Editor: Đông Vân Triều

Chung Ly uyển Đại thiếu gia cảm thấy, cuộc sống của hắn đột nhiên biến đổi nghiêng trời lệch đất là vào cái ngày có một người đàn ông lạ đẫm máu nhào vào phòng hắn.

Trước đó, hắn chỉ là một tiểu thiếu gia của một tiểu môn hộ không có danh tiếng gì, không đến mức chúng tinh phủng nguyệt[1], là áo cơm không lo thôi.

[1] Chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.

Nhị đệ khi còn bé chẳng biết tại sao lại phải xa nhà, sáu, bảy năm sau mới trở về. Năm đầu tiên Nhị đệ trở về, phụ thân tự nhiên lại lên núi ẩn cư một mình, nói là tị thế thanh tu[2]. Lúc đầu hắn thường xuyên tới thăm viếng cho trọn đạo làm con, phụ thân chỉ thờ ơ lấp lửng cho qua, càng về sau càng sử dụng nhiều ngôn từ ác độc, xỉa xói hắn bớt quấy rầy ông đi, còn đóng cửa không tiếp.

[2] Tị thế thanh tu: rời bỏ hồng trần để tu tâm dưỡng tính.

Mũi Đại thiếu gia hôn cửa mấy lần, dần dần hắn cũng biết điều không đến nữa. Vào những ngày lễ tết, hắn chỉ phái người đưa chút quà sang, đều như đá chìm đáy biển, không được hồi âm.

Mà Nhị đệ Chung Ly Tử Tức của hắn, từ lúc về nhà đã đổi tính, cả ngày u ám không vui, khoá mình trong phòng không chịu gặp hắn. Đại thiếu gia đứng ngoài cửa trông ngóng y, thử cùng y giao lưu tâm tình, nhưng người sau cửa một mực kiệm lời không đáp, dần dà, tâm cũng lạnh.

Hai cánh cửa khép chặt từ chối loài người, nhưng vẫn lọt ra mùi thuốc nồng nặc và mùi máu tanh ngòm không rõ nguyên do, đứng thật xa cũng có thể ngửi thấy. Hạ nhân trong nhà nhao nhao truyền nhau nói Nhị thiếu gia trúng tà, say mê tà pháp, sau nửa đêm còn có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào thê lương.

Đại thiếu gia mỗi lần gặp phải, đều muốn hung hăng dạy bảo họ. Nhưng một đêm trời trong, hắn bị mất ngủ, vô ý đi dạo tới ngoài viện của đệ đệ Tử Tức, quả thực nghe được có người đang thống khổ rên rỉ. Hắn toan tới gần xác nhận thực hư, liền bị một thiếu niên áo đen túm cổ áo xách ra.

Thiếu niên kia che nửa khuôn mặt, không rõ tướng mạo, chỉ cảm thấy mặt mày hắn ôn nhu, như hoa đào trên tuyết. Hắn nhẹ nhàng cảnh cáo mình, đừng có tới gần viện, sau đó quay người đi mất.

Trước lúc đó, mỗi lần Chung Ly Tử Hư muốn gặp đệ đệ đều là người này ra mặt ngăn cản, biết hắn là người duy nhất có tư cách ra vào viện y. Tử Hư ngơ ngác nhìn hắn đường hoàng trở về phòng đệ đệ, hơi hâm mộ, cũng không che giấu nổi chua sót.

Nhị thiếu gia Chung Ly Tử Tức khó ở nửa năm, cuối cùng bước ra khỏi căn phòng đầy cấm đoán và đồn đại của mình.

Đại thiếu gia biết được tin này thì mừng muốn chết, đệ đệ mười năm không gặp, có biết bao nhiêu chuyện phải nói, cũng có vô số câu hỏi nhờ y trả lời, hoan hỉ nhảy chân sáo đi gặp y.

Nhưng Nhị thiếu gia còn đâu bộ dáng mềm mại hay lẽo đẽo theo hắn khi còn bé, lạnh lùng ngồi ở nơi cách hắn mấy trượng. Phàm là hắn tiến lên một bước để nói chuyện đều bị thị vệ tên Dạ Quân kia cản lại.

Đại thiếu gia tự an ủi mình, mười năm không gặp, đệ đệ có hơi xa cách chút xíu, dằn lòng đừng để ý. Nhưng chính mình mới ngồi một lát, Nhị thiếu gia bèn phờ phạc mà nói: "Ca, ta mệt."

Không ngờ là lệnh tiễn khách.

Hắn trước sau tổng cộng mới nói được ba câu, ngoài ngồi thì chưa làm ra hành động gì khiến người phản cảm. Là y bài xích, là y chối bỏ.

Đại thiếu gia ngẩn người, đành phải thuận thế nói vài lời khách sáo: "Vậy đệ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta lại..."

Nhưng căn bản chẳng ai ngồi lại thêm một giây, nói được một nửa, Dạ Quân đã nhanh như chớp ôm Nhị thiếu gia vào sau rèm che.

Hắn mới giật mình, không biết tại sao, từng người bước ra phòng, bước ra khỏi cuộc đời hắn, để hắn một mình.

Từ đó hắn bèn bỏ ý nghĩ đi tìm đệ đệ chơi, tự nhiên không tài nào biết được, lúc Chung Ly Tử Tức được ôm đi, y đã run đến mức không thể đứng thẳng, sống lưng toàn là mồ hôi lạnh, trọng lượng cơ thể đè hết lên người Dạ Quân.

Vừa vào phòng, Dạ Quân dứt khoát bế y thành công túa. Nhị thiếu gia thở hổn hển cố gắng bình phục nhịp tim, nửa ngày mới có sức hỏi: "Ta mới đó... không có sơ hở gì phải không?"

"Ừ." Dạ Quân nhìn sắc mặt y trắng bệch, nhịn không được nói, "Cổ độc của thiếu gia hôm nay mới trừ tận gốc, đương lúc nguyên khí tổn hao nhiều, cần nằm tu dưỡng cũng, sao phải nóng lòng nhất thời gắng gượng chống đỡ diễn vai một người khoẻ mạnh bình thường?"

"Ca ta đã chờ ta nửa năm rồi. Ta nhớ y nguyên lần trước hắn còn khóc nức nở hỏi ta vì sao không chịu gặp hắn, ngươi... ngươi không biết trong lòng ta có bao nhiêu khổ sở đâu." Y đã chẳng còn sức để mở mắt, giọng nhỏ dần, "Huống chi... ta cũng nhớ hắn."

Khí tức của Nhị thiếu gia càng ngày càng yếu, như đã lâm vào hôn mê.

Dạ Quân rất rõ ràng, lòng người là thứ đồ chơi mẫn cảm và yếu ớt cỡ nào.

Mặc cho Nhị thiếu gia cố gắng như thế nào, vẫn chẳng vớt vát được gì.

Từ đó Đại thiếu gia ép mình không được quan tâm tới người em trai này nữa, rất ít khi đến thăm, trừ phi Nhị thiếu gia chủ động thiết yến chiêu đãi, hắn cũng tự biết thân biết phận, vịn vào cấp bậc lễ nghĩa để tránh quấy rầy.

Mà từ khi Nhị thiếu gia chưởng quản gia nghiệp, vốn Chung Ly uyển chỉ là một gia đình nhỏ khá giả, không biết vì sao lại vọt thẳng tới mây xanh, sản nghiệp các nơi càng làm càng lớn, hắc bạch hai giới đều kính sợ có thừa, dần dà trở thành thế gia đứng đầu Trung Nguyên.

Sau đó mấy năm, Đại thiếu gia vốn chỉ lo ôn nhu hương, tầm hoa vấn liễu, lại càng được đà mà chơi tới bến.

Hắn càng ngày càng thích lang chạ nơi phố xá sầm uất, càng không muốn về ngôi nhà đã chẳng còn thân thuộc.

Tuy có hơi tịch mịch, nhưng hắn vẫn luôn không buồn không lo, cuộc sống đàng điếm xa hoa như vậy, bởi nam nhân trọng thương kia mà tuyên cáo kết thúc.

Dáng dấp nam nhân kia thuộc loại phổ biến, chỉ cần thả vào đám đông là coi như mất hút tìm không nổi, giữa đống quần áo lam lũ tả tơi phơi ra da thịt trần trụi những vết đòn roi cắt xéo, gã quỳ gối trong vũng máu, khàn khàn khẩn cầu: "Cầu Đại thiếu gia cứu ta một mạng."

Ngoài cửa sổ lấp ló tiếng người hô bắt hô giết, Đại thiếu gia bày tot nghi hoặc: "Ngươi là ai?"

Nam nhân trả lời: "Dạ Ẩn."

Đại thiếu gia dường như hiểu rõ: "A, phải Dạ Ẩn vụ tôn mới chọn ra từ bốn năm trước không?"

Nam nhân lắc đầu: "Ta không phải người đó, tên kia năm trước đã bị xử tử. Dựa theo bảng thành tích, người năm ngoái cũng bị xử tử. Đến lượt ta, đã Dạ Ẩn kế thừa thứ ba rồi."

Đại thiếu gia hơi giật mình. Hắn nghe nói qua "Dạ Quân ngự đế" và "Dạ Ẩn sương mù tôn" đều nghe lệnh Nhị đệ, nhưng lại không biết Dạ Ẩn đã thay những ba người.

Nam nhân tiếp tục nói: "Dạ Ẩn là kẻ am hiểu ẩn nấp nhất trong thiên hạ, chỉ truy tung báo tin, không tham dự chiến đấu. Cho nên gần như không có khả năng chết bởi chiến sự, trừ khi chủ nhân nổi lòng nghi ngờ, giết người diệt khẩu. Hai Dạ Ẩn trước đã có kết cục như thế, trước khi đến ta chỉ lo lắng xảy ra chuyện, cho nên luôn luôn đề phòng. Không ngờ muôn vàn cẩn thận, cũng vì lần làm nhiệm vụ trước gặp mưa rào khiến chậm trễ nửa ngày, không về báo cáo đúng giờ, lòng Nhị thiếu gia đã sinh nghi, hạ lệnh giết ta."

Đại thiếu gia xưa nay không có hứng thú với gió tanh mưa máu lục đục chốn giang hồ, nghe mấy cái đấy còn không bằng chạy đi đùa với mấy cô nương gặng hỏi xem hôm nay các nàng mặc nội y màu gì, hắn thờ ơ nói: "Sao ta phải cứu ngươi?"

"Ta biết một số tin tức tuyệt đối làm ngài hài lòng." Nam nhân cứng mỏ, kiên định nói, "Cô nương Ngọc Sơ và cô nương Tiểu Hải ở Kha An cư, hai chị em Đoàn Khanh, Đoàn Nhiên ở Câu Lan phường... Những người mất tích này ta đều biết rõ."

Đại thiếu gia kinh ngạc thốt lên: "Ta nghe tỷ muội các nàng nói, các nàng đều được chuộc thân hoàn lương rồi mà..."

"Là tất cả biến mất, biến mất mà không để lại bất cứ dấu vết gì, chẳng nhẽ trước giờ ngài không nghi ngờ gì à?" Dạ Ẩn bất đắc dĩ thở dài, quỳ lạy trên đất, "Toàn bộ Chung Ly uyển, chỉ có nơi ở của Đại thiếu gia ngài là không bị Nhị thiếu gia cho người giám thị. Chỉ cần Đại thiếu gia nói một câu, Nhị thiếu gia tuyệt đối không nghi ngờ."

Đại thiếu gia đương nhiên không tin, đệ đệ thông minh như nào hắn biết chứ, làm sao chỉ một câu qua loa mà lừa được.

Nhưng hắn nghe theo mở miệng nói, kẻ đuổi bắt thế mà không chút do dự đồng loạt rời đi.

Coi như Dạ Ẩn cực kỳ may mắn. Trong khoảng thời gian này tâm phúc bên người Nhị thiếu gia, kể cả Dạ Quân, đều đang bôn ba bên ngoài, để một con tép nhỏ lọt lưới.

Mà những thủ vệ - người trực tiếp gây ra đại họa sợ Nhị thiếu gia giận chó đánh mèo, cứ thế bưng bít giấu đi.

Đại thiếu gia ngày đó bị ép phải biết những chuyện mà người kia dù có sức cùng lực kiệt, da tróc thịt bong cũng không muốn để hắn biết.

Hắn ôm hy vọng nhỏ nhoi đi tìm những tiên nữ tỷ tỷ đã từng cùng vui một đêm, chỉ gặp được một ngôi rồi một ngôi mộ hoang vu không bia đá.

Hắn vốn tưởng rằng các nàng đều trời sinh may mắn, cuộc đời sau sẽ hoàn lương tốt đẹp, hoá ra từng người một nối đuôi nhau bị dìm xuống hoàng tuyền.

Hắn thích những cô nương này, bởi xuất thân nghèo hèn của họ, từng nềm hết gian truân lại không kiêu ngạo không tự ti, cứng cỏi thẳng tắp sinh trưởng trong nước bùn. Các nàng vốn đang từng bước một nghênh đón ánh nắng rực rỡ của vầng thái dương, lại bị mình liên luỵ không minh bạch, cuối cùng phơi thây chốn rừng hoang, không ai biết, không ai hay.

Hắn còn biết, phụ thân căn bản không có tự nguyện thanh tu, mà là bị ép giam lỏng ở đạo quán, nhất cử nhất động đều bị giám sát, tất cả chỉ có thể thuận ý Nhị thiếu gia.

Vào các ngày lễ, nhận được những món quà đắt giá hắn gửi, phụ thân chỉ có thể liếc nhìn, ngay cả khóc cũng không dám phát ra tiếng.

Sau đó đệ đệ hắn mở tiệc, Đại thiếu gia mới nhìn thấy điên cuồng dưới đáy mắt tỉnh táo của y.

Đại thiếu gia ăn không biết vị, ngửi không biết mùi, như ngồi bàn chông, nhớ tới những ngôi mộ rải rác chốn rừng hoang sương muối, chỉ cảm thấy không rét mà run.

Hắn dần dần không dám qua đêm nơi trăng gió nữa, chỉ dám nghe hát ở nhạc phường.

Hắn sợ Nhị thiếu gia phát hiện ra, bèn viện lý do nỗi lòng đang tương tư một nhạc sĩ, nhìn những dung chi tục phấn khác không lọt mắt nữa.

Thời đó ở Diệp phường có một tân tú thanh danh vang dội tên là Nguyệt Thường Sênh, một khúc "Ba dịp Dương Quan"[3] danh chấn bát phương. Đại thiếu gia khi đó gần như sụp đổ, lười nghĩ, coi như đương nhiên mà chụp mũ lên đầu y.

[3] Ba dịp Dương Quan: Vua Đường Huyền Tông lấy bài thơ "Đưa Nguyên Nhị đi sứ An Tây" của Vương Duy đưa vào Nhạc phủ phổ thành bài hát, dùng để hát khi tiễn biệt nhau.

Toàn thành điên cuồng truyền nhau Chung Ly uyển Đại thiếu gia si mê Nguyệt Thường Sênh, kỳ thật Đại thiếu gia còn chẳng biết Nguyệt Thường Sênh trông ra làm sao.

———

Má Mười có lời muốn nói (hơi nhiều):

Kết thúc phiên ngoại về Nhị thiếu gia, tôi định quay về viết câu chuyện Đàm Quải, nhưng Đại thiếu gia lại có hố chưa lấp, đó chính là Nhị thiếu gia làm việc kín kẽ một giọt nước không lọt mà Đại thiếu gia vẫn phát hiện ra, nên tôi muốn viết cái này trước.

Kết quả viết một lúc vẫn chưa hết ý!! Hai ngàn chữ căn bản viết không đủ!! A a!! Không còn cách nào khác phải thêm một chương nữa thuii!!

PS: Ban đầu lượt VOTE rất ổn, về sau bị vượt qua, nhất định là do tôi DROP mười ngày!! Đều tại tôi không cố phun chương mới!! Phế Mười!! A!! Gà cay Mười ô ô ô!!

Tôi không thể cứ phế vật như vậy được, cố gắng hàng ngày QAQ, các thiên thần nhỏ nhóm đừng ngừng VOTE cho tôi nhaa!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện