Cả ngày hôm nay, Lý Thế Dân phải tham gia các loại lễ mừng mà phụ thân an bài, đến nỗi người cũng trở nên cứng đờ, hoàng thân quốc thích cùng quần thần trên dưới thay nhau qua lại. Về lễ nghĩa, hắn phải nể mặt bọn họ, tiếp nhận vô số những tán dương, khen tặng, dù sao, hiện tại cũng là thân vương của cả một quốc gia, đại tướng quân của Đại Đường, hắn không thể giống như thời bé, tùy tiện biến mất nữa, thế nhưng, hắn thật sự muốn những người này lập tức biến mất, để hắn có thể chạy thẳng đến Đông cung tìm đại ca.



Khi còn ở Giới Hưu, biết chuyện đại ca chỉ mang theo vài tướng quân đi vào đại doanh của Đột Quyết, hắn lập tức muốn phát điên lên, biết ánh mắt mình trong lúc ấy có thể giết chết người, bằng không, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng sẽ không bị dọa thành ra như vây, vẫn còn tốt, là một kết cục bình an; khi hắn biết cả đống tướng quân trước mặt cư nhiên bỏ lại đại ca một mình ở bên ngoài, ngay tùy tùng cũng không giữ lại một người, hắn quả thực muốn quẳng toàn bộ quân doanh mà ra ngoài tìm kiếm, thế nhưng, nhìn một phòng quan tướng, hắn biết chỉ có thể an phận ngồi một chỗ chờ tin; khi biết Lục Tuấn đã trở về, đồng thời hộ tống đại ca trở lại Trường An, dù trong lòng có chút ê ẩm thất vọng, hắn cũng không làm gì tiếp nữa, dù sao người cũng an toàn rồi. Thế rồi lúc này hồi kinh, hắn lại nghe tin đại ca bị bệnh, tim hắn thiếu chút ngừng đập luôn. Ánh mắt u ám liên tục nhìn đoàn người trước mặt, thực sự không hiểu mắt mũi họ để đâu, sao không thấy hắn đang ngồi trên đống lửa chứ? Nhìn Tần Vương điện hạ ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, Trưởng Tôn Vô Kỵ hít sâu một hơi, Thái tử à, ngài là bệnh thật hay bệnh giả vậy? Ngài mau mau đến cứu đám người đáng thương vô tội chúng ta đi, nếu không, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị lửa giận của Tần Vương thiêu sống mất.

Vẫn tốt, thời gian không quá dài…

“Thế Dân à…” Lý Uyên kéo nhi tử qua chỗ mình, rõ ràng muốn uống thêm, “Con chinh chiến bên ngoài thật sự là khổ cực, phụ thân cũng biết con là một đứa con ngoan, sẽ không khiến cho phụ thân thất vọng… Như vậy đi, ngày hôm nay con đừng đi đâu cả, ở lại trong cung cùng phụ thân, kể lại cho phụ thân những chuyện xảy ra trên chiến trường, có được không?”

Nghe đến đây, Lý Thế Dân thiếu chút té xỉu, không phải chứ!!!

Trong lòng gấp gáp, nhất thời lại không biết phải từ chối thế nào, hắn chỉ có thể một mực cười ngu.

Cũng may, trên thế giới này vẫn còn người sáng suốt.

Lưu Văn Tĩnh tiến lên khom người, “Bệ hạ, Tần Vương điện hạ chinh chiến mệt nhọc, hiện tại mệt lử rồi, lại bị chư vị đại nhân chuốc không ít rượu, cũng thực sự khổ cực, hơn nữa, thời gian còn dài, điện hạ trở về còn chưa có hồi phủ, sợ rằng Vương phi nhớ mong không ít.”

Nghe vậy, Lý Uyên cười to, “Hay cho ngươi một Lưu Văn Tĩnh, cùng Thế Dân ra ngoài vài ngày mà ngay cả sự tình trong nhà người ta cũng hiểu rõ như vậy rồi!”

Lưu Văn Tĩnh không chút lúng túng, “Làm gì thì trước hết cũng phải làm người, nhị điện hạ trước khi làm Tần Vương của Đại Đường, thì cũng là nhi tử của bệ hạ, là phu quân của Vương phi, tất nhiên…”

“Đi đi đi đi!” Lý Uyên cười lớn, “Nếu trẫm còn tiếp tục giữ Thế Dân lại, không biết ngươi còn nói ra những lý lẽ gì nữa. Cũng tốt, phụ tử chúng ta còn nhiều cơ hội, không cần phải lưu luyến một giờ nửa khắc.” Ông nói xong nhìn về phía Lý Thế Dân, “Hôm nay bận liền một ngày rồi, mau hồi phủ đi!”

Lý Thế Dân mừng đến phát khóc, thật không biết phải cảm tạ lòng tốt của Lưu Văn Tĩnh thế nào!!!

Hắn giả vờ trầm ổn đứng dậy, lễ phép hành lễ từ biệt phụ thân, nói thêm vài câu khách khí, chậm rãi đi ra khỏi điện, sau đó, khi xung quanh không còn bóng người nào nữa, hắn ba chân bốn cẳng chạy thẳng về hướng Đông cung.

Kỳ thực, lúc còn nhỏ hắn chỉ biết, bản thân là người được yêu thương nhất trong cả gia tộc, sự cưng chiều không chút khoa trương, không chút che giấu, thế nhưng, không biết từ lúc nào, hắn lại thầm nghĩ muốn yêu thương một người, khuynh tẫn thiên hạ, phá vỡ tất cả, chỉ để yêu thương người ấy. Học tứ thư, diễn thao lược, khởi binh ở Thái Nguyên, chỉ điểm giang sơn, bao nhiêu ảo mộng tự tay mình thực hiện, biết con đường phía trước còn đầy chông gai, biết bản thân sắp phải hoàn thành hoài bão lớn lao, sự nghiệp vĩ đại, thế nhưng, thứ hắn muốn nhất, lại vẫn là trái tim ôn nhu của người kia.

Ngày đó, mỗi khi hắn nghịch ngợm không lường hậu quả, mỗi khi hắn chạy qua chạy lại không kiêng kỵ ai, đại ca luôn che chở cho hắn trước cơn thịnh nộ của mẫu thân, “Thế Dân còn nhỏ, chỉ là nghịch ngợm một chút, không có việc gì đâu.” Sau đó y sẽ quay lại trừng mắt nhìn hắn, “Thế Dân, nghe lời.”

Có người nói, Tần Vương Đại Đường trầm ổn quyết đoán, ý chí cứng như sắt thép, thế nhưng, bọn họ không biết, đôi mắt mềm mỏng như nước ấy lại có thể nghiền nát cả sắt thép chỉ trong một cái chớp mắt, khiến hắn không thể không ngoan ngoãn cúi đầu.

Chạy vào Đông cung, hắn không chút nào che giấu sự cấp thiết của mình, mặc kệ trong mắt người khác đã trở thành cái dạng gì, hắn không muốn quan tâm nữa.

Cho dù Lục Tuấn đứng ở trước cửa nói với hắn, điện hạ đã an giấc rồi, hắn cũng mặc kệ, tên tiểu tử này lúc nào cũng lải nhải như vậy, cho nên khi Lục Tuấn còn chưa nói xong, hắn đã đẩy cửa đi vào trong.



Nhiều ngày không thấy y, khó nén nỗi nhớ trong lòng, nhưng trong nháy máy đối mặt với người kia, lòng hắn lại dâng lên một nỗi sợ hãi không sao hiểu được.

Hắn vươn tay, hết sức nhẹ nhàng mà ôm lấy toàn bộ thân thể người đang nằm trên giường, biết như vậy sẽ khiến y tỉnh giấc, nhưng hắn vẫn không nhịn được, bởi vì, trong chớp mắt này, lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi, rằng người trước mắt rất nhanh sẽ biến vào trong gió, cho nên hắn phải ôm chặt lấy y, như vậy sẽ an toàn nhất.

“Thế Dân?” Lý Kiến Thành vừa tỉnh dậy đã thấy khuôn mặt anh tuấn của nhị đệ, lòng có chút kinh ngạc, kích động, cũng có chút… không biết phải làm sao.

Bộ dáng tươi cười lúc này của Lý Thế Dân mà để cho thủ hạ của hắn nhìn thấy, thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức không nhỏ, ôn nhu như vậy, dụng tình như vậy, động nhân như vậy, thở dài, Tần Vương anh minh thần võ của Đại Đường, hết rồi.

“Đánh thức huynh rồi.” Ngữ khí ôn nhu, lại không có chút áy náy.

Lý Kiến Thành phát hiện đúng là cả người mình đã nằm gọn trong ngực nhị đệ rồi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt người nọ, y nên nói cái gì bây giờ? Không biết. Trong tâm, đã quá đau, lời, cũng không nói được.

Bên ngoài có thanh âm rất nhỏ truyền đến, là tiếng cành cây nhẹ nhàng xào xạc, trong phòng vẫn không ai lên tiếng, dường như trong lúc này bất luận ngôn ngữ nào cũng là dư thừa.

Cảm giác được cả người ca ca rất nóng, hắn biết ca ca thật sự ốm rồi, cho nên, Lý Thế Dân chỉ nhẹ nhàng mà hôn, mỗi một phân một tấc đều không muốn buông tha, muốn đem toàn bộ tưởng niệm bấy lâu hóa thành tiếp xúc da thịt. Thật muốn cứ mãi như vậy, mặc kệ thế giới bên ngoài, tuy rằng biết rõ bản thân không thể nào vứt bỏ hành trình sơn hà vạn lý, nhưng lúc này, hắn lại nghĩ, cứ đông cứng như vậy, lại có bao nhiêu tốt đẹp.

Lý Kiến Thành mấy lần muốn đẩy kẻ tham lam đang rút lấy từng tia hô hấp của mình ra, nhưng mỗi lần như vậy tâm niệm lại dao động, cuối cùng vẫn không dứt khoát được. Y biết rõ, cứ như vậy chỉ càng làm cho họ thống khổ cùng đau nhức, nhưng y không cam lòng, khẽ cắn môi dưới, cố gắng khiến bản thân thanh tỉnh. Chiến tranh, ngày mai sẽ phải bắt đầu, ngày hôm nay, cứ như vậy được rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện