoa Tuyết đấu tập. Đánh cả 22 và 33, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”
“Vâng.”
Trần Tân nói xong liền nhìn về phía Nhung Tước.
Nhung Tước hắng giọng nói, “Không có gì cần nói thêm đâu, mọi người thi đấu lâu như vậy rồi, cần chú ý điều gì hẳn cũng đã rõ. Nhưng tôi phải nhấn mạnh điều này, mấy người yêu đương nên kiềm chế chút đi, đừng có quấy rầy đối phương huấn luyện và nghỉ ngơi, đồng thời không bê trễ việc tập luyện của chính mình. Những ai chưa có người yêu cũng đừng có vội giải quyết vấn đề độc thân trong khoảng thời gian này, đánh xong giải sẽ có rất nhiều thời gian.”
“Không quấy rầy đối phương” là nói Tần Thiếu Đình, “Không bê trễ bản thân” là nói Thái Nghệ Tĩnh.
Cận Luân cười há há khiến không khí vốn đang nghiêm túc cũng giãn ra một chút.
Bạch Ninh cũng cười, “Giám đốc, tôi sẽ để ý vấn đề này cho.”
Đây vốn là trách nhiệm của anh, buổi trưa ai không rời giường cũng đến tay anh gọi điện.
Nhung Tước gật đầu, còn những việc khác… hẳn là hết rồi.
Sở Linh vừa quay đầy thì thấy sắc mặt Tiết Mạc không ổn, cậu nhẹ giọng hỏi, “Sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Rõ ràng vừa rồi Tiết Mạc vẫn rất bình thường.
Tiết Mạc lắc đầu, không nói gì thêm.
Sở Linh không hiểu tại sao, thầm nghĩ lát nữa đánh tiếng hai câu với Bạch Ninh, nhờ anh để ý Tiết Mạc nhiều một chút. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tiết Mạc đánh giải hạng nhất, căng thẳng cũng là chuyện rất bình thường.
Mấy ngày sau, không khí căng thẳng trong team 1 hạng mục Võ Hiệp của Chập Lân khiến cho những thành viên khác cũng cảm nhận được áp lực.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi được sắp xếp chặt chẽ, mọi người phải dậy lúc mười giờ, căn-tin sẽ nấu đồ ăn trước đó cho bọn họ, đây là đãi ngộ mà đội tuyển nào sắp thi đấu cũng đều được hưởng.
Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm, ngủ, vệ sinh, Sở Linh vẫn ngồi luyện tập trong phòng train. Ngay đến việc vận động hàng ngày và quét dọn phòng cũng gác lại.
Tần Thiếu Đình cũng ở lì tại đây từ sáng đến tối mới trở về, lôi kéo Sở Linh ngồi nói chuyện trên chiếc ghế bọn họ mới mua được khoảng mười mấy phút, chủ đề cũng chỉ xoay quanh chuyện huấn luyện hàng ngày, còn thiếu sót ở đâu thì cùng nhau vạch ra, ngày mai cải thiện.
Cận Luân bế quan, weibo phủ rêu, live stream cũng tạm dừng, nhưng vì đã ký hợp đồng ngày nào cũng phải stream ít nhất 30 phút, thế là cậu liền đổi ba mươi phút đó thành giờ ăn tối. Mọi người có một tiếng để ăn tối và nghỉ ngơi, Cận Luân từ một streamer mua vui bỗng chốc biến thành food blogger. Fan hâm mộ cũng khá ủng hộ, dù sao bọn họ cũng hiểu được rằng đội tuyển mình thích còn đang phải nghiêm túc cắm đầu vào tập luyện cho giải đấu. Chưa kể xem live ăn uống lại có thể thỉnh thoảng nhìn thấy Tần Thiếu Đình nhà bọn họ, cũng đáng.
Thái Nghệ Tĩnh coi như là người bình thường nhất, ngoại trừ việc không còn thời gian chăm Tô Dịch thì tất cả vẫn không có gì thay đổi. Cậu ta chơi luân phiên tất cả các chức nghiệp trong game, mỗi ngày sẽ tập trung cao độ vào hai đến ba chức nghiệp.
So với bọn họ, trạng thái của Tiết Mạc là tệ nhất. Ngoại trừ những lúc cần phải tập luyện, bình thường cậu nói rất ít, có một trận đang đánh còn thất thần. Trần Tân cho là cậu căng thẳng, tìm gặp nói chuyện một lần nhưng không thay đổi được mấy.
Trần Tân lo lắng tìm tới Tần Thiếu Đình, hi vọng hắn nghĩ cách giúp đỡ.
Tần Thiếu Đình có cái nhìn toàn diện hơn Trần Tân, hoặc nói thẳng ra thì hắn hiểu Nhung Tước hơn hẳn những người còn lại.
Mấy ngày nay Nhung Tước cũng không bình thường. Mọi khi cứ vào giai đoạn này, mỗi ngày Nhung Tước sẽ ghé qua mấy lần để quan sát tình hình huấn luyện qua cửa kính. Có vấn đề gì cần bàn bạc cũng sẽ nói với bọn họ vào giờ nghỉ buổi tối.
Nhưng lần này, Nhung Tước không những không thường xuyên xuống xem tình hình mà còn không nói câu nào khi ăn cơm, thậm chí còn không ăn cơm cùng bọn họ. Nếu như nói là vì việc Cận Luân live stream không tiện nói quá nhiều, vậy thì vẫn còn nửa tiếng giờ nghỉ để trò chuyện cơ mà?
Trước đây vì đội viên bế quan huấn luyện nên bỏ không wiebo, còn đâu weibo chính thức của đội tuyển thỉnh thoảng vẫn sẽ thông báo tin tức. Tin có ích hay tin vớ vẩn đều có, mục đích là để giữ fan. Mà hai ngày nay Tần Thiếu Đình lên weibo chính thức thì thấy hoàn toàn không có bất cứ bài đăng nào, cảm giác như toàn bộ team 1 của Chập Lân đã vào trong núi huấn luyện, cắt đứt tín hiệu với thế giới bên ngoài vậy.
Chưa kể lần nào Tiết Mạc nhìn thấy Nhung Tước cũng trắng bệch cả mặt, Nhung Tước lại dường như đang né tránh Tiết Mạc, thực sự khả nghi.
Vì thế sau khi ăn tối xong hôm đó, Tần Thiếu Đình liền gọi Nhung Tước lên lầu.
Tần Thiếu Đình pha ké cà phê xong liền ngồi vào bàn làm việc của Nhung Tước, “Gần đây cậu làm sao thế?”
“Làm sao là làm sao?” Nhung Tước hơi nhíu mày.
“Ngày nào cũng mất tập trung, weibo cũng chẳng đăng bài, bình thường nói rất ít, không thèm quan sát việc huấn luyện… Sao nào? Tu Phật à, không thèm để ý đến thành tích và hình tượng của team nữa?”
“Không phải, chỉ vì dạo này hơi mệt chút thôi.”
“Mệt?” Tần Thiếu Đình quen Nhung Tước nhiều năm như thế, xưa nay chưa từng nghe thấy Nhung Tước nói chữ “Mệt” bao giờ, “Bình thường chuẩn bị cho giải, chúng tôi mệt đến độ nằm ra là ngủ, cũng nhờ có cậu thường xuyên đốc thúc mọi người làm việc nghỉ ngơi. Công việc đội tuyển bề bộn, những khi cậu bận đến độ chân không chạm đất cũng chưa từng nghe thấy cậu than mệt, tôi bảo cậu nghỉ ngơi đi thì cậu nói thế nào? ‘Nghỉ làm cái gì? Hàng ngày đi ngủ chẳng phải là nghỉ rồi sao?’.”
“Chắc là già rồi…”
“Dẹp.” Tần Thiếu Đình không tin cái lý do vớ vẩn này của Nhung Tước, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bình thường hắn gặp chuyện, người bạn thân này đều sẽ tích cực giúp hắn xử lý. Hiện tại rõ ràng người gặp chuyện là Nhung Tước, hắn không thể vì huấn luyện mà không quan tâm được.
“Không có chuyện gì cả.” Nhung Tước nhíu mày, rõ ràng anh không muốn nhiều lời.
Tần Thiếu Đình lập tức đổi thái độ, “Nói thật!”
“Thật sự không có chuyện gì.”
Tần Thiếu Đình đập bàn, “Cậu coi tôi là thằng ngu phải không? Nhìn cậu bây giờ, lại nhìn cái bộ dạng của Tiết Mạc kia, cậu dám nói với tôi không liên quan gì tới hai người không? Trước tôi cũng cảm thấy có lẽ Tiết Mạc chỉ bị căng thẳng, nhưng sau nghĩ lại, cậu ấy có cái quái gì mà cần căng thẳng? Coi như là mới nên bị áp lực ban đầu đi nữa thì giờ đã qua mấy ngày rồi vẫn không hề thay đổi. Tôi cũng không phải khăng khăng xen vào chuyện của cậu, nhưng cậu phải nói với tôi, để tôi còn biết nhỡ đâu Chập Lân thua ở vòng bảng thì nguyên nhân là do đâu chứ?”
Nhung Tước trầm mặc.
Tần Thiếu Đình cũng không giục anh, chỉ ngồi đó chậm rãi uống cà phê. Như thể người vừa tức giận đập bàn không phải là hắn.
Không biết sau bao lâu, cà phê của Tần Thiếu Đình cũng cạn, Nhung Tước mới nói, “Tiết Mạc thích tôi, nhưng tôi không biết phải làm thế nào cả.”
Danh sách chương