Lâm Hàn vừa bước ra khỏi quán ăn không bao lâu thì một xe cảnh sát chạy đến, có mấy người cảnh sát đi vào quán ăn.
Xem ra có người đã báo cảnh sát.
"Anh rể hai ra rồi!"
Dương Khiết thấy Lâm Hàn đi ra.
"Là bò ra hay bị người ta khiêng ra?"
Trong mắt Dương Cảnh Đào hiện lên vẻ khinh thường.
"Đi ra đó!"
Dương Khiết liếc xéo Dương Cảnh Đào: "Tôi nói này ông già, trong lòng ông anh rể hai của con tệ đến vậy à?"
"Hừ, thì nó vẫn luôn tệ như vậy mà".
Dương Cảnh Đào hừ lạnh, nói tiếp: "Thằng nhãi này còn có thể bước ra được thì do mạng nó lớn thôi, chắc bởi vì đám người kia nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, không thì hôm nay chắc chắn nó nhập viện rồi".
Lúc này, Dương Lệ xuống xe chạy đến chỗ Lâm Hàn, mặt đầy lo lắng:
"Ông xã, anh có sao không?"
"Anh thì có chuyện gì được chứ?", Lâm Hàn xua tay tỏ ra không hề bị gì cả.
Dương Lệ thở phào, hai người họ liền lên xe.
"May là cảnh sát tới kịp, không thì phiền phức rồi, bọn họ đông như vậy, em sợ anh không đối phó được", trong lòng Dương Lệ vẫn còn sợ hãi.
"Mấy gã này không phải đối thủ của anh", Lâm Hàn cười nói, khởi động xe chuẩn bị về nhà.
"Há, đúng là coi trời bằng vung, gáy to thật đó!"
Dương Cảnh Đào cười lạnh: "Bảy tám gã đô con đó mà không phải đối thủ của cậu à, thằng vô dụng cậu còn chém gió nữa sao? Nếu không phải đối thủ của cậu thì tại sao trên ống quần cậu lại dính máu?"
Ánh mắt Dương Cảnh Đào rất sắc bén, Lâm Hàn vừa mở cửa xe, ông ta đã nhìn thấy một vết máu lớn dính trên ống quần của anh.
"Hả!"
Mặt Dương Lệ mặt liền biến sắc, cô không để ý đến điều này.
"Đừng nói chân cậu bị đánh gãy rồi nhá! Lâm Hàn, tôi nói cho cậu biết, cậu muốn nằm viện tôi cũng không xuất tiền viện phí cho cậu đâu đấy", Dương Cảnh Đào cười khẩy.
"Đúng là dính nhiều máu quá!"
Dương Lệ nhìn ống quần Lâm Hàn, sắc mặt trắng bệch.
"Không phải của anh".
Lâm Hàn cười khổ không biết nên giải thích thế nào, máu này là vừa rồi Ngô Xuyên ôm chân anh quệt lên.
"Thật không?"
Dương Lệ đưa tay kéo ống quần lên, nhìn thấy chân Lâm Hàn không có chút thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không bị sao thì tốt rồi!"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: "Hừ, thằng vô dụng nhà cậu phúc lớn mạng lớn, may nhờ cảnh sát đến mới giữ được cái mạng nhỏ".
Lâm Hàn lười để ý tới Dương Cảnh Đào, lái xe về nhà.
...
Sáng hôm sau, Lâm Hàn thức dậy ăn bữa sáng được Dương Lệ nấu từ sớm.
Anh ngẫm nghĩ một hồi, trong nhà bây giờ có thêm một ông già vợ và một cô em vợ, rảnh rỗi phải tìm thêm một người giúp việc mới được, không thì bề bộn việc lắm.
Anh bước ra sân biệt thự, Dương Cảnh Đào đang đứng tưới hoa.
"10h rồi mới chịu dậy, cuộc sống của cậu cũng nhàm chán thật đó", Dương Cảnh Đào cầm bình tưới hoa liếc nhìn Lâm Hàn.
"Chắc Tiểu Khiết muốn ngủ đến trưa, một lát nữa tôi định ra ngoài mua sắm một ít đồ dùng trong nhà, tầm trưa sẽ về ăn cơm, cậu phải lo cơm nước xong trước khi tôi về biết chưa?"
"Biết rồi", Lâm Hàn gật đầu.
Ting, ting, ting!
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe.
Lâm Hàn nhìn sang thì thấy một thanh niên đầu húi cua chạy một chiếc xe điện tới, người đó là Ngô Xuyên.
Tay trái của anh ta còn đang quấn băng vải.
"Anh... Anh Hàn!"
Nhìn thấy Lâm Hàn, Ngô Xuyên có chút do dự, vẫn cố nặn ra một nụ cười, vẻ mặt tràn đầy ray rứt.
"Thằng nhóc này nhìn quen quen, cậu quen cậu ta à?", Dương Cảnh Đào nhìn Ngô Xuyên rồi quay sang hỏi Lâm Hàn.
"Một người bạn của con", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Dương Cảnh Đào quan sát Ngô Xuyên từ đầu đến chân, sau cùng ông ta mới nhớ ra:
"Không phải thằng nhóc này là người đón tiếp chúng tôi hôm tân gia sao? Không đúng, hôm đó thằng nhóc này mặc áo sơ mi Armani đeo đồng hồ Longines, nhìn rất giàu có, sao bộ dạng hôm nay lại thành ra vậy?"
"Cậu nhìn xem, quần áo trên người cậu ta không tới 200 tệ nữa, toàn là hàng bán ngoài lề đường, đồng hồ trên tay cũng không còn nữa", trong mắt Dương Cảnh Đào lộ vẻ khinh thường.
"Quần áo và đồng hồ hôm đó của cậu ta đừng nói là đồ thuê nha! Giả vờ giả vịt! Đúng là vật hợp theo loại mà, Lâm Hàn, cậu ta với cậu y chang nhau, đều thích sĩ diện hão!"
Lâm Hàn chẳng muốn nghe Dương Cảnh Đào lải nhải nữa, đi ra khỏi sân đến chỗ của Ngô Xuyên.
"Sao rồi?"
"Anh Hàn, tôi muốn báo cáo với anh chút chuyện", Ngô Xuyên nói.
"Tối hôm qua, tôi đến bệnh viện qua loa xử lý vết thương, tôi đã bán chiếc A4 kia trong đêm, vì mới mua nên bán lại cũng chỉ chịu thiệt tiền thuế".
"Tôi cũng đem bán toàn bộ quần áo và đồng hồ, cộng thêm tất cả tiền mấy người kia nhét bao thư cho tôi, tất cả tôi đều đã bỏ lại vào trong tài khoản ngân hàng bồi thường rồi, xem như là bù đắp lại".
"Anh Hàn, anh yên tâm, tôi vừa tự xuất tiền mua chiếc xe điện này, là xe cũ có mấy trăm tệ thôi!"
"Lần này tôi đến tìm anh chỉ muốn đảm bảo với anh thêm lần nữa, sai lầm trước đây, tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa".
Nói xong, Ngô Xuyên gãi đầu thật thà mỉm cười.
"Tôi biết rồi", Lâm Hàn gật đầu.
"À đúng rồi anh Hàn, tôi đến tìm anh còn một chuyện nữa, tôi muốn dẫn anh đến khu Bành Hộ xem xét, công việc tái định cư và bồi thường không hề suôn sẻ như tôi tưởng tượng", Ngô Xuyên lại nói.
"Vậy đi thôi!"
Lâm Hàn gật đầu, ngồi luôn lên yên sau của xe điện.
"Anh Hàn, anh là người có thân phận, sao có thể ngồi xe diện chứ, mất mặt lắm!"
Sắc mặt Ngô Xuyên biến đổi: "Không thì anh lái xe đi đi!"
"Với tôi mà nói, xe chỉ là phương tiện giao thông mà thôi, cho dù có là xe đạp, xe điện hay xe hơi", Lâm Hàn bình thản nói tiếp: "Có thể đưa tôi đến nơi cần đến là được rồi".
Nghe thế, trong lòng Ngô Xuyên rất là thưởng thức, có lẽ chỉ có người thuộc tầng lớp như Lâm Hàn mới nói ra được những lời này.
Nếu là người bình thường, đương nhiên họ sẽ nhìn xe đạp, xe điện và xe hơi với mỗi ánh mắt khác nhau.
Ngồi lên xe xuống núi.
"Ê, Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà cậu, tôi bảo cậu ở nhà nấu cơm trưa, cậu đi đâu thế hả!", Dương Cảnh Đào thở hổn hển, gọi theo từ phía sau.
...
Khoảng một tiếng sau, Lâm Hàn và Ngô Xuyên đã đến khu Bành Hộ.
So với trước kia, khu Bành Hộ bây giờ đã thay đổi rất nhiều.
Có thể thấy rất nhiều công nhân đang thi công máy đào đất, xe hàng lớn chở đất cát và xi-măng chạy tới lui không ngừng. Trong không khí bay đầy bụi bặm, lúc Lâm Hàn hít vào cảm thấy hơi khó chịu, bên tai còn văng vẳng tiếng máy trộn bê-tông, làm cho người khác cảm thấy một loại sức sống bừng bừng, sục sôi ngất ngưởng.
"Hoàn cảnh sinh hoạt của khu Bành Hộ trước kia vô cùng kém, khắp nơi đều là cống nước dơ bẩn, nhà cửa thì không an toàn, ngay cả nguồn nước cũng không được đảm bảo. Nếu như xảy ra hỏa hoạn, động đất, đoán chừng có rất nhiều người khó tránh khỏi tai họa. Dự án cải tạo khu Bành Hộ quả đúng là một dự án lớn có lợi cho cuộc sống người dân ở đây!"
Lâm Hàn nhìn những người công nhân xung quanh, cảm khái nói: "Tôi đột nhiên hiểu ra đạo lý mà bố tôi từng nói, sở hữu bao nhiêu tài sản thì đồng nghĩa với phải có trách nhiệm lớn bấy nhiêu".
"Một người có tiền chân chính, không đơn giản chỉ biết hưởng thụ mỗi ngày, mua biệt thự, đi xế xịn, hẹn hò người đẹp, mà nên có mục tiêu theo đuổi".
Ngô Xuyên có chút mơ hồi với lời nói của Lâm Hàn, anh lại hỏi:
"Không phải đa số con người kiếm tiền là vì những điều đó sao? Còn mục tiêu theo đuổi gì nữa?"
"Mục tiêu theo đuổi như là vì đất trời vững tâm, vì đời sống người dân bán mạng, vì kế tục bản sắc thánh hiền, vì cuộc sống hòa bình muôn đời sau..."
Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng nhìn những người công nhân đi tới lui trước mặt, bình thản mở miệng.
"Có lẽ đây chính là mục tiêu mà bố tôi đã theo đuổi, còn điều mà tôi theo đuổi chính là được cùng vợ tôi trải qua những ngày tháng yên bình, nhưng ông ấy đã gieo trong lòng tôi một hạt giống ‘theo đuổi’ khác".
"Anh Hàn, học vấn tôi không cao, anh đừng có bàn với tôi những vấn đề vĩ mô như này được không?"
Ngô Xuyên vô cùng bứt rứt, bởi vì anh ta hoàn toàn không hiểu được Lâm Hàn đang nói cái gì cả.
"Hở? Ngại quá, tôi chỉ cảm khái chút thôi".
Lâm Hàn áy náy gãi mũi, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc:
"Nói xem, công tác tái định cư và bồi thường của anh nảy sinh rắc rối gì rồi!"
Xem ra có người đã báo cảnh sát.
"Anh rể hai ra rồi!"
Dương Khiết thấy Lâm Hàn đi ra.
"Là bò ra hay bị người ta khiêng ra?"
Trong mắt Dương Cảnh Đào hiện lên vẻ khinh thường.
"Đi ra đó!"
Dương Khiết liếc xéo Dương Cảnh Đào: "Tôi nói này ông già, trong lòng ông anh rể hai của con tệ đến vậy à?"
"Hừ, thì nó vẫn luôn tệ như vậy mà".
Dương Cảnh Đào hừ lạnh, nói tiếp: "Thằng nhãi này còn có thể bước ra được thì do mạng nó lớn thôi, chắc bởi vì đám người kia nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, không thì hôm nay chắc chắn nó nhập viện rồi".
Lúc này, Dương Lệ xuống xe chạy đến chỗ Lâm Hàn, mặt đầy lo lắng:
"Ông xã, anh có sao không?"
"Anh thì có chuyện gì được chứ?", Lâm Hàn xua tay tỏ ra không hề bị gì cả.
Dương Lệ thở phào, hai người họ liền lên xe.
"May là cảnh sát tới kịp, không thì phiền phức rồi, bọn họ đông như vậy, em sợ anh không đối phó được", trong lòng Dương Lệ vẫn còn sợ hãi.
"Mấy gã này không phải đối thủ của anh", Lâm Hàn cười nói, khởi động xe chuẩn bị về nhà.
"Há, đúng là coi trời bằng vung, gáy to thật đó!"
Dương Cảnh Đào cười lạnh: "Bảy tám gã đô con đó mà không phải đối thủ của cậu à, thằng vô dụng cậu còn chém gió nữa sao? Nếu không phải đối thủ của cậu thì tại sao trên ống quần cậu lại dính máu?"
Ánh mắt Dương Cảnh Đào rất sắc bén, Lâm Hàn vừa mở cửa xe, ông ta đã nhìn thấy một vết máu lớn dính trên ống quần của anh.
"Hả!"
Mặt Dương Lệ mặt liền biến sắc, cô không để ý đến điều này.
"Đừng nói chân cậu bị đánh gãy rồi nhá! Lâm Hàn, tôi nói cho cậu biết, cậu muốn nằm viện tôi cũng không xuất tiền viện phí cho cậu đâu đấy", Dương Cảnh Đào cười khẩy.
"Đúng là dính nhiều máu quá!"
Dương Lệ nhìn ống quần Lâm Hàn, sắc mặt trắng bệch.
"Không phải của anh".
Lâm Hàn cười khổ không biết nên giải thích thế nào, máu này là vừa rồi Ngô Xuyên ôm chân anh quệt lên.
"Thật không?"
Dương Lệ đưa tay kéo ống quần lên, nhìn thấy chân Lâm Hàn không có chút thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không bị sao thì tốt rồi!"
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: "Hừ, thằng vô dụng nhà cậu phúc lớn mạng lớn, may nhờ cảnh sát đến mới giữ được cái mạng nhỏ".
Lâm Hàn lười để ý tới Dương Cảnh Đào, lái xe về nhà.
...
Sáng hôm sau, Lâm Hàn thức dậy ăn bữa sáng được Dương Lệ nấu từ sớm.
Anh ngẫm nghĩ một hồi, trong nhà bây giờ có thêm một ông già vợ và một cô em vợ, rảnh rỗi phải tìm thêm một người giúp việc mới được, không thì bề bộn việc lắm.
Anh bước ra sân biệt thự, Dương Cảnh Đào đang đứng tưới hoa.
"10h rồi mới chịu dậy, cuộc sống của cậu cũng nhàm chán thật đó", Dương Cảnh Đào cầm bình tưới hoa liếc nhìn Lâm Hàn.
"Chắc Tiểu Khiết muốn ngủ đến trưa, một lát nữa tôi định ra ngoài mua sắm một ít đồ dùng trong nhà, tầm trưa sẽ về ăn cơm, cậu phải lo cơm nước xong trước khi tôi về biết chưa?"
"Biết rồi", Lâm Hàn gật đầu.
Ting, ting, ting!
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe.
Lâm Hàn nhìn sang thì thấy một thanh niên đầu húi cua chạy một chiếc xe điện tới, người đó là Ngô Xuyên.
Tay trái của anh ta còn đang quấn băng vải.
"Anh... Anh Hàn!"
Nhìn thấy Lâm Hàn, Ngô Xuyên có chút do dự, vẫn cố nặn ra một nụ cười, vẻ mặt tràn đầy ray rứt.
"Thằng nhóc này nhìn quen quen, cậu quen cậu ta à?", Dương Cảnh Đào nhìn Ngô Xuyên rồi quay sang hỏi Lâm Hàn.
"Một người bạn của con", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Dương Cảnh Đào quan sát Ngô Xuyên từ đầu đến chân, sau cùng ông ta mới nhớ ra:
"Không phải thằng nhóc này là người đón tiếp chúng tôi hôm tân gia sao? Không đúng, hôm đó thằng nhóc này mặc áo sơ mi Armani đeo đồng hồ Longines, nhìn rất giàu có, sao bộ dạng hôm nay lại thành ra vậy?"
"Cậu nhìn xem, quần áo trên người cậu ta không tới 200 tệ nữa, toàn là hàng bán ngoài lề đường, đồng hồ trên tay cũng không còn nữa", trong mắt Dương Cảnh Đào lộ vẻ khinh thường.
"Quần áo và đồng hồ hôm đó của cậu ta đừng nói là đồ thuê nha! Giả vờ giả vịt! Đúng là vật hợp theo loại mà, Lâm Hàn, cậu ta với cậu y chang nhau, đều thích sĩ diện hão!"
Lâm Hàn chẳng muốn nghe Dương Cảnh Đào lải nhải nữa, đi ra khỏi sân đến chỗ của Ngô Xuyên.
"Sao rồi?"
"Anh Hàn, tôi muốn báo cáo với anh chút chuyện", Ngô Xuyên nói.
"Tối hôm qua, tôi đến bệnh viện qua loa xử lý vết thương, tôi đã bán chiếc A4 kia trong đêm, vì mới mua nên bán lại cũng chỉ chịu thiệt tiền thuế".
"Tôi cũng đem bán toàn bộ quần áo và đồng hồ, cộng thêm tất cả tiền mấy người kia nhét bao thư cho tôi, tất cả tôi đều đã bỏ lại vào trong tài khoản ngân hàng bồi thường rồi, xem như là bù đắp lại".
"Anh Hàn, anh yên tâm, tôi vừa tự xuất tiền mua chiếc xe điện này, là xe cũ có mấy trăm tệ thôi!"
"Lần này tôi đến tìm anh chỉ muốn đảm bảo với anh thêm lần nữa, sai lầm trước đây, tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa".
Nói xong, Ngô Xuyên gãi đầu thật thà mỉm cười.
"Tôi biết rồi", Lâm Hàn gật đầu.
"À đúng rồi anh Hàn, tôi đến tìm anh còn một chuyện nữa, tôi muốn dẫn anh đến khu Bành Hộ xem xét, công việc tái định cư và bồi thường không hề suôn sẻ như tôi tưởng tượng", Ngô Xuyên lại nói.
"Vậy đi thôi!"
Lâm Hàn gật đầu, ngồi luôn lên yên sau của xe điện.
"Anh Hàn, anh là người có thân phận, sao có thể ngồi xe diện chứ, mất mặt lắm!"
Sắc mặt Ngô Xuyên biến đổi: "Không thì anh lái xe đi đi!"
"Với tôi mà nói, xe chỉ là phương tiện giao thông mà thôi, cho dù có là xe đạp, xe điện hay xe hơi", Lâm Hàn bình thản nói tiếp: "Có thể đưa tôi đến nơi cần đến là được rồi".
Nghe thế, trong lòng Ngô Xuyên rất là thưởng thức, có lẽ chỉ có người thuộc tầng lớp như Lâm Hàn mới nói ra được những lời này.
Nếu là người bình thường, đương nhiên họ sẽ nhìn xe đạp, xe điện và xe hơi với mỗi ánh mắt khác nhau.
Ngồi lên xe xuống núi.
"Ê, Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà cậu, tôi bảo cậu ở nhà nấu cơm trưa, cậu đi đâu thế hả!", Dương Cảnh Đào thở hổn hển, gọi theo từ phía sau.
...
Khoảng một tiếng sau, Lâm Hàn và Ngô Xuyên đã đến khu Bành Hộ.
So với trước kia, khu Bành Hộ bây giờ đã thay đổi rất nhiều.
Có thể thấy rất nhiều công nhân đang thi công máy đào đất, xe hàng lớn chở đất cát và xi-măng chạy tới lui không ngừng. Trong không khí bay đầy bụi bặm, lúc Lâm Hàn hít vào cảm thấy hơi khó chịu, bên tai còn văng vẳng tiếng máy trộn bê-tông, làm cho người khác cảm thấy một loại sức sống bừng bừng, sục sôi ngất ngưởng.
"Hoàn cảnh sinh hoạt của khu Bành Hộ trước kia vô cùng kém, khắp nơi đều là cống nước dơ bẩn, nhà cửa thì không an toàn, ngay cả nguồn nước cũng không được đảm bảo. Nếu như xảy ra hỏa hoạn, động đất, đoán chừng có rất nhiều người khó tránh khỏi tai họa. Dự án cải tạo khu Bành Hộ quả đúng là một dự án lớn có lợi cho cuộc sống người dân ở đây!"
Lâm Hàn nhìn những người công nhân xung quanh, cảm khái nói: "Tôi đột nhiên hiểu ra đạo lý mà bố tôi từng nói, sở hữu bao nhiêu tài sản thì đồng nghĩa với phải có trách nhiệm lớn bấy nhiêu".
"Một người có tiền chân chính, không đơn giản chỉ biết hưởng thụ mỗi ngày, mua biệt thự, đi xế xịn, hẹn hò người đẹp, mà nên có mục tiêu theo đuổi".
Ngô Xuyên có chút mơ hồi với lời nói của Lâm Hàn, anh lại hỏi:
"Không phải đa số con người kiếm tiền là vì những điều đó sao? Còn mục tiêu theo đuổi gì nữa?"
"Mục tiêu theo đuổi như là vì đất trời vững tâm, vì đời sống người dân bán mạng, vì kế tục bản sắc thánh hiền, vì cuộc sống hòa bình muôn đời sau..."
Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng nhìn những người công nhân đi tới lui trước mặt, bình thản mở miệng.
"Có lẽ đây chính là mục tiêu mà bố tôi đã theo đuổi, còn điều mà tôi theo đuổi chính là được cùng vợ tôi trải qua những ngày tháng yên bình, nhưng ông ấy đã gieo trong lòng tôi một hạt giống ‘theo đuổi’ khác".
"Anh Hàn, học vấn tôi không cao, anh đừng có bàn với tôi những vấn đề vĩ mô như này được không?"
Ngô Xuyên vô cùng bứt rứt, bởi vì anh ta hoàn toàn không hiểu được Lâm Hàn đang nói cái gì cả.
"Hở? Ngại quá, tôi chỉ cảm khái chút thôi".
Lâm Hàn áy náy gãi mũi, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc:
"Nói xem, công tác tái định cư và bồi thường của anh nảy sinh rắc rối gì rồi!"
Danh sách chương