Khi Sở Linh tỉnh dậy thì đã chín giờ sáng hôm sau. Ỷ vào tuổi trẻ, say quắc cần câu cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ ngủ nướng một chút mà thôi.
Mò lấy di động mới thấy tin nhắn wechat từ Khúc Sênh.
Khúc Sênh là đội phó của đội tuyển Huyền Nguyệt, cũng là công tử nhà giàu trong lời fan nói, đổi bạn gái như thay áo nhưng không có bất cứ cô bạn gái cũ nào mắng hắn không tốt.
Thực ra ngẫm lại cũng có thể hiểu được, làm tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ có rất ít thời gian ra ngoài hẹn hò, hơn nữa còn có thể bị phóng viên chụp ảnh lại. Đối với các cô gái, bạn trai không thể ở bên mình thường xuyên, hẹn hò mà chỉ ăn một bữa cơm mua hai món đồ là xong thì quả thực vừa vô vị vừa thiếu hụt cảm giác an toàn, muốn chia tay cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Khúc Sênh lớn lên đẹp mã, tính tình hào phóng tinh tế, vẫn có rất nhiều cô gái yêu mến hắn, chỉ có điều quen nhau xong mới nhận ra, tưởng tượng một đằng thực tế một nẻo.
Có thể coi Khúc Sênh là người bạn duy nhất trong giới eSports của Sở Linh trước đây, hai người nhờ vào một lần hợp tác quảng cáo nên mới quen nhau sâu hơn, dần dần trở thành bạn bè. Do ở hai đội tuyển khác nhau nên vẫn ít khi gặp mặt, về cơ bản đều chỉ liên hệ qua điện thoại, được cái sau mỗi trận đấu trong giai đoạn mùa giải kết thúc thì hai người đều sẽ lén hẹn nhau đi ăn bữa cơm, dù thành tích thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới tâm tình khi gặp mặt.
Lúc trước khi Sở Linh giải nghệ, Khúc Sênh cũng là người duy nhất tìm cậu ăn cơm nói chuyện rõ ràng.
Vốn Khúc Sênh có ý định muốn để Sở Linh chuyển luôn sang Huyền Nguyệt, nhưng buff lúc đó của Huyền Nguyệt vẫn đang thi đấu rất tốt, không có lý do đổi thành viên, hắn cũng không phải kiểu người công tư không rạch ròi. Nhưng nếu để Sở Linh tới team 2 thì quá phí phạm, sợ đến lúc đó quan hệ của Sở Linh và buff team 1 sẽ lúng túng, cuối cùng đành thôi.
Khúc Sênh: Tôi thấy thông báo của Chập Lân rồi, cậu giấu cũng kỹ quá cơ, ngay đến tôi cũng không nói lời nào. Có điều cậu có thể trở về là tôi rất vui rồi. Bao giờ rảnh đi ăn với nhau một bữa được không? Mỗi khi Khúc Sênh liên hệ với cậu đều khiến cậu cảm thấy ấm lòng.
Sở Linh nhắn lại nói mình phải xin đội trưởng nghỉ đã rồi mới xác định thời gian cụ thể.
Sau đó Sở Linh mở weibo, theo yêu cầu của hợp đồng, cậu liền đổi tên weibo đồng bộ với team, sau đó forward lại bài đăng của Chập Lân.
Chập Lân Vĩ Vũ – Sở Linh: Tôi đã trở về!
Khúc Sênh nhanh chóng nhắn tin lại, nói sẽ chờ tin của cậu.
Sở Linh ném điện thoại lên giường, vào phòng tắm rửa mặt.
Thay xong quần áo đi ra thì thấy cửa phòng Tần Thiếu Đình vẫn đóng chặt, dép lê cũng không có ở cửa, hiển nhiên là còn chưa tỉnh.
Sở Linh cẩn thận mang theo chìa khóa ra cửa, chuẩn bị xuống căn-tin dưới lầu xem có còn điểm tâm hay không, nếu hết rồi thì đành ra ngoài ăn vậy.
Vì vẫn còn sớm, cả câu lạc bộ rất yên tĩnh.
Căn-tin không một bóng người ăn cơm, chỉ có đầu bếp và nhân viên đang dọn dẹp.
Sở Linh vừa định quay người rời đi thì bị một ông chú mập mạp gọi với lại, “Cậu là trị liệu mới của đội 1 đúng không?”
Thân là nhân viên công tác trong đội tuyển, bọn họ buộc phải biết hết từng người trong đội, như vậy mới có thể phục vụ tốt hơn, đặc biệt là ở phương diện ẩm thực, thành viên nào dị ứng cái gì đều phải biết. Yêu cầu này nghe có hơi quá phận nhưng dù sao cũng chỉ là làm cơm, ai quan tâm đâu? Chưa kể lương đầu bếp ở Chập Lân lại cao nên cũng không dám qua loa xuề xòa, nhỡ đâu sai cái gì thì xác định mất cần câu cơm.
Sở Linh ngạc nhiên gật đầu, “Dạ đúng.”
Chú béo cười vui vẻ, “Nào lại đây, có phần bữa sáng cho cậu, mau đến ăn đi.”
“Phần bữa sáng cho cháu sao?” Cậu nhớ trong hợp đồng cũng không có quy định này, chỉ nói ngoài thời gian ba bữa chính thì phải tự gánh tiền ăn. Hơn nữa vì không có bữa khuya, đội tuyển lại lo đám thanh niên đêm hôm đói bụng nên sẽ có trợ cấp bữa khuya ngoài ngạch lương cho mọi người, rất là tốt bụng.
“Tối qua đội trưởng đặc biệt tới dặn dò, bảo là cậu say quá nên bảo căn-tin để phần bữa sáng cho cậu, vẫn để trong nồi còn nóng lắm, mau tới ăn đi.” Chú béo nói xong liền đi vào bếp.
Sở Linh cũng đi tới bưng phần cơm sáng, mỉm cười nói, “Cảm ơn chú.”
“Không có gì, ăn xong thì đặt đĩa trước ô kính kia để rửa là được. Tôi đi làm việc trước.”
“Dạ.”
Bữa sáng phần cho cậu gồm cháo đậu xanh, bánh gạo chiên, sữa đậu nành và dưa muối, có thể nói khá phong phú. Hơn nữa ngoại trừ bánh gạo chiên ra thì món nào cũng thanh đạm, mà bánh gạo chiên ăn với sữa đậu nành lại không bị ngấy.
Ăn xong bữa sáng ngon lành, chút chuếnh choáng vì men rượu cuối cùng cũng bay hết sạch.
Khi đám Tần Thiếu Đình tỉnh dậy vào buổi trưa như thường lệ thì Sở Linh đã luyện tập trong phòng huấn luyện nửa tiếng đồng hồ.
Vì không chơi game trong thời gian quá dài, dù cơ thịt có thói quen nhưng vẫn chưa điều chỉnh lại phản ứng, đòi hỏi thêm một khoảng thời gian nữa để tìm lại cảm giác. Cũng may trước đây từng huấn luyện chính quy nên giờ muốn nhớ lại cũng không khó, chỉ cần thêm chút thời gian mà thôi.
Tần Thiếu Đình ăn xong đi tới thì thấy Sở Linh đang nghiêm túc đánh đấu trường.
Đấu trường Võ Hiệp chia làm các hình thức đối chiến 22, 33 và 55*, có thể tổ đội đánh xếp hạng hoặc cũng có thể ngẫu nhiên ghép trận đánh cá nhân, khi thi đấu giải chuyên nghiệp thì không có hình thức 55 nên các đội tuyển cũng bỏ qua hạng mục huấn luyện này.
*22, 33 và 55 là trong bản gốc tác giả sử dụng, có thể hiểu là hình thức đối chiến 2vs2, 3vs3 và 5vs5.
“Còn khó chịu không?” Tần Thiếu Đình đi tới dựa vào bên cạnh bàn của cậu.
Sở Linh ngẩng đầu mỉm cười, “Ăn sáng xong thấy tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn.”
Tần Thiếu Đình nở nụ cười, “Chuyện nhỏ thôi. Đánh xếp hạng ổn chứ?”
“Cũng ổn, level thấp nên không gặp ai quá lợi hại.” Sở Linh đang vui nên cũng chẳng sốt ruột.
Đấu trường của Võ Hiệp ghép trận dựa trên level của người chơi, không có chuyện người chơi bậc cao đấu với bậc thấp, rất công bằng.
“Đánh một ngày là lên thôi.” Đối với đám tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ, những người được hệ thống sắp xếp đánh đấu trường với bọn họ, chỉ cần không phải tù trưởng* thì đều là những người có đẳng cấp cao.
*Tù trưởng được hiểu nôm na là những người chơi thi đấu không đúng như kỳ vọng và phần nào trở thành gánh nặng cho đội.
“Uống cà phê không?” Tần Thiếu Đình đứng thẳng dậy, bớt đi một chút biếng nhác.
“Được.” Sở Linh không từ chối, nhấn tiếp tục tìm trận.
Tần Thiếu Đình đi tới phòng trà pha cà phê, chẳng mấy chốc đã mang hai ly quay lại, “Nghỉ một chút đã, có việc muốn bàn với cậu.”
“Được.” Kết thúc ván đấu, Sở Linh tắt chế độ tự động ghép trận, bưng ly cà phê chờ Tần Thiếu Đình nói chuyện.
Tần Thiếu Đình kéo ghế của mình qua ngồi xuống, nói, “Giờ team chúng ta có bốn người, tôi cũng có nói chuyện với huấn luyện viên về nhóm người mới, tư chất không tồi, nhưng cũng không có ai đặc biệt. Có thể đưa tới team 3 phát triển dần. Vậy nên ý của tôi là định tìm người ưu tú từ team 2 đưa lên team 1.”
Liên minh Võ Hiệp yêu cầu mỗi đội phải có tối thiểu năm thành viên đăng ký. Dự bị thì tùy ý nhưng không được vượt quá ba người.
“Vậy anh định chọn kiểu gì?” Sở Linh hỏi.
Nếu nói về năng khiếu thì cứ trực tiếp tìm rồi đưa tới là được. Nhưng Tần Thiếu Đình nói vậy chứng tỏ không chỉ có một người ưu tú duy nhất, vì vậy mới khó lựa chọn thế này.
“Tôi vẫn đang suy nghĩ.” Chờ lát nữa huấn luyện viên đưa tài liệu tới thì chúng ta cùng xem.
“Ừ. Anh có thể hỏi ý kiến của Cận Luân và Nghệ Tĩnh nữa.” Cậu là người mới, không có quyền phát ngôn quá lớn, dù gì cũng chẳng hiểu biết nhiều về team 2.
Tần Thiếu Đình uống cà phê nói, “Hai đứa chúng nó chưa bao giờ lo chuyện này, không thấy vụ tìm buff cũng phải để tôi đích thân ra trận sao? Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu để hai đứa nó đi tìm cậu thì chưa chắc đã thành công.”
Sở Linh cười mà như không cười nhìn Tần Thiếu Đình, cảm giác người này có hơi tự tin thái quá.
“Phải rồi, tối mai tôi xin nghỉ ba tiếng được không?” Sở Linh hỏi.
“Có việc à?”
“Khúc Sênh hẹn tôi ăn cơm.”
Tần Thiếu Đình đặt ly xuống, ghé sát lại gần Sở Linh nói, “Về lý thuyết thì tôi không thể để cậu tiếp xúc với người đội khác.”
Sở Linh lùi về sau một chút, “Không sao, tôi sẽ báo lại với cậu ấy.”
“Chậc.” Tần Thiếu Đình bắt lấy cánh tay muốn cầm điện thoại của cậu, “Có điều, nếu cậu chấp nhận quy tắc ngầm, chưa biết chừng tôi sẽ cho cậu đi đó.”
Sở Linh ngây ngốc nhìn Tần Thiếu Đình, đoán không ra lời này hắn nói là thật hay đùa.
Tần Thiếu Đình dùng sức nhéo tay Sở Linh, nghiêm túc nói, “Được rồi, nhéo một cái coi như trả phí, cậu có thể đi nhưng phải về trước mười giờ.”
Tần Thiếu Đình buông tay ra, nhưng Sở Linh vẫn còn cảm nhận được độ ấm của người kia vương lại trên tay mình, tâm trạng có chút rối rắm, bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Nhìn cậu như thế, Tần Thiếu Đình cười ha ha, “Đùa cậu chút thôi sao lại ngốc ra như thế rồi?”
Sở Linh khoanh tay lại, gạt bỏ hơi ấm kia ra khỏi đầu.
“Tôi… Đôi lúc tôi không phân biệt được anh nghiêm túc hay là đùa cợt nữa.” Sở Linh nhàn nhạt cười.
Tần Thiếu Đình cứng người lại, hiếm khi đứng đắn hơn một chút, “Xin lỗi, chỉ là nhìn thấy cậu thì muốn nói chuyện nhiều hơn với cậu chút thôi. Sau này ở cùng tôi quen sẽ biết tôi nói đùa hay nói thật ấy mà. Có điều tôi cũng thanh minh trước, tôi nói đùa với cậu nhưng không hề có ý xem thường hay nhục mạ cậu đâu, chỉ muốn thân thiết hơn với cậu mà thôi.”
Sở Linh gật đầu, “Ừ.”
Ngay khi bầu không khí căng thẳng lúng túng không biết phải làm sao dịu lại thì Trần Tân cầm tập tài liệu đi vào.
“Sao có mỗi hai người các cậu?” Sắp đến giờ huấn luyện rồi, Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh cũng nên đến rồi chứ.
“Ngoài trời đang mưa, Nghệ Tĩnh muốn lái xe đưa Tô Dịch đến trường, tôi cho cậu ấy một tiếng. Hợp đồng stream của Cận Luân sắp đến hạn, tôi bảo cậu ấy lên bàn thảo hợp đồng mới với Nhung Tước, tranh thủ kiếm thêm chút tiền từ bên nhà đài.”
Trần Tân gật đầu, “Đây là thông tin hai đội viên tôi cảm thấy khá ổn ở team 2, hai cậu xem qua đi. Hạng mục huấn luyện hôm nay cũng đã gửi vào group, các cậu chiếu theo đó mà làm. Tôi phải đi gặp huấn luyện viên team 2 bàn vài chuyện.”
“Được, cứ để tôi, anh đi đâu thì đi đi.” Tần Thiếu Đình đưa tài liệu cho Sở Linh xem trước.
Tần Thiếu Đình vẫn luôn được người ngoài nói là đệ tử chân truyền của nhà toán học Trần Tân, vì vậy Trần Tân cũng rất yên tâm giao việc huấn luyện team 1 cho Tần Thiếu Đình.
“Được rồi, tôi cũng đã làm bảng kế hoạch huấn luyện riêng cho Sở Linh, tối nay hoàn thiện một chút rồi sáng sớm mai sẽ gửi vào group.”
Sở Linh gật đầu nói, “Được.”
Trần Tân nói, “Khi huấn luyện có vấn đề gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, đừng khách sáo. Việc này cũng để đội chúng ta có thể phối hợp tốt và phát triển hơn mà thôi.”
“Vâng, tôi hiểu.”
“Vậy được rồi, tôi đi đây.”
Sau khi Trần Tân rời đi, Tần Thiếu Đình tiến lại gần xem tài liệu cùng Sở Linh.
Hai thành viên trong đội lần lượt là Tiết Mạc, chơi Cái Bang, năm nay vừa tròn 18 tuổi cùng với Chu Hoài chơi Xích Viêm năm nay 19 tuổi.
Tần Thiếu Đình chỉ vào ảnh của Tiết Mạc, “Đây là Nhung Tước nhặt về đó, không ngờ chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi mà cậu ta đã có thể tiến vào team 1.”
“Nhặt về?” Sở Linh không rõ.
“Ừa. Hôm đó gaming house chúng tôi bị cắt điện, Nhung Tước có việc gấp cần xử lý nên phải tới quán net gần đây lên mạng. Vừa lúc thấy Tiết Mạc đang đánh nhau với người ta. Nghe chủ quán net kể thì Tiết Mạc tham gia giải solo Võ Hiệp do quán net tổ chức, đạt giải nhất, hạng nhì không phục, nói trắng ra là không chấp nhận bản thân thua cuộc nên gọi người đánh Tiết Mạc.”
“Nhung Tước ghét nhất là loại đã không có bản lĩnh còn ỷ thế hiếp người, dựa vào thân thủ của mình đánh đuổi đám người kia. Cảnh sát đến gô cổ hết cả bọn tới cục cảnh sát. Cuối cùng bồi thường tiền thuốc men là được thả. Nhung Tước thấy Tiết Mạc rất có thiên phú, liền thăm dò gia cảnh nhà cậu ta ở cục cảnh sát mới biết cha mẹ đều đã mất sớm, người giám hộ cũng không muốn chịu trách nhiệm, giờ bỏ học không ai quản. Thế là Nhung Tước mới hỏi cậu ta có muốn vào trại huấn luyện của Chập Lân thử một chút hay không.”
“Tiết Mạc đồng ý, tới huấn luyện, sau đó bật lên tiến thẳng vào team 2, mặc dù không nổi danh nhưng giờ cũng lo được cho cuộc sống cá nhân của mình, thậm chí còn tích cóp được chút tiền, như vậy đã là quá tốt rồi.”
“Giám đốc Nhung nhìn người rất chuẩn.” Có thể nhặt được một mầm non ưu tú như vậy cũng chẳng có mấy ai.
“Gặp may thôi.” Đây là đánh giá của Tần Thiếu Đình đối với việc Nhung Tước nhặt được Tiết Mạc.
“Còn Chu Hoài thì sao?” Sở Linh hỏi.
“Báo danh như bình thường rồi ở lại trại huấn luyện, tuổi không cao lắm mà lại thông minh, cũng rất có thực lực.”
“Quả thực hơi khó chọn.” Hai người xem thông tin thấy thực lực không chênh nhau bao nhiêu, vẫn phân vân không biết đưa ai vào team 1.
Tần Thiếu Đình cười giỡn, “Nếu ai cũng có thể tinh thông toàn bộ chức nghiệp trong game như Nghệ Tĩnh thì tốt rồi.”
Sở Linh dội nước lạnh, “Nghệ Tĩnh là người duy nhất có thể làm được điều này trong lịch sử Võ Hiệp từ trước đến này, đừng nghĩ nhiều.”
“Cũng phải, số may nên mới ký hợp đồng được với cậu ta.”
“Rốt cuộc làm sao mà ký được với Nghệ Tĩnh vậy?” Sở Linh cũng rất bội phục điều này, loại tinh thông ba phái buff như cậu đã hiếm rồi, nhưng người này còn lợi hại hơn nhiều.
Tần Thiếu Đình bưng ly cà phê, thành thật trả lời, “Vì Tô Dịch, cậu ta sẽ làm tất cả mọi thứ.”
Mò lấy di động mới thấy tin nhắn wechat từ Khúc Sênh.
Khúc Sênh là đội phó của đội tuyển Huyền Nguyệt, cũng là công tử nhà giàu trong lời fan nói, đổi bạn gái như thay áo nhưng không có bất cứ cô bạn gái cũ nào mắng hắn không tốt.
Thực ra ngẫm lại cũng có thể hiểu được, làm tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ có rất ít thời gian ra ngoài hẹn hò, hơn nữa còn có thể bị phóng viên chụp ảnh lại. Đối với các cô gái, bạn trai không thể ở bên mình thường xuyên, hẹn hò mà chỉ ăn một bữa cơm mua hai món đồ là xong thì quả thực vừa vô vị vừa thiếu hụt cảm giác an toàn, muốn chia tay cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Khúc Sênh lớn lên đẹp mã, tính tình hào phóng tinh tế, vẫn có rất nhiều cô gái yêu mến hắn, chỉ có điều quen nhau xong mới nhận ra, tưởng tượng một đằng thực tế một nẻo.
Có thể coi Khúc Sênh là người bạn duy nhất trong giới eSports của Sở Linh trước đây, hai người nhờ vào một lần hợp tác quảng cáo nên mới quen nhau sâu hơn, dần dần trở thành bạn bè. Do ở hai đội tuyển khác nhau nên vẫn ít khi gặp mặt, về cơ bản đều chỉ liên hệ qua điện thoại, được cái sau mỗi trận đấu trong giai đoạn mùa giải kết thúc thì hai người đều sẽ lén hẹn nhau đi ăn bữa cơm, dù thành tích thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới tâm tình khi gặp mặt.
Lúc trước khi Sở Linh giải nghệ, Khúc Sênh cũng là người duy nhất tìm cậu ăn cơm nói chuyện rõ ràng.
Vốn Khúc Sênh có ý định muốn để Sở Linh chuyển luôn sang Huyền Nguyệt, nhưng buff lúc đó của Huyền Nguyệt vẫn đang thi đấu rất tốt, không có lý do đổi thành viên, hắn cũng không phải kiểu người công tư không rạch ròi. Nhưng nếu để Sở Linh tới team 2 thì quá phí phạm, sợ đến lúc đó quan hệ của Sở Linh và buff team 1 sẽ lúng túng, cuối cùng đành thôi.
Khúc Sênh: Tôi thấy thông báo của Chập Lân rồi, cậu giấu cũng kỹ quá cơ, ngay đến tôi cũng không nói lời nào. Có điều cậu có thể trở về là tôi rất vui rồi. Bao giờ rảnh đi ăn với nhau một bữa được không? Mỗi khi Khúc Sênh liên hệ với cậu đều khiến cậu cảm thấy ấm lòng.
Sở Linh nhắn lại nói mình phải xin đội trưởng nghỉ đã rồi mới xác định thời gian cụ thể.
Sau đó Sở Linh mở weibo, theo yêu cầu của hợp đồng, cậu liền đổi tên weibo đồng bộ với team, sau đó forward lại bài đăng của Chập Lân.
Chập Lân Vĩ Vũ – Sở Linh: Tôi đã trở về!
Khúc Sênh nhanh chóng nhắn tin lại, nói sẽ chờ tin của cậu.
Sở Linh ném điện thoại lên giường, vào phòng tắm rửa mặt.
Thay xong quần áo đi ra thì thấy cửa phòng Tần Thiếu Đình vẫn đóng chặt, dép lê cũng không có ở cửa, hiển nhiên là còn chưa tỉnh.
Sở Linh cẩn thận mang theo chìa khóa ra cửa, chuẩn bị xuống căn-tin dưới lầu xem có còn điểm tâm hay không, nếu hết rồi thì đành ra ngoài ăn vậy.
Vì vẫn còn sớm, cả câu lạc bộ rất yên tĩnh.
Căn-tin không một bóng người ăn cơm, chỉ có đầu bếp và nhân viên đang dọn dẹp.
Sở Linh vừa định quay người rời đi thì bị một ông chú mập mạp gọi với lại, “Cậu là trị liệu mới của đội 1 đúng không?”
Thân là nhân viên công tác trong đội tuyển, bọn họ buộc phải biết hết từng người trong đội, như vậy mới có thể phục vụ tốt hơn, đặc biệt là ở phương diện ẩm thực, thành viên nào dị ứng cái gì đều phải biết. Yêu cầu này nghe có hơi quá phận nhưng dù sao cũng chỉ là làm cơm, ai quan tâm đâu? Chưa kể lương đầu bếp ở Chập Lân lại cao nên cũng không dám qua loa xuề xòa, nhỡ đâu sai cái gì thì xác định mất cần câu cơm.
Sở Linh ngạc nhiên gật đầu, “Dạ đúng.”
Chú béo cười vui vẻ, “Nào lại đây, có phần bữa sáng cho cậu, mau đến ăn đi.”
“Phần bữa sáng cho cháu sao?” Cậu nhớ trong hợp đồng cũng không có quy định này, chỉ nói ngoài thời gian ba bữa chính thì phải tự gánh tiền ăn. Hơn nữa vì không có bữa khuya, đội tuyển lại lo đám thanh niên đêm hôm đói bụng nên sẽ có trợ cấp bữa khuya ngoài ngạch lương cho mọi người, rất là tốt bụng.
“Tối qua đội trưởng đặc biệt tới dặn dò, bảo là cậu say quá nên bảo căn-tin để phần bữa sáng cho cậu, vẫn để trong nồi còn nóng lắm, mau tới ăn đi.” Chú béo nói xong liền đi vào bếp.
Sở Linh cũng đi tới bưng phần cơm sáng, mỉm cười nói, “Cảm ơn chú.”
“Không có gì, ăn xong thì đặt đĩa trước ô kính kia để rửa là được. Tôi đi làm việc trước.”
“Dạ.”
Bữa sáng phần cho cậu gồm cháo đậu xanh, bánh gạo chiên, sữa đậu nành và dưa muối, có thể nói khá phong phú. Hơn nữa ngoại trừ bánh gạo chiên ra thì món nào cũng thanh đạm, mà bánh gạo chiên ăn với sữa đậu nành lại không bị ngấy.
Ăn xong bữa sáng ngon lành, chút chuếnh choáng vì men rượu cuối cùng cũng bay hết sạch.
Khi đám Tần Thiếu Đình tỉnh dậy vào buổi trưa như thường lệ thì Sở Linh đã luyện tập trong phòng huấn luyện nửa tiếng đồng hồ.
Vì không chơi game trong thời gian quá dài, dù cơ thịt có thói quen nhưng vẫn chưa điều chỉnh lại phản ứng, đòi hỏi thêm một khoảng thời gian nữa để tìm lại cảm giác. Cũng may trước đây từng huấn luyện chính quy nên giờ muốn nhớ lại cũng không khó, chỉ cần thêm chút thời gian mà thôi.
Tần Thiếu Đình ăn xong đi tới thì thấy Sở Linh đang nghiêm túc đánh đấu trường.
Đấu trường Võ Hiệp chia làm các hình thức đối chiến 22, 33 và 55*, có thể tổ đội đánh xếp hạng hoặc cũng có thể ngẫu nhiên ghép trận đánh cá nhân, khi thi đấu giải chuyên nghiệp thì không có hình thức 55 nên các đội tuyển cũng bỏ qua hạng mục huấn luyện này.
*22, 33 và 55 là trong bản gốc tác giả sử dụng, có thể hiểu là hình thức đối chiến 2vs2, 3vs3 và 5vs5.
“Còn khó chịu không?” Tần Thiếu Đình đi tới dựa vào bên cạnh bàn của cậu.
Sở Linh ngẩng đầu mỉm cười, “Ăn sáng xong thấy tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn.”
Tần Thiếu Đình nở nụ cười, “Chuyện nhỏ thôi. Đánh xếp hạng ổn chứ?”
“Cũng ổn, level thấp nên không gặp ai quá lợi hại.” Sở Linh đang vui nên cũng chẳng sốt ruột.
Đấu trường của Võ Hiệp ghép trận dựa trên level của người chơi, không có chuyện người chơi bậc cao đấu với bậc thấp, rất công bằng.
“Đánh một ngày là lên thôi.” Đối với đám tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ, những người được hệ thống sắp xếp đánh đấu trường với bọn họ, chỉ cần không phải tù trưởng* thì đều là những người có đẳng cấp cao.
*Tù trưởng được hiểu nôm na là những người chơi thi đấu không đúng như kỳ vọng và phần nào trở thành gánh nặng cho đội.
“Uống cà phê không?” Tần Thiếu Đình đứng thẳng dậy, bớt đi một chút biếng nhác.
“Được.” Sở Linh không từ chối, nhấn tiếp tục tìm trận.
Tần Thiếu Đình đi tới phòng trà pha cà phê, chẳng mấy chốc đã mang hai ly quay lại, “Nghỉ một chút đã, có việc muốn bàn với cậu.”
“Được.” Kết thúc ván đấu, Sở Linh tắt chế độ tự động ghép trận, bưng ly cà phê chờ Tần Thiếu Đình nói chuyện.
Tần Thiếu Đình kéo ghế của mình qua ngồi xuống, nói, “Giờ team chúng ta có bốn người, tôi cũng có nói chuyện với huấn luyện viên về nhóm người mới, tư chất không tồi, nhưng cũng không có ai đặc biệt. Có thể đưa tới team 3 phát triển dần. Vậy nên ý của tôi là định tìm người ưu tú từ team 2 đưa lên team 1.”
Liên minh Võ Hiệp yêu cầu mỗi đội phải có tối thiểu năm thành viên đăng ký. Dự bị thì tùy ý nhưng không được vượt quá ba người.
“Vậy anh định chọn kiểu gì?” Sở Linh hỏi.
Nếu nói về năng khiếu thì cứ trực tiếp tìm rồi đưa tới là được. Nhưng Tần Thiếu Đình nói vậy chứng tỏ không chỉ có một người ưu tú duy nhất, vì vậy mới khó lựa chọn thế này.
“Tôi vẫn đang suy nghĩ.” Chờ lát nữa huấn luyện viên đưa tài liệu tới thì chúng ta cùng xem.
“Ừ. Anh có thể hỏi ý kiến của Cận Luân và Nghệ Tĩnh nữa.” Cậu là người mới, không có quyền phát ngôn quá lớn, dù gì cũng chẳng hiểu biết nhiều về team 2.
Tần Thiếu Đình uống cà phê nói, “Hai đứa chúng nó chưa bao giờ lo chuyện này, không thấy vụ tìm buff cũng phải để tôi đích thân ra trận sao? Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu để hai đứa nó đi tìm cậu thì chưa chắc đã thành công.”
Sở Linh cười mà như không cười nhìn Tần Thiếu Đình, cảm giác người này có hơi tự tin thái quá.
“Phải rồi, tối mai tôi xin nghỉ ba tiếng được không?” Sở Linh hỏi.
“Có việc à?”
“Khúc Sênh hẹn tôi ăn cơm.”
Tần Thiếu Đình đặt ly xuống, ghé sát lại gần Sở Linh nói, “Về lý thuyết thì tôi không thể để cậu tiếp xúc với người đội khác.”
Sở Linh lùi về sau một chút, “Không sao, tôi sẽ báo lại với cậu ấy.”
“Chậc.” Tần Thiếu Đình bắt lấy cánh tay muốn cầm điện thoại của cậu, “Có điều, nếu cậu chấp nhận quy tắc ngầm, chưa biết chừng tôi sẽ cho cậu đi đó.”
Sở Linh ngây ngốc nhìn Tần Thiếu Đình, đoán không ra lời này hắn nói là thật hay đùa.
Tần Thiếu Đình dùng sức nhéo tay Sở Linh, nghiêm túc nói, “Được rồi, nhéo một cái coi như trả phí, cậu có thể đi nhưng phải về trước mười giờ.”
Tần Thiếu Đình buông tay ra, nhưng Sở Linh vẫn còn cảm nhận được độ ấm của người kia vương lại trên tay mình, tâm trạng có chút rối rắm, bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Nhìn cậu như thế, Tần Thiếu Đình cười ha ha, “Đùa cậu chút thôi sao lại ngốc ra như thế rồi?”
Sở Linh khoanh tay lại, gạt bỏ hơi ấm kia ra khỏi đầu.
“Tôi… Đôi lúc tôi không phân biệt được anh nghiêm túc hay là đùa cợt nữa.” Sở Linh nhàn nhạt cười.
Tần Thiếu Đình cứng người lại, hiếm khi đứng đắn hơn một chút, “Xin lỗi, chỉ là nhìn thấy cậu thì muốn nói chuyện nhiều hơn với cậu chút thôi. Sau này ở cùng tôi quen sẽ biết tôi nói đùa hay nói thật ấy mà. Có điều tôi cũng thanh minh trước, tôi nói đùa với cậu nhưng không hề có ý xem thường hay nhục mạ cậu đâu, chỉ muốn thân thiết hơn với cậu mà thôi.”
Sở Linh gật đầu, “Ừ.”
Ngay khi bầu không khí căng thẳng lúng túng không biết phải làm sao dịu lại thì Trần Tân cầm tập tài liệu đi vào.
“Sao có mỗi hai người các cậu?” Sắp đến giờ huấn luyện rồi, Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh cũng nên đến rồi chứ.
“Ngoài trời đang mưa, Nghệ Tĩnh muốn lái xe đưa Tô Dịch đến trường, tôi cho cậu ấy một tiếng. Hợp đồng stream của Cận Luân sắp đến hạn, tôi bảo cậu ấy lên bàn thảo hợp đồng mới với Nhung Tước, tranh thủ kiếm thêm chút tiền từ bên nhà đài.”
Trần Tân gật đầu, “Đây là thông tin hai đội viên tôi cảm thấy khá ổn ở team 2, hai cậu xem qua đi. Hạng mục huấn luyện hôm nay cũng đã gửi vào group, các cậu chiếu theo đó mà làm. Tôi phải đi gặp huấn luyện viên team 2 bàn vài chuyện.”
“Được, cứ để tôi, anh đi đâu thì đi đi.” Tần Thiếu Đình đưa tài liệu cho Sở Linh xem trước.
Tần Thiếu Đình vẫn luôn được người ngoài nói là đệ tử chân truyền của nhà toán học Trần Tân, vì vậy Trần Tân cũng rất yên tâm giao việc huấn luyện team 1 cho Tần Thiếu Đình.
“Được rồi, tôi cũng đã làm bảng kế hoạch huấn luyện riêng cho Sở Linh, tối nay hoàn thiện một chút rồi sáng sớm mai sẽ gửi vào group.”
Sở Linh gật đầu nói, “Được.”
Trần Tân nói, “Khi huấn luyện có vấn đề gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, đừng khách sáo. Việc này cũng để đội chúng ta có thể phối hợp tốt và phát triển hơn mà thôi.”
“Vâng, tôi hiểu.”
“Vậy được rồi, tôi đi đây.”
Sau khi Trần Tân rời đi, Tần Thiếu Đình tiến lại gần xem tài liệu cùng Sở Linh.
Hai thành viên trong đội lần lượt là Tiết Mạc, chơi Cái Bang, năm nay vừa tròn 18 tuổi cùng với Chu Hoài chơi Xích Viêm năm nay 19 tuổi.
Tần Thiếu Đình chỉ vào ảnh của Tiết Mạc, “Đây là Nhung Tước nhặt về đó, không ngờ chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi mà cậu ta đã có thể tiến vào team 1.”
“Nhặt về?” Sở Linh không rõ.
“Ừa. Hôm đó gaming house chúng tôi bị cắt điện, Nhung Tước có việc gấp cần xử lý nên phải tới quán net gần đây lên mạng. Vừa lúc thấy Tiết Mạc đang đánh nhau với người ta. Nghe chủ quán net kể thì Tiết Mạc tham gia giải solo Võ Hiệp do quán net tổ chức, đạt giải nhất, hạng nhì không phục, nói trắng ra là không chấp nhận bản thân thua cuộc nên gọi người đánh Tiết Mạc.”
“Nhung Tước ghét nhất là loại đã không có bản lĩnh còn ỷ thế hiếp người, dựa vào thân thủ của mình đánh đuổi đám người kia. Cảnh sát đến gô cổ hết cả bọn tới cục cảnh sát. Cuối cùng bồi thường tiền thuốc men là được thả. Nhung Tước thấy Tiết Mạc rất có thiên phú, liền thăm dò gia cảnh nhà cậu ta ở cục cảnh sát mới biết cha mẹ đều đã mất sớm, người giám hộ cũng không muốn chịu trách nhiệm, giờ bỏ học không ai quản. Thế là Nhung Tước mới hỏi cậu ta có muốn vào trại huấn luyện của Chập Lân thử một chút hay không.”
“Tiết Mạc đồng ý, tới huấn luyện, sau đó bật lên tiến thẳng vào team 2, mặc dù không nổi danh nhưng giờ cũng lo được cho cuộc sống cá nhân của mình, thậm chí còn tích cóp được chút tiền, như vậy đã là quá tốt rồi.”
“Giám đốc Nhung nhìn người rất chuẩn.” Có thể nhặt được một mầm non ưu tú như vậy cũng chẳng có mấy ai.
“Gặp may thôi.” Đây là đánh giá của Tần Thiếu Đình đối với việc Nhung Tước nhặt được Tiết Mạc.
“Còn Chu Hoài thì sao?” Sở Linh hỏi.
“Báo danh như bình thường rồi ở lại trại huấn luyện, tuổi không cao lắm mà lại thông minh, cũng rất có thực lực.”
“Quả thực hơi khó chọn.” Hai người xem thông tin thấy thực lực không chênh nhau bao nhiêu, vẫn phân vân không biết đưa ai vào team 1.
Tần Thiếu Đình cười giỡn, “Nếu ai cũng có thể tinh thông toàn bộ chức nghiệp trong game như Nghệ Tĩnh thì tốt rồi.”
Sở Linh dội nước lạnh, “Nghệ Tĩnh là người duy nhất có thể làm được điều này trong lịch sử Võ Hiệp từ trước đến này, đừng nghĩ nhiều.”
“Cũng phải, số may nên mới ký hợp đồng được với cậu ta.”
“Rốt cuộc làm sao mà ký được với Nghệ Tĩnh vậy?” Sở Linh cũng rất bội phục điều này, loại tinh thông ba phái buff như cậu đã hiếm rồi, nhưng người này còn lợi hại hơn nhiều.
Tần Thiếu Đình bưng ly cà phê, thành thật trả lời, “Vì Tô Dịch, cậu ta sẽ làm tất cả mọi thứ.”
Danh sách chương