Editor: Đông Vân Triều
"Không đổi!!! Đổi cái gì mà đổi!!" Ta tức mình muốn vọt xuống giường phun nước có ga vào mặt hắn.
Dạ Đàm khẩn trương đè ta lại: "Chủ nhân bớt giận."
Dạ Quân lại thản nhiên nói: "Không cần vội vã, Quân công tử cứ chậm rãi cân nhắc. Nhị thiếu gia nói với ta, như Quân công tử chưa quyết được, mỗi canh giờ ta sẽ đưa một bộ phận cơ thể tới để chúng ta chơi trò chơi nhỏ, đoán xem chân ải chân ai."
Ta nghe mà lòng lạnh toát.
"Ba người này, thứ cho ta cả gan phỏng đoán, Cừu Vô Cữu không thân sơ xa gần gì với ngài, sống chết không đáng nhắc đến. Dương Khinh Chu dù sao cũng là bằng hữu có giao tình, nhưng chết thì thôi vậy. Dạ Tiêu chỉ là ảnh vệ, mặc dù thân thì thân hơn đấy, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Vậy để trò chơi thêm phần dễ dàng, ta chặt Cừu Vô Cữu trước, rồi đến Dương Khinh Chu, cuối cùng là Dạ Tiêu, ngài có vừa lòng không?" Dạ Quân phân tích xong, tự cho là hay mà cười lạnh, tổng kết, "Nhưng ngẫm lại, những người này sao có thể sáng bằng Dạ Sát, là ta ta cũng không đổi. Vậy cứ coi như ta chưa từng tới, để ta giúp ngài cự tuyệt Nhị thiếu gia nhaa."
Ta lập tức sợ hãi: "Không không không đừng đừng đừng đợi ta chút."
"Nếu Quân công tử đã nghĩ thông suốt, phía Tây cách Chung Ly uyển năm mươi dặm, dưới vách núi Vô Định bên bờ Cô Tùng, lặng chờ tin lành. Dạ Sát biết nơi đó, chắc hẳn sẽ không lạc đường." Dạ Quân dứt lời, lặng yên rời đi.
"Phải đi thôi." Dạ Đàm mở miệng nói.
Ta vội vàng kéo hắn: "Thế cục này chắc chắn là cái bẫy do Nhị thiếu gia bày ra, ngươi đi để tặng mạng à."
Dạ Đàm trở tay siết lấy ta, thấp giọng nói: "Chủ nhân đừng quá lo lắng. Ngoại trừ lúc bị phế võ công, thuộc hạ chưa từng thua qua ai bao giờ."
... Dạ Sát thực sự có loại thiết lập cao cấp "độc bộ thiên hạ" này, nhưng khoảng thời gian trước chẳng khác nào không có, ta đã quên sạch sẽ. ┐("∀`)┌
Ta vẫn cảm thấy bất an: "Sao có thể để ngươi một mình chảy vào chỗ chết như vậy được. Nếu ta không được đi cùng... Ai cũng không được đi."
Ngẫm lại càng thêm không ổn, nói thì nói thế, giờ ta có khác nào cái xác đâu, có gia nhập thì cũng chỉ tăng thêm quân số thôi chứ mọi cái khác đều âm vô cực.
"Thuộc hạ sẽ không để chủ nhân lại đây." Dạ Đàm lại nói, "Người Nhất Kiếm Mộ không am hiểu mấy thuật ẩn náu ám chiêu của Dạ Hành, không bảo vệ được ngài, Dạ Quân ra vào như chỗ không người, biết đâu lại là kế điệu hổ ly sơn[1]."
[1] Điệu hổ ly sơn: tìm cách đưa kẻ thù đi xa, hoặc cách ly khỏi địa bàn thuận lợi của họ, để họ không thể dựa vào sự thuận lợi đó nữa nhằm làm suy yếu hoặc giảm bớt mức nguy hại do họ gây ra. (theo Wikipedia)
... Cũng đúng.
Ta càng nghĩ càng rối, tinh thần sụp đổ: "Aiz thật là phiền, muốn chết."
Dạ Đàm đáp gọn lỏn: "Được."
Ta sợ hãi giải thích: "Không không không đừng đừng đừng phải giãy giụa một chút."
Dạ Đàm cũng nói: "Được."
... Ngươi đùa ta à? Đừng điên theo ta có được không?!
Thế nhưng thần sắc Dạ Đàm rất nghiêm túc, không có một tẹo ý đùa.
Hắn nói: "Thuộc hạ sẽ toàn lực ứng phó, ngăn cơn sóng dữ. Nếu vô lực mà quy thiên, bích lạc hoàng tuyền thuộc hạ cũng cam tâm tình nguyện."
Dạ Đàm ngạo nghễ, thái độ kiên quyết, ta cũng an định không ít, gật đầu đáp: "Được, cùng đi."
Việc này không thể chậm trễ, để ngăn Cừu Vô Cữu dẫn đầu gia nhập Hội người tàn tật bọn ta, Dạ Đàm lập tức bọc ta trong ngoài ba tầng cẩn thận rồi lao vút đi.
Trên đường ta tỉnh táo lại, suy nghĩ suy nghĩ, hỏi: "Sao Nhị thiếu gia lại hẹn ở sườn núi Vô Định, Chung Ly uyển mới là địa bàn của gã, nếu muốn bố trí cạm bẫy gì không phải cứ sân nhà mà triển thì tiện hơn à?"
Dạ Đàm cũng nói: "Thuộc hạ cũng không hiểu. Mà Dạ Quân là ảnh vệ thiếp thân Nhị thiếu gia tín nhiệm nhất, hẳn lúc này không thể rời khỏi người gã mới đúng. Công việc truyền tin phổ thông này bất cứ tử sĩ nào đi cũng phù hợp hơn hắn. Trừ phi, bên người Nhị thiếu gia đã không còn ai khác có thể dùng nữa."
Ta thuận tiếp nói: "Như vậy... gã rõ ràng ở gần Chung Ly uyển, nhưng lại không tụ họp cùng thuộc hạ. Vì sao? Giống như gã đang đề phòng ai đó, hoặc là đang nghi ngờ trong quân mình có nội gián? Sợ bị người khác trông thấy..."
Suy tính đến chỗ này, ta bỗng nhiên giật mình:
"... Quân Vô Vọng."
Dạ Đàm hơi nghi hoặc.
Ta bèn giải thích: "Là nam nhân đeo mặt nạ hồ ly mà lúc ngươi đến đã gặp qua í."
"A, là y." Dạ Đàm gật đầu, "Y đúng là một tai hoạ ngầm, thuộc hạ không lường được tu vi của y, nếu có khai chiến thuộc hạ cũng không nắm chắc phần thắng."
"Thái độ của y rất kỳ quái, rõ ràng có thể trực tiếp cứu ta nhưng lại không cứu ta. Y rõ ràng không định cứu ta, những mỗi hành động làm ra đều như đang giúp ta." Ta nhớ lại biết số này cũng cảm thấy rất thần bí, "Y đối với ta lúc tốt lúc xấu, mừng là đối với Nhị thiếu gia chỉ thuần túy là cừu hận. Mà lại... Hình như thái độ của y với ngươi khá là không bình thường, Nhị thiếu gia muốn đổi ngươi hẳn là để kiềm chế y."
Dạ Đàm nghi ngờ: "Thuộc hạ chưa từng gặp y bao giờ."
Dạ Đàm nhanh chân nhanh tay, thoáng chốc đã đến gần sườn núi hẹn ước. Vách núi dựng đứng đột ngột, nham thạch nguội cứng rắn rạch ở giữa, trên mặt đất ngay cả cỏ dại cũng ít thấy.
Không khí nồng nặc một mùi quái dị.
"... Là dầu hỏa." Dạ Đàm ngửi ngửi, phân biệt phương hướng và phạm vi, "Hẳn vẫn có thể thoát được."
Ta khẩn trương muốn chết, hỏi: "Nhị thiếu gia đâu?"
Dạ Đàm ngẩng đầu nhìn chằm khối đá đồ sộ nhô ra: "Sau tảng đá kia. Không chỉ mỗi gã, còn có... Hả? Bảy người?"
Nhiều người như vậy? Hay là suy đoán của ta sai rồi?
Một lát sau thân ảnh Nhị thiếu gia xuất hiện giữa vách đá cao ngất.
Nhị thiếu gia bị thương rất nặng, lại trải qua một đêm ưu tư ngủ không đủ giấc, còn thảm hơn so với kẻ bị tra tấn chết đi sống lại à ta. Gã ngồi nghiêng người trên xe lăn, lệ khí quẩn quanh dưới đáy mắt chỉ càng thêm đậm đặc chứ không tản đi.
Dạ Đàm như kiếm ra khỏi vỏ, cong người thủ thế nhìn chăm chú vào hai viên đá đánh lửa trên tay Dạ Quân.
Ta sốt ruột cực, tự hỏi thân thể ta bây giờ có thể nhảy cao mười trượng trở về hay không, đáp án rõ ràng là không, nhảy xuống vực thì OK.
Cuồng phong gào rít giận dữ cheo leo vách đá, phong vân biến sắc, Nhị thiếu gia há miệng toan nói chuyện tâm tình, đột nhiên một vị bên cạnh phi cước đá ngang đầu gã, gã ngã thẳng xuống đất.
Biến cố đập vào mặt, kiếm Dạ Quân đã xuất vỏ nhưng không có đất dùng, đã có người đi trước hắn nắm vào mệnh môn Nhị thiếu gia, nói: "Dạ Quân! Không được nhúc nhích."
Dạ Quân đành phải lui kiếm, người đột kích lăn một vòng, rút dao kề vào đầu Nhị thiếu gia, túm tóc gã để gã ngẩng đầu lên.
Nhìn nhìn rồi nhìn, người đột kích đúng là Đại thiếu gia.
Cùng lúc đó, có một người nhanh như chớp vọt ra sau lưng Dạ Quân, trở tay cầm tên. Dạ Quân nhẹ nhàng tránh đi, bất đắc dĩ nói: "Aizz, không cần động thủ, ta sẽ không chống cự."
Đây cũng là người quen, Vân Giang Ly.
A?
Loại kịch bản gì đây??
Thế rồi đến phần bẫy bọn ta chưa???
Ta và Dạ Đàm há hốc mồm kinh ngạc, tuy nhiên hắn vẫn đề phòng nhìn hành động của họ.
Đại thiếu gia túm Nhị thiếu gia nhảy từ vách đá xuống đất, Dạ Đàm liền khẩn trương lui về sau mấy trượng.
"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, trở về rồi giải thích." Đại thiếu gia quay đầu ra hiệu: "Vân huynh, thả ba người kia ra. Không cần phải để ý đến Dạ Quân, người này trong tay ta, Dạ Quân sẽ không động loạn."
Nhị thiếu gia đã hoàn toàn ngu người, ngơ ngác nhìn Đại thiếu gia. Bội kiếm của Dạ Quân bị Vân Giang Ly đánh gãy, xấu hổ ho một tiếng rồi nhảy xuống xa xa sau Nhị thiếu gia.
Vân Giang Ly đứng trên sườn núi mà đáp, lược bớt sáu mươi chín từ tìm tìm, cởi trói các thứ các thứ, chốc lát sau Dạ Tiêu đã vọt xuống như chim non về tổ: "HU HU chủ nhân ơiii Ngài cứu ta sao!! Vui muốn chết!!"
Dương Khinh Chu thụ hình, nửa hôn mê, Cừu Vô Cữu đành cõng hắn xuống, cúi đầu thỉnh tội với Dạ Đàm: "Thuộc hạ đã cô phụ nhờ vả của Tông chủ, mong Tông chủ giáng tội."
Dạ Đàm lắc đầu: "Không sao là tốt rồi."
Đại thiếu gia căn dặn Vân Giang Ly phong bế huyệt đạo Dạ Quân, bị trói gô rồi Vân Giang Ly khiêng lên vai.
Đại thiếu gia quay đầu nói với ta: "Đi thôi."
Ta say.
Không phải định đi chiến BOSS một đi không trở lại à, chưa gì đã hạ màn??
Dù ta cũng không chờ mong lắm...
Ta vừa được ôm đi vừa ngó, kinh nghi nói: "Ngươi, ngươi, hai người các ngươi lại..."
"Chúng ta phản DAME nhaa." Vân Giang Ly cười cười.
Hắn thu liễm ý cười, lại nói: "Quân công tử, chuyện ngươi nói ta đã điều tra, xác thực không giả. Vân Tích Chỉ là đệ đệ ta, chết dưới tay Dạ Quân. Đáng nhẽ chuyện qua thì cũng đã qua... nhưng Tiểu Tần đã từng tiếp xúc với Dạ Sát, lần này lại lẫn vào đám người Hoành Liên rơi vào tay Chung Ly uyển, Nhị thiếu gia định thừa cơ diệt trừ Tiểu Tần, ta cũng không có lựa chọn nào khác."
Ta hoang mang nhìn sang Đại thiếu gia.
Đại thiếu gia ủ rũ, thở dài: "Ta diễn đủ rồi, không muốn chơi nữa."
Mờ mịt lên đường trở về, ba người kiện toàn cõng ba người rưỡi tàn, có mỗi Dạ Tiêu là vui vẻ nhảy nhót tưng bừng phía trước.
Đại thiếu gia khiêng Nhị thiếu gia đầy máu một đoạn, đột nhiên nhiên nói với Vân Giang Ly: "Vân huynh, chúng ta đổi đi."
Vân Giang Ly: "Làm sao?"
Đại thiếu gia lạnh lùng nói: "Gã cứ nhìn ta chằm chằm, thấy ghét."
Ngữ khí hắn thanh lãnh, khác xa dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc mới gặp. Làm ta nhớ tới dáng vẻ cô quạnh của hắn ở thành Dương Khê, có khi nào lại liên quan đến Nhị thiếu gia?
Một đường không nói năng gì, cả TEAM bình an về ở tạm Diệp phủ ngoài thành Trường Lạc.
Cừu Vô Cữu đưa Dương Khinh Chu đi chạy chữa, Dạ Tiêu nhảy vào phòng thăm Dạ Lan.
Nhị thiếu gia được băng bó sơ qua, đầu vai bị nhuộm đỏ hơn phân nửa, máu loãng quện mồ hôi dính két vào người, một bàn tay gã đã hoàn toàn bị phế, cong cong quỷ dị, phi thường chật vật. Vân Giang Ly đến nơi là ném gã xuống đất, mặt Nhị thiếu gia không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, gã cố nghiêng mặt qua, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Đại thiếu gia.
Đại thiếu gia nói với Dạ Đàm: "Xử trí đệ đệ ta như nào tùy các ngươi, muốn chém muốn giết muốn róc thịt làm cầy tơ bảy món, tùy."
Có thể là bị gã nhìn chằm chằm đến mức toàn thân không được tự nhiên, lại nói: "Ta không muốn ở cùng gã, ra ngoài trước chờ các ngươi."
Nhị thiếu gia thấy hắn muốn đi, mới hoàn hồn suy yếu kêu một tiếng: "Ca...?"
Đại thiếu gia đưa lưng về phía gã, không đáp, Chung Ly Tử Tức giãy dụa bò về phía hắn hai bước, hỏi: "Ca... vì sao?"
"... Ngươi không biết? Đệ đệ thông minh tuyệt đỉnh, tính toán như thần của ta, ngươi mà không biết?" Đại thiếu gia cắn răng cười lạnh, "A Sênh và Trạch Tước chết trong tay ai, ngươi nghĩ ta ngu sao?"
Lòng ta run lên: Thì ra hắn vẫn luôn biết.
Đại thiếu gia phất tay áo sải bước bóp cổ gã nhấc lên, giọng nói tràn đầy phẫn hận: "Ta không hiểu rốt cục ngươi muốn cái gì? Lần nào ngươi đẩy ta đi đều lấy cớ "nơi đó có tin tức của Nguyệt Thường Sênh", lần nào cũng kích thích ta, ngươi chơi rất vui sao?"
"Nguyệt... Là người của Thái Hành giản..." Nhị thiếu gia khó nhọc nói, "Y tiếp cận ngươi... Không có ý tốt..."
"Y không có ý tốt?" Đại thiếu gia cười dài đắng chát, hỏi ngược lại, "Vậy mà y chưa từng tổn thương ta, còn ngươi thì sao? Từ nhỏ đến lớn, ngươi hại ta bao nhiêu lần, lần này rồi lần này rồi lần khác, đến bao giờ ngươi mới cảm thấy đủ đây, NÓI??!!"
"Đây đều là tạm thời thôi, ca... Nguyệt Thường Sênh, Trạch Tước, còn có mẫu thân... Đều là tạm thời." Chung Ly Tử Tức khẽ run nắm lấy tay hắn, đau đến hai mắt mất tiêu cự, "Chờ ta thống nhất võ lâm, không còn phe phái... không còn thù địch... sẽ không cần lo lắng nữa... Ngươi có thể tự do... Ta rõ ràng... đã sắp thành công, ca... Vì sao..."
"Tự do? Câm miệng đi, đệ đệ tốt của ta." Đại thiếu gia chán ghét hất tay gã ra, căm hận mà gằn từng chữ một, "Ta Chung Ly Tử Hư, tất cả trở ngại trong đời, tất cả "yêu mà phải ly biệt" với nỗi đau "cầu mà không được"—— đều do một tay ngươi tạo thành."
Hắn thả tay, không lưu tình xoay người bước đi. Nhị thiếu gia chán nản ngã vật xuống đất.
Ta làm khán giả thầm lặng đứng nhìn, cảm giác, tình cảm của đôi huynh đệ này, đặc biệt, sặc mùi INCEST.
- ----
Đông Vân Triều: Máy tính hỏng rồi huhu
"Không đổi!!! Đổi cái gì mà đổi!!" Ta tức mình muốn vọt xuống giường phun nước có ga vào mặt hắn.
Dạ Đàm khẩn trương đè ta lại: "Chủ nhân bớt giận."
Dạ Quân lại thản nhiên nói: "Không cần vội vã, Quân công tử cứ chậm rãi cân nhắc. Nhị thiếu gia nói với ta, như Quân công tử chưa quyết được, mỗi canh giờ ta sẽ đưa một bộ phận cơ thể tới để chúng ta chơi trò chơi nhỏ, đoán xem chân ải chân ai."
Ta nghe mà lòng lạnh toát.
"Ba người này, thứ cho ta cả gan phỏng đoán, Cừu Vô Cữu không thân sơ xa gần gì với ngài, sống chết không đáng nhắc đến. Dương Khinh Chu dù sao cũng là bằng hữu có giao tình, nhưng chết thì thôi vậy. Dạ Tiêu chỉ là ảnh vệ, mặc dù thân thì thân hơn đấy, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Vậy để trò chơi thêm phần dễ dàng, ta chặt Cừu Vô Cữu trước, rồi đến Dương Khinh Chu, cuối cùng là Dạ Tiêu, ngài có vừa lòng không?" Dạ Quân phân tích xong, tự cho là hay mà cười lạnh, tổng kết, "Nhưng ngẫm lại, những người này sao có thể sáng bằng Dạ Sát, là ta ta cũng không đổi. Vậy cứ coi như ta chưa từng tới, để ta giúp ngài cự tuyệt Nhị thiếu gia nhaa."
Ta lập tức sợ hãi: "Không không không đừng đừng đừng đợi ta chút."
"Nếu Quân công tử đã nghĩ thông suốt, phía Tây cách Chung Ly uyển năm mươi dặm, dưới vách núi Vô Định bên bờ Cô Tùng, lặng chờ tin lành. Dạ Sát biết nơi đó, chắc hẳn sẽ không lạc đường." Dạ Quân dứt lời, lặng yên rời đi.
"Phải đi thôi." Dạ Đàm mở miệng nói.
Ta vội vàng kéo hắn: "Thế cục này chắc chắn là cái bẫy do Nhị thiếu gia bày ra, ngươi đi để tặng mạng à."
Dạ Đàm trở tay siết lấy ta, thấp giọng nói: "Chủ nhân đừng quá lo lắng. Ngoại trừ lúc bị phế võ công, thuộc hạ chưa từng thua qua ai bao giờ."
... Dạ Sát thực sự có loại thiết lập cao cấp "độc bộ thiên hạ" này, nhưng khoảng thời gian trước chẳng khác nào không có, ta đã quên sạch sẽ. ┐("∀`)┌
Ta vẫn cảm thấy bất an: "Sao có thể để ngươi một mình chảy vào chỗ chết như vậy được. Nếu ta không được đi cùng... Ai cũng không được đi."
Ngẫm lại càng thêm không ổn, nói thì nói thế, giờ ta có khác nào cái xác đâu, có gia nhập thì cũng chỉ tăng thêm quân số thôi chứ mọi cái khác đều âm vô cực.
"Thuộc hạ sẽ không để chủ nhân lại đây." Dạ Đàm lại nói, "Người Nhất Kiếm Mộ không am hiểu mấy thuật ẩn náu ám chiêu của Dạ Hành, không bảo vệ được ngài, Dạ Quân ra vào như chỗ không người, biết đâu lại là kế điệu hổ ly sơn[1]."
[1] Điệu hổ ly sơn: tìm cách đưa kẻ thù đi xa, hoặc cách ly khỏi địa bàn thuận lợi của họ, để họ không thể dựa vào sự thuận lợi đó nữa nhằm làm suy yếu hoặc giảm bớt mức nguy hại do họ gây ra. (theo Wikipedia)
... Cũng đúng.
Ta càng nghĩ càng rối, tinh thần sụp đổ: "Aiz thật là phiền, muốn chết."
Dạ Đàm đáp gọn lỏn: "Được."
Ta sợ hãi giải thích: "Không không không đừng đừng đừng phải giãy giụa một chút."
Dạ Đàm cũng nói: "Được."
... Ngươi đùa ta à? Đừng điên theo ta có được không?!
Thế nhưng thần sắc Dạ Đàm rất nghiêm túc, không có một tẹo ý đùa.
Hắn nói: "Thuộc hạ sẽ toàn lực ứng phó, ngăn cơn sóng dữ. Nếu vô lực mà quy thiên, bích lạc hoàng tuyền thuộc hạ cũng cam tâm tình nguyện."
Dạ Đàm ngạo nghễ, thái độ kiên quyết, ta cũng an định không ít, gật đầu đáp: "Được, cùng đi."
Việc này không thể chậm trễ, để ngăn Cừu Vô Cữu dẫn đầu gia nhập Hội người tàn tật bọn ta, Dạ Đàm lập tức bọc ta trong ngoài ba tầng cẩn thận rồi lao vút đi.
Trên đường ta tỉnh táo lại, suy nghĩ suy nghĩ, hỏi: "Sao Nhị thiếu gia lại hẹn ở sườn núi Vô Định, Chung Ly uyển mới là địa bàn của gã, nếu muốn bố trí cạm bẫy gì không phải cứ sân nhà mà triển thì tiện hơn à?"
Dạ Đàm cũng nói: "Thuộc hạ cũng không hiểu. Mà Dạ Quân là ảnh vệ thiếp thân Nhị thiếu gia tín nhiệm nhất, hẳn lúc này không thể rời khỏi người gã mới đúng. Công việc truyền tin phổ thông này bất cứ tử sĩ nào đi cũng phù hợp hơn hắn. Trừ phi, bên người Nhị thiếu gia đã không còn ai khác có thể dùng nữa."
Ta thuận tiếp nói: "Như vậy... gã rõ ràng ở gần Chung Ly uyển, nhưng lại không tụ họp cùng thuộc hạ. Vì sao? Giống như gã đang đề phòng ai đó, hoặc là đang nghi ngờ trong quân mình có nội gián? Sợ bị người khác trông thấy..."
Suy tính đến chỗ này, ta bỗng nhiên giật mình:
"... Quân Vô Vọng."
Dạ Đàm hơi nghi hoặc.
Ta bèn giải thích: "Là nam nhân đeo mặt nạ hồ ly mà lúc ngươi đến đã gặp qua í."
"A, là y." Dạ Đàm gật đầu, "Y đúng là một tai hoạ ngầm, thuộc hạ không lường được tu vi của y, nếu có khai chiến thuộc hạ cũng không nắm chắc phần thắng."
"Thái độ của y rất kỳ quái, rõ ràng có thể trực tiếp cứu ta nhưng lại không cứu ta. Y rõ ràng không định cứu ta, những mỗi hành động làm ra đều như đang giúp ta." Ta nhớ lại biết số này cũng cảm thấy rất thần bí, "Y đối với ta lúc tốt lúc xấu, mừng là đối với Nhị thiếu gia chỉ thuần túy là cừu hận. Mà lại... Hình như thái độ của y với ngươi khá là không bình thường, Nhị thiếu gia muốn đổi ngươi hẳn là để kiềm chế y."
Dạ Đàm nghi ngờ: "Thuộc hạ chưa từng gặp y bao giờ."
Dạ Đàm nhanh chân nhanh tay, thoáng chốc đã đến gần sườn núi hẹn ước. Vách núi dựng đứng đột ngột, nham thạch nguội cứng rắn rạch ở giữa, trên mặt đất ngay cả cỏ dại cũng ít thấy.
Không khí nồng nặc một mùi quái dị.
"... Là dầu hỏa." Dạ Đàm ngửi ngửi, phân biệt phương hướng và phạm vi, "Hẳn vẫn có thể thoát được."
Ta khẩn trương muốn chết, hỏi: "Nhị thiếu gia đâu?"
Dạ Đàm ngẩng đầu nhìn chằm khối đá đồ sộ nhô ra: "Sau tảng đá kia. Không chỉ mỗi gã, còn có... Hả? Bảy người?"
Nhiều người như vậy? Hay là suy đoán của ta sai rồi?
Một lát sau thân ảnh Nhị thiếu gia xuất hiện giữa vách đá cao ngất.
Nhị thiếu gia bị thương rất nặng, lại trải qua một đêm ưu tư ngủ không đủ giấc, còn thảm hơn so với kẻ bị tra tấn chết đi sống lại à ta. Gã ngồi nghiêng người trên xe lăn, lệ khí quẩn quanh dưới đáy mắt chỉ càng thêm đậm đặc chứ không tản đi.
Dạ Đàm như kiếm ra khỏi vỏ, cong người thủ thế nhìn chăm chú vào hai viên đá đánh lửa trên tay Dạ Quân.
Ta sốt ruột cực, tự hỏi thân thể ta bây giờ có thể nhảy cao mười trượng trở về hay không, đáp án rõ ràng là không, nhảy xuống vực thì OK.
Cuồng phong gào rít giận dữ cheo leo vách đá, phong vân biến sắc, Nhị thiếu gia há miệng toan nói chuyện tâm tình, đột nhiên một vị bên cạnh phi cước đá ngang đầu gã, gã ngã thẳng xuống đất.
Biến cố đập vào mặt, kiếm Dạ Quân đã xuất vỏ nhưng không có đất dùng, đã có người đi trước hắn nắm vào mệnh môn Nhị thiếu gia, nói: "Dạ Quân! Không được nhúc nhích."
Dạ Quân đành phải lui kiếm, người đột kích lăn một vòng, rút dao kề vào đầu Nhị thiếu gia, túm tóc gã để gã ngẩng đầu lên.
Nhìn nhìn rồi nhìn, người đột kích đúng là Đại thiếu gia.
Cùng lúc đó, có một người nhanh như chớp vọt ra sau lưng Dạ Quân, trở tay cầm tên. Dạ Quân nhẹ nhàng tránh đi, bất đắc dĩ nói: "Aizz, không cần động thủ, ta sẽ không chống cự."
Đây cũng là người quen, Vân Giang Ly.
A?
Loại kịch bản gì đây??
Thế rồi đến phần bẫy bọn ta chưa???
Ta và Dạ Đàm há hốc mồm kinh ngạc, tuy nhiên hắn vẫn đề phòng nhìn hành động của họ.
Đại thiếu gia túm Nhị thiếu gia nhảy từ vách đá xuống đất, Dạ Đàm liền khẩn trương lui về sau mấy trượng.
"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, trở về rồi giải thích." Đại thiếu gia quay đầu ra hiệu: "Vân huynh, thả ba người kia ra. Không cần phải để ý đến Dạ Quân, người này trong tay ta, Dạ Quân sẽ không động loạn."
Nhị thiếu gia đã hoàn toàn ngu người, ngơ ngác nhìn Đại thiếu gia. Bội kiếm của Dạ Quân bị Vân Giang Ly đánh gãy, xấu hổ ho một tiếng rồi nhảy xuống xa xa sau Nhị thiếu gia.
Vân Giang Ly đứng trên sườn núi mà đáp, lược bớt sáu mươi chín từ tìm tìm, cởi trói các thứ các thứ, chốc lát sau Dạ Tiêu đã vọt xuống như chim non về tổ: "HU HU chủ nhân ơiii Ngài cứu ta sao!! Vui muốn chết!!"
Dương Khinh Chu thụ hình, nửa hôn mê, Cừu Vô Cữu đành cõng hắn xuống, cúi đầu thỉnh tội với Dạ Đàm: "Thuộc hạ đã cô phụ nhờ vả của Tông chủ, mong Tông chủ giáng tội."
Dạ Đàm lắc đầu: "Không sao là tốt rồi."
Đại thiếu gia căn dặn Vân Giang Ly phong bế huyệt đạo Dạ Quân, bị trói gô rồi Vân Giang Ly khiêng lên vai.
Đại thiếu gia quay đầu nói với ta: "Đi thôi."
Ta say.
Không phải định đi chiến BOSS một đi không trở lại à, chưa gì đã hạ màn??
Dù ta cũng không chờ mong lắm...
Ta vừa được ôm đi vừa ngó, kinh nghi nói: "Ngươi, ngươi, hai người các ngươi lại..."
"Chúng ta phản DAME nhaa." Vân Giang Ly cười cười.
Hắn thu liễm ý cười, lại nói: "Quân công tử, chuyện ngươi nói ta đã điều tra, xác thực không giả. Vân Tích Chỉ là đệ đệ ta, chết dưới tay Dạ Quân. Đáng nhẽ chuyện qua thì cũng đã qua... nhưng Tiểu Tần đã từng tiếp xúc với Dạ Sát, lần này lại lẫn vào đám người Hoành Liên rơi vào tay Chung Ly uyển, Nhị thiếu gia định thừa cơ diệt trừ Tiểu Tần, ta cũng không có lựa chọn nào khác."
Ta hoang mang nhìn sang Đại thiếu gia.
Đại thiếu gia ủ rũ, thở dài: "Ta diễn đủ rồi, không muốn chơi nữa."
Mờ mịt lên đường trở về, ba người kiện toàn cõng ba người rưỡi tàn, có mỗi Dạ Tiêu là vui vẻ nhảy nhót tưng bừng phía trước.
Đại thiếu gia khiêng Nhị thiếu gia đầy máu một đoạn, đột nhiên nhiên nói với Vân Giang Ly: "Vân huynh, chúng ta đổi đi."
Vân Giang Ly: "Làm sao?"
Đại thiếu gia lạnh lùng nói: "Gã cứ nhìn ta chằm chằm, thấy ghét."
Ngữ khí hắn thanh lãnh, khác xa dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc mới gặp. Làm ta nhớ tới dáng vẻ cô quạnh của hắn ở thành Dương Khê, có khi nào lại liên quan đến Nhị thiếu gia?
Một đường không nói năng gì, cả TEAM bình an về ở tạm Diệp phủ ngoài thành Trường Lạc.
Cừu Vô Cữu đưa Dương Khinh Chu đi chạy chữa, Dạ Tiêu nhảy vào phòng thăm Dạ Lan.
Nhị thiếu gia được băng bó sơ qua, đầu vai bị nhuộm đỏ hơn phân nửa, máu loãng quện mồ hôi dính két vào người, một bàn tay gã đã hoàn toàn bị phế, cong cong quỷ dị, phi thường chật vật. Vân Giang Ly đến nơi là ném gã xuống đất, mặt Nhị thiếu gia không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, gã cố nghiêng mặt qua, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Đại thiếu gia.
Đại thiếu gia nói với Dạ Đàm: "Xử trí đệ đệ ta như nào tùy các ngươi, muốn chém muốn giết muốn róc thịt làm cầy tơ bảy món, tùy."
Có thể là bị gã nhìn chằm chằm đến mức toàn thân không được tự nhiên, lại nói: "Ta không muốn ở cùng gã, ra ngoài trước chờ các ngươi."
Nhị thiếu gia thấy hắn muốn đi, mới hoàn hồn suy yếu kêu một tiếng: "Ca...?"
Đại thiếu gia đưa lưng về phía gã, không đáp, Chung Ly Tử Tức giãy dụa bò về phía hắn hai bước, hỏi: "Ca... vì sao?"
"... Ngươi không biết? Đệ đệ thông minh tuyệt đỉnh, tính toán như thần của ta, ngươi mà không biết?" Đại thiếu gia cắn răng cười lạnh, "A Sênh và Trạch Tước chết trong tay ai, ngươi nghĩ ta ngu sao?"
Lòng ta run lên: Thì ra hắn vẫn luôn biết.
Đại thiếu gia phất tay áo sải bước bóp cổ gã nhấc lên, giọng nói tràn đầy phẫn hận: "Ta không hiểu rốt cục ngươi muốn cái gì? Lần nào ngươi đẩy ta đi đều lấy cớ "nơi đó có tin tức của Nguyệt Thường Sênh", lần nào cũng kích thích ta, ngươi chơi rất vui sao?"
"Nguyệt... Là người của Thái Hành giản..." Nhị thiếu gia khó nhọc nói, "Y tiếp cận ngươi... Không có ý tốt..."
"Y không có ý tốt?" Đại thiếu gia cười dài đắng chát, hỏi ngược lại, "Vậy mà y chưa từng tổn thương ta, còn ngươi thì sao? Từ nhỏ đến lớn, ngươi hại ta bao nhiêu lần, lần này rồi lần này rồi lần khác, đến bao giờ ngươi mới cảm thấy đủ đây, NÓI??!!"
"Đây đều là tạm thời thôi, ca... Nguyệt Thường Sênh, Trạch Tước, còn có mẫu thân... Đều là tạm thời." Chung Ly Tử Tức khẽ run nắm lấy tay hắn, đau đến hai mắt mất tiêu cự, "Chờ ta thống nhất võ lâm, không còn phe phái... không còn thù địch... sẽ không cần lo lắng nữa... Ngươi có thể tự do... Ta rõ ràng... đã sắp thành công, ca... Vì sao..."
"Tự do? Câm miệng đi, đệ đệ tốt của ta." Đại thiếu gia chán ghét hất tay gã ra, căm hận mà gằn từng chữ một, "Ta Chung Ly Tử Hư, tất cả trở ngại trong đời, tất cả "yêu mà phải ly biệt" với nỗi đau "cầu mà không được"—— đều do một tay ngươi tạo thành."
Hắn thả tay, không lưu tình xoay người bước đi. Nhị thiếu gia chán nản ngã vật xuống đất.
Ta làm khán giả thầm lặng đứng nhìn, cảm giác, tình cảm của đôi huynh đệ này, đặc biệt, sặc mùi INCEST.
- ----
Đông Vân Triều: Máy tính hỏng rồi huhu
Danh sách chương