Editor: Đông Vân Triều
[1] Tên chương do EDITOR tự đặt.
Từ đây ngọc lâu thứ nhất của Thập nhị ngọc lâu Diệp phường không người thăm hỏi.
Nhạc công Nguyệt Thường Sênh của Diệp phường cũng lâu chưa lên đài, từ từ suy thoái. Diệp phường vắng mợ chợ vẫn đông, người cũ đi thì có người mới thay thế, không khác nhiều cho lắm
Mà Chung Ly uyển thỉnh thoảng lại nhận được thư từ Diệp phường gửi tới, tất cả đều bị đốt quách cho xong.
Hai mươi lăm năm nằm gai nếm mật, Thái Hành giản dưới trướng Hoành Liên ở núi Bắc Mang phục kích Chung Ly uyển Nhị thiếu gia, ám sát thất bại, chết hết.
Bảy mươi sáu người tham dự, toàn đầu mình hai nơi, không một ai may mắn thoát khỏi.
Vào một đêm mưa tuyết gió lạnh, thư đồng Nguyệt Trù của Diệp phường lại tới cửa lớn Chung Ly uyển, mang theo thiệp mời của chủ nhân nhà mình, muốn mời một chén.
Hắn gặp thiệp mời kiểu này không phải lần đầu tiên. Đại thiếu gia không chút nghĩ ngợi, trước sau như một quả quyết từ chối.
Nguyệt Trù đã thành thói quen, không dây dưa lằng nhằng, lên kiệu đi về.
Đại thiếu gia nhìn nét mực thanh mảnh trên bức thiệp mà xuất thần thật lâu, giơ tay để một góc bên ánh nến, ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt bằng sạch.
Thư mang theo ít chuyện hàng ngày vụn vặt, có bờ sông Mai cũng có rượu mới, không ngắn gọn súc tích giống thiệp mời bình thường, như đã sớm đoán được người nhận sẽ cô phụ, chỉ muốn nói ít chuyện phiếm.
Phí công vô ích, vậy mà y đã giằng co một năm.
Ánh nến lay lắt, cửa sổ bị người khẽ đẩy, gió buốt được nước tràn vào.
"Đại thiếu gia, Dạ Quân ra tay." Một nam nhân giọng trầm mang theo sương tuyết, báo cáo ngắn gọn, "Là "Một ngày sau thu" của Thái Hành giản, Nguyệt Thường Sênh sẽ chết vào giờ Thân ngày mai."
Chung Ly Tử Hư nghe được thì ngẩn ngơ, một lúc sau mới hoảng hốt đẩy cửa ra ngoài.
Là một năm đại tuyết phong lộ, liên miên mấy ngày. Chim muông vắng bóng, đất trời tăm tối, sơn thủy một màu, chỉ có đoạn đê dài, giữa hồ và trong đình là sạch tuyết, đơn độc mang sắc màu của riêng mình.
Nguyệt Thường Sênh ôm lấy áo ngoài dày nặng, ngồi ngay ngắn trong đình thưởng tuyết. Nguyệt Trù ở bên thêm củi vào lò lửa, là sắc đỏ duy nhất nổi bật giữa đất trời, sôi nổi soi bóng vào mặt hồ.
Đang hâm nóng rượu, bỗng nghe thấy tiếng sáo du dương, là vài câu trong "Khúc thanh bình".
"Không giữ được người, không giữ thuyền.
Mái chèo gạt nước, chẳng còn duyên.
Bến đò liễu rủ, cành xa lá.
Tình qua thư gửi, lắm truân chuyên."[2]
[2] Bản dịch thơ của Đông Vân Triều.
Một khúc kết thúc, vắng vẻ không tiếng động.
Đại thiếu gia thu sáo trúc, sắc mặt trắng bệch.
—— Dạ Ẩn không xuất hiện.
Khúc này là ám hiệu của riêng hắn và Dạ Ẩn. Dạ Ẩn không đáp lại, có nghĩa là tay chân Nhị thiếu gia đang giám thị gần trong gang tấc, không thể hiện thân.
Nguyệt Thường Sênh gặp lại hắn sau một năm, vẫn lễ phép, đạm nhiên mà cười.
Trong đình bày hai tấm đệm, trên bàn gỗ có đầy đủ hai chén hai đôi đũa. Có một bên sạch sẽ không dùng, hiển nhiên là vì khách mà chuẩn bị.
Đại thiếu gia động lòng: "Ngươi đang đợi ta?"
Nguyệt Thường Sênh gật đầu.
Đại thiếu gia: "Ngươi biết hôm nay ta sẽ tới?"
"Không biết." Nguyệt Thường Sênh nói, "Nhưng lần này cũng chuẩn bị thế thôi."
Đại thiếu gia cứng họng.
Nguyệt Thường Sênh không hề nề hà việc này, vừa không chất vấn trách cứ, cũng không hàn huyên khách sáo, chỉ đơn giản như đang mời bạn bè du hồ.
Đại thiếu gia mấy lần muốn nói lại thôi, áp xuống đầy bụng đau đớn mà lên thuyền.
Nguyệt Thường Sênh ngồi bên mạn thuyền, bạch y trắng xóa, da như hàn lộ, gió thổi tung bay, như thể sắp dung nhập vào trong tuyết.
Đại thiếu gia ngơ ngác nhìn y, một nhân vật như trích tiên trên Trời, ngày mai sẽ hóa thành một nắm cát vàng, rõ ràng cảm xúc trăm mối ngổn ngang, lại không thể nào giãi bày.
"Ngươi hôm nay ngoan nha." Thuyền đơn trôi đến giữa hồ, Nguyệt Thường Sênh không nhìn mây trong nước nữa, đạm nhiên nói, "Vậy là ta sống không được bao lâu nữa rồi."
Chung Ly Tử Hư nghe vậy cả kinh.
Nguyệt Thường Sênh: "Đại thiếu gia cứ yên tâm đi. Mặt hồ trống rỗng, không còn chỗ ẩn thân, kẻ ám sát thần kỳ nào có thể đến chứ, mà ngươi, lại đến gặp ta."
Đại thiếu gia: "Ngươi... Ngươi biết hết rồi?"
"Sao nào? Phàm phu tục tử như ta, há có thể liệu sự như thần. Nhưng ngươi xem cái nết diễn xuất của ngươi đi, diễn tốt đến mức người qua đường cũng đoán được tám, chín phần mười."
Đại thiếu gia thở dài, trầm mặc không lên tiếng.
"Ngươi nha, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Nguyệt Thường Sênh đứng dậy đặt vào tay hắn một lò sưởi nạm vàng, "Ta sống sờ sờ mời ngươi thì ngươi vùng vằng không gặp, một hai phải thấy ta nửa sống nửa chết mới chịu nhìn."
Đại thiếu gia nhất thời nghẹn lời, lẩm bẩm: "... Xin lỗi. Sớm biết có ngày hôm nay, ta..."
Nguyệt Thường Sênh thản nhiên hỏi: "A? Bây giờ biết hối hận rồi?"
Đại thiếu gia cúi đầu, ảm đạm gật đầu nói: "Ta không nên bắt ngươi làm bình phong, liên lụy ngươi, khiến ngươi mất mạng."
"Sai rồi." Nguyệt Thường Sênh lắc đầu, "Nghĩ lại đi."
Đại thiếu gia ngơ ngác nhìn y, không hiểu ý. Cẩn thận suy nghĩ lại vẫn không thấy có manh mối gì, hắn chỉ lắc đầu.
Nguyệt Thường Sênh cúi đầu nhìn ảnh ngược giữa hồ, nghiêm nghị nói: "Ta chết là chuyện đương nhiên, nhưng nếu không phải ngươi cứ tránh ta như hồng thủy mãnh thú, ta sẽ có ít nhiều một năm vui vẻ nữa."
Lòng Đại thiếu gia chấn động mạnh.
ĐI qua bao nhiêu bụi hoa, đối với hắn, chỉ một chữ "yêu" thôi mà, sao có thể đánh đồng với tính mạng?
"Ngươi rõ là tục nhân nơi hồng trần hiểu ngọn ngành thế sự, hà tất phải miễn cưỡng chính mình xuất thế." Nguyệt Thường Sênh nói tiếp, "Nếu ngày sau ngươi có người trong lòng, đừng như ta mà lướt qua nhau."
Y ngồi thẳng lưng giữa mênh mông thiên địa, không hề thê lương.
"Ta vừa mới nghe khúc Thanh Bình của ngươi." Y bảo, "Trình thổi sáo của ngươi đúng là thấp kém, không bằng để ta dạy cho ngươi đi."
- ----
Một đêm phong sương, sắc trời hửng sáng, Nguyệt Thường Sênh đưa hắn trở về bờ.
"Cho ngươi ô với áo choàng này."
Đại thiếu gia khi tới vội vàng, một thân áo đơn bạc, sớm đã bị lạnh đến xanh tím, vẫn mạnh miệng cự tuyệt.
"Ta đã là người sắp chết, cảm lạnh hay không chẳng có ý nghĩa gì?" Nguyệt Thường Sênh cầm áo choàng khoác lên người hắn, cẩn thận dém lại vạt áo trước ngực hắn, nhẹ giọng nói, "Người chết đi xa, người sống thì vẫn phải sống. Ngươi và ta, một người bị nhiễm lạnh và một người sắp chết, không biết ai đáng thương hơn ai đâu."
Nguyệt Thường Sênh nhét ô vào lòng bàn tay hắn, lưu lại nhiệt độ trên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn, Đại thiếu gia hoảng hốt, hóa ra thế gian vẫn còn loại ấm áp trực tiếp như này.
"Đi thôi. Đừng quay đầu lại."
Nguyệt Thường Sênh thu tay, ấm áp lướt qua, kết thành băng tuyết.
Hắn xoay người đi về phía trời đất mịt mùng vô biên, phong sương bạo tuyết đón đầu áp xuống.
Người phía sau vẫn dừng chân tại chỗ, càng lúc càng xa, dung nhập vào mênh mông thiên địa.
Không còn nhìn thấy nữa.
"Không cần áy náy." Y nói, "Nếu ngươi từ đầu đến cuối chưa bao giờ thích ta, thật không thể tốt hơn."
———
Đông Vân Triều: Các cô có muốn tán dương tài làm thơ con cóc của tôi không??:))) Lần đầu cũng là lần cuối, moẹ, làm xong muốn bứt hết lông đầu.
[1] Tên chương do EDITOR tự đặt.
Từ đây ngọc lâu thứ nhất của Thập nhị ngọc lâu Diệp phường không người thăm hỏi.
Nhạc công Nguyệt Thường Sênh của Diệp phường cũng lâu chưa lên đài, từ từ suy thoái. Diệp phường vắng mợ chợ vẫn đông, người cũ đi thì có người mới thay thế, không khác nhiều cho lắm
Mà Chung Ly uyển thỉnh thoảng lại nhận được thư từ Diệp phường gửi tới, tất cả đều bị đốt quách cho xong.
Hai mươi lăm năm nằm gai nếm mật, Thái Hành giản dưới trướng Hoành Liên ở núi Bắc Mang phục kích Chung Ly uyển Nhị thiếu gia, ám sát thất bại, chết hết.
Bảy mươi sáu người tham dự, toàn đầu mình hai nơi, không một ai may mắn thoát khỏi.
Vào một đêm mưa tuyết gió lạnh, thư đồng Nguyệt Trù của Diệp phường lại tới cửa lớn Chung Ly uyển, mang theo thiệp mời của chủ nhân nhà mình, muốn mời một chén.
Hắn gặp thiệp mời kiểu này không phải lần đầu tiên. Đại thiếu gia không chút nghĩ ngợi, trước sau như một quả quyết từ chối.
Nguyệt Trù đã thành thói quen, không dây dưa lằng nhằng, lên kiệu đi về.
Đại thiếu gia nhìn nét mực thanh mảnh trên bức thiệp mà xuất thần thật lâu, giơ tay để một góc bên ánh nến, ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt bằng sạch.
Thư mang theo ít chuyện hàng ngày vụn vặt, có bờ sông Mai cũng có rượu mới, không ngắn gọn súc tích giống thiệp mời bình thường, như đã sớm đoán được người nhận sẽ cô phụ, chỉ muốn nói ít chuyện phiếm.
Phí công vô ích, vậy mà y đã giằng co một năm.
Ánh nến lay lắt, cửa sổ bị người khẽ đẩy, gió buốt được nước tràn vào.
"Đại thiếu gia, Dạ Quân ra tay." Một nam nhân giọng trầm mang theo sương tuyết, báo cáo ngắn gọn, "Là "Một ngày sau thu" của Thái Hành giản, Nguyệt Thường Sênh sẽ chết vào giờ Thân ngày mai."
Chung Ly Tử Hư nghe được thì ngẩn ngơ, một lúc sau mới hoảng hốt đẩy cửa ra ngoài.
Là một năm đại tuyết phong lộ, liên miên mấy ngày. Chim muông vắng bóng, đất trời tăm tối, sơn thủy một màu, chỉ có đoạn đê dài, giữa hồ và trong đình là sạch tuyết, đơn độc mang sắc màu của riêng mình.
Nguyệt Thường Sênh ôm lấy áo ngoài dày nặng, ngồi ngay ngắn trong đình thưởng tuyết. Nguyệt Trù ở bên thêm củi vào lò lửa, là sắc đỏ duy nhất nổi bật giữa đất trời, sôi nổi soi bóng vào mặt hồ.
Đang hâm nóng rượu, bỗng nghe thấy tiếng sáo du dương, là vài câu trong "Khúc thanh bình".
"Không giữ được người, không giữ thuyền.
Mái chèo gạt nước, chẳng còn duyên.
Bến đò liễu rủ, cành xa lá.
Tình qua thư gửi, lắm truân chuyên."[2]
[2] Bản dịch thơ của Đông Vân Triều.
Một khúc kết thúc, vắng vẻ không tiếng động.
Đại thiếu gia thu sáo trúc, sắc mặt trắng bệch.
—— Dạ Ẩn không xuất hiện.
Khúc này là ám hiệu của riêng hắn và Dạ Ẩn. Dạ Ẩn không đáp lại, có nghĩa là tay chân Nhị thiếu gia đang giám thị gần trong gang tấc, không thể hiện thân.
Nguyệt Thường Sênh gặp lại hắn sau một năm, vẫn lễ phép, đạm nhiên mà cười.
Trong đình bày hai tấm đệm, trên bàn gỗ có đầy đủ hai chén hai đôi đũa. Có một bên sạch sẽ không dùng, hiển nhiên là vì khách mà chuẩn bị.
Đại thiếu gia động lòng: "Ngươi đang đợi ta?"
Nguyệt Thường Sênh gật đầu.
Đại thiếu gia: "Ngươi biết hôm nay ta sẽ tới?"
"Không biết." Nguyệt Thường Sênh nói, "Nhưng lần này cũng chuẩn bị thế thôi."
Đại thiếu gia cứng họng.
Nguyệt Thường Sênh không hề nề hà việc này, vừa không chất vấn trách cứ, cũng không hàn huyên khách sáo, chỉ đơn giản như đang mời bạn bè du hồ.
Đại thiếu gia mấy lần muốn nói lại thôi, áp xuống đầy bụng đau đớn mà lên thuyền.
Nguyệt Thường Sênh ngồi bên mạn thuyền, bạch y trắng xóa, da như hàn lộ, gió thổi tung bay, như thể sắp dung nhập vào trong tuyết.
Đại thiếu gia ngơ ngác nhìn y, một nhân vật như trích tiên trên Trời, ngày mai sẽ hóa thành một nắm cát vàng, rõ ràng cảm xúc trăm mối ngổn ngang, lại không thể nào giãi bày.
"Ngươi hôm nay ngoan nha." Thuyền đơn trôi đến giữa hồ, Nguyệt Thường Sênh không nhìn mây trong nước nữa, đạm nhiên nói, "Vậy là ta sống không được bao lâu nữa rồi."
Chung Ly Tử Hư nghe vậy cả kinh.
Nguyệt Thường Sênh: "Đại thiếu gia cứ yên tâm đi. Mặt hồ trống rỗng, không còn chỗ ẩn thân, kẻ ám sát thần kỳ nào có thể đến chứ, mà ngươi, lại đến gặp ta."
Đại thiếu gia: "Ngươi... Ngươi biết hết rồi?"
"Sao nào? Phàm phu tục tử như ta, há có thể liệu sự như thần. Nhưng ngươi xem cái nết diễn xuất của ngươi đi, diễn tốt đến mức người qua đường cũng đoán được tám, chín phần mười."
Đại thiếu gia thở dài, trầm mặc không lên tiếng.
"Ngươi nha, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Nguyệt Thường Sênh đứng dậy đặt vào tay hắn một lò sưởi nạm vàng, "Ta sống sờ sờ mời ngươi thì ngươi vùng vằng không gặp, một hai phải thấy ta nửa sống nửa chết mới chịu nhìn."
Đại thiếu gia nhất thời nghẹn lời, lẩm bẩm: "... Xin lỗi. Sớm biết có ngày hôm nay, ta..."
Nguyệt Thường Sênh thản nhiên hỏi: "A? Bây giờ biết hối hận rồi?"
Đại thiếu gia cúi đầu, ảm đạm gật đầu nói: "Ta không nên bắt ngươi làm bình phong, liên lụy ngươi, khiến ngươi mất mạng."
"Sai rồi." Nguyệt Thường Sênh lắc đầu, "Nghĩ lại đi."
Đại thiếu gia ngơ ngác nhìn y, không hiểu ý. Cẩn thận suy nghĩ lại vẫn không thấy có manh mối gì, hắn chỉ lắc đầu.
Nguyệt Thường Sênh cúi đầu nhìn ảnh ngược giữa hồ, nghiêm nghị nói: "Ta chết là chuyện đương nhiên, nhưng nếu không phải ngươi cứ tránh ta như hồng thủy mãnh thú, ta sẽ có ít nhiều một năm vui vẻ nữa."
Lòng Đại thiếu gia chấn động mạnh.
ĐI qua bao nhiêu bụi hoa, đối với hắn, chỉ một chữ "yêu" thôi mà, sao có thể đánh đồng với tính mạng?
"Ngươi rõ là tục nhân nơi hồng trần hiểu ngọn ngành thế sự, hà tất phải miễn cưỡng chính mình xuất thế." Nguyệt Thường Sênh nói tiếp, "Nếu ngày sau ngươi có người trong lòng, đừng như ta mà lướt qua nhau."
Y ngồi thẳng lưng giữa mênh mông thiên địa, không hề thê lương.
"Ta vừa mới nghe khúc Thanh Bình của ngươi." Y bảo, "Trình thổi sáo của ngươi đúng là thấp kém, không bằng để ta dạy cho ngươi đi."
- ----
Một đêm phong sương, sắc trời hửng sáng, Nguyệt Thường Sênh đưa hắn trở về bờ.
"Cho ngươi ô với áo choàng này."
Đại thiếu gia khi tới vội vàng, một thân áo đơn bạc, sớm đã bị lạnh đến xanh tím, vẫn mạnh miệng cự tuyệt.
"Ta đã là người sắp chết, cảm lạnh hay không chẳng có ý nghĩa gì?" Nguyệt Thường Sênh cầm áo choàng khoác lên người hắn, cẩn thận dém lại vạt áo trước ngực hắn, nhẹ giọng nói, "Người chết đi xa, người sống thì vẫn phải sống. Ngươi và ta, một người bị nhiễm lạnh và một người sắp chết, không biết ai đáng thương hơn ai đâu."
Nguyệt Thường Sênh nhét ô vào lòng bàn tay hắn, lưu lại nhiệt độ trên mu bàn tay lạnh lẽo của hắn, Đại thiếu gia hoảng hốt, hóa ra thế gian vẫn còn loại ấm áp trực tiếp như này.
"Đi thôi. Đừng quay đầu lại."
Nguyệt Thường Sênh thu tay, ấm áp lướt qua, kết thành băng tuyết.
Hắn xoay người đi về phía trời đất mịt mùng vô biên, phong sương bạo tuyết đón đầu áp xuống.
Người phía sau vẫn dừng chân tại chỗ, càng lúc càng xa, dung nhập vào mênh mông thiên địa.
Không còn nhìn thấy nữa.
"Không cần áy náy." Y nói, "Nếu ngươi từ đầu đến cuối chưa bao giờ thích ta, thật không thể tốt hơn."
———
Đông Vân Triều: Các cô có muốn tán dương tài làm thơ con cóc của tôi không??:))) Lần đầu cũng là lần cuối, moẹ, làm xong muốn bứt hết lông đầu.
Danh sách chương