Harriet nâng cây đèn lên cao và quan sát toàn cảnh cái hang. Cô thấy nhẹ nhõm khi không thấy bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ có người đã làm việc với một cái chổi quét vồ và một cái đục. Bất cứ hóa thạch nào bị kẹt ở đây vẫn an toàn lèn chặt trong đá.

Hớn hở, cô treo cây đèn lên móc trên tường và mở túi dụng cụ. Sáng nay cô đang có tâm trạng tốt và cô biết đó là vì cô và Gideon càng ngày càng hòa hợp hơn.

Đêm qua cô đã cảm thấy gần gũi với anh hơn bao giờ hết.

Đam mê của anh hòa quyện với một cảm xúc còn hơn là sự ân cần. Cô không biết liệu anh có biết điều đó, nhưng cô vẫn giữ nó trong trái tim cô.

Sáng nay cô đã thức dậy với niềm tin Gideon sẽ sớm học được cách yêu trở lại.

Sự chắc chắn đó đã khiến cô tràn đầy hạnh phúc và năng lượng đến mức cô vội lao đầu vào làm việc ngay khi cô nhận ra thủy triều đã rút.

Với vồ và đục trong tay, Harriet đi đến chỗ cô đã tìm được răng to lớn của loài thú ăn thịt. Cô quyết định sẽ bắt đầu tại đây. Nếu cô may mắn thì có thể còn có thêm xương quai hàm ở đó nữa. Có thêm một phần xương hàm thì càng có ích. Cô đặt cái đục vào đá và bắt đầu đục nhẹ nhàng.

Có lẽ chính tiếng kim loại đều đặn đập vào đá làm cô không nghe thấy tiếng người đàn ông trong lối vào bên ngoài hang. Hoặc có lẽ cô đang quá tập trung nên đã không chú ý đến tiếng bước chân rón rén.

Có lẽ cô chỉ đơn giản là đã quen nghĩ những cái hang này là lãnh địa của riêng cô.

Không nhất thiết là lí do gì, khi tiếng nói của Clive Rushton vang lên từ lối vào hang, Harriet đánh rơi cái đục với một tiếng la ngạc nhiên.

“Tôi không nghĩ một khi cô đã trở lại Upper Biddleton, cô lại để mất thời gian trước khi quay lại với những cái hang này.” Rushton gật đầu với sự hài lòng lạnh lùng. “Tất nhiên chính tôi đã gửi tin nhắn đó chứ không phải Bà Stone. Bà ta đã đi thăm chị gái. Thật tiện lợi.”

“Lạy Chúa, ông làm tôi giật mình.” Harriet quay ngoắt lại khi cái đục rơi xuống nền đá.

“Tôi biết cô sẽ chạy trở lại đây ngay nếu cô nghĩ mấy cái hóa thạch quý báu của cô đang lâm nguy. Chẳng có gì giống như bầu nhiệt huyết của một nhà sưu tập thực thụ. Tôi cũng đã từng trải qua cảm giác đó.”

Những ngón tay cô nắm chặt quanh chổi quét khi cô nhận ra Rushton đang cầm một khẩu súng trong tay. Nó đang chĩa thẳng vào cô. “Mục sư Rushton.Tôi không hiểu. Ông đã điên rồi sao? Thế này là chuyện gì chứ?”

“Rất nhiều chuyện, Phu Nhân St. Justin à. Quá khứ, hiện tại, và tương lai.” Đôi mắt Rushton sáng bừng lên một ngọn lửa thật khủng khiếp. Ông ta nhìn cô như thể ông ta đang cân đo để xây cho cô một căn phòng dưới địa ngục. “Thật ra là, quá khứ của tôi, hiện tại của cô, và tương lai của tôi. Vì cô, quý bà thân mến, không có tương lai.”

“Này ông, hãy đặt khẩu súng xuống. Ông điên rồi.”

“Một số người sẽ nói thế. Nhưng họ đâu có hiểu.”

“Hiểu chuyện gì?” Harriet buộc mình phải giữ cho giọng nói bình tĩnh. Theo một cách mơ hồ nào đó cô cảm giác niềm hy vọng duy nhất của cô là khuyến khích Rushton nói chuyện với cô. Cô không biết cô sẽ làm gì với khoảng thời gian cô giành được, nhưng có lẽ một điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

“Bọn họ không hiểu tất cả những rắc rối tôi phải trải qua để bảo đảm con gái Deirdre xinh đẹp của tôi kết hôn với St. Justin,” Rushton nói, giọng trầm của ông ta đầy uất hận. “Tôi đã phải hy sinh con trai đầu của Hardcastle.”

“Lạy Chúa. Ông đã giết anh trai Gideon?”

“Chuyện đó rất dễ. Anh ta thường cưỡi ngựa dọc theo vách đá mỗi buổi sáng. Chỉ cần làm cho con ngựa của anh ta giật mình bằng một phát súng trong một ngày mùa đông.” Đôi mắt Rusthon bất chợt trở nên trầm ngâm, như thể ông ta đang thấy một khung cảnh khác. “Con ngựa hoảng sợ, nhưng không hất văng người cưỡi ngựa. Tôi đã chạy vội tới. Chủ nhân con ngựa đã thấy trước ý định của tôi. Anh ta nhảy khỏi lưng ngựa, nhưng đã quá muộn. Tôi đã ở quá gần.”

Harriet cảm thấy buồn nôn. “Ông đã đẩy Randal xuống vực phải không? Ông đã giết hại anh ấy.”

Rushton gật đầu. “Như tôi đã nói, một việc đơn giản. Con trai đầu của Hardcastle lúc đó đã đính hôn với người khác. Anh ta chưa hề tỏ vẻ quan tâm gì đến Deirdre xinh đẹp của tôi. Nhưng con trai thứ của ngài bá tước thì có. Ồ, đúng vậy. St. Justin không thể cưỡng lại con bé ngay từ giây phút đầu tiên hắn thấy nó tại buổi vũ hội đầu tiên. Tôi biết hắn muốn nó. Làm sao hắn lại không muốn được cơ chứ? Nó quá xinh đẹp đi mà.”

“Nhưng cô ấy không yêu ngài ấy, có phải không?”

Khuôn mặt Rushton nhăn nhúm lại thành vẻ giận dữ điên cuồng. “Con ngốc đó nói nó không thể chịu được bản mặt của hắn. Tôi đã phải ép buộc nó chấp nhận lời cầu hôn của St. Justin. Nó bảo nó đang yêu một người khác. Nó gọi người đó là thiên thần điển trai của nó.”

“Bryce Morland.”

“Tôi đã không biết gã đó là ai và tôi cũng không quan tâm.” Khuôn mặt Rushton co giật vì khinh bỉ. “Tất cả những gì tôi biết là gã đó là một kẻ không có gia thế. Và đã kết hôn. Lại còn với con gái một thương buôn nữa chứ. Rõ ràng gã đó không có tiền bạc hay tước vị.”

“Và đó là điều ông muốn ư? Muốn Deirdre kết hôn với một người giàu sang và có gia thế?”

Rushton trông ngạc nhiên. “Tất nhiên. Nó là vốn quý duy nhất của tôi. Thứ duy nhất có thể mua lại vị trí chính đáng của tôi trong xã hội. Lẽ ra tôi phải là một người giàu sang và có tước vị. Nhưng lão cha già vô tích sự của tôi đã đánh mất tất cả mọi thứ vì bài bạc từ khi tôi còn nhỏ. Tôi chưa bao giờ tha thứ cho lão vì đã ném tất cả gia sản của tôi đi.”

“Cho nên ông đã tìm một cách khác để lấy lại sự giàu có và địa vị mà cha ông đã đánh mất?”

Ánh mắt Rushton tối lại. “Khi Deirdre bắt đầu trổ mã thành một cô gái trẻ xinh đẹp, tôi biết tôi có thể dùng nó để lừa cậu ấm của một gia đình gia thế. Một khi tôi đã làm thông gia với những người có địa vị, tôi sẽ có được quyền thế và đặc quyền. Dù gì tôi cũng sẽ là cha vợ. Qua Deirdre tôi có thể lấy được những gì tôi muốn.”

“Ông đã sử dụng con gái mình.”

“Nó có bổn phận phải tuân lệnh tôi,” Rushton nói dữ dội. “Vẻ đẹp của nó không thể bị lãng phí với một gã đàn ông không thể đem lại gì cho gia đình nó. Nhưng tôi đã sớm giúp nó thấy lí lẽ. Tôi đã bảo nó có thể có bất cứ ai nó muốn sau khi nó kết hôn với St. Justin. Nó không ngu. Nó đã hiểu ra. Nó nói nó thậm chí sẽ kết hôn với quỷ để có được thiên thần của nó trong vòng tay.”

“Ôi, lạy Chúa,” Harriet thì thầm.

“Nhưng rồi tất cả đều hỏng bét.” Giọng nói Rushton to lên thành một tiếng thét trong cơn giận dữ đau đớn. “Con nhỏ ngu ngốc đó đã dâng hiến cho người tình trước khi nó kết hôn với St. Justin. Nó đã tự làm mình có thai. Đứa con hoang của gã người tình. Nó nhận ra nó phải nhanh chóng quyến rũ St. Justin mới có thể thuyết phục hắn đứa bé là con hắn.”

“Nhưng kế hoạch của cô ấy không có kết quả, phải vậy không? St. Justin biết có điều gì đó không ổn.”

“Deirdre là một đứa ngu ngốc. Một con nhỏ chết tiệt. Nó làm hỏng tất cả. Nó đến kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra. Nó nói nó sẽ tìm cách để giũ bỏ đứa bé. Nhưng tôi biết đã quá muộn không thể gả nó cho St. Justin được nữa. Nó đã kể với hắn quá nhiều. Tôi không thể tin nó lại ngu ngốc đến thế. Chúng tôi đã tranh cãi.”

Harriet hít sâu vào khi cô bất chợt linh tính. “Trong thư phòng?”

“Đúng vậy.”

“Và ông đã giết cô ấy phải không? Ông đã bắn cô ấy rồi cố gắng dàn cảnh như cô ấy tự kết liễu đời mình. Đó là lí do vì sao chẳng có thư tuyệt mệnh. Cô ấy không tự sát. Cô ấy bị giết hại. Bởi chính cha của cô ấy.”

“Đó là một tại nạn.” Đôi mắt Rushton lồi ra hoang dại. “Tôi không có ý định giết nó. Nó cứ hét lên rằng nó sẽ cao bay xa chạy với người tình. Tôi đã chụp lấy khẩu súng treo trên tường. Tôi chỉ định lấy súng đe dọa nó. Nhưng khẩu súng... Có gì đó bị trục trặc. Lẽ ra nó nên nghe theo lời cha nó.”

“Chỗ của ông là ở Bedlam.”

“Ồ, không, Phu Nhân St. Justin. Tôi không điên. Thật đấy, tôi rất tỉnh táo.” Rushton mỉm cười. “Và rất khôn ngoan. Cô nghĩ ai đã tổ chức cho đám trộm cắp sử dụng những cái hang này?”

“Ông sao?”

Rushton gật đầu. “Tôi biết tất thảy về những cái hang này. Tôi phải có tiền, cô thấy đó. Deirdre đã chết và không thể bảo đảm tương lai cho tôi bằng cách kết hôn vào gia đình giàu có như tôi đã định từ lâu.”

“Thế là cuối cùng ông cũng tìm thấy một nguồn thu nhập khác?”

“Khi tôi suy ngẫm về vấn đề này tôi đã nhận ra có đầy rẫy kho báu trong những phòng khách ở Luân Đôn. Và lấy trộm chúng rất dễ. Lúc đầu tôi chỉ lấy những thứ lặt vặt là lạ và bán tháo đi trước khi bị bị phát hiện. Nhưng rồi tôi thấy cơ hội thu lợi lớn hơn. Việc đó sẽ cần có thời gian và tôi cần một nơi để chứa những thứ đã trộm được. Tôi đã nhớ ra những cái hang này.”

“Nhưng St. Justin đã đập tan nhóm trộm cắp của ông.”

“Bởi vì cô,” Rushton nói thật lạnh lẽo. “Cô đã phá hỏng những kế hoạch mới của tôi cũng như Deirdre đã phá hỏng những kế hoạch cũ. Cô đã kết hôn với người lẽ ra phải kết hôn với Deirdre. Cô đã cứu hắn khỏi sự trừng phạt của dư luận. Cô đã phá hỏng tất cả.”

Rushton nâng khẩu súng lên.

Miệng Harriet trở nên khô khốc. Cô bước lùi một bước, mặc dù chẳng có chỗ nào để chạy. Nếu phát bắn đầu tiên của ông ta trật mục tiêu thì cô cũng chỉ có thể chạy được đến lối vào hang trước khi ông ta có thể lên cò lại hay bắt được cô, nhưng cô biết không còn đường thoát nào khác.

“Giết tôi ông cũng chẳng có được gì,” Harriet thì thầm. Cô bước lùi thêm một bước. Cô đã nghe nói những khẩu súng cũng rất thất thường chỉ trừ khi ta ở cự ly gần. Cô càng ở cách xa Rushton khi ông ta bóp cò thì càng có cơ may phát súng đầu tiên sẽ trượt.

“Ngược lại đấy chứ,” Rushton thì thầm. “Giết cô tôi sẽ giành được rất nhiều. Thứ nhất tôi sẽ được trả hận. Và vì chồng cô sẽ lãnh nhận những cáo buộc từ vụ sát hại này, Deirdre ngọt ngào của tôi cũng sẽ được trả thù.”

“Ông đã giết con gái ông, không phải St. Justin.”

“Bởi vì hắn. Đó là lỗi của hắn,” Rushton hằm hè.

“Mọi người sẽ không bao giờ tin chồng tôi lại đi giết tôi,” Harriet nói. “St. Justin sẽ không bao giờ làm hại tôi, và mọi người đều biết điều đó.”

“Không đâu, phu nhân, họ không biết điều đó. Đúng là giờ hắn đã được Giới Thượng Lưu trọng vọng. Nhưng khi họ tìm thấy cô đã chết trong những cái hang này, mọi người sẽ thắc mắc liệu có phải Quái Vật lâu đài Blackthorne lại ngựa quen đường cũ. Họ đã nhanh chóng quay lưng lại với hắn sáu năm trước đây. Lần này cũng sẽ không có gì khác biệt.”

“Điều đó không đúng.”

Rushton nhún vai và nâng khẩu súng lên cao hơn. “Bọn họ sẽ nói hắn nghĩ mình bị cắm sừng. Có người đàn bà nào lại không đến với người tình nếu cô ta cứ phải chịu đựng khuôn mặt sẹo của Quái Vật lâu đài Blackthorne mỗi đêm chứ?”

“Ngài ấy không phải quái vật. Ngài ấy không bao giờ là quái vật. Đừng có gọi ngài ấy như thế.” Harriet quẳng cái vồ vào Rushton trong cơn giận dữ mù quáng.

Rushton bước tránh sang bên. Cây vồ va vào tường đá trong hang. Ông ta nhanh chóng ngắm bắn lần nữa và ngón tay bắt đầu bóp cò.

“Rushton.” Tiếng Gideon gầm vang trong hang, đập dội lên những bức tường.

Rushton quay ngoắt lại và bắn súng chỉ trong một động tác. Gideon đã bước lùi lại trong lối đi, đặt bức tường hang chắn giữa anh và viên đạn.

“Gideon,” Harriet hét lên.

Viên đạn bắn vào đá, phá vỡ một mảng đá lớn trên vách hang. Trong lúc lớp đá còn đang rơi xuống, Gideon đã lao vụt ra khỏi lối vào và đâm sầm vào Rusthon.

Cả hai người đàn ông ngã rạp xuống với một tiếng độp kinh dị và lăn tròn trên nền đá. Harriet kinh hãi nhìn bàn tay mò mẫm của Rushton đã tìm thấy cái đục cô đánh rơi.

Rushton giơ cái đục lên cao khi Gideon đè lên ông ta.

“Tao sẽ giết mày như tao đã giết anh mày. Mày lẽ ra phải kết hôn với Deirdre của tao. Tất cả đã hỏng bét hết.” Rushton hét lên điên tiết khi hắn bổ thẳng cái đục vào mắt Gideon.

Gideon nâng cánh tay lên và chặn đường cú tấn công vào khoảnh khắc cuối cùng. Anh đẩy bàn tay Rushton xuống nền đá và rồi bẻ ngoặt cổ tay ông ta cho đến khi Rushton thả cái đục ra.

Gideon thẳng người lên thành vị trí ngồi và tọng một nắm đấm to tướng vào hàm Rushton.

Rushton xụi lơ và bất tỉnh.

Trong một lúc Harriet như không thể gỡ mình ra khỏi nền đá.

“Gideon.” Cô chạy ào tới chỗ anh, quăng mình vào vòng tay anh khi anh đứng lên. “Chúa ơi, Gideon. Ôi, Chúa ơi.”

Anh ôm cô thật mãnh liệt. “Em ổn chứ?”

“Vâng. Gideon, ông ta đã giết cô ấy. Ông ta đã bắn Deirdre.”

“Ừ.”

“Và ông ấy đã giết hại anh trai ngài.”

“Ừ. Chết tiệt lão.”

“Và ông ta là tên trộm đầu sỏ ngay từ đầu. Tội nghiệp Ông Humboldt. Chúng ta phải giúp ông ấy được thả ngay lập tức.”

“Anh sẽ lo liệu chuyện đó.”

“Gideon, ngài đã cứu mạng em.” Harriet cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh đang ôm cô quá chặt khiến cô khó thở, nhưng cô không thấy phiền lòng chút nào.

“Harriet, trong đời anh chưa bao giờ sợ hãi như lúc anh nhận ra Rushton đã đi theo em vào hang. Đừng bao giờ bắt anh phải trải qua cảm giác đó lần nữa. Em có hiểu ý anh không, phu nhân?”

“Có, Gideon.”

Hai bàn tay to lớn của anh ôm trọn khuôn mặt cô. Đôi mắt nâu vàng của anh không che đậy cảm xúc khi anh cau có nhìn xuống cô. “Sáng nay em có ý định gì khi rời giường vào sớm đến thế hả?”

“Thủy triều đã rút và em không thể ngủ được,” cô nói dịu dàng. “Em hăm hở muốn làm việc trở lại.”

“Lẽ ra em nên đánh thức anh. Anh sẽ đi với em.”

“Trời ạ, Gideon, em đã đi vào những cái hang này một mình nhiều năm nay. Chúng chưa bao giờ thật sự nguy hiểm cho đến tận lúc này.”

“Em sẽ không bao giờ đi một mình vào nơi này lần nữa. Đã rõ chưa nào? Nếu anh không thể đi với em vì lí do nào đó, em sẽ phải đưa theo một người hầu hay ai đó từ nhà. Em sẽ không được làm việc ở đây một mình.”

“Được rồi, Gideon,” cô nói xoa dịu. “Nếu điều đó khiến ngài cảm thấy khá hơn.”

Anh lại ôm sát cô. “Phải mất một thời gian dài nữa anh mới cảm thấy khá hơn được. Có thể anh sẽ không bao giờ hoàn hồn vì nhìn thấy Rushton nhắm một khẩu súng vào em. Lạy Chúa, Harriet, anh sẽ làm gì đây nếu hôm nay anh mất em?”

“Em không biết nữa,” cô nói, giọng cô nghèn nghẹt bên ngực anh. “Ngài sẽ làm gì nhỉ? Ngài sẽ nhớ em chứ, thưa ngài?”

“Nhớ em? Nhớ em? Đó còn chưa chạm đến những gì anh sẽ cảm thấy. Chết tiệt, Harriet.”

Harriet xoay xở để ngẩng đầu lên lần nữa. Cô mỉm cười nhìn lên anh, trái tim cô bay bổng. “Vâng, thưa ngài?” Và rồi ánh mắt cô hạ xuống vách hang đằng sau vai anh. “Ôi, Chúa tôi, Gideon, nhìn kìa.”

Gideon thả cô ra và quay ngoắt lại trong một giây, chuẩn bị cho một trận chiến khác. Anh cau mày khi anh nhận ra không có ai đang dứng ở lối vào hang. “Gì thế, Harriet? Có gì không ổn?”

“Nhìn nó đi, Gideon.” Harriet bước hai bước về phía vách hang, bị mê hoặc bởi thứ cô nhìn thấy.

Phát súng của Rushton đã đánh bật một mảng đá đã làm vách hang bị lồi lõm giữa một bề mặt phẳng rộng lớn. Những mỏm đá đã rơi xuống, để lộ một lớp đá khác.

Ẩn trong vách hang mới bị lộ ra là một mớ xương to lớn lộn xộn. Những khúc xương đùi, xương ống chân khổng lồ, và một cái sọ kỳ lạ nằm nép lại với nhau. Một phần xương quai hàm dài lộ ra, và trong đó Harriet nghĩ cô có thể thấy đướng nét của những cái răng giống với cái răng cô đã tìm được. Cứ như thể con vật to lớn đã nằm xuống để ngủ từ rất, rất lâu và không bao giờ thức dậy.

“Nhìn nó mà xem, thưa ngài.” Harriet ngắm nghía con thú bất động trong đá. Lòng cô tràn đầy kinh ngạc và một cảm giác ngây ngất không gì sánh bằng. “Em chưa bao giờ thấy hay đọc bất cứ thứ gì như nó, Gideon. Chẳng phải nó là một con quái vật to lớn tuyệt vời sao?”

Sau lưng cô, Gideon bắt đầu cười rộ. Đó là một tiếng cười ầm ĩ vọng lại giữa những vách đá.

Harriet quay ngoắt lại, giật mình. “Có chuyện gì ngài thấy vui thế?”

“Em, tất nhiên rồi. Và có lẽ cả anh nữa.” Gideon cười toe toét với cô, đôi mắt anh sáng lấp lánh với niềm âu yếm mãnh liệt. “Harriet, anh yêu em.”

Khi nghe lời thổ lộ đó Harriet thật sự quên mất con quái vật trong vách hang. Cô vội trở lại trong vòng tay Gideon và cô ở lại rất lâu tại đó.

Ngài Bá Tước xứ Hardcastle và nữ bá tước của ông đã đến thăm vào đầu thu trùng với ngày tờ báo Văn kiện của Hiệp Hội Hóa Thạch và Di Tích mới nhất được xuất bản.

Những khu vườn quanh lâu đài Blackthorne vẫn còn trong màn sương của những nụ hoa mùa thu nở sớm. Lâu đài nằm yên tĩnh dưới mặt trời, những cánh cửa sổ mở ra để lùa gió biển. Có một khung cảnh hoạt động nhộn nhịp trong ngôi nhà lớn và trên những dải đất bao quanh. Một vũ hội sẽ được tổ chức vào tối mai nhân dịp gia đình Hardcastle ghé thăm. Tất cả mọi người ở quanh đó vài dặm đều được mời tham dự.

Gideon đang ở bàn ăn sáng thì tờ báo được đưa đến. Anh đang tự lấy trứng trên tủ buýp-phê và vui vẻ ngẫm nghĩ lâu đài Blackthorne dạo này lại có cảm giác như một ngôi nhà thật sự thì Owl bước vào phòng ăn sang.

Harriet nhác thấy tờ báo trong cái khay Owl đưa tới. “Tờ Văn kiện đã đến.” Cô vùng ra khỏi chỗ ngồi và lao qua căn phòng để chụp lấy tờ báo trước khi Owl có thể đến được chỗ cô ngồi.

Gideon cau mày không tán thành. “Không cần phải chạy đâu, em yêu. Anh đã nói với em là những ngày này em phải cẩn trọng hơn.”

Tình trạng cuối thai kỳ của Harriet không làm cô chậm lại. Cô vẫn di chuyển với năng lượng và sự hăng hái đến mức làm kiệt sức một người đàn ông. Tất nhiên, khi cô di chuyển như thế trên giường, kết quả sẽ là một sự kiệt sức cực kỳ dễ chịu, Gideon tự nhắc mình.

Dù vậy, anh vẫn không muốn cô quá gắng sức trong giai đoạn này. Cô quá quý giá đối với anh.

Anh đang phải để mắt chặt chẽ đến cô hơn thường lệ. Harriet không có khái niệm một phụ nữ trong tình trạng của cô thì phải xoay xở như thế nào. Chỉ mới sáng hôm qua anh bắt gặp cô cố gắng tự mình đi xuống những cái hang. Đó không phải là lần đầu tiên.

Như thường lệ cô lại viện cái cớ rằng tất cả gia nhân đều bận rộn. Gideon đã buộc phải lên lớp cô thật khắt khe. Anh đã hình dung cả một cuộc đời với những bài quở trách như thế.

“Nó ở đây,” Harriet thốt lên khi cô lao trở lại ghế ngồi và mở tờ báo đến trang mục lục. “ ‘Một Miêu Tả về Quái Vật Khổng Lồ ở Upper Biddleton’ viết bởi Harriet, Phu Nhân St. Justin.” Cô nhìn lên, sự thích thú đầy trong mắt cô. “Cuối cùng nó cũng được in rồi, Gideon. Kể từ nay trở đi mọi người sẽ biết con quái vật trong hang thuộc về em.”

Anh mỉm cười. “Chúc mừng em yêu. Không hiểu sao anh nghĩ mọi người đều đã biết điều đó rồi.”

“Ta đồng ý.” Hardcastle trao đổi một ánh mắt thấu hiểu với vợ ông.

Phu Nhân Hardcastle mỉm cười với Harriet. “Mẹ tự hào khi có thể nói mình quen biết với người khám phá ra một bộ hóa thạch tuyệt vời đó, con yêu.”

Harriet rạng ngời. “Cám ơn phu nhân. Con không thể chờ cho đến khi Felicity và cô Effie đến uống trà chiều nay.” Cô lật những trang báo in bài viết của cô. “Con không nghĩ họ tin nó sẽ được in.”

“Ta mạo muội nói đó sẽ là chủ đề trò chuyện rôm rả của những nhà sưu tập hóa thạch trong một thời gian dài,” ngài bá tước nói. “Sẽ có rất nhiều tranh cãi về sự tồn tại của một con thú ăn thịt to lớn như thế. Chắc chắn con sẽ bị vây quanh bởi những người muốn thấy con quái vật của con.”

“Cứ để họ tranh cãi ạ,” Harriet nói thật hạnh phúc. Cô nhìn Gideon. “Con biết quái vật của mình rất hiếm có và quý giá.”

Gideon ngây ngất nhìn cô từ đầu bàn bên kia. Anh nghĩ anh sẽ chìm đắm trong tình yêu mà anh thấy trong mắt cô. Anh tự hỏi lần nữa làm thế nào anh sống qua những năm tháng dài, đen tối đó, tự vùi mình trong cái hang của riêng anh.

Gideon biết anh chỉ sống vất vưởng trong quãng thời gian ảm đạm trước khi anh gặp Harriet. Chẳng có niềm vui cuộc sống và không có mong mỏi cho tương lai cho đến khi cô giải phóng anh. Cô đã đưa anh ra ánh sáng mặt trời cũng như cô khám phá ra bộ xương của con quái vật cổ trong những cái hang bên vách đá.

“Con quái vật của em sẽ chẳng là gì nếu không có em, em yêu,” Gideon nói nhẹ nhàng. “Nó sẽ vẫn bị kẹt trong đá.”

Hai tháng sau Harriet an toàn hạ sinh một bé trai khỏe mạnh. Đứa bé rõ ràng sẽ có đôi mắt nâu vàng của cha, cũng như kích thước và sức mạnh của Gideon. Đứa bé cũng có dấu hiệu tính tình nóng nảy và ngoan cố đã quá quen thuộc với mọi người.

Khi Gideon đặt đứa bé đang khóc ré vào vòng tay Harriet, cô mỉm cười.

“Em sợ là chúng ta đã tạo ra một Quái Vật Lâu Đài Blackthorne thật sự,” Harriet nói. “Anh nghe con rống mà xem.”

Gideon bật cười, hạnh phúc hơn anh có thể nghĩ. “Em sẽ thuần hóa nó thôi, em yêu. Em luôn biết cách thu phục những con quái vật mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện