Editor: Mù Tạt
——–
“Tôi không phải bình hoa.” Vu Thần An có thể bị fan nữ nói như vậy, nhưng nếu Hoắc Cẩm Đường nói lại lần thứ hai, cậu liền kháng nghị: “Lời thoại là do trước đây tôi học theo khuôn mẫu nên không chuẩn, bây giờ tôi đã không xem phim Hồng Kông nữa rồi, còn tìm thầy để sửa lời kịch nữa.”
“Vậy thì em rất tuyệt.” Hoắc Cẩm Đường nói.
“Nhưng tôi thấy ông ấy có vẻ đáng thương.” Vu Thần An còn đang nói về Hoắc Kiến Minh, “Bởi vì lần đầu tiên tôi nhìn thấy thì ông ấy cũng đã già rồi, mẹ tôi cho tôi xem bức ảnh tầm hai mươi mấy năm trước, trong nháy mắt mà ông ấy đã rất lớn tuổi như vậy, hơn nữa còn chẳng có người mà ông ấy yêu thương ở bên cạnh.”
Lời này tương đối dễ dàng nói ra khỏi miệng, Vu Thần An cũng không có gì để phân trần giải thích cả, mà cậu cảm thấy Hoắc Cẩm Đường có chút đáng thương.

Con người không thể già đi trong nháy mắt, và tất nhiên cũng chẳng thể lớn lên trong nháy mắt, trước khi Hoắc Cẩm Đường học được cách tự vỗ về bản thân và đập tan hết thảy những quan niệm thông thường, Hoắc Cẩm Đường cũng là một đứa trẻ chìm trong tuyệt vọng.
Vu Thần An thì không nghĩ thông suốt được, trước kia cậu thường mất bình tĩnh và hỏi một số vấn đề ngu xuẩn, bị xa lánh ở trường học cũng sẽ chạy về nhà, mà mẹ cậu lại chỉ nói rằng bà ấy không biết phải làm gì, sau này khi đã trải qua đủ mong đợi và thất vọng, cậu mới hiểu ra có lẽ bố mẹ cũng không phải con người hoàn mỹ.
“Tôi may mắn hơn ông ấy.” Cuối cùng Hoắc Cẩm Đường cũng không nói xấu sau lưng Hoắc Kiến Minh, mà nói với Vu Thần An như vậy.
Vu Thần An cũng chẳng hiểu ‘may mắn’ ở đâu, rõ ràng là xui xẻo, Vu Thần An luôn không thể hiểu lời Hoắc Cẩm Đường nói có ý gì.
“Hoắc Cẩm Đường! Mày đi ra ngoài cũng không cầm theo điện thoại! Có người gọi kìa!” Hoắc Kiến Minh hét từ trong phòng.
Hoắc Cẩm Đường đi vào, điện thoại hắn đang để trên bàn, trên màn hình hiện rõ người đang gọi: Triệu Gia.
“Ồ” Hoắc Cẩm Đường nói với Vu Thần An, “Cuối cùng thì nó cũng lấy lại được số tôi rồi.”
Nhưng người mất hứng là Hoắc Kiến Minh: “Mày ít qua lại với bọn nhà Triệu Gia thôi.”
Hoắc Cẩm Đường giải thích với Vu Thần An, giọng nói trầm xuống chút: “Ông ấy không thích bố của Triệu Gia.”
“Tại sao vậy?” Vu Thần An cũng nhỏ giọng cùng nói.


Đam Mỹ Hài
“Ai biết được? Dù sao mỗi lần tôi nhắc đến thì ông ấy đều nổi cáu, tôi với Triệu Gia cũng chẳng nói được vài câu, có thể là do đã thua kiện với bố nó.

Có điều lúc ấy tôi khá phản nghịch, ông ấy không cho, tôi lại càng kết bạn với Triệu Gia.” Hoắc Cẩm Đường thở dài, “Haiz, tôi hối hận chuyện này rồi, đáng lẽ tôi nên nghe lời ông ấy, tìm đứa bạn như Triệu Gia làm gì không biết, toàn rước về cho tôi phiền toái.”
Hoắc Cẩm Đường vừa nói vừa gọi lại cho Triệu Gia: “Gọi tao làm gì?”
“Ông đây đang đấu tranh cho chúng mày ở tuyến đầu của bát quái đấy,” Triệu Gia nói, “Tao hóng được một tin đồn, về vị kia của mày ế, nói là cậu ấy có quan hệ rất mật thiết với Hoắc gia.

Chẹp, sao trình độ giữ bí mật của mày lại kém cỏi thế?”
Lời này đúng là vi diệu, cái từ ‘quan hệ’ kia, muốn lí giải như thế nào cũng được, thậm chí có thể cho rằng nó chẳng mang ý nghĩa gì, chỉ cố làm ra vẻ bí ẩn thế thôi.

Nhưng Vu Thần An không khỏi căng thẳng.
“Vậy tra xem là ai tung tin đê.” Hoắc Cẩm Đường nói.
“Bố mày là luật sư! Không phải thám tử tư! Má nó mày sẽ trả tao thù lao à?” Triệu Gia vô cớ ôm việc về cho mình, không đồng ý.
“Mày còn chưa thi đỗ.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Lúc trước tao không muốn thừa kế sản nghiệp của bố tao là vì lười, nhưng mà mày cũng đâu có kém.

Chút chuyện nhỏ này còn gọi cho tao.

Mày rảnh rỗi ghê nhỉ.”
Hoắc Cẩm Đường nói hắn rất bận, liền cúp điện thoại, quả nhiên cũng lập tức vào thư phòng mở hội nghị qua video.

Vu Thần An nhìn Hoắc Cẩm Đường cách đó không xa, nghĩ có lẽ Hoắc Cẩm Đường thật sự thích cậu.

Khi ở cùng Vu Thần An, Hoắc Cẩm Đường cứ luôn nói bận, mấy lời xàm xí của hắn trở nên đặc biệt nhiều.
Vu Thần An không có việc gì làm, cầm điện thoại bắt đầu chơi game, Hoắc Cẩm Đường nghe thấy tiếng động thì nhìn sang, Vu Thần An nhanh chóng tắt âm.

Hoắc Cẩm Đường nói: “Em lại đang hành Jedi* của em rơi xuống đất thành cái hộp à?”
*Jedi: nhân vật trong game Star Wars.
Bỗng chốc Vu Thần An bị phân thành một vị thần, vừa vặn rớt xuống, còn chưa tìm được vũ khí đã bị bắn headshot, quả nhiên là rơi xuống đất thành cái hộp.
Hoắc Cẩm Đường nói: “Đã gà mờ như vậy rồi mà lần nào cũng tự đi chiến, ngay cả đồng đội cũng không có thì đương nhiên là chết nhanh rồi.

Mở bảng thành tích của em ra thì tất cả đều là vinh quang hy sinh thành cái hộp.”
“Chơi vui thôi mà, thua thì cứ thua.” Thật ra tâm tình Vu Thần An không tệ lắm.
“Sau này đừng chơi một mình.” Lúc này Hoắc Cẩm Đường mới đáp lại, “Lúc ấy nói bừa với em một câu như vậy mà em cũng nhớ kĩ hử.”
Thật ra không phải hoàn toàn do Hoắc Cẩm Đường bảo cậu không được lập đội với người lạ, nguyên nhân chính là vì cậu quá cùi bắp làm liên lụy đến đội nên bị out.

Hoắc Cẩm Đường đã lựa chọn ném cậu vào giới giải trí, có lẽ thực sự là điều đúng đắn.

Nếu chỉ coi nó là một nghề nghiệp, vậy nghề này chắc chắn là làm cho người ta được chào đón.

Bởi nó chính là công việc ‘giành lấy’ yêu thương, ngoài việc tạo ra các tác phẩm, thì vô hình trung còn có một công việc khác là đón nhận tình cảm của công chúng, và tô điểm cho những mặt vụng dại có vẻ hoàn toàn không ăn khớp thành ưu điểm, miễn là có điểm thu hút ngươi khác thì những khuyết điểm kia sẽ trở nên chẳng đáng kể, fan sẽ đưa ra những lời giải thích hợp lí nhất, “ngoài diễn xuất ra thì anh ấy không cần phải có kỹ năng nào khác!”.

Vốn là có rất nhiều chuyện, nhưng Hoắc Cẩm Đường chỉ bảo Vu Thần An “em nghe lời thì tốt rồi”, dường như hắn muốn một mình ôm đồm tất cả mọi thứ.

Hắn vừa quay lại làm việc, vừa cử người gửi những email đã bị liên tục từ chối đến công ty quản lí của Vu Thần An, lại còn có thể đăng nhập game để xem một loạt chiến bại của cậu.
Nhưng nếu điều này vẫn tiếp diễn, có lẽ sẽ cảm thấy rất thẹn với người ta.

Chưa từng có ai đối xử tận tâm với Vu Thần An như vậy, thậm chí cậu còn không hiểu Hoắc Cẩm Đường vì cái gì.
Bản thân cậu đã làm được gì sao? Hình như hoàn toàn không có, quãng thời gian hai năm đầy trăn trở kia, cậu chưa từng chủ động, bất kể là ở phương diện nào.

Điều chắc chắn duy nhất chính là khi nhìn thấy Hoắc Cẩm Đường, cậu mới biết được rằng, nếu muốn gặp người ấy thì dù có xa cách bao lâu cậu cũng muốn gặp.
“Tôi nghĩ tôi nên cố gắng một chút.” Vu Thần An nói, bỗng nhiên cậu muốn dốc lòng vì sự nghiệp.
“Em cố gắng làm gì?” Hoắc Cẩm Đường lại nhìn cậu.
“Cố gắng……” Vu Thần An nghĩ nghĩ, “Trước tiên là cố gắng lấy bằng lái xe, về sau tôi mới có thể tự lái được.

Thật ra tôi còn chưa kịp nói với anh, hôm qua tôi đã thi đỗ môn một rồi.”
Điều này thật đúng là đến từ sự nỗ lực phi thường của một người trưởng thành.
Hoắc Cẩm Đường nói: “Vậy thì xác thực là sắp có tai nạn rồi.”
Xem ra thật sự rất khó khăn, bởi vì Hoắc Cẩm Đường lại thở dài nói: “Hy vọng tôi không phải đưa em đi tập lái xe rồi liền chia tay, nếu vậy thì mất mát quá lớn.

Trước đây khi tôi tập lái, bố tôi hào hứng dạy tôi một ngày, suýt chút nữa đã diệt khẩu tôi.”
“Hay là tôi đổi mục tiêu vậy.” Vu Thần An nói, “Mấy câu anh nói khiến tôi cảm thấy tôi sẽ có nhiều khả năng nhận được giải Ảnh đế hơn là bằng lái xe.”
Hoắc Cẩm Đường liền cười rộ lên: “Cái đó thì rất khó nói, em đã xem danh sách gần đây của liên hoan phim chưa? Đề cử ‘Diễn viên mới xuất sắc nhất’ ấy.

Với đề cử này, em có thể đứng cao hơn người khác một bậc.”
“Chắc là có thể ó, đến bây giờ tôi còn chưa hiểu rõ lắm, đều là công ty sắp xếp.” Vu Thần An vẫn như cũ chẳng hề biết đến những quanh quanh quẩn quẩn này.

Cậu bắt đầu đóng phim trong thời gian quá ngắn, thậm chí còn không có thời gian để quay những bộ phim dở, thế nên cũng không biết cơ hội lần này quý giá đến nhường nào.”
“Trước đây tôi cũng không hiểu biết lắm.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Lúc đó người ta hỏi tôi dự đoán doanh thu phòng vé của bộ phim kia tầm bao nhiêu, mà tôi lại chưa từng phụ trách mấy mảng này thì làm sao biết được, thế nên thuận miệng nói tám mươi triệu, xong bị những người đó cười nghiêng ngả, nói cái gì mà ‘dân ngoài nghề mà lại đi dốc tiền đầu tư vào mảng điện ảnh truyền hình’.

Nhưng biết sao được, có tiền chính là có thể làm càn.


‘Dân ngoài nghề’ chỉ cần học hỏi một thời gian sẽ biết cách chơi, còn ‘dân trong nghề’ mà không có tiền cũng chẳng chơi nổi.”
Nói xong, Hoắc Cẩm Đường lại tự nhận xét: “Nghe có vẻ giống một tên nhà giàu mới nổi vô văn hóa chẳng biết sợ là gì nhỉ.”
Có phải là vì cậu không? Bước chân vào lĩnh vực bản thân hoàn toàn mù mờ, còn tự gánh lấy một số trách nhiệm…, nghe hơi kì cục, cậu sợ mình sẽ tự mình đa tình.
“Nhà giàu mới nổi rất tốt mà.” Vu Thần An nói, “Có thể thưởng thức đồ ngon trên rừng dưới biển, ăn chơi đàng điếm, và còn có tiền để thích gì mua đó.”
Đột nhiên cậu cảm thấy không đúng chỗ nào đấy: “Sao lại cảm thấy anh sắp thành kim chủ của tôi rồi?”
“Ôi chao, thật đáng mừng.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Cuối cùng em cũng nhận ra.”
Chẳng lẽ loại chuyện này có thể thực hiện mà không có sự đồng ý của một bên à?
Đương nhiên có thể, chỉ cần một bên đủ ngốc nghếch là ok.
“Cảm động đến mức không nói nên lời sao?” Hoắc Cẩm Đường nói, “Hay là em tuyệt vọng đến nỗi bất động?”
Không phải thế, Vu Thần An đã quyết định không gia hạn hợp đồng tiếp với công ty, ngay cả đoàn đội mới cũng bắt đầu thỏa thuận rồi, Vu Thần An còn nghi hoặc không biết tại sao họ lại đưa ra những điều kiện tốt như vậy, mà bây giờ cậu đã có đáp án.

Chỉ là, tuy một cuộc sống có người đến đút bánh ngay cả khi nằm trên giường cũng rất tốt, nhưng Vu Thần An sợ mình sẽ bị liệt nếu không đứng dậy.
Khi cậu học tiếng Trung, bài thơ đầu tiên cậu học là , mặc dù bây giờ gần như cậu đã quên mất nó, nhưng cậu vẫn nhớ mang máng ý nghĩa của nó là về việc đứng chung một chỗ, sát cánh bên nhau, cộng đồng cùng phát triển và sẻ chia.

Hiện tại trở nên thế này, cậu cảm động vì được người che chở bảo vệ, nhưng mà cậu…..
Giống như một bông hoa giấy vậy.
“Một tên ngốc nếu không động não sẽ ngày càng ngốc.” Vu Thần An nói, “Tôi cũng có thể tự mình làm chút gì đó, tôi muốn đứng chung một chỗ với anh.”
“Đứng cùng một chỗ làm gì, đóng cọc trồng cây hở.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Thà em nói ‘nằm chung một chỗ’ còn hơn.”
Hắn lập tức gạt đề tài sang phạm vi mười tám cộng, mà bây giờ Vu Thần An nghĩ điều đó cũng không hẳn là không thể.
“Chờ về nhà rồi nói sau.” Vu Thần An nói xong mới phát hiện cậu đã gọi nơi ở của Hoắc Cẩm Đường là “về nhà”.
Hoắc Cẩm Đường có chút bất ngờ với phản ứng của Vu Thần An, chần chừ một hồi, hắn mới bảo: “Được.”
Hoắc Cẩm Đường lại vòng qua bàn đi tới, Vu Thần An đang ngồi, Hoắc Cẩm Đường cúi xuống ôm mặt cậu và nói: “Còn nhớ những gì fan của em đã nói không? Trên thế giới này có nhiều người như vậy, nhưng tôi chỉ muốn ở bên người có thể khiến tôi cười.”
Vu Thần An là người có thể uống cạn một chai Vodka, mà bây giờ cậu lại bị hôn đến ngây ngất, ngay cả mấy câu nói bị Hoắc Cẩm Đường ‘cải biên’ cũng chưa nghe rõ, chỉ là cảm thấy rất có lý.
Cậu nghĩ, trước kia Tống Tranh tìm cậu nói Hoắc Cẩm Đường giống như một tên tra nam, không thể bắt được trái tim hắn, và còn có thói quen trốn tránh trách nhiệm, Tống Tranh còn nói…..Thôi, có thể bây giờ Tống Tranh đang vừa tăng ca vừa sỉ vả Hoắc Cẩm Đường là tư bản lòng dạ hiểm độc đáng bị đả đảo.
Hẳn là Tống Tranh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Cẩm Đường.
Editor: Trở lại tiếp quản công ty của cha; đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh truyền hình; gửi rất nhiều email cho em tài nguyên; đăng nhập vào game để xem bảng thành tích của em dù bận sấp mặt; ôm lấy em và hôn em đến ko thở nổi,….
Đây là phú nhị đại Hoắc Cẩm Đường khi thật sự yêu một người:))).


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện