“Chỉ là, tìm cảm càng đẹp, sẽ càng mong manh.”

Tối hôm đó, mọi chuyện đều kết thúc trong im lặng. Ngân Tước và Lập Hoàng đều mang tâm trạng phức tạp đến Đế Thục, giả vờ như rất vui ăn uống đùa giỡn một hồi lại quay về, mệt đến mức ngã thẳng xuống giường, không thèm quan tâm đến gì. Đinh La Khắc thấy thế cũng không quấy rầy, tỉ mỉ đắp chăn rồi khép nhẹ cửa phòng để cô nghỉ ngơi. Dõi theo hình bóng luôn đứng sau chăm sóc mình, cô chợt thấy mình có lỗi với hắn.

Lương Quang Ngân Tước bỗng cảm thấy mệt mỏi.

Marjorie à…

Marjorie…

Thật sự rất nhớ cô, cô có khỏe không, có nhớ tôi không? Từ khi đến đây, quá nhiều chuyện xảy ra, cô bị cuốn vào, cho dù muốn vô tư lạc quan, cũng không được nữa rồi. Nếu như bọn họ là nhân vật chính trong câu chuyện của cô thì cô chính là nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình. Ngân Tước thật sự không hiểu tại sao lại thành ra thế này. Gia nhập C.P, quen biết Marjorie cuối cùng là đúng hay sai?

C.P – Crazy Paradise, thiên đường điên loạn ngay giữa lòng bóng đêm của Hoàng đô, đúng như tên, u ám, điên loạn, đau thương, đầy rẫy máu và nước mắt…

E.D – Evil Duke, tổ chức quí tộc thần bí, nơi mà các chính khách, nguyên thủ cấp cao, thậm chí là cả hoàng tộc tụ họp, bành trướng thế lực ra khắp cả đại lục Thái Bình.

Thiên Địa và Huyền Hoàng, một Bắc một Nam, nước sông không phạm nước giếng, bá chủ một cõi, hắc bạch lưỡng đạo đều có phần.

Quan hệ giữa bọn họ phức tạp. Yêu có, hận có, thân nhân, bằng hữu đều có,… và cả tử địch. E.D cùng Thiên Địa, Huyền Hoàng tạo thành thế chân vạc, nắm trong tay quyền lực kinh tế, chính trị. Nhưng dù thế nào bọn họ vẫn khuất phục dưới uy quyền, huyết thống thuần khiết và sức mạnh của Hoàng tộc. Chỉ riêng C.P không tham gia quá nhiều vào việc tranh giành quyền lực trên chính trường lẫn thương trường.

C.P là thủ lĩnh của giới bóng đêm, là hắc đạo. Buôn bán vũ khí, thuốc phiện, minh tranh ám đấu,… không chuyện gì bọn họ không thể làm. Dù không thật sự cần thiết quyền lực chính trị, nhưng C.P chính là nguồn cung cấp vũ khí hàng đầu cho hoàng tộc và các bang phái, quản lí tầng lớp mục nát thối rữa nhất của xã hội, cũng là nơi tụ hội nhiều anh tài nhất. Các thế lực khác vô cùng kính nể, kể cả hoàng tộc phải kiêng kị họ ba phần E.D hoàn toàn trái ngược với họ, nhưng lại là tổ chức tiêu thụ vũ khí nhiều nhất trong các đối tác của C.P. Có thể nói hai tổ chức này tuy muốn diệt nhau, nhưng cũng phụ thuộc, dựa dẫm vào đối phương, không cách nào tách rời. Nếu thật sự đấu, hai bên sẽ thương vong vô số, thay đổi thế chân vạc hiện giờ. Dù cho bây giờ cả hai đã đấu đến thiên hôn địa ám dẫu chỉ trong im lặng. Hoàng tộc luôn muốn nuốt trọn cả E.D và C.P, bọn họ không thể không thu liễm.

Nhưng có một số chuyện thật đáng nực cười!

Nực cười hơn khi hai thành viên quan trọng của hai bên đã từng có mối quan hệ đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến cô mỗi lần nhớ lại càng thấy chua chát trong lòng. Thật đáng mỉa mai thay. Mỉa mai đến mức trái tim bi thương không thành lời!

Lương Quang Ngân Tước là July. “Người đó” là Marjorie.

Hai người lần đầu gặp đã hiểu lầm. Năm đó July đang đóng giả thành con trai, đội tóc giả, mang giày độn rất cao lại đeo kính râm, thoạt nhìn đã 16, 17 tuổi phạm vào xác suất một phần vạn, vào nhầm phòng tắm của Marjorie. Kết quả July đã bị Marjorie đạp mấy phát vào bụng, không kịp phản bác dù thực ra cô chẳng thấy được gì.

Lần thứ hai gặp, July vẫn trong bộ dáng con trai vừa bước vào phòng họp của C.P, Marjorie ăn mặc mát mẻ hiện đại nhìn cô lườm nguýt, vẫn ôm hận chuyện bữa trước. Dù sao cả hai cũng là nhân vật phong vân của C.P, thấy nhau là chuyện thường tình. July bỗng thấy bụng mình nhói nhói, lập tức thức thời cách xa, len lén xoa cái bụng nhỏ. Marjorie đứng cạnh thấy thế thì nhíu mày, nhìn thấy đôi mắt ai oán như tiểu tức phụ, rất không kiêng nể bước tới vén áo cô lên. Thấy nguyên một vùng bụng trắng mịn hiện lên vài mảng xanh đen rất bắt mắt. Hình như chỉ mới bị máu bầm, lục phủ ngũ tạng vẫn chưa nát.

“Hừ, đáng đời cậu nhìn lén người khác tắm.”

“Này cô, ai thèm nhìn lén cô tắm chứ. Mà nếu có nhìn, thì chính là tôi quang minh chính đại mà nhìn nhé. Huống hồ tôi không có hứng thú với phái nữ mà nhìn lén cô làm gì!”

“Ồ, hóa ra cậu là gay? Nhưng gay cũng là đàn ông, đàn ông nổi thú tính ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Ai nói tôi là gay? Ê khoan… cô nói tôi là đàn ông? Con mắt nào của cô thấy tôi là đàn ông thế?”

“Vẫn còn là xử nam sao, thật đáng thương!”

“Cô đừng có mà xuyên tạc. Tôi là con gái, con gái 100% đó. Tôi đây theo phong cách tomboy, chứ không phải đàn ông nhé.”

Marjorie ngẩn người. Con gái? Cô lập tức chạm tay vào ngực người “chàng trai” trước mặt. Mặt dù có vẻ hơi “bằng phẳng”, nhưng vẫn cảm giác được độ mềm mại của nơi đó. “Oanh” một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, vậy là lần trước cô đánh oan cho người ta rồi.

Tất nhiên sau khi mọi chuyện đã rõ ràng, Marjorie rất có “trách nhiệm” với vết thương do mình gây ra, chăm sóc July cẩn thận. Vết thương khỏi, hai người vẫn thường xuyên thân cận. July thật sự rất thích Marjorie, rất thích. Hai người ở chung, thỉnh thoảng sẽ lầm một số động tác đặc biệt thân mật, ví dụ như chạm môi, ôm nhau, thỉnh thoảng sẽ ngủ chung trong những ngày đông lạnh giá. Mọi người ở C.P vẫn hay hỏi July và Marjorie có phải là loại quan hệ “đó” không, cả hai chỉ cười cười, không khẳng định cũng không phủ nhận.

Quan hệ của cả hai thật đặc biệt, không phải tình yêu, tình bạn mà là một tình cảm sâu sắc, nồng nàn, không ràng buộc bởi bất cứ điều gì. July thật sự rất thích cô gái đó.

Đôi khi July sẽ đùa với Marjorie rằng có khi nào họ là tình nhân thật không, Marjorie nghe thế chỉ cười, hôn cô một cái.

Chỉ là, tìm cảm càng đẹp, sẽ càng mong manh.

July được mệnh danh là mật thám Vô Diện, không ai có thể thấy được gương mặt cùng tuổi tác thật của cô ngoại trừ lão đại của C.P, Lập Hoàng, Nạp Lan Đình và một vài nhân vật khác. Cô thường không hay tiếp xúc quá nhiều với người của tổ chức, một phần do thân phận, một phần do những người đứng đầu của C.P kiên quyết không cho cô lại gần người khác. Cho nên dù thân mật với Marjorie cô vẫn giữ lại phòng tuyến cuối, cô vẫn đội tóc giả, ăn mặc giống như lần đầu gặp mặt.

Sự thật chứng minh hành động của July là hoàn toàn đúng đắn. Bởi vì Marjorie là nội gián đến từ E.D, cô ấy đến đây để đánh cắp tài liệu mật về một dự án của C.P, mà dự án đó, là nhiệm vụ của July. Chính vì thế mà lần đó tổ chức bị thiệt hại khá lớn, nhiệm vụ của cô hoàn toàn bỏ dở

Sau đó, không có sau đó nữa.

Niềm tin, tình cảm, hi vọng, tất cả đã vỡ tan.

Marjorie, cô ấy không phải là Marjorie, là Marjorie của cô nữa.

Lần cuối, July đứng đó, sắc mặc lạnh lẽo tiêu điều, thần kinh hoàn toàn tê liệt, cô sẽ rất kiên cường, rất mạnh mẽ, không khóc trước mặt kẻ thù của mình. Nhưng khi “người đó” quay lưng khuất bóng, cô không nhịn được, òa lên khóc thật bi thương. Tim, đau quá, đau đến mức khiến cô không thể hô hấp được.

Tại sao cô lại đối xửa với tôi như thế, chẳng lẽ tất cả những điều tốt đẹp mà chúng ta từng có đều là giả dối sao?

Bị đả kích nghiêm trọng như thế, Lương Quang Ngân Tước không thể nào tiếp tục công việc của mình, cô từ bỏ thân phận July, lùi lại, như con thú nhỏ tự liếm láp vết thương của mình. Trước mặt mọi người, cô hoàn toàn tỏ ra không sao.

Ba năm trôi qua, không nhanh không chậm, cô vẫn vô tư nói cười như trước. Những chuyện không vui trong quá khứ, Lương Quang Ngân Tước không muốn nhắc lại. Cô cũng không hận “người đó” nữa…

Lương Quang Ngân Tước chưa từng trách Marjorie lừa dối cô, vì bản thân cô cũng che dấu những bí mật ấy với Lương Quang Đinh La Khắc, với Hạ Diệp, với những người yêu thương cô.

Cứ để tất cả trôi qua như thế đi.

Nhưng hôm nay nghe Nạp Lan Đình nhắc lại, cô mới hoảng hốt nhận ra…

Hóa ra, hóa ra mình vẫn nhớ “người đó” nhiều lắm…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện