Sắc mặt Vương Vi Dân dần nặng nề:

"Hàn Tiếu, đừng có xem thường người khác! Cậu Lâm đã nói, trong mắt cậu ấy ông cũng chỉ là một hạt bụi mà thôi, nếu cân nhắc thì may ra ông có thể lọt vào mắt xanh của cậu Lâm đây!"

"Đúng đấy! Hàn Tiếu, tôi khuyên ông nên rút lại những lời vừa nói! Để tránh rước họa sát thân!", Lý Cường cũng nói theo, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, Hàn Tiếu trợn tròn mắt vô cùng ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ cái tên đầu đường xó chợ này còn thân phận gì đang ẩn giấu sao? Sao Vương Vi Dân, Phùng Thạch và Lý Cường đều hết lời bảo vệ cậu ta như vậy?"

Hàn Tiếu sâu xa nhìn Lâm Hàn, nên biết rằng ba người này đều là những nhân vật có vị thế cao nhất ở thành phố Đông Hải này.

Những ông lớn này thế mà lại hết mực bao che lại còn tỏ ra cung kính với tên dân đen này... Tên này rốt cuộc có thân phận gì chứ!

Ông Ngô đứng bên cạnh cũng ngây người, không ngờ sẽ có biến lớn như vậy.

Dẫu sao thì Hàn Tiếu đã ra xã hội nhiều năm, lòng dạ thâm sâu, sóng to gió lớn gì cũng đã từng gặp. Ông ta lập tức nở nụ cười:

"Nếu ba vị đây đều kính trọng cậu Lâm như thế, vậy tôi xin rút lại những lời vừa nói, xin lỗi cậu Lâm!"

Trước mắt có thể biết rõ được một điều, Lâm Hàn này chắc chắn đang che giấu thân phận, không thì ba người này sẽ không giữ thái độ như thế.

Trước khi biết được thân phận này, dù trong lòng Hàn Tiếu có bất mãn gì với Lâm Hàn đi nữa, ông ta cũng sẽ không xung đột trực tiếp với anh.

"Tôi biết thân phận cậu Lâm cao quý, nhưng nhà họ Hàn từ trước đến nay không thù không oán với cậu Lâm, không biết vì sao cậu Lâm là người đã lập gia đình nhưng vẫn qua lại với con gái của tôi?"

Hàn Tiếu lại mở miệng mang theo vài ý châm chọc: "Còn nữa, vì sao cậu Lâm lại mang tặng món quà khó có thể chấp nhận được này để bôi nhọ nhà họ Hàn, khiến nhà họ Hàn tôi mất mặt trước toàn thể quan khách?"

"Hàn Tiếu, bộ ông bị điếc à? Không nghe tôi vừa nói gì sao? Cậu Lâm nhìn trúng con gái ông là phước phần cho cô ta rồi!", Phùng Thạch lập tức nói:

"Hơn nữa, cậu Lâm tặng quà cho gia đình ông là đã coi trọng ông rồi, ông còn dám chê ỏng chê eo quà cáp sao?"

"Ông chủ nhà họ Hàn à, tôi nghĩ bên trong ắt hẳn có hiểu lầm gì đó thôi", ánh mắt Vương Vi Dân chợt lóe lên: "Nếu giữa cậu Lâm và nhà họ Hàn ông thật sự có thù oán, cậu ấy sẽ không làm những chuyện phiền phức như tặng quà khiến ông mất mặt đâu, cậu ấy sẽ nổi trận lôi đình dùng hết nguồn lực xóa sổ nhà họ Hàn ông rồi! Tôi cảm thấy cậu Lâm hoàn toàn không cần thiết phải bôi nhọ nhà họ Hàn làm gì cả!"

"Tôi đồng ý với cách nghĩ của bí thư Vương, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi", Lý Cường mở miệng nói.

"Hiểu lầm ư? Hừ, tặng một món đồ nhìn chẳng khác gì phân dê, khiến nhà họ Hàn tôi mất mặt trước mặt toàn thể quan khách, ông nói hiểu lầm ở chỗ nào?", Hàn Tiếu hừ lạnh.

"Thưa ông chủ, theo tôi thì cứ dẫn ba vị đến xem thử món quà kia đi", ông Ngô nói tiếp: "Để ba vị đây xem thử xem, cậu Lâm trong lời nói của các vị đã khiến nhà họ Hàn tôi mất mặt như thế nào!"

"Cũng được, mời ba vị đi theo tôi!"

Hàn Tiếu dẫn đầu bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến phòng của Hàn Hinh Nhi.

Mọi người lập tức nối bước theo sau.

Lúc này, trong phòng của Hàn Hinh Nhi đầy ắp người chen lấn, vẫn đang đứng chỉ chỉ trỏ trỏ hộp quà.

"Chậc chậc, lần này nhà họ Hàn mất mặt quá trời!"

"Đúng đấy, bạn trai của cô con gái cưng nhà họ Hàn lại đi tặng một hộp phân dê, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc làm cho người khác cười rớt hàm mất!"

"Tên Lâm Hàn kia bị ông chủ nhà họ Hàn gọi đến phòng làm việc rồi, còn mạng để bước ra được hay không cũng là vấn đề đấy!"

Người hả hê nhất lúc này không ai khác chính là Trịnh Minh Sơn.

Gã ta vui vẻ ngồi bắt chéo chân, mặt mày hớn hở. Sau khi buổi tiệc sinh nhật này kết thúc, dù cho Hàn Hinh Nhi vẫn muốn ở bên Lâm Hàn đi nữa, thì ông chủ nhà họ Hàn nhất định cũng sẽ không đồng ý!

Với tính cách sợ mất thể diện của ông chủ nhà họ Hàn, Lâm Hàn gây ra chuyện khiến nhà họ Hàn xấu hổ như vậy, tên nghèo kiết xác kia không bị đập gãy chân thì cũng may cho hắn lắm rồi.

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi lúc đỏ lúc trắng, chuyện này cứ tiếp tục ồn ào lan truyền như vậy, thể diện nhà họ Hàn thật sự mất sạch!

"Ông chủ nhà họ Hàn đến!"

Có người nhìn thấy Hàn Tiếu đi đến thì kêu lên.

"Theo sau còn có... Bí thư Đảng ủy vừa nhậm chức - Vương Vi Dân!"

"Còn có ông trùm bất động sản - Phùng Thạch! Và cả viện trưởng bệnh viện nhân dân Đông Hải - Lý Cường!"

"Toàn bộ đều là những người tai to mặt lớn không đấy!"

Mọi người lập tức biến sắc, vội vã tránh sang một bên nhường đường cho bọn họ vào.

"Đây chính là quà Lâm Hàn đã tặng!"

Ông Ngô khinh khỉnh chỉ tay vào cái hộp quà trên bàn, bên trong có đặt một món đồ có kích thước tầm cái móng tay:

"Bí thư Vương, tổng giám đốc Phùng, viện trưởng Lý các ông nhìn xem, tặng loại đồ này khác nào vả thẳng vào mặt nhà họ Hàn chúng tôi chứ? Cái thứ có màu đen kia là cái quái gì? Phân dê sao?"

Vương Vi Dân nhìn sang rồi lắc dầu, ông ta cũng không biết là gì, nó làm cho ông ta liên tưởng đến một viên đá dưới đất thôi, chẳng có chút giá trị nào.

"Đây là gì?"

Phùng Thạch cũng nhìn viên kim loại trong hộp kia với vẻ mặt nghi hoặc, hoàn toàn không biết là gì.

Lý Cường quan sát hộp quà xong thì ánh mắt chợt lóe lên, dường như ông ta có nghĩ đến thứ gì đó, nhưng vẫn hoang mang không dám chắn chắc.

Bởi vì thứ đó quá quý giá và hiếm có!

"Mấy ông nói xem, tặng món đồ này cho nhà họ Hàn chúng tôi có phải muốn làm nhà họ Hàn chúng tôi mất sạch thể diện không?", Hàn Tiếu lạnh lùng mở miệng.

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi có chút không kiềm được cơn giận, trong lòng trách Lâm Hàn không thôi! Đã chuyển cho anh ấy 50 ngàn tệ rồi, sao lại tặng món đồ này chứ, không thì tặng một bó hoa cũng được mà!

"Bác Hàn à, cái tên nghèo kiết xác kia muốn làm lóe mắt mọi người đấy, hắn ta muốn hết thảy ánh mắt phải dồn vào hắn ta! Thế nên thể diện nhà họ Hàn mới bị hắn ta làm cho mất sạch!", Trịnh Minh Sơn lại gần cười nói.

"Theo cháu thì cho người đập gãy chân hắn ta, rồi lôi hắn ta ra ngoài để khỏi phải chướng mắt!"

"Đúng vậy! Đập gãy chân hắn ta đi!"

"Hai chân thôi sao? Thể diện nhà họ Hàn mà chỉ bằng hai cái chân của tên nghèo kiết xác kia à? Phải mang hắn ta ném vào sông làm mồi cho cá mới phải!"

Mọi người bàn luận sôi nổi.

"Cậu Lâm, tôi có thể nhìn kỹ món đồ này không?"

Lý Cường bỗng nhìn về phía Lâm Hàn nói.

"Đương nhiên!"

Lâm Hàn bình thản trả lời.

Lý Cường gật đầu rồi bước lên, cẩn thận dùng ngón trỏ và ngón giữa gắp viên kim loại kia lên ngang tầm trước cặp mắt kính dày cộm của ông ta.

Khoảng 10 giây sau, sắc mặt ông ta vô cùng hoảng hốt rồi bật thốt lên:

"Đây là Californium! Là Californium đấy! Làm sao có thể có được một viên Californium lớn như vậy chứ!"

Tim ông ta đập dồn dập, cặp phát phát sáng như đang nhìn thấy báu vật hiếm có trên đời.

Mọi người ngây ra tập thể.

"Viện trưởng Lý bị điên rồi à?"

"Uống nhầm thuốc sao?"

"Viện trưởng Lý, ông vừa nói đây là gì?", Hàn Tiếu hỏi.

"Californium!"

"Đây là Californium! Là loại kim loại đắt tiền nhất thế giới! Một gam trị giá 200 triệu nhân dân tệ!"

Lý Cường thở gấp gáp, nhìn chằm chằm viên kim loại trong tay, kích động lẩm bẩm: "Một viên nhỏ này ước chừng cũng 1 tỷ rồi, hơn nữa dù cho có tiền cũng khó có thể mua được!"

"Gì chứ? Một gam tận 200 triệu tệ?"

"Một viên nhỏ này là một tỷ sao? Đùa tôi à?"

"Viện trưởng Lý, ông không nhìn nhầm chứ? Đây là Californium thật sao?"

"Californium là gì thế, chưa nghe bao giờ cả?"

Tất cả mọi người đều thảo luận sôi nổi.

"Làm sao mà tôi nhìn nhầm được chứ!"

Lý Cường cẩn thận từng li từng tí đặt Californium vào lại trong hộp, giải thích với mọi người:

"Tôi đã tốt nghiệp tiến sĩ ngành y từ viện Công nghệ Massachusetts ở Mỹ, nên biết rất rõ về kim loại Californium, thứ này còn có thể chữa được bệnh ung thư đấy!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện