Gió đêm mùa thu, có chút thê lương nhàn nhạt, chậm rãi cuộn mình giữa khoảng sân trống, thỉnh thoảng lại trêu đùa cây cối, phát ra một trận âm thanh sột soạt.
Máu…
Đỏ tươi, chói mắt.
Tiếng vó ngựa, tiếng kêu gào, tiếng khóc thét…
Liên tiếp.
Đây là nơi nào? Mọi thứ đều mơ hồ, bóng người mơ hồ, thanh âm mơ hồ, ý thức mơ hồ, tâm mơ hồ…
Đột nhiên có thứ gì bó chặt lấy toàn bộ thân thể, đau quá, khó chịu quá.
Thế Dân, ngươi ở đâu? Ta rất sợ, sợ hắc ám vô biên này, sợ bị ánh mắt sắc bén của ngươi nhìn thấu, sợ bị ngươi hận, sợ…
“Thế Dân…” Giật mình tỉnh giấc giữa tràng hỗn loạn, Lý Kiến Thành gọi nhỏ, thanh âm rất thấp, thấp đến nỗi chỉ có tâm y mới nghe được.
Trong cung điện rộng lớn, chỉ có một cây đèn yếu ớt giữa trung tâm, làm nổi bật không gian tịch liêu dị thường. Bên ngoài, thỉnh thoảng lại có tiếng gió thổi đến vi vu, lọt qua cánh cửa, khiến tâm thần giữa đêm tối có chút bất an cùng hỗn loạn.
Lúc này còn cách bình minh một khoảng thời gian khá dài, có điều cảnh tượng trong mơ khiến y không cách nào ngủ tiếp, y đứng lên, ánh trăng bên ngoài tựa hồ rất đẹp.
Ánh trăng như lưỡi câu, trong trẻo mà lạnh lùng, cao ngạo mà tịch mịch.
Y ngẩng đầu nhìn lên, trong khoảnh khắc lòng trở nên lạnh lẽo.
“Thế Dân, lúc này ngươi đang làm cái gì? Có phải đang rất hận ta? Hận ta nghi kỵ ngươi, hận ta phòng bị ngươi, hận ta làm cho quan hệ của chúng ta trở nên bất hòa xa cách?” Y mỉm cười, rất nhẹ nhàng, lại mang theo một loại đau đớn không tả nổi, “Cứ hận đi, như vậy rất tốt, như vậy đối với ngươi rất tốt!”
Đại quân đi Hà Bắc dẹp loạn phải xuất phát rồi, đây là lần hiếm hoi Tề Vương Lý Nguyên Cát dùng thân phận thống soái để xuất chinh, cũng bởi vì lần này, khi hắn ở giữa tiệc rượu hướng huynh trưởng yêu cầu như vậy, Thái tử cùng Tần Vương đều không đưa ra bất cứ dè chừng nào, chỉ đơn giản gật đầu đáp ứng.
Vô số ngọn đèn dầu chiếu sáng đại sảnh Nam Duyệt Các của Đông cung, ba huynh đệ rốt cuộc cũng có thể ngồi cùng nhau giống như những năm tháng về trước, chỉ là, ánh mắt lưu chuyển, tâm tư chập chờn, cả ba đều tinh tường ý thức được, mỗi người đều không thể trở về như xưa.
Khi Lục Tuấn, hai vị vương gia cùng các tướng quân đi vào chính điện, cảm giác bất an trong lòng khiến Lục Tuấn bất giác quay đầu lại, nương theo ánh nến sáng sủa trong phòng, thấy một tràng tiệc tùng có vẻ càng thêm xa hoa lóa mắt, thế nhưng, giữa không khí ồn ào đó lại chất chứa một vài thứ, là áp lực, khiến cho người ta hít thở không thông. Lông mày khẽ chau, đối với một Lục Tuấn đã từng chứng kiến vô số chuyện xảy ra giữa huynh đệ bọn họ mà nói, cảm giác này đáng sợ không gì sánh được, nhưng hắn cũng tinh tường biết được, không ai có thể tham gia, cũng không ai có thể lảng tránh tràng truy đuổi cùng tranh đấu này. Hắn khẽ cắn môi dưới, xoay người đi ra ngoài.
Nâng cốc vấn tình, tình lại cạn.
Lý Kiến Thành không thật sự nhiệt tình với rượu, lần uống nhiều nhất cũng chỉ là nửa vò Nữ Nhi Hồng, ngày đó y bị Lý Thế Dân chuốc hết lần này đến lần khác, mà chính hắn lại không nhấp nửa chung; còn ngày thường dù tâm tình có khó chịu đến mấy y cũng không mượn rượu giải sầu. Những năm gần đây, cuộc sống hoàng gia khiến y không cách nào rời xa tiệc rượu ca vũ, thế nhưng, cổ thanh khí tự nhiên trên người vẫn không thay đổi chút nào. Đối với vị Thái tử chưa bao giờ uống say trong tiệc rượu, khó tránh khỏi những lời suy đoán mơ hồ, rằng tửu lượng Thái tử rất cao, bao nhiêu rượu cũng không thành vấn đề. Ý tứ trong đó không thể nghi ngờ, ai có thể khiến y thật sự uống say? Ngày hôm nay, bản sắc vẫn không hề thay đổi, y chỉ lướt qua cho có mà thôi.
Tửu lượng của Lý Thế Dân là tốt nhất trong số mấy người huynh đệ, tuy rằng hắn cũng không mê rượu, nhưng thân phận khiến người chú ý cùng với khả năng thích ứng với mọi hoàn cảnh chinh chiến bên ngoài khiến nhiều người đều biết, Tần Vương chiến công hiển hách của Đại Đường tửu lượng rất cao, muốn để nhị điện hạ uống say, quả thực khó hơn lên trời. Ngày hôm nay, lại tựa hồ có chút bất đồng, Tần Vương không mê rượu xưa nay đột nhiên trở nên mê rượu, nói rất ít, uống rất nhiều, chỉ cần thoáng nhìn thấy vò rượu trong tay hắn liên tục đưa lên thì sẽ thấy, rõ ràng là uống rượu, lại giống như trút nước vào người.
Chén ngọc, rượu ngon, cao lương mỹ vị, trang phục cao quý, bốn mắt lưu chuyển, vô tình giao nhau.
Giữa tràng tiệc rượu, Lý Nguyên Cát luôn lơ đãng đưa ánh mắt nhìn về hai vị ca ca, thấy bọn họ gượng gạo ra sao, không lời đối mắt thế nào, những điều này không chỉ khiến hắn không vui, mà còn khiến trái tim vốn mờ mịt nặng nề càng thêm phần áp lực cùng phiền muộn. Hắn hiểu quá rõ ngăn cách tồn tại giữa họ trong lúc này, hiểu quá rõ thứ tình cảm không nói rõ cũng không cách nào dứt bỏ của họ, và còn, chính vì bản thân hiểu quá rõ, cho nên, càng biết được tràng cảnh này không thể dung nhập được người thứ ba, cho dù là chiến tranh đã tới, cho dù hắn cũng đang đứng ở trung tâm cơn bão này.
Cạn thêm một chung rượu, khóe miệng vẽ ra một tia cười yếu ớt.
Cho tới nay, giữa ba huynh đệ, Lý Nguyên Cát vẫn luôn sắm một vai phụ, bất cứ lúc nào, vô luận trạng huống ra sao, quang mang của hắn đều sẽ bị ánh sáng chói mắt của hai vị huynh trưởng che lấp mất, quyền lực trước mặt, hoàng quyền bên người, hắn vĩnh viễn không được coi là nhân vật then chốt, thế nhưng, ngày hôm nay, giữa yến tiệc tại Đông cung, thế cục mơ hồ có chút thay đổi, người quyết định số phận Đại Đường trong thời gian tới, tựa hồ lạichính là hắn – Tề Vương Lý Nguyên Cát.
“Nhị ca lần trước chinh phạt Đậu Kiến Đức thật tài tình.” Lý Nguyên Cát cầm chén rượu lên, ngữ khí dõng dạc, “Lần này phải xem đệ làm sao tiễn cái tên Lưu Hắc Thát không tự lượng sức kia về chầu ông bà mới được.”
“Hà Bắc là hang ổ của hắn, tuyệt đối không thể khinh địch.” Lý Kiến Thành ngồi ở đối diện cửa sổ, tuy trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, nhưng huynh đệ nhà mình xuất chinh, lo lắng trong lòng tự nhiên không thể tránhđược.
“Đại ca yên tâm, đệ đã mượn được vài vị tướng quân ngày đó theo nhị ca chinh chiến Hà Bắc, bọ họ chắc chắn sẽ hiệp trợ đệ thắng được trận này.” Nói xong, Lý Nguyên Cát nhìn sang người bên cạnh, “Xin nhị ca cứ yên tâm, đệ sẽ trả lại nguyên vẹn các vị tướng quân này cho huynh.”
Lý Thế Dân nhẹ nhàng cười, biểu thị không có ý lo lắng.
“Lần xuất quân này đệ sẽ để La Thành tướng quân đi tiên phong, dũng mãnh cùng trí tuệ của hắn không ai bì kịp, nhị ca, huynh xem thế nào?” Lý Nguyên Cát cụng ly trong tay Lý Thế Dân thăm dò.
“Tứ đệ là nguyên soái, ta đương nhiên không có ý kiến.” Lý Thế Dân bình thản cười, nâng chung rượu uống một hơi cạn sạch.
Lý Nguyên Cát buông chén rượu, rướn người về phía Lý Thế Dân, cố ý bày ra bộ dạng chuyên cần học hỏi, “Nhị ca không muốn dạy đệ phương pháp chinh chiến sao?”
Lý Thế Dân cười khổ, rót thêm một chén rượu, “Đệ nói những lời này là có ý gì, chiến sự đã ở ngay trước mặt, phải lấy quốc gia đại sự làm trọng, ta với đệ còn tính toán với nhau những thứ này sao? Cũng đâu còn bé gì nữa!”
Lời đã nói ra rồi, tay có chút run, rượu tràn ra bàn, Lý Thế Dân có chút ngây ngốc, trong lòng đột nhiên căng thẳng, nhớ tới cái gì, ánh mắt dần chuyển đến trên người Lý Kiến Thành, dừng lại, cứ như vậy chẳng muốn rời đi, đã lâu rồi hắn không nhìn đại ca như vậy.
Khuôn mặt như trăng tròn, nhan sắc như hoa xuân, đại ca như vậy đã khiến hắn vô số lần rơi vào cơn say, vô số lần không thể tự kiềm chế, thế nhưng, cũng là đại ca như vậy, những đêm kia khiến hắn lạc mất chính mình. Từ sau khi xảy ra chuyện tại Bắc Thần Điện, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị kéo rất xa, không biết là bản thân hắn đang trốn tránh, hay do đại ca cố tình tạo ra cục diện giằng co thế này, hắn chỉ biết, mọi chuyện không thể trở về vui vẻ như xưa được nữa. Lời vừa rồi khiến hắn nhớ tới một ngày mùa đông năm nào, tuyết bay phủ kín bầu trời Trường An, cả thân mình vùi trong đống tuyết giữa hậu viện, khi đó, đại ca, hắn cùng Nguyên Cát chơi đùa thỏa thích dưới trời tuyết, vui vẻ, hưng phấn, kích động, tuy rằng kết cục cuộc vui đó là bị mẫu thân mắng mỏ liền ba ngày, nhưng lại luôn khiến hắn hoài niệm không thôi, ngày đó, thật sự không thể trở về được nữa rồi? “Đông cung của đại ca quả thực giấu không ít rượu ngon nha!” Lý Nguyên Cát giơ bầu rượu lên, đứng dậy rót rượu cho Lý Thế Dân, “Nhị ca uống nhiều thêm một chút, bao nhiêu ngày khổ cực bên ngoài, ngày hôm nay coi như người huynh đệ này đỡ đần thay ca ca.”
Lý Thế Dân không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Lý Kiến Thành, biết rằng người kia đã nhìn ra ngoài cửa sổ tránh né, thế nhưng hắn vẫn muốn nhìn, dùng thời gian một đời mà nhìn cũng không ngại nhiều.
“Nhị ca.” Lý Nguyên Cát gọi nhỏ, trong lòng đã hiểu tất cả, trên mặt lại có chút giấu diếm.
Lúc này Lý Thế Dân mới phục hồi tinh thần trở lại, “Cái gì?”
Lý Nguyên Cát mỉm cười chỉ vào chén rượu đầy tràn trước mặt, ý bảo đây là rượu mình vừa rót.
Lý Thế Dân vội vàng cầm chén lên, trên mặt có chút ửng đỏ, “Tâm ý của tứ đệ, nhị ca sao có thể từ chối?” Hắn nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Rượu, thật mạnh, tựa hồ so với thứ mình vừa uống khi nãy có chút bất đồng, như nước suối mát lạnh, lại đâm thẳng vào ruột gan, chưa từng uống qua loại rượu như vậy, xem ra, rượu mà đại ca cất giấu quả thực phong phú nha! Ánh nến có chút mờ ảo, chén rượu có chút nặng nề, dường như là uống quá nhiều đến buồn ngủ rồi, nơi này là Đông cung, đại ca, đệ có thể ngủ bên cạnh huynh không? Đệ mệt mỏi quá, bị mỗi một việc huynh làm khiến cho mệt mỏi! Gió thu lạnh ghê người, ánh trăng cô độc, Lý Thế Dân ta chỉ muốn một đời cùng huynh song hành, đại ca, huynh rốt cuộc có biết hay không? Đệ đã từng nghĩ huynh minh bạch, đệ đã từng nghĩ huynh thấu hiểu, thế nhưng hiện tại huynh lại xây nên rào cản lớn như vậy chắn trước mắt chúng ta. Huynh muốn thế nào? Trong lòng huynh chỉ có giang sơn cùng hoàng quyền thôi sao? Vậy còn đệ, huynh quẳng đệ ở chỗ nào rồi?
Máu thật tanh, phun lên áo, trong nháy mắt ý thức trở nên chập chờn: Ca ca, huynh muốn cái gì? Tính mạng của ta có thể thỏa mãn dục vọng của huynh, có thể cho huynh hạnh phúc không? Nếu như có thể, ta liền cho huynh.
“Tần Vương!!!” Một tiếng hét kinh hãi chấn động toàn bộ Nam Duyệt Các, La Thành bước vội đến, vươn tay đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của Lý Thế Dân. Nhìn máu tươi nhuốm đỏ vạt áo, cảm giác được người trong lòng đã dần trở nên vô lực, cậu ngẩng đầu, nhìn cặp con ngươi trong như nước kia, nảy sinh xung động muốn giết người.
Chú thích:
Tôn Tư Mạc (541 – 682): được người đời tôn xưng là Dược Vương và Tôn Thiên Y, là một thầy thuốc nổi danh thời Tùy Đường. Ông cũng là người áp dụng khí công trong thuật dưỡng sinh. Tôn Tư Mạc sinh ra dưới triều Tây Ngụy. Tương truyền ông sống đến 141 tuổi mới tạ thế. Ông là người tinh thông kinh sử và học thuyết của cả trăm trường phái. Tôn Tư Mạc đã nổi tiếng trước khi triều đại nhà Đường bắt đầu, nhưng dưới triều Tùy và Đường đều từ chối không ra làm quan. Đường Thái Tông Lý Thế Dân từng tự mình lên núi viếng thăm ông. Ông đã tổng kết các kinh nghiệm bắt mạch chữa bệnh và các lý thuyết y học, biên soạn thành 2 bộ sách lớn về y thuật, gọi là “Thiên Kim Yếu Phương” (Phương thuốc cần thiết đáng giá ngàn lượng vàng), và “Thiên Kim Dực Phương” (Phương thuốc bổ túc đáng giá ngàn lượng vàng). Cả đời, Tôn Tư Mạc biên soạn hơn 80 quyển sách. Ngoại trừ hai bộ sách “Thiên Kim Yếu Phương” và “Thiên Kim Dực Phương” kể trên, ông còn sọan thảo “Lão Tử chú” (chú thích của Lão Tử), “Trang Tử chú” (chú thích của Trang Tử), “Chẩm trung tố thư” (Sách gối đầu giường), “Hội tam giáo luận”, ba quyển “Phúc Lộc luận”, một quyển “Nhiếp sinh chân lục” (Lời khuyên về cách bảo dưỡng sức khoẻ), một quyển “Quy Kinh”, v..v...
Danh sách chương