Editor: Đông Vân Triều
[1] Nguyên gốc là "phóng hổ" trong "phóng hổ xuất lồng".
Sau khi đứng dậy Dạ Đàm cấp tốc nhìn qua hiện trường một vòng. Nhị thiếu gia bị kiếm của Dạ Quân đâm xuyên vai, Dạ Lan đang hôn mê nằm trong lòng Dạ Tiêu, Dạ Quân nửa quỳ băng bó vết thương cho ta.
Và một Quân Vô Vọng vẫn đứng ngốc tại chỗ.
Chạm vào ánh mắt Dạ Đàm, y bỗng nhiên loạn cả lên.
Có lẽ Dạ Đàm cảm thấy những người còn lại trong phòng không mấy uy hiếp, bèn càng cảm thấy cảnh giác tên người dưng không rõ lai lịch Quân Vô Vọng này, vừa mở miệng hỏi một chữ: "Ngươi..."
Quân Vô Vọng như gặp phải sét đánh, quay người chạy trối chạy chết.
Chủ nhân còn đang thương tích đầy mình, Dạ Đàm chẳng có ý định lãng phí thời gian trên người một tên điên, lia mắt xuống nhìn ta.
Dạ Quân thấy thế rất biết điều mà nhét băng bông nước thuốc vào tay bạn trai của chính chủ - Dạ Đàm: "Tới làm đêii."
Mười ngón tay của ta chưa được băng xong, máu dính tèm lem, chỗ vai bị xích sắt xuyên qua đã rữa nát, may mà các vết thương trên thân thể đã được quần áo che đi không ít. Dạ Đàm cẩn thận từng li từng tí ôm ta nhìn qua nhìn lại, càng nhìn lông mày càng nhăn dữ tợn.
Thời gian Dạ Đàm bế quan còn chưa có hết, sao hắn lại ở chỗ này? Ta rất muốn hỏi hắn, tiếc rằng có lòng nhưng không đủ lực, mọi đau đớn, kiên cường của cả thể xác lẫn tinh thần ta vừa gặp chất xúc tác là hắn đã trào ra như vỡ đê, không thể ngăn lại.
"Đừng nói, ngài bị thương nặng như vậy." Dạ Đàm bế ta đứng dậy, lại nói, "Đại quân của Chung Ly uyển trú đóng ở bên ngoài, thuộc hạ chỉ có thể tự mình đi vào, muốn đi ra thì cần phải mượn dùng Nhị thiếu gia một lát..."
Dứt lời nhìn lại, người đã không thấy đâu, trên mặt đất chỉ sót lại một vũng máu.
Dạ Quân và Nhị thiếu gia đã dắt tay nhau cao chạy xa bay.
Thần sắc Dạ Đàm lập tức không ổn, đằng xa vang lên tiếng pháo sáng màu xanh không dứt, Dạ Đàm quát: "Dạ Tiêu! Đi!"
Nháy mắt Dạ Đàm đã ôm ta chui vào địa đạo ngầm kế bên, Dạ Tiêu ôm Dạ Lan theo sát phía sau.
Dạ Đàm đi vừa nhẹ vừa chậm, nhưng ta vẫn bị chạm tới vết thương, đau mà hừ hai tiếng, Dạ Đàm áy náy nói: xin lỗi, chủ nhân.
Hắn vừa dứt miệng, bên ngoài lập tức có tiếng vạn tiễn xé gió mà tới, có một ít lọt vào cửa địa đạo cắm xuống đất, mũi tên lộ ra màu u lam quỷ dị.
"Là tín hiệu của mưa tên tẩm độc, không thể đi vào địa đạo này nữa." Dạ Đàm nghiêng tai nghe ngóng, ngưng trọng, "Không thể kéo dài quá lâu, nếu Nhị thiếu gia an toàn chạy ra khỏi nơi này, đến lúc đó gã sẽ cho cả tòa nhà một mồi lửa, ai cũng chạy không thoát."
Ám đạo không tính là quá chật, phải trái rộng hơn một trượng, bốn phía là gạch đá, có vẻ như đã lâu chương dùng, sặc mùi ẩm mốc.
Dạ Tiêu thăm dò ngó đầu vào bên trong, hỏi: "Lão đại, ở đây có đường này? Thông tới nơi nào ta? Có thể trực tiếp dẫn ra ngoài không?"
Dạ Đàm đáp: "Địa đạo ngầm của Chung Ly uyển tuy rắc rối phức tạp nhưng phần lớn là cơ quan cạm bẫy, trong đó chỉ có ba đường là trực tiếp dẫn tới bên ngoài. Ta chỉ biết hai trong số đó, đều không gần đây. Nếu ta nhớ không lầm, đường này sẽ dẫn tới trung đình của hồ phía Đông, không biết có tên nào thủ hộ ở đó không, trước cứ đi thử xem."
Hắn là ám vệ thiếp thân của Nhị thiếu gia mà lại không biết mấy việc quan trọng này, có thể thấy gã đề phòng hắn cỡ nào.
Dạ Đàm cởi áo khoác bọc ta cẩn thân, ôm ta đứng lên, nói khẽ: "Phiền chủ nhân kiễn trì một lát."
Nhẹ chân nhẹ tay lượn qua mấy lối rẽ, Dạ Đàm càng đi càng càm thấy không thích hợp, qua thời gian uống cạn một chung trà thì thấy phía trước sáng đèn, kế là cửa đá, đằng sau có tiếng người, hỗn tạp giữa tiếng chửi bới nhục mạ với tiếng rầm rì than khóc, số lượng người còn không ít.
Có mấy thị vệ cầm đao đứng gác trước cổng, cảm giác như đang trông coi phạm nhân.
"Địa lao?" Dạ Đàm cau mày nói, "Lộ tuyến bị sửa rồi."
Dạ Đàm liếc mắt ra hiệu cho Dạ Tiêu, Dạ Tiêu lập tức hiểu ý, buông Dạ Lan xuống, núp lùm trong bóng đêm rồi dễ dàng quật ngã mấy tên thị vệ, đẩy cửa đá dòm vào trong.
Giữa một tình huống mù mờ không rõ có cạm bẫy gì hay không, bây giờ ta như chim sợ cành cong, lo lắng không ngớt.
"Ngài hãy yên tâm. Nếu như thật sự xông vào, thuộc hạ vẫn có thể đưa ngài ra ngoài an toàn với Nhất Kiếm Mộ." Dạ Đàm nhận ra lo lắng trong lòng ta, ấm giọng trấn an, "Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thuộc hạ không muốn hi sinh Dạ Tiêu và Dạ Lan."
Ta trả lời thầm: Ừ, biết ngươi là người ôn nhu nhất mà.
Dạ Tiêu đi vào, bên trong ồn ã hẳn lên, y chỉ đi một vòng rồi quay lại hô: "Lão đại, an toàn rồi! Mà đối diện còn có một con đường khác, chúng ta đi chứ?"
Hai bên là địa lao ngăn cách với con đường bọn họ đi hai hàng rào sắt kiên cố, nhốt đầy tù nhân, Dạ Đàm ôm ta lẳng lặng đi qua.
Đi được một nửa, có người hô: "Tại sao lại là các ngươi?! Hóa ra lũ chó các ngươi là người của Chung Ly uyển?!!!"
Ta nghe vậy cẩn thận nhìn thêm vài lần, người vừa mở mồm hình như cũng có duyên phận với ta không ít, tên giội canh Phù Dung vào người Dạ Đàm đây chứ đâu. Gọi là gì ta...
"Dịch Tiễu?"
Dạ Đàm thấy ta đáp lời, thức thời dừng chân. Dịch Tiễu một thân bụi bặm bẩn muốn chết, nhìn hơi chật vật nhưng có vẻ là không bị tra tấn gì, vẫn nhảy nhót tưng bừng khiến người ta chán ghét như cũ.
"Aizz, hiểu lầm, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi." Ta vội vàng giải thích, nhưng trong tình cảnh này khó tránh khỏi hơi quỷ dị, đành phải tìm một chủ đề mà quần chúng nhân dân thích nghe, "Nơi này toàn là người của Hoành Liên à?"
Dịch Tiễu bám lấy lan can hùng hổ lên án: "Các ngươi còn giả vờ cái gì! Đã sớm nhìn thấy các ngươi ôm tới ôm lui chim chuột không vừa mắt rồi, lại còn cùng nhau bám đýt Nhị thiếu gia..."
"Dạ Tiêu." Dạ Đàm không thể nhịn được nữa, lại ngại ta đang nằm ngay lồng ngực mình, đành phải mượn chi viện bên ngoài, "Đánh hắn."
Dạ Tiêu tuân mệnh: "OK OK HA HA HA." Y nắm lấy tay bám lan can của Dịch Tiễu mà lôi ra ngoài, đánh bồm bộp vào hai mông hắn.
"Aiz... Dạ Tiêu, chúng ta là người văn minh." Hiện tại ta đến cả giao tiếp thông thường cũng rất mất sức, nhìn đi nhìn lại thấy Dạ Tiêu cũng đâu có lột quần hắn ra mà đánh đâu, vẫn rất nhân từ mà để lại quần nha, ta đành không quản nữa (mà quản cũng không có hiệu quả đáng kể), "Dương Khinh Chu đâu? Ở trong đó à?"
"À không, mấy nhân vật quan trọng của Hoành liên bị nhốt ở nơi khác..." Dịch Tiễu sững sờ đáp được một nửa mới lấy lại tinh thần, "Ngươi nghĩ ngươi ép được ta nói à?!!! Tốt nhất ngươi nên tắm một cái rồi về mơ tiếp đêii!!!"
"Chủ nhân muốn cứu bọn họ sao?" Dạ Đàm nghiêng đầu thấp giọng dò hỏi.
"Dương Khinh Chu là bằng hữu ta, nhất định cũng ăn không ít khổ... Ta cũng muốn cứu lắm nhưng không thể vì vậy mà thêm gánh nặng cho ngươi được." Ta gật đầu, đưa mắt nhìn một phòng toàn môn khách giang hồ vẻ ngoài xác xơ, "Còn bọn họ... nếu vẫn cứ ở đây thì sẽ chết không nghi ngờ gì, ít nhất cứ mở khóa ra, về sau tự sinh tự diệt đi thôi."
"Cái gì! Ngươi muốn thả ta ra ngoài! Thật sao! Gạt người làm chó!" Dịch Tiễu sướng rơn, nhưng mồm miệng lại không chịu thua, "thế lúc đánh nhau không nhìn thấy chìa khóa trên người thị vệ à, chả treo lủng lẳng ở hông đấy còn gì! Nhanh cái tay lên, lũ đưa cơm cứ hai canh giờ lại đến tuần tra một lần đấy, sắp tới giờ rồi! Hay là các ngươi muốn lấy chìa khóa rồi tạm trốn đi trước, nhưng nhớ mà quay lại đấy nhé, không thì biết mặt!"
Aizz, người nhà ngươi có biết là ngươi phiền lắm không, còn phiền hơn Dạ Tiêu nữa!
Ta nhớ tới Dạ Tiêu có trò cạy khóa thần sầu bèn kích y: "Này Dạ Tiêu, ngươi có mở được cái ổ kia không?"
"Có thể nha! Nhưng ta vừa mới dùng hết ngân châm rồi, chỉ còn mỗi cây này!"
Dạ Tiêu móc ra một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng, rút ra một cây ngân châm giơ thẳng lên trời, "Là cây lão đại năm đó phi xuống từ võ đài tranh danh hào! Là bảo bối của ta! Không thể bỏ được!"
Dạ Đàm muốn cạn lời: "Đừng có nói nhảm."
Dạ Tiêu cực kỳ ủy khuất, ngậm nước mắt mà run rẩy mở khóa, loay hoay nửa ngày chưa xong.
Ta an ủi: "Về rồi ta bảo A Đàm cho ngươi thêm mấy cây nữa nha."
Dạ Tiêu: "Tốt tốt tốt được được." Xoay tay hai lần, có ngay khóa mở.
Dịch Tiễu: "Thật, thật lợi hại!" (º﹃º)
Dịch Tiễu trố mắt nhìn Dạ Tiêu cạy khóa từng phòng giam một, thả người bên trong ra, gãi gãi đầu lúng túng nói: "Các ngươi không phải người của Nhị thiếu gia người hả? Thế thế gã đâu rồi?"
"Bị thương xong chạy rồi. Aiz, thả hổ về rừng, hậu họa vô tận." Ta thở dài hỏi, "Ta nghe nói toàn quân Hoành liên bị diệt, là thật hay giả vậy?"
"Làm sao có thể! Vẫn còn hẳn một nhánh đấy!" Dịch Tiễu kích động phản bác, khí thế lại yếu dần, "Trước khi tiến vào chúng ta có lưu lại một đội ngũ đóng cách đây trăm dặm, gồm người của đồi Vũ Nghi ta, Giao cung Bạch Hồng Dịch Thủy Hàn, còn có Sóc Phương bảo tọa trấn..., đại, đại khái có hai, ba trăm người..."
... Có khác gì toàn diệt đâu.
Thôi méo mó có hơn không, tốt xấu gì cũng gọi là có ít chi viện, nếu thoát ra được thì cũng có nơi ăn chốn ở đàng hoàng.
Xác nhận tất cả mọi người đã được thả hết, Dạ Đàm nói với Dạ Tiêu: "Đủ rồi, đi."
Dạ Tiêu gật đầu cõng Dạ Lan, bọn ta vừa đi vài bước, một đám quần chúng Hoành liên cũng lon ton chạy theo.
Dạ Đàm quay đầu nhìn bọn họ, cản Dịch Tiễu đi đầu lại: "Chúng ta cũng không biết con đường chính xác, đi thành đoàn nhiều người rất dễ bị phát hiện, xin cáo biết chư vị từ đây."
Đám người nhao nhao nịnh nọt: "Ôi quàng tữ, xin hãy tha thứ cho những người em gái bị trúng lời nguyền mù đường, mù cơ quan! Ngài đã cứu chúng tôi thì cứu đến cùng đii làm ơnn!"
Dạ Tiêu: "Chủ nhân, những người này phiền quá à ta nhốt bọn chúng lại vào lồng nhé?!"
Đám người nhao nhao khoát tay: "Không không không đừng đừng đừng."
Đầu đau muốn nứt, cục diện những em bé mầm non bi ba bi bô lẽo đẽo theo các anh lớp trên chơi trò rồng rắn lên mây này khiến ta thật không biết phải làm gì. Một đống người dựa dẫm vào sự che chở của chúng ta, chỉ một sai lầm nhỏ cũng sẽ khiến lương tâm ta bất an.
Ta đành phải bất đắc dĩ cầu cứu Dạ Đàm: "A Đàm, làm sao bây giờ? Bỏ bọn họ lại đây quả thực không ổn, nhỡ đâu có kẻ thay Nhị thiếu gia cầm quyền rồi cho quân đi tàn sát hết thì sao..."
"Việc này ngài không cần lo. Nhị thiếu gia trước nay đều chuyên quyền độc đoán, cả Chung Ly uyển cũng được xây dựng nên dưới chế độ độc tài của gã, người khác không có quyền điều động nhân sự đâu." Dạ Đàm cúi đầu nói, "Ngài không cần hao tâm tổn trí, bên ngoài đã có Nhất Kiếm Mộ tiếp ứng, ngài chỉ cần an tâm dưỡng thương, những chuyện khác thuộc hạ sẽ xử lý."
Ta gật gật đầu, yên tâm cựa đầu trong ngực hắn nhắm mắt lại: "Được, nghe ngươi."
Dạ Đàm quay đầu nói với đám người phía sau: "Nhị thiếu gia đã mất tích, Chung Ly uyển tạm thời sẽ không có hành động nào khác, chư vị ở yên đây, không được chạy loạn. Ta sẽ liên hệ với môn phái cái vị để họ đưa người đến đây tiếp ứng. Nếu một ngày sau mà vẫn không có tiếp ứng mà đón chờ các vị là bom khói và lửa, các vị... bảo trọng. Ai không đồng ý giơ tay để được sút thẳng vào ngục. Thế những ai không đồng ý?"
Ngữ khí Dạ Đàm quả quyết, không cho phép từ chối. Có mấy người bất mãn, bị hắn trừng một phát lại im như cún.
Ta cọ vào ngực Dạ Đàm, mới hôm nào hắn còn dúm dó sợ Đông sợ Tây cần ta khuyên bảo.
Từ lúc nào đã lớn thành trụ cột cách mạng đáng tin cậy rồi?
[1] Nguyên gốc là "phóng hổ" trong "phóng hổ xuất lồng".
Sau khi đứng dậy Dạ Đàm cấp tốc nhìn qua hiện trường một vòng. Nhị thiếu gia bị kiếm của Dạ Quân đâm xuyên vai, Dạ Lan đang hôn mê nằm trong lòng Dạ Tiêu, Dạ Quân nửa quỳ băng bó vết thương cho ta.
Và một Quân Vô Vọng vẫn đứng ngốc tại chỗ.
Chạm vào ánh mắt Dạ Đàm, y bỗng nhiên loạn cả lên.
Có lẽ Dạ Đàm cảm thấy những người còn lại trong phòng không mấy uy hiếp, bèn càng cảm thấy cảnh giác tên người dưng không rõ lai lịch Quân Vô Vọng này, vừa mở miệng hỏi một chữ: "Ngươi..."
Quân Vô Vọng như gặp phải sét đánh, quay người chạy trối chạy chết.
Chủ nhân còn đang thương tích đầy mình, Dạ Đàm chẳng có ý định lãng phí thời gian trên người một tên điên, lia mắt xuống nhìn ta.
Dạ Quân thấy thế rất biết điều mà nhét băng bông nước thuốc vào tay bạn trai của chính chủ - Dạ Đàm: "Tới làm đêii."
Mười ngón tay của ta chưa được băng xong, máu dính tèm lem, chỗ vai bị xích sắt xuyên qua đã rữa nát, may mà các vết thương trên thân thể đã được quần áo che đi không ít. Dạ Đàm cẩn thận từng li từng tí ôm ta nhìn qua nhìn lại, càng nhìn lông mày càng nhăn dữ tợn.
Thời gian Dạ Đàm bế quan còn chưa có hết, sao hắn lại ở chỗ này? Ta rất muốn hỏi hắn, tiếc rằng có lòng nhưng không đủ lực, mọi đau đớn, kiên cường của cả thể xác lẫn tinh thần ta vừa gặp chất xúc tác là hắn đã trào ra như vỡ đê, không thể ngăn lại.
"Đừng nói, ngài bị thương nặng như vậy." Dạ Đàm bế ta đứng dậy, lại nói, "Đại quân của Chung Ly uyển trú đóng ở bên ngoài, thuộc hạ chỉ có thể tự mình đi vào, muốn đi ra thì cần phải mượn dùng Nhị thiếu gia một lát..."
Dứt lời nhìn lại, người đã không thấy đâu, trên mặt đất chỉ sót lại một vũng máu.
Dạ Quân và Nhị thiếu gia đã dắt tay nhau cao chạy xa bay.
Thần sắc Dạ Đàm lập tức không ổn, đằng xa vang lên tiếng pháo sáng màu xanh không dứt, Dạ Đàm quát: "Dạ Tiêu! Đi!"
Nháy mắt Dạ Đàm đã ôm ta chui vào địa đạo ngầm kế bên, Dạ Tiêu ôm Dạ Lan theo sát phía sau.
Dạ Đàm đi vừa nhẹ vừa chậm, nhưng ta vẫn bị chạm tới vết thương, đau mà hừ hai tiếng, Dạ Đàm áy náy nói: xin lỗi, chủ nhân.
Hắn vừa dứt miệng, bên ngoài lập tức có tiếng vạn tiễn xé gió mà tới, có một ít lọt vào cửa địa đạo cắm xuống đất, mũi tên lộ ra màu u lam quỷ dị.
"Là tín hiệu của mưa tên tẩm độc, không thể đi vào địa đạo này nữa." Dạ Đàm nghiêng tai nghe ngóng, ngưng trọng, "Không thể kéo dài quá lâu, nếu Nhị thiếu gia an toàn chạy ra khỏi nơi này, đến lúc đó gã sẽ cho cả tòa nhà một mồi lửa, ai cũng chạy không thoát."
Ám đạo không tính là quá chật, phải trái rộng hơn một trượng, bốn phía là gạch đá, có vẻ như đã lâu chương dùng, sặc mùi ẩm mốc.
Dạ Tiêu thăm dò ngó đầu vào bên trong, hỏi: "Lão đại, ở đây có đường này? Thông tới nơi nào ta? Có thể trực tiếp dẫn ra ngoài không?"
Dạ Đàm đáp: "Địa đạo ngầm của Chung Ly uyển tuy rắc rối phức tạp nhưng phần lớn là cơ quan cạm bẫy, trong đó chỉ có ba đường là trực tiếp dẫn tới bên ngoài. Ta chỉ biết hai trong số đó, đều không gần đây. Nếu ta nhớ không lầm, đường này sẽ dẫn tới trung đình của hồ phía Đông, không biết có tên nào thủ hộ ở đó không, trước cứ đi thử xem."
Hắn là ám vệ thiếp thân của Nhị thiếu gia mà lại không biết mấy việc quan trọng này, có thể thấy gã đề phòng hắn cỡ nào.
Dạ Đàm cởi áo khoác bọc ta cẩn thân, ôm ta đứng lên, nói khẽ: "Phiền chủ nhân kiễn trì một lát."
Nhẹ chân nhẹ tay lượn qua mấy lối rẽ, Dạ Đàm càng đi càng càm thấy không thích hợp, qua thời gian uống cạn một chung trà thì thấy phía trước sáng đèn, kế là cửa đá, đằng sau có tiếng người, hỗn tạp giữa tiếng chửi bới nhục mạ với tiếng rầm rì than khóc, số lượng người còn không ít.
Có mấy thị vệ cầm đao đứng gác trước cổng, cảm giác như đang trông coi phạm nhân.
"Địa lao?" Dạ Đàm cau mày nói, "Lộ tuyến bị sửa rồi."
Dạ Đàm liếc mắt ra hiệu cho Dạ Tiêu, Dạ Tiêu lập tức hiểu ý, buông Dạ Lan xuống, núp lùm trong bóng đêm rồi dễ dàng quật ngã mấy tên thị vệ, đẩy cửa đá dòm vào trong.
Giữa một tình huống mù mờ không rõ có cạm bẫy gì hay không, bây giờ ta như chim sợ cành cong, lo lắng không ngớt.
"Ngài hãy yên tâm. Nếu như thật sự xông vào, thuộc hạ vẫn có thể đưa ngài ra ngoài an toàn với Nhất Kiếm Mộ." Dạ Đàm nhận ra lo lắng trong lòng ta, ấm giọng trấn an, "Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thuộc hạ không muốn hi sinh Dạ Tiêu và Dạ Lan."
Ta trả lời thầm: Ừ, biết ngươi là người ôn nhu nhất mà.
Dạ Tiêu đi vào, bên trong ồn ã hẳn lên, y chỉ đi một vòng rồi quay lại hô: "Lão đại, an toàn rồi! Mà đối diện còn có một con đường khác, chúng ta đi chứ?"
Hai bên là địa lao ngăn cách với con đường bọn họ đi hai hàng rào sắt kiên cố, nhốt đầy tù nhân, Dạ Đàm ôm ta lẳng lặng đi qua.
Đi được một nửa, có người hô: "Tại sao lại là các ngươi?! Hóa ra lũ chó các ngươi là người của Chung Ly uyển?!!!"
Ta nghe vậy cẩn thận nhìn thêm vài lần, người vừa mở mồm hình như cũng có duyên phận với ta không ít, tên giội canh Phù Dung vào người Dạ Đàm đây chứ đâu. Gọi là gì ta...
"Dịch Tiễu?"
Dạ Đàm thấy ta đáp lời, thức thời dừng chân. Dịch Tiễu một thân bụi bặm bẩn muốn chết, nhìn hơi chật vật nhưng có vẻ là không bị tra tấn gì, vẫn nhảy nhót tưng bừng khiến người ta chán ghét như cũ.
"Aizz, hiểu lầm, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi." Ta vội vàng giải thích, nhưng trong tình cảnh này khó tránh khỏi hơi quỷ dị, đành phải tìm một chủ đề mà quần chúng nhân dân thích nghe, "Nơi này toàn là người của Hoành Liên à?"
Dịch Tiễu bám lấy lan can hùng hổ lên án: "Các ngươi còn giả vờ cái gì! Đã sớm nhìn thấy các ngươi ôm tới ôm lui chim chuột không vừa mắt rồi, lại còn cùng nhau bám đýt Nhị thiếu gia..."
"Dạ Tiêu." Dạ Đàm không thể nhịn được nữa, lại ngại ta đang nằm ngay lồng ngực mình, đành phải mượn chi viện bên ngoài, "Đánh hắn."
Dạ Tiêu tuân mệnh: "OK OK HA HA HA." Y nắm lấy tay bám lan can của Dịch Tiễu mà lôi ra ngoài, đánh bồm bộp vào hai mông hắn.
"Aiz... Dạ Tiêu, chúng ta là người văn minh." Hiện tại ta đến cả giao tiếp thông thường cũng rất mất sức, nhìn đi nhìn lại thấy Dạ Tiêu cũng đâu có lột quần hắn ra mà đánh đâu, vẫn rất nhân từ mà để lại quần nha, ta đành không quản nữa (mà quản cũng không có hiệu quả đáng kể), "Dương Khinh Chu đâu? Ở trong đó à?"
"À không, mấy nhân vật quan trọng của Hoành liên bị nhốt ở nơi khác..." Dịch Tiễu sững sờ đáp được một nửa mới lấy lại tinh thần, "Ngươi nghĩ ngươi ép được ta nói à?!!! Tốt nhất ngươi nên tắm một cái rồi về mơ tiếp đêii!!!"
"Chủ nhân muốn cứu bọn họ sao?" Dạ Đàm nghiêng đầu thấp giọng dò hỏi.
"Dương Khinh Chu là bằng hữu ta, nhất định cũng ăn không ít khổ... Ta cũng muốn cứu lắm nhưng không thể vì vậy mà thêm gánh nặng cho ngươi được." Ta gật đầu, đưa mắt nhìn một phòng toàn môn khách giang hồ vẻ ngoài xác xơ, "Còn bọn họ... nếu vẫn cứ ở đây thì sẽ chết không nghi ngờ gì, ít nhất cứ mở khóa ra, về sau tự sinh tự diệt đi thôi."
"Cái gì! Ngươi muốn thả ta ra ngoài! Thật sao! Gạt người làm chó!" Dịch Tiễu sướng rơn, nhưng mồm miệng lại không chịu thua, "thế lúc đánh nhau không nhìn thấy chìa khóa trên người thị vệ à, chả treo lủng lẳng ở hông đấy còn gì! Nhanh cái tay lên, lũ đưa cơm cứ hai canh giờ lại đến tuần tra một lần đấy, sắp tới giờ rồi! Hay là các ngươi muốn lấy chìa khóa rồi tạm trốn đi trước, nhưng nhớ mà quay lại đấy nhé, không thì biết mặt!"
Aizz, người nhà ngươi có biết là ngươi phiền lắm không, còn phiền hơn Dạ Tiêu nữa!
Ta nhớ tới Dạ Tiêu có trò cạy khóa thần sầu bèn kích y: "Này Dạ Tiêu, ngươi có mở được cái ổ kia không?"
"Có thể nha! Nhưng ta vừa mới dùng hết ngân châm rồi, chỉ còn mỗi cây này!"
Dạ Tiêu móc ra một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng, rút ra một cây ngân châm giơ thẳng lên trời, "Là cây lão đại năm đó phi xuống từ võ đài tranh danh hào! Là bảo bối của ta! Không thể bỏ được!"
Dạ Đàm muốn cạn lời: "Đừng có nói nhảm."
Dạ Tiêu cực kỳ ủy khuất, ngậm nước mắt mà run rẩy mở khóa, loay hoay nửa ngày chưa xong.
Ta an ủi: "Về rồi ta bảo A Đàm cho ngươi thêm mấy cây nữa nha."
Dạ Tiêu: "Tốt tốt tốt được được." Xoay tay hai lần, có ngay khóa mở.
Dịch Tiễu: "Thật, thật lợi hại!" (º﹃º)
Dịch Tiễu trố mắt nhìn Dạ Tiêu cạy khóa từng phòng giam một, thả người bên trong ra, gãi gãi đầu lúng túng nói: "Các ngươi không phải người của Nhị thiếu gia người hả? Thế thế gã đâu rồi?"
"Bị thương xong chạy rồi. Aiz, thả hổ về rừng, hậu họa vô tận." Ta thở dài hỏi, "Ta nghe nói toàn quân Hoành liên bị diệt, là thật hay giả vậy?"
"Làm sao có thể! Vẫn còn hẳn một nhánh đấy!" Dịch Tiễu kích động phản bác, khí thế lại yếu dần, "Trước khi tiến vào chúng ta có lưu lại một đội ngũ đóng cách đây trăm dặm, gồm người của đồi Vũ Nghi ta, Giao cung Bạch Hồng Dịch Thủy Hàn, còn có Sóc Phương bảo tọa trấn..., đại, đại khái có hai, ba trăm người..."
... Có khác gì toàn diệt đâu.
Thôi méo mó có hơn không, tốt xấu gì cũng gọi là có ít chi viện, nếu thoát ra được thì cũng có nơi ăn chốn ở đàng hoàng.
Xác nhận tất cả mọi người đã được thả hết, Dạ Đàm nói với Dạ Tiêu: "Đủ rồi, đi."
Dạ Tiêu gật đầu cõng Dạ Lan, bọn ta vừa đi vài bước, một đám quần chúng Hoành liên cũng lon ton chạy theo.
Dạ Đàm quay đầu nhìn bọn họ, cản Dịch Tiễu đi đầu lại: "Chúng ta cũng không biết con đường chính xác, đi thành đoàn nhiều người rất dễ bị phát hiện, xin cáo biết chư vị từ đây."
Đám người nhao nhao nịnh nọt: "Ôi quàng tữ, xin hãy tha thứ cho những người em gái bị trúng lời nguyền mù đường, mù cơ quan! Ngài đã cứu chúng tôi thì cứu đến cùng đii làm ơnn!"
Dạ Tiêu: "Chủ nhân, những người này phiền quá à ta nhốt bọn chúng lại vào lồng nhé?!"
Đám người nhao nhao khoát tay: "Không không không đừng đừng đừng."
Đầu đau muốn nứt, cục diện những em bé mầm non bi ba bi bô lẽo đẽo theo các anh lớp trên chơi trò rồng rắn lên mây này khiến ta thật không biết phải làm gì. Một đống người dựa dẫm vào sự che chở của chúng ta, chỉ một sai lầm nhỏ cũng sẽ khiến lương tâm ta bất an.
Ta đành phải bất đắc dĩ cầu cứu Dạ Đàm: "A Đàm, làm sao bây giờ? Bỏ bọn họ lại đây quả thực không ổn, nhỡ đâu có kẻ thay Nhị thiếu gia cầm quyền rồi cho quân đi tàn sát hết thì sao..."
"Việc này ngài không cần lo. Nhị thiếu gia trước nay đều chuyên quyền độc đoán, cả Chung Ly uyển cũng được xây dựng nên dưới chế độ độc tài của gã, người khác không có quyền điều động nhân sự đâu." Dạ Đàm cúi đầu nói, "Ngài không cần hao tâm tổn trí, bên ngoài đã có Nhất Kiếm Mộ tiếp ứng, ngài chỉ cần an tâm dưỡng thương, những chuyện khác thuộc hạ sẽ xử lý."
Ta gật gật đầu, yên tâm cựa đầu trong ngực hắn nhắm mắt lại: "Được, nghe ngươi."
Dạ Đàm quay đầu nói với đám người phía sau: "Nhị thiếu gia đã mất tích, Chung Ly uyển tạm thời sẽ không có hành động nào khác, chư vị ở yên đây, không được chạy loạn. Ta sẽ liên hệ với môn phái cái vị để họ đưa người đến đây tiếp ứng. Nếu một ngày sau mà vẫn không có tiếp ứng mà đón chờ các vị là bom khói và lửa, các vị... bảo trọng. Ai không đồng ý giơ tay để được sút thẳng vào ngục. Thế những ai không đồng ý?"
Ngữ khí Dạ Đàm quả quyết, không cho phép từ chối. Có mấy người bất mãn, bị hắn trừng một phát lại im như cún.
Ta cọ vào ngực Dạ Đàm, mới hôm nào hắn còn dúm dó sợ Đông sợ Tây cần ta khuyên bảo.
Từ lúc nào đã lớn thành trụ cột cách mạng đáng tin cậy rồi?
Danh sách chương