“Chuyện gì mà ầm ĩ vậy, không thấy tao với anh Xuyên đang ăn cơm hả?”, Lý Minh nhíu mày.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Thạch đứng trước cửa, sợ hãi nói:

“Anh Minh, dưới lầu có một thằng nhóc đang động tay động chân với tụi em, các anh em đều bị nó đánh bị thương”.

Ầm!

Lý Minh đập mạnh tay xuống bàn, tức giận nói:

“Thằng nhóc nào lại không biết trời cao đất dày như vậy, dám đánh người của tao”.

Gã ta đứng dậy, mỉm cười với Ngô Xuyên nói:

“Anh Xuyên, anh cứ ăn trước đi, tôi xuống dưới lầu xử lí chút việc rồi quay lại ngay”.

“Đi đi!”, Ngô Xuyên lại uống một ngụm rượu.

“Được!”

Lý Minh gật đầu, bước nhanh xuống lầu, nhìn thấy tất cả đàn em đều bị thương, nằm trên đất rên rỉ, trong mắt gã bừng bừng phẫn nộ, toả ra một luồng khí lạnh.

“Anh Minh, chính là hắn đã làm tụi em bị thương”, Tiểu Thạch chỉ vào Lâm Hàn.

“Nhóc con, quỳ xuống!”

Lý Minh lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:

“Tâm trạng tao bây giờ rất tốt, mày chỉ cần lạy các anh em của tao 3 lạy, việc này coi như bỏ qua”.

Những đàn em này tỏ ý bất mãn.

“Anh Minh, sao có thể như thế được!”

“Đúng vậy, lạy 3 cái, vậy quá hời cho thằng nhóc đó rồi!”

“Em không cần hắn lạy, chặt hai tay của hắn là được rồi!”

“Đúng đó, không thể nhẫn nhịn được, phải chặt hai tay của hắn đi!”

“Bảo hắn lạy thật quá dễ dàng cho hắn rồi!”

Mấy tên đàn em thay nhau nói, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Hàn.

“Tao là đại ca hay tụi mày là đại ca?”

Lý Minh quát, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đàn em:

“Tao đang bàn chuyện làm ăn với anh Xuyên ở trên lầu, nếu như chặt hai tay của hắn, lỡ như anh Xuyên nhìn thấy cảnh máu me này cảm thấy bất mãn, thì phải làm thế nào?”

“Đúng đấy, anh Xuyên đang ở bên trên đó!”

“Nhìn thấy cảnh máu me này, anh Xuyên nhất định cảm thấy không thoải mái”.

Mấy tên đàn em đáp lại, cuối cùng đành phải đồng ý:

“Anh Xuyên đã ở đây, vậy thì may cho thằng nhóc này rồi, bảo hắn lạy đi, chuyện hôm nay coi như bỏ qua, chặt tay của hắn, anh Xuyên nhìn thấy máu sẽ cảm thấy xui xẻo”.

“Nhóc con, còn không chịu lạy?”

Lý Minh phẫn nộ nhìn Lâm Hàn: “Tao đã rất rộng lượng rồi đấy, theo đúng quy tắc thì hai tay mày đã sớm bị chặt rồi!”

Đối với những lời của Lý Minh, Lâm Hàn dường như có điều suy ngẫm, kế đó anh bình thản nói:

“Đàn em của mày đụng chạm tay của em vợ tao, vốn dĩ tao cũng định chặt tay của hắn, có điều tao cũng không muốn nhìn thấy máu tanh”.

“Như này nhé, mày, còn mấy đứa bọn mày nữa, chỉ cần lạy tao 3 lạy, chuyện hôm nay tao sẽ không truy cứu nữa”.

Lâm Hàn giơ tay chỉ về phía Tiểu Thạch, tiếp theo là chỉ tất cả những người đứng phía sau Lý Minh.

Lời vừa nói ra, cả phòng ăn liền im bặt.

Sau đó, một tiếng cười lớn vang lên, mang theo vài phần châm chọc.

“Ha ha, thằng này, mày bị điên à, mày bảo bao nhiêu người ở đây phải lạy mày hả?”

“Thằng nhóc không biết trời cao đất dày này, mồm cũng cứng đấy!”

“Nhóc con, mày có biết một cú điện thoại của tao có thể gọi đến bao nhiêu người không?”, Lý Minh ôm bụng cười lớn, suýt chút thì đứt cả ruột:

“Chưa kể bây giờ tao còn là người của anh Xuyên, mày bảo tao với anh em tao lạy mày, mày bị đần hả?”

“Có lẽ mày không biết anh Xuyên là ai, anh ấy là đại ca của khu Bành Hộ, nắm trong tay mấy trăm đàn em, mày kêu tao lạy mày chẳng phải là tát vào mặt anh Xuyên sao, mày làm vậy thì khác nào tìm cái chết?”

“Đúng đấy, tên nhóc này đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày mà!”

Đám người cao lớn cũng hùa theo châm biếm.

“Có nghĩa là, bọn mày không muốn lạy?”, ánh mắt Lâm Hàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Người phải lạy là mày đó, nhóc con!”

Lý Minh khinh thường.

Gã ta vừa nói dứt lời, một bóng đen đã xuất hiện trước mặt.

Chính là Lâm Hàn

Chân trái của anh cong lại, đầu gối thúc mạnh vào bụng dưới của Lý Minh.

Ầm!

Cả người Lý Minh bị đá bay, dính chặt vào tường.

Oa!

Miệng gã ta phun ra một ngụm máu, trong máu còn trộn lẫn dịch dạ dày, lẩu và rượu Mao Đài vừa mới uống.

Thế nhưng, tất cả những việc này vẫn chưa kết thúc, Lâm Hàn bước lên một bước, đến trước mặt Lý Minh.

Bàn tay trái sạch sẽ của anh vươn ra, tóm lấy tóc của Lý Minh, giật mạnh xuống dưới rồi lại thúc gối lên!

Ầm!

Lần này, là thúc vào trán của Lý Minh.

Lý Minh cảm thấy đầu óc choáng váng, não, mũi, tai, hốc mắt bị một lực lớn xuyên qua đều đồng thời chảy máu.

“A!”

Gã ta kêu lên thảm thiết.

“Mày đã không muốn lạy, vậy đánh đến khi mày chịu lạy thì thôi!”

Lâm Hàn cười lạnh, lại nâng gối lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy, ồn chết đi được!”

Lúc này, một giọng nói truyền tới: “Lý Minh, không phải ngay cả một thằng nhóc chú cũng không giải quyết được đấy chứ? Chú như vậy, làm sao tôi có thể nhận chú làm thuộc hạ.”

“Anh Xuyên!”

Nghe giọng nói này, hai mắt Lý Minh sáng lên, vội vàng kêu người trên lầu:

“Anh Xuyên, mau cứu tôi!”

Mà Lâm Hàn nghe thấy giọng Ngô Xuyên, cười nhếch mép, buông tay để Lý Minh rơi xuống đất.

“Anh Xuyên!”

“Anh Xuyên!”

Lý Minh vội chạy lên thang bộ, vấp chân một cái, ngã nhào trên bậc thang, chỉ có thể bò lên như con chó sắp chết.

“Anh Xuyên, cứu tôi với!”

Gã ta ngẩng đầu, nhìn thấy Ngô Xuyên đã ở dưới lầu.

“Xảy ra chuyện gì, thằng nào không sợ chết mà động đến chú?”

Ngô Xuyên nhìn thấy mặt Lý Minh toàn là máu, vô cùng tức giận, đàn em mà anh ta vừa thu nhận vậy mà lại bị đánh đến nỗi mặt đầy máu, thật không nể mặt Ngô Xuyên mà!

“Anh Xuyên, thằng nhóc đó ở dưới lầu!”

Giọng Lý Minh run rẩy: “Hắn không những làm mọi người bị thương, còn bắt bọn tôi phải lạy hắn! Bọn tôi lạy hắn cũng không vấn đề gì, nhưng mà như vậy chẳng phải là tát vào mặt anh sao!”

“Tôi xuống xem thử”.

Ngô Xuyên mặt mày u ám bước xuống lầu, lạnh lùng lên tiếng:

“Thằng nào chán sống vậy, dám động đến người của Ngô Xuyên này?”

“Là tôi”.

Một âm thanh nhàn nhạt truyền tới.

Ngô Xuyên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi đang chắp hai tay sau lưng, mặt không cảm xúc nhìn anh ta.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy người trẻ tuổi đó, cả người Ngô Xuyên cứng đờ:

“Anh Xuyên, chính là hắn”

Lý Minh lại bò xuống, chỉ vào Lâm Hàn, ác ý nói: “Anh Xuyên, mau kêu người đến đánh chết tên nhóc này đi”.

“Hàn...anh Hàn”.

Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn, giọng run cầm cập.

“Anh Xuyên, sao không gọi người tới!”

Nhìn thấy Ngô Xuyên đứng im bất động, Lý Minh lớn tiếng thúc giục.

Ầm!

Gã ta vừa nói xong, Ngô Xuyên đã giơ chân lên đá vào bụng gã khiến gã bị đá văng ra xa.

“Anh Xuyên, Anh... sao lại đánh tôi?”

Cả người Lý Minh thoáng chốc ngây ngốc.

Ngô Xuyên không thèm đếm xỉa đến Lý Minh, đi đến trước mặt Lâm Hàn, bày ra một nụ cười:

“Anh Hàn, chuyện... chuyện này từ đâu đến cuối đều không liên quan đến tôi, tôi cũng không biết bọn chúng không tôn trọng anh như vậy, tôi chỉ đến đây để ăn bữa cơm”.

“Tôi biết việc này không liên quan đến anh”.

Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

Nghe được lời này, trong lòng Ngô Xuyên âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm, còn nghĩ, anh Hàn quả thật là người hiểu lí lẽ.

Lâm Hàn tiếp tục nói:

“Có điều hình như dạo này anh rất có tiền nhỉ, tân gia lần trước thấy anh mặc áo sơ mi Armani, đeo đồng hồ Longines. Hôm nay gặp anh, lại thấy anh mặc đồ Louis Vuitton, đeo đồng hồ Rolex, lái xe Audi A4, công việc đền bù và tái định cư mới giao cho anh chưa bao lâu mà anh đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện