Editor: Đông Vân Triều
Trăng treo giữa trời, Chung Ly Tử Tức ngủ không bao lâu thì Dạ Quân rón rén xoay người. Hắn khẽ động nhẹ, Chung Ly Tử Tức lập tức tỉnh. Y vừa tỉnh, Dạ Quân đã nhận ra, lại tiếp tục nằm trở về.
Thấy hắn chẳng bị làm sao, Chung Ly Tử Tức yên tâm thiếp đi, mới ngủ được một lát, Dạ Quân lại lén lút bò dậy, y lại tỉnh theo, vừa toan hỏi hắn sao thế, Dạ Quân lại giở chăn ra nằm xuống.
Cứ thế giày vò qua lại ba bốn lần, kiên nhẫn từ thời bú sữa mẹ của Chung Ly Tử Tức cũng hao hết, chờ Dạ Quân lại lần nữa lặng lẽ muốn xuống giường, y bật dậy túm cổ hắn lôi lại hét nộ khí vào mặt hắn: "Rốt cục ngươi muốn làm cái cứt gì?"
Dạ Quân đáp: "Thuộc hạ không xứng cùng thiếu gia chung giường, thuộc hạ nên đi nơi khác thì hơn."
Thói quen mưa dầm thấm đất của Dạ Quân, không phải báo cáo công tác thì chắc chắn không dùng tôn xưng, báo cáo công tác thì thích thì dùng không thích thì dùng. Rõ ràng đang nói chuyện bình thường, hắn vẫn cứ lạnh nhạt như thế, Chung Ly Tử Tức lập tức biết lòng ku cậu đang có nhiều khúc mắc nan giải.
"Cứ an tâm mà dưỡng thương, quan tâm nhiều làm gì." Chung Ly Tử Tức không kiên nhẫn nói.
Dạ Quân lên tiếng, ngoan ngoãn không động đậy nữa. Chung Ly Tử Tức bị hắn giày vò tới nửa đêm, rốt cục yên tĩnh ngủ sâu.
Hôm sau thức dậy, Dạ Quân bên cạnh đã không thấy đâu.
Đã bị thương như thế còn không biết tốt xấu, Chung Ly Tử Tức giận trong lòng.
Nhưng y cũng không có rảnh như thế hiểu không, y còn phải cùng tỳ nữa đi trừ cổ cho Phương Tứ gia. Xử lý xong thì một đám huynh đệ Phương Tứ gia tràn vào phòng, mười mấy người đứng xếp hàng chờ y cứu chữa, bận đến giữa trưa mới xong, y bước về hậu viện nghỉ ngơi.
Chung Ly Tử Tức tự mình nấu thuốc, bưng bát lẩy bẩy, kêu: "Dạ Quân."
Dạ Quân vâng lời quỳ gối trước người y, trước đó còn mất đà đập đầu xuống đất. Hắn lập tức chỉnh lại tư thế, cung kính quỳ thẳng lưng.
Chung Ly Tử Tức đã lâu không thấy một Dạ Quân lễ phép quy củ như thế. Dạ Quân quả thực rất ít khi phạm sai lầm, cũng rất ít khi bị phạt. Lần cuối y phạt hắn đã là chuyện của bốn năm trước, là do Dạ Quân tự tiện báo cáo chuyện của Đại thiếu gia cho y.
Đại thiếu gia cùng ai trải qua một đêm nồng nàn, loại tin tức kiểu này một chữ y cũng không muốn nghe.
Kỳ thật Dạ Quân cũng không thể tính là có lỗi, nhưng Nhị thiếu gia xưa nay giận chó đánh mèo không cần lý do.
"Đừng quản chuyện không cần quản, đừng nhìn người không nên nhìn." Đây là cảnh cáo của y lúc đó, cho nên về sau vô luận Đại thiếu gia có bất kỳ hành động gì, Dạ Quân cũng chưa từng nói với y.
Chuyện Đại thiếu gia liên lạc với ngoại nhân phản bội Chung Ly uyển, y là người trong cuộc thì u mê, nhưng Dạ Quân là người ngoài cuộc, tất nhiên hắn đã sớm biết.
Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn y từng bước chạy về phía vực thẳm, nhìn tấm chân tình của y bị Đại thiếu gia dẫm nát dưới chân, lúc ấy hắn đang nghĩ cái gì?
Nhất định là thấy y rất nực cười đi.
Chung Ly Tử Tức một khắc trước còn giận dữ bây giờ chỉ cảm thấy lạnh thấu, y mỏi mệt cầm lấy chén thuốc, hỏi: "Hôm nay mới nhớ tới tôn ti trật tự à?"
"Thuộc hạ biết sai." Dạ Quân cúi đầu nói.
Chung Ly Tử Tức đưa bát cho hắn, Dạ Quân tiếp bằng hai tay rồi uống một hơi cạn sạch, lui một bước nói: "Cảm tạ thiếu gia, thuộc hạ cáo từ."
"Chờ một chút!" Chung Ly Tử Tức bật thốt.
"Thiếu gia còn điều dặn dò?" Dạ Quân ngừng bước, quay đầu hỏi y.
Giữ lại người ta mà không biết nói gì. Dạ Quân vẫn nghiêng đầu chờ lệnh của y, không hé một lời. Trước kia đều là Dạ Quân nói nhiều, y cũng không thấy phiền, giờ hắn cứ im phăng phắc như cục đất làm bầu không khí trở nên xấu hổ vô cùng.
Hai bên giằng co trong im lặng chốc lát, Chung Ly Tử Tức đành phải khoát tay: "Được rồi, ngươi trở về đi."
Sau đó liên tiếp mấy ngày, Chung Ly Tử Tức gần như không thấy được bóng dáng Dạ Quân.
Cưỡng ép gọi hắn ra hắn cũng phản nghịch không nói chuyện, thẳng tắp đứng nguyên tại chỗ.
Chung Ly Tử Tức bị uất ức mấy ngày, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Rõ ràng là chính Dạ Quân có lỗi còn tự chui đầu vào ngõ cụt, vì cái gì cảm giác bị người vắng vẻ, lạnh nhạt lại là y.
Chẳng lẽ còn muốn phi tần Chung Ly ta đã bị đẩy vào lãnh cung còn phải hạ thấp tư thái đi dỗ tên cẩu Hoàng đế vô lương tâm là hắn, vậy không phải ta quá thiệt thòi rồi sao!
Hết lần này tới lần khác Dạ Quân cứ ôm quy củ mà sống, y phát tiết cứ như đấm vào bông, Chung Ly Tử Tức đã hận đến nghiến răng.
Chung Ly Tử Tức mắm môi mắm lợi trút tủi hờn lên ấm sắc thuốc, rồi Dạ Quân đến uống.
Nhìn Dạ Quân cúi đầu quỳ gối trước người mình, y không khỏi thầm nghĩ: Nuôi mấy ngày nay rồi, ngoại thương hẳn đã khỏi gần hết, sao sắc mặt vẫn trắng như giấy vậy?
Y đưa tay muốn bắt mạch cho hắn, Dạ Quân ấy vậy mà dám né tránh.
HẮN TRÁNH Y?!!!!
Chung Ly Tử Tức cau mày nạt: "Đứng im."
Dạ Quân: "Vâng."
Chung Ly Tử Tức đè tay lên cổ tay hắn, cảm thấy khá nóng, lại chuyển tay sờ trán, quả nhiên thân nhiệt rất cao.
"... Ngươi phát sốt." Chung Ly Tử Tức nói.
Dạ Quân không trả lời, dường như không hề bất ngờ với tình trạng của mình.
Chung Ly Tử Tức lại hỏi: "Bao lâu?"
Dạ Quân nói: "Ba ngày."
Ba ngày, là sau khi gặp Trạch Tước một ngày thì phát sốt luôn. Có một ngọn lửa không tên cháy bừng bừng trong lòng Chung Ly Tử Tức, không vui nói: "Dạ Quân, ngươi chưa từng đoán sai tâm tư ta. Ngươi hẳn là biết rõ hiện tai điều ta hi vọng nhất là ngươi yên ổn nằm lên giường dưỡng thương chứ không phải là nghe ngươi đầy miệng tôn ti lễ nghĩa."
Dạ Quân càng quỳ càng thấp: "Thuộc hạ hiểu."
"Vậy hai ngày nay ngươi không nghỉ ngơi cho tốt, đang làm cái gì?" Chung Ly Tử Tức túm tóc ép hắn ngẩng đầu lên nhìn mình, cắn răng nói, "Ngươi đang làm nững với ta đấy à?"
Dạ Quân sững sờ nhìn y. Chung Ly Tử Tức cảm giác hình như mình hơi hung hăng quá, y có muốn trách muốn phạt Dạ Quân đâu chứ, lại càng không nên nhân lúc cháy nhà còn đi hôi của: hắn đương sa sút như thế mình còn quát hắn, đã nghe thấy Dạ Quân phun ra một câu: "Thiếu gia, ngài đang thả thính thuộc hạ đấy à?"
Cái khỉ trong đầu ngươi vậy Dạ Quân, liêm sỉ của ngươi đâu?! Chung Ly Tử Tức đang tức mình thì chớ, cả giận nói: "Đầu ngươi có bệnh à đương nhiên ta —— "
Dạ Quân lập tức dập đầu: "Thuộc hạ biết sai, cầu thiếu gia trách phạt."
Chung Ly Tử Tức đổi giọng đổi luôn cả tính, âm cuối còn kéo dài ê a: "Đương nhiên ta đang thả thính ngươi đó nha ~."
Chung Ly Tử Tức đã tức giận đến mức tạc mao còn phải giữ khuôn mặt tươi cười.
Nếu là Dạ Quân của mấy ngày trước, vế đầu tiên tuyệt đối không thể dọa nổi hắn. Có khi còn hùa theo, đổ thêm dầu vào lửa giận của y nữa. Mặc dù lời kia của hắn thực sự đại nghịch bất đạo, nhưng y thừa nhận mình rất nhớ Dạ Quân đại nghịch bất đạo kia, vừa nghĩ đã muốn khóc ra nước mắt.
Dạ Quân đây mới thực là bị dọa.
Để Trạch Tước lọt lưới, hắn quả thật có lỗi. Hắn không hề giống người bình thường sẽ chỉ phân biệt người khác qua một lớp da người, mà còn phải dựa vào khí tức, mạch tượng, cho nên hắn tuyệt đối không có khả năng nhận lầm người, cũng không có khả năng phát sinh chuyện người khác dịch dung thành Trạch Tước để chết thay. Ngoại trừ Trạch Tước khởi tử hoàn sinh thật, hắn không thể tìm ra lí do nào khác.
Những chuyện ngoài sức tưởng tượng dạo này đến hơi nhiều, hoàn toàn đạp vỡ tam quan của hắn, chuyện này rồi còn chuyện ngày trước không thăm dò nổi thực lực của Dạ Tiêu nữa. Bây giờ Dạ Quân đã lâm vào tình trạng tự hỏi năng lực nhận biết của bản thân, không dám chui loại vào bẫy của Nhị thiếu gia.
Dạ Quân tưởng đã mất đi tín nhiệm của Nhị thiếu gia, nào dám vượt khuôn phép như trước. Hắn chỉ cầu về sau an phận bảo toàn tính mệnh, yên lặng bảo vệ Nhị thiếu gia hết đời là được.
Làm sao có thể ngờ tới, chỉ xa nhau có mấy ngày, Nhị thiếu gia ngoài mặt bình tĩnh, bất động thanh sắc, tự nhiên lại thốt ra một câu mập mờ nồng nặc mùi bả chó như thế.
Cún nhỏ Dạ Quân bi thương nghĩ: Quả nhiên vẫn là ta không hiểu rõ thế giới này.
Chung Ly Tử Tức sai người đỡ Dạ Quân lên giường, đơn thuốc cũng phải thay mới.
Phân phó xong xuôi, y về phòng bắt gặp Dạ Quân đang nằm thẳng tưng trên giường, bèn ngồi xuống mép giường hỏi hắn: "Giờ ngươi đã rõ mình phải làm gì chưa? Còn cần ta nhắc nữa không?"
Dạ Quân thấp giọng đáp: "Là thuộc hạ cô phụ sự kỳ vọng của thiếu gia, không dám phỏng đoán ý của chủ nhân."
Chung Ly Tử Tức thở dài, hơi đau lòng hắn. Dạ Quân kiêng kỵ, e ngại, xét đến cùng đều là do tính tình mưa nắng thất thường của y lúc trước chôn xuống mầm tai họa.
Y chẳng biết phải an ủi Dạ Quân thế nào, nói "chuyện Trạch Tước ngươi cứ xem như chưa từng xảy ra" thì không đủ độ trấn an, mà bảo "ngươi đừng có lạnh nhạt như thế nữa" nghe có nồng nặc khí tức oán phụ không cơ chứ, y còn mặt mũi sao, bèn đổi chủ đề hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi đang suy nghĩ gì?"
"Muốn hôn thiếu gia." Dạ Quân lỡ thốt ra lời trong lòng.
Chung Ly Tử Tức mỉm cười, nhưng lòng lại nghĩ: Con mẹ nó ngươi nghiện bả rồi đúng không?!
Dạ Quân chưa dứt lời đã hối hận, lập tức xoay người quỳ xuống đất thỉnh tội: "Thuộc hạ đáng chết."
"Đừng nhúc nhích." Chung Ly Tử Tức trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt một phen, rụt rè cọ chóp mũi lên má Dạ Quân. Thế là hôn rồi, còn muốn cái gì ở y nữa!!
Dạ Quân vốn đã sốt đến mơ hồ, tự nhiên khám phá ra mặt con người lại có thể nóng cháy như thế.
Hắn hoài nghi bản thân đã sốt đến ngu luôn, đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác.
"Sợ nói thôi ngươi không tin..." Chung Ly Tử Tức cố gắng trấn định, nghiêm mặt ngồi thẳng, "chỉ muốn để ngươi biết rằng... kỳ thật mọi chuyện không có hỏng bét như ngươi nghĩ đâu."
Trăng treo giữa trời, Chung Ly Tử Tức ngủ không bao lâu thì Dạ Quân rón rén xoay người. Hắn khẽ động nhẹ, Chung Ly Tử Tức lập tức tỉnh. Y vừa tỉnh, Dạ Quân đã nhận ra, lại tiếp tục nằm trở về.
Thấy hắn chẳng bị làm sao, Chung Ly Tử Tức yên tâm thiếp đi, mới ngủ được một lát, Dạ Quân lại lén lút bò dậy, y lại tỉnh theo, vừa toan hỏi hắn sao thế, Dạ Quân lại giở chăn ra nằm xuống.
Cứ thế giày vò qua lại ba bốn lần, kiên nhẫn từ thời bú sữa mẹ của Chung Ly Tử Tức cũng hao hết, chờ Dạ Quân lại lần nữa lặng lẽ muốn xuống giường, y bật dậy túm cổ hắn lôi lại hét nộ khí vào mặt hắn: "Rốt cục ngươi muốn làm cái cứt gì?"
Dạ Quân đáp: "Thuộc hạ không xứng cùng thiếu gia chung giường, thuộc hạ nên đi nơi khác thì hơn."
Thói quen mưa dầm thấm đất của Dạ Quân, không phải báo cáo công tác thì chắc chắn không dùng tôn xưng, báo cáo công tác thì thích thì dùng không thích thì dùng. Rõ ràng đang nói chuyện bình thường, hắn vẫn cứ lạnh nhạt như thế, Chung Ly Tử Tức lập tức biết lòng ku cậu đang có nhiều khúc mắc nan giải.
"Cứ an tâm mà dưỡng thương, quan tâm nhiều làm gì." Chung Ly Tử Tức không kiên nhẫn nói.
Dạ Quân lên tiếng, ngoan ngoãn không động đậy nữa. Chung Ly Tử Tức bị hắn giày vò tới nửa đêm, rốt cục yên tĩnh ngủ sâu.
Hôm sau thức dậy, Dạ Quân bên cạnh đã không thấy đâu.
Đã bị thương như thế còn không biết tốt xấu, Chung Ly Tử Tức giận trong lòng.
Nhưng y cũng không có rảnh như thế hiểu không, y còn phải cùng tỳ nữa đi trừ cổ cho Phương Tứ gia. Xử lý xong thì một đám huynh đệ Phương Tứ gia tràn vào phòng, mười mấy người đứng xếp hàng chờ y cứu chữa, bận đến giữa trưa mới xong, y bước về hậu viện nghỉ ngơi.
Chung Ly Tử Tức tự mình nấu thuốc, bưng bát lẩy bẩy, kêu: "Dạ Quân."
Dạ Quân vâng lời quỳ gối trước người y, trước đó còn mất đà đập đầu xuống đất. Hắn lập tức chỉnh lại tư thế, cung kính quỳ thẳng lưng.
Chung Ly Tử Tức đã lâu không thấy một Dạ Quân lễ phép quy củ như thế. Dạ Quân quả thực rất ít khi phạm sai lầm, cũng rất ít khi bị phạt. Lần cuối y phạt hắn đã là chuyện của bốn năm trước, là do Dạ Quân tự tiện báo cáo chuyện của Đại thiếu gia cho y.
Đại thiếu gia cùng ai trải qua một đêm nồng nàn, loại tin tức kiểu này một chữ y cũng không muốn nghe.
Kỳ thật Dạ Quân cũng không thể tính là có lỗi, nhưng Nhị thiếu gia xưa nay giận chó đánh mèo không cần lý do.
"Đừng quản chuyện không cần quản, đừng nhìn người không nên nhìn." Đây là cảnh cáo của y lúc đó, cho nên về sau vô luận Đại thiếu gia có bất kỳ hành động gì, Dạ Quân cũng chưa từng nói với y.
Chuyện Đại thiếu gia liên lạc với ngoại nhân phản bội Chung Ly uyển, y là người trong cuộc thì u mê, nhưng Dạ Quân là người ngoài cuộc, tất nhiên hắn đã sớm biết.
Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn y từng bước chạy về phía vực thẳm, nhìn tấm chân tình của y bị Đại thiếu gia dẫm nát dưới chân, lúc ấy hắn đang nghĩ cái gì?
Nhất định là thấy y rất nực cười đi.
Chung Ly Tử Tức một khắc trước còn giận dữ bây giờ chỉ cảm thấy lạnh thấu, y mỏi mệt cầm lấy chén thuốc, hỏi: "Hôm nay mới nhớ tới tôn ti trật tự à?"
"Thuộc hạ biết sai." Dạ Quân cúi đầu nói.
Chung Ly Tử Tức đưa bát cho hắn, Dạ Quân tiếp bằng hai tay rồi uống một hơi cạn sạch, lui một bước nói: "Cảm tạ thiếu gia, thuộc hạ cáo từ."
"Chờ một chút!" Chung Ly Tử Tức bật thốt.
"Thiếu gia còn điều dặn dò?" Dạ Quân ngừng bước, quay đầu hỏi y.
Giữ lại người ta mà không biết nói gì. Dạ Quân vẫn nghiêng đầu chờ lệnh của y, không hé một lời. Trước kia đều là Dạ Quân nói nhiều, y cũng không thấy phiền, giờ hắn cứ im phăng phắc như cục đất làm bầu không khí trở nên xấu hổ vô cùng.
Hai bên giằng co trong im lặng chốc lát, Chung Ly Tử Tức đành phải khoát tay: "Được rồi, ngươi trở về đi."
Sau đó liên tiếp mấy ngày, Chung Ly Tử Tức gần như không thấy được bóng dáng Dạ Quân.
Cưỡng ép gọi hắn ra hắn cũng phản nghịch không nói chuyện, thẳng tắp đứng nguyên tại chỗ.
Chung Ly Tử Tức bị uất ức mấy ngày, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Rõ ràng là chính Dạ Quân có lỗi còn tự chui đầu vào ngõ cụt, vì cái gì cảm giác bị người vắng vẻ, lạnh nhạt lại là y.
Chẳng lẽ còn muốn phi tần Chung Ly ta đã bị đẩy vào lãnh cung còn phải hạ thấp tư thái đi dỗ tên cẩu Hoàng đế vô lương tâm là hắn, vậy không phải ta quá thiệt thòi rồi sao!
Hết lần này tới lần khác Dạ Quân cứ ôm quy củ mà sống, y phát tiết cứ như đấm vào bông, Chung Ly Tử Tức đã hận đến nghiến răng.
Chung Ly Tử Tức mắm môi mắm lợi trút tủi hờn lên ấm sắc thuốc, rồi Dạ Quân đến uống.
Nhìn Dạ Quân cúi đầu quỳ gối trước người mình, y không khỏi thầm nghĩ: Nuôi mấy ngày nay rồi, ngoại thương hẳn đã khỏi gần hết, sao sắc mặt vẫn trắng như giấy vậy?
Y đưa tay muốn bắt mạch cho hắn, Dạ Quân ấy vậy mà dám né tránh.
HẮN TRÁNH Y?!!!!
Chung Ly Tử Tức cau mày nạt: "Đứng im."
Dạ Quân: "Vâng."
Chung Ly Tử Tức đè tay lên cổ tay hắn, cảm thấy khá nóng, lại chuyển tay sờ trán, quả nhiên thân nhiệt rất cao.
"... Ngươi phát sốt." Chung Ly Tử Tức nói.
Dạ Quân không trả lời, dường như không hề bất ngờ với tình trạng của mình.
Chung Ly Tử Tức lại hỏi: "Bao lâu?"
Dạ Quân nói: "Ba ngày."
Ba ngày, là sau khi gặp Trạch Tước một ngày thì phát sốt luôn. Có một ngọn lửa không tên cháy bừng bừng trong lòng Chung Ly Tử Tức, không vui nói: "Dạ Quân, ngươi chưa từng đoán sai tâm tư ta. Ngươi hẳn là biết rõ hiện tai điều ta hi vọng nhất là ngươi yên ổn nằm lên giường dưỡng thương chứ không phải là nghe ngươi đầy miệng tôn ti lễ nghĩa."
Dạ Quân càng quỳ càng thấp: "Thuộc hạ hiểu."
"Vậy hai ngày nay ngươi không nghỉ ngơi cho tốt, đang làm cái gì?" Chung Ly Tử Tức túm tóc ép hắn ngẩng đầu lên nhìn mình, cắn răng nói, "Ngươi đang làm nững với ta đấy à?"
Dạ Quân sững sờ nhìn y. Chung Ly Tử Tức cảm giác hình như mình hơi hung hăng quá, y có muốn trách muốn phạt Dạ Quân đâu chứ, lại càng không nên nhân lúc cháy nhà còn đi hôi của: hắn đương sa sút như thế mình còn quát hắn, đã nghe thấy Dạ Quân phun ra một câu: "Thiếu gia, ngài đang thả thính thuộc hạ đấy à?"
Cái khỉ trong đầu ngươi vậy Dạ Quân, liêm sỉ của ngươi đâu?! Chung Ly Tử Tức đang tức mình thì chớ, cả giận nói: "Đầu ngươi có bệnh à đương nhiên ta —— "
Dạ Quân lập tức dập đầu: "Thuộc hạ biết sai, cầu thiếu gia trách phạt."
Chung Ly Tử Tức đổi giọng đổi luôn cả tính, âm cuối còn kéo dài ê a: "Đương nhiên ta đang thả thính ngươi đó nha ~."
Chung Ly Tử Tức đã tức giận đến mức tạc mao còn phải giữ khuôn mặt tươi cười.
Nếu là Dạ Quân của mấy ngày trước, vế đầu tiên tuyệt đối không thể dọa nổi hắn. Có khi còn hùa theo, đổ thêm dầu vào lửa giận của y nữa. Mặc dù lời kia của hắn thực sự đại nghịch bất đạo, nhưng y thừa nhận mình rất nhớ Dạ Quân đại nghịch bất đạo kia, vừa nghĩ đã muốn khóc ra nước mắt.
Dạ Quân đây mới thực là bị dọa.
Để Trạch Tước lọt lưới, hắn quả thật có lỗi. Hắn không hề giống người bình thường sẽ chỉ phân biệt người khác qua một lớp da người, mà còn phải dựa vào khí tức, mạch tượng, cho nên hắn tuyệt đối không có khả năng nhận lầm người, cũng không có khả năng phát sinh chuyện người khác dịch dung thành Trạch Tước để chết thay. Ngoại trừ Trạch Tước khởi tử hoàn sinh thật, hắn không thể tìm ra lí do nào khác.
Những chuyện ngoài sức tưởng tượng dạo này đến hơi nhiều, hoàn toàn đạp vỡ tam quan của hắn, chuyện này rồi còn chuyện ngày trước không thăm dò nổi thực lực của Dạ Tiêu nữa. Bây giờ Dạ Quân đã lâm vào tình trạng tự hỏi năng lực nhận biết của bản thân, không dám chui loại vào bẫy của Nhị thiếu gia.
Dạ Quân tưởng đã mất đi tín nhiệm của Nhị thiếu gia, nào dám vượt khuôn phép như trước. Hắn chỉ cầu về sau an phận bảo toàn tính mệnh, yên lặng bảo vệ Nhị thiếu gia hết đời là được.
Làm sao có thể ngờ tới, chỉ xa nhau có mấy ngày, Nhị thiếu gia ngoài mặt bình tĩnh, bất động thanh sắc, tự nhiên lại thốt ra một câu mập mờ nồng nặc mùi bả chó như thế.
Cún nhỏ Dạ Quân bi thương nghĩ: Quả nhiên vẫn là ta không hiểu rõ thế giới này.
Chung Ly Tử Tức sai người đỡ Dạ Quân lên giường, đơn thuốc cũng phải thay mới.
Phân phó xong xuôi, y về phòng bắt gặp Dạ Quân đang nằm thẳng tưng trên giường, bèn ngồi xuống mép giường hỏi hắn: "Giờ ngươi đã rõ mình phải làm gì chưa? Còn cần ta nhắc nữa không?"
Dạ Quân thấp giọng đáp: "Là thuộc hạ cô phụ sự kỳ vọng của thiếu gia, không dám phỏng đoán ý của chủ nhân."
Chung Ly Tử Tức thở dài, hơi đau lòng hắn. Dạ Quân kiêng kỵ, e ngại, xét đến cùng đều là do tính tình mưa nắng thất thường của y lúc trước chôn xuống mầm tai họa.
Y chẳng biết phải an ủi Dạ Quân thế nào, nói "chuyện Trạch Tước ngươi cứ xem như chưa từng xảy ra" thì không đủ độ trấn an, mà bảo "ngươi đừng có lạnh nhạt như thế nữa" nghe có nồng nặc khí tức oán phụ không cơ chứ, y còn mặt mũi sao, bèn đổi chủ đề hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi đang suy nghĩ gì?"
"Muốn hôn thiếu gia." Dạ Quân lỡ thốt ra lời trong lòng.
Chung Ly Tử Tức mỉm cười, nhưng lòng lại nghĩ: Con mẹ nó ngươi nghiện bả rồi đúng không?!
Dạ Quân chưa dứt lời đã hối hận, lập tức xoay người quỳ xuống đất thỉnh tội: "Thuộc hạ đáng chết."
"Đừng nhúc nhích." Chung Ly Tử Tức trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt một phen, rụt rè cọ chóp mũi lên má Dạ Quân. Thế là hôn rồi, còn muốn cái gì ở y nữa!!
Dạ Quân vốn đã sốt đến mơ hồ, tự nhiên khám phá ra mặt con người lại có thể nóng cháy như thế.
Hắn hoài nghi bản thân đã sốt đến ngu luôn, đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác.
"Sợ nói thôi ngươi không tin..." Chung Ly Tử Tức cố gắng trấn định, nghiêm mặt ngồi thẳng, "chỉ muốn để ngươi biết rằng... kỳ thật mọi chuyện không có hỏng bét như ngươi nghĩ đâu."
Danh sách chương