Sương mù xám xịt lũ lượt kéo lên từ biển trong đêm vẫn tiếp tục bám trụ trên bờ biển đến tận mười giờ sáng hôm sau. Tầm nhìn của Harriet không vượt quá vài feet khi cô trèo xuống vách đá để ra bãi biển. Harriet lo lắng không biết Gideon có đến gặp cô theo kế hoạch vào thăm hang ổ bọn trộm.

Harriet bứt rứt tự hỏi liệu cô có thật sự muốn anh giữ lời hẹn. Cô thao thức suốt đêm trong nỗi lo âu không biết có phải cô đã phạm một sai lầm chết người khi gửi lá thư tai họa cho vị tử tước xấu tính.

Đôi giày bốt da của cô trượt trên vài hòn sỏi khi cô đi xuống con dốc thẳng đứng. Harriet nắm chặt túi đồ nghề và dùng tay còn lại bám vào tảng đá để giữ thăng bằng.

Đường xuống vách đá chỉ an toàn cho những ai quen thuộc với nó, nhưng vẫn có vài đoạn khó lường. Harriet ước gì cô có thể mặc quần ống túm mỗi khi vào hang tìm hóa thạch, nhưng cô Effie sẽ ngất xỉu nếu cô hỏi thử. Harriet luôn cố tỏ ra càng vâng lời cô mình càng tốt.

Cô biết Cô Effie đã phản đối việc săn tìm hóa thạch ngay từ đầu. Effie cho rằng đối với một phụ nữ trẻ thì đó là một công việc không đoan trang và không hiểu tại sao Harriet dốc hết tâm trí vào đam mê của cô. Harriet không muốn kinh động người đàn bà có tuổi bằng việc theo đuổi hóa thạch với quần ống túm.

Luồng sương mù xoắn cuồn cuộn quanh Harriet khi cô xuống đến cuối đường và ngừng lại điều chỉnh trọng lượng của chiếc túi cô đang vác. Cô có thể nghe tiếng sóng vỗ rì rào đập vào bờ biển, nhưng cô không thể thấy chúng xuyên qua làn sương mờ mịt. Sự ẩm thấp ớn lạnh xuyên qua tấm áo choàng len màu nâu đen dày cui cô đang mặc.

Thậm chí nếu Gideon có xuất hiện sáng nay thì anh cũng không thể tìm ra cô, Harriet nghĩ ngợi. Cô xoay người và đi dọc bãi biển bên dưới vách đá. Thủy triều đã rút, nhưng cát vẫn còn ẩm. Khi thủy triều dâng cao thì từ khoảng đất này gần như không thể nhìn thấy bờ biển. Mực nước biển đập vào vách đá khi thủy triều lên, nhấn chìm những hang động thấp và lối đi bên trong.

Một hay hai lần gì đó Harriet đã sai lầm vì nấn ná quá lâu để thám hiểm bên trong hang động và gần như bị mắc kẹt giữa dòng nước. Những kí ức đó vẫn ám ảnh cô và buộc cô phải rất thận trọng mỗi khi tiến vào hang động.

Cô chầm chậm đi trên nền đá, tìm kiếm những dấu chân trên cát. Nếu Gideon đã đến đây vài phút trước thì cô sẽ dễ dàng tìm thấy dấu giày to uỵch của anh. Một lần nữa cô lại đặt dấu hỏi về sự khôn ngoan trong những việc cô đã làm.

Bằng việc triệu hồi Gideon về Upper Biddleton hóa ra không đơn giản như cô đã nghĩ.

Mặt khác, Harriet sôi nổi tự nhủ, băng trộm đã dùng hang động quý giá của cô để trữ hàng nhất định phải gánh chịu một hậu quả nào đó. Cô không cho phép chúng tiếp tục hành vi đó. Cô cần được tự do khám phá những hang sâu đặc biệt này.

Không kể đến những hóa thạch tuyệt vời đang chờ đợi được tìm thấy dưới kia. Hơn thế nữa, Harriet tự nhắc bản thân, cô càng để mặc bọn xấu tùy nghi sử dụng hang động càng lâu thì càng có nguy cơ bọn chúng tự đào bới hóa thạch. Chúng sẽ cho việc đó là thú vị và kể cho những tên khác, và rồi tin tức sẽ đến tai những nhà sưu tầm. Upper Biddleton sẽ tràn ngập thợ săn hóa thạch.

Không thể như thế được. Những mẩu xương trong hang kia thuộc về cô cơ mà.

Tất nhiên cũng có những nhà sưu tầm khác đã từng khám phá hang động ở Upper Biddleton nhưng họ đã từ bỏ sau khi không tìm ra được gì thú vị hơn một ít hóa thạch cá và sò. Nhưng Harriet đã vào sâu hơn hết thảy và linh cảm có những phát hiện quan trọng đang chờ đợi cô đến. Cô phải tìm ra bí mật bên dưới những tảng đá.

Không, không còn cách nào khác ngoại trừ vững bước tiến tới, Harriet cương quyết. Cô cần một người quyền uy và thông minh giúp cô đuổi hết bọn trộm. Việc Gideon là kẻ đê tiện thô lỗ có quan trọng không? Còn cách đối phó bọn cướp nào hay hơn là nhờ đến Quái vật Lâu Đài Blackthorne? Chúng đáng bị như vậy.

Vào lúc này màn sương bao phủ cô có vẻ hơi dãn ra. Harriet đột ngột thụt lùi, nhận ra không chỉ có mình cô trên bãi biển. Có cái gì đó làm cô dựng tóc gáy. Cô xoay tròn và nhìn thấy Gideon từ từ hiện ra trong sương mù. Anh đi về phía cô.

“Chào buổi sáng, cô Pomeroy.” Giọng anh thấp như tiếng rì rào của biển. “Tôi có cảm giác rằng cô sẽ không bị sương mù làm cho nhụt chí.”

“Chào buổi sáng, thưa ngài.” Harriet trấn tĩnh trong lúc nhìn anh bước trên lớp cát ẩm dinh dính. Óc tưởng tượng cuống cuồng của cô hình dung cảnh tượng anh bước khỏi làn sương như quái vật ra khỏi lớp khói địa ngục. Anh còn to lớn hơn những gì cô nhớ về anh.

Anh mang giày bốt đen, găng tay đen, và một chiếc áo choàng to đen với cổ áo cao che đi khuôn mặt sẹo. Mái tóc đen của anh lộ rõ và lấp lánh trong sương sớm.

“Như cô có thể thấy, tôi lại làm theo yêu cầu của cô.” Gideon cười giễu cợt và đứng lại bên cạnh cô. “Tôi phải chú ý xu hướng cứ nháo nhào vâng lệnh cô thôi, Cô Pomeroy. Tôi không muốn nó trở thành thói quen.”

Harriet ngẩng lên và nhoẻn miệng cười nhã nhặn. “Ngài không cần lo, thưa ngài. Tôi cam đoan ngài sẽ không có thói quen nghe lệnh người khác trừ phi bản thân ngài muốn làm việc đó.”

Anh khẽ nhún một bên vai. “Ai biết được một người đàn ông sẽ làm những gì khi phải đương đầu với một phụ nữ thú vị?” Nụ cười lạnh lẽo làm nhăn nhúm khuôn mặt bị hủy hoại của anh thành một chiếc mặt nạ đáng sợ. “Tôi chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp đây, thưa cô Pomeroy.”

Harriet nuốt khan và loay hoay điều chỉnh chiếc túi cồng kềnh của mình. “Tôi đã mang theo hai ngọn đèn, thưa ngài,” cô nói nhanh. “Chúng ta sẽ cần chúng bên trong lối đi.”

“Cho phép tôi,” Gideon lấy túi từ ngón tay cô. Nó đu đưa nhẹ tênh trên cánh tay rắn chắc của anh. “Tôi sẽ xử lý thiết bị. Dẫn đường đi, cô Pomeroy. Tôi tò mò muốn thấy hang động chứa đầy đồ ăn trộm của cô.”

“Vâng. Tất nhiên rồi. Lối này,” Cô quay đi và xuyên qua sương mù.

“Hình như sáng nay cô không tự tin lắm phải không Cô Pomeroy.” Gideon nghe có vẻ buồn cười khi lầm lũi sải bước theo sau cô. “Tôi nghi ngờ rằng ai đó, có thể là Bà Stone, đã kể cho cô nghe chi tiết về quá khứ khủng khiếp của tôi ở Upper Biddleton?”

“Nhảm nhí. Tôi không quan tâm quá khứ của ngài, thưa ngài.” Harriet cố gắng hết sức để giữ giọng mát mẻ và cực kì vững vàng. Cô không dám quay đầu lại nhìn và hấp tấp đi trên cát. “Nó không phải điều tôi quan tâm.”

“Trong trường hợp đó, tôi nên cảnh báo cô lẽ ra ngay từ đầu cô không nên gọi tôi đến đây.” Anh thì thầm đe dọa. “Tôi sợ rằng tôi không thể tách rời quá khứ. Tôi đi đến đâu nó lại theo đến đó. Sự thật rằng tôi được sắp vào hàng thừa kế tước hiệu bá tước cực kì hữu hiệu để người khác thỉnh thoảng bỏ qua quá khứ của tôi, nhưng tôi không rũ bỏ được nó hoàn toàn. Đặc biệt là ở Upper Biddleton.”

Harriet liếc nhanh ra sau vai, mê mải cau mày vì cảm xúc bị che đậy cô đã nhận ra trong giọng anh. “Nó có làm phiền ngài không, thưa ngài?”

“Quá khứ của tôi ấy à? Không hẳn. Từ lâu tôi đã học được cách sống chung với sự thật rằng tôi là ma quỷ chốn âm ty. Như tấm giấy thông hành, danh tiếng của tôi cũng có tác dụng.”

“Trời ơi. Tác dụng gì?” Harriet hỏi thử.

Nét mặt anh căng cứng. “Một là nó giúp tôi khỏi bị những bà mẹ mê quý tộc quấy rầy. Họ cực kì sợ phải đưa con gái họ ra đứng trước mặt tôi. Họ lo sốt vó rằng tôi sẽ hèn hạ cưỡng đoạt những cô con gái non nớt của họ, chơi đùa và ném những con người đáng thương đó qua một bên như đồ vật bị ô uế.”

“Ôi,” Harriet nuốt khan.

“Điều họ chắc chắn nhất là,” Gideon đều đều nói tiếp. “Bị ô uế. Sẽ gần như là chuyện viển vông nếu muốn đưa một cô gái quay lại Chợ Tình khi mà tin đồn cô ta đã bị tôi hủy hoại loan truyền.”

“Tôi hiểu.” Harriet khục khặc ho để thông cổ và đi nhanh hơn một chút. Cô có thể cảm nhận được Gideon đứng đằng sau dù cô không thể nghe tiếng chân anh trên nền cát lầy lội. Sự chuyển động âm thầm của anh gây cho cô cảm giác khó chịu vì cô đã biết rõ dáng người và sự hiện diện của anh. Mà thật ra thì, giống như có một con quái vật vĩ đại bám theo sát gót.

“Thêm vào việc không làm phiền tôi bằng những cô bé ngây thơ của họ,” Gideon dửng dưng nói tiếp. “Không ông bố bà mẹ nào trong kí ức gần đây ép buộc tôi ngỏ lời cầu hôn bằng mánh cũ là đã làm vấy bẩn con gái họ. Ai nấy đều biết thủ đoạn đó rất khó thành công.”

“Thưa ngài, nếu đây là cách tế nhị ngài dùng để ngăn tôi có những ý nghĩ tương tự thì ngài có thể an tâm rằng ngài khá an toàn.”

“Tôi biết là tôi an toàn, cô Pomeroy ạ. Cô mới là người nên cẩn thận đấy.”

Harriet chịu đựng đủ rồi. Cô ngừng lại và xoay người đối mặt với anh. Cô nhận ra là anh gần như ngay phía trên cô nên cô vội lùi lại. Cô quắc mắt lên nhìn anh. “Chuyện đó là sự thật sao? Ngài đã phủi bỏ con gái Mục sư sau khi cô ấy có con với ngài?”

Gideon đanh mặt nhìn cô. “Cô rất tọc mạch so với một người tự cho là không quan tâm đến quá khứ của tôi.”

“Ngài là người cố tình khơi mào câu chuyện.”

“Đúng thế. Tôi sợ rằng tôi không thể phủ nhận. Không thể khi mà cô đã nghe toàn bộ câu chuyện.”

“Thế à,” Cô thách thức sau khoảng lặng ngột ngạt. “Thật vậy sao?”

Gideon giật giật một bên mày đen rậm và tỏ ra nghiền ngẫm vấn đề một cách nghiêm túc. Mắt anh cháy bừng ngọn lửa lạnh giá lúc anh nhìn xuống Harriet. “Sự thật đúng như những gì cô đã được nghe kể, cô Pomeroy. Hôn thê của tôi có thai. Tôi biết điều đó khi tôi kết thúc hôn ước. Rõ ràng cô ấy đã về nhà và tự bắn mình.”

Harriet thở dốc và lùi lại thêm một bước. Cô quên hết hang động đầy ắp đồ trộm cắp. “Tôi không tin.”

“Cảm ơn, cô Pomeroy.” Gideon gục gặc đầu với vẻ lịch sự giễu cợt. “Nhưng tôi biết chắc những người khác đều tin.”

“Ôi” Harriet gượng gạo nói. “Tôi nói rồi mà, tôi không quan tâm.” Cô xoay tròn và vội vàng tiến vào bên trong hang. Mặt cô nóng bừng. Cô giận dữ tự nhủ - lẽ ra cô nên im miệng. Tình huống này làm cô xấu hổ kinh khủng.

Vài phút sau Harriet thở dài nhẹ nhõm khi cô chạm đến mục tiêu. Vách đá hiện ra lờ mờ trong màn sương. Nếu cô không biết chính xác nơi cần đến thì ắt hẳn cô đã lạc trong sương mù từ lâu.

“Lối vào đây, thưa ngài.” Harriet dừng chân và quay lại đối mặt với anh. “Hang động bọn trộm sử dụng nằm cách lối vào một khoảng.”

Gideon bắn tia nhìn xuyên qua lối vào vách đá rồi đặt chiếc túi anh đang mang xuống đất. “Tôi tin là bây giờ chúng ta cần đèn rồi.”

“Đúng vậy. Tầm nhìn bên trong hang chỉ giới hạn trong vòng vài bước chân mà thôi.”

Harriet quan sát Gideon thắp sáng ngọn đèn. Bàn tay anh dù to bè và rắn chắc nhưng lại chuyển động hết sức uyển chuyển và khéo léo. Khi anh đưa một ngọn đèn cho cô, mắt anh bắt gặp cô đang săm soi anh. Anh cười nhạt. Vết sẹo trên mặt anh co rúm hiểm ác.

“Cô có cần vài giây suy nghĩ về việc sắp sửa vào trong hang chỉ riêng với tôi không vậy Cô Pomeroy?”

Cô trừng mắt với anh và tiện tay giật ngọn đèn. “Tất nhiên là không. Vào trong thôi.”

Harriet bước qua lối vào nhỏ hẹp và đưa ngọn đèn lên cao. Màn sương lượn lờ trong hang cùng với ngọn đèn tạo ra những cái bóng quái dị trên vách đá ẩm ướt. Cô rùng mình tự hỏi tại sao sáng nay lối đi này lại quá lạ thường và gớm ghiếc. Cô tự nhủ đây không phải lần đầu cô vào trong này một mình.

Cô khẳng định sự hiện diện của tử tước đã làm cho cô căng thẳng. Cô đã tưởng tượng quá nhiều. Tập trung vào công việc đi, cô âm thầm cảnh tỉnh mình.

Gideon đứng sau lưng cô, di chuyển cùng với sải chân lả lướt, yên ắng. Ánh sáng từ ngọn đèn của anh càng tăng thêm phần ma quái cho những cái bóng trên tường. Anh nhìn quanh quất, khuôn mặt hằn sâu những đường nét ức chế. “Cô có thói quen vào đây một mình sao, Cô Pomeroy, hay thường thường có ai đó đi cùng cô?”

“Khi cha tôi còn sống thì ông ấy thường đi với tôi. Ngài biết đó, ông là người đã truyền đạt sự say mê hóa thạch cho tôi. Ông vẫn luôn là một nhà sưu tầm tham lam và dắt tôi theo ông khám phá ngay từ khi tôi chập chững biết đi. Nhưng từ khi ông qua đời vì dịch sốt, tôi đã luôn truy tìm một mình.”

“Tôi không nghĩ đó là lý do phù hợp.”

Cô nhăn nhó liếc anh. “Tùy ngài thôi. Nhưng tôi đảm bảo với ngài rằng cha con tôi đã bắt đầu chuyến hành trình khám phá từ trước khi chúng tôi chuyển đến Upper Biddleton. Tôi là chuyên gia. Lối này, thưa ngài.” Cô đi sâu vào trong hang, ớn lạnh biết rằng Gideon vẫn bám sát đằng sau. “Tôi tin tưởng rằng ngài không phải loại người trở nên chộn rộn trong một khu vực tù túng như nơi này.”

“Cô có thể yên tâm, Cô Pomeroy ạ, rằng dây thần kinh của tôi rất khó bị chộn rộn.”

Cô nuốt nước bọt. “À thì, rất nhiều người gặp rắc rối khi ở trong hang động. Như ngài thấy đó lối đi này khá rộng. Thậm chí ngay ở đoạn hẹp nhất cũng không nhỏ hơn nơi này là bao.”

“Quan điểm về sự thoải mái của cô hơi khác so với cái của tôi đó, Cô Pomeroy.” Giọng Gideon khô khan.

Harriet liếc ra sau và trông thấy bờ vai rộng của anh phải né trái tránh phải để đi tiếp vào trong. “Ngài khá to lớn phải không?”

“To lớn hơn cô nhiều, Cô Pomeroy.”

Cô mím môi. “Đừng để bị mắc kẹt. Sẽ rất khó khăn đấy.”

“Chắc vậy rồi. Đặc biệt là khi khúc hang này bị thủy triều nhấn chìm.” Gideon kiểm tra những bức tường đá chảy nước nhỏ giọt. Một con cua trắng phếu, nhỏ xíu lon ton chạy khỏi ngọn đèn và lao vụt vào chỗ tối.

“Tất cả những ngõ ngách thấp hơn nơi này dọc theo nền vách đá sẽ nằm dưới mực nước biển khi thủy triều lên.” Harriet nói, tiếp tục đi về phía trước. “Đây sẽ là thông tin hữu ích để ngài lợi dụng khi ngài chọn lựa cách thức tóm gọn bọn trộm. Dù sao thì bọn xấu chỉ xuất hiện vào ban đêm và khi nước rút. Bất kì mưu tính nào để bắt bọn chúng đều phải dựa trên những cơ sở vừa nêu.”

“Cảm ơn, Cô Pomeroy, tôi sẽ ghim chặt chúng vào đầu.”

Cô cau mày trước lời xúc xiểm của anh. “Tôi chỉ muốn giúp ngài thôi mà.”

“Hmm.”

“Có cần tôi nhắc cho ngài nhớ, thưa ngài, rằng tôi đã từng nhìn thấy bọn xấu? Theo tôi ngài nên vui mừng vì có cơ hội tham vấn cùng tôi xem làm cách nào tốt nhất để bẫy trọn ổ bọn chúng.”

“Vậy thì tôi nên nhắc cô là, cô Pomeroy, tôi đã từng sống tại đây. Tôi biết rành địa thế.”

“Phải, tôi biết chứ, nhưng ngài đã quên rất nhiều chi tiết nho nhỏ. Và dựa vào những lần thám hiểm bao quát của tôi thì tôi là chuyên gia về những hang động trong vùng này.”

“Tôi xin hứa, Cô Pomeroy, nếu tôi cần lời khuyên của cô thì tôi sẽ yêu cầu.”

Tình trạng cáu bẳn đã vượt lên trên tính cẩn trọng của Harriet. “Thưa ngài, nếu ngài muốn tính toán thấu đáo hơn, thì ngài nên chấp nhận xã giao nhiều hơn.”

“Tôi không thấy hứng thú trong việc mở rộng đời sống xã hội của mình.”

“Hình như là không,” Cô làu bàu. Cô dự định nói thêm gì đó trong lúc cô trượt phải một cọng rong biển vẫn còn sót lại sau khi nước rút. Cô trượt chân và quờ quạng giữ thăng bằng. Bàn tay đeo găng của cô trơn tuột trên bức tường nhớp nháp vì không tìm được chỗ bám. “Trời đất.”

“Để tôi.” Gideon bình tĩnh nói. Cánh tay anh vòng qua eo cô và kéo sát vào ngực anh.

“Xin lỗi.” Harriet đột ngột ngừng thở khi nhận ra mình đang bị kẹp vào Gideon. Cánh tay anh như một thanh thép, cứng và hoàn toàn không thể phản kháng.

Cô có thể cảm nhận được đường cong vạm vỡ, cường tráng của khuôn ngực anh sau lưng cô. Một bên mũi giày của anh không biết làm sao lại chêm thân mật vào giữa hai chân cô. Cô tinh ý nhận thấy chân anh đang ấn vào mông cô.

Mùi cơ thể ấm áp, nam tính của anh xộc vào mũi khi cô hít thở sâu. Nó bị hòa trộn với mùi len ẩm và da thuộc. Cô cứng người theo bản năng khi bị ôm sát vào cơ thể một người đàn ông.

“Cô nên cẩn thận hơn, Cô Pomeroy.” Gideon buông cô ra. “Nếu không cô sẽ té chỏng gọng trong hang động này.”

“Tôi dám chắc với ngài rằng tôi chưa từng đón nhận tí tí nguy hiểm trong những hang động ở đây.”

“Cho đến lúc này à?” Anh ném cho cô cái nhìn tra khảo.

Harriet quyết định phớt lờ. “Lối này, thưa ngài. Chỉ một đoạn nữa thôi.” Cô vuốt cho thẳng áo lông và váy. Rồi cô nắm chặt ngọn đèn hơn nữa, giữ nó cao hơn, và cất bước tiến vào sâu trong hang.

Gideon im lặng theo sau, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn và bóng hình nhảy nhót trên đá ẩm cho biết anh vẫn ở đó. Harriet không mạo hiểm nói thêm một lời về kế hoạch và mưu mẹo dùng để bắt bọn trộm. Cô dẫn anh đi từ từ hướng lên mặt dốc của lối đi nghiêng nghiêng cho đến khi họ đến được chỗ vẫn khô ráo dù thủy triều lên cao.

Vách và nền hang nơi đây vẫn khô dù cơn lạnh thấu xương thấm đẫm không gian xung quanh. Harriet nhanh chóng nghiên cứu những bề mặt gồ ghề từ ánh sáng đèn. Lòng hăng say hóa thạch của cô lại nổi lên.

“Ngài biết không, tôi đã tìm được một chiếc lá hóa thạch tuyệt vời bám vào một tảng đá trong chính cái hang này.” Cô liếc mắt ra phía sau. “Ngài đã từng có dịp đọc những bài báo của Ông Parkinson về tầm quan trọng của những hóa thạch thực vật đối với địa tầng mà người ta tìm thấy chúng chưa?”

“Chưa, Cô Pomeroy, tôi chưa đọc.”

“Vậy à, đây là chuyện đáng ngạc nhiên nhất, ngài biết đó. Những hóa thạch thực vật tương tự được tìm thấy chính xác ở cùng địa tầng khắp nước Anh bất chấp địa tầng có sâu bao nhiêu. Ở Lục Địa cũng vậy.”

“Thú vị đấy.” Tuy nhiên giọng Gideon nghe có vẻ anh cảm thấy buồn cười nhiều hơn là thú vị. “Cô rất say mê chủ đề này.”

“Tôi biết đề tài về hóa thạch không thu hút ngài lắm, nhưng tôi có thể cam đoan với ngài, thưa ngài, rằng quá khứ có rất nhiều thứ đáng cho ta học hỏi. Bản thân tôi tràn trề hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm ra một vài thứ quan trọng trong những hang động này. Tôi đã phát hiện được rất nhiều điều hấp dẫn rồi.”

“Tôi cũng vậy.” Gideon thì thầm.

Không hiểu rõ ý anh là gì thông qua câu nói vừa rồi và cũng không chắc mình muốn biết, Harriet chìm vào im lặng. Cô của Harriet đã cam đoan rằng cô có khuynh hướng làm những người không chia sẻ đam mê cháy bỏng về hóa thạch của cô cảm thấy chán nản.

Vài phút sau cô ngoặt vào khúc cua của lối đi trước mặt và dừng lại trước lối vào một hang động lớn. Harriet bước vào và đưa ngọn đèn lên cao để chiếu sáng một dàn túi vải nằm ngay trung tâm nền đá lởm chỏm. Cô nhìn sang Gideon khi anh theo cô vào trong.

“Chúng đây, thưa ngài.” Cô hồ hởi chờ đợi anh tỏ ra ngạc nhiên trước khung cảnh đồ ăn trộm chất đống trên nền hang.

Gideon không nói gì khi anh đi sâu vào trong. Nhưng anh tỏ vẻ vừa lòng thực sự khi đứng gần một túi vải bạt. Anh cúi xuống bên cạnh nó và tháo dây cột.

Tay anh nâng đèn lên cao và nhìn vào trong túi. Anh quan sát những món trong đó một lúc rồi thọc tay đeo găng vào luôn. Và anh rút ra một chân nến bằng bạc lộng lẫy.

“Rất thú vị.” Gideon quan sát ánh sáng lập lòe trên món đồ bạc. “Cô biết không, cô Pomeroy, hôm qua khi cô kể tôi nghe câu chuyện về hang động này, tôi phải thừa nhận là tôi có vài nghi ngờ. Tôi tự hỏi liệu có phải cô ấp ủ một trí tưởng tượng phong phú quá mức hay không. Nhưng bây giờ tôi buộc lòng phải công nhận có vài thứ phi pháp ở đây.”

“Ngài có hiểu tại sao tôi nói những thứ này có nguồn gốc từ nơi khác không, thưa ngài? Nếu có những thứ giá trị như chân nến này bị đánh cắp ở Upper Biddleton thì chúng tôi hẳn phải biết rồi chứ.”

“Tôi hiểu ý cô.” Gideon cột lại dây quấn và đứng lên. Tấm áo choàng to tướng phất phơ quanh anh như áo trùm lúc anh chuyển sang một bao khác.

Harriet quan sát anh thêm một lúc và cảm thấy chán chường. Cô đã kiểm tra tỉ mỉ những món hàng đó ngay từ lần đầu phát hiện ra chúng.

Mối bận tâm duy nhất của cô vẫn là hang động này. Thâm tâm cô báo hiệu vẫn còn những bảo vật chưa được tìm thấy nằm im lìm bên dưới đất đá, những bảo vật không giống như chân nến bạc hay trang sức bị đánh cắp.

Harriet tha thẩn tiến lại nhìn cận cảnh một phiến đá lộn xộn lạ lùng. “Tôi tin rằng ngài sẽ nhanh chóng đối phó với bọn xấu, St. Justin” Cô vừa nói vừa lia những ngón tay đeo găng lên đường nét mờ mờ bám trên đá. “Tôi rất háo hức được rảnh tay tìm hiểu hang đá này.”

“Tôi có thể hiểu.”

Harriet cau mày nhìn chăm chú và cúi đầu gần hơn những đường nét kia. “Tôi có thể nghe được từ giọng ngài là tôi lại đang ra lệnh cho ngài chứ gì. Tôi xin lỗi vì đã làm cho ngài bực bội, thưa ngài, nhưng thật sự là tôi hết kiên nhẫn nổi rồi. Tôi đã đợi ngài ròng rã nhiều ngày và giờ tôi cho rằng tôi phải đợi thêm một thời gian nữa trước khi bọn xấu bị tóm cổ.”

“Không thể khác hơn.”

Cô đưa mắt ra sau vai trong khi anh quay sang một bao khác. “Sẽ mất bao lâu?”

“Tôi chưa thể trả lời câu hỏi của cô. Cô phải cho phép tôi giải quyết vấn đề theo cách tôi cho là hợp lý.”

“Tôi tin là sẽ không quá lâu.”

“Cô Pomeroy, nếu cô còn nhớ thì cô đã triệu tôi đến Upper Biddleton vì cô muốn gán rắc rối này cho tôi. Tốt thôi. Cô đã làm thế. Và giờ tôi có nhiệm vụ quét sạch lũ xấu khỏi những hang động quý báu của cô. Tôi sẽ thông báo cho cô biết tiến độ công việc của tôi.” Gideon lơ đãng nói, sự chú ý của anh dành trọn cho nắm đá lấp lánh vừa được anh lôi khỏi túi.

“Được rồi, nhưng - “ Harriet im bặt “Cái gì thế kia?”

“Một sợi dây chuyền. Có giá trị đấy. Nếu những viên đá kia là đồ thật.”

“Có lẽ thế.” Harriet dẹp vấn đề qua một bên. Cô không có hứng thú đặc biệt với sợi dây chuyền ngoại trừ việc cô muốn nó biến khỏi hang của cô. “Tôi ngờ rằng ai đó phải gặp rắc rối trong lúc tìm cách giấu nó ở đây.” Cô quay lại kiểm tra họa tiết hóa thạch và săm soi kĩ lưỡng. Có gì đó...

“Chúa ơi.” Harriet hò reo phấn khích.

“Gì vậy?”

“Một điều thú vị, thưa ngài.” Cô dí ngọn đèn vào sát mặt đá. “Tôi không chắc lắm, nhưng có thể là một viền răng.” Harriet tập trung nghiên cứu hoa văn đó. “Hình như nó vẫn còn dính với phần hàm”

“Hình như cô rất hồi hộp.”

“Vâng, tất nhiên rồi. Một cái răng vẫn còn dính với hàm sẽ dễ nhận diện hơn cái không dính. Phải chi hôm nay tôi có thể dùng búa và đục để nạy nó ra.” Cô nôn nao nhìn quanh, để lộ cho anh thấy sự quan trọng của việc phục hồi hóa thạch cho quá trình học tập. “Tôi không cho rằng tôi sẽ...?”

“Không được.” Gideon ném sợi dây chuyển trở lại túi vải và đứng lên. “Cô không được phép sử dụng công cụ cho đến khi nào chúng ta dọn sạch hang ổ bọn trộm. Cô biết khá rõ là cô phải ngưng công việc trong cái hang này mà, Cô Pomeroy. Chúng ta không muốn đánh động bọn giết người này đâu.”

“Ngài nghĩ rằng bọn chúng sẽ tẩu tán tang vật nếu chúng biết đã bị phát hiện?”

“Tôi lo sợ nhiều hơn thế nữa, nếu những bằng chứng thu thập hóa thạch còn sót lại dấu vết đó sẽ chỉ ngược lại cô. Trong khu này không có nhiều nhà sưu tầm đâu.”

Harriet sầu muộn nhìn phiến đá nhô ra. Ý nghĩ để lại khám phá mới toanh làm cô buồn tê tái. “Nhưng nếu có ai đó tìm ra cái răng của tôi thì sao?”

“Tôi không tin có người để tâm cái răng bảo bối của cô đâu. Khi mà có cả gia tài gồm đá quý và đồ bạc nằm chất đống ngay giữa hang thế này.”

Harriet quắc mắt nghĩ ngợi và nhịp nhịp chân. “Tôi không chắc cái răng của tôi sẽ được an toàn. Tôi đã bảo ngài rằng ngày nay có rất nhiều nhà sưu tầm hóa thạch vô cùng bất lương. Có lẽ tôi nên đục một ít đá và mong rằng không ai chú ý đến nó - Ối”

Gideon đặt ngọn đèn xuống và tiến về trước hai bước. Bất thình lình anh lấn át cô, bàn tay khổng lồ úp vào mặt đá hang động trên đầu cô. Cô bị kẹt giữa cơ thể cứng như thép của anh và lớp đá rắn tương đương. Cô trợn mắt.

“Cô Pomeroy.” Gideon dịu dàng nói, mỗi chữ giãn cách để nhấn mạnh tối đa “Tôi chỉ nói thêm một lần này nữa thôi. Cô phải tránh xa hang động đến khi nào có thông báo mới. Thành thật mà nói, cô không được bén mảng đến gần khu vực này chừng nào tôi chưa xác định nó an toàn. Nói trắng ra là cô phải cách ly với những cái hang trong vách đá cho đến khi tôi giải quyết xong mọi chuyện.”

“St. Justin, ngài làm quá rồi đó.”

Anh nhích lại gần. Ánh lửa từ ngọn đèn trên tay Harriet chập chờn trên những đường nét khắc khổ của anh làm nổi bật tính ma quái. Trong khoảng khắc anh trông giống hệt danh xưng quái vật mà người ta đã gán cho anh.

“Cô sẽ không,” Gideon rít qua kẽ răng “săn tìm hóa thạch bất cứ nơi nào trên bãi biển cho đến khi tôi cho cô giấy phép thông hành để làm việc đó.”

“Thưa ngài, nếu ngài nghĩ tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh đó của ngài thì ngài phải suy nghĩ lại đó. Tôi không có dự định từ bỏ toàn bộ hóa thạch trên bãi biển cho đến khi ngài cảm thấy việc đó phù hợp. Tôi có quyền làm việc cơ mà.”

“Cô không có quyền trong trường hợp này, cô Pomeroy. Rõ ràng cô đã nghĩ những hang động này là tài sản của riêng cô, nhưng xin cho tôi nhắc cô nhớ rằng gia đình tôi sở hữu mỗi một tấc đất phía trên đầu cô.” Gideon đốp chát. “Nếu tôi bắt gặp cô ở đâu đó gần hang thì tôi sẽ cho đó là hành động xâm nhập trái phép.”

Cô nhìn anh tóe lửa, cố tìm hiểu xem anh đang nói thật hay đùa. “Vậy hả? Ngài sẽ làm gì, thưa ngài? Tống giam hay lưu đày tôi? Đừng ngớ ngẩn thế chứ.”

“Có lẽ tôi nên tìm một biện pháp trừng phạt khác nếu cô không tuân lệnh tôi, cô Pomeroy ạ. Còn nhớ chứ, tôi là St. Justin - Quái Vật Lâu Đài Blackthorne.” Mắt anh lấp lánh dưới ánh sáng vàng. Vết sẹo trên mặt anh là một vết cắt sâu hoắm, dã man của nỗi đau xa xưa và cơn giận cùng cực.

“Ngưng trò hăm dọa này ngay lập tức.” Harriet ra lệnh dẫu khá yếu ớt.

Anh xích lại gần. “Người dân địa phương cho rằng tôi mất hết nhân tính một khi dính dáng đến phụ nữ. Hỏi bất kì ai xung quanh đây và cô sẽ biết tôi là một con quỷ mà cô gái nào cũng phải khiếp sợ.”

“Vớ vẩn.” Những ngón tay đang cầm đèn của Harriet run run nhưng cô vẫn đứng chôn chân. “Tôi tin rằng ngài đang cố tình hù dọa tôi, thưa ngài.”

“Mẹ kiếp đúng thế.” Tay anh vòng quanh cổ cô. Chiếc găng tay da thuộc cọ xát vào da cô.

Harriet bất chợt nhận ra ý định của anh. Nhưng đã quá muộn để cô có thể chạy trốn. Cặp mắt sư tử bạo tàn của Gideon tóe lửa. Anh nặng nề đặt miệng anh lên miệng cô trong một nụ hôn vồn vã.

Harriet đứng chết lặng trong khoảng khắc ngưng đọng đó. Cô không thể cử động, không thể suy nghĩ. Phần đời hai mươi bốn năm sáu tháng của Harriet không chuẩn bị cho cô đối phó cái ôm của Gideon.

Anh gầm gừ khó nhọc, âm thanh vang dội sâu thẳm trong ngực anh. Bàn tay to bè của anh gập lại trên cổ cô, ngón tay anh lần theo xương hàm. Anh thúc ép cô áp sát vào thân thể ấm áp của anh. Tấm áo choàng lớn cọ xát vào chân Harriet.

Cô không thở được. Sau cú sốc ban đầu, cảm giác phấn khích lung linh chói lòa bủa vây cô, và khi Gideon nhấc ngón tay lả đi của cô khỏi ngọn đèn thì cô cũng không nhận ra.

Không nhận ra mình đang làm gì, Harriet đưa tay lên vai anh và bấu ngón tay vào lớp len dày trên áo choàng. Cô không biết cô đang cố gắng đẩy anh ra hay kéo anh lại gần.

“Chết tiệt” Giọng Gideon bây giờ khàn khàn, phủ nhận thứ xúc cảm mà Harriet không thể nhận biết. “Nếu cô còn biết suy nghĩ thì cô phải chạy xa khỏi tôi càng nhanh càng tốt”

“Tôi không nghĩ tôi có thể chạy được nửa bước.” Harriet thích thú thì thầm. Cô ngẩng lên nhìn anh qua hàng mi và dịu dàng chạm vết sẹo trên má anh.

Gideon giật mình ngay khi đầu ngón tay cô chạm anh. Rồi anh nheo mắt. “Tốt thôi. Đột nhiên tôi không có tâm trạng để cô thoát khỏi tôi.”

Anh cúi đầu lần nữa và miệng anh di chuyển trên cô với sự ân cần đáng kinh ngạc, dễ dàng hé môi cô đến khi cô choáng váng nhận ra anh muốn gì ở bên trong. Lưỡng lự nhưng rồi cô vẫn vâng theo mệnh lệnh thầm lặng.

Khi lưỡi anh hồ hởi tấn công đầy mật thiết, cô rên khe khẽ và oằn người vào anh. Không người đàn ông nào từng hôn cô như thế này.

“Cô rất mỏng manh.” Cuối cùng anh nói bên môi cô. “Rất mềm mại. Nhưng vẫn đầy sức mạnh.” Gideon vòng tay qua thắt lưng cô.

Cô rùng mình khi anh ôm cô chặt hơn và bế cô lên. Anh không tốn chút sức nhấc cô khỏi nền đá. Chân cô đung đưa trong không trung. Cô buộc phải giữ thăng bằng nhờ bờ vai rộng của anh.

“Hôn tôi đi,” anh ra lệnh bằng giọng sâu tối tạo ra cảm giác nhẹ nhõm chạy dọc sống lưng Harriet.

Không cần ngừng lại suy nghĩ, cô choàng tay qua cổ anh và thẹn thùng đặt môi lên. Điều này có phải là bị cưỡng đoạt? cô tự hỏi. Có lẽ nó chỉ là sự pha trộn giữa cảm xúc tức thời và đam mê đã khuyến khích Deirdre Rushton tội nghiệp đầu hàng Gideon vài năm trước đây. Nếu vậy, Harriet quyết định, bây giờ cô có thể hiểu sự thiếu suy xét của người phụ nữ trẻ đó.

“Ah, Cô Pomeroy ngọt ngào của tôi,” Gideon thì thầm, “Điều này có phải nói lên rằng cô không thấy bề ngoài của tôi ghê gớm hơn những hộp sọ quý giá của cô?”

“Không có gì ghê gớm về ngài cả, thưa ngài,tôi nghĩ là ngài biết.” Harriet liếm đôi môi của cô bằng đầu lưỡi. Cô cảm thấy choáng váng với những cảm xúc đã tăng mạnh trong cô. Cô chạm tay vào khuôn mặt bị tàn phá của anh và mỉm cười nhẹ bẽn lẽn. “Ngài cuốn hút. Giống như con ngựa của ngài.”

Gideon ngạc nhiên trong phút chốc. Mắt anh sáng rực. Rồi nét mặt anh cứng đờ. Anh chậm rãi đặt cô xuống. “Được rồi, Cô Harriet Pomeroy.” Sự thách thức rành rành trong từng câu chữ.

“Vâng, thưa ngài?” Harriet hổn hển nói. Thật tình cô không có chút kinh nghiệm nào trong phạm trù này, nhưng toàn bộ bản năng phái nữ trấn an cô rằng Gideon cũng chịu ảnh hưởng từ nụ hôn giống hệt như cô. Cô không hiểu tại sao anh đột ngột trở nên lạnh lùng và nguy hiểm.

“Cô cần đưa ra quyết định. Một là cô cởi hết quần áo và nằm xuống nền đất trong hang động này để chúng ta hoàn tất những gì vừa bắt đầu hoặc là cô chạy trở lại bãi biển và an toàn. Tôi đề nghị cô lựa chọn cho nhanh, vì tâm trạng của tôi vào lúc này rất khó phán đoán. Tôi buộc lòng phải báo cho cô biết tôi cảm thấy cô là một miếng nhỏ hấp dẫn.”

Harriet cảm thấy như vừa bị đổ một xô đá từ đầu xuống. Cô nhìn Gideon trân trối, cảm giác phởn phơ bốc hơi trước nguy cơ trước mặt. Anh nói nghiêm túc. Quả thật anh đang cảnh báo cho cô biết rằng nếu cô không chạy khỏi hang ngay lúc này thì anh sẽ cưỡng đoạt cô ngay tại chỗ.

Đây là lỗi của cô, cô nhận ra trong sự thất vọng muộn màng. Cô đã quá tự nguyện đáp lại cái hôn của anh. Chắc anh đang nghĩ cô rất buông thả.

Khuôn mặt Harriet bỏng rát vì bẽ bàng và không may mảy nỗi sợ nữ giới. Cô cầm đèn lên và chạy như bay về phía lối đi dẫn ra bãi biển.

Gideon theo sau, nhưng Harriet không một lần ngoái đầu lại. Cô sợ rằng cô sẽ trông thấy nụ cười giễu cợt của quái vật trong đôi mắt màu hoàng kim của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện