2
Editor: Đông Vân Triều
[02]
Dạ Quân giỏi thấu lòng người, khả năng đoán sai không lớn, nhưng vào cái ngày mới gặp chủ nhân thì có sai một lần.
Giấu tài đã mười bảy năm, chỉ để đợi đến kì đánh giá danh hào này của Dạ Hành giữa trời đông giá rét.
Dạ Quân mười phần chắc chín nắm được "Dạ Quân ngự đế" trong tay, sau lễ thụ phong nhận lệnh bài, hắn chắc chắn sẽ bị đưa đi. Giang hồ bây giờ môn phái vừa có tài lực vừa có dã tâm không nhiều, đếm đi đếm lại cũng chỉ có những cái tên quen thuộc. Hắn đoán non nửa mình sẽ vào điện Uổng Sinh, tính tình của mười vị Diêm La hắn cũng mò được kha khá, chủ nhân mới không phải Sở Giang Quân thì chính là Biện Thành Quân.
Trong thâm tâm hắn hi vọng là Sở Giang Quân, bởi Sở Giang Quân chơi cờ không tệ, từng tĩnh tọa, không lo ngã ngựa sớm.
Dạ Quân theo sau chưởng sự đi mười bậc thang tiến vào lầu gác phía Đông, nghiêng đầu trông thấy bên ngoài lâu có sáu xe thiết kỵ im ắng đứng trong gió bấc.
Vừa bước vào hắn đã biết mình đoán sai, chủ nhân hắn căn bản còn không phải người của điện Uổng Sinh.
Trong phòng có bảy người, sáu tên thị vệ cầm đao phân thành hai nhóm, ở góc áo thêu huyết cốt văn đặc thù của điện Uổng Sinh. Một người không rõ tuổi tác ngồi ở giữa, y ngồi hết sức đoan chính, thân thể lại hơi vặn vẹo.
Người này có vẻ không khỏe, ngồi lung la lung lay. Tóc hoa râm khô quắt, lưng còng lom khom, hai con ngươi đục ngầu, mù lòa hay không thì không rõ. Sắc mặt y nửa trắng nửa xám, sẹo trải dọc gương mặt, dường như có người cố ý khắc lên. Gân xanh gân đỏ trên cổ và hai cánh tay lồi hết cả ra, bên dưới lớp da còn có vật nào đó đang nhúc nhích.
Người không ra người quỷ không ra quỷ, ngoại hình này có thể nói là ma chê quỷ hờn.
Chưởng sự dặn dò qua lại, quay người rời đi.
"Là ta mua ngươi, điện chủ thứ mười của điện Uổng Sinh - Chuyển Luân Vương, về sau phải nghe lệnh Chuyển Luân Quân." Giọng y khàn khàn khô khốc, mang theo đau đớn.
Dạ Quân đoan chính quỳ gối trước người y, cúi người dập đầu, trán tì lên nền gỗ buốt lạnh, chân thành gọi: "Chủ nhân."
Yết hầu người ấy giật giật định nói gì đó, Dạ Quân lại đột ngột mở miệng: "Ngài muốn xem kiếm của ta sao?"
Dạ Quân chẳng chờ y mở miệng, Thanh Phong vun vút ra khỏi vỏ, hàn quang xé gió bừng sáng cả căn phòng, nháy mắt sáu thị vệ cầm đao đã gục dưới kiếm.
Hắn không ngừng, xoay người lao vào tuyết trắng qua cửa sổ, một lát sau cầm thanh trường kiếm nhiễm đầy máu trở về, tay còn lại quăng hai cái xác ra xa, quỳ xuống đất.
Người ấy kinh hãi bật thốt: "Ngươi làm cái gì vậy?!"
Dạ Quân vô tội nhìn y: "Ngài phân phó mà."
Người ấy cau mày nói: "Nhưng ta có nói gì đâu."
Dạ Quân đáp: "Ngài có sát ý, sớm muộn đã muốn động thủ nhưng lại không tiện nói thẳng, hẳn ngài phải khổ sở lắm để truyền đạt cho ta giữa một đống người giám thị."
Chủ nhân hoài nghi đầy mặt, lạnh lùng nhìn hắn: "Nó rõ ràng thế à?"
Dạ Quân cong mày cười: "Không có, ngài ẩn giấu rất tốt. Ngoại trừ ta không ai khác nhìn ra được."
"Ngươi biết thuật đọc tâm?" Ánh mắt của y phát lạnh, nhất thời cảnh giác.
Dạ Quân cười yếu ớt lắc đầu: "Không đến mức, chỉ là mũi nhạy cảm hơn người bình thường đôi chút, ngửi được thật-giả, yêu-hận thôi."
Người ấy không nói một lời, cứng đờ ngồi nguyên tại chỗ.
Dạ Quân nhìn thần sắc y thì khẽ cười, chủ động dâng kiếm để bên tay thuận của y, lui lại mấy bước về chỗ cũ, đưa tay điểm mấy đại huyệt trên ngực mình.
Hắn nói: "Ta đã phong bế nội lực quanh thân mình, trong vòng một canh giờ không thể cử động. Nếu chủ nhân đã có lòng nghi ngờ, có thể xử ta ngay bây giờ."
Dạ Quân trông rất thản nhiên, không có nửa phần e ngại muối lui.
Y tự mâu thuẫn giây lát, cuối cùng chán nản nói: "Thôi. Các đời Dạ Quân chưa từng có tiền lệ phản bội, ta tin ngươi."
Dạ Quân uyển chuyển cười: "Vậy, ngài có thể nói cho ta tên ngài được không?"
Sắc mặt vị chủ nhân mới vừa hòa hoãn lại cứng ngắc: "Không phải ta vừa nói rồi à."
Dạ Quân: "Ngài không nói thật mà. Lúc nói ra câu kia ngài có ngừng lại, còn đổi giọng nữa."
Người ấy chần chờ bảo: "... Quả thật không tệ, lúc mua ngươi, ta cũng không ký tên Chuyển Luân Vương."
Dạ Quân tiếp lời: "Bất luận tên nào dược ghi trong danh sách Dạ Hành đều không liên qua tới ta. Ngài nhận chủ tớ chi lễ, thì chính là chủ nhân duy nhất của ta."
Người ấy hoảng hốt nháy mắt, lòng trải qua trăm ngàn ý nghĩ phức tạp, lấy lại tinh thần đáp:
"... Chung Ly Tử Tức."
Biết đây là lời nói thật, ý cười bên môi Dạ Quân càng thêm đậm đà, nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát. Họ này không phổ biến vì hắn chưa nghe nói bao giờ, chắc là tiểu môn phái nơi chật hẹp nào đó. Thật không biết làm sao đẻ ra được một quái thai vừa nhạy cảm lại nguy hiểm, còn rơi vào khốn cùng như này?
Chung Ly Tử Tức là tên đã lên dây không rảnh quản chuyện khác nữa, đứng dậy thúc giục: "Lên đường thôi, có chuyện quan trọng."
Dạ Quân vô tội nói: "Nhưng ta không động được mà tiểu thiếu gia, vừa mới phong bế mình đó thôi. Ngài có muốn tri kỉ ôm ta lên ngựa không?"
Chung Ly Tử Tức lạnh mặt nhìn hắn: "Lặp lại lần nữa xem."
Dạ Quân vội đáp: "Ai, không cần, ngài giúp ta giải huyệt đạo là được. Cảm phiền thiếu gia."
Chung Ly Tử Tức đứng được đã là phí sức, còn phải nhọc cái thân già này vịn vào bàn ngồi xổm xuống giải huyệt đạo cho hắn. Dạ Quân chỉ cảm thấy da thịt nơi y tiếp có giá lạnh thấu xương, phản xạ có điều kiện mà túm lấy cổ tay chủ nhân mình: "Trên người ngài có hàn độc? Còn không nhẹ, đã mấy năm?... Bảy năm? Không đúng, tám năm?"
"Buông tay." Chung Ly Tử Tức kìm nén tức giận quát lên, "Liên quan đếch gì tới ngươi."
Dạ Quân cũng cả giận nói: "Ngài là chủ nhân của ta, sao lại không liên quan đến ta, nếu nghĩ như vậy thà ngài đâm chết ta luôn còn hơn đòi lên đường, làm chuyện gì mà làm."
Chung Ly Tử Tức bị một câu của hắn chặn họng.
Y ở điện Uổng Sinh nhận hết mười năm giày vò, lặng lẽ nếm trải hết mọi lăng nhục, trong trận chiến quần nhau giữa các điện, y lợi dụng kẽ hở bò từ tầng đáy của xã hội lên địa vị cao bây giờ, lừa gạt tín nhiệm của Chuyển Luân Quân ở điện thứ Mười mới có cơ hội được ra ngoài làm việc.
Đắm mình trong giá lạnh mười năm, làm sao quen được việc có người rót cho mình bát nước ấm trong một ngày —— dù vì mục đích gì đi chăng nữa.
Dạ Quân nhìn y bị mình mắng mà ngơ luôn, đáy lòng cười trộm, trên mặt lại giả vờ bi thương bối rối nói xin lỗi: "Là thuộc hạ vượt qua khuôn phép, mong thiếu gia trách phạt."
"... Không sao." Chung Ly Tử Tức bất đắc dĩ khoát khoát tay, "Trước tiên xử lí gọn gàng mấy thi thể này đi, lấp tức phải lên đường."
Dạ Quân nghe lời vùi tất cả xác người vào trong tuyết, sáu xe thiết kỵ bên ngoài chỉ giữ lại một, để tránh thu hút sự chú ý của người khác hắn còn vứt yên Huyền Giáp đắt tiền thay bằng yên ngựa phổ thông. Hắn tự nhiên như ruồi ôm Chung Ly Tử Tức nhẹ như không vào ngực, xoay người lên ngựa quất roi mà đi.
Chung Ly Tử Tức ngồi ổn định thấy kỳ kỳ: "Không phải ảnh vệ nên ẩn nấp à, ngươi chường cái mặt ra đây làm gì." Còn cái tay cái tay cái tay, túm lấy cái tay...
Dạ Quân một tay ôm y, một tay cầm cương ngựa, còn thân mật mà đặt tay bên hông y độ cho ít nội lực: "Hàn độc trong người ngài tồn tại nhiều năm như vậy, nhất định trời đông giá rét như này rất không dễ chịu, để ta giúp ngài chịu đựng một chút."
Mấy năm này Chung Ly Tử Tức bị Tần Quảng Quân bắt tới luyện dược, thân trúng cổ độc đau đớn khó nhịn, chút lạnh ấy thực sự không đáng kể. Việc Dạ Quân độ nội lực cho y cứ như muối bỏ bể, không có tác dụng thực tế, nhưng không biết vì sao y lại không cự nự nữa.
Dạ Quân hỏi: "Đến điện Uổng Sinh thì thiếu gia cần ta làm gì?"
Chung Ly Tử Tức nói: "Ta cần ngươi đi tìm chết."
Dạ Quân cúi đầu nhìn y, ý là muốn hỏi rõ hơn, Chung Ly Tử Tức giải thích: "Ta cũng không có gì hay ho mà giấu diếm ngươi, chúng ta cứ nói thẳng đi. Thập điện Diêm La của điện Uổng Sinh lâu nay bằng mặt mà không bằng lòng, tranh chấp liên miên, mấy năm này ta đã làm không ít chuyện khiến bọn họ nghi kỵ lẫn nhau. Lần này ta muốn ngươi đi ám sát Chuyển Luân Quân của điện thứ Mười, sau đó để lại chứng cứ giá họa cho Diêm La Quân điện thứ Năm, dưới vạn chúng chú mục mà giả trang bay về phủ của Diêm La Quân, thừa dịp không mà nhảy xuống đáy hồ Du Minh tự vẫn. Diêm La Quân xưa nay cương liệt tàn nhẫn, dù chịu oan khuất và giáng chức cũng sẽ khinh thường giải thích, mà Tần Quảng Quân với gã như nước với lửa, đến lúc đó sai người đi điều tra không có kết quả, tất sẽ dẫn đến một trận đại chiến. Còn những việc nhỏ không đáng kể ta sẽ bố trí, ngươi cứ yên tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao."
Dạ Quân nghe xong thì nghiền ngẫm, hỏi: "Thiếu gia ngài rốt cục thuộc phe ai? Ngài vì Chuyển Luân Quân bán mạng làm việc, nếu gã xảy ra chuyện ắt người ngoài sẽ nghi ngờ ngài, đây không phải là dẫn lửa thiêu thân sao?"
Chung Ly Tử Tức lắc đầu nói: "Trước kia ta bị quản chế bởi Tần Quảng Quân điện thứ Nhất, bây giờ là thuộc hạ của Tống Đế Quân điện thứ Ba, nhưng Chuyển Luân Quân và Biện Thành Quân đều bí mật tiếp xúc với ta, đều cho rằng ta chính là gian tế phe bọn họ gài vào đối phương."
Dạ Quân nghĩ thầm: Quý hội quá loạn[1].
[1] Quý hội quá loạn: ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ mối tình tay ba, tay bốn phức tạp, lằng nhằng.
Dạ Quân đại khái hiểu được tình huống, lại hỏi: "Thiếu gia, ta không thể không chết sao?
Chung Ly Tử Tức cười lạnh: "Không tự nguyện?"
"Có lẽ ta có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi trốn về." Dạ Quân "Nếu ngài muốn ta ôm bí mật này vĩnh viễn nằm dưới đáy hồ, thì coi như xong chuyện. Nhưng nếu ngài còn cần ta, ta sẽ tuyệt đối không chết trên tay kẻ thù."
Chung Ly Tử Tức bán tín bán nghi: "Đến lúc đó người người vây xem, ngươi mọc cánh còn khó thoát, sao có thể thoát thân?"
"Đây là việc nhỏ, ngài cứ yên tâm. Trên đời này ngoại trừ ngài, không ai có thể giết ta." Dạ Quân thành kính nhìn y chăm chú, nói khẽ, "Ra lệnh đi, chủ nhân của ta."
"... Tốt." Chung Ly Tử Tức thấp giọng nói, "Dạ Quân, còn sống trở về."
Dạ Quân đúng hẹn hoàn thành nhiệm vụ ám sát, lông tóc vô thương mà trở về phục mệnh.
Thực ra biện pháo của hắn vô cùng đơn giản, chờ quần chúng tụ tập đủ thì chạy đến phủ của Diêm La Quân, dịch dung thành Đại tổng quản, nghênh ngang ra ngoài, còn cãi chem chẻm với thị vệ tới bắt người của Tần Quảng Quân nửa giờ.
Hắn xuất thân Dạ Hành, những kỹ năng cải trang, ẩn núp này đều là môn học cơ bản bắt buộc, có giá bằng ba tín chỉ lít máu.
Chung Ly Tử Tức ngạc nhiên nói: "Đại tổng quản thật của Diêm La Quân đâu đâu?"
Dạ Quân: "Ta ám sát Chuyển Luân Quân xong thì giết tên tổng quản kia treo lên một cành cây trong phủ Tần Quảng Quân dùng băng cố định lại, băng tan sẽ tạo ra hiện trường treo cổ mà chết, ngoài ít nước đọng thì không còn dấu vết nào khác. Tính canh giờ hẳn là vừa mới chết không lâu, thi thể còn chưa lạnh."
Chung Ly Tử Tức tán thưởng từ tận đáy lòng: "Cao chiêu!"
Năm Chung Ly Tử Tức lần đầu gặp Dạ Quân liền cảm giác gánh nặng trên vai được san sẻ đi ít nhiều.
Hắn thông minh lại mạnh mẽ, vừa vặn mà kín đáo. Rất nhiều chuyện không cần phân phó bằng lời, hắn cũng biết mà làm rất tròn trĩnh, thỏa đáng.
Nào ai đoán được rất nhiều năm trôi qua, Dạ Quân lại trở thành người khiến y đau đầu nhất.
Đau khổ của y thường xuyên bị Dạ Quân đâm thọc, đôi lúc sẽ không kìm nén được lửa giận mà phát tiết lên đầu hắn: "Ngươi cho rằng ta thực sự không dám giết ngươi đúng không!!"
"Đương nhiên là không, nếu ngài chỉ vừa nhen nhóm nghi ngờ ta liền giết ta thật thống khoái." Dạ Quân lạnh nhạt đáp, "Đứng lâu trên mũi đao, sinh tử đều coi nhẹ. Giống như một người rất rất rất rất ghét ăn trứng muối nhưng tất cả những người bên cạnh đều ăn trứng muối thì có bị nhét trứng muối vào mồm cũng không còn gì ngạc nhiên nữa."
Chung Ly Tử Tức cau mày nói: "... Đây là cái thể loại ví dụ gì."
Dạ Quân nghiêm nghị: "Ví dụ về người ghét ăn trứng muối."
Đêm đó, thủ đoạn độc ác THE Nhị thiếu gia sai người đưa trứng muối cho Dạ Quân.
Một lát sau hạ nhân hốt hoảng chạy vào báo: "Không ổn rồi Dạ Quân đại nhân treo ngược tự vẫn, lụa trắng còn thắt nơ bướm."
Nhị thiếu gia luống cuống tay chân dẫn người cắt lụa, ôm hắn vào lòng mà bóp má đến tỉnh: "Ai cho phép ngươi tự sát!"
Dạ Quân lạnh giọng nói: "Thế có khác gì ban chết đâu? Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."
Nhị thiếu gia: "Không đến mức chứ..."
Dạ Quân: "Ngài lại đưa trứng muối cho ta thử xem??"
Nhị thiếu gia: "Không dám không dám nữa."
- ----
Đông Vân Triều: Hỡi các đồng bào đồng chí, thế giới đang có đại dịch mong các pạn chú ý giữ gìn sức khỏe, sống khỏe sống đẹp chứ tôi toàn thấy các cô VOTE truyện vào lúc 2 -3 giờ sáng, nó ứ ổn đâu:)). Nhớ đeo khẩu trang khi ra đường, thường xuyên rửa tay bằng xà phòng hoặc nếu nước mà có lạnh quá thì đầu tư quả nước rửa tay khô, tránh đi đến những địa điểm tụ họp nhiều hooman hoặc phòng kín hoặc nhiều hooman trong phòng kín:)). Hết rồi, xin cảm ơn.
Editor: Đông Vân Triều
[02]
Dạ Quân giỏi thấu lòng người, khả năng đoán sai không lớn, nhưng vào cái ngày mới gặp chủ nhân thì có sai một lần.
Giấu tài đã mười bảy năm, chỉ để đợi đến kì đánh giá danh hào này của Dạ Hành giữa trời đông giá rét.
Dạ Quân mười phần chắc chín nắm được "Dạ Quân ngự đế" trong tay, sau lễ thụ phong nhận lệnh bài, hắn chắc chắn sẽ bị đưa đi. Giang hồ bây giờ môn phái vừa có tài lực vừa có dã tâm không nhiều, đếm đi đếm lại cũng chỉ có những cái tên quen thuộc. Hắn đoán non nửa mình sẽ vào điện Uổng Sinh, tính tình của mười vị Diêm La hắn cũng mò được kha khá, chủ nhân mới không phải Sở Giang Quân thì chính là Biện Thành Quân.
Trong thâm tâm hắn hi vọng là Sở Giang Quân, bởi Sở Giang Quân chơi cờ không tệ, từng tĩnh tọa, không lo ngã ngựa sớm.
Dạ Quân theo sau chưởng sự đi mười bậc thang tiến vào lầu gác phía Đông, nghiêng đầu trông thấy bên ngoài lâu có sáu xe thiết kỵ im ắng đứng trong gió bấc.
Vừa bước vào hắn đã biết mình đoán sai, chủ nhân hắn căn bản còn không phải người của điện Uổng Sinh.
Trong phòng có bảy người, sáu tên thị vệ cầm đao phân thành hai nhóm, ở góc áo thêu huyết cốt văn đặc thù của điện Uổng Sinh. Một người không rõ tuổi tác ngồi ở giữa, y ngồi hết sức đoan chính, thân thể lại hơi vặn vẹo.
Người này có vẻ không khỏe, ngồi lung la lung lay. Tóc hoa râm khô quắt, lưng còng lom khom, hai con ngươi đục ngầu, mù lòa hay không thì không rõ. Sắc mặt y nửa trắng nửa xám, sẹo trải dọc gương mặt, dường như có người cố ý khắc lên. Gân xanh gân đỏ trên cổ và hai cánh tay lồi hết cả ra, bên dưới lớp da còn có vật nào đó đang nhúc nhích.
Người không ra người quỷ không ra quỷ, ngoại hình này có thể nói là ma chê quỷ hờn.
Chưởng sự dặn dò qua lại, quay người rời đi.
"Là ta mua ngươi, điện chủ thứ mười của điện Uổng Sinh - Chuyển Luân Vương, về sau phải nghe lệnh Chuyển Luân Quân." Giọng y khàn khàn khô khốc, mang theo đau đớn.
Dạ Quân đoan chính quỳ gối trước người y, cúi người dập đầu, trán tì lên nền gỗ buốt lạnh, chân thành gọi: "Chủ nhân."
Yết hầu người ấy giật giật định nói gì đó, Dạ Quân lại đột ngột mở miệng: "Ngài muốn xem kiếm của ta sao?"
Dạ Quân chẳng chờ y mở miệng, Thanh Phong vun vút ra khỏi vỏ, hàn quang xé gió bừng sáng cả căn phòng, nháy mắt sáu thị vệ cầm đao đã gục dưới kiếm.
Hắn không ngừng, xoay người lao vào tuyết trắng qua cửa sổ, một lát sau cầm thanh trường kiếm nhiễm đầy máu trở về, tay còn lại quăng hai cái xác ra xa, quỳ xuống đất.
Người ấy kinh hãi bật thốt: "Ngươi làm cái gì vậy?!"
Dạ Quân vô tội nhìn y: "Ngài phân phó mà."
Người ấy cau mày nói: "Nhưng ta có nói gì đâu."
Dạ Quân đáp: "Ngài có sát ý, sớm muộn đã muốn động thủ nhưng lại không tiện nói thẳng, hẳn ngài phải khổ sở lắm để truyền đạt cho ta giữa một đống người giám thị."
Chủ nhân hoài nghi đầy mặt, lạnh lùng nhìn hắn: "Nó rõ ràng thế à?"
Dạ Quân cong mày cười: "Không có, ngài ẩn giấu rất tốt. Ngoại trừ ta không ai khác nhìn ra được."
"Ngươi biết thuật đọc tâm?" Ánh mắt của y phát lạnh, nhất thời cảnh giác.
Dạ Quân cười yếu ớt lắc đầu: "Không đến mức, chỉ là mũi nhạy cảm hơn người bình thường đôi chút, ngửi được thật-giả, yêu-hận thôi."
Người ấy không nói một lời, cứng đờ ngồi nguyên tại chỗ.
Dạ Quân nhìn thần sắc y thì khẽ cười, chủ động dâng kiếm để bên tay thuận của y, lui lại mấy bước về chỗ cũ, đưa tay điểm mấy đại huyệt trên ngực mình.
Hắn nói: "Ta đã phong bế nội lực quanh thân mình, trong vòng một canh giờ không thể cử động. Nếu chủ nhân đã có lòng nghi ngờ, có thể xử ta ngay bây giờ."
Dạ Quân trông rất thản nhiên, không có nửa phần e ngại muối lui.
Y tự mâu thuẫn giây lát, cuối cùng chán nản nói: "Thôi. Các đời Dạ Quân chưa từng có tiền lệ phản bội, ta tin ngươi."
Dạ Quân uyển chuyển cười: "Vậy, ngài có thể nói cho ta tên ngài được không?"
Sắc mặt vị chủ nhân mới vừa hòa hoãn lại cứng ngắc: "Không phải ta vừa nói rồi à."
Dạ Quân: "Ngài không nói thật mà. Lúc nói ra câu kia ngài có ngừng lại, còn đổi giọng nữa."
Người ấy chần chờ bảo: "... Quả thật không tệ, lúc mua ngươi, ta cũng không ký tên Chuyển Luân Vương."
Dạ Quân tiếp lời: "Bất luận tên nào dược ghi trong danh sách Dạ Hành đều không liên qua tới ta. Ngài nhận chủ tớ chi lễ, thì chính là chủ nhân duy nhất của ta."
Người ấy hoảng hốt nháy mắt, lòng trải qua trăm ngàn ý nghĩ phức tạp, lấy lại tinh thần đáp:
"... Chung Ly Tử Tức."
Biết đây là lời nói thật, ý cười bên môi Dạ Quân càng thêm đậm đà, nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát. Họ này không phổ biến vì hắn chưa nghe nói bao giờ, chắc là tiểu môn phái nơi chật hẹp nào đó. Thật không biết làm sao đẻ ra được một quái thai vừa nhạy cảm lại nguy hiểm, còn rơi vào khốn cùng như này?
Chung Ly Tử Tức là tên đã lên dây không rảnh quản chuyện khác nữa, đứng dậy thúc giục: "Lên đường thôi, có chuyện quan trọng."
Dạ Quân vô tội nói: "Nhưng ta không động được mà tiểu thiếu gia, vừa mới phong bế mình đó thôi. Ngài có muốn tri kỉ ôm ta lên ngựa không?"
Chung Ly Tử Tức lạnh mặt nhìn hắn: "Lặp lại lần nữa xem."
Dạ Quân vội đáp: "Ai, không cần, ngài giúp ta giải huyệt đạo là được. Cảm phiền thiếu gia."
Chung Ly Tử Tức đứng được đã là phí sức, còn phải nhọc cái thân già này vịn vào bàn ngồi xổm xuống giải huyệt đạo cho hắn. Dạ Quân chỉ cảm thấy da thịt nơi y tiếp có giá lạnh thấu xương, phản xạ có điều kiện mà túm lấy cổ tay chủ nhân mình: "Trên người ngài có hàn độc? Còn không nhẹ, đã mấy năm?... Bảy năm? Không đúng, tám năm?"
"Buông tay." Chung Ly Tử Tức kìm nén tức giận quát lên, "Liên quan đếch gì tới ngươi."
Dạ Quân cũng cả giận nói: "Ngài là chủ nhân của ta, sao lại không liên quan đến ta, nếu nghĩ như vậy thà ngài đâm chết ta luôn còn hơn đòi lên đường, làm chuyện gì mà làm."
Chung Ly Tử Tức bị một câu của hắn chặn họng.
Y ở điện Uổng Sinh nhận hết mười năm giày vò, lặng lẽ nếm trải hết mọi lăng nhục, trong trận chiến quần nhau giữa các điện, y lợi dụng kẽ hở bò từ tầng đáy của xã hội lên địa vị cao bây giờ, lừa gạt tín nhiệm của Chuyển Luân Quân ở điện thứ Mười mới có cơ hội được ra ngoài làm việc.
Đắm mình trong giá lạnh mười năm, làm sao quen được việc có người rót cho mình bát nước ấm trong một ngày —— dù vì mục đích gì đi chăng nữa.
Dạ Quân nhìn y bị mình mắng mà ngơ luôn, đáy lòng cười trộm, trên mặt lại giả vờ bi thương bối rối nói xin lỗi: "Là thuộc hạ vượt qua khuôn phép, mong thiếu gia trách phạt."
"... Không sao." Chung Ly Tử Tức bất đắc dĩ khoát khoát tay, "Trước tiên xử lí gọn gàng mấy thi thể này đi, lấp tức phải lên đường."
Dạ Quân nghe lời vùi tất cả xác người vào trong tuyết, sáu xe thiết kỵ bên ngoài chỉ giữ lại một, để tránh thu hút sự chú ý của người khác hắn còn vứt yên Huyền Giáp đắt tiền thay bằng yên ngựa phổ thông. Hắn tự nhiên như ruồi ôm Chung Ly Tử Tức nhẹ như không vào ngực, xoay người lên ngựa quất roi mà đi.
Chung Ly Tử Tức ngồi ổn định thấy kỳ kỳ: "Không phải ảnh vệ nên ẩn nấp à, ngươi chường cái mặt ra đây làm gì." Còn cái tay cái tay cái tay, túm lấy cái tay...
Dạ Quân một tay ôm y, một tay cầm cương ngựa, còn thân mật mà đặt tay bên hông y độ cho ít nội lực: "Hàn độc trong người ngài tồn tại nhiều năm như vậy, nhất định trời đông giá rét như này rất không dễ chịu, để ta giúp ngài chịu đựng một chút."
Mấy năm này Chung Ly Tử Tức bị Tần Quảng Quân bắt tới luyện dược, thân trúng cổ độc đau đớn khó nhịn, chút lạnh ấy thực sự không đáng kể. Việc Dạ Quân độ nội lực cho y cứ như muối bỏ bể, không có tác dụng thực tế, nhưng không biết vì sao y lại không cự nự nữa.
Dạ Quân hỏi: "Đến điện Uổng Sinh thì thiếu gia cần ta làm gì?"
Chung Ly Tử Tức nói: "Ta cần ngươi đi tìm chết."
Dạ Quân cúi đầu nhìn y, ý là muốn hỏi rõ hơn, Chung Ly Tử Tức giải thích: "Ta cũng không có gì hay ho mà giấu diếm ngươi, chúng ta cứ nói thẳng đi. Thập điện Diêm La của điện Uổng Sinh lâu nay bằng mặt mà không bằng lòng, tranh chấp liên miên, mấy năm này ta đã làm không ít chuyện khiến bọn họ nghi kỵ lẫn nhau. Lần này ta muốn ngươi đi ám sát Chuyển Luân Quân của điện thứ Mười, sau đó để lại chứng cứ giá họa cho Diêm La Quân điện thứ Năm, dưới vạn chúng chú mục mà giả trang bay về phủ của Diêm La Quân, thừa dịp không mà nhảy xuống đáy hồ Du Minh tự vẫn. Diêm La Quân xưa nay cương liệt tàn nhẫn, dù chịu oan khuất và giáng chức cũng sẽ khinh thường giải thích, mà Tần Quảng Quân với gã như nước với lửa, đến lúc đó sai người đi điều tra không có kết quả, tất sẽ dẫn đến một trận đại chiến. Còn những việc nhỏ không đáng kể ta sẽ bố trí, ngươi cứ yên tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao."
Dạ Quân nghe xong thì nghiền ngẫm, hỏi: "Thiếu gia ngài rốt cục thuộc phe ai? Ngài vì Chuyển Luân Quân bán mạng làm việc, nếu gã xảy ra chuyện ắt người ngoài sẽ nghi ngờ ngài, đây không phải là dẫn lửa thiêu thân sao?"
Chung Ly Tử Tức lắc đầu nói: "Trước kia ta bị quản chế bởi Tần Quảng Quân điện thứ Nhất, bây giờ là thuộc hạ của Tống Đế Quân điện thứ Ba, nhưng Chuyển Luân Quân và Biện Thành Quân đều bí mật tiếp xúc với ta, đều cho rằng ta chính là gian tế phe bọn họ gài vào đối phương."
Dạ Quân nghĩ thầm: Quý hội quá loạn[1].
[1] Quý hội quá loạn: ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ mối tình tay ba, tay bốn phức tạp, lằng nhằng.
Dạ Quân đại khái hiểu được tình huống, lại hỏi: "Thiếu gia, ta không thể không chết sao?
Chung Ly Tử Tức cười lạnh: "Không tự nguyện?"
"Có lẽ ta có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi trốn về." Dạ Quân "Nếu ngài muốn ta ôm bí mật này vĩnh viễn nằm dưới đáy hồ, thì coi như xong chuyện. Nhưng nếu ngài còn cần ta, ta sẽ tuyệt đối không chết trên tay kẻ thù."
Chung Ly Tử Tức bán tín bán nghi: "Đến lúc đó người người vây xem, ngươi mọc cánh còn khó thoát, sao có thể thoát thân?"
"Đây là việc nhỏ, ngài cứ yên tâm. Trên đời này ngoại trừ ngài, không ai có thể giết ta." Dạ Quân thành kính nhìn y chăm chú, nói khẽ, "Ra lệnh đi, chủ nhân của ta."
"... Tốt." Chung Ly Tử Tức thấp giọng nói, "Dạ Quân, còn sống trở về."
Dạ Quân đúng hẹn hoàn thành nhiệm vụ ám sát, lông tóc vô thương mà trở về phục mệnh.
Thực ra biện pháo của hắn vô cùng đơn giản, chờ quần chúng tụ tập đủ thì chạy đến phủ của Diêm La Quân, dịch dung thành Đại tổng quản, nghênh ngang ra ngoài, còn cãi chem chẻm với thị vệ tới bắt người của Tần Quảng Quân nửa giờ.
Hắn xuất thân Dạ Hành, những kỹ năng cải trang, ẩn núp này đều là môn học cơ bản bắt buộc, có giá bằng ba tín chỉ lít máu.
Chung Ly Tử Tức ngạc nhiên nói: "Đại tổng quản thật của Diêm La Quân đâu đâu?"
Dạ Quân: "Ta ám sát Chuyển Luân Quân xong thì giết tên tổng quản kia treo lên một cành cây trong phủ Tần Quảng Quân dùng băng cố định lại, băng tan sẽ tạo ra hiện trường treo cổ mà chết, ngoài ít nước đọng thì không còn dấu vết nào khác. Tính canh giờ hẳn là vừa mới chết không lâu, thi thể còn chưa lạnh."
Chung Ly Tử Tức tán thưởng từ tận đáy lòng: "Cao chiêu!"
Năm Chung Ly Tử Tức lần đầu gặp Dạ Quân liền cảm giác gánh nặng trên vai được san sẻ đi ít nhiều.
Hắn thông minh lại mạnh mẽ, vừa vặn mà kín đáo. Rất nhiều chuyện không cần phân phó bằng lời, hắn cũng biết mà làm rất tròn trĩnh, thỏa đáng.
Nào ai đoán được rất nhiều năm trôi qua, Dạ Quân lại trở thành người khiến y đau đầu nhất.
Đau khổ của y thường xuyên bị Dạ Quân đâm thọc, đôi lúc sẽ không kìm nén được lửa giận mà phát tiết lên đầu hắn: "Ngươi cho rằng ta thực sự không dám giết ngươi đúng không!!"
"Đương nhiên là không, nếu ngài chỉ vừa nhen nhóm nghi ngờ ta liền giết ta thật thống khoái." Dạ Quân lạnh nhạt đáp, "Đứng lâu trên mũi đao, sinh tử đều coi nhẹ. Giống như một người rất rất rất rất ghét ăn trứng muối nhưng tất cả những người bên cạnh đều ăn trứng muối thì có bị nhét trứng muối vào mồm cũng không còn gì ngạc nhiên nữa."
Chung Ly Tử Tức cau mày nói: "... Đây là cái thể loại ví dụ gì."
Dạ Quân nghiêm nghị: "Ví dụ về người ghét ăn trứng muối."
Đêm đó, thủ đoạn độc ác THE Nhị thiếu gia sai người đưa trứng muối cho Dạ Quân.
Một lát sau hạ nhân hốt hoảng chạy vào báo: "Không ổn rồi Dạ Quân đại nhân treo ngược tự vẫn, lụa trắng còn thắt nơ bướm."
Nhị thiếu gia luống cuống tay chân dẫn người cắt lụa, ôm hắn vào lòng mà bóp má đến tỉnh: "Ai cho phép ngươi tự sát!"
Dạ Quân lạnh giọng nói: "Thế có khác gì ban chết đâu? Quân muốn thần chết, thần không thể không chết."
Nhị thiếu gia: "Không đến mức chứ..."
Dạ Quân: "Ngài lại đưa trứng muối cho ta thử xem??"
Nhị thiếu gia: "Không dám không dám nữa."
- ----
Đông Vân Triều: Hỡi các đồng bào đồng chí, thế giới đang có đại dịch mong các pạn chú ý giữ gìn sức khỏe, sống khỏe sống đẹp chứ tôi toàn thấy các cô VOTE truyện vào lúc 2 -3 giờ sáng, nó ứ ổn đâu:)). Nhớ đeo khẩu trang khi ra đường, thường xuyên rửa tay bằng xà phòng hoặc nếu nước mà có lạnh quá thì đầu tư quả nước rửa tay khô, tránh đi đến những địa điểm tụ họp nhiều hooman hoặc phòng kín hoặc nhiều hooman trong phòng kín:)). Hết rồi, xin cảm ơn.
Danh sách chương